Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 109

Phiên bản Dịch · 2442 chữ

Chương209

Sinh tử cốc sinh ly tử biệt [5]

Ngày hai mươi chín tháng sáu, một ngày thật bình thường, nhưng cũng có lẽ làngày có nhiều người thương tâm nhất.

Ta m công chúa của Thương Mân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển đột ngộtqua đời, khiến nam tử trong khắp thiên hạ đều đau lòng.

Nghe nói, Mộ Dung Uyển là trúng một loại độc dược tên là ‘Triền mộng’ mà chết.Đến tột cùng là kẻ nào lại nỡ lòng nhẫn tâm hạ độc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhưthế, lời đồn rất đa dạng phong phú, cóđiều phần lớn nguyên nhân đều là do yêuquá hóa hận mà thôi.

Trên thực tế, trong thiên hạ quả thật không ai nhẫn tâm đối với tiểu mỹ nhân hạđộc, như vậy đệ nhất mỹ nhân trúng độc, độc từ đâu đến, quả thật là đoán khôngra.

Mấy lời đồn đãi cũng không đến được Sinh Tửcốc nơi Tây Vực ngàn dặm xa xôi, thếnhưng vào ngày hai mươi chín tháng sáu lúc này, Sinh Tửcốc cũng bao phủ nồngđậm bi thương.

Thượng Quan Lăng phát tác cổ độc lần thứ ba, sau khi hộc máu chìm sâu vào hônmê, không còn hay biết gì nữa.

Muốn nói ngày hai mươi chín tháng sáu có cái gì có thể làm người ta vui vẻ mộtchút, chính là chuyện Huyền Cơ lão nhân giúp Đông Phương Cửu đổi máu thànhcông.

Sau hai ngày thay máu, Đông Phương Cửu vẫn chưa thật sự tỉnh lại. Đầu óc luônkhông tỉnh táo, khi cho hắn uống thuốc hắn cũng chỉ nói lầm bầm hai tiếng, sauđó nuốt xuống một cách khó khăn, thế nhưng đôi mắt phượng kia, lại chậm chạpkhông mở ra.

Đông Phương Cửu còn cần uống thuốc điều trị, việc chăm sóc và cho hắn uốngthuốc đều là do Y Y lo liệu. Cô thiếu ngủ nhiều ngày, chiếu cố Đông Phương Cửuxong lại phải đi chăm sóc Thượng Quan Lăng lúc này cũng đang hôn mê, nếu mệtthì nằm ở bên giường đánh một giấc, tỉnh lại lại tiếp tục không rời mắt. KhanhTrần đến khuyên cũng không có tác dụng. Y Y chỉ nói một câu: “Ta muốn thay chủtử nhìn gia tỉnh lại.”Liền khiến mọi lời muốn khuyên của Khanh Trần đành phảinuốt vào. Cuối cùng chỉ đành chiều theo ý cô.

Kỳ thật, Khanh Trần, Bạch U đều chờ đợi trong lo lắng, chẳng qua bọn họ là chegiấu ở trong lòng, còn Y Y là thống khoái mà biểu đạt ra ngoài.

Ngày bốn tháng bảy, Đông Phương Cửu cuối cùng cũng tỉnh.

Hắn chậm rãi mở to mắt, đôi mắt phượng sáng ngời như trước, chỉ là giọng rấtkhàn, hơn nữa đã lâu chưa ăn cơm, trong người hết sức suy yếu, thanh âm phát racũng yếu ớt đáng thương:“Lăng nhi của gia đâu?”

Y Y đứng ngây ngốc ở một bên, thẳng đến khi Khanh Trần đẩy cô một phen, cô mớiđem bát trà đưa đến bên miệng Đông Phương Cửu, ánh mắt nghĩ ngợi buông xuốngvừa định nhìn bọnKhanh Trần thương lượng tốt để che giấu cho qua, Khanh Trầnlại bất chợt đứng chắn ở trước mặt cô, nói: “Gia hôn mê đã nhiều ngày đều là doLăng chủ tử ở bên chăm sóc, nhiều ngày không ngủ. Mấy nô tỳ thật sự không đànhlòng liền tạm thay để Lăng chủ tử nghỉ ngơi.” Khanh Trần nhìn thẳng vào đôi mắtphượng của Đông Phương Cửu, lại nói: “Để nô tì đi đánh thức Lăng chủ tử.” Nóixong, cô thản nhiên xoay người, hệt như trước đây, thực sự có thể đánh thức Thượng Quan Lăng đang hôn mê bất tỉnh.

Quả nhiên, Đông Phương Cửu cảncô lại: “Thôi, để cho nàng ngủ ngon một lát.”Không biết là nghĩ tới cái gì, Đông Phương Cửu nở một nụ cười thật suy yếu:“Lát nữa gia sẽ cho nàng một niềm vui bất ngờ.”

Niềm vui bất ngờ? Đối với ba người đang cung kính đứng trong phòng, chỉ có bấtngờ. Chứ không có vui.

Bọn họ không biết, nếu Đông Phương Cửu biết được chân tướng sẽ như thế nào.

Bọn họ không dám tưởng tượng.

“Y Y ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn cho gia, gia phải tranh thủ bồi dưỡng tốtthân mình.” Uống qua chút nước, giọng nói của Đông Phương Cửu cũng không đếnnỗi khàn, ngay cả khí lực cũng khôi phục vài phần:“Khanh Trần, ngươi đến nóicho gia biết gia đã dạo một vòng địa phủ rồi trở về như thế nào.”

“Bạch U, ngươi thả bồ câu đưa thư cho Tương Sở, nói gia ít ngày nữa sẽ khởihành hồi kinh, bảo hắn thay gia lo liệu tốt mọi việc cần thiết cho ngày đại hôncủa gia và Lăng nhi.”

Y Y vừa mới bước tới ngưỡng cửa chợt dừng lại, sau đó chạy trối chết như muốnrời xa khỏi cái nơi làm cô hít thở không thông. Cô không thể ở đó tiếp nữa,côsợ chỉ cần ở đó thêm một giây, cô sẽ đem toàn bộ những chuyện không nên nói nói ra hết.

Cô đứng ở ngoài phòng do dự không yên. Huyền Cơ lão nhân từ trong phòng đi ra,ánh mắt trống rỗng dừng ở trên người Y Y, nói: “Bệ hạ đãtỉnh.” Lời nói rất chắc chắn, căn bản không giống câu hỏi.

Y Y gật đầu, sau lại cảm thấy Huyền Cơ lão nhân không thể nhìn thấy, lại nói:“Đúng vậy.”

Huyền Cơ lão nhân vuốt cằm một chút, hờ hững nói: “Mạng sống của chủ nhân chỉcòn có ba ngày.”

Y Y sửng sốt, chợt muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại như nhét đầy bông,không nói nên lời.

“Nếu thân thể bệ hạ đã tốt hơn, vậy bảo hắn đến xem chủ nhân đi, ba ngày sau,sợ là hắn muốn nhìn cũng không nhìn được.”

Nước mắt, nháy mắt rơi xuống từ hốc mắt của Y Y, nối thành một chuỗi, rốt cuộckhông ngừng được.

Vốn là từ trước đến nay, giấy không thể gói được lửa.

Chân tướng vốn không muốn cho ai kia biết, có điều chỉ là hai canh giờ sau khiĐông Phương Cửu tỉnh lại liền bị vạch trần.

Bạch U đánh không lại Hiên Viên Tiêu, nhưng cho dù có thể ngăn Hiên Viên Tiêuxông vào phòng Đông Phương Cửu, chỉ là không thể ngăn cản Hiên Viên Tiêu rốnggiận như sấm.

“Đông Phương Cửu, nàng vì ngươi ngay cả mạng cũng không cần! Ngươi tỉnh lại chỉbiết nằm ở trên giường giả chết sao?”

Sét đánh giữa trời quang.

...........

Đông Phương Cửu ngồi ở bên giường của Thượng Quan Lăng.

Mới đầu, hắn chỉ im lặng không lên tiếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm khuônmặt gầy yếu của Thượng Quan Lăng, sau đó lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn:

“Lăng nhi, nàng xem ta đã tỉnh, nhưng sao nàngvẫn còn ngủ?”

“Lăng nhi, chờ nàng tỉnh, ta liền xây dựng thêm hậu cung cho nàng chiêu nạp banghìn mỹ nam vào cung hầu hạ nàng....”

“Lăng nhi, nàng không phải là người rất khôn khéo sao, sao lại vì ta làm chuyệnngốc như vậy? Uổng công nàng còn sảng khoái nói với ta cái gì tình yêu củangười khác rất sâu đậm, tình yêu của nàng lại rất hời hợt....”

“Lăng nhi, nàng đừng ngủ nữa....” “Lăng nhi, ta cầu xin nàng...”

Bây giờ Đông Phương Cửu nói cái gì Thượng Quan Lăng cũng không thể nghe thấy,nhưng hắn vẫn như cũ nói bên tai nàng cả một đêm. Hắn cảm thấy cử chỉ của mìnhcó chút điên rồ, nhưng lại không thể dừng lại, hắn thậm chí muốn thử uy hiếpngười đang hôn mê kia, nói với nàng, nếu nàng không tỉnh, ta liền ngủ cùngnàng. Lời này ở đáy lòng hắn xuất hiện vô số lần, nhưng hắn vẫn nhịn xuống,không nói ra.

Hắn biết, người nọ thích cái gì, tuyệt đốikhông cho phép cái gì.

Hắn biết, tiểu Lăng nhi muốn hắn tiếp tục sống, cho nên hắn không thể nói, chỉcó thể ở đáy lòng lặp lại một vạn lần.

Tay Thượng Quan Lăng đặt ở hai bên hông, Đông Phương Cửu trong lòng vừa động,liền kéo lấy tay nàng, nắm ở trong tay mình.

“Lăng nhi, nàng là cố ý, nàng muốn bức ta khóc có phải không?”

Một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay Thượng Quan Lăng, trượt vào lòng bàntay nàng.

“Lăng nhi, ta khóc rồi, thiên hạ đệ nhất Lương hoàng khóc rồi, nàng còn khôngmau tỉnh lại tận mắt nhìn xem?”

“Lăng nhi, nếu nàng không tỉnh lại thì ta sẽ không giữ lời hứa nữađâu....”

Khanh Trần, Y Y, Bạch U, Tô Tử Chiêm, Hiên Viên Tiêu, Vô Cầu.... Mọi người đứngở ngoài phòng, im lặng lắng nghe, có người rầu rĩ khóc, có người yên lặng rơilệ, có người lại dứt khoát nhắm mắt lại không dám mở ra...

“Thượng Quan Lăng! Nàng đừng dùng thủ đoạn này nọ đùa giỡn với gi a , gi a lệ nh cho nàng tỉnh lại ngay lập tức!”

“Thượng Quan Lăng, kiên nhẫn của gia có giới hạn, nàng đừng để....”

Đông Phương Cửu không nói được nữa, hắn giương miệng, nước mắt liền dọc theobên sườn môi thành đường chảy xuống.

Hắn im lặng khóc, hắn thậm chí không biết mình đang khóc, hắn chính là cảm thấymũi như bị cái gì đó ngăn chặn, không thể hô hấp, tim đập cũng không có khílực, hoảng hốt khiến hắn muốn nặng nề ngủ.

Cửa bị đẩy ra, Huyền Cơ lão nhân bước vững vàng từng bước đến gần Đông PhươngCửu, cung kính cúi người, nói: “Bệ hạ tính toán lúc nào rời khỏi Sinh Tửcốc? Kẻhèn sẽ chuẩn bị sớm cho bệ hạ.”

Đông Phương Cửu kinh ngạc quay đầu, nhìn ánh mắt trống rỗng không chút gợn sóngvà thái độ kính cẩn của Huyền Cơ lão nhân, hắn đột nhiên phẫn nộ như núi lửabùng nổ mãnh liệt phun trào.

Hắn gắt gao bắt lấy bả vai Huyền Cơ lão nhân, như phát tiết mà rung lắc: “Ngươivì sao không cứu nàng? Vì sao không cứu nàng!”

Huyền Cơ lão nhân cười nhạt, ánh mắt hắn cong lên, cười nói: “Bệ hạ biết mà,không phải sao.”

Không phải tất cả mọi người tinh thần sa sút đều sẽ phát điên. Đông Phương Cửukhông có. Hắn chính là lại im lặng trở lại ngồi tại đầu giường, im lặng kéo tayThượng Quan Lăng, một lần lại một lần ở trong lòng bàn tay nàng viết, viết...

Huyền Cơ lão nhân đứng hồi lâu, cặp mắt trống rỗng kia lại không rời đi haingười.

Mắt lão không thể nhìn, lão dụng tâm nhìn. Rất lâu, rất lâu, lâu đến mứcmọi người ở ngoài phòng đều quên mất Huyền Cơ lão nhân đã đến đây được bao lâu, không khí trong phòng thật trầm lặng.

“Chủ nhân cũng không phải người ở nơi này, bệ hạ hẳn là biết mà.”

Đông Phương Cửu không có trả lời hắn, ánh mắt không hề dời khỏi mặt Thượng Quan Lăng

nửa phần.

Huyền Cơ lão nhân như cũ nói: “Để cứu chủ nhân, có lẽ còn có một biện pháp...”

Thoắt cái Đông Phương Cửu đã đứng trước mặt Huyền Cơ lão nhân, hắn giương đôimắt phượng, trong giọng nói khó nén khẩn trương: “Biện pháp gì? Ngươi nói mau!”

Huyền Cơ lão nhân như trước thần sắc bình thản, hắn không nhanh không chậm nói:“Từ nơi nào đến thì quay trở về nơi đó.”

Đông Phương Cửu ngây ngẩn cả người, mọi người đẩy cửa vào cũng đều ngây dại.

Tiếng mở cửa lớn làm quấy động không khí, nhưng lại không thể phá tan tĩnh mịchbên trong phòng.

Tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của Huyền Cơ lão nhân, nếu muốn cứu nàngliền phải mất đi nàng, nếu cố chấp giữ nàng, nàng sẽ chết.

Không ai muốn Thượng Quan Lăng chết, càng không ai muốn mất đi nàng.

Cả hai lựa chọn đều là đau khổ, mọi người cả trong lẫn ngoài phòng đều lâm vàoyên lặng, một sự yên lặng chết chóc.

Không ai nghĩ đến người đầu tiên lên tiếng chính là Đông Phương Cửu. Không aicó thể hiểu được mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này đối với hắn là tàn phá cùng tratấn đến mức nào.

Thế nhưng Đông Phương Cửu nở nụ cười, nụ cười thản nhiên khảm bên môi, hắn nói:“Được.”

Hắn chỉ nói một chữ, nhưng không một ai tại đây có thể cảm nhận hết được ẩngiấu trong một chữ đó là bao nhiêu bi, bao nhiêu thương, bao nhiêu đau, baonhiêu quyến luyến, bao nhiêu không đành lòng!

Tất cả, chỉ có một mình Đông Phương Cửu hắn mới có thể hiểu rõ ràng, rõ ràngđến khắc sâu vào cốt tủy.

Thần trí mọi người đều bị một chữ này của Đông Phương Cửu kéo trở lại một chút,lại vì tiếng nói của một người khác mà hoàn toàn thanh tỉnh.Thượng Quan Sở Sở chậm rãi tiếng vào, cô ta đi đến trước mặt Đông Phương Cửu,thần sắc bình tĩnh nhưng ngữ khí lại phá lệ kiên định: “Ta không đồng ý.”

Đông Phương Cửu không nhìn cô, hắn chính là xoay người trở lại trước giườngThượng Quan Lăng, ánh mắt ôn như thâm tình dừng tại trên mắt Thượng Quan Lăng,đuôi lông mày, chóp mũi, khóe môi, từng tấc từng tấc di động...

“Các ngươi đều biết nói Lăng nhi không phải là người của thế giới này, vậy cácngươi có biết Lăng nhi rốt cuộc từ đâu tới không?” Thượng Quan Sở Sở cũng không để ý đến phản ứng của ĐôngPhương Cửu, cô thản nhiên nhìn quanh mọi người, mắt đẹp cười yếu ớt hỏi.

Tô Tử Chiêm đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, hắn thậm chí muốn chặt đứtlời nói của Thượng Quan Sở Sở, hắn cảm thấy được bản thân không muốn nghe đápán.

Con ngươi sắc vàng của Hiên Viên Tiêu hiện lên một tia tò mò, nhưng rất nhanhlại bị thay thế bởi nồng đậm bất mãn.

“Từ nơi nào đến, chuyện này thì có gì cần phải biết đâu? Vô Cầu chỉ cần biết,tỷấy là Lăng tỷ tỷ của Vô Cầu không phải lảđược rồi sao? Ai cần phải biết nhữngchuyện kỳ lạ như vậy!”

Phản ứng của Vô Cầu làm mọi người cả kinh, trên mặt Huyền Cơ lão nhân hiện ranụ cười nhợt nhạt.

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.