Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát nhân phải đoạt mệnh, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! (Thượng,hạ)

Phiên bản Dịch · 3255 chữ

Tên Giá Vụ kỳ cường giả đã thuấn di đến khoảng cách trăm dặm.

Cổ Thần hét lớn một tiếng:

- Người đến là người phương nào?

- Trịnh gia Trịnh Diệc Tường, Cổ Thần, ngươi là đồ nghịch tặc, dám giết cường giả của tam đại thế gia, hôm nay lão phu đến đây, là vì muốn lấy mạng chó của ngươi.

Trịnh Diệc Tường đã cách Cổ Thần trăm dặm, rất nhanh liền thuấn di đến trước mặt Cổ Thần, đi về phía trước. Vận chuyển Chấn Thiên Quyết, một đôi khâm quyền như song long xuất thủy, oanh tới Cổ Thần.

Rầm rầm... , hai tiếng nổ, cả hư không, đều bị Trịnh Diệc Tường một đôi khâm quyền, đánh ra hai lổ thủng lớn.

Cổ Thần nhướng mày, ba vị cường giả Chư Tử thế gia. Rõ ràng là đã chết trong sinh tử lộ trong Hắc Đế mộ, Trịnh Diệc Tường lại nói chết trong tay Cổ Thần. Hiển nhiên là Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đổ oan cho hắn.

Hai tay Cổ Thần khẽ động,Chiến Thần Diệt Tinh Quyền.

Quyền Ấn.

Đón một đôi thiết quyền của Trịnh Diệc Tường, mãnh liệt về đánh về phía trước, hai đạo Chiến Thần Điệt Tinh Quyền, cùng một đôi thiết quyền của Trịnh Diệc Tường ***ng vào nhau.

Oanh nhất nhất

Oanh nhất nhất

Hai tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiên lực cương khí hướng tứ bạo liệt khắp tứ phương, đem hư không xé rách thành nhiều mảnh vỡ, thân ảnh Cổ Thần chấn động.

Thân hình Trịnh Diệc Tường, cũng dừng lại, có chút lung lay, trong nội tâm cả kinh:

- Không phải nói Cổ Thần chỉ có tu vi Đằng Vân sơ kỳ hay sao? Như thế nào lại là Đằng Vân trung kỳ? Làm sao hắn có thể đón đở hai quyền của ta?

Cổ Thần thu hồi quyền, điều tức một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Trịnh Diệc Tường, nói:

- Hai vị cường giả Tàng gia, đúng là đã chết trong tay ta, Thánh Tử Cơ Thần Không, cũng đã chết trong tay ta, nhưng mà, ba vị cường giả Thi gia thế gia, là tự mình vẫn lạc trong Hắc Đế mộ mả, lão tử nói một là một, sẽ không nói bừa, giết ai, là được giết người đó, Trịnh Diệc Tường, ngươi cũng đừng nghe lão gia hỏa Thánh Hoàng vu oan cho ta, bị người khác tính toán còn mỉm cười xông về phía trước."

- Ngươi nói láo, Thánh Hoàng sao lại vu oan một tên nghịch tặc như ngươi, đường huynh Trịnh Diệc Hùng của lão phu, cũng tận mắt nhìn thấy, nói là khi Hắc Thủy Đại Đế phụ thể vào ngươi giết chết, Cổ Thần, ngươi là tên chết nhát, đừng dám làm không dám chịu, ngươi dám giết cường giả Chư Tử thế gia chúng ta, chịu chết đi! ."

Trịnh Diệc Tường giận dữ, lại thấy một đạo độn quang thuấn di tới, lập tức thân ảnh khẽ động, lần nữa xông về hướng Cổ Thần, hai đạo khâm quyền như hai tòa núi cao kích tới.

- Lão tặc, ngươi cho là ta chả lẽ sợ ngươi sao, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Hai mắt Cổ Thần giận dữ, trong chốc lát biến thành ba đầu sáu tay. Lục Đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đồng thời đánh về phía Trịnh Diệc Tường.

Cổ Thần hận Trịnh Diệc Tường thấu xương, Trịnh Diệc Tường là cường giả Trịnh gia, trong nội tâm đã tức giận, chỉ là không muốn bị người ta vu oan, mới nói lý một lần, nay Trịnh Diệc Tường không tin, Cổ Thần cũng không khua môi múa mép đấu khẩu với hắn.

Rầm rầm!

Hai tiếng nổ vang lên, hai đạo quyền cương của Trịnh Diệc Tường bị Lục Đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền kích thành phấn vụn, còn thừa bốn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, giống như lưu tinh, nhanh như thiểm điện đánh lên người Trịnh Diệc Tường, hét thảm một tiếng, Trịnh Diệc Tường phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như là diều đứt dây, từ không trung rơi xuống.

Thế nên Chư Tử thế gia nhất định phải đem chuyện ba cường giả bị vẫn lạc tính lên người Cổ Thần rồi, muốn giết Cổ Thần một phen cho thống khoái, Cổ Thần chẳng lẻ lại sợ bọn hắn sao?

Cái chết của ba vị cường giả kia, không liên quan gì đến Cổ Thần cả, Cổ Thần chỉ nói một lần, Chư Tử thế gia có tin hay không là tùy họ, nhưng nếu như Chư Tử thế gia không biết tốt xấu, muốn khiêu khích tranh chấp, vậy thì "Chiến Thần diệt tinh quyền" của Cổ Thần đánh xuống, cũng không quan tâm đến việc diệt thêm mấy vị Độ Hư cường giả.

Trịnh Diệc Tường thân thể khẽ trầm xuống, trên bầu trời liền xuất hiện một đạo Thất Thải quang mang, trên tay Cổ Thần đột nhiên nhiều thêm một thanh Tiên Kiếm —— Thất Thải Tuyệt Thần kiếm, mãnh liệt chém xuống.

Trịnh Diệc Tường cũng chỉ là Giá Vụ kì cường giả thôi, dù là Hư Không kỳ, cũng không dám để thượng phẩm tiên khí tùy ý đánh chém người, huống chi là Trình Diệc Tường?

Quang hoa bảy màu khẽ lóe, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, thân thể của Trình Diệc Tường, bị chém thành bảy đoạn, nguyên thần cũng chịu chung kết cục.

Tay kia của Cổ Thần chụp một cái, một chưởng ấn cự đại từ trên trời giáng xuống, đem thân hình đã bị chia làm bảy khúc của Trình Diệc Tường, vỗ vào mặt đất, đập thành một đống thịt vụn.

Mới qua hai hiệp, thân thể của Trình Diệc Tường đã bị hủy, nguyên thần tiêu vong, chỉ một khắc thời gian thần hình đều câu diệt.

- Cường giả của Chư Tử thế gia, lại dám đồ diệt Đại Mông Đế Đình, đánh chết vu dân Cổ Vu tộc, lão tử còn chưa tìm các ngươi trút giận, các ngươi lại dám tự mình tìm đến cửa, đừng nói ba vị Giá Vụ cường giả thật sự vẫn lạc trong phần mộ của Hắc Đế, cho dù thật do lão tử giết đi chăng nữa, thì đã sao? Hôm nay ta lại muốn nhìn một chút, Chư Tử thế gia đến cùng có bao nhiêu cường giả tới giết ta? Đến một người, lão tử diệt một người, đến hai người, lão tử diệt một đôi...

Cổ Thần nhìn thoáng qua mặt đất nơi Trịnh Diệc Tường vẫn lạc một chút, xoay chuyển ánh mắt, đã nhanh chóng hướng tầm mắt đến đạo độn quang vừa đến.

Tốc độ của đạo độn quang này rất nhanh, nếu so với tốc độ thuấn di của Trịnh Diệc Tường thì nhanh hơn nhiều lắm, trong chốc lát, đã thuấn di đến ba bốn trăm lần, ít nhất phải là Giá Vụ hậu kì cường giả.

Người đến đúng là cường giả Thương Chính Thu của Thương gia thuộc Chư Tử thế gia, Độ Hư Giá Vụ hậu kỳ.

Trông thấy tín hiệu của Trịnh Diệc Tường, Thương Chính Thu vẫn đang ở ngoài mấy ngàn dặm, liền nhanh chóng bay về hướng này, tốc độ của hắn ít nhất phải gấp ba lần Trịnh Diệc Tường, lúc Trịnh Diệc Tường vừa bay đến trước mặt Cổ Thần, Thương Chính Thu đã cách đây chỉ ngàn dặm.

Độ Hư cường giả, đã có thể nhìn rõ sự vật ở ngoài ngàn dặm, tầm mắt phải đến chừng vạn dặm, nếu có ánh sáng, còn có thể nhìn được khoảng cách xa hơn nữa, tỉ như phàm nhân, trong đêm tối cũng có thể nhìn được vô cùng xa, càng không phải nói đến tu sĩ.

Độn quang của Thương Chính Thu rất yếu, thẳng đến khi chỉ còn cách nơi này tầm hai vạn dặm, Trịnh Diệc Tường cùng Cổ Thần mới phát hiện ra, khoảng cách hai vạn dặm, đối với Thương Chính Thu mà nói, chỉ là sáu mươi lần thuấn di thôi, cũng chính là sáu mươi lần hô hấp.

Trình Diệc Tường dù cho có kinh ngạc khi tu vị của Cổ Thần không giống như phỏng đoán, nhưng rõ ràng đã đạt đến Đằng Vân trung kỳ, tự cho là có thể ngăn chặn được Cổ Thần, trì hoảng đến khi Thương Chính Thu đến, nghĩ đến đó, vừa ra tay, trong vòng hai hiệp, nháy mắt đã bị Cổ Thần đánh cho thần hình câu diệt.

Trong nháy mắt đó, Thương Chỉ Thu cũng chỉ mới thuấn di được chừng hai nghìn dặm, khoảng cách với Cổ Thần cùng Trịnh Diệc Tường, còn đến một vạn tám nghìn dặm, căn bản không cách thấy rõ tình huống lúc đó, chỉ thấy hào quang do quyền cương cùng kiếm cương của hai người truyền ra chóa lóa, trong nháy mắt, liền biến mất không còn chút gì.

Thương Chính Thu không biết, đến cùng là Cổ Thần bị thương dưới tay Trịnh Diệc Tường, hay là ngược lại, hào quang tan đi, khoảng cách quá xa, Thương Chính Thu căn bản không thể trông thấy hai ngươi.

Cổ Thần thấy đạo độn quang đang cấp tốc chạy đến kia vẫn còn ở ngoài vạn dặm, thân thể liền khẽ động, đáp xuống mặt đất, phong bế lỗ chân lông toàn thân, sử dụng thổ độn thuật, lẻn xuống phần đất bên dưới thi thể của Trịnh Diệc Tường.

Chương 48: Sát nhân phải đoạt mệnh, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! (Hạ)

Qua thời gian sáu mươi lần hô hấp, Thương Chính Thu cũng đã đến được nơi này, nhìn cự đại chưởng ấn dưới mặt đất kia, mắt liền trừng lớn, ở trung tâm chưởng ấn để lại bảy khối thi thể đã nát thành cặn bã, một mảnh tĩnh mịch.

Thông qua bảy khối thi thể kia, căn bản không thể nhận ra được thân phận của người chết, nhưng là, theo cảm giác quen thuộc từ đó truyền đến, cùng với những mảnh quần áo nát vụn, Thương Chính Thu cũng đoán ra được, cường giả bị vẫn lạc, đúng là Trịnh Diệc Tường.

Thương Chính Thu kinh hãi, lúc Trịnh Diệc Tường định ra tín hiệu phù này, đã sớm ước định trước với các cường giả, chỉ khi nào phát hiện Cổ Thần mới được truyền đi, việc này nói rõ, Trịnh Diệc Tường nhất định đã phát hiện ra hành tung của Cổ Thần.

Thương Chính Thu trông thấy Trịnh Diệc Tường thả ra tín hiệu phù, ngay lập tức liền hướng mấy vị cường giả khác sử dụng "phi kiếm truyền âm", sau đó lập tức chạy đến nơi này, thời gian tiêu tốn, chỉ qua chừng trăm lần hô hấp, khi còn cách đây khoảng một vạn bảy tám nghìn dặm, hắn còn thấy được hào quang mãnh liệt của quyền cương cùng kiếm cương, nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch, không xuất hiện bất cứ chuyện gì nữa.

Nào biết được, đợi khi Thương Chính Thu đến được đây, trên mặt đất chỉ còn lại một cái cự đại chưởng ấn, cùng với thi thể của Trình Diệc Tường đã bị chém làm bảy mảnh, ngay trong khoảng hào quang xuất hiện trong nháy mắt đó, Trịnh Diệc Tường liền vẫn lạc trong tay Cổ Thần, việc này khiến Thương Chính Thu cảm thật thật khiếp sợ.

Tuy rằng Thương Chính Thu là một Giá Vụ hậu kỳ cường giả, nhưng hắn cũng rất rõ, nếu mình muốn giết Trình Diệc Tường thì không khó, nhưng muốn trong khoảng nháy mắt đó, liền lấy đi tính mệnh của Trịnh Diệc Tường, lại không dễ dàng chút nào, trừ phi Trịnh Diệc Tường bị hắn đánh lén, nếu không căn bản không có khả năng.

Trịnh Diệc Tường thả ra tín hiệu phù, hiển nhiên trước đó đã phát hiện ra Cổ Thần, sau đó mới nảy sinh chiến đấu, không có khả năng bị đánh lén được, Thương Chính Thu trong lòng cả kinh, thực lực của Cổ Thần, thật vượt ngoài dự liệu của hắn.

Thương Chính Thu tản ra thần thức, trong phương viên hai ngàn dặm, đều bị thần thức bao phủ, nhưng sinh linh yêu tu thực lực yếu kém thì bị tìm ra không ít, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ Độ Hư cường giả nào cả, Thương Chính Thu đem thần thức thu lại, tập trung trong phương viên trăm dặm, sao đó lại kéo dài xuống mặt đất, đem hơn hai ngàn trượng thổ địa dưới đó, đều dò xét một lần, nhưng không phát hiện ra hành tung của Cổ Thần.

Tựa hồ, Cổ Thần đã sớm rời khỏi nơi này rồi.

- Nhanh như vậy đã bỏ chạy rồi, thật là giảo hoạt.

Thương Chính Thu cắn răng, âm thanh căm hận nói.

Lại nhìn thoáng qua bốn phía, thần thức quét sơ qua một lần, xác định Cổ Thần đã đi xa, ánh mắt của Thương Chính Thu liền rơi vào cặn thi thể của Trịnh Diệc Tường, dưới chân sương mù tản ra, bọc lấy thân thể của Trịnh Diệc Tường bên cạnh.

- Ai...

Thương Chính Thu thở dài một tiếng, nhìn cặn thi thể của Trình Diệc Tường, nói:

- Diệc Tường đạo hữu, không thể tưởng được ngươi cũng chết vào tay tên nghịch tặcc Cổ Thần kia, ta đã phát ra "phi kiếm truyền âm", đem tin tức Cổ Thần xuất hiện tại Đồ Yêu cốc nói cho Khôn Huyền, cùng Diệc Hồng mấy vị đạo hữu, ngươi yên tâm, chỉ cần Cổ Thần thật ở Đồ Yêu côc, nhất định sẽ không thoát được thiên la địa võng của chúng ta, đến lúc đó, chúng ta sẽ đem Cổ Thần... Ân?

Lúc Thương Chính Thu đang mở miệng nói chuyện với thi thể Trịnh Diệc Tường, trong khoảnh khắc, liền cảm giác được mặt đất chấn động, một cổ lực lượng khổng lồ theo đó tuôn ra, trong chốc lát, toàn bộ mặt đất đã phát ra tiếng nổ vang, bị đánh thành từng mảnh vỡ, ngay sau đó sáu đạo quyền cương cực lớn đánh ra từ lòng đất, đem Thương Chính Thu hoàn toàn bao phủ, mãnh liệt đánh tới.

Đạo quyền cương này đến quá bất ngờ, quá mãnh liệt, Thương Chính Thu lập tức cảm thấy một cỗ uy hiếp cực lớn, hơn nữa, sáu đạo quyền cương này, lại tới quá mức kỳ dị, vượt ngoài dự đoán của hắn, đợi khi kịp phản ứng lại, hắn đã mất đi thời cơ phòng thủ tốt nhất rồi.

Hơn nữa, trong quyền cương tựa hồ tồn tại một lượng pháp tắc cực lớn, đem trọn không gian phong ấn lại, Thương Chính Thu như lâm vào vũng bùn, khó có thể nhúc nhích.

Trong lúc vội vã, Thương Chính Thu chỉ kịp vung hai tay, tiên lực trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, hình thành một cái hộ thể cương tráo, đem toàn thân bao lại.

Oanh...

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, sáu đạo quyền cương "Chiến Thần diệt tinh quyền" của Cổ Thần, đồng thời đánh lên hộ thể cương tráo của Thương Chính Thu.

Chỉ dựa vào hộ thể cương tráo, sao có thể chống đỡ được sáu đạo "Chiến Thần diệt tinh quyền" của Cổ Thần đồng thời công kích? Vẻn vẹn trong nháy mắt, hộ thể cương tráo của hắn, đã bị đánh nát bấy, thân thể bị đánh trúng bay ngược về sau như viên đạn, hai tay ngăn trước ngực, rạn nứt thành từng khúc, tuôn ra một mảnh máu tươi.

Đồng thời, cổ họng Thương Chính Thu cảm thấy ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu nóng.

Thân thể Cổ Thần, từ lòng đất nhảy ra ngoài, không để Thương Chính Thu có cơ hội hồi phục, sáu cánh tay đồng thời kết quyền, sáu đạo quyền cương "Chiến Thần diệt tinh quyền", lại một lần nữa đồng thời đánh về phía Thương Chính Thu.

Thương Chính Thu sớm đã xem qua bức họa của Cổ Thần, trong lòng nhớ kĩ, chỉ cần Cổ Thần lộ mặt, liền có thể nhận ra, kinh hô một tiếng:

- Cổ Thần, sao có thể là ngươi?

Hai mắt hắn trừng lớn, làm sao cũng không tin được, vì sao vừa nãy hắn đã dùng thần thức quét qua phương viên hai ngàn dặm xung quanh, cùng hai ngàn trượng dưới lòng đất, đều không phát hiện được tung tích của Cổ Thần, sao giờ lại bị Cổ Thần đánh lén được?

Lấy tu vị Đằng Vân trung kỳ của Cổ Thần, thực lực nhiều nhất chỉ có thể đánh chết Giá Vụ kỳ cường giả, cùng Giá Vụ hậu kỳ cường giả, thực lực không kém nhiều lắm, nếu chiến đấu chính diện, muốn hơn Thương Chính Thu cũng có chút khó khăn, đừng nói chi đến đánh chết.

Đã cùng Chư Tử thế gia thế như nước lửa, lần này vậy mà có đến chín vị Độ Hư cường giả đến đây đuổi giết Cổ Thần, Cổ Thần sao còn có thể hạ thủ lưu tình? Giết nhiều một tên, liền bớt đi một phần nguy hiểm, thêm một phần an toàn.

Thấy người đến tốc độ thuấn di so với Trịnh Diệc Tường còn nhanh hơn rất nhiều, rất có khả năng là Giá Vụ hậu kỳ cường giả, Cổ Thần liền ẩn núp ở lòng đất ngay dưới thi thể của Trinh Diệc Tường, nguyên thần của hắn dung nhập vào huyệt khiếu, những tu sĩ khác, thần thức quét qua đảm bảo không nhận thấy sự hiện hữu của hắn.

Kể từ đó, thừa dịp người đến ở ngay cạnh thi thể Trịnh Diệc Tường, lúc cảm giác canh phóng đang giảm thấp bỗng nhiên đánh lén, quả nhiên có hiệu quả, một lần hành động liền làm bị thương vị Giá Vụ hậu kỳ cường giả này.

Ưu thế lớn nhất của đánh lén, chính là tiên cơ, Cổ Thần tự nhiên sẽ không lãng phí, không cùng Thương Chính Thu nói nhảm, vừa rồi lúc Thương Chính Thu ở cạnh thi thể Trịnh Diệc Tường, đã lộ ra ý đồ muốn giết chết Cổ Thần.

Không giết địch nhân, sẽ bị địch nhân giết, Cổ Thần không chút nào hạ thủ lưu tình.

Có đến chín vị Độ Hư cường giả đến đây đuổi giết, giết một tên, liền ít đi một tên.

"Chiến Thần diệt tinh quyền" của Cổ Thần, cứ như giòi phụ trong xương, bám sát lấy Thương Chính Thu mà đánh, khiến hắn không kịp làm ra phòng bị, đã bị đợt "Chiến Thần diệt tinh quyền" thứ hai đánh trúng thân thể.

Một bước sớm, giành trước từng bước!

Vừa mới oanh ra ba quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, thân ảnh Cổ Thần khẽ động, thân thể thuấn di bên cạnh Thương Chính Thu ngoài trăm trượng, sáu tay khẽ động, ba quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền lại oanh ra về phía Thương Chính Thu.

Bạn đang đọc Chân Tiên của EK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.