Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn đề nhân phẩm

Phiên bản Dịch · 2873 chữ

Bọn họ ở trên đảo được bốn mươi lăm ngày, lúc này mới nghĩ tới việc phải rời khỏi.

Trời sập tối, trên mặt biển cuối cùng xuất hiện một đạo hào quang, lung kinh tỏa sáng, ngoài xa một chiếc du thuyền đang lướt sóng chạy tới, Tiểu Lôi ôm Bảo Nhi trong lòng, hai bên là Diệu Yên và Nguyệt Hoa, mọi người đang đứng trên sườn núi nhìn ra xa .

“Chiếc thuyền này thật không tệ, hình như là thuyền chở khách, chi bằng chúng ta ngồi trên thuyền này trở về?”

Lời này hắn vừa nói ra, hai nàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, Nguyện Hoa nhíu mày nói :”Ngồi thuyền này trở về? Bao nhiêu ngày mới đến nơi? Hơn nữa chúng ta không biết thuyền sẽ đến nơi nào …

Tiểu Lôi cười ha ha nói:”Như thế này mới thú vị a, dù sao đi nữa chúng ta biệt tích chẳng lâu, thời gian lại nhiều. Ngẫm lại cũng chả có chuyện gì để chúng ta làm. Ta thì không đi làm và cũng không phải đi học. Về phần Nguyệt Hoa thì đừng quên đây là thời điểm năm 2005, chẳng lẽ muội muốn quay về trường đại học bên Pháp để báo tin? Bảo Nhi thì càng không cần phải nói đến.”

Lời hắn vừa nói ra, hai nàng không còn ý kiến nữa. Dù sao cũng đang nhàn rỗi vô sự, nếu Tiểu Lôi thích lãng phí thời gian thì hai người cũng vui lòng theo ý hắn.

Phải biết rằng, người tu tiên so với người bình thường thì sống lâu hơn rất nhiều, với tính tình ưa bay nhảy của Tiểu Lôi, làm sao không tìm chuyện mà làm?

Lập tức thu dọn chiếc lều đã ở mấy ngày qua, Tiểu Lôi, Diệu Yên kể cả Bảo Nhi đều biết Ngự phong thuật, cả ba dẫn theo Nguyệt hoa, bay đến du thuyền.

Nguyên lai trên du thuyền rất đông thủy thủ thuyền viên, bất quá có một tuyệt thế đại cao thủ như Diệu yên, thi triển ẩn thân thuật, ai có thể nhìn thấy? Bọn họ vô thanh vô tức đáp xuống thuyền.

Đây là một chiếc thuyền sang trọng. Mặc dù là ban đêm nhưng trên thuyền vẫn sáng rực. Còn có hồ bơi lộ thiên, trên vẫn có tiếng người nói chuyện, hình như bên dưới đang có yến tiệc và dạ hội gì đó. Đám người Tiểu Lôi lặng lẽ đi vào cabin, không ai phát hiện được.

Đây là loại du thuyền siêu cấp xa xỉ nên cái gì cũng có, họ tùy tiện tìm một gian hàng, lấy trộm y phục rồi tìm một phòng trống để thay đổi. Sau khi nhìn bên ngoài không có ai, họ mới đường hoàng bước ra ngoài.

Nguyệt Hoa thì không nói. Diệu Yên đích thật là lần đầu mặc loại trang phục hiện đại thế này.

Phải nói rằng, từ xưa đến giờ, nàng chỉ mặc hắc bào, tóc dài tha thướt, tựa như là một mỹ nữ thời cổ. Hiện tại, nàng lại mặc một chiếc váy jean – Tiểu Lôi chơi xấu, cố ý tìm một chiếc váy hơi chật một chút, làm lộ rõ đường cong của đôi chân thon dài đầy đặn của nàng. Nàng vừa mặc vào, Tiểu Lôi chỉ nhìn qua, lập tức thầm hối hận. Chỉ thấy, đôi chân dài thẳng tắp, cặp mông tròn trịa, tỏa ra khí tức kiều mỵ động nhân. Hắn không khỏi cảm thấy ghen tị. Sắc đẹp dường này, phải để cho một mình hắn hân thưởng mà thôi.

Nhưng hắn lại không dám nói ra, chỉ cố ý lấy thêm một chiếc áo khoác trắng, dài phủ chân cho nàng khoác vào. Tiểu Lôi nhìn trước sau, thấy Diệu Yên đã được che chắn kỹ lưỡng mới yên tâm. Nhưng Diệu Yên xinh đẹp mang áo khoác vào vẫn có một loại khí tức mê hồn đặc thù, chuyện này, cả Tiểu Lôi cũng không ngờ đến.

Bọn Tiểu Lôi đi tới bàn tiệc, xung quanh âm nhạc ầm ỹ, đông người qua lại nhưng không ai phát hiện bọn họ. Dù sao ở trên thuyền cũng có tối thiểu một nghìn du khách, cho dù là thuyền viên thì cũng không thể nhận biết hết toàn bộ.

Có điều trong lúc đi ngang qua hồ bơi, nhìn thấy dưới hồ có không ít cô gái bận bikini đang đùa giỡn trong nước, Diệu Yên tỏ vẻ không vui, lôi kéo Tiểu Lôi bước đi qua nhanh.

Nơi này hiển nhiên là đang tổ chức một bữa tiệc gì đó trên tàu, ở mái hiên cạnh hồ bơi còn có một sàn nhảy nho nhỏ, có một quầy bar cung cấp đồ uống. Tiểu Lôi kéo vợ con đến quầy ngồi, hắn gọi đại vài chai bia, nhưng thấy người phục vụ lịch sự nói một câu tiếng Pháp, hắn ngẩn người. Tiểu Lôi tuy không hiểu tiếng Pháp, nhưng thấy tư thế của tay phục vụ cũng hiểu ngay là phải trả tiền.

Nhưng Tiểu Lôi của chúng ta vẻ ngoài là đại gia nhưng trong túi lại không có lấy một đồng.

Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa đều mới từ trên núi xuống, sau đấy lại tiêu dao trên hoang đảo vài ngày, trên người làm gì có tiền? Về phần Diệu Yên …. Có ai đã từng thấy Tiên tử mang theo tiền bên người chưa?

Nguyệt Hoa và Tiểu Lôi hai người cùng nhìn nhau cười khổ, đồng thời cùng nói ra một câu: “Ta không có tiền”

Em cũng không có?

Lần này là không xong rồi.

Tiểu Lôi nặn ra một nụ cười, liếc nhìn gã pha rượu, đang chuẩn rút chai bia về, nhưng ai ngờ Diệu Yên tiên tử ngồi bên cạnh lại không ngại ngùng, cầm lấy một chai uống một ngụm, rồi nhíu mày nói: “Loại rượu gì đây? Sao mà khó uống quá? So với Tiên Sơn bách hoa tửu của chúng ta thì kém quá xa”

Nói xong, nàng tùy tiện quẳng chai bia. Tư thái cực kỳ phong nhã.

Tiểu Lôi thở dài cười khổ, tiên tử dù sao cũng là tiên tử, Diệu Yên cái gì cũng không biết, nhưng đôi môi anh đào của nàng uống một ngụm, lại làm hắn muốn lùi bước cũng không được.

Người phục vụ rượu hình như là một người Pháp, vẫn bảo trì thái độ lịch sự của người Pháp, nhìn mấy vị khách cổ quái trước mặt, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng đúng mực ho khan một tiếng.

Ngay lúc đó, Bảo Nhi đang ngồi trên ghế, nó chỉ cao hơn quầy bar nửa cái đầu, đột nhiên cười khúc khích, ngọt ngào nói: “Ba ba, ba không mang tiền sao? Bảo Nhi có tiền đây.”

Nói xong, nó thò tay vào túi tiền như là dùng ma thuật lấy ra một xấp tiền giấy, trong đấy còn có vài đồng xu

Tiểu Lôi cầm lấy và ngạc nhiên hỏi: “Hả, Bảo Nhi con làm sao mà có nhiều tiền thế?”

Bảo Nhi chu miệng lại, thở dài, khuôn mặt non nớt nhưng làm bộ dạng giống như người lớn, nhẹ nhàng nói : “Thấy ba mẹ không có tiền, vừa rồi Bảo Nhi nhân lúc mọi người lấy quần áo, thấy trên quầy có tiền, con liền biến ra mấy tờ.”

Xuýt nữa quên mất tiểu bảo bối này!

Tiểu Lôi lúc này mới thở phào, trong lòng cũng bình tĩnh lại, vấn đề tiền bạc đi đường đã không phải lo lắng nữa. Nguyên là mấy người Tiểu Lôi, nếu không có tiền, cùng lắm dậm chân một cái là chạy mất, làm gì có ai đuổi kịp? Nhưng tốt xấu cũng là người tu hành, chuyện như vậy, Tiểu Lôi cũng không dám hạ mình làm.

Mấy người trên hoang đảo đó sống yên tĩnh vài ngày, hiện tại đến chỗ náo nhiệt thế này, không khỏi có chút hưng phấn, Diệu Yên lại chưa hề trải qua loại cảnh tượng này, chỉ cảm giác âm nhạc đinh tai nhức óc, còn có mấy thanh niên nam nữ mặc đồ xanh đỏ, ẹo qua ẹo lại. Nhìn lại, còn có vài người đang hôn nhau bên ngoài, văn hóa phương Tây phóng khoáng, cũng không hề gì. Nhưng lọt vào mắt Diệu Yên, nàng chỉ đỏ bừng mặt, không dám nhìn, nép sát vào người Tiểu Lôi. Hắn tự nhiên đưa tay ôm eo nàng, bàn tay vô tình theo nhịp nhạc mà nhẹ nhàng vuốt ve. Diệu Yên tựa như bất ngờ, thân hình hơi vặn vẹo, như không chịu được. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong lòng cảm thấy một chút tư vị khác lạ.

Nhưng cũng ngay lúc đó, có ba thanh niên da trắng bước đến quầy bar. Ánh mắt bọn họ rõ ràng là nhìn chăm chăm vào Diệu Yên và Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa không cần phải nói, vốn đã xinh đẹp mê hồn, mà Diệu Yên thì càng diễm lệ vô song, tư dung tuyệt mỹ. Ba tên thanh niên kia đã đứng quan sát từ lâu, đến giờ phút này tựa như trong lòng chịu không nổi, liền bước đến gần.

Vốn loại tiệc rượu thế này, nhìn thấy gái đẹp thì xáp lại, chuyện ấy cũng là bình thường.

Ba tên trẻ tuổi này vốn cũng là tay bại hoại, trong đó có 1 tên cầm chai bia đi tới trước mặt Diệu Yên, nở một nụ cười thật rạng rỡ rồi nói vài câu xí xa xí xồ gì đấy.

Diệu Yên tự nhiên một câu cũng không hiểu, Nàng đang ở cạnh Tiểu Lôi, trong lòng đang trải nghiệm cảm giác tình yêu vi diệu chưa bao giờ có, nhưng đột nhiên lại bị người khác quấy rầy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ba tên này ước chừng cũng đã có chút men rượu, khi đứng lên liền chộp lấy tay của Diệu Yên, hiển nhiên nghĩ Diệu Yên là một cô gái bình thường, muốn kéo nàng ra sàn nhảy. Diệu Yên há có thể để cho người khác nắm tay mình. Nàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lập tức lóe lên một tia sát khí.

Tiểu Lôi nhìn thấy , trong lòng lập tức căng thẳng. Diệu Yên nhìn thì giống như tiên nữ, nhưng thật ra là một ma nữ. Có thể nói nàng là người không hiểu thế sự, kỳ thật lại là nhân vật giết người không chớp mắt. Trong ý nghĩ của nàng, giết người thì không cần tính toán, nếu nàng bị chọc giận, quăng tên ngốc này xuống biển, rắc rối này cũng lớn đây。

Tiểu Lôi sớm bước lên phía trước một bước, gạt tay của nam nhân kia.

Hai nam nhân lập tức nói xí xa xí xồ, vẻ mặt có chút bất mãn, Tiểu Lôi tự nhiên nghe không hiểu gì. Bất quá hắn biết là 2 tên này có ý mời hai cô nương uống rượu. Tiểu Lôi không muốn đáp lại bọn chúng, chỉ là liếc mắt nhìn thấy trong túi quần của một tên có một cái chìa khóa phòng, không khỏi trong nảy ra một ý.

Lập tức, hắn nở một nụ cười đầy vẻ tà ác… mười phút sau, đám người Tiểu Lôi đã ngồi trong căn phòng hạng hai rộng rãi.

Đây là một phòng ba người ở, mở cửa sổ có thể ngửi được mùi vị của gió biển. Trên núi tuyết ngủ mấy ngày trong túi ngủ, tại hoang đảo tuy nhàn nhã, nhưng lại ngủ trong lều, bây giờ lại nằm lăn trên giường nệm êm ấm, Tiểu Lôi nhịn không được thở dài khoan khoái.

Bên cạnh là hai mỹ nữ, trong phòng còn có một cái tủ lạnh, bên trong có đồ uống và một ít nước có gaz, trên bàn có một vài trái cây và một chai rượu vang. Xem ra điều kiện ở đây không tệ lắm.

Nếu như vặn đèn xuống một chút, mở nhạc lên, thì đây là một đêm tuyệt vời, cực kỳ lãng mạn.

Ách.

Bất quá trên mặt đất có ba cặp mắt hoảng sợ đang mở to đã phá vỡ khung cảnh này.

Nằm mặt đất lúc này chính là ba tên nam nhân đã gây sự bên ngoài. Lúc này bọn chúng không biết đã bị Tiểu Lôi sử dụng biện pháp gì mà thân thể cứng đơ nằm trên nền đất như cương thi, không thể động đậy một phân nào.

“Đừng sợ, chúng ta không có ác ý …. Bất quá chỉ muốn mượn phòng của các ngươi vài ngày ..” Tiểu Lôi cười rất ác ý, sau đấy bảo Nguyệt Hoa phiên dịch cho ba tên kia nghe.

Nhìn những thứ đang bày trên bàn, Tiểu Lôi mĩm cười nói :” Rượu vang…. xem ra những tên này thật biết cách hưởng thụ à, xem ra bọn chúng chuẩn bị như thế này là để đưa các cô gái xinh đẹp về đây hưởng thụ “

Lúc này ba tên kia trong lòng kinh hãi đến cực điểm, không biết tên trẻ tuổi đang cười rộ lên kia đã dùng phương pháp tà ác nào mà làm cho bọn chúng không thể động đậy được, trong lòng thầm tụng niệm gọi tên thượng đế, thậm chí sức tưởng tượng của một tên còn phong phú đến mức, nghĩ rằng đám người Tiểu Lôi là phần tử khủng bố bắt cóc bọn chúng.

Tiểu Lôi cũng không cần phải để ý nhiều, liền mở tủ quần áo, tống ba tên gia hỏa kia vào trong, sau khi suy nghĩ, không chút khách khí, mở va li quần áo , lấy tất sạch nhét vào miệng ba tên đấy.

Như vậy, đám người Tiểu Lôi đều ở lại căn phòng này.

Dầu sao Bảo Nhi có thể biến được tiền, mỗi ngày đều ở trên thuyền ăn cơm, nhàm chán thì bước ra lên boong tàu du ngoạn, trên thuyền này có quá nhiều hạng mục để giải trí, ban đêm còn có câu lạc bộ múa thoát y, thậm chí còn có cả sòng bài.

Mặc dầu Tiểu Lôi trong lòng thật sự muốn đi xem múa thoát y, không phải là hắn háo sắc, chỉ là tò mò muốn xem một chút thôi. Bất quá khi nhìn vào sắc mặt của Diệu Yên thì hắn chỉ biết thở dài mà thôi.

Khổ sở chỉ có ba tên gia hỏa xui xẻo kia, vốn là định tán gái tại bữa tiệc, ai ngờ lại dẫn đến mấy tay sát tinh, tủ quần áo trong phòng trên thuyền có bao lớn? Cả ba tên bị tống vào bên trong, cũng coi là Tiểu Lôi từ bi, mỗi ngày đều thả từng tên ra ngoài hít thở. Hắn còn mua cả đồ ăn cho bọn chúng ăn uống, không để chúng chết đói.

Tiễu Lôi đã biết thuyền này sẽ đi tới đâu.

Đây là một du thuyền cao cấp, xuất phát từ Pháp, chuẩn bị đi xuyên qua Địa Trung Hải, từ kênh đào Suez băng qua Ấn Độ Dương, sau đấy tới Singapore.

Cẩn thận suy nghĩ, mặc dầu là tuyến đường xa một chút nhưng thật sự đích đến là Á Châu. Tiểu Lôi thậm chí còn nghĩ đến việc, nếu thuyền không đi đúng hướng, thì sẽ tìm cơ hội đổi thuyền khác. Dù sao bọn họ đều thần thông quảng đại, không sợ lãng phí thời gian.

Hắn đã quyết định ở lại trên chiếc thuyền này nên có điều đáng thương cho ba tên gia hỏa xui xẻo, bỏ tiền ra mua vé hạng sang, lại phải ở trong tủ quần áo nhiều ngày…

Con thuyền này quá lớn, quá nhiều du khách, mặc dầu trên thuyền có nhân viên phục vụ, nhưng mà bọn họ đâu thể nào nhớ kỹ người nào ở phòng nào? Hơn thế nữa người phương Tây rất tôn trọng tính riêng tư, Tiểu Lôi bên ngoài cửa phòng đã treo biển không được quấy rầy, ngay cả việc quét dọn hàng ngày cũng miễn.

Sau hơn mười ngày, cuối cùng thuyền cũng đã đến đất liền. Tiểu Lôi cùng Diệu Yên sử dụng thuật ẩn thân, lặng lẽ dẫn Bảo Nhi và Nguyệt Hoa xuống thuyền.

Về phần ba tên đáng thương kia thì phải chịu khổ một thời gian dài, nếu có trách thì bọn chúng nên tự trách về thái độ của bọn chúng, tối hôm đấy rất có nhiều cô gái xinh đẹp nhưng không trêu chọc, lại trêu chọc trúng bọn Tiểu Lôi.

Đám người Tiểu Lôi vội vàng rời khỏi cầu tàu.

Tại Singapore thì cộng đồng người Hoa sống ở các thành thị chiếm đa số, Tiểu Lôi tiện tay mua một tờ nhật báo, vốn cũng chỉ để thuận tiện xem, nhưng lúc vừa liếc qua tấm hình trên bản tin trang nhất, hắn đã ngây người bất động.

Bạn đang đọc Chí Tôn Vô Lại của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.