Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giai điệu của hồi kết (Phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 2123 chữ

Yêu một ai đó, nghĩ về một ai đó và thấu hiểu một ai đó há chẳng phải là điều dễ dàng, trở về nơi căn phòng nhỏ yên tĩnh Yên Hoa tìm đến một góc tối rồi co mình lại nhắm mắt ngủ thiếp đi. Chìm sâu trong bóng tối thứ bóng tối gặm nhắm tâm hồn của cô gái trẻ tội nghiệp suốt thời gian qua làm con người ta chai sạn dần theo năm tháng. Đúng vậy phải gạt bỏ tất cả, phải quên đi mọi thứ làm cho con tim này mệt mỏi.

Một tuần học mới lại bắt đầu, Yên Hoa đang chăm chú nghe giảng ghi chép bài vở cẩn thận thoáng khi cô lại dừng bút nhẹ nhàng quay sang nhìn về phía bàn học của Lâm Trác. Hôm nay, Lâm Trác không đến lớp. Thầy chủ nhiệm, thông báo rằng cậu ấy bị ốm nên xin nghỉ.

Hai hôm sau, Lâm Trác vẫn không đi học Yên Hoa có chút lo lắng cô quyết định sang nhà thăm cậu ấy. Tan học, Yên Hoa chạy thật nhanh về nhà chuẩn bị cơm trưa cho gia đình và không quên gói một phần riêng cho Lâm Trác. Lúc này, em trai Yên Hoa vừa đi học về nhìn thấy chị mình đang gói gém hộp thức ăn cậu ta lại than thở.

– Vì dạo gần đây anh ta không sang dùng bửa nên chị phải mang thức ăn qua đó sao? Hoa đại tiểu thư chị nghĩ mình là ai, là bồ tát cứu thế hay là người giúp việc cho anh ta.

– Chị biết rồi chỉ lần này thôi, vì cậu ta bị ốm nên chị muốn giúp đỡ.

– Anh ta bị ốm sao, con trai gì mà yếu đuối quá chừng. Chỉ được cái vẻ bên ngoài đẹp mã.

– Được rồi, chị đi một lát rồi về em trông nhà nhé, khi nào mẹ về nhắn mẹ giúp chị dọn cơm trưa.

– Yên Hoa chị thay đổi rồi, suốt ngày mù quán chạy theo trai nhà hàng xóm.

Yên Hoa hồi hộp mang cơm trưa sang cho Lâm Trác, đi đến hành lang cô bỗng nhiên nghe được tiếng của Lâm Trác vọng lại, nấp sang một phía tường Yên Hoa kinh ngạc khi thấy người mà Lâm Trác đang nói chuyện là Nhã Phi.

– Nhã Phi cậu lại tới nữa à.

– Lâm Trác cậu đừng như vậy, là tớ lo cho sức khỏe của cậu nên mới tới.

– Vậy cậu cũng thấy rồi đó tớ vẫn khỏe cậu mau về nhà đi.

– Nếu hôm nay cậu không cho tớ vào nhà thì mai tớ sẽ lại đến nữa vậy.

– Đúng là hết cách với cậu, được rồi cậu mau vào đi.

– Cảm ơn cậu…

Cảm giác hụt hẫng, trái tim quặng đau đến khó thở, cầm chặc hộp cơm trên tay Yên Hoa lặng người rời đi.

– Phải rồi, là tự bản thân mình quá ảo vọng, cậu ta làm sao có thể để ý tới một đứa xấu xí đầy sẹo gớm ghiếc như mình, mình đúng là một đứa ngốc.

Đến trung tâm làm việc, suốt buổi chiều Yên Hoa như người mất hồn chỉ biết trầm mình lau đi lau lại một chỗ, vẻ mặt đầy tâm sự của cô ấy làm Điệp Mộng và Phong Lãm vô cùng lo lắng. Sau khi, các vũ công ra về Yên Hoa lại vào phòng tập tiếp tục công việc của mình, căn phòng rộng lớn trống trãi cảm giác cô độc bị mê hoặc không còn là chính mình khi nhìn thấy một con người khác của chính mình phản chiếu qua tấm gương kia. Đưa tay xõa mái tóc một con người khác trong Yên Hoa trỗi dậy cảm xúc yêu và hận xen lẫn thoáng chốc cô ấy lại vô hình dung chìm đắm trong hình ảnh của một Tô Đát Kỷ vừa yêu lại vừa hận Bá Ấp Khảo. Điệu vũ, bắt đầu cất lên những đường nét uyển chuyển mềm mại đó lại làm cho Phong Lãm một lần nữa kinh ngạc, cậu ta kinh ngạc khi một cô bé học sinh cấp 3 lại tinh thông nhiều thể loại vũ đạo như thế, lần này vũ đạo mà cô ấy thể hiện là múa cổ điển Trung Hoa.

Giây phút, Yên Hoa vẫn đang say sưa trong điệu vũ của mình Phong Lãm đã tiến tới gần, cùng Yên Hoa kết hợp tạo ra một điệu vũ hoàn hảo giữa Đát Kỷ và Bá Ấp Khảo.

Yên Hoa giật mình mở mắt tròn xoe nhìn Phong Lãm, cô có chút sợ hãi nhưng ánh mắt đầy kiên định của Phong Lãm như thôi thúc cô cùng anh ấy thể hiện xong điệu vũ này.

Ba phút ngắn ngủi, nhưng hơi thở, trái tim của Yên Hoa và Phong Lãm đã hòa chung làm một, Yên Hoa ngoảnh mặt rời đi, Phong Lãm đã kịp thời giữ chặc tay cô ấy kéo cô ấy vào lòng mình ôm chặt.

– Đừng đi, một lúc, chỉ một lúc thôi tôi cầu xin em Yên Hoa.

– Phong Lãm, sao giờ này anh vẫn còn ở trung tâm.

– Bởi vì tôi muốn được nhìn em lần cuối trước khi về, hỡi nàng Đát Kỷ bí ẩn.

Yên Hoa giật mình đẩy Phong Lãm ra xa giọng nói có hơi ngại ngùng ấp úng.

– Xin lỗi anh Phong Lãm hãy xem như anh chưa từng thấy gì, trời cũng đã tối rồi anh mau về đi em còn phải lau dọn phòng tập.

– Không thích, anh muốn giúp Yên Hoa lau dọn.

– Sao anh lại làm thế chứ, đây là công việc của em mà.

– Anh mặc kệ nếu em không để anh giúp anh sẽ đi nói cho mọi người ở trung tâm biết chuyện tối nay.

– Anh thật quá đáng, được rồi em không quản nổi anh, nhưng mà anh phải hứa là không được nói cho người khác biết đâu đó.

– Biết rồi mà. Nhưng anh vẫn thắc mắc chuyện em có kỹ năng vũ đạo xuất thần như vậy thì sao phải che giấu, em có thể sử dụng nó để trở nên nổi tiếng.

– Em không thích, anh đừng nói về chuyện này nữa.

– Vậy anh sẽ nói chuyện khác, Yên Hoa em đã có người mình thích chưa.

– Sao anh lại hỏi vậy.

– Mặc kệ anh, em mau trả lời đi.

– Không thích.

– Ôi trời, con nhỏ này sao lại có thể ngang ngược như thế chứ, làm ơn nói cho anh biết đi…

– Không thích… Không thích… Không muốn…

– Ôi đúng là bực mình mà, anh không thèm quan tâm nữa em tự làm lấy đi, anh về trước đây.

– Vâng…

Yên Hoa trầm ngâm một lúc lâu những dòng suy tư lại ùa về.

– Người mình thích ư! Phải rồi mình đã từng thích một người và có lẽ mãi cho đến sau này người đó vẫn chỉ là cậu Lâm Trác. Nhưng điều đó có thật sự là đúng hay không.

Sáng hôm sau, cuối cùng Lâm Trác cũng đến lớp, cậu ta cư xử lạnh nhạt xem như chưa từng quen biết Yên Hoa, Nhã Phi vui mừng khi nghĩ rằng Lâm Trác đã chán ghét Yên Hoa còn quan hệ giữa cô ta Lâm Trác thì ngày càng gần gũi.

Khải Kỳ cảm thấy Lâm Trác có vẻ khác với mọi ngày liền hỏi:

– Lâm Trác, bộ cậu cãi nhau với nhỏ lập dị sao? Cả buổi sáng cậu chẳng nói năng gì đã vậy còn làm như không quen biết người ta.

– Khải kỳ cậu bớt lo chuyện bao đồng đi được không.

– Không được, ai kêu cậu là bạn thân nhất của tớ nên tớ không thể bỏ mặc cậu không lo.

– Khải kỳ bộ cậu thích tớ lắm hay sao suốt ngày cứ lảm nhảm đòi lo lắng chuyện của tớ.

– Phải tớ thích cậu Lâm Trác, cực kỳ thích cậu…

– Im ngay, tớ không thích cậu hài lòng chưa, chia tay đi.

– Ây gu, không ngờ cậu lại vô tình đến vậy, Lâm Trác khốn kiếp cậu chỉ vì một đứa con gái mà phản bội bạn bè…

– Khải kỳ tớ sẽ bức hết lông của cậu nếu như cậu vẫn tiếp tục không ngừng nói nhảm.

– An tê ô…

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều toàn trường tiến hành tổng dọn vệ sinh, lớp 11D được phân công nhiệm vụ chăm sóc vườn cây sau trường. Vườn cây được quét dọn, nhổ cỏ, tưới nước sạch sẽ, Yên Hoa mang dụng cụ lao động cất vào nhà kho nhưng bất ngờ có người xuất hiện từ phía sau bắt lấy cô ấy dùng khăn tẩm thuốc mê làm cô ấy bất tỉnh rồi khóa cửa nhà kho nhốt cô ấy bên trong.

Sân trường dần dần vắng người Lâm Trác thì đã bỏ về giữa chừng buổi lao động, Yên Hoa vẫn nằm bất tỉnh trong nhà kho. Trên đường về, Lâm Trác đi đến gần nhà Yên Hoa đăm chiêu nhìn lên cửa sổ phòng cô ấy, lúc đó em trai của Yên Hoa mở cửa ra ngoài nhìn thấy Lâm Trác một mình cậu ta ngạc nhiên hỏi.

– Sao chỉ có mình anh, chị tôi đâu hai người không về cùng nhau như mọi khi nữa à.

– Yên Hoa cậu ấy vẫn chưa về nhà ư.

– Chị ấy vẫn chưa về, chẳng phải hai người học chung lớp sao. Sao anh lại có thể nói chuyện kiểu như mình không biết gì cả.

– Tên nhóc này, bộ học chung lớp thì biết rõ từng chân lông kẽ tóc của nhau chắc.

– Ây gu, thật là thô thiển, mình đã đúng khi nói anh ta chỉ được cái mã đẹp trai bên ngoài, chị Yên Hoa đúng là ngốc lúc nào cũng lo lắng thái quá còn mang cả cơm trưa sang nhà cho anh ta.

– Cơm trưa, cậu nói vậy là có ý gì.

– Ý gì chứ, anh đúng là ăn nhiều quá nên người lú lẫn cả rồi, hôm qua chị ấy vì lo lắng anh bị ốm nên cố tình mang cơm trưa sang, không ngờ anh lại giả vờ như không biết gì, đúng là khiến người ta bực bội, không phiền anh suy nghĩ nữa tôi đi đây. À… Nếu anh giám làm gì khiến chị tôi khóc tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu.

Lâm Trác bắt đầu nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào trưa hôm qua.

– Nếu Yên Hoa thật sự mang cơm đến cho mình thì chắc chắn mình và cô ấy đã gặp nhau nhưng chuyện này không hề xảy ra, nhớ lại nào không lẽ Yên Hoa đã ở đó ngay lúc Nhã Phi tới thăm mình nên cậu ấy mới tức giận bỏ về. Chắc hẳn là vậy rồi, mình đúng là tên ngốc, cô ấy vẫn luôn quan tâm đến mình, mình lại ích kỷ không dám đối diện với cô ấy vì một điều nhỏ nhặt chẳng cần thiết. Yên Hoa tớ xin lỗi, lần này nhất định tớ sẽ nắm lấy tay cậu không buông. Vậy nên, xin cậu hãy đợi tớ. Đến giờ, cậu ấy vẫn chưa về nhà không phải lại đi làm thêm đó chứ.

Lâm Trác lấy điện thoại gọi đến nơi Yên Hoa làm việc. Điệp Mộng, đang bận hướng dẫn một số thủ tục đăng kí cho các vũ công mới đến. Nghe tiếng chuông điện thoại reo Điệp Mộng hớt hải nhìn xung quanh tìm người giúp, cô ấy bất chợt nhìn thấy Phong Lãm vừa rời khỏi phòng tập nên đã vội vàng nhờ cậu ta bắt máy giúp.

– Xin chào đây là trung tâm đào tạo vũ công chuyên nghiệp…

– Xin lỗi cho hỏi hôm nay Yên Hoa có đến trung tâm làm việc không, tôi gọi vì đến giờ cậu ấy vẫn chưa về.

– Yên Hoa ư, hôm nay cô ấy xin nghỉ làm mà cậu là ai sao lại quan tâm tới cô ấy.

– Tôi là bạn trai của cô ấy.

Dứt lời Lâm Trác tắt điện thoại chạy ngay đến trường nếu Yên Hoa chưa về nhà lại không ở chỗ làm thêm chắc hẳn vẫn còn ở trường, Yên Hoa cậu nhất định phải đợi tớ…

Bạn đang đọc Chỉ Là Anh sáng tác bởi YLam

Truyện Chỉ Là Anh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YLam
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.