Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô tình gặp lại tựa như chưa hề quen

Tiểu thuyết gốc · 1156 chữ

Ngày hôm sau, Tâm Băng sau khi phỏng vấn từ Đại Lục về. Thụy Vân liền thắc mắc :

- Hôm nay sao rồi có kết quả chưa?.

- Thụy Vân à , Tâm Băng vừa nói vừa cuối đầu.

Thấy thế Thụy Vân an ủi :

- Thôi không sao đâu chỗ này không được vậy tìm chỗ khác.

- Mình đậu rồi.

- Cái gì, mình không nghe nhầm chứ, vậy mà lúc nãy cậu lừa mình, đáng ghét.

- Tớ lừa cậu lúc nào, chỉ tại cậu quá kích động đấy thôi. Rồi cô cười hì hì.

- Vậy chừng nào cậu đi làm.

- Ngày mốt,... thôi không nói nữa cậu mau chuẩn bị rồi chúng ta cùng đi.

Thụy Vân ngạc nhiên hỏi :

- Đi đâu?.

- Đi ăn chứ còn đi đâu, cậu không nhớ à.

- À mình quên mất, hay là hôm nay bọn mình đến quán cà phê cũ hồi xưa chúng ta thường tới đi.

Đến đây gương mặt Thụy Vân bỗng thay đổi dường như có một hồi ức nào đó bỗng ùa về, nhưng cô liền lấy lại tinh thần tiếp tục cuộc hoại thoại :

- Là quán cà phê Warm đấy à, cũng 6 năm rồi tớ chưa tới đó, được vậy chúng ta cùng đi.

- Khoan đã cậu chờ mình một lát, để mình cầm ô theo, dự báo thời tiết nói hôm nay trời có mưa.

Sau đó hai người đến một hiệu cà phê ở góc phố nhỏ trông cổ kính. Đúng như tên gọi của nó, màu trắng chủ đạo với phong cách mùa xuân hiện đại mang lại cho người đến nơi đây cảm thấy thật ngọt ngào và ấm cúng.

Xe của Thụy Vân tấp vào lề đường thì đập ngay vào mắt hai người chính là chiếc xe Rolls Royce trông thật sang trọng, chắc hẳn chủ nhân của nó phải là một người rất giàu có.

Đúng như Thụy Vân dự đoán khi hai người vừa mới mở cửa xe thì trời bắt đầu đổ cơn mưa, họ cầm lấy ô và bước vào cửa tiệm, Tâm Băng vừa định mở cửa thì bên trong người nào đó vừa đẩy cửa ra. Cô ấy không để ý lắm đến người đàn ông đeo kính râm ấy nhưng khi vừa lướt qua nhau vai chạm nhẹ vai. Cánh cửa vừa khép lại, Tâm Băng liền có một cảm giác quen thuộc theo bản năng quay đầu nghoảnh lại nhưng người đàn ông đó đã bước vào chiếc xe ô tô đỗ bên đường. Thụy Vân bước vào thấy cô bạn mình cứ đứng đó như đang nhìn ai, liền thắc mắc :

- Cậu sao vậy, thấy người quen à.

Tâm Băng liền thức tỉnh :

- À không không có gì đâu, mau vào bàn.

Ngồi vào bàn, Tâm Băng nhìn ra cửa sổ, liền thấy mọi vật nơi đây đều không thay đổi, cô đang tĩnh lặng ngắm khung cảnh trong cơn mưa rào rạt thì nghe tiếng nói chuyện của Thụy Vân :

- Chị chủ quán còn nhớ tụi em không?.

- Sao mà quên được đây chẳng phải hai cô bé cuối tuần nào cũng đến quán chị sao, mà sao lâu vậy bây giờ mới ghé qua.

Thụy Vân :

- Thôi chị đừng giận, tại vì hồi đó sau khi ra trường em phải kiếm việc làm còn Tâm Băng nó đi định cư bên nước ngoài mới về tuần trước thôi chị ạ.

- Vậy sao chị nói đùa thôi sao mà giận được, lâu lắm mới gặp lại giờ thì thấy hai em đã trưởng thành rồi còn đẹp ra.

- Cảm ơn chị, chị quá khen rồi.

- Chị chủ quán hỏi :

- Vậy bây giờ hai đứa uống gì để chị làm.

Tâm Băng trả lời :

- Cho em một ly capuchino.

Thụy Vân :

- Còn em là một ly latte nhá.

Hai người đang thưởng thức đồ uống thì tiếng chuông điện kêu lên, lúc này cơn mưa cũng tắt hẳn. Tâm Băng đứng dậy :

- Tớ ra kia nghe điện thoại rồi vào liền

Tâm Băng bắt máy :

- Alô.

Đầu dây bên kia liền tiếp lời :

- Là anh đây, về nước rồi mà không chịu gọi cho anh.

- Thì ra là Đạt ca ca, đâu phải là em không muốn gọi đâu tại hôm nay bận nhiều việc quá mà, bây giờ em đang ra ngoài vớu đứa bạn, phải rồi tối nay mẹ em có đến cửa hàng không?. Tống Triết Đạt trả lời :

- Tối nay bác gái chắc ở nhà.

- Vậy hôm nào rảnh em gọi lại cho anh.

- Vậy chào em, à nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy.

- Dạ em biết rồi bye anh, tắt điện thoại Tâm Băng nhìn ra tấm cửa gương liền nhìn thấy chiếc xe của người đàn ông đó vẫn chưa đi, cô không tò mò nữa và quay trở về bàn, cô nào biết từ lúc vào quán người đàn ông ấy vẫn luôn âm thầm quan sát cô.

Trở về bàn, Thụy Vân hỏi :

- Nói chuyện với ai mà lén lút quá vậy hay là có bạn trai mới rồi hả.

- Tớ nào có, lúc nãy là người quen gọi anh ấy ở cạnh nhà tớ thôi vì biết mình mới về nước nên quan tâm gọi một cú điện thoại ấy mà.

- Sao, vậy mà cứ tưởng Băng nhi nhà ta đang quen anh nào ấy chứ.

- Ghẹo tớ hoài, nè mau uống hết đi rồi còn về nữa.

Sau đó Tâm Băng trở về nhà liền gọi video cho mẹ ( tên là Trần Diễm Tuyết ), mẹ cô bắt máy :

- Nè sao bây giờ mới chịu gọi điện.

- Mẹ à con định gọi cho mẹ rồi tại sáng nay con mới phỏng vấn về.

- Vậy có kết quả chưa.

- Dạ con đậu rồi.

- Con gái mẹ quả thực rất giỏi, đúng rồi kiếm được chỗ ở chưa.

- Mẹ yên tâm hiện tại con đang ở nhà thuê Thụy Vân.

- Đúng rồi Băng nhi còn nhớ con đã hứa gì với mẹ rồi chứ.

- Dạ con nhớ, con về đây không phải là kiếm Vũ Bình đâu, hai chúng con đã hết duyên hết phận rồi, nếu ngày đó con còn yêu anh ấy thì đã không cùng mẹ ra nước ngoài rồi.

- Được tốt lắm, bà Trần thở phào,

- Đúng rồi con bé Thụy Vân có ở đấy không lâu rồi mẹ cũng chưa gặp nó.

- Dạ có.

Sau đó cô liền vào nhà bếp bảo Thụy Vân tới.

- Dạ cháu chào cô, bao năm nay mà bác vẫn trẻ đẹp.

- Con bé này chỉ giỏi cái nịnh, phiền cháu quan tâm đến Băng nhi nhiều hơn coi vậy mà nó chẳng biết chăm sóc bản thân đâu.

- Dạ cháu biết rồi cô không cần lo đâu ạ.

- Vậy cảm ơn cháu.

Cuộc nói chuyện giữa ba người thật lâu sau mới kết thúc.

Bạn đang đọc Chặng Đường Đi Tìm Tình Yêu sáng tác bởi Nahouyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nahouyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.