Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 2

Phiên bản Dịch · 2749 chữ

Trong tất cả các bà cô, thì bà Eustacia có giọng cười ma quái nhất. Tiếng cười của bà khành khạch thật độc địa.

“Ha! Ha! Ha!”

Bà ta đứng sừng sững ngay bên trên Charlie, và nó trông thấy quang cảnh gớm ghiếc là đôi vớ màu nâu cùng đầm lót màu đen.

Nó vội nhắm tịt mắt lại, mồm la yếu ớt:

“Cứu tôi với!”

“Quá trễ mà cứu với kiếc!” bà Eustacia cười ngạo nghễ. “Mày bị kẹt như một con chuột mắc bẫy, Charlie Bone. Giờ tao phải làm gì với mày đây?”

Charlie nhìn lên.

“Mấy bà già không được làm vậy với con nít.” Nó bướng bỉnh trả treo.

“Không được à? Nhưng tao thì được!” bà cô của nó cười khùng khục. “Và nếu mày…”

Bất thình lình, giữa chừng câu nói, bà cô Eustacia bay vọt lên không. Cảnh tượng thật đáng sửng sốt. Khi Charlie nhìn lên thì cái thân hình đồ sộ đã ở trên trời, rồi biến mất vô một đám lá cây. Giờ thì Charlie nghe thấy tiếng gió gào trên đầu, cuốn cành cây, đất lá, bụi rậm và những cành cây nhỏ vô một cơn lốc xoáy dữ dội.

“Tancred.” Charlie thở gấp khi thấy bốn bàn tay xòe về phía nó.

“Leo lên, Charlie.” Giọng Tancred phát ra, mặc dù Charlie không trông thấy cậu ta qua những đống xà bần bay vù vù.

“Tancred đang giữ chân con dơi già.” Olivia bảo “nè, lẹ lẹ coi.”

Nhưng Charlie không thể nào với tới những bàn tay đang vẫy kia.

“Mình không lên được! Không lên được!” Nó thét.

Thêm hai bàn tay nữa xuất hiện, một bàn tay rắn chắc, rám nâu, có thể vươn sâu xuống hố.

“Nhảy lên đi, Charlie.” Giọng Lysander. “Hích lên coi, anh chàng. Ra khỏi đó mau.”

Lần này Charlie cạp bụi cỏ roi ngựa vô giữa hai hàm răng và nhảy lên, nhắm tới đôi bàn tay nâu. Hai bàn tay chụp lấy nó và từ từ, nó leo lên.

Tancred và Olivia cùng túm lấy một cánh tay của Charlie, trong khi Lysander túm cánh tay kia. Dần dần, Charlie được lôi lên tới miệng hố. Nó nghe thấy một tiếng hét bị chẹn lại đâu đó đàng xa, và khi bò lên được, quăng mình vô cơn gió, nó thấy chắc chắn là bà cô nó, bị bọc trong đống lá cây, đang giãy giụa chống lại làn gió đang gào thét trong khu vườn bà ta.

“Ngừng lại!” Cái đống xanh lá cây thét vang khi Charlie và bọn bạn lao ra phía bức tường.

Lysander đẩy mông Charlie một cái, và cả bọn rớt tòm xuống con hẻm, cùng phá ra cười bò.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Emma hỏi, nó quá lùn nên không trông thấy gì phía bên kia bức tường.

“Tancred tung bảo bối ra, làm bà cô Charlie trông như một đống phân trộn.” Olivia nói.

“Bà ta sẽ trút cơn giận lên bồ cho coi, Charlie.” Emma nói. Vì quá lo lắng nên nó chẳng còn nhìn ra cái gì tức cười nữa.

Không nghĩ tới chuyện đó thì tốt hơn, Charlie nhả bụi cỏ roi ngựa ra khỏi miệng, phun bùn ra và phủi bụi đất khỏi người, rồi cả bọn chạy ngược lại con đường nhỏ vô Ngách Tối. Ra tới đó, Emma, là đứa duy nhất biết nghĩ xa, lôi ra một túi ni – lông từ trong túi và đưa cho Charlie.

“Tụi mình biết làm gì nếu không có bồ?” Charlie nói, thả bụi cỏ roi ngựa đầy bùn vô trong bịch.

“Nó có cả rễ.” Emma nhận xét. “Bồ có thể trồng nó được đó.”

“Mình phải coi xem nó có hiệu nghiệm không đã.”

Chúng lao như bay qua Ngách Tối và ló ra ánh nắng mặt trời của Vòng Cung U Xám. Sự thay đổi nhiệt độ thật sâu sắc. Sau lưng chúng là một nơi mà ánh mặt trời chưa bao giờ chạm tới.Một nơi hiu quạnh, bị bỏ quên, với những phiến đá lạnh tanh và những mảng tối u ám. Tất cả bọn trẻ đều bất giác rùng mình và ngửa mặt lên ngó mặt trời.

Thế rồi Tancred hỏi:

“Charlie này, lúc bà cô của em chạy qua cửa thì em đang nhìn cái gì thế?”

Charlie hầu như quên béng viên đá. Charlie rút viên đá từ trong túi quần ra.

“Cái này này.” Nó nói.

Tất cả nhìn vô viên đá xám, nhẵn nhụi nằm trong lòng bàn tay của Charlie.

“Trông quen quen.” Lysander nhận xét.

“Em đảm bảo nó của thầy Boldova.” Charlie nói. “Mấy hòn đá phát sáng trong lòng bàn tay thầy trông cũng giống như thế này.”

“Đúng rồi.” Olivia nói. “ Nhưng sao nó lại lọt vào khu vườn của bà cô đằng ấy.”

“Có người nào đó ném nó xuống từ một cửa sổ.” Charlie nói. “Mình nghĩ bà ta đã đánh cắp nó.”

Tất cả đều nhất trí rằng khả năng đó có thể xảy ra. Tuy nhiên, ai đã ném viên đá đó? Tại sao họ lại ném? Đó là một câu đố.

“Có quá nhiều câu đố.” Lysander nói. “Tụi mình hẹn gặp nhau ngày mai nha? Và bàn luận vấn đề Ollie luôn.”

“Thế còn Ông cậu Charlie thì sao?” Emma nhắc cả bọn. “Nhỡ mà cỏ roi ngựa không có tác dụng thì làm thế nào?”

“Mình sẽ làm bất cứ điều gì.” Charlie nói

Khi chúng ra tới đường cái, năm người bạn tóa ra, và Charlie chạy về nhà cùng với cỏ roi ngựa chiến lợi phẩm. Nó nôn nao không thể chờ nổi xem cỏ có công hiệu hay không. Trước tiên nó sẽ băm nhỏ một ít lá cỏ roi ngựa ra và pha cho Ông cậu nó một cốc trà cỏ roi ngựa. Nó phóng lẹ lên những bậc cấp nhà số 9, mở cửa ra và…tông thẳng vô nội Bone.

“Mày có cái gì đó?” Nội nói, ngó cái bịch nhựa lom lom.

“Chẳng có cái gì… È, mấy trái cây mang từ cửa hàng của mẹ về.” Charlie nói phịa.

“Láo! Tao thừa biết mày vừa làm cái gì. Eustacia đã gọi cho tao. Mày là đồ ăn cắp!”

“Không phải!”Charlie lùi ra khỏi cánh cửa để mở.

“Đưa cái bịch cho tao!” Nội Bone ra lệnh.

“Không!” Charlie thét lên.

Nội Bone giơ tay giật lấy cái bịch, đúng lúc đó, một con chó vàng tổ chảng lao ù lên những bậc cấp và nhảy lên người bà nội của Charlie, xô bà lui vô nhà.

“Hạt Đậu!” Charlie la lớn. Nó lao xuống những bậc cấp, có con Hạt Đậu bám theo sát gót, trong khi nội Bone gầm rú từ trong nhà ra:

“Đứng lại! Về coi! Chờ coi, Charlie Bone! Mày đừng hòng thoát khỏi tao!”

Charlie chạy suốt con đường, thở hồng hộc:

“Hạt Đậu, mày từ đâu tới vậy? Mày đã cứu mạng tao!”

Và nó chợt trông thấy Fidelio, đang chạy như bay tới chỗ nó.

“Hây, Charlie!” Fidelio gọi to. “Hạt Đậu bỏ anh chạy mất! Anh nghĩ nó quá sức muốn giúp em!”

Hai thằng bé trò chuyện giữa đường Filbert, và Filedio giải thích là nó vừa tới quán Café Thú Kiểng, hy vọng sẽ gặp Charlie, ai dè gặp phải ông Norton Cross, và ông ấy cứ nằng nặc bắt nó phải đưa Hạt Đậu đi dạo.

“Em quên mất.” Charlie nói. “Thiệt tình em cứ quên hoài. Xin lỗi mày nhé, Hạt Đậu.” Nó vỗ vỗ cái đầu bờm xờm của con chó.

“Vậy nãy giờ em đi đâu? Có chuyện gì thế?” Fidelio hỏi.

Charlie thuật lại chuyến đi tới Ngách Tối và lý do nó phải bứng trộm cỏ roi ngựa của bà cô.

“Phải chi anh cũng tới đó nhỉ.” Fidelio nói, hơi buồn vì bị gạt ra ngoài mọi chuyện. “Em tới nhà anh đi, trong khi đợi bà nội em nguội bớt.”

Charlie nghĩ ý này thật là hay.

Hạt Đậu không nghĩ như vậy, nhưng nó quá vui mừng khi gặp lại Charlie, và nó được chuẩn bị tinh thần để chịu đựng cái nơi mà nó cho là ồn ào nhất thế giới.

Bảy anh chị em của Fidelio, tất cả đều chơi những loại nhạc cụ khác nhau, và vào bất cứ thời điểm nào cũng có ít nhất năm người trong họ đang luyện tập. Thêm vào đó còn có tiếng kèn đồng rộn rã và giọng nữ cao vút của ông bà Gunn. Tất cả hợp thành một âm thanh giống như là tác phẩm của một nhà soạn nhạc dám có những thử nghiệm táo bạo nhất.

“Tụi mình lên lầu đi.” Fidelio hét to ngay khi chúng vừa vô trong nhà. “Ở đó yên lặng hơn.”

Hạt Đậu lê bước lên cầu thang, theo sau hai thằng bé, co rúm lại mỗi khi đi ngang qua một căn phòng có tiếng trống thình thình, tiếng kèn trumpet, tiếng tù và rống lên, hoặc tiếng kèn xen–lô cò cưa vọng ra.

Ở tầng trên cùng của ngôi nhà, có một gác mái tối, nơi gia đình Gunn chứa những nhạc cụ hư gãy. Hai đứa ngồi yên vị trên một cái thùng gỗ lớn, và Charlie kể cho Fidelio cặn kẽ hơn về cách nó giải quyết vấn đề thầy phù thủy Skarpo. Nhưng nó thấy nó vẫn chưa sẵn sàng kể cho thằng bạn thân nhất về cuộc hành trình ra bờ biển của mình.

Fidelio trầm tư lắng nghe câu chuyện của Charlie, rồi nói:

“Bữa nay em nên tránh xa bà nội em ra. Tụi mình sẽ đem những cái cây này vô nước để nó khỏi chết.”

Chúng lại đi xuống cầu thang, ngang qua những đứa trẻ mặt đầy tàng nhang và tóc nâu loăn xoăn.Và tất cả bọn chúng đều vỗ vỗ con Hạt Đậu và hồ hởi chào đón Charlie như đón một người anh em mất tích lâu ngày. Hai đứa đi vô nhà bếp, chỗ bà Gunn vừa hát vừa làm bánh mỳ kẹp chuối và pha nước chanh thứ thiệt.

“Trông có vẻ là một loại cỏ thần dược.” Bà thốt lên khi Charlie lôi cỏ roi ngựa ra khỏi bịch nhựa.

“Con có muốn đặt nó vô một cái chậu không?” Bà nói.

“Mẹ ơi, thật ra thì Charlie muốn giấu cái cây này khỏi bà nội nó.” Fidelio nói. “Cho nên, ở trong chậu không có đất cho nó đâu. Nó không phải cỏ dại, mà là một thứ thảo mộc rất đặc biệt.”

“À há.” Bà Gunn ngâm nga. “Chúng ta vẫn có thể trồng bằng rễ của nó. Charlie, bác sẽ tỉa cho con vài lá dấu dưới áo sơ-mi mang về. Phần còn lại thì cứ để ở đây khi nào con cần tới nó.”

Charlie trao cỏ roi ngựa cho bà Gunn và nhận hai ổ bánh mỳ chuối (một cho nó và một cho con Hạt Đậu), sau đó nó và Fidelio mang con chó vàng ra công viên cho rộng cẳng.

Vào lúc 4 giờ, sau vài chiếc bánh mỳ kẹp nữa (phomat Stilton, bơ đậu phộng, trứng và quả lý chua), Charlie rời Mái Ấm Gia Đình Gunn và đem Hạt Đậu trở về quán Café Thú Kiểng. Nó hứa với ông Norton là ngày hôm sau sẽ gọi điện lại, nhưng giờ nó lo quay về nhà trước khi mẹ nó gặp phải nội Bone đang giận dữ.

Tuy vậy, khi Charlie về đến nhà số 9 thì nội Bone đã rời nhà, và mẹ nó đang định pha cho Ông cậu một tách trà.

“Để con làm cho, mẹ.” nó nài nỉ.

Nó lôi một vài búp cỏ từ dưới áo thun ra và đặt lên bàn.

“Con muốn Ông cậu thử uống một ít cỏ này.”

Cô Bone nhíu mày.

“Con kiếm nó ở đâu vậy, Charlie?”

“Từ vườn của bà cô Eustacia.” Nó thú nhận. “Đúng ra là con đã bứng trộm, và chắc sẽ có một chút rắc rối đấy.”

Mẹ nó cười, vẻ lo lắng.

“Chắc chắn rồi.” cô nói. “Hy vọng là nó có tác dụng trước khi bà nội trở về.”

Rồi cô ngắt ra vài lá, để vô một cái tách, và đổ đầy nước sôi vào.

Charlie nhìn làn nước chuyển sang màu xanh lá cây tươi sáng. Trông màu nước thật nguy hiểm. Liệu thầy phù thủy Skarpo có lừa họ?

“Mẹ mong là nó lợi nhiều hơn hại.” cô Bone bảo. “Coi bộ nó có đặc tính rất mạnh.”

“Đây là cơ may cuối cùng của Ông cậu Paton, mẹ à.” Charlie nói liều.

Nó chờ cho trà cỏ roi ngựa nguội bớt, rồi đem tách trà lên phòng cho Ông cậu, cùng với số cỏ còn lại kẹp dưới nách.

Ông cậu Paton đang nằm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Những bức rèm được kéo xuống, và nhìn luồng ánh sáng heo hắt lọt vô phòng, không ai có thể đoán được rằng ngoài kia là một buổi chiều hè nắng gắt.

Charlie đặt tách trà lên đầu giường Ông cậu và thì thào:

“Ông cậu Paton, con mang trà cho ông cậu nè.”

Ông cậu Paton rên rỉ.

“Làm ơn nhấp một ngụm đi. Nó sẽ làm Ông cậu khỏe hơn.” Charlie nói.

Ông cậu Paton chống một cùi trỏ, nhổm người lên.

“Đây.” Charlie chìa tách trà ra.

Mắt ông cậu Paton vẫn nhắm lơ mơ, và bàn tay ông run rẩy khi cầm lấy cái tách. Charlie nhìn trân trối ông cậu nó nâng tách trà lên môi.

“Nào.” Charlie thúc giục. “Uống đi.”

“Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ mày đang cố đánh thuốc độc ta.” Ông cậu Paton phát ra một thứ âm thanh nghẹn ứ, ngồ ngộ, mà chắc hẳn là một tiếng cười phá lên.

“Con đang cố giúp Ông cậu mà.” Charlie thì thào đầy nhiệt thành.

Ông cậu nó mở hẳn mắt ra và nhìn Charlie.

“Tốt.” Ông nói, đoạn hớp lấy một ngụm trà.

“Ợợ! Cái gì thế này?”

“Cỏ roi ngựa đó.” Charlie đáp. “Ông cậu có nhớ thầy phù thủy Skarpo đã nói rằng nó có thể chữa khỏi cho ông cậu không. Con có mang theo chỗ còn lại đây này.”

Nó đặt mấy cành cỏ có cả lá lên giường Ông cậu.

“Trông như cỏ dại.” Ông cậu quan sát. “Ta có thể đoán chắc chắn mày vừa mới ở đâu về, Charlie.” Ông cười khà khà rồi nhấp thêm một ngụm nữa, một ngụm nữa.

Charlie chờ trong khi Ông cậu uống cạn tách trà.

“Không tệ.” ông cậu Paton lầm bầm. “Không tệ chút nào. Chúa phù hộ cho mày, Charlie.”

Ông nằm lại xuống gối và nhắm mắt lại.

Charlie đón lấy cái tách không từ tay ông cậu và rón rén ra khỏi phòng.

“Có tác dụng không?” Cô Bone hỏi ngay khi Charlie trở lại nhà bếp.

“Con không biết, mẹ. Nhưng Ông cậu có vẻ dịu hơn. Phải đợi một lúc mới biết chắc được.”

Hai mẹ con bỗng nói chuyện thật khẽ và di chuyển thật nhẹ nhàng hết sức. T.V là dẹp, không bàn tới. Như thể không khí trong nhà bỗng tràn ngập tâm linh huyền bí và mong manh, mà luồng gió nhẹ nhất hay âm thanh nhỏ nhất cũng có thể phá vỡ.

Trời sập tối dần, nhưng nội Bone vẫn chưa về nhà. Charlie tưởng tượng ra một cuộc họp đang diễn ra trong Ngách Tối. Có thể họ đang bàn kế hoạch đặt nó vô đúng vị trí, một lần rồi thôi. Nó liếc nhìn mẹ, đang đọc sách ở bàn bếp, và hy vọng rằng cho dù có chuyện gì xảy ra với nó chăng nữa, thì cũng sẽ không làm đau lòng mẹ nó.

Thình lình, cô Bone ngước lên khỏi trang sách.

“Con có nghe thấy không?”

Charlie có nghe. Ở trên lầu, một cánh cửa đang mở ra. Ván sàn rung cót két. Một thoáng sau có tiếng nước chảy. Bồn tắm đang hứng nước.

Khi vòi nước ngừng chảy, không gian im ắng tới độ Charlie có thể nghe thấy cả nhịp tim của chính nó. Và rồi, một mùi hương lạ lặng lẽ phủ trùm khắp căn nhà, một mùi hương pha lẫn phép thuật.

Bạn đang đọc Charlie Bone và cậu bé vô hình (Tập 3) của Jenny Nimmo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.