Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 4659 chữ

Hắn không đi.

Không chỉ không đi mà còn giống một kẻ không có việc gì ở lì trên núi tiếp tục sống.

Trong khi mọi người đều biết thiên vương Ni ở Đài Loan, rất nhiều fan cùng phóng viên trấn giữ ngày đêm trước cửa trụ sở NSS Đài Loan cũng chỉ muốn nhìn thấy thiên vương danh tiếng một lần.

Ni xuất hiện ở Đài Loan là một sự kiện lớn của giới giải trí Đài Loan, các phóng viên không ngừng đưa ra phỏng đóan mục đích đến Đài Loan của hắn, hay Ni thật sự coi trọng đợt tuyển lần này, có kế hoạch đặc biệt muốn triển khai? Trong thời gian này, ngôi sao điện ảnh Allison Haig trùng hợp đến Đài Loan để tuyên truyền cho bộ phim “Ái mộ”, mọi người rất chú ý động thái này của cô vì cô là nhân vật nữ chính không ngừng cùng Ni truyền ra scandal, mọi người không ai không phỏng đoán cô chính là vợ sắp cưới của Ni.

Có rất nhiều ngôi sao có scandal với Ni nhưng quan hệ với Ni không bao giờ kéo dài ngoại trừ Allison Haig.

Cơ hồ cứ cách một khoảng thời gian, phóng viên lại chụp được hình ảnh hai người bên nhau. Từng có một bài báo cho rằng cô mới chính là bạn gái chính thức của Ni, những ngôi sao từng cùng Ni truyền ra scandal đều chỉ là khách qua đường. Bất kể Ni phong lưu ở bên ngoài thế nào nhưng khi mệt mỏi rồi nhất định sẽ trở về bên cạnh người mình yêu thật lòng, vì vậy địa vị của Allison Haig ở trong lòng Ni là không thể thay thế.

Bài báo này Lục Lộ đã xem nhiều lần, ngay cả cô cũng suýt chút nữa tin những gì bài báo viết nhưng cô càng tin tưởng hắn không yêu bất kỳ ai hơn, hắn yêu nhất là tự do, không ai có thể níu giữ bước chân của hắn bao gồm chính cô.

Nhưng mà, Allison Haig đến Đài Loan thực sự là trùng hợp sao? Vấn đề này thỉnh thỏang xuất hiện trong đầu nhưng đến cùng cô vẫn không có đáp án.

Nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô không có ý tưởng muốn tìm ra đáp án từ hắn nà cũng không cách hỏi.

Cô là Lục Lộ, không như bất kì người phụ nữ nào của hắn.

Mở to hai mắt, tuy đã tỉnh nhưng cô không còn chút sức lực nào, thân thể vô cùng mỏi mệt, một chút cô cũng không muốn rời giường.

Lâu sau, chợt nhận ra vị trí bên cạnh đã không có người, cô cố gắng mở to hai mắt cũng không nhìn thấy Nghê Thượng Thuận, chẳng lẽ…hắn đi rồi?

“Ai…” Lục Lộ nặng nề thở dài.

Sớm nên rời đi, hắn đã ở đây hai tuần rồi, vượt xa dự đóan của cô rất nhiều, tuy trong lòng tràn đầy tiếc nuối, nhưng…

Đi rồi mới tốt, hắn ở càng lâu càng ảnh hưởng đến cô, càng làm cô khó khống chế tình cảm của mình. Ngẫu nhiên xuất hiện rồi rời đi, ít nhất cô vẫn có thể lạnh nhạt coi hắn là khách qua đường nhưng nếu ở lại quá lâu, đối với quan hệ của bọn họ thì không được, tuyệt không tốt.

Nghĩ đến việc hắn rời đi, thân thể mỏi mệt mất hết cảm giác, nhưng mà…

Gà cô nuôi có bao giờ kêu to như thế?

Trong tai không ngừng truyền đến tiếng đàn gà kêu, Lục Lộ không thể suy nghĩ sâu xa, lập tức đứng dậy chạy ra khu vườn bên nhà.

Cô cho rằng có lẽ là rắn hay chó hoang đến bắt gà nhưng không thể ngờ được cư nhiên lại là Nghê Thượng Thuận.

“Anh đang làm cái quỷ gì vậy?” Cô không thể tin vào mắt mình, hắn vậy mà đang điên cuồng đuổi theo đàn gà.

“Em không nhìn ra sao?” Nghê Thượng Thuận không ngẩng đầu lên trả lời, một lòng muốn bắt lũ gà đang chạy. Đáng giận! Chỉ kém chút nnữa là bắt được rồi.

“Kia xin hỏi anh ở đây phát thần kinh cái gì?” Sáng sớm không có việc gì làm đi đuổi gà? Tập thể hình?

“Đừng ầm ĩ, đợi một chút em sẽ hiểu.”

Lục Lộ nheo mắt lại nhìn tên ngốc đang đuổi gà. Cô biết hắn muốn bắt gà nhưng để làm gì? Sẽ không phải…

Hoài nghi trong lòng vừa xuất hiện, trong tai truyền đến tiếng hắn hưng phấn kêu to.

“Ha ha…bắt được rồi, thực sự bắt được rồi.” Nghê Thượng Thuận bắt được một con gà trống, cười không khép miệng.

Hắn vui vẻ như đứa trẻ nhận được quà, cấp tốc chạy đên trước mặt Lục Lộ, đem con gà thật vất vả mới bắt được hua hua trước mặt cô.

“Em xem, em xem, tôi bắt được rồi.” Hắc, hắn tin chắc sắp được nghe lời khen của cô.

“Sau đó thì sao?” Nhìn đôi mắt hắn tỏa sáng, giọng Lục Lộ lạnh hơn.

“Gà trong tủ lạnh chúng ta ăn xong rồi, chợ lần trước em đưa tôi đi một tuần sau mới mở, có nó, chúng ta không cần lo không có gà ăn.” Hắn giơ cao con gà trống xui xẻo bị bắt được.

“Hôm trước em làm gà nướng thực sự quá ngon, hại tôi nhớ mãi không quên, vừa nghĩ đến liền nhảy nước miếng, hôm nay em làm tiếp đi, xin em đấy.”

Hắn làm bộ mặt đáng yêu thỉnh cầu, cứ tưởng Lục Lộ sẽ sảng khoái đáp ứng, nhưng phản ứng của cô làm hắn không ngờ được.

Lục Lộ luôn luôn bình tĩnh, sau khi nghe Nghê Thượng Thuận nói, cư nhiên không khống chế được hét chói tai, thế này còn chưa đủ, cô giống như người điên ra sức đánh hắn.

“Em làm cái gì, làm cái gì vậy?” Hai tay giữ chặt con gà, hắn không thể ngăn cản hành vi bạo lực của cô, chỉ có thể không ngừng di chuyển cơ thể tránh trái né phải.

“Làm cái gì? Tôi mới phải hỏi anh đang làm cái gì? Ai cho anh bắt gà của tôi? Ai cho anh bắt Tiểu Minh?” Cô thét lên, hai tay không ngừng vươn lên đánh vào đầu hắn, mỗi một lần hạ

xuống đều rất mạnh, tuyệt không phải đùa giỡn.

“Ai nha nha! Đừng đánh, đau quá!” Mặc kệ hắn né tránh như thế nào, vẫn bị đánh vài cái, thật sự muốn đập hắn thành tên ngốc phải không? Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì vậy? Sáng sớm đã phát điên!

“Vậy anh buông tay ra! Đừng cầm lấy Tiểu Minh của tôi, tôi sẽ không đánh anh.” Cô hét lên với hắn, ánh mắt đỏ lên vì tức giận.

Cư nhiên dám bắt gà cô nuôi, còn có ý đồ ăn nó? Thật sự là thiếu dạy dỗ!

“Được, được, được, tôi buông tay, buông tay…” Vội vàng nói xong,hắn quả thực giữ lời buông tay ra, trơ mắt nhìn gà trống béo mập chạy về phía đàn gà.

Nhưng rõ ràng hắn đã buông tay vậy mà cô vẫn không dừng tay tiếp tục đấm đá.

“Tôi đã thả gà của em, em thế nào còn đánh nữa!” Hai tay được tự do, Nghê Thượng Thuận bắt đầu phản kích.

Hắn bắt lấy hai tay không ngừng vung ra của cô, trừng mắt cô.

“Em phát điên cái gì nữa?”

“Ai cho anh bắt gà của tôi lại còn muốn ăn nó.” Hắn mới điên rồi.

“Gà không phải nuôi để ăn sao?”

“Ai quy định nuôi gà nhất định phải ăn?” Cô không cho là thế.

“Bọn chúng tất cả đều là gà cưng của tôi, ai cho anh bắt.”

“Gà cưng!” Cô thật sự điên rồi.

“Đúng, chính là gà cưng.” Gạt hai tay hắn ra, cô đi đến bên đàn gà, bắt đầu điểm danh.

“Vừa rồi anh bắt là gà trống Tiểu Minh, bên cạnh là gà Đại Minh, gà bà, gà mẹ còn có gà ba, gà tỉ, gà muội…”

Nghe cô điểm danh hơn mười con gà, Nghê Thượng Thuận càng nghe, hắc tuyến trên mặt càng nhiều.

Cho dù đem gà thành thú cưng, nuôi mà không ăn thịt, vẫn chưa giỏi lắm nhưng còn đặt tên cho từng con gà, cô mới là người điên.

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi không cần biết về máy con gà này được không?” Hắn là người, người bình thường, không có đam mê cùng gà làm bằng hữu.

Cô mới có!

Trên má trái truyền đến cảm giác nhói nhói đau, Nghê Thượng Thuận sờ sờ, xem ra là bị móng vuốt của cô làm bị thương.

“Anh nếu còn dám có chủ ý gì với gà của tôi, tôi sẽ nướng anh giống như gà nướng để ăn.”

“A, vậy em cần phải mất nhiều công sức đấy, bởi vì khẳng định sẽ là ‘đại gà quay’.” Đủ lắm rồi, chẳng qua chỉ là mấy con gà chết tiệt thôi, có cần ác như vậy không?

“Phốc…”

----------------------------------------

Lần này Nghê Thượng Thuận rất ngoan, ngồi lên hummer của Lục Lộ thì ngoan ngõan làm hành khách, không mở cửa kính xe ra, miễn cho tình huống lần trước lại tái diễn.

May mà lần trước chỉ chụp được hình của hắn, không có đem xe của cô vào, bằng không hiện tại hắn làm gì có thể thanh thản ngủ trong phòng cô, ngồi trên xe cô lái cùng cô đi làm?

Sáng sớm sau một hồi “gà chiến”, cô coi như còn lương tâm, vẫn nhớ hắn là dựa vào mặt kiếm cơm, trở về phòng tự động lấy thuốc mỡ ra bôi cho hắn.

Dọc theo đường đi hắn không mở miệng quấy rầy Lục Lộ đang chuyên tâm lái xe, mà lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng không biết vì sao khi nhắm mắt lại, bóng dáng của cô lại hiện lên, hắn lại không ngăn cản được mình nhè nhẹ mỉm cười.

Kì quái!

Hắn đột nhiên mở mắt ra, sợ Lục Lộ phát hiện ra phản ứng khác thường của mình, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn cô, thấy cô vẫn chuyên tâm lái xe, có lẽ chỉ mình hắn miên man suy nghĩ thôi.

Kì lạ! Cô ngồi ngay bên cạnh, thế nào nhắm mắt thì trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh của cô?

Thật sự kì quái!

(*mình dám khẳng định đây là hậu quả do chị cứ đánh vào đầu anh, khổ thân

anh bị hành hạ tàn nhẫn quá nên đâm ra yêu chị, chẳng nhẽ đây là hội chứng sm trong truyền thuyết???? ==’*)

Suy nghĩ lâm vào hỗn loạn, Nghê Thượng Thuận không rõ đó đại biểu cho cái gì, tự nhiên không có đáp án nên hắn rất nhanh quyết định bỏ qua cho vấn đề khó giải này bởi thế nên chuyện khiến hắn buồn phiền không nhiều. Quá cố chấp tìm ra nguyên nhân không phải thói quen của hắn, sớm buông tha sẽ tốt hơn, chuyện này không nhất định phải có lời giải.

Chỉ tiếc, rất nhiều chuyện không thể hòan mỹ nắm trong tay, hắn càng ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa nhưng suy nghĩ vẫn không thể xoay chuyển sang hướng nào khác. May mà điện thoại của hắn chợt vang lên, lực chú ý của hắn tạm thời bị dời đi.

Lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, hắn lập tức ấn nghe, cười nói: “A, anh còn đang suy nghĩ đến khi nào em mới muốn tìm anh?”

Không phải chưa bao giờ nhìn thấy hắn nói chuyện điện thoại với người khác nhưng bình thường hắn nói chuyện thái độ đều vô cùng lãnh đạm xa cách, không bao giờ biểu hiện khuôn mặt tự đắc như đứa trẻ như khi ở trước mặt cô.

Cô nghĩ có lẽ lúc đó mới là cá tính thật sự của hắn, khí chất ngôi sao bình thường là để đáp ứng nhu cầu công việc. Khuôn mặt sáng sủa hay cười chỉ trước mặt bạn bè thân thiết hắn mới biểu lộ ra, mà cô là một trong số đó, nhưng còn có ai nữa?

Hiện tại hắn nghe điện thoại vô cùng vui vẻ, ngay cả Lục Lô ở một bên cũng không nhịn được tò mò hắn đang nói chuyện với người nào?

“Ân, được rồi. Chờ điện thoại của anh, anh đến sẽ gọi điện cho em luôn.” Nghê Thượng Thuận kết thúc cuộc nói chuyện, đây mới gọi là siêu cấp nhanh chóng điện thoại.

Cất điện thoại vào, hắn quay sang hỏi Lục Lộ: “Lát nữa vào trong tiệm, em có thể cho tôi mượn xe không? Anh chỉ mượn trong hai giờ, nội trong hai giờ em có phải kết thúc công việc không?”

“Sẽ không.” Cô lãnh đạm trả lời.

“Vậy cảm ơn trước! Tôi sẽ đúng giờ trở lại tiệm tìm em.”

Lục Lộ không thích khách hàng đưa ra quá nhiều yêu cầu còn không thích cả những người một chút chủ kiến cũng không có, ngay cả hình xăm mình muốn làm theo dạng gì cũng không biết.

Mà vị khách hiện tại vô cùng yên tĩnh còn biết chính mình muốn xăm hình theo phong cách nào, ngay cả bản vẽ đều đã chuẩn bị hoàn thiện, đây là kiểu khách hàng cô thích nhất, tốt lắm.

Nhưng có người tựa hồ không cho rằng như vậy.

Vị khách chân trước bước ra khỏi cửa hàng, sau lưng cô có người không nhịn được mở miệng.

“Người vừa rồi rất quái lạ.” Nhớ tới ánh nhìn chăm chú của người kia với Lục Lộ, Nghê Thượng Thuận không nhịn được nhíu mi tâm.

Hắn đúng như lời hứa, hai giờ sau trở lại tiệm xăm hình mà Lục Lộ đúng như lời cô nói, cô vẫn đang làm việc, cho nên hắn không dị nghị đứng một bên chờ đợi, sau đó mới phát hiện vị khách kia làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Lục Lộ và Thích Tiểu Tinh đang dọn dẹp đồ đạc, đều nghe thấy lời phàn nàn của Nghê Thượng Thuận nhưng chỉ có fan duy nhất của hắn trong cửa hàng đáp lại hắn.

“Anh muốn nói ánh mắt chăm chú của người vừa rồi phải không? Điều này không có gì là lạ, ở đây đều là những thợ xăm hình cấp đại sư, người ngưỡng mộ sùng bái không ít, điểm này anh so với bất kỳ ai khác đều hiểu hơn.” Dù sao Ni cũng không phải là minh tinh bình thường, anh ấy là siêu cấp siêu sao nha!

“Nói như vậy không sai…nhưng…” Nói thế nào? Hắn cảm thấy người kia có điều gì đó không thích hợp nhưng lại không thể chỉ rõ.

“Ai nha, người khách này tính khí rất tốt đó, người lần trước tự xưng là fan siêu cấp của Lộ Lộ mới quá đáng.” Thích Tiểu Tinh tươi cười xán lạn nhìn Nghê Thượng Thuận.

Ni trong ti vi là một nhân vật xa không thể với nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện hắn có một mặt rất bình dị gần gũi, trọng điểm là hắn quan tâm Lộ Lộ, thích Lộ Lộ bằng không có người hâm mộ Lộ Lộ hắn có thể không cần để ý nhưng hắn không làm thể, hắn lựa chọn để ý.

Cho nên… cô có thể vụng trộm chờ mong tương lai tốt đẹp của hai người sao? Muốn giữ chặt Lộ Lộ không đơn giản mà Nghê Thượng Thuận cũng vậy nhưng cô hy vọng có thể, bởi cô rất thích cả hai người.

“Quá đáng thế nào?” Nghê Thượng Thuận tò mò nhìn sang Lục Lộ, hi vọng cô có thể giải đáp nhưng cô không thèm để ý đến ý nguyện của hắn, hắn đành phải quay lại nhìn Thích Tiểu Tinh, chờ cô ấy cho hắn biết đáp án.

“Kẻ đó rất hạ lưu, vừa nhìn thấy Lộ Lộ thì đã buông lời tán tỉnh. Lộ Lộ vẫn lạnh lùng không để ý tới hắn nhưng càng về sau lá gan hắn càng to hơn còn thừa dịp Lộ Lộ vội vàng xăm hình mà sờ soạng.” Nhớ lại kẻ hạ lưu đó, đúng thực làm cho ngươi ta giận không thể nuốt trôi.

“Hắn sờ soạng chỗ nào?” Ngữ khí Nghê Thượng Thuận trở nên kích động, trong lòng chỉ muốn hung hăng đánh cho tên khốn không biết điều kia.

“Ân…” Thích Tiểu Tinh do dự nhìn Lục Lộ, xác nhận cô không vì chuyện này mà không thoải mái lúc này mới công bố đáp án.

“Ngực.”

“Cái gì?” Nghê Thượng Thuận sắc mặt đại biến.

Thích Tiểu Tinh cười đến vui vẻ, bởi vì khuôn mặt như sẵn sàng giết người của hắn. Tốt lắm, hắc hắc…

“Sau đó thì sao? Em cứ để vậy cho hắn sờ?” Hắn trừng mắt nhìn Lộ Lộ, cổ họng vì hét to mà có phần đau.

Bị hắn hỏi như vậy, luôn không tham gia cuộc nói chuyện, tầm mắt Lục Lộ rốt cuộc dừng lại trên người Nghê Thượng Thuận.

Cô trừng mắt hắn, hắn cũng trừng mắt nhìn cô.

Vừa nghe thấy cô bị bàn tay lợn chạm vào, trong lòng trào lên lửa giận, lại thấy cô không trả lời, lửa giận càng phát càng cao.

Hai người ai cũng không nhường ai tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương. Sau một lúc lâu, Lục Lộ là người ngừng trước, nheo hai mắt, đáy mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Nghê Thượng Thuận nhìn thấy dễ dàng hiểu được.

Đúng vậy, hắn tức giận cái gì chứ? Hắn không nhịn được vụng trộn hỏi chính mình.

“Khụ! Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đương nhiên tức giận rồi. Tôi tin rằng bất kỳ ai nghe thấy em bị một tên khốn quấy rối đều sẽ tức giận, tôi là bạn của em, có thể nào không tức giận sao?”

Hắn vì cô là “bạn” trong lòng mà tức giận nha! Tuyệt đối không có lẫn bất kỳ cái gì cả.

Tuyệt, đối, không, có!

“Anh không cần tức giận, bởi vì hắn đã phải trả giá lớn.” Thu hồi ánh mắt, Lục Lộ nghe thấy câu nói của hắn, trong lòng trào phúng chính mình vừa rồi xuất hiện ý tưởng vớ vẩn.

Hắn làm sao có thể để ý? Phải là hai người yêu nhau mới để ý chuyện đó, giữa bọn họ không có điều đó, theo lời hắn chỉ là tình cảm bạn bè bình thường, không hơn.

“Nói tôi nghe xem.”

“A!” Lục Lộ cười lạnh không tră lời, trên mặt có lạnh lùng cũng có vui sướng.

Cô xoay người vào phòng nghỉ, không tính cho hắn biết đáp án.

Nghê Thượng Thuận hiểu cá tính Lục Lộ, vì thế nhìn Thích Tiểu Tinh, khẳng định có thể biết được đáp án.

Thấy Ni nhìn về phía mình Thích Tiểu Tinh tự động cho hắn câu trả lời.

“Lộ Lộ cô ấy thực sự cực kỳ giỏi nha! Sau khi tên khách đó sờ soạng cô ấy, thế mà Lộ Lộ còn cười hỏi người đó cảm thấy thế nào? Lúc ấy em ở một bên nghe thấy chỉ muốn té xỉu, còn cho rằng cô ấy điên rồi, nhưng sự thật chứng minh cô không có. Lộ Lộ không cho tên sắc lang kia cơ hội trả lời, cầm lấy mũi kim xăm hình đâm vào mu bàn tay hắn, xuyên qua cả bàn tay, vẫn là Đại Hùng giúp kẻ đó gọi xe cứu thương.” Chẳng qua trước khi xe cứu thương đến Đại Hùng và Tất Lôi Thần liên thủ đánh hắn khiến hắn bất tỉnh nhân sự bị nâng lên xe mà thôi.

Lúc ấy cô còn bị hành động thô bạo của bọn họ làm sợ hãi, nhưng sau nhớ lại, phương thức xử lí như vậy mới là phong cách của bọn họ, một chút cũng không kinh ngạc.

Nghe Thích Tiểu Tinh trả lời xong, Nghê Thượng Thuận hếch mày lên nở nụ cười.

Lúc này Lục Lộ vừa vặn cầm túi xách đi ra từ phòng nghỉ, cô nói với Thích Tiểu Tinh: “Tiểu Tinh, lịch hẹn lần sau lại phiền toái em, đi trước.”

“Ân, không thành vấn đề.”

“Đi thôi, đi ăn cơm, tôi đói rồi.” Lục Lộ nhìn Nghê Thượng Thuận, ném chìa khóa cho hắn.

“Ăn ở đâu?” Nghê Thượng Thuận hỏi, tay vì cô mở cửa. Nhìn cô đứng đó trông rất mệt mỏi.

“Tìm một quán ăn nhỏ, không có ai nhận ra anh là được rồi.” Nói xong cô mở cửa xe ngồi kế bên tay lái, thoáng nheo mắt, thay đổi sắc mặt.

“Được rồi, em chỉ đường.” Nghê Thượng Thuận khởi động xe, không phát hiện sắc mặt khác thường của Lục Lộ.

“Ân!” Cô nhàn nhạt đáp lời, bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục vẻ mặt bình thường của mình.

Nghê Thượng Thuận quen thuộc quay xe rời khỏi ngõ nhỏ nhưng vẫn không quên nói rõ ý nghĩ của mình lúc trước.

“Người khách kia thực sự làm tôi cảm thấy không thích hợp lắm.” Fan cuồng hắn biết, vài năm qua khiến hắn trở nên nhạy cảm hơn nhiều, chỉ cần một ánh mắt hay đông tác khác thường, trong lòng hắn lập tức hiện lên cảnh báo. Mà hiện tại đèn đỏ đã sáng lên, hắn không thể không cảnh báo cô.

“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Tựa sát vào ghế ngồi, tầm mắt Lục Lộ hướng ra ngoài cửa xe, đáy mắt nhàn nhạt buồn bực, hơi thở mệt mỏi, cẩm thận nhìn cũng không khó phát hiện.

Trên xe có mùi nước hoa xa lạ, không phải của hắn lại càng không phải của cô.

Hương thơm này vừa ngửi liền biết ngay là nước hoa của phụ nữ, hơn nữa ngay tại vị trí cô ngồi, điều này gián tiếp thuyết minh hai giờ vừa rồi hắn đi gặp ai.

Hắn lái xe của cô đi gặp người phụ nữ khác, đáp án không khó đoán, hẳn là Allison Haig?

Ai, trong lòng vô cùng khó chịu! Mùi nước hoa rất thơm nhưng khi đến mũi cô thì không thể thở nổi, cô không chịu được.

Cô khó chịu, suy nghĩ trong đầu bắt đầu hỗn loạn, thậm chí nhớ tới rất nhiều bài báo viết chuyện của hắn và Allison Haig.

Cô tưởng, những bài báo đó viết không chính xác nhưng có vẻ điều này không đúng lắm, Allison… có lẽ cũng giống cô, đều là “bạn” của hắn, chẳng qua vị trí trong lòng hắn thì khác nhau? Cô không biết cũng không muốn biết.

Tựa đầu dựa lên cửa xe, Lục Lộ há miệng thổi lên kính, hơi thở ấm áp khiến kính xe mờ sương trắng.

Ngón tay thon dài vẽ lên sương trắng, nháy mắt vẽ ra một vài chữ X, nó tựa như tình cảm của cô, vĩnh viễn không có lối thóat.

“Tôi thật sự hy vọng là do mình nghĩ nhiều.” Trước mặt có đèn đỏ, Nghê Thượng Thuận phanh xe lại, hơi nghiêng mặt, vốn chỉ muốn nhìn cô một chút, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của cô.

Cô làm sao vậy?

“Tôi nhìn lầm sao? Trông em rất tệ, đói đến thế sao?” Trước khi lên xe cô kêu đói bụng, sẽ không phải đói đến phát giận chứ?

“Đi rửa xe trước.” Cô đột nhiên nói.

“Cái gì?” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Nghê Thượng Thuận trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

“Em không phải nói đói bụng sao?”

“Tôi muốn rửa xe trước.” Nếu không tẩy đi mùi nước hoa khiến cô khó chịu, cô ăn cái gì cũng không vào.

“Đi ăn cơm trước đi! Sắc mặt em không tốt lắm, phải cẩn thận hạ đường huyết.” Hiện tại vừa vặn là thời điểm tan tầm, tốc độ xe đi thong thả, thậm chí phía trước bắt đầu tắc đường.

Bây giờ xe không thể thuận lợi lên, lực chú ý của Nghê Thượng Thuận tập trung toàn bộ lên người Lục Lộ.

“Đi rửa xe.” Cô kiên trì.

Kiên trì của cô đổi lấy cái nhíu mày không đồng ý của hắn.

Hắn nhìn cô, luôn nhìn cô, cuối cùng trong lòng âm thầm thở dài.

Hắn không rõ cô kiên trì cái gì? Thực sự vội vã muốn ngay bây giờ rửa xe sao? Thực sự không thể chờ một chút? Không muốn cô đợi lâu, chỉ ăn một bữa cơm cũng không có cách nào? Rổ cuộc cô xảy ra chuyện gì vậy? Hắn không hiểu, tuyệt đối không biết.

Nhưng luôn luôn có một bên phải thỏa hiệp, là cô sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Cho nên hắn đành phải thỏa hiệp, ai bảo tính cách hắn không lạnh lùng càng không cứng rắn như cô.

“Em chỉ đường đi!”

Cứ như vậy, trừ bỏ mở miệng chỉ đường, Lục Lộ cái gì cũng không nói, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.

Tình trạng tắc đường không có dấu hiệu giảm thậm chí càng nghiêm trọng, xe bọn họ ở giữa đường, cơ hồ không thể nhúc nhích.

Không khí trầm lắng khiến Nghê Thượng Thuận cảm thấy không kiên nhẫn, hắn nói: “Biết nhau lâu như vậy, hôm nay em làm tôi cô cùng hoài nghi em không phải người Trái Đất, người bình thường làm sao có thể ở chung với em được?”

(Ni ca, anh nói như thế có khác gì tự chửi mình đâu? Người bình thường không ở được chỉ có Ni minh tinh là ở được thôi!!)

Đúng, hắn chính là nói cô không thể ở chung với ai được, nếu cô khó chịu có thể lớn tiếng mắng hắn, muốn ầm ĩ hắn có thể phụng bồi đến cùng, đến khi nào cô thích mới thôi.

“Anh mới từ sao Hỏa đến.” Lục Lộ lạnh lùng đáp trả, tầm mắt dừng ở bên ngoài, thật lâu cũng không quay lại.

“Tốt lắm, chúng ta coi như là tuyệt phối.” Nghê Thượng Thuận học cô giọng điệu trở nên lạnh lùng, tỏ vẻ sự chịu đựng của hắn có giới hạn, tùy thời có thể mất kiên nhẫn.

Bởi vì hắn là Ni, quanh người có ai là không cẩn thận lấy lòng hắn? Nhưng mọi người chỉ biết coi hắn như một đại nhân vật, đại nhân vật khó tính mới bình thường, nếu mọi người biết tính cách thật sự của hắn rất tốt, vậy hắn sẽ không phải Ni.

Xe không thể nhúc nhích, ánh mắt Nghê Thượng Thuận chỉ hướng về Lục Lộ, chờ mong cô có thể tiến thêm một bước khiêu khích hắn, như vậy hai người có thể thoải mái quát mắng đối phương, sau đó ở trên giường cắn xé đối phương, cho nhau thoải mái.

Nhưng cô không có, không chống lại ánh mắt của hắn càng không thử xem giới hạn của hắn, chỉ ngồi an tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe.

Có cái gì tốt mà xem đâu? Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn theo tầm mắt của cô nhìn ra, sau đó vài giây, suy nghĩ của hắn đông cứng, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người cô, mà ánh mắt cô vẫn không chuyển nhìn ra hướng cũ.

Làm sao có thể…….

Bạn đang đọc Chàng Ngốc của Quả Lệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.