Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 55 - 56

Phiên bản Dịch · 8711 chữ

Điều duy nhất em cần làm là yêu anh

Hôm nay là ba0, ngày cuối cùng trong năm cũ. Ánh mặt trời chiếu rực rỡ sáng bừng cả không gian, xua tan những ngày tuyết rơi ảm đạm trước đó. Lương Hoà ngồi trên sân thượng phơi nắng ngước mắt nhìn lên không trung. Ánh nắng chói chang khiến cô chói loá không mở mắt ra được. Bỗng nhiên một ly trà còn bốc hơi nóng từ đâu chìa ra trước mặt cô. Lương Hoà nghiêng đầu, thấy khuôn mặt thản nhiên của Diệp Dĩ Trinh đã tới bên cạnh từ lúc nào. Diệp Dĩ Trinh nhìn dáng vẻ lười biếng của Lương Hoà, anh nhướn mày, “Thật biết cách hưởng thụ”

Lương Hoà bặm môi không trả lời, nâng ly trà lên hít hít ngửi ngửi. Mùi trà thơm dìu dịu thấm vào phế phổi lại tạo nên vị chua xót khác thường, giống như tâm trạng lúc này của cô vậy. Trông hưởng thụ lắm sao? Chẳng thà nói rằng ủ rũ còn chính xác hơn nhiều.

Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống bên cạnh Lương Hoà, đặt tập tài liệu cầm trên tay xuống ghế, ánh mắt anh nhìn chăm chú cô gái trước mặt với vẻ thú vị. Cách đây hai ngày, hôm đó tuyết rơi rất nhiều, khi anh đang buồn bực vì kết quả báo cáo dự án công việc không được như ý muốn, định đứng lên đi dạo một vòng quanh sân thì thím Tề nói rằng cô con dâu thứ ba nhà họ Cố đến chơi. Phải mất mấy giây sau đó anh mới có phản ứng được với câu nói của thím Tề, đem hai danh xưng “cô con dâu thứ ba nhà họ Cố” và Lương Hoà gộp lại làm một. Lúc ấy cô đội một chiếc bịt tai màu hồng nhạt, khoác áo gió rộng thùng thình bên ngoài thân hình nhỏ nhắn, chóp mũi hồng hồng vì gió lạnh, dáng vẻ điềm tĩnh mà đáng yêu vô cùng. Diệp Vận Đồng không có ở nhà, anh vội vàng đưa Lương Hoà ngồi vào ghế, rót một ly nước ấm cho cô uống.

Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bởi vì kể từ khi biết rõ thân phận của mình tới giờ Lương Hoà không còn chủ động tới đây nữa. Lần này cô đến đột ngột, lại còn kéo theo cả vali hành lý làm anh không thể không kinh ngạc. Nhưng mọi người gạn hỏi điều gì cô cũng không trả lời, chỉ đơn giản nói rằng muốn ở lại đây chơi hai ngày, còn dặn không ai được cho Cố Hoài Ninh biết. Diệp Dĩ Trinh chưa kịp phản ứng gì thì ba anh đã gật đầu lia lịa đồng ý ngay. Làm sao ông có thể không đồng ý chứ, ngày nào ông cũng ngóng trông Lương Hoà đến, trải giường lót chiếu chờ cô còn không kịp thì làm sao mà có thể không đồng ý cho được.

Cái nhìn chăm chú của Diệp Dĩ Trinh khiến Lương Hoà bối rối, cô đưa tay vuốt vuốt tóc nhằm ngăn trở tầm mắt anh. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào đến Diệp Dĩ Trinh, ngược lại anh quan sát càng riết róng hơn. Không biết vì sao, Lương Hoà luôn có cảm giác người đàn ông này và Cố Hoài Ninh tương tự nhau ở một mặt nào đó. Nhất là ánh mắt như cười mà lại không phải cười kia, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, không được tự nhiên tới nỗi muốn bực mình. Lương Hoà buồn giận, buông ly trả xuống hỏi: “Nhìn cái gì chứ?”

Dáng vẻ đó không hề tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào đối với Diệp Dĩ Trinh, anh cười nhẹ, ngả người tựa lưng vào thành ghế, “Có chuyện buồn bực gì phải không?”

Lương Hoà ngạc nhiên: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Tôi nhìn thấy như vậy. Hai hôm nay tinh thần cô có vẻ rã rời, ừm.. nói đúng hơn là mất hồn mất vía.”

“Làm gì có chuyện đó chứ, đó là cảm giác sung sướng biết không, sung sướng khi nghỉ phép.”

Cô vừa dứt lời đã thấy ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh loé lên một ý cười. Cô nhún nhún vai, có cảm giác như tâm tư của mình bị người ta nhìn xuyên thấu.

“Có chuyện gì thì kể đi, biết đâu tôi lại giúp được điều gì đó.”

“Không phải vấn đề giúp hay là không giúp.” Lương Hoà chán nản cúi đầu, cuối cùng cô quyết định kể cho Diệp Dĩ Trinh nghe, giấu kín trong lòng hai hôm nay cô cảm thấy quá đủ rồi, vừa không thoải mái vừa không yên tâm.

Phản ứng của Diệp Dĩ Trinh không như Lương Hoà dự đoán, nghe cô kể xong anh vẫn không tỏ thái độ gì, bình tĩnh uống trà, sau đó nói, “Như vậy có nghĩa là hai người phối hợp với nhau, lừa Cố Tam có phải không?”

Hai người ở đây ý chỉ là cô và ba chồng. Lương Hoà há mồm ngạc nhiên, chuyện này sao lại gọi là lừa được nhỉ? Cố Trường Chí thấy cô không muốn đi nên ông rộng lượng “khai ân” để cô quay về thôi mà? Chỉ là cô không về nhà mà đến đây thôi, chuyện này cũng chỉ muốn thử thử tình cảm của Cố Hoài Ninh mà thôi, thử, đúng là chỉ muốn thử một chút. Ai bảo lúc nào anh cũng tỏ vẻ điềm đạm bình tĩnh như núi khiến người ta bất mãn.

“Giáo sư Diệp, anh không hiểu đâu. Giữa hai chúng tôi không đơn giản như anh nghĩ vậy đâu.” Lương Hoà nhìn chằm chằm xuống bàn tay, nghiêm túc nói. “Anh ấy luôn xem tôi như một đứa trẻ con, chưa bao giờ chia sẻ hay tâm sự cho tôi biết những chuyện của anh ấy. Tâm tư tình cảm thì anh ấy giấu rất kỹ, chẳng bộc lộ ra bao giờ, ngay cả anh ấy có yêu tôi hay không, tôi cũng không biết rõ ràng. Vì thế, tôi chỉ là.. chỉ muốn xác nhận lại một chút.”

Diệp Dĩ Trinh cười cười nhìn cô. Vậy mà còn nói mình không phải là trẻ con, yêu hay không yêu, chuyện này làm sao mà có thể để trên đầu lưỡi để lôi ra nói một cách thường xuyên được? Dáng vẻ rối rắm băn khoăn như vậy của Lương Hoà,trong mắt anh trông thật giống một người. Mà cái tên Cố Hoài Ninh này cũng thật là, cứ luôn im ỉm giấu kín tâm tư, hèn gì Lương Hoà nhịn không được mới phản ứng như vậy.

“Lương Hoà, tình cảm nam nữ không phải chỉ cần nói yêu là có thể đảm bảo được đời đời kiếp kiếp. Vả lại, tuy rằng bề ngoài Cố Hoài Ninh nhìn có vẻ toàn tài như thế, nhưng thật ra cũng có một số mặt mà anh ấy không biết, hoặc không am hiểu.Trong số đó tình cảm chính là nhược điểm của anh ấy. Vả lại, đừng tưởng rằng hai người thông đồng với nhau mà có thể giấu giếm được Cố Hoài Ninh.”

Lương Hoà nghe Diệp Dĩ Trinh nói ra rõ ràng hợp lý như vậy thì mắt sáng lên, hỏi, “Giáo sư Diệp phân tích kỹ lưỡng như vậy, có phải là đã từng có kinh nghiệm rồi đúng không?”

Diệp Dĩ Trinh liếc nhìn cô một cái, “Nghiêm túc mà nói, tôi không phải giáo sư Diệp, mà là cậu của cô.”

Cậu? Lương Hoà sửng sốt đờ người ra. Biểu tình trên gương mặt cô khiến Diệp Dĩ Trinh cảm thấy mình đã hơi đường đột, nhưng anh chưa kịp nghĩ ra đề tài gì để lảng chuyện đi, thì thím Tề đã cầm điện thoại từ dưới lầu đi lên.

“Hoà Hoà, cháu có điện thoại này, thím vừa nghe hộ, là điện thoại gọi từ bên nhà họ Cố.” Diệp Dĩ Trinh nhìn thím Tề mỉm cười. Anh không thể không công nhận một điều rằng Lương Hoà quả thật rất có khả năng thu phục tình cảm của mọi người, dù già hay trẻ. Đơn cử một ví dụ, chỉ mới hai ba ngày thay vì gọi“con dâu thứ ba nhà họ Cố” thím Tề đã chuyển sang gọi thẳng “Hoà Hoà”.

Lương Hoà vừa nghe là điện thoại của nhà họ Cố tim cô liền đập thình thịch lên, hỏi, “Là ai gọi vậy thím Tề?”

Thím Tề nở nụ cười, “Là cậu Phùng Trạm, nói là tìm cháu có việc gì đó.”

Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, đứng dậy cầm lấy điện thoại. Thật ra tâm trạng cô đang rất phức tạp, vừa mong đó là điện thoại của Cố Hoài Ninh lại vừa sợ là điện thoại của anh. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn bực vì tâm lý đó của chính mình.

Lương Hoà chăm chú nghe tiếng của Phùng Trạm vọng ra từ đầu dây bên kia:

“Chị dâu, tối hôm qua đội trưởng đã về rồi.”

Lương Hoà ngừng một hơi thở, “Thật à? Anh ấy về thật sao?”

“Ấy, chị đừng vội, đội trưởng vừa nghe nói chị không về, hôm nay đã lại quay về bên đó rồi. Lão gia không giữ lại, chỉ dặn em gọi điện báo để chị chuẩn bị tinh thần.” Đầu dây bên kia Phùng Trạm cười hì hì, cuối cùng cậu ta lại nói thêm một câu, “Chị cứ chuẩn bị tinh thần đi, anh ấy có vẻ không vui đâu, hắc hắc.”

Lương Hoà tắt điện thoại sắc mặt trở nên rầu rĩ. Thím Tề nhìn cô với vẻ băn khoăn lo lắng, ngược lại Diệp Dĩ Trinh dường như đã sớm dự đoán được điều này, anh đút tay vào túi quần nhìn cô mỉm cười.

Thím Tề hỏi, “Có chuyện gì xảy ra hả, Hoà Hoà?”

Lương Hoà hơi giật mình, lắc đầu, “Không có việc gì đâu thím ạ.”

Cô không sợ, không nên sợ.

o—————o

Hôm nay bắt đầu từ sáng sớm đã có thể nghe vang đâu đây một vài tiếng pháo nổ vọng tới. Từ nhỏ Lương Hoà không thích tiếng pháo, mỗi lần cô cứ có cảm giác như sấm sét đánh ở bên tai, ong ong cả màng nhĩ. Cũng may biệt thự nhà họ Diệp nằm ở giữa sườn núi, xung quanh cũng không có mấy hộ dân cư, hơn nữa bởi vì năm nay Diệp lão tướng quân không được khoẻ cho nên bọn họ cũng chỉ nổ một quả pháo tượng trưng đón Tết rồi thôi.

Năm nay cũng bởi vì có Lương Hoà ở đây cho nên Diệp lão cũng vui vẻ hơn nhiều lắm. Ông còn tự mình phát tiền lì xì cho cô, một bao lì xì căng đầy. Lương Hoà sau một lúc chần chừ cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy, trong thời điểm người người chúc mừng nhà nhà chúc phúc như thế này, cô quyết định thả lòng tâm tư của chính mình, tạm thời quên đi những chuyện không vui, bỏ qua những khúc mắc tồn đọng trong năm cũ, tận hưởng không khí náo nhiệt của năm mới. Diệp lão thấy cô nhận lì xì, nụ cười của ông càng thêm tươi rói trên khuôn mặt già nua.

Điều làm cho Lương Hoà kinh ngạc là không ngờ có thể gặp hai cha con Cố Hoài Việt ở đây. Cũng đã lâu lắm rồi cô không thấy thằng nhóc quậy phá mà đáng yêu Cố Gia Minh. Thằng bé vừa nhìn thấy Lương Hoà vụt chạy vù đến ôm chầm lấy cô, kêu ầm ĩ, “Thím..thím ơi, thím không thương Gia Minh, thím bỏ đi đâu bao lâu nay…”

Thằng nhóc vừa nói ra câu này tất cả mọi người đều bật cười lên. Cố Hoài Việt lắc đầu thở dài, túm cánh tay nó nhấc một cái liền bứt nó rời khỏi chân Lương Hoà, hai cha con trừng mắt nhìn nhau.

Lương Hoà mỉm cười, bước đến ôm lấy Cố Gia Minh, tay cô xoa mái tóc xoăn của nó, hỏi Cố Hoài Việt, “Năm nay anh vẫn ở lại đây ăn Tết sao?”

Cố Hoài Việt trả lời một cách thản nhiên, “Hai cha con anh năm nào cũng ở đây cả, thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn đến đây chơi với ông cụ.”

Trong thoáng chốc Lương Hoà chợt hiểu ra lí do vì sao, bởi vì nơi này là Kinh Sơn, là nơi đã mai táng Lâm Kha.

“Anh vừa ở đơn vị về, nghe Kiền Hoà nói Hoài Ninh quay về thành phố C, sao em lại còn ở đây?”

Lương Hoà hé miệng, định nói nhưng lại không biết nói từ đâu, cuối cùng chỉ nói,“Kể ra thì dài lắm.”

Cố Hoài Việt cười, thấy cô chần chừ như vậy anh cũng không lại hỏi khó thêm nữa, để cô dắt Gia Minh đi ra sân tìm nơi đốt pháo.

Cứ tưởng rằng Cố Gia Minh to gan lớn mật lắm, vậy mà thằng nhóc vẫn không dám châm lửa đốt pháo, Lương Hoà vừa cười giễu cợt vừa châm lửa. Ngòi pháo bén lửa phát ra chuỗi âm thanh kêu xì xì rồi nổ phụt một tiếng, Gia Minh vui mừng hét lên ầm ĩ. Lương Hoà đứng bên cạnh nhìn, trên không trung nở rộ đầy những đoá hoa, rực rỡ, lung linh khiến ánh mắt cô mê loạn.

Trên bầu trời đêm thỉnh thoảng có những đốm pháo sáng loé lên đánh vỡ khoảng không gian yên tĩnh. Đứng từ nơi này nhìn về Kinh Sơn ở phía xa xa, nơi đó đèn đuốc sáng choang, ánh sáng hắt lên cả một vùng trời. Sáng hôm nay trước khi đi Diệp Vận Đồng có nói, tối nay ở đơn vị sẽ tổ chức tiệc liên hoan cho các anh em chiến sĩ, đến 6h tối có thể còn nghe cả tiếng còi báo giờ cơm nữa. Lương Hoà nâng tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 6h, cô nghiêng tai lắng nghe, quả thật đúng là loáng thoáng có tiếng hô vọng từ xa xa truyền tới.

Cô cười xoa đầu Cố Gia Minh, “Gia Mình, đón Tết ở đơn vị có vui không?”

Thằng bé bặm môi, “Không vui, chẳng có gì vui cả, ở đây với thím vui hơn nhiều.” Nhưng cho dù là như thế, thằng bé vẫn luôn cùng ba mình ở lại nơi đây, đón năm mới ở đây trong suốt những năm qua. Dù là một đứa bé hiếu động và nghịch ngợm, nhưng nó vẫn là đứa con ngoan ngoãn vâng lời, hiểu được tâm tư của ba, ở lại đây cùng ba, cùng với người mẹ đã khuất.

Lương Hoà nhìn ra xa xa, không gian bên dưới đèn đuốc lập loè như những con đom đóm, anh Hai bởi vì yêu nên không thể xa rời, còn cô, có phải cũng giống như thế không? Khi ở sân bay, lúc nhìn thấy Cố Hoài Ninh quay lưng bước đi, lúc nghe anh nói câu “tạm biệt”, tâm trạng lúc đó, tệ tới mức Lương Hoà không muốn nhớ lại thêm một lần nữa.

Thêm một cơn gió đêm lành lạnh nữa thổi tới, Lương Hoà bừng tỉnh, nắm tay Cố Gia Minh nói, “Đi nào, đến giờ rồi về ăn cơm thôi.”

Thằng bé vui vẻ nắm bàn tay cô tung tăng quay trở về. Hai thím cháu đi ra không xa lắm, nhưng bởi vì trời đã tối, Lương Hoà lại không quen đường cho nên không dám đi nhanh. Lúc gần về đến biệt thự thì nhìn thấy bóng Diệp Vận Đồng đứng chờ ở ngoài cửa, dáng đứng của chị ẩn giữa bóng tối và bóng đèn mờ mờ hắt ra từ bên trong cổng. Lương Hoà vui vẻ túm tay Gia Minh đi vội về phía trước, lúc gần đến cửa do không để ý cô vấp chân vào cục đá, may mà có người đỡ kịp.

Cô định mở miệng nói cám ơn Diệp Vận Đồng thì một giọng đàn ông vừa trầm vừa ấm đã vang lên từ sát bên người cô, “Cẩn thận một chút.” Tiếng anh rất khẽ, nhịp câu rất nhanh, nhưng Lương Hoà vẫn nghe thấy rõ ràng, cô vụt ngẩng đầu lên, chìm đắm vào ánh nhìn từ đôi mắt đen chăm chú của anh, thật lâu không thoát ra được.

Cố Gia Mình nhìn thấy Cố Hoài Ninh thì chạy nhào tới ôm lấy chân anh, cọ cọ mái tóc ngắn ngủn mà xoăn tít, nũng nịu, “Chú út, tối nay cho cháu mượn thím út đi, cháu mượn ôm ngủ.”

Cố Hoài Ninh cười, xoay người vuốt vuốt mái tóc xoăn của nó, “Tối nay thì không được.” Anh dừng lại, ánh mắt dừng trên người cô vẻ như băn khoăn suy nghĩ, “Tối nay chú có việc muốn nói với thím rồi, mà này, ai cho cháu để kiểu tóc này thế hả, làm xấu cả cái đầu.”

Thằng bé nghe vậy thì bặm môi muốn khóc, Diệp Vận Đồng cười xoa đầu Cố Gia Minh, dẫn nó vào nhà.

“Em về luôn, chị chào ông cụ một tiếng hộ em nhé.”

Diệp Vận Đồng gật đầu, sau đó chị nói khe khẽ vừa dụ vừa dỗ đem Cố Gia Minh đi vào trong sân, mặt sân đã được quét sạch từ chiều, Lương Hoà đứng im tại chỗ, cảm giác được ánh nhìn của anh đang chiếu trên người mình một cách mãnh liệt khiến cô không biết phải làm sao.

Dưới ánh sáng hắt ra từ trong sân, anh nhìn cô chăm chú. Chiếc áo khoác màu đỏ thật dày khiến cô trông có vẻ nho nhỏ, bao tai cùng khăn quàng cổ che kín gần hết cả đầu cô, chỉ lộ ra đôi mắt, mà lúc này cô lại nhìn lung tung xung quanh, vẫn không hề nhìn anh lấy một lần. Anh thở dài, kìm nén cơn giận trong lòng xuống, vươn tay cầm lấy tay cô.

Suốt đoạn đường về nhà anh cũng không nói thêm gì nhiều. Vẻ bình tĩnh này khiến Lương Hoà có cảm giác bất an, nhưng lại không có cơ hội để nói chuyện. Khi xe đi qua cánh cổng khu nhà, chiến sĩ gác thấy Lương Hoà thì mừng ra mặt nở nụ cười, Lương Hoà định mở miệng chào, Cố Hoài Ninh đã nhấn ga lái xe như bay qua cửa, không cho cô một chút thời gian nào. Lương Hoà bặm môi, quả nhiên là Phùng Trạm nói không sai, sắc mặt anh thật không hề tươi chút nào hết.

Xe vừa dừng lại, Lương Hoà liền nắm lấy bàn tay đang mở cửa xe của anh.

“Cố Hoài Ninh, anh nghe em nói đã.”

Anh quay đầu nhìn xuống tay mình, rồi lại từ từ ngước mắt nhìn lên mặt cô,“Chúng ta, về nhà rồi nói.”

Lương Hoà thở dài chán nản đi theo anh lên lầu. Cửa vừa mở ra, chưa kịp thay giày, cả người đã bị anh ôm ngang lên, cửa nhà bị đóng lại vang “phịch” một tiếng. Khuôn mặt anh chập chờn ngay trước mắt, cằm bị bàn tay anh giữ chặt lấy, sau đó cả tiếng hô kinh ngạc của cô cũng bị anh nuốt luôn vào trong nụ hôn.

Cánh tay anh siết chặt lấy eo lưng, hai chân Lương Hoà giãy dụa như thế nào cũng không chạm được xuống mặt đất, trong giây phút rối bời cô chỉ biết lấy ôm cổ anh. Gáy cổ cô cũng bị bàn tay rộng lớn kia đè mạnh lấy, giãy không giãy được, quay đầu không được, chỉ có thể tuỳ anh hé mở miệng mình, hôn mãnh liệt. Lý trí của cô trở nên mơ hồ choáng váng, không biết nên phản ứng như thế nào. Mãi tới lúc anh bắt đầu bóc quần áo cô ra, một bên bả vai trần trụi lộ trong không khí lạnh lẽo Lương Hoà mới bừng tỉnh, cắn khẽ lên môi anh mới dừng lại được nụ hôn cuồng nhiệt ấy. Cố Hoài Ninh buông lỏng cô ra một chút.

Cô thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt mê ly chậm rãi bắt đầu có tiêu cự, hốc mắt lại dần dần ướt lên. Anh nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ đó của cô cứ như là đã bị anh bắt nạt vậy.

Cố Hoài Ninh thở dài, áp trán mình vào trán Lương Hoà nói một cách chậm rãi,“Anh xin lỗi, chỉ là vì..anh rất nhớ em!”

Chỉ nhẹ nhàng một câu như thế, lại làm cho những giọt nước mắt đang nấn ná ở hốc mắt cô kìm nén không được, tràn qua mi, rơi xuống gò má. Cố Hoài Ninh nghiêng đầu giữ lấy chúng, hương vị mặn chát thấm vào lưỡi anh. Nụ hôn của anh thong thả dời xuống phía dưới, trượt qua hai má cô, xẹt qua cằm, nghiêng sang vành tai nhạy cảm, cuối cùng môi anh dừng ở bờ vai nuột nà của cô, mơn man, vờn nhẹ giống như chuồn chuồn đang lướt nước, rập rờn.

“Anh hãy nghe em nói đã!” Cô kiên trì lặp lại.

“Trước hết hãy thoả mãn anh!” Cố Hoài Ninh ôm ngang người cô đi vào phòng ngủ.

“Anh hãy nghe em nói!”

Sự kiên trì của cô khiến Cố Hoài Ninh cảm thấy đau đầu, không thèm để ý tới sự vùng vẫy của Lương Hoà, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô. Lương Hoà rất phẫn nộ, uất ức không làm gì được, cũng không thể đấu lại với sức mạnh của anh. Cố Hoài Ninh bắt đầu cởi áo khoác của mình, Lương Hoà vùng lên, ghé mặt lên vai anh cắn mạnh một cái, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cô lại dùng hết sức để cắn, đau tới mức người anh cứng lại.

Lúc Lương Hoà ngẩng đầu lên, Cố Hoài Ninh mới thấy đôi mắt đỏ hồng của cô, nước mắt vẫn rơi tiếp không ngừng, từng giọt rơi xuống trên mu bàn tay anh, cảm giác mát lạnh, anh nắm chặt bàn tay lại, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực. Thật lâu sau Cố Hoài Ninh mới buông nắm tay ra, vuốt khẽ lên hai má cô, thở dài“Em không cần nói gì cả, anh biết hết rồi!”

Cái gì? Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Cố Hoài Ninh lườm cô một cái, “Em và ba thông đồng với nhau để gạt anh, muốn đùa giỡn anh phải không? Ba thì ở bên kia ung dung ngồi xem trò vui, còn em ở bên này nhàn nhã tận hưởng nghỉ phép, anh nói có đúng không, Cố phu nhân?”

Lương Hoà há mồm định nói, nhưng cuối cùng lại không biết phản bác làm sao, cuối cùng chỉ thì thào, “Vậy anh có biết tại sao em và ba thông đồng làm chuyện đó không?”

“Ba nghĩ như thế nào anh không cần biết, còn em, anh chỉ biết là em đang giận anh.” Nói rồi anh nâng cằm Lương Hoà lên, ánh mắt lẳng lặng trầm tĩnh như nước nhìn cô, “Nào, nói cho anh biết, em giận chuyện gì?”

Giận chuyện gì? Rút cuộc là giận cái gì cô cũng không thể hình dung mô tả rõ ràng. Những ngày đầu khi mới kết hôn Cố Hoài Ninh đối xử với cô rất tốt, là chỗ dựa vững chắc cho cô, để cô tự do, tuỳ ý thích làm gì thì làm, kể cả công việc cũng không hề ép buộc. Sự chiều chuộng và che chở ấy không chỉ riêng mình Lương Hoà biết, ngay cả ba mẹ chồng cũng nhìn thấy rõ ràng. Hôm đó sau khi anh rời khỏi sân bay, còn lại hai cha con ngồi trong phòng chờ ông và cô đã nói chuyện với nhau rất lâu rất lâu. Ông ngồi yên nghe Lương Hoà kể lại chuyện hai người đã kết hôn như thế nào, cùng nhau chung sống đến bây giờ ra sao. Nghe đến cuối cùng, ông thở dài nói, “Thật ra Hoài Ninh nó rất ương bướng, từ nhỏ đã vậy rồi. Về chuyện hôn nhân, nếu nó đã nhận định muốn một người, thì sẽ là cả một đời. Nhưng nếu như con muốn thử xác nhận lại, thì ba có thể giúp con. Dù sao đi nữa, tương lai cũng còn dài lâu.”

Sự chiều chuộng và che chở của Cố Hoài Ninh bao trùm toàn bộ thế giới của Lương Hoà. Nhưng cô lại hiểu biết về anh quá ít, xâm nhập được vào thế giới của anh quá ít. Tất cả mọi chuyện của anh anh đều có thể tự mình làm được, không cần nói cho cô, thậm chí ngay cả những chuyện anh muốn giấu diếm cũng không ai dám nói cho cô biết. Anh mạnh mẽ tới mức Lương Hoà có cảm giác như mình không hề tồn tại bên cạnh anh, làm cho cô cảm thấy mình có cũng được mà không có cũng không sao cả, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh. Cho nên cô mới muốn thử một lần, dùng một chút tự tin ít ỏi của bản thân, chút ít tự tin đó thầm nghĩ rằng anh có quan tâm tới mình. Chút tự tin đó ít đến mức đáng thương, ít đến mức mỗi lần nghĩ tới là Lương Hoả cảm thấy vô cùng khổ sở. Nhưng cho dù là vậy cô vẫn muốn thử, để xem trong lòng anh mình có quan trọng hay không, có cần thiết hay không.

Lương Hoà chậm rãi nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Hoài Ninh.

Anh trầm ngâm suy nghĩ lâu lắm, một lúc sau Lương Hoà mới nghe được tiếng anh thở dài, “Nếu thế thì vì sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định, không về cùng với ba lại cũng không quay về nhà mà đến nhà ông để ở?”

Lương Hoà ngập ngừng, lát sau mới nhẹ giọng đáp lại, “Em sợ anh sẽ không đến.” Nếu như thật sự anh không quay về, lúc đó cô nên nói gì với ba chồng bây giờ? Mấy chuyện này từ đầu đến cuối đều là do cô mà ra, do cô cả nghĩ rồi suy diễn lung tung, tự mình tra tấn chính mình, không có liên quan gì tới ông cả. Vì thế nên cô mới đến tránh ở nhà Diệp Vận Đồng, ở đó không ai biết chuyện gì đã xảy ra hết, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Thấy cô nói như vậy Cố Hoài Ninh bật cười nhẹ, xoa đầu cô bảo “Thật là ngốc quá!”

Lương Hoà bực mình đẩy tay anh ra, “Đúng vậy, em ngu ngốc, em đúng là ngu ngốc thật, chuyện của chính mình cũng không biết cách giải quyết, cứ nghĩ lẩn quẩn rồi đi lòng vòng, chuyện của anh em cũng không giúp được việc gì hết, là em vô dụng, em…em..” Lương Hoà lắp bắp nói không nên lời, bao nhiêu ngày khổ sở dằn vặt, cố gắng dùng hết sức can đảm làm một phép tính thử cũng bị thất bại, rõ ràng tới mức chỉ cần người ta liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn ra.

Bàn tay anh mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay vùng vẫy của Lương Hoà, đôi mắt anh chân thành mà tha thiết, “Đúng vậy, chuyện của anh em quả thật là không giúp được gì, nhưng có một việc em có thể giúp anh, cũng chỉ có mình em có thể giúp được anh.”

“Chuyện gì chứ?” Giọng Lương Hoà đầy vẻ hờn dỗi.

“Yêu anh!” Anh cười cười, sau đó nghiêm túc nói tiếp, “Đây là chuyện duy nhất em phải làm, mà còn phải làm cho thật tốt!”

Lương Hoà ngẩn người ra, sau đó cúi mặt xuống. Phản ứng của cô ngoài dự đoán của anh. Cố Hoài Ninh kiên nhẫn đợi thêm một lát, lâu sau anh nghe được giọng nói khe khẽ của cô, “Như vậy thì không công bằng!” Cô lặp lại, “Điều đó không công bằng chút nào!”

Cô đã rất cố gắng, cho dù là khi thổ lộ tình cảm ngây thơ khờ khạo lúc ban đầu, hay là vừa mới đây cố ý thử tình cảm của anh, mỗi một lần, mỗi một bước đi tất cả đều là Lương Hoà cố gắng tìm cách yêu thương anh. Bây giờ thì cô đã làm được, nhưng mà cũng hiểu được một điều, càng yêu thì càng quan tâm để ý. Càng quan tâm để ý thì lại càng thêm rối rắm như tơ vò. Hình như Lương Hoà đã tự đẩy chính bản thân mình vào góc chết, mịt mờ không còn nhìn ra phương hướng.

Lại nghe tiếng anh thở dài, dường như hôm nay anh cũng thở dài hơi nhiều. Lương Hoà chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt anh chậm rãi cúi đến gần sát, sau đó là môi anh áp xuống cùng với những nụ hôn, “Vậy anh lại nói thêm một lần nữa được không?”

“Cái gì?” Lương Hoà túm chặt áo anh, vừa khẩn trương vừa bối rối.

“Anh yêu em!” Cố Hoài Ninh nói từng từ, rất chậm, “Anh yêu em, câu này có đủ hay không?”

Tình cảm đó đến một cách lặng lẽ, không ồn ào. Ngay từ lúc bắt đầu đã tĩnh lặng như vậy. Có lẽ là từ lần đầu tiên cô nở nụ cười với anh, hoặc là lần đầu tiên cô dụi đầu vào trong ngực anh mà khóc, hay là lần đầu tiên cô thổ lộ? Anh cũng không rõ nữa. Nhưng khi anh phát hiện ra thì bản thân đã trầm mê không còn lối thoát. Có đôi khi anh cảm thấy Lương Hoà rất thần kỳ, dường như không chút ý thức được rằng mình đã phá bỏ kết giới của anh, phá bỏ hết các quy tắc của anh, mà chính bản thân cô cũng không biết rằng mình đã làm được.

Lương Hoà, anh đã biết em từ rất lâu rồi.

Không rõ ai là người đầu tiên không khống chế được. Nụ hôn của anh áp xuống khuôn mặt cô, dần dần hôn sâu hơn, rất sâu. Lương Hoà từ bỏ ý định chống cự, hôn trả lại anh, triền miên quấn quýt lấy nhau.

Chỉ một câu “Anh yêu em” đã khiến đầu óc Lương Hoà choáng váng mơ hồ, huống gì là những nụ hôn cuồng nhiệt bây giờ của anh, càng khiến tất cả mọi lý trí của cô bay biến đi đâu mất hết. Giữa tiết trời giá lạnh thế nhưng cả người cô nóng bừng, từng đợt sóng nồng nàn cuốn lấy cô ra xa giữa biển khơi, dập dìm chìm nổi, khiến Lương Hoà run rẩy. Tường thành phòng ngự của cô thật sự quá dễ dàng bị công phá, mà lực lượng đôi bên lại cách xa như vậy, anh quá mạnh mẽ còn cô lại quá mức yếu ớt. Không bao lâu sau, Lương Hoà đã bị tước đoạt tất cả mọi vũ khí, sự xâm nhập của anh mang theo từng đợt khoái cảm dâng trào, cuốn phăng đi những suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô.

Chưa dừng lại ở đó, đúng vào lúc quan trọng nhất, anh lại chậm dần tốc độ lại, khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hoà đỏ bừng lên. Cố Hoài Ninh áp trán vào trán cô, hơi thở anh không kìm nén được phả vào mũi Lương Hoà, cô run rẩy khi nghe giọng anh thì thào, “Anh yêu em, như vậy có đủ không?”

Sự dịu dàng chết người đó Lương Hoà làm sao có thể kháng cự được, lấy gì để mà kháng cự? Cô chỉ có thể nâng người lên ôm lấy cổ anh, dùng động tác để trả lời, hôn lên khoé miệng anh. Thân hình Cố Hoài Ninh cứng đờ ra trong giây lát, khi hồi phục thì lập tức đoạt lại quyền khống chế, bàn tay to rộng nắm chặt thắt lưng cô kéo sát lại. Hai thân hình dán sát vào nhau, chặt chẽ thiết hợp, gắn bó quyện đãi, như thế anh mới có cảm giác cô ở bên cạnh mình, không bao giờ nữa rời xa.

Khi tất cả chấm dứt, trong đầu Lương Hoà chỉ ong ong nghĩ được bốn chữ: thể lực chênh lệch. Tại sao mỗi lần làm xong cô đều mệt mỏi rã rời nằm im trên giường không thể động đậy, vậy mà anh vẫn như không có việc gì chống đầu nằm nghiêng đánh giá cô.

Bị anh nhìn Lương Hoà run hết cả người, kéo chăn trùm kín lên cố ý ngăn trở tầm mắt anh. Cố Hoài Ninh cười nhạt, điềm nhiên nói, “Còn chỗ nào của em mà anh chưa thấy đâu?”

Lương Hoà buồn bực quay người đưa lưng về phía anh, không lâu sau cô liền cảm giác có ngón tay lạnh lạnh vuốt lên xương cột sống của mình. Cảm giác buồn buồn khiến cô run rẩy, muốn quay sang trừng mắt lườm anh một cái lại nghe tiếng anh vang lên, “Thật ra thì anh đã biết rồi.”

“Biết gì?” Cô nghi hoặc hỏi.

Eo lưng bị cánh tay của anh choàng qua ôm chặt lấy, Cố Hoài Ninh cục cựa tìm tư thế ôm cho thoải mái rồi nói, “Tối hôm đó sau khi đồng ý với em, anh ngồi ở phòng khách một lúc, có nhìn thấy email mới kia.”

Email? Lương Hoà giật mình định xoay người lại nhưng anh đè người ôm rất chặt,“Khoan đã, Cố phu nhân.” Anh cười khẽ, nói tiếp, “Anh hỏi em, Tổng biên tập đã đồng ý đơn từ chức rồi, thế em còn quay lại Toàn soạn làm gì nữa?”

Hoá ra là anh đã biết từ trước rồi! Lương Hoà cắn môi, khuỷu tay cong lên định thúc anh một cái, nhưng chưa thúc được đã bị anh túm lấy. Cô vừa phẫn nộ vừa ai oán, đây là bi kịch khi lấy một người chồng là bộ đội mà. “Biết rồi sao anh không nói?”

Cố Hoài Ninh mỉm cười. Đêm đó anh uống rượu, suy nghĩ không được tỉnh táo rành mạch cho lắm cho nên mới đồng ý với Lương Hoà. Mãi cho tới lúc nhìn thấy email của Lục Thừa Vấn gửi cho cô anh mới vụt bừng tỉnh. Thành phố B rộng lớn như vậy, thiếu gì công việc để cho cô làm, hà cớ gì cô cứ cương quyết muốn trở về thành phố B. Hơn nữa thái độ ngày hôm sau của ba anh lại càng khác thường, trước giờ ông luôn khuyên anh về nhà, hôm đó ông lại giục anh mau quay về đơn vị, chẳng giống bình thường chút nào. Tất cả đều khiến anh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Cô quả thật là rất có năng lực, còn có thể khuyến khích được cả ba anh bày mưu tính kế lừa gạt anh.

Cố Hoài Ninh ngậm lấy vành tai mềm mại của cô cắn cắn mấy cái nhè nhẹ,“Thời gian này anh rất bận, không ở nhà nhiều với em được anh cũng rất áy náy, vì thế khi em bảo muốn về nhà anh mới đồng ý. Dù sao thì để ba về một mình cũng không nên. Hơn nữa, lúc đó anh cũng quyết định rồi, mặc kệ em về với lý do gì đi nữa, đợi ăn Tết xong sẽ đưa em trở lại đây.”

Chỉ không ngờ được rằng năm mới còn chưa đến mà anh đã nhớ cô như vậy. Càng không ngờ được là cô lại gạt anh, không trở về mà quay lại biệt thự nhà họ Diệp, khiến anh hùng hục đi thành phố C rồi lại hộc tốc quay về thành phố B. Nghĩ tới đây anh nghiến răng, cúi người định hôn cô thì Lương Hoà đã xoay người lại, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt, long lanh như được bao phủ một màn hơi nước.

“Hoài Ninh, vừa nãy anh nói sai một điều.”

“Ồ?” Anh nhíu mày nhìn cô.

Lương Hoà nâng đầu gối vào trong ngực anh, nói khẽ, “Thật ra hai hôm nay em rất sợ, lúc nào cũng lo lắng, em sợ anh, sẽ không đến..”

May mà anh đến. Lương Hoà nhớ rõ lúc ấy khi nhìn thấy anh, tâm trạng lo âu sợ hãi suốt hai ngày cuối cùng mới tan đi, mũi cay cay, trong đầu chỉ xoay tròn một câu, anh đã đến, anh đã đến đây..

Cố Hoài Ninh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, trái tim anh rung động. Người phụ nữ này thật mâu thuẫn, nhưng thật may tất cả đều đã trở nên tốt đẹp, anh sẽ không buông cô ra, không cho cô rời đi một lần nữa, mà cô, nghĩ cũng đừng nghĩ tới điều đó.

Kết thúc ( Thượng )

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ tràn vào trong phòng.

Đúng bảy giờ, chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên. Cố Hoài Ninh hơi nghiêng người vươn tay tắt đi. Gối nằm bên cạnh lập tức có tiếng động, anh quay đầu nhìn sang thấy cô cũng trở mình, góc chăn bị cuốn lên lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Cố Hoài Ninh kéo chăn phủ lại chân cho Lương Hoà, cẩn thận không chạm tới bụng vợ. Sau đó anh xuống giường rửa mặt rồi vào bếp làm bữa sáng.

Anh tỉ mỉ nấu cháo, cẩn thận gọt hoa quả xếp vào đĩa, còn chưa kịp bưng đồ bày ra bàn ăn đã nghe những tiêng động vang vọng ra từ phòng ngủ. Trong lòng căng thẳng anh vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, thấy cô cuồng cuồng chạy vụt về phía toilet, động tác rất nhanh, hoàn toàn không giống một người..phụ nữ có thai.

Chần chừ một chút Cố Hoài Ninh lại quay vào bếp bưng điểm tâm để lên bàn, sau đó mới vào phòng vệ sinh để xem Lương Hoà. Mái tóc dài xoã tung của cô được nhét vào bên trong cổ áo, hai tay vịn vào bồn cầu nôn không ngừng. Sau một lúc lâu mới dừng lại cơn nôn khan, Lương Hoà quay đầu lại, thấy anh, cô bặm môi, đôi mắt ướt như sắp khóc.

Biểu tình đáng thương của cô khiến lông mày Cố Hoài Ninh nhăn tít lại, anh cầm mấy tờ khăn giấy đưa cho Lương Hoà, “Sao có thể nôn nhiều thế này?”

Lương Hoà buồn rầu không trả lời, lấy nước đánh răng. Ngay cả mùi kem đánh răng cô cũng không ngửi được. Cố Hoài Ninh đứng ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình đánh răng của cô, xem cô cố gắng nén xuống cảm giác buồn nôn, lông mày anh vẫn nhăn tít lên không giãn ra chút nào.

Lương Hoà uể oải, “Em nôn nhiều thế có ảnh hưởng đến cái thai không anh? Có khi nào thai chết trong bụng không?”. Càng nghĩ cô lại càng sợ hãi.

“Không được nói lung tung!” Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn cô, tầm mắt anh dời xuống bụng Lương Hoà, nhìn nó vẫn bằng phẳng và an ổn như trước anh mới thở dài một hơi, “Mới chỉ có bảy tuần, sao mà có thể hành hạ người như vậy được?”

Nghe vậy Lương Hoà cũng buồn rầu, nghe Lâm Nhiên nói khi mang thai Trương Hân bà cũng không bị nôn nghén nhiều, chỉ thèm ăn thèm ngủ, nửa đêm hay tỉnh giấc vì đói, toàn thèm mấy món vừa lạ vừa khó mua, khiến cho chồng bà rất bất lực, vừa nghe bà nói muốn ăn ông đã thấy đau đầu, luôn nói rằng thai không hành bà mà bà hành ông. Lương Hoà không hiểu sao mình có thể nôn nghén dữ dội như vậy, rõ ràng là tại Cố Hoài Ninh, vậy mà người bị khổ sở mệt mỏi lại là cô, còn anh thì vẫn ung dung khoẻ mạnh như thế, điều này khiến Lương Hoà rất bực bội.

Vì sao lại trở nên như thế này? Mọi việc phải kể lại từ đầu…

Suốt mấy ngày cuối năm tâm tư lúc nào cũng phập phồng lo lắng suy nghĩ, đến giao thừa lại vận động trên giường cả đêm mất bao nhiêu sức lực, sáng hôm sau khi thức dậy đã giữa trưa. Lương Hoà ngồi trên giường nhìn căn phòng ngủ vắng lặng, mơ hồ nhớ lại hình như lúc sáng trước khi đi anh nói bên tai, “Anh về Kinh Sơn một chút, em ở nhà đợi anh.”

Diệp Vận Đồng từng nói, đêm giao thừa đơn vị có mở tiệc liên hoan, ngày mùng một Tết còn gói bánh trẻo nữa, các cấp lãnh đạo, sĩ quan chỉ huy cũng phải đến chung vui cùng các anh em chiến sĩ. Lương Hoà gật đầu, đoán chắc anh về Kinh Sơn là vì chuyện này, thế nên lại trở mình ngủ tiếp. Cô rất mệt, vì thế Cố Hoài Ninh cũng không đánh thức, anh đặt một nụ hôn trên trán vợ sau đó đi ra ngoài.

Người đánh thức Lương Hoà là Lâm Nhiên. Mở cửa ra nhìn thấy hai người mặc sẵn tạp dề đứng đó Lương Hoà ngơ ngác, hỏi ra mới hay hoá ra buổi sáng trước khi đi Cố Hoài Ninh nói với bà, nếu rảnh rỗi thì sang nhà cùng gói bánh trẻo với cô. Lương Hoà há hốc miệng, chẳng nhẽ anh sợ cô lại bỏ đi nên mới nhờ Lâm Nhiên đến canh chừng sao? Thấy ánh mắt hai người nhìn chằm chằm mình một cách thú vị, Lương Hoà sực tỉnh vội vàng vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu.

Khi nghe cô kể lại mọi chuyện Lâm Nhiên vừa pha bột vừa trêu chọc Lương Hoà, “Hôm đó nhìn cháu là cô biết ngay, cô cứ tưởng cháu đi về thẩng chứ, ai mà biết, aiii, có câu nói rất đúng, tiếng sấm thì to, nhưng khi mưa rơi lại rất nhỏ.”

Lương Hoà ngượng ngiụ cúi đầu trộn bột. Mặc dù cô tiếng sấm thì to mưa rơi rất nhỏ thật đấy, nhưng mà không phải anh cũng rất lo lắng đấy sao? Mặc kệ ai trêu ghẹo như thế nào, dù sao thì mục đích của cô cũng đã đạt được rồi.

Lâm Nhiên trộn bột xong rồi đưa tới trước mặt Lương Hoà, bảo cô ngửi “Thử xem, mùi có thơm không?”

Lương Hoà xoa tay cầm lấy, mặt bỗng nhiên nhăn lên, Lâm Nhiên thấy thế thì nhíu mày hỏi, “Sao vậy, không thơm sao?”

Lương Hoà lắc đầu, “Không phải, tự nhiên cảm thấy dạ dày lục đục, giống như muốn nôn..” Vừa dứt lời cô đã nhịn không được, chạy vội vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cảm giác như tất cả ruột gan đều đảo lộn lên.

Lâm Nhiên vỗ lưng cô hỏi, “Sao vậy? Khó chịu lắm à?”

Ngừng nôn, Lương Hoà lắc đầu cười, “Chắc là bị cảm lạnh ạ!” Tối qua dẫn Cố Gia Minh ra ngoài đốt pháo, đứng trong gió lạnh một thời gian khá lâu, sau đó về nhà lại bị “trừng trị” cả đêm, mãi gần sáng mới được buông tha, không cảm lạnh mới là lạ. Nghĩ tới điều này mặt cô lại đỏ bừng lên, lấy nước súc miệng xong đi ra ngoài, thấy Lâm Nhiên vẫn còn cau mày đứng im tại chỗ.

Lương Hoà mỉm cười, “Cô, cháu không sao đâu ạ, cô đừng lo!”

Lâm Nhiên nhướn mày lên nhìn cô, sau một lúc lâu đánh giá bà nói, “Hoà Hoà.. hay là cháu có rồi?”

Lương Hoà sửng sốt đờ người ra, có? Có cái gì? Lâm Nhiên thấy vẻ ngây thơ của Lương Hoà thì sốt ruột, kéo tay cô vào trong phòng ngủ, bà vừa lấy quần áo cho cô thay vừa nói, “Theo cô thì cháu cứ đến bệnh viện kiểm tra là tốt nhất, nhanh lên, tranh thủ trời chưa tối.” Dừng một chút bà lại vỗ vỗ trán, “Ôi, hôm nay là mùng một, không biết bệnh viện có người trực không?”

Phản ứng của bà khiến Lương Hoà khẩn trương, túm tay bà kéo lại, “Cô ơi, không có việc gì lớn đâu mà, không cần phải đi bệnh viện.”

“Không được!” Lâm Nhiên cương quyết nói, lại thấy vẻ mơ hồ của cô, bà thở dài, chậm rãi hướng dẫn từng bước, “Ngày trước cô cũng giống cháu bây giờ, bắt đầu bị nôn cũng không để ý tới, mãi sau bụng to lên mới biết được là mình có thai.”

Có thai? Bà vừa nói là có thai? Lương Hoà trợn trừng mắt, bỗng nhiên một cảm giác xúc động bừng lên, cô cố gắng túm chặt tay Lâm Nhiên, kích động tới mức lắp bắp, “Cô.. cô nói. cháu có thai ư?”

Lâm Nhiên nở nụ cười, “Cũng chưa chắc chắn được, cho nên cô mới bảo cháu đến bệnh viện khám xem sao.”

o—————o

Dù là mồng một đầu năm, nhưng trong bệnh viện vẫn có không ít người đến khám bệnh. Lương Hoà mặc chiếc áo khoác dày cộp đi theo sau Lâm Nhiên vào Khoa Phụ Sản. Vị bác sĩ khám cho cô rất tốt bụng, nhẹ nhàng giúp cô xếp lịch khám, sau khi đã kiểm tra xét nghiệm xong xuôi thì bảo cô ngồi ở phòng ngoài chờ kết quả.

Lâm Nhiên cẩn thận đỡ Lương Hoà ngồi xuống, bà thở dài một hơi nhẹ nhõm. Khi nãy bác sĩ hỏi triệu chứng, Lương Hoà mới nhớ là thời gian vừa rồi quả thật mình không được khoẻ lắm. Dựa vào những biểu hiện mà Lương Hoà kể ra, Lâm Nhiên có thể kết luận chắc chắn tám phần là đã có thai.

Lương Hoà bần thần ngồi trên ghế, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì cô vội chụp lấy tay Lâm Nhiên, hoảng sợ, “Chúng cháu.. chúng cháu tối hôm qua mới.. mới..” Nói tới đây cô cắn môi ngừng lại, mặt đỏ bừng lên.

Lâm Nhiên thấy vậy liền hiểu ra ngay, bà vỗ nhẹ tay cô an ủi nói, “Chắc là không có chuyện gì đâu, chờ lát nữa xem bác sĩ nói thế nào.”

Lương Hoà gật gật đầu, thấy mỗi giây phút chờ đợi giống như một năm dài đăng đẵng, lo âu, dày vò. Không biết đợi qua bao lâu, cửa phòng mở, Lương Hoà căng thẳng đứng lên, thấy bác sĩ đi ra trên tay cầm phiếu xét nghiệm, mặt mỉm cười nói với cô, “Chúc mừng!”

Lương Hoà sửng sốt, sau đó nước mắt rơi xuống.

Sau khi nghe xong một loạt những lời dặn của bác sĩ, còn được tặng một quyển Sổ Tay Bà Mẹ Mang Thai, Lương Hoà cùng Lâm Nhiên ra khỏi bệnh viện. Trời đã tối, tuyết rơi rải rác bay xuống trên đầu. Lâm Nhiên dìu Lương Hoà đứng vào bên đường chờ xe, bà dậm chân, “Chậc, sao mà chậm thế không biết, hay là không nhận được tin nhắn nhỉ?”

Cả người Lương Hoà bị vây trong chiếc áo khoác lớn, mũ len cùng bao bịt tai kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, vừa khóc xong mờ mờ một màn hơi nước mong manh, dưới ánh đèn đường đôi mắt cô sáng như sao sa, “Sao vậy cô?”

Lâm Nhiên vừa định trả lời đã thấy phía xa xa có đèn xe loé lên. Bà cười, kéo quần áo lại cho Lương Hoà, lại hất hất cằm về phía chiếc xe, “Đấy, cuối cùng cũng đến kia rồi!”

Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chiếc xe Hummer của anh dừng ở trước mặt mình. Cửa xe bật mở ra, anh nhảy từ trên xe xuống. Dường như anh có vẻ gấp gáp, ngay cả mũ cũng quên bỏ xuống, cả người anh tản ra hơi lạnh lẽo mà vội vàng. Thấy Lương Hoà đứng đó mày anh cau lại, hai ba bước tới bên người cô.

“Sao lại đứng chờ ở đây?” Trong giọng nói hàm chứa sự trách móc, Lương Hoà rũ mắt nhìn xuống, không trả lời.

Chỉ trong giây lát, từ đỉnh đầu truyền xuống tiếng thở dài, một bàn tay nhẹ nhàng nâng má cô lên. Lương Hoà chưa kịp phản ứng thì anh đã áp vào má cô, thử nhiệt độ. Tốt quá, không bị lạnh lắm.

Lương Hoà bối rối nhìn quanh, đẩy anh ra, “Cô Lâm Nhiên đang ở đây!”

Cố Hoài Ninh cười, “Cô ấy đã thấy anh hôn em rồi!”

Lương Hoà nâng mi mắt lên lườm anh một cái, sao da mặt anh càng lúc lại càng dầy thế này không biết?! Cô bặm môi định phản bác, nhưng giây tiếp theo cả cơ thể đã rơi vào vòng tay ôm ấp của anh. Lương Hoà dụi mặt cọ cọ vào bờ vai Cố Hoài Ninh một lát, sau đó định đẩy anh ra, nhưng cánh tay của anh đặt trên eo cô đã ghìm lại, không buông. Lương Hoà đành im lặng nép vào trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập trầm trầm mạnh mẽ. Chỉ có khoảng cách gần nhau như thế, cô mới cảm giác được thân hình anh đang run lên nhè nhẹ. Lương Hoà giật mình, muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bị bàn tay Cố Hoài Ninh đè áp xuống.

“Ngoan nào, đừng động đậy!”

Giọng nói chiều chuộng, ẩn chứa sự yêu thương cuồng nhiệt không khống chế được. Lương Hoà trố mắt không thể tin, sau đó dúi mặt vào ngực anh vụng trộm cười. Cô cứ tưởng anh bình tĩnh lắm chứ, hoá ra cũng chỉ là giả vờ hết, uổng công vừa nãy cô còn cảm thấy buồn buồn hụt hẫng vì vẻ điềm tĩnh của anh. Lương Hoà ôm vai anh, như muốn chia sẻ hết tất cả tâm trạng trong lòng cô lúc này. Mừng rỡ, vui vẻ, tất cả những kích động này rồi sẽ nhạt đi, nhưng sẽ không biến mất mà tồn tại dai dẳng cũng với niềm mong chờ hạnh phúc.

Lương Hoà không hiểu được, trong lòng Cố Hoài Ninh đang có cảm xúc rất phức tạp, phức tạp hơn mức anh có thể biểu lộ ra. Ngoài niềm vui anh còn có một cảm giác khác, đó là sự thần kỳ đến mức tuyệt vời. Như một phép màu trong cổ tích, anh chỉ rời xa cô có một ngày thời gian, làm sao cô có thể tặng cho anh một niềm vui lớn lao như vậy? Khiến anh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ như điên cuồng. Có một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời đang bùng nổ trong đầu anh, khiến lý trí anh choáng váng. Thật sự là như trúng tà.

“Lương Hoà.”

“Dạ?”

“Thật ra.. anh rất muốn hôn em..” Cố Hoài Ninh ôm chặt cô, cúi đầu bên tai cô nói một câu, không ngoài dự đoán quả nhiên thấy tai cô đỏ bừng lên. Lương Hoà cựa quậy ngẩng đầu lườm anh, sau đó lại tiếp tục vòng tay ôm anh. Anh mỉm cười, tất cả những điều anh nói và muốn nói, cô đều hiểu được, hiểu rất rõ.

Bạn đang đọc Chào anh, đồng chí trung tá! của Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.