Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta nói chúng phải chết

Phiên bản Dịch · 3131 chữ

Ánh mắt của Cổ Thần đảo qua chúng tu sĩ phía dưới, rất nhanh đã tìm được bóng dáng của Bạch Ngọc Tiên trong đó, Bạch Ngọc Tiên năm nay tuổi đã gần 30 nhưng tướng mạo vẫn như trước. Mới cách mười năm thời gian mà hẳn cũng đã là Kim Đan hậu kỳ, cộng thêm hắn có thông huyền linh thể, Linh Anh kỳ cao thủ bình thương cũng không phải là đối thủ của hắn.

Bạch Ngọc Tiên hiện tại so với mười năm trước dã lợi hại hem gấp mười gấp trăm lần, nhưng so với Cổ Thần vẫn như ánh sao so với mặt trời, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Tiếp xúc với ánh mắt của Cổ Thần, trong lòng Bạch Ngọc Tiên liền run lên, không biết vì sao, tuy rằng thái gia gia của hắn là Bạch Nhân tung đã nói chỉ cần hắn ở trong trận thì vấn đề an toàn không phải lo nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Cổ Thần hắn lại có cảm giác như bị cô lập vậy.

Từ trong ánh mắt của Cổ Thần hắn như đọc được một câu nói: "Ngươi chắc chắn phải chết!"

Cổ Thần thu hồi ánh mắt nhìn về phía hai người trước mặt nói từng chữ:

- Ta nói Bạch Ngọc Tiên hắn phải chết thì cho dù là cái gì Đấu tiên đại trận cũng không cứu dược hắn!

Mỗi một chữ rơi vào trong tai Bạch Ngọc Tiên đều như tiếng quỷ khóc dòi mạng, khiến thân thể hắn không nhịn được run lên bần bật.

Thanh âm của Cổ Thần âm hàn đến cực điểm. Bạch Nhân Tung nghe xong trong lòng cũng dâng lên một cổ lạnh lẽo khiến hắn vừa sợ vừa giận. Trong chốc lát, râu tóc hắn dựng ngược lên, cả giận quát:

- Thật dõng dạc! Đấu tiên nhất trảm, trảm dầu chó của ngươi!

Vừa nói, Bạch Nhân Tung đưa tay hư không một trảm, pháp lực cương khí như bài sơn đảo hải cuồn cuộn tuôn ra, tại không trung bổ ra một cái đao mạng lớn gần ngàn trượng trông khá đẹp mắt. Đạo quang xẹt qua chân trời, chém hư không thành hai nửa thẳng hướng Cổ Thần mà tới.

Đấu tiên đại trân tụ tập toàn bộ pháp lực của các tu sĩ trong trận lên trên thân thể hai người chủ trận, Bạch Nhân Tung một người tụ tập pháp lực của 49 người nên một trảm này uy lực kinh thiên động địa, hư không liền bị nghiền nát.

Cổ Thần trong tay hắc mang chợt loé, Bàn Long Sát Thần thương liền xuất hiện, Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ thập trọng nhanh chóng vận chuyển, quát lớn một tiếng:

- Để ta nhìn xem, ngươi thông qua Đấu tiên đại trận dạt dược lực lượng dã tới dược cái trình độ gì?

Bàn Long Sát Thần thương hoá lớn thành ngàn trượng trường thương, hướng phía trước một đám, không gian một mảnh sụp đổ, trong sát đó Bàn Long Sát Thần thương và đao mang cương khí của Bạch Nhân Tung va chạm với nhau.

"Ảm ầm!"

Tiếng oanh tạc vang lên,

Cường khí đao mang bị Bàn Long Sát Thần thương chém thành hai nửa hoá thành cuồng bạo pháp lực hướng tứ phương khuyếch tán.

Cùng lúc đó, Cổ Thần cũng cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại từ trên Bàn Long Sát Thần thương truyền tới chấn Bàn Long Sát Thần thương kêu lên ông ông bắn ngược trở về.

Tuy rằng phá tan công kích của đối phương nhưng trung phẩm tiên bảo như Bàn Long Sát Thần thương cũng kịch liệt rung động. Đối phương thông qua đại trân chiếm được pháp lực quả nhiên mạnh mẽ.

Một mình Bạch Nhân Tung thực lực đã vượt qua Tàng Tiêu Vân rồi.

Bạch Nhân Tung thấy Cổ Thần đánh tan đao mang cương khí của hắn thì cũng thất kính, liếc nhìn Nguỵ Cô Hàn nói:

- Nhất tề liên thủ!

-

Nguỵ Cô Hàn gật đầu, hai người cùng lúc kết pháp ấn, vô số pháp lực cương khí tụ tập về trong pháp ấn của hai người. Hư không bổ một chưởng, hai dạo dao cương to cả ngàn trượng lại phá không chơn xuống, trong chóp mắt đã tới trước mặt Cổ Thần.

Một người xuất thủ Cổ Thần đã khó chống đơc, hai ngườiliên thủ thì uy lực phát ra chỉ sợ Minh Khiếu hậu kỳ tu sĩ cũng khó có thể chống đỡ nỗi.

Nhưng Cổ Thần lúc này lại cười quỷ dị, mắt thấy hai đạo đao mang tới, thân ảnh của Cổ Thần đột nhiên biến mất. Tái xuất hiện đâ lướt qua hai người Bạch Nhân Tung và Nguy Cô Hàn, Bàn Long Sát Thần thương trong tay mạnh mẽ đâm ra, giết tới Bạch Ngọc Tiên!

Đấu tiên đại trận đơn pháp lực của các tu sĩ tập trung lại một chỗ khiến cho thực lực cùa hai người Nguy Cô Hàn và Bạch Nhân Tung bạo tăng, mỗi người đều tương đươngvới một Minh Khiếu trung kỳ cao thủ.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau liên thủ đối dịch thì ngay cả Minh Khiếu hậukỳ cao thủ cũng phải nhượng bộ ba phần.

Đấu tiên đại trận là con bài chưa lật cuối cùng của Huyền Âm tông, ngay cả đế quân của tứ đại đế đình gặp phải đại trân này cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Thế nhưng Đấu tiên đại trán này đối với Độ Hư cường giả lại không có chút tác dụng nào!

Độ Hư cường giả chỉ cần giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng là có thể thoải mái phá trận rồi, cho dù không cường hoành phá trận thì chỉ cần một lần thuấn di là có thế lướt qua cả Đấu tiên đại trận trực tiếp công kích đến tu bố trận phía sau.

Tu sĩ chiếm được pháp lực tuycường đại nhưng cũng phải là tự thân thực lực cho nên khi chúng tu sĩ bày trân bị công kích thì trận này liền bị phá.

Nếu không có khả năng thuấn di, không phải Độ Hư cường giả thì ngay cả Minh Khiếu kỳ đỉnh phong cũng khó mà thoát khôi phong toả của Nguy Cô Hàn và Bạch Nhân Tung, Cổ Thần tuy không phải Độ Hư cường giả nhưng lại có thể thuấn di được!

Một cây hắc sắc trường thương từ ngàn trượng trên cao đâm thẳng xuống, một đạo thương cương ngàn trượng cũng theo đó mà phá vỡ không gian thành một cái lổ thủng rất lớn, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Ngọc Tiên.

Một thương này của Cổ Thần, ai có thể kháng cự?

Huống hồ Cổ Thần là đột nhiên thuấn di tới, ngoài dự liệu của mọi người!

Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi thì Bàn Long Sát Thần thương dã tới!

Bạch Ngọc Tiên ngẩng đầu lên, hai mắt mờ to đầy vẻ khủng hoàng, hắn không kịp là ra bất cứ phản ứng tránh né nào. Hình ảnh mũi thương kia cứ từ từ lớn lên trong mắt hắn, rồi mi tâm hắn đột nhiên chấn động mạnh ... mất đi y thức!

Bàn Long Sát Thần thương phá không đánh xuống, một thương liền đâm thủng mi tâm Bạch Ngọc Tiên, thân thể bị huy diệt, ngay cả linh hồn cũng không thoát được.

Chỉ trong khoảng khắc, Bạch Ngọc Tiên liền phi hôi yên diệt, hình thần câu diệt!

Một tuyệt thế thiên tài có thông huyền linh thể đồng thời là người kế thừa chức vị tông chủ trong tương lai của Huyền Âm tông cứ thế bị diệt dưới một thương của Cổ Thần.

Đúng như Cổ Thần đã nói: "Bạch Ngọc Tiên phải chết!"

Quả nhiên Bạch Ngọc Tiên thực sự đã chết!

- Aaaa ... Tiên nhi!

Bạch Nhân Tung phẫn nộ rống lên:

- Cẩu tặc, ta muốn ngươi chết không toàn thây!

Bạch Ngọc Tiên là Kim Đan kỳ tu sĩ, là tu sĩ đứng dằng sau cùng của Đấu tiên đại trận, tuy hắn đã chết nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến trận pháp.

Bạch Nhân TUng thấy huyền tôn trong nháy mắt đã mất mạng, trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại hừng hực lửa giận, hai mắt đỏ ngầu, hai tay như đao, điên cuồng chỏm xuống. Từng cái dao cương sắc bén nhanh chóng bổ xuống dinh dầu của Cổ Thần. Nguỵ Cô Hàn thân ảnh như điện đồng thời huy song chưởng công kích tới Cổ Thần.

Thiểm Thiên Phong Dực nhanh chóng mở ra vỗ mạnh một cái, thân hình Cổ Thần như thiểm điện tránh thoát công kích của hai người, Cổ Thần chân đạp hư không, Thiểm Thiên Phong Dực đang rộng, lạnh giọng nói:

- Ta nói Bạch Ngọc Tiên hắn phải chết, cho dù có Đấu tiên đại trận cũng uổng công! Người Cổ Thần ta muốn giết, ai có thể cứu?

Vừa nói, Bàn Long Sát Thần thương trong tay Cổ Thần vừa chỉ về phía trước, nhìn về phía Thiên Huyền Tử quát tiếp:

- Thiên Huyền Tử, mười năm trước ngươi bảo hộ cho Bạch Ngọc Tiên một mạng, Cơ mỗ mặc dù buồn bực nhưng cũng không có tâm muốn giết ngươi. Nhưng những năm gần đây ngươi lại cấu kết với Đại Doanh đế đình tham gia Đồ có liên mình đại hội, muốn đem ta dồn vào chỗ chết, sau lại cấu kết với Thần Vu Tông xúi giục Vu Thần xuất thủ muốn hãm hại tính mệnh của ta, hắc hắc ... Thiên Huyền Tử, ta nếu không giết ngươi, người trong thiên hạ còn tường rằng cổ mỗ là một quả thị mềm sao? Hôm nay ta đến Huyền Âm tông, người thứ nhất muốn giết chính là Bạch Ngọc Tiên, và người tiếp theo chính là ngươi - Thiên Huyền Tử!

Cổ Thần nói như đinh dóng cột, trong thanh âm ẩn chứa pháp âm kinh ca vang vọng cả thiên địa, không ít Kim Đan kỳ tu sĩ nghe thấy trên mặt đều hiện lên vẻ thống khổ, hai chân run rẩy!

Cổ Thần vừa dứt lời thì đao cương của Bạch Nhân TUng lại bổ tới, để phòng ngừa Cổ Thần đánh lén, Nguỵ Cô Hàn ở lại canh giữ cho đám tu sĩ bày trân. Cho nên lúc này chỉ có một mình Bạch Nhân Tung công kích Cổ Thần.

Đối phó cùng lúc hai người, Cổ Thần không phải là đối thủ nhưng chỉ một mình Bạch Nhân Tung thì lại khác. Nhìn đao cương chém tới, trương thương trong tay Cổ Thần đâm ra, phá nát đao cương.

Lực phản chấn truyền lên Bàn Long Sát Thần thương cũng khiến cả người Cổ Thần run lên, thân thể trên không trung lui lại sau hơn trăm trượng mới có thể đứng vững được. Bạch Nhân Tung giống như liều mạng công kích, uy lực của đao cương vừa rồi còn mạnh hơn trước ba phần.

Bạch Nhân Tung có Đấu tiên đại trận hỗ trợ nên pháp lực gần như không hề khô kiệt, một đạo lại một đạo đao cương liên tục cong kích tới Cổ Thần.

Tay trái Cổ Thần khẽ vẫy, Như Ý Lung Linh bảo tháp trong nháy mắt đánh tới Bạch Nhân Tung, tay phải cầm Bàn Long Sát Thần thương tiếp tục đâm phá đao cương.

Cổ Thần tấn công cùng lúc hai nai, Bạch Nhân Tung nếu muốn bảo toàn lực công kích thì sẽ bị Như Ý Lung Linh bào tháp đánh trúng, còn nếu muốn bào trụ thân thể thì đao mang ngưng tụ nãy giờ sẽ bị trường thương của Cổ Thần kích phá.

Chính vào lúc này, Nguỵ Cô Hàn lại xuất thủ, song chưởng hắn kết pháp ấn phác thiên một chưởng, một cái chưởng cương thật lớn mạnh mẽ đánh vào đáy của Như Ý Lung Linh bảo tháp.

- Oanh!

Một tiếng vang dội sinh ra, Như Ý Lung Linh bảo tháp bị đánh lên cao hơn ngàn trượng cho thấy một chường này uy lục kinh khủng như thế nào!

Bàn Long Sát Thần thương và đao cương của Bạch Nhân Tung đánh vào nhau, trong lúc gần chạm vào nhau, tay trái Cổ Thần khẽ đẩy ra một ngón tay quát lớn:

-Đi.

Một vòng tròn trong nháy mắt từ trong cổ tay Cổ Thần bay ra, nhanh như thiểm điện hướng Bạch Nhân Tung đánh tới.

Bàn Long Sát Thần thương và đao cương mạnh mẽ đánh vào nhau phát ra tiếng kim thiết va chạm rất lớn. Đao cương lại một lần nữa bị Cổ Thần phách thành hai nửa,

Bàn Long Sát Thần thương cũng bị phản chấn kêu ông ông, Cổ Thần cũng bị chấn lui gần trăm trượng.

Thế nhưng, hầu như là cùng một lúc, một cái vòng tay như lưu tinh bắn trúng thân thể của Bạch Nhân Tung khiến hắn hét thảm một tiếng.

Đánh trúng Bạch Nhân Tung chính là Càn Khôn Hoàn, một kiện trung phẩm tiên bảo của Đại Doanh đế đình, nặng không gì sánh được, ngay cả Như Ý Lung Linh bảo tháp mà nó cũng có thể chống dược là biết.

Một ngụm tiên huyết từ trong miệng Bạch Nhân Tung phun ra, bị Càn Khôn Hoàn đánh trúng dã khiến hắn trọng thương, ngay cả nguyên thần cũng bị chấn cho run rẩy.

Cổ Thần không qua cơ hội tốt như lúc này, thân thể đang lui về sau mạnh mẽ dừng lại, Bàn Long Sát Thần thương lại đâm ra một thương cương ngàn trượng hướng Bạch Nhân Tung mà tới.

Lấy một địch hai thì Cổ Thần không phải là đối thủ nhưng một đối một thì trong hai người Bạch Nhân Tung và Nguỵ Cô Hàn không ai là đối thủ của Cổ Thần.

Liền lúc dó, Như Ý Lung Linh bảo tháp dược Cổ Thần dùng thần thức thao túng một lần nữa từ trên cao hạ xuống, hướng Bạch Nhân Tung mà đập, Cổ Thần muốn thừa lúc hắn bệnh cho hắn thêm một kích tất sát.

Nguy Cô Hàn thất kinh, Bạch Nhân Tung đang trọng thương, lúc này không thể chống đỡ dược công kích của Cổ Thần, Nguỵ Cô Hàn phóng lên cao, song chưởng liên tục đánh ra, một tay chưởng về phía Như Ý Lung Linh bảo tháp, một tay oanh kích tới Cổ Thần để giải cứu cho Bạch Nhân Tung.

Tay trái Cổ Thần khẽ vẫy đem Càn Khôn Hoàn thu vào cổ tay, khoé miệng lộ ra nụ cười quỷ dị rồi thân thể đột nhiên biến mất.

Một chưởng của Nguy Cô Hàn đem Nhu Ý Lung Linh bảo tháp đánh bay, một chưởng kia lại đánh vào khoảng không.

- Không xong!

Một chưởng thất bại, Nguỵ Cô Hàn vội la lên:

- Thiên Huyền, cẩn thận!

Đợi lúc hắn nói thì đã chậm. Một thanh hắc sắc trường thương từ trong hư không đâm thẳng tới thân thể Thiên Huyền Tử. Thân thể của Cổ Thần cũng vừa lúc xuất hiện. Tay trái hắn nhấc lên, một cái vòng tay âm thầm dọc theo Bàn Long Sát Thần thương hướng Thiên Huyền Tử đánh tới.

Mi tâm Thiên Huyền Tử chợt loé, một đạo bạch quang bắn ra, hình thành một đạo đao cương chói mắt hướng Bàn Long Sát Thần thương chém tới.

Huyền Mình Âm Dương đao - trấn tông chỉ bào của Huyền Âm tông, một kiện trung phẩm tiên bảo.

-Keng....

Huyền Mình Âm Dương đao và Bàn Long Sát Thần thương va chạm vào nhau, vô số cương khí hướng bốn phía khuếch tán. Bản thân Thiên Huyền Tử là một cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ, đằng sau còn có đông đảo Kim Đan kỳ đồng thời cung cấp pháp lực cho hắn, đồng thời chín tên cao thủ Đoạt Xá kỳ thấy có Thần công kích Thiên Huyền Tử cũng nhanh chóng đem pháp lực truyền lên người hắn.

I Vì vậy, thực lực của Thiên Huyền Tử trong nháy mắt bạo tăng, bằng vào Huyền Mình Âm Dương đao chặn đứng được một kích trí mạng của Bàn Long Sát Thần thương.

Nhưng ... thực sự có thể tránh được sao?

Ngay khi Huyền Mình Âm Dương đao và Bàn Long Sát Thần thương chạm vào nhau, một cái viên hoàn chợt loé lên xuyên qua lớp cương khí đang tán loạn xung quanh, chuẩn xác kích lên đình đầu của Thiên Huyền Tử.

Càn Khôn Hoàn nặng như thế nào chứ, một kiện trung phẩm tiên khí như vậy thì làm sao cái đầu của Thiên Huyền Tử có thể chịu được?

- Rột...

Âm thanh giống như một cây mía đang bị tước vỏ vang lên, toàn bộ phần dầu của Thiên Huyền Tử trong nháy mắt bị đánh nát. Nguyên anh của Thiên Huyền Tử lập tức từ trong mi tâm chạy ra lại bị những cương khí hỗn loạn xung quanh cắt thành vô số vết thương.

Thiên Huyền Tử thân thể chết, nguyên anh trọng thương! Nguy Cô Hàn từ trên không giáng một chưởng xuống Cổ Thần.

Từ lúc bắt đầu công kích Thiên Huyền Tử tới bây giờ, toàn bộ pháp lực của chúng tu sĩ đều tập trung lên người hắn cho nên khi thân thể hắn chết, nguyên anh bị thương thì Đấu tiên đại trận cũng bị phá. Nguỵ Cô Hàn mất đi đại trận trợ giúp, tu vị liền lùi về lại Nguyên Thần trung kỳ, làm sao có thể là địch thủ của Cổ Thần?

Cổ Thần một quyền đánh lên, liền đem Nguy Cô Hàn đánh bay ra ngoài hơn ngàn trượng, miệng phún máu trọng thương!

Đấu tiên đại trận vừa vỡ, Huyền Âm Tông không còn ai có thể là đối thủ của Cổ Thần. Cổ Thần hư không phất tay, Như Ý Lung Linh bảo tháp từ trên trời giáng xuống chỗ chúng tu sĩ đang ngồi dưới mặt đất.

Song song đó, Bàn Long Sát Thần thương trong tay cũng quét ngang, Huyền Mình Âm Dương đao mất đi Thiên Huyền Tử khống chế thì uy lục đại giảm bị đánh bay sang một bên, Bàn Long Sát Thần thương thế di không giảm, đâm mạnh vào trong mệnh tuyền của Thiên Huyền Tử.

Mệnh Tuyền phá, đan điền vỡ, thân thể hoàn toàn tử vong!

Bạn đang đọc Chân Tiên của EK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.