Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

“Thật ngọt ngào.”

“Chồng cô thật yêu cô.”

“Mary, chồng cô mua xe rồi?”

Rốt cục đợi tới lúc đối phương đặt câu hỏi, Viên Oánh vừa đắc ý lại duy trì hàm súc nói:

“Đúng vậy, bảo anh ấy đừng mua xe, anh ấy lại càng muốn mua.”

“Cô xem công việc của chúng tôi đều ở trung tâm thành phố, có tàu điện ngầm, xe đưa đón, mua xe thì có tác dụng gì.”

Đồng sự một bên nói:

“Mua xe rất thuận tiện mà.”

“Có thể tự lái đi du lịch.”

“Sau này mang con ra ngoài cũng nhẹ nhõm hơn.”

“Đúng rồi Mary, chồng cô mua xe gì?”

Rốt cục nghe được đối phương hỏi tới trọng điểm, Viên Oánh giả bộ như nhớ lại một chút, giọng điệu chần chừ nói:

“Hình như là cái gì mà BMW, ài, nói là tốn ba bốn mươi vạn, tôi cũng không hiểu xe, thật không hiểu anh ấy mua xe đắt như vậy làm gì.”

Trên mặt nhóm nữ đồng sự lộ ra thần sắc hâm mộ:

“Xe xịn như vậy, chồng cô thật giỏi giang.”

“Ài, vị kia nhà tôi còn mua xe hơn chín vạn, ăn tết tôi còn không dám lái đến nhà họ hàng.”

Viên Oánh nói: “Tôi nói thật nhưng các cô cũng đừng tức giận nha.”

“Muốn tôi nói, xe dưới mười vạn cũng gọi là xe sao, trước đó khi chồng tôi còn chưa mua xe, tôi nói với anh ấy nếu mua thì mua xe trên 20 vạn, xe dưới 20 vạn tôi sẽ không ngồi, dưới mười vạn càng dọa chết người, cô nhìn những chiếc xe nội địa tám, chín vạn xem, đụng một cái toàn bộ biến hình, ngồi lên còn không phải bị hù chết.”

Một nữ đồng sự nghe nói như thế thì mặt tối sầm, nhưng cũng không nói ra lời.

Lại một nữ đồng sự nói:

“Nói đến vẫn là chồng Mary đủ vốn, anh ấy năm nay mới 30 tuổi nhỉ? Trong mấy người chúng ta vẫn là cô số tốt nhất.”

“Ha ha, may mắn mà thôi, hiệu suất và lãi suất của công ty anh ấy cũng không tệ lắm.”

Viên Oánh khẽ mỉm cười nói, nhưng trong lòng là một mảnh mừng thầm.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche Palamera ở trước trạm xe đưa đón, dưới ánh mắt mọi người chậm rãi đi qua, chạy về phía cổng chính.

Nhìn thấy Triệu Diệu và Tống Giai Duyệt qua cửa sổ xe, Viên Oánh và mấy vị nữ đồng sự ở đây đều là một mặt kinh ngạc.

“Triệu Diệu?”

Viên Oánh nhìn xe thể thao trước mắt, mặc dù không biết loại xe này, nhưng với tạo hình độc đáo, đường cong lưu loát đã nói lên nó có giá trị không nhỏ.

Nhìn thấy bóng xe rời đi, một đám nữ đồng sự xung quanh lập tức kỷ kỷ tra tra bát quái.

“Kia là Triệu Diệu? Sao cậu ta lại lái xe thể thao rồi?”

“Chiếc xe kia tôi biết, không phải Lưu Đào cũng lái chiếc xe giống vậy?”

“Lưu Đào?”

“Chính là Andy trong Hoan Lạc Tụng, Hoan Lạc Tụng cô xem chưa?”

“Đúng nha đúng nha, đúng là Andy lái chiếc xe thể thao kia, muốn hơn một trăm vạn nhỉ.”

“Tôi thấy Tống Giai Duyệt cũng ở trên xe!”

“Nói nhảm, nếu có người lái xe này hẹn tôi, vậy tôi cũng lên.”

Nghe các đồng nghiệp xung quanh thảo luận, sắc mặt Viên Oánh có chút khó coi mà nhìn xe thể thoa rời đi, trong nội tâm ả đột nhiên rõ ràng, đối phương nói câu không quan tâm mấy ngàn khối tiền, cũng không phải là mạnh miệng, mà là thật.

Một phen động tác của mình, ở trong mắt đối phương chỉ là thằng hề, điều này khiến ả đặc biệt khó chịu và ghen ghét.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Viên Oánh vang lên, ả nhìn màn hình điện thoại, nhận điện thoại hỏi:

“Sao? Có chuyện gì?”

“Viên tổng, không xong, các ký hiệu trên Server chúng ta, còn có toàn bộ số liệu bị xóa, ngay cả dữ liệu cơ sở cũng không để lại.”

“Cái gì? !”

Viên Oánh lập tức cảm thấy đầu đau sót, sắc mặt tái xanh nói:

“Cậu đừng cúp điện thoại, tôi đến ngay.”

Phiên bản mới nhất của ký hiệu và số liệu trên Server bị xóa, cho dù có nhân viên developer riêng phần mình giữ lại phiên bản lịch sử trong máy tính, muốn khôi phục sợ rằng cũng phải mất 1-2 tuần, cứ như vậy tiến độ dự án lần nữa bị kéo dài, thành tích của Viên Oánh càng trở nên khó coi hơn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ả biến thành càng thêm khó coi.

Đúng lúc này, trong đầu của ả lóe lên câu nói trước kia của Triệu Diệu.

“…Nhưng chuyện này, tôi cũng không có ý định cứ như vậy bỏ qua.”

Lông mày ả vặn lên, trong lòng cả giận nói: “Chẳng lẽ là cậu ta làm?”

Nhưng Viên Oánh không có chứng cứ, ngược lại sau một phen tra xét, vậy mà lại phát hiện do máy tính của ả đổ bộ Server, làm thao tác xóa bỏ.

Đạt được kết quả này, Viên Oánh chỉ cảm thấy mặt tối sầm, nhìn ánh mắt kinh ngạc của người chùng quanh, kém chút không có phun ra một ngụm lão huyết.

Một bên khác, chỗ ngồi kế bên tài xế trong Palamera, Tống Giai Duyệt nhìn Triệu Diệu một chút, nói:

“Anh và Viên quản lý quan hệ không tốt?”

Triệu Diệu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, thế là hồi đáp:

“Nếu tôi nói kỳ thật tôi xin nghỉ, chỉ có điều cô ta tức giận tôi muốn từ chức, cho nên cố ý xem tôi bỏ bê công việc, cắt tiền thưởng của tôi, cô có tin không?”

Tống Giai Duyệt nhìn Triệu Diệu, trong đầu lại nghĩ đến Palamera trước mắt, cô cảm thấy kẻ có tiền lái loại xe này, hình như không cần thiết nói láo chuyện nhỏ nhặt như vậy.

“Tôi tin anh.”

Nhẹ gật đầu, Tống Giai Duyệt nói:

“Thật xin lỗi, trước đó tôi trách oan anh.”

Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Tống Giai Duyệt, Triệu Diệu chỉ cảm thấy lệ rơi đầy mặt.

“Đây chính là sức thuyết phục của xe thể thao, có xe thể thao, có phải ta tùy tiện nói gì cô ấy đều tin?”

Một bên khác, Tống Giai Duyệt tò mò hỏi:

“Anh từ chức để đổi công tác mới à?”

“Không, không muốn làm việc cho người ta, dự định lập nghiệp.”

Triệu Diệu cười cười nói.

“Lập nghiệp á.”

Tống Giai Duyệt hâm mộ nói:

“Anh đang kéo đầu tư, hay là trong nhà…”

Nhìn Palamera trước mắt, cô cảm thấy Triệu Diệu hẳn là con ông cháu cha, lúc này mới có thể từ chức lập nghiệp khi còn trẻ.

“Nhà tôi rất bình thường.”

Triệu Diệu nhún vai nói:

“Cũng không tìm được đối tác nào, chỉ là mấy năm nay kiếm được một khoản tiền, định dùng tới làm tài chính khởi động.”

Mặc dù Tống Giai Duyệt không xem trọng Triệu Diệu còn trẻ như thế, trong nhà không có bối cảnh đã ra lập nghiệp, nhưng vẫn rất bội phục sự quyết đoán và bản lĩnh của đối phương.

Hai người trò chuyện mọt lúc thì đến sân bay, Tống Giai Duyệt xuống xe, phất phất tay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào:

“Cảm ơn anh, nếu không có anh, lần này tôi nhất định lỡ chuyến bay rồi.”

“Việc nhỏ.”

Nhìn bóng hình Palamera rời đi, Tống Giai Duyệt đột nhiên phản ứng, vỗ vỗ đầu của mình:

“Thôi chết, sao lại quên đưa tiền.”

Miệng nhỏ của cô cong lên, một mặt ảo não, cô cũng không muốn bị đối phương nghĩ mình cố ý chiếm tiện nghi.

Một bên khác, Triệu Diệu lại không quản những chuyện này, mà là bấm điện thoại.

“Alô? Phi ca à? Cậu đến rồi hả?”

“Vậy được, khoảng nửa giờ nữa tôi đến, không vội, cậu không cần gấp.”

Cúp điện thoại, Triệu Diệu lái về phía khách sạn đã hẹn sẵn, Phi ca này là anh em tốt ngủ chung phòng thời đại học.

Bởi vì cha, chú của đối phương đều là cảnh sát, đối phương sau khi tốt nghiệp cũng làm cảnh sát, mặt dù không phải quyền cao chức trọng, nhưng cũng là tin tức linh thông.

Lần này hắn tìm đối phương, là muốn hỏi thăm một ít tin tức án giết người từ đối phương.

Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cong96hm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.