Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tối độc phụ nhân tâm

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

Mặc dù không có bóng đèn, nhưng nghe thấy tiếng Như Hoa tức giận kêu: “Hai tiểu uyên ương này, các ngươi muốn chàng chàng thiếp thiếp thì ra chỗ khác nha, ở cái chỗ hoang vu này hóng gió ư? Còn không mau mau quay về, ta nằm trong cái sơn động quỷ kia một đêm, người dính đầy đất cát, muốn quay về thật nhanh để tắm rửa!”

Tiểu Lôi liếc nhìn Tiểu Thanh, quả nhiên trên người nàng có không ít bụi đất, trên mặt cũng có một ít bụi bẩn, liền mỉm cười lấy hai ngón tay nhẹ nhàng lau sạch cho nàng, lúc hắn tiếp xúc với làn da mịn màng, trong lòng không khỏi rung động. Tiểu Thanh cũng ngượng ngùng, trên mặt không còn bụi bẩn, chỉ còn thấy đỏ ửng.

“Nàng có mệt không? Chúng ta còn phải đợi ở đây thêm một lúc, nếu nàng mệt chúng ta về thôi”

Tiểu Thanh nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói: “À, thiếp không mệt, thiếp muốn ở bên cạnh chàng”

Nàng nói xong, Tiểu Lôi không nói gì nữa, chỉ có Như Hoa bên cạnh trợn mắt lên mà thôi.

Nơi này cách nhà vài chục cây số, Như Hoa chỉ là một phàm nhân không thể đằng vân giá vũ, chỉ có thể ngồi đây mà đợi thôi.

Tiểu Lôi và Tiểu Thanh nói chuyện một hồi, kể lại những sự việc đã trải qua, Tiểu Thanh chỉ nói là ngày đó cùng Như Hoa xuất môn, mới ra khỏi trang viên đã bị Tiên Âm bắt đi, Tiên Âm pháp lực cao cường, Tiểu Thanh còn xa mới là đối thủ, một chút năng lực hoàn thủ cũng không có.

Nàng lại hỏi Tiểu Lôi về chuyến tao ngộ tại châu Âu, hắn kể lại vài chuyện, nhưng do sự tình đảo lưu thời không quá phức tạp nên chỉ kể đơn giản, đợi khi về mới có thể nói tỉ mỉ được.

Hai người nói vài câu rồi ngồi xuống cạnh nhau.

Tiểu Thanh nguyên là xà tinh, chuyện bên ngoài một chút cũng không biết, chỉ đi theo Tiểu Lôi lăn lộn tại nhân gian một khoảng thời gian, đương nhiên là không thể biết về cảnh vật ở nước ngoài, không khỏi cảm thấy thích thú nghe Tiểu Lôi kể chuyện.

Kỳ thật tâm trạng nàng lúc này cảm thấy rất thoải mái vì được ngồi bên cạnh Tiểu Lôi, thân thể sát vào người hắn, nên nghe Tiểu Lôi nói đến cảnh tượng đẹp đẻ cũng tốt, sơn cùng thủy tận cũng được, đối với nàng không có khác biệt gì nhiều.

Có thể kết luận một câu là: “Mong cho giây phút này kéo dài mãi mãi”

Nói chuyện một hồi, Như Hoa ngồi bên cạnh lại kêu đói bụng. Tiểu Lôi vốn vẫn không muốn để ý đến nàng, trong lòng chỉ lo Tiểu Thanh một ngày một đêm bị Tiên Âm bắt đi, sợ rằng cơm nước không đủ, mặc dù biết rằng đối với người tu hành thì không sao, nhưng không đành tâm để nàng phải chịu đói khổ.

Tiểu Thanh mỉm cười nói: “Thiếp không đói đâu, nhưng bây giờ đã quá ngọ rồi, chàng mới là người đói, chờ thiếp kiếm gì đó để ăn”

Nói rồi nàng lấy hai viên đá nhằm trúng hai con chim sơn tước.

Vừa đúng lúc sau khi Tiêu Dao tử đánh rơi liễu diệp kiếm của Tiên Âm, Tiên Âm chạy vội vàng không mang theo, vẫn cắm trên mặt đất, Tiểu Thanh tiện tay dùng để nhổ lông lột da, chạy ra chỗ nước chảy ở sườn núi rửa sạch sẽ, chụm mấy cành cây lại để nướng.

Mấy người được ăn barbecue ngoài trời thế này cũng có vài phần thú vị.

Đám Tiểu Lôi đang cười nói bỗng nhiên cuồng phong nổi lên bên trên, nghe thấy một thanh âm lạnh như băng quát: “Tiểu tử, trả lại liễu diệp kiếm cho ta!”

Một bóng trắng như tia chớp lao tới, bạch y phấp phới, một gương mặt lạnh như băng, không phải Tiên Âm thì còn ai vào đây?

Tiểu Lôi phản ứng nhanh nhất, vừa thấy Tiên Âm hạ xuống, trong lòng không kịp nghĩ tại sao mụ đàn bà này quay trở lại, lập tức xuất thủ, hai tay ôm lấy Tiểu Thanh và Như Hoa, lăn người xuống đất tránh đi, nhưng sau lưng đã bị lửa tạt phải đau điếng.

Tiên Âm phách ra một chưởng đánh xuống, ầm một tiếng, chỗ ba người vừa ngồi lửa khói cộng với bụi đất bay tung tóe, trên mặt đất hiện lên một cái hố sâu.

Tiểu Lôi chợt nghĩ, nhìn vào đôi mắt Tiên Âm đang chằm chằm nhìn mình, ý niệm duy nhất là: Chịu đựng một hồi, Tiêu Dao Tử đang ở gần đó, chỉ cần trụ được chút là được!

Tiên Âm cười lạnh một tiếng, vẫy tay, liễu diệp kiếm liền bay trở lại tay nàng.

Tiểu Lôi vừa cảm thấy không ổn thì một ánh bạch quang đã lóe lên, hắn bị kiếm khí đâm trúng, không kịp tránh, chỉ đành xoay người đè Tiểu Thanh xuống dưới, hậu tâm đau đớn, kêu hự một tiếng, trước mắt tối sầm.

“Tiên tử hạ thủ lưu tình!” – Thanh âm của Tiêu Dao tử truyền tới, ông ta cũng tới rất nhanh, lúc nói từ “tiên”, âm thanh tựa như cách khoảng mười thước nhưng đến cuối từ “tình” thì đã đến trước mặt Tiên Âm, nàng hừ một tiếng, căn bản không để ý đến Tiêu Dao tử, tay nắm lưng của Tiểu Lôi, năm ngón tay mảnh dẻ đâm sâu vào cơ thể hắn nhấc lên, thân pháp như tia chớp bay nhanh sang một bên.

Tiêu Dao tử quát: “Lưu người lại!” Lập tức nghe một tiếng ầm, Tiên Âm đang phi thân chợt thân hình rung lên, Tiểu Lôi trong lúc mơ màng cảm thấy một luồng chất lỏng chảy trên lưng mình.

Trong tai nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang vọng lại

Tiên Âm hơi thở có chút bất ổn, quát: “Tiêu Dao tử, đồ đệ phía bên trái của ngươi, đã bị ta đả thương, nếu ngươi còn đuổi theo, chỉ sợ đồ đệ của ngươi trọng thương khó qua khỏi!”

Quả nhiên, Tiêu Dao Tử thân pháp quỷ mị truy theo Tiên Âm, nhưng dù sao nàng không phải là kẻ yếu, mặc dù Tiêu Diêu tử xuất ra Nghịch Thiên Quyết, Tiên Âm không phải đối thủ, nhưng bây giờ trong tình thế cấp bách liều mạng, Tiêu Dao Tử dù một chưởng bổ trúng Tiên Âm, khiến nàng hộc máu, đánh rơi liễu diệp kiếm, nhưng muốn đương trường giết chết nàng sợ cũng không dễ dàng, Tiên Âm đã chủ ý chạy trốn, Tiêu Dao Tử trong thời gian ngắn cũng khó đuổi kịp nàng.

Chỉ chậm một chút, Tiên Âm đã ngự phong bay lên, ngự phong thuật của Tiên Sơn phái cực mạnh, trong tay nắm Tiểu Lôi, trong chốc lát thân hình nàng đã lướt ra xa, Tiêu Dao tử trong lòng thương tiếc đồ đệ, lúc này chậm trễ một chút rất khó đuổi theo.

Nguyên lai Tiêu Dao tử không thích ngôn ngữ thô tục của Như Hoa nên ngồi ở phía xa, bốn đồ đệ phân công canh giữ tại bên sườn núi.

Nhưng Tiên Âm không biết làm sao đã lặng lẽ quay trở lại, mặc dù hôm nay nàng đã đại bại, nhưng không nỡ mất đi pháp bảo liễu diệp kiếm đã khổ tâm tu luyện liền quay về lén lút lấy lại, nhưng không ngờ người của Tiêu Dao phái chưa rời đi, vẫn còn canh giữ trên sườn núi.

Tiên Âm vừa mới thua Tiêu Dao Tử, không còn mặt mũi nào nhìn bọn họ, chỉ còn cách lén lút tiếp cận.

Chỉ cần sơ hở một chút mà thôi,

Nên biết rằng, mặc dù Tiên Âm thua về tay Tiêu Dao Tử, nhưng pháp lực tu vi chân chính của nàng cao hơn Tiêu Dao tử, mà Tiêu Dao tử phải dùng đến tuyệt học Nghịch Thiên quyết của Tiêu Dao phái mới đánh bại được chúng nhân Tiên Sơn phái.

Khi chiến đấu có thể dùng Nghịch Thiên quyết đối địch, nhưng khi Tiên Âm lén đến gần nhưng Tiêu Dao Tử cũng không phát giác được, dù sao pháp lực của ông ta so với Tiên Âm vẫn còn kém một chút.

Do Tiêu Dao tử quá chủ quan, tuyệt đối không nghĩ là sau khi Tiên Âm đại bại hôm nay có thể lén quay trở lại.

Quan trọng hơn là, khi Tiểu Lôi và Tiêu Dao tử hai người đối thoại, Tiên Âm nấp ở xa nhưng từng chữ từng câu đều nghe được hết!

Nàng vừa nghe vừa thấy khiếp sợ trong lòng, không ngờ phái Tiêu Dao lại còn có một loại tuyệt học vô thượng Nghịch Thiên Quyết như vậy.

Nghe hai người đối thoại, nhớ tới uy lực của Nghịch Thiên Quyết, nàng cảm thấy trong lòng nóng rực!

Tiêu Dao Tử rõ ràng pháp lực kém mình, thậm chí Huyền Các Tứ lão không ai yếu hơn hắn, vậy mà hắn chỉ dùng Nghịch Thiên quyết lực lượng có thể đánh bại cường địch năm người trong đó có mình, đủ biết uy lực của Nghịch Thiên quyết thế nào!

Tiên Âm càng nghe càng khiếp sợ lập tức lặng lẽ nằm một bên, đợi Tiêu Dao tử đem khẩu quyết truyền cho Tiểu Lôi, trong lòng vừa động, không nhịn được thở dài: Dù sao trời cũng không tuyệt ta!”

Tiêu Dao tử pháp lực không theo kịp Tiên Âm, lại không có đề phòng, tự nhiên từ đầu đến đuôi không phát hiện được Tiên Âm nằm một bên.

Mà Tiên Âm là con người tâm cơ, lần trước tại Huyền Không đảo, Tiểu Lôi đã nghe chính Tiên Âm nói qua rằng năm đó để hại Diệu Yên, từng dành mười lăm năm trời theo dõi quy luật hành công của Diệu Yên, đến một hôm mới ra tay, thiếu chút nữa hại chết Diệu Yên, tâm cơ của con người này quả thực đáng sợ!

Đợi một hồi lâu, rốt cục Tiêu Dao tử đi ra xa, Tiên Âm không lập tức ra tay, lại chạy đến dốc sườn núi đả thương hai đồ đệ của Tiêu Dao tử, lúc này mới quay trở lại.

Nàng đã tính toán kỹ, biết mình đánh không lại Tiêu Dao Tử bèn tìm cách bắt Tiểu Lôi mang theo, nhưng lại sợ Tiêu Dao Tử đuổi theo không tha, nên trước tiên đả thương Tiểu Lôi, để làm cho hắn trước hết phải cứu đồ đệ bị thương, không đuổi kịp mình!

Mặc dù Tiên Âm mạo hiểm nhưng đã đắc thủ, chỉ trúng một chưởng của Tiêu Dao tử làm nàng phun máu, nàng lập tức điều dưỡng nội tức, không dám trì hoãn lập tức chạy, Tiểu Lôi bị nàng nắm xuyên thủng lưng, sớm đã bị hôn mê bất tỉnh.

Tiên Âm chạy một quãng không dám rẽ sang hướng Đông, nàng liệu định nếu Tiêu Dao tử muốn truy đuổi sẽ tưởng mình chạy về phía Tiên Sơn phái, phát giác nội tức của mình bấn loạn, không biết cứ ngự phong mà đi sẽ duy trì được bao lâu. Dù sao hôm nay lần đầu tiên cùng Tiêu Dao tử động thủ đã bị thổ huyết, vừa rồi lại bị đánh một chưởng thổ huyết lần thứ hai, nội thương trầm trọng, mặc dù đã cố gắng áp chế nhưng cũng không có cách nào khác.

Nàng mang theo Tiểu Lôi bay về hướng Tây, cho rằng nếu Tiêu Dao Tử đuổi theo nhất định sẽ theo hướng Đông, mình đi một đoạn theo hướng Tây sẽ vòng sang hướng Bắc, đi một vòng về Tiên Sơn là được, so với gặp phải Tiêu Dao tử sẽ an toàn hơn nhiều.

Bạn đang đọc Chí Tôn Vô Lại của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.