Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Thủy đại đế. (Thượng,hạ)

Phiên bản Dịch · 3259 chữ

Cho dù Cổ Thần có được truyền thừa của Chiến Thần Vu tộc thực lực cao hơn tu sĩ cùng giai thậm chí cường giả Độ Hư Giá Vụ sơ kỳ cũng không là đối thủ nhưng trước sự liên thủ của sáu vị cường giả Giá Vụ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Tàng Khôn Sơn, Tàng Khôn Phàm, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Hậu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, sáu vị cường giả Giá Vụ xuyên toa trong hư không cao hơn hai vạn trượng, tốc độ nhanh đến cực điểm. Chỉ không đến một thời thần sáu vị cường giả Giá VỤ đã đến vị trí mà Tàng Khôn Sơn và Cổ Thần giao chiến. Mặt đất bị xới thành một hố to sâu trăm trượng, phương viên ngàn trượng xung quanh bị cày nát như mạng nhện, cảnh tượng chiến đấu đập vào mắt khiến mấy người nhìn thấy đều kinh hãi.

Trên đường đi đến Tàng Khôn Sơn đã miêu tả thực lực của Cổ Thần cho năm người còn lại, mỗi một người nghe thấy đều há miệng trừng mắt. Nếu như người kể lại không phải là Tàng Khôn Sơn bọn họ tuyệt đối không tin một tu sĩ mới bước chân vào Độ Hư Đằng Vân sơ kỳ lại có thể chiến thắng được một cường giả Độ Hư Giá Vụ.

Đồng thời quá trình chiến đấu còn diễn ra nhanh đến mức khó tin.

Tàng Khôn Phàm hạ xuống mặt đất, nhìn hố sâu trước mặt cả kinh nói:

- Lão tam, có đúng là hai hiệp, Cổ Thần chỉ cần hai hiệp đã oanh kích ngươi chịu trọng thương ?

Khuôn mặt Tàng Không Sơn trở nên trắng bệch gật đầu, tựa hồ sự việc thất bại trong vòng hai chiêu trước một tu sĩ kém xa tu vi khiến hắn cực kỳ mất mặt.

Một vị cường giả Giá Vụ hậu kỳ khác, Trịnh Diệc Hùng nhìn hố sâu trước mặt rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới đáy hố nói:

- Thật là một quyền bá đạo, Cổ Thần mới tiến vào Độ Hư, thực lực đã kinh khủng như vậy, nếu chờ tu vi của hắn thăng lên một cảnh giới nữa đến lúc đó sợ là cho dù sáu người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Người này quá mức đáng sợ nếu không có thâm cừu đại hận thật sự là không nên dính vào. Nhưng nếu đã có cừu hận thì chúng ta tuyệt đối không thể để hắn tạo thành uy hiếp, cần phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, không từ bất kỳ thủ đoạn nào diệt sát hắn. Không thể nào để cho hắn thêm cơ hội phát triển nữa.

Ba vị lão tổ Hạ Phi Trần, Hầu Vô Duyên, Thương Vũ Văn đồng thời gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến của lão tổ Trịnh gia.

Tàng Khôn Sơn quét mắt nhìn xung quanh nói:

- Cổ Thần rất quan tâm đến Hắc Đế Mộ Trủng, ta đã lợi dụng điểm này đưa hắn chế trụ ở xung quanh. Hẳn là hắn đang ẩn nấp không xa nơi này, chúng ta bắt đầu tìm kiếm những vùng phụ cận, không thể để hắn lại trốn thoát lần nữa.

- Ok.

Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý.

Tàng Khôn Phàm nói:

- Chúng ta chia làm ba tổ, tạo thành hình chữ thức, tiến hành vây kín tìm tòi khu vực xung quanh, lão tam cùng một tổ với ta, Trịnh lão quỷ và Hạ lão quỷ thành một tổ còn lại Thương lão quỷ và Hầu lão quỷ tạo thành một tổ. Chúng ta mạnh yếu liên hợp, mặc kệ tổ nào phát hiện ra Cổ Thần đều cố gắng áp chế hắn trong chốc lát đợi hai tổ đến chi viện. Lúc đó chính là tử kỳ của hắn.

Thời gian Cổ Thần và Tàng Khôn Sơn chiến đấu không mất bao nhiêu, Cổ Thần đang nhắm mắt ngồi trên sơn động, đang thể hội cảm giác khi bước vào Độ Hư, đột nhiên thần sắc khẽ động, hai mắt liền mở ra.

- Quả nhiên là không biết giáo huấn, muốn tìm chết.

Cổ Thần thở dài.

Cổ Thần tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể sớm đã tu luyện đến Nguyên Thần dung khiếu, đạt đến cảnh giới đại thành, nha thần dung nhập, từ nay về sau huyết nhục không thể bị chia lìa, thân thể mạnh mẽ không gì sánh được, đủ điều kiện để tu luyện bí thuật đệ nhất thiên hạ Chiến Thần Diệt Tinh Thần.

Nói cách khác Cổ Thần và tu sĩ bình thường khác nhau ở chỗ không có nguyên thần không có thần thức. Mà tu sĩ sử dụng thần thức là để điều tra thần thức của tu sĩ khác nếu như hai người có tu vi không quá khác biệt như vậy thần thức mạnh hơn có thể phát hiện ra thần thức yếu hơn mà thần thức yếu hơn không thể nào phát hiện ra thần thức mạnh hơn được.

Cổ Thần không có thần thức vì vậy tu sĩ khác đừng hòng phát hiện ra hắn tốn tại thế nhưng Cổ Thần lại có thể cảm ứng người khác đến gần nhờ ... cơ thể.

Khi có sinh vật hoạt động trong không khí sẽ tạo thành ba động không khí, vô luậ tu sĩ có tu vi cường đại cỡ nào chỉ cần thân thể khẽ động không khí xung quanh liền có biến hóa mà không khí có biến hóa là lập tức Cổ Thần có thể cảm nhận được.

Sáu vị cường giả Giá Vụ đến không ngờ Cổ Thần lại dường như không thèm quan tâm, không để ý đến sáu người, lập tức nhắm mắt lại.

Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Hầu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, sáu vị lão tổ tìm kiếm tỉ mỉ hết một ngày trời xung quang phương viên một vạn lý đầu nguồn Hắc Thủy đến nửa bóng người cũng không thấy.

Trở lại chỗ cũ, sáu người lại tụ tập về một phía.

Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng quét nhìn về bốn phía, ngoại trừ sáu người ra thì dường như không còn bất kể một ai khác.

Khuôn mặt Trịnh Diệc Hùng khẽ nhíu lại nói:

- Tàng lão tam, ngươi chắc chắn Cổ Thần không rời khỏi chỗ này ? Hắn mới bước vào Độ Hư Đằng Vân kỳ không thể nào có thể thoát khỏi thần thức của chúng ta điều tra. Hay là ngươi bị hắn đùa giỡn cố ý dẫn chúng ta đến đây một chuyến vô ích ?

Trong các đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc thì người có thể tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới Nguyên Thần Dung Khiếu cũng không nhiều. Bởi vì Nguyên Thần Diệt Tinh Quyền nhất định phải tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đạt tới cảnh giới đại thành thì mới có thể thi triển. Cho nên đại bộ phận Chiến Thần đều không thể thi triển được Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Từ trước tới giờ đều là dùng vũ khí để giết địch.

Thân hình cường tráng, lưng đeo một thanh Cự Phủ tản mát ra chiến ý kinh thiên. Đây cũng là hình tượng khắc hoạ các đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc.

Từ sau thời thượng cổ, Cổ Vu Tộc cũng không có xuất hiện trên thế gian. Người có thể tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới Nguyên Thần Dung Khiếu cũng chỉ có Chiến Thần Tinh Kinh là một trong những đại Chiến Thần của Cổ Vu Tộc mới có thể tu luyện được. Vu sĩ của Cổ Vu Tộc không ai không biết. Tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới đại thành thì khi dùng thần thức điều tra sẽ có hiệu quả kỳ diệu.

Vu sĩ Cổ Vu Tộc còn như thế thì người, yêu hai tộc lại càng không biết. Cho nên Trịnh Diệc Hùng cũng không thể nào biết được. Không chỉ riêng bọn hắn mà coi như Thánh Hoàng đích thân đến đây cũng không có khả năng dùng thần thức để tìm được Cổ Thần.

Tàng Khôn Sơn tỏ vẻ khó chịu nói:

- Ta cũng không thể xác định. Bất quá ta xem Cổ Thần cũng phải giống như một tên trộm gian dùng mánh lới trêu cợt người khác. Hắn đối với phần mộ của Hắc Thuỷ có hứng thú, chắc chắn không rời đi quá xa.

Trịnh Diệc Hùng nói:

- Ta xem như hắn đang đùa cợt ngươi. Hắn cũng không phải là người ngu, chẳng nhẽ còn tiếp tục ẩn thân ở xung quanh đây chờ ngươi dẫn chúng ta đến tìm hắn?

Tàng Khôn Phàm giơ tay lên nói:

- Bây giờ không phải là lúc để tranh luận! Mặc kệ Cổ Thần có ở đây hay không, chúng ta đều phải tra xét. Hắc Thuỷ Hà Nguyên này có phạm vi vãi dặm, cũng không có thấy bóng dáng của hắn....

Tàng Khôn Phàm vừa nói chuyện đồng thời ánh mắt cũng chuyển động nhìn về một vết nứt trên sườn núi cách đó không xa.

- Chúng ta đi qua sườn núi kia xem. Cổ Thần hoặc là đã rời khỏi nơi này, rất có thể là hắn đang ẩn thân ở bên trong núi sâu. Dưới sự ngăn trở của đất đá, chúng ta có dùng thần thức cũng không thể nào điều tra hết được. Có lẽ ở trong khe nứt ở sườn núi kia có một cái sơn động cách trở thần thức chúng ta điều tra cũng không chừng.

Chương 10: Hắc Thủy đại đế. (Hạ)

Nhìn theo tay của Tàng Khôn Phàm, ánh mắt mấy vị lão tổ đều nhìn về phía sườn núi lớn mà gật đầu.

Xác thực thần thức của tu sĩ cũng không cách nào xuyên qua được đất đá. Nếu như so với không khí bên ngoài thì khi dùng thần thức tra xét phạm vi sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu như có một sơn động tịch mịch đi thông xuống dưới lòng đất thì dùng thần thức không thể nào điều tra được.

Tàng Khôn Phàm nói:

- Xem ra trong phạm vi của địa phương này cũng chỉ có cái sơn mạch kia là phực tạp nhất. Bên trong sơn mạch có hạp cốc cực lớn. Dù chúng ta có đứng ở ngay trên đỉnh núi mà Cổ Thần lại ẩn thân vào sâu bên trong hạp cốc thì cũng không thể nào phát hiện được. Hiện giờ đi vào xem nếu như hắn ở trong đó, có thể nói là bắt rùa trong hũ. Còn không thì khẳng định hắn đã rời khỏi nơi này.

Sáu vị lão tổ hướng tới chỗ sơn mạch gần đó mà phi độn đến. Cổ Thần trốn ở trong sơn động, cách chỗ sáu người đứng cũng không xa. Lúc này Cổ Thần không chỉ cảm thận được vị trí của sáu vị lão tổ mà ngay cả cuộc đối thoại của sáu người Cổ Thần cũng có thể nghe rõ.

Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã tìm được sơn động mà Cổ Thần đang ẩn thân.

- Chỗ đó có sơn động!

Tàng Khôn Phàm phi độn ở phía trước chỉ tay hưng phấn nói.

- Đi nhìn một cái....

Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng vô cùng hưng phấn.

Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã đứng ở bên ngoài sơn động. Bọn họ dùng thần thức tìm tòi nhưng sáu người lại ngây người nhìn nhau. Bọn hắn cũng không có điều tra ra trong sơn động có tu sĩ. Trữ phi sơn động này rất sâu, sâu không thấy đáy thì mới có địa phương mà thần thức khó có thể tra xét đến.

- Đi...Vào xem!

Trịnh Diệc Hùng đi vào bên trong sơn động, năm đạo độn quang loé lên. Năm vị lão tổ theo sát sau lưng của Trịnh Diệc Hùng.

Vào trong sơn động, sáu vị lão tổ mới phát hiện ra sơn động này cũng không có sâu như trong tưởng tượng. Cũng chỉ có chừng hai mươi trượng mà thôi. Sáu vị lão tổ kiểm tra sơn động này một lần rồi lại dùng thần thức điều tra một lần nữa sau đó mới rời đi.

Đến khi sáu vị lão tổ rời đi thì thân thể Cổ Thần từ dưới mặt đất ở trong sơn động chui lên.

Vừa rồi sáu vị lão tổ vào bên trong sơn động, Cổ Thần liền thi triển Thổ Độn Thuật vào trong bên trong lòng đất dưới sơn động hơn mười trượng.

Thần thức của tu si tuy không thể điều tra vào trong đất đá quá sâu, nhưng mà đối với thần thức của cường giả Độ Hư thì có thể kéo dài xuống dưới quá ngàn trượng. Nếu như tu sĩ bình thường lẻn vào trong mặt đất chỉ tần không quá hai nghìn trượng thì không thể nào chạy thoát khỏi thần thức điều tra của sáu vị lão tổ.

Nhưng mà Cổ Thần lại không phải là một tu sĩ bình thường. Trừ phi là người khác dùng mắt nhìn. Nếu không thì đừng mơ tưởng có thể dùng thần thức để điều tra hắn.

Cổ Thần xuất hiện ở trong sơn động, tiếp tục nhắm mắt lại bắt đầu cảm ngộ cảnh giới Độ Hư.

Sáu vị lão tổ vẫn đang bận rộn không thôi. Bọn hắn đã điều tra toàn bộ sơn mạch, mọi ngõ ngách đều cẩn thận tìm tòi một lần nhưng cũng không thể nào tìm được bóng dáng của Cổ Thần. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể rời đi, lúc này sáu người bọn họ đều cho rằng Cổ Thần đã rời đi.

Từ khi sáu vị lão tổ rời đi thì cũng không còn ai tiến vào trong sơn động nơi Cổ Thần đang ẩn thân. Cổ Thân đang đắm chìm trong pháp tắc ảo diệu. Trong nháy mắt mấy ngày đã trôi qua. Lại qua nửa ngày nữa, Cổ Thần lại lĩnh ngộ thêm được một phần, so với lúc mới bước vào cảnh giới Độ Hư thì càng thêm hiểu sâu hơn một phần.

Ví dụ như không gian pháp tắc, hiện tại Cổ Thần thuấn di, ít nhất có thể thuấn di với khoảng cách hai nghìn trượng. Nếu như phối hợp với không gian bảo Cửu Long Phù Long Môn thì Cổ Thần có thể thuấn di tới vị trí cách đó một vạn hai ngàn trượng. Với tốc độ thuấn di như vậy cơ hồ có thể sánh vai cùng cường giả Vụ kỳ

Bảy ngày sau, Cổ Thần một mực ở trong động cảm ngộ pháp tắc chi lực. Trong lúc đó mặt đất dưới chân chấn động. Lập tức trong không khí có một cỗ chấn động kịch liệt truyền đến.

Hai mắt Cổ Thần trợn lên, trong mắt hắn liền mang theo kinh hỉ, thầm nghĩ: Có biến hoá?

Thân ảnh loá lên, Cổ Thần liền lao ra khỏi sơn động.

Cổ Thần chân đạp Thuỷ Vân, bay vào trong hư không. Từ trên cao nhìn xuống phía tây dưới chân sơn mạch.

Nơi đó có một ngọn núi lớn, so với ngọn núi là Cổ Thần đang ẩn thần thì còn lớn hơn, chừng vạn trượng!

Giờ phút này, ngón núi cực lớn kia bắn ra một đạo quang đẹp mắt, xuyên thẳng lên chân trời.

- Chẳng lẽ là phần mộ của Hắc Đế xuất thế?

Cổ Thần kinh hỉ nói.

Đạo quang đẹp mắt kia xuyên thẳng lên trời cao. Cho dù có đứng cách đó ngoài vạn dặm cũng khó có thể chứng kiến được.

Trong phương viên vạn dặm của Hắc Thuỷ Hà Nguyên, có một đám tu sĩ Thành Đình một mực chờ đợi. Lúc này thiên địa dị tượng vừa mới xuất hiện, rất nhanh tin tức liền được truyền đến nội cung Thánh Đình Ngọc Tiêu.

Thánh Hoàng cùng với mấy vị cường giả Độ Hư từ trong sinh tử bí cảnh đi ra một mực chờ đợi phần mộ Hắc Đế xuất hiện. Nghe được tin tức này bọn họ lập tức phi độn tới Hắc Thuỷ Hà.

Một phút trôi qua, đạo quang đẹp mắt phóng lên trời kia mới dần dần tiêu tán. Lúc này cả một ngọn núi lớn giống như bị người ta chém đi một nửa, sự to lớn của nó giảm xuống trên ngàn trượng.

Nhưng mà thay vào đó là một toà cung điện có diện tích chừng ngàn trượng xuất hiện ngay trên đỉnh núi.

Tựa hồ lúc trước toà cung điện này bị phong ấn ở trong lòng ngọn núi. Hiện giờ sơn thể của ngọn núi bị mất đi chừng ngàn trượng thì toà cung điện này mới xuất hiện ở chính giữa.

Cổ Thần nhíu mày, trong lòng kinh nghi. Toà cung điện phía trước chiếm diện tích ngàn trượng, vô cùng to lớn, cực kỳ xa hoa. Thấy như thế nào cũng không thể giống phần mộ được.

Bất quá giờ phút này cũng không phải lúc để suy nghĩ. Đạo quang đẹp mắt lúc trước đã không thấy đâu, toàn cung điện xa hoa liền hiển lộ. Từ bốn phương tám hướng liền xuất hiện hơn mười đạo độn quang hướng tới toà cung điện. Nhìn qua thì đều là những cao thủ Minh Khiếu kỳ. Cổ Thần cũng không hề chậm chút nào, thân thể loé lên liền biến mất không thấy gì nữa. Hắn dùng thuất di chi thuật mà phi độn đến toà cung điện.

Luận tốc độ thì những người kia không thể nào so sánh được với Cổ Thần. Khoảng cách mấy ngàn dặm đới với Cổ Thần thì chỉ cần mấy chục tức là đến. Hắn cũng là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh toà cung điện đồ sộ này.

- Hắc Thuỷ Thánh Tông!

Cổ Thần nhìn hàng chữ ở cửa chính nghi ngờ nói:

- Đây không phải là phần mộ của Hắc Đế sao? Sao lại là di chỉ của Hắc Thuỷ ma Môn?

Quản gì đến Hắc Thuỷ Ma Môn, phần mộ Hắc Đế chính là phần mộ Hắc Đế. Trước tiên vào xem một chút.

Cổ Thần tài cao lớn mật, hắn cũng không có cảm ứng được điều gì nguy hiểm, bước chân đi nhanh đến trước của cung điện. Sau khi khẽ thăm dò xung quanh không tháy có dị tượng gì thì mới bước vào bên trong cung điện.

- Cung điện thật lớn...

Cổ Thần cảm thán không thôi.

Vô luận là đế cung của Đại Mông Đế Đình hay là đế cung của Đại Thắng Đế Đình hay là Chiến Thần Điện của Cổ Vu Tộc, những nơi đó Cổ Thần đều đã đi qua nhưng so với toà cung điện của Hắc Thuỷ Ma Tông thì còn kém xa.

Tại nơi sâu nhất trong cung điện có một đài cao ước chừng trăm trượng. Trên đài cao có mọt chiếc ghế khổng lồ. Tất nhiên là ngày xưa Hắc Thuỷ Đại Đế ngồi ở trên đó.

Bạn đang đọc Chân Tiên của EK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 273

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.