Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có ta ở đây, không cần sợ (thượng,hạ).

Phiên bản Dịch · 3365 chữ

- Tiên Âm thánh nữ?

- Là Tiên Âm công chúa!

- Tiên Âm?

Liên tiếp vang lên tiếng kinh hô từ trong đám người.

Hai người ngự kiếm phi độn bay tới không phải ai xa lạ, chính là Cổ Thần và Mông Tiên Âm, Mông Tiên âm đã biến mất gần bốn tháng, đột nhiên lại xuất hiện tại đại hội luận võ đoạt đế hiện tại, mọi người đều kinh hãi.

Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông từ nghìn năm trước có cừu oán cực lớn, vị đế quân thứ nhất của Đế Đình Đại Mông chính là chưởng giáo Băng Thần Tông trước kia, tự nhiên Hư Thiên Tông và Đại Mông cũng có thù oán.

Tất cả cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trong Đế Đình Đại Mông hầu như đã tụ tập nơi này, Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân khẳng định không thích hợp để tới, lúc này hai người đang ẩn nấp tại một ngọn núi cách mấy trăm dặm.

- A… Đó là Cổ Sát Thần!

Ánh mắt mọi người đều bị Mông Tiên Âm hấp dẫn, lúc này Cổ Thần không phải dùng Thiểm Thiên Phong Dực phi độn, lại đứng phía sau Mông Tiên Âm, không gây chú ý tới người khác, đột nhiên không biết là ai hô to một tiếng.

Nhất thời, vô số ánh mắt lập tức rơi vào người Cổ Thần, hơn một trăm cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều nhìn về phía hai người.

- Thực sự là Cổ Sát Thần?

- Hắn thật to gan, cũng dám tới đế đô Đại Mông?

Cổ Thần là đệ tử Hư Thiên Tông, hơn nữa hung danh không nhỏ, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nhìn Cổ Thần, trong ánh mắt mang theo vẻ bất thiện.

Tuy Cổ Thần có chân nhan đan, có thể thay đổi tướng mạo, để tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể nhận ra được, thế nhưng dù sao hắn phải đánh nhau với người khác, chung quy sẽ bại lộ thân phận, so với lúc đó bị mọi người biết được, không bằng trực tiếp nói rõ thân phận ngay từ đó, rõ ràng nói cho bọn họ biết, nếu hắn đã dám đến, tự nhiên không sợ hãi!

Cổ Thần đón ánh mắt của hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, ánh mắt chưa từng lùi bước một chút, đối chọi gay gắt, đối diện với hơn trăm cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, không tỏ ra một chút yếu kém nào.

Mông Ngưng Băng nhìn thấy Mông Tiên Âm, thần sắc mạnh mẽ ngẩn ra, đột nhiên trong mắt sáng ngời, một loại biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời lửa giận bốc lên trong lòng:

- Tiên Âm, người cùng Cổ Thần tiến vào Băng Thần Tông hôm đó, là ngươi?

Hơn hai mươi vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nghe lời này, ánh mắt nhìn về phía Mông Tiên Âm đều hiện rõ vẻ tức giận, quát lớn:

- Mông Tiên Âm, ngươi thân là thánh nữ Băng Thần Tông, dám phản bội Băng Thần Tông? Phản bội Đại Mông?

Đối mặt với chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh chùng quát tháo, trên mặt Mông Tiên Âm ẩn hiện vẻ xấu hổ, bước chân lui về phía sau, nhất thời khí thế yếu đi nhiều.

Cổ Thần ở sau lưng âm thầm đưa tay, nâng sau lưng Mông Tiên âm, thần thức truyền âm nói:

- Không nên tỏ ra yếu kém, nàng hôm nay tới đoạt vị trí đế quân Đại Mông, nhất định phải cường thế.

Nói xong, Cổ Thần cười lớn một tiếng, quát lạnh:

- Một đám người vô tri, Huyền Băng Phong Thần đại trận đã sớm bị ta phá giải, nếu không có Tiên Âm thay các ngươi cầu tình, ngày ấy ta đã đại khai sát giới từ lâu, Băng Thần Tông sao có thể còn người sống? Các ngươi không cảm động nhớ kỹ ân tình của nàng thì thôi, ngược lại còn ngậm máu phun người, so với súc sinh có gì khác nhau đâu?

Cho dù đã cách nhiều ngày, thế nhưng hung uy của Cổ Thần vẫn còn, chúng cao thủ Băng Thần Tông bị Cổ Thần quát, đại bộ phận đều vâng vâng dạ dạ, không dám nói thêm.

Cổ Thần thừa thắng xông lên, tiếp tục quát lớn:

- Tiên Âm là nữ nhi của Thiên Nguyên đế quân, là công chúa Đại Mông, các ngươi lại đưa nàng tặng cho bực tiểu nhân như Tàng Thiên Cơ làm tiểu thiếp, các ngươi sao không thất vọng Đại Mông? Sao không thất vọng Thiên Nguyên đế quân? Nếu như Thiên Nguyên đế quân còn trên đời, đám nghịch tặc các ngươi chắc chắn bị tước đoạt pháp lực, hạ xuống làm phàm nhân, Tiên Âm công chúa không đành lòng chịu nhục, bị các ngươi hại phải lưu lạc khắp nơi, chịu cảnh tu sĩ Đế Đình Đại Doanh đuổi bắt, nhận hết đắng cay, đám nghịch tặc các ngươi sao dám to mồm nói hai chữ phản bội?

Ngôn từ Cổ Thần hùng tráng, mắng chúng tu sĩ Băng Thần Tông phải hộc máu, không thể chống đỡ nổi.

Mông Tiên Âm bị Cổ Thần nói trúng tâm sự, trong lòng cũng phát ra một cỗ lửa giận, khiếp ý tan hết, nói:

- Lúc phụ thân còn trên đời đối với ta yêu thương vô cùng, như hòn ngọc quý trên tay, hôm nay phụ thân vừa mới quy tiên, ngươi… Còn có ngươi…

Mông Tiên Âm chỉ vào Mông Ngưng Băng và Mông Anh Minh, quát lớn:

- Vì lợi ích cá nhân các ngươi, không thèm quan tâm ý kiến của ta đã coi ta như nô lệ, tặng cho người khác, đẩy ta vào hố lửa, thời điểm ta lưu lạc khắp nơi, nếu không có Cổ Thần cứu giúp, ta đã sớm bị thuộc hạ Tàng Thiên Cơ bắt đi, ngươi nói… Các ngươi có xứng là người Đại Mông? Các ngươi có xứng với phụ thân ta?

- Nghịch tặc Băng Thần Tông, Tiên Âm công chúa chính là hòn ngọc quý trên tay Thiên Nguyên đế quân, nữ nhi thương yêu nhất, các ngươi dám tặng nàng cho Tàng Thiên Cơ, các ngươi sao không khiến Thiên Nguyên đế quân thất vọng? Các ngươi còn có mặt mũi gì canh tranh vị trí đế quân Đại Mông?

- Băng Thần Tông vô sỉ, thẹn với Thiên Nguyên đế quân, thẹn với liệt tổ liệt tông Mông gia!

- May mà Tiên Âm công chúa đại phúc đại quý, không rơi vào ma chưởng của Tàng Thiên Cơ, bằng không Băng Thần Tông các ngươi tội không thể tha!

- Tiên Âm công chúa thoát ly ma chưởng, nhờ vào Cổ Thần đạo hữu tương trợ, Băng Thần Tông là tiểu nhân đê tiện, Mông Anh Minh ngay cả muội muội cũng bán đi, làm sao có thể làm đế quân Đại Mông? Ngay sau chẳng phải có thể đưa toàn bộ Đại Mông tặng đi hay sao?

Các đệ tử chi thứ lấy Mông Anh Hạo dẫn đầu tìm được một cơ hội để đả kích Băng Thần Tông vốn đế nâng đỡ Mông Anh Minh lên làm đế quân Đại Mông, tự nhiên giống như con ruồi nhìn thấy trứng thối, điên cuồng bám riết không tha.

Lý do thảo phạt Băng Thần Tông càng lúc càng trở nên vĩ đại, nói Băng Thần Tông chết cũng không tạ hết tội, chính là thẹn với Đại Mông, thẹn với liệt tổ liệt tông Mông gia, Mông Anh Minh còn dám cạnh tranh vị trí đế quân Đại Mông, quả thực là thiên lý không cho.

Chúng tu sĩ Băng Thần Tông dưới tình huống một người lại một người công kích nước bọt, mồ hôi lạnh liên tục, không ít người tràn đầy oán khí trong lòng, bởi vì việc này đều là do Mông Ngưng Băng cùng với bốn huynh đệ Mông Anh Hùng, Mông Anh Minh, Mông Anh Kiệt, Mông Anh Hào quyết định, đại đa số tu sĩ Băng Thần Tông đều bị liên lụa, hiện tại muốn được giải oan.

- Nhờ có Cổ đạo hữu cứu thoát Tiên Âm công chúa thoát khỏi khổ ải, còn hơn đám tiểu nhân đê tiện Băng Thần Tông này, đối với Đại Mông có trợ giúp thật lớn, nếu như Cổ đạo hữu không chê, Đại Mông vĩnh viễn coi ngươi trở thành bằng hữu.

- Không sai, tuy rằng ngươi xuất thân từ Hư Thiên Tông, nhưng ngươi đã cứu giúp Tiên Âm công chúa, chính là bằng hữu của Đại Mông chúng ta, không giống đám bại hoại Băng Thần Tông, tuy rằng xuất thân từ Đại Mông lại đưa Tiên Âm công chúa tặng cho Tàng Thiên Cơ, muốn làm tay sai của Tàng gia!

- Được rồi, được rồi…

Một vị lão giả Mông gia tóc trắng xóa quát lớn, người này là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ, vừa mới lên tiếng, lập tức đè éo tất cả thanh âm mọi người xuống!

Người này tên là Mông Thiên Phóng, là một vị trưởng giả đức cao vọng trọng Mông gia, cùng một bối phận với Mông Thiên Nguyên, năm nay đã thọ hơn bốn trăm sáu mươi tuổi, đại nạn sắp tới, tu vi giới hạn trong Nguyên Thần hậu kỳ, còn chưa thấy hi vọng bước vào Minh Khiếu kỳ, tính toán chỉ sợ không sống được mấy chục năm.

Sau Thiên Nguyên đế quân, Mông Thiên Phóng chính là cao thủ mạnh nhất Mông gia, ai tiếp nhận vị trí đế quân cuối cùng phải do Mông Thiên Phóng đồng ý, luận võ đoạt đế lúc này tuy rằng hai phương Mông Anh Hạo và Mông Anh Minh đưa ra, thế nhưng quá trình tỷ thí thì do chín vị trưởng giả Mông gia chủ trì, là đoàn đại biểu trưởng giả Mông gia.

Mông Thiên Phong chính là thủ lĩnh đoàn trưởng giả.

Mông Thiên Phóng mở lời, thanh âm tranh cãi hai bên lập tức dừng lại, hắn nhìn Mông Tiên Âm, nói:

- Tiên Âm có thể trở lại Đại Mông là may mắn Đại Mông ta, chúng ta nên cảm thấy vui vẻ vì nàng, cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì?

Tu sĩ hai bên nghe lời, tất cả đều yên lặng, qua một lát Mông Thiên Phong tiếp tục nói:

- Hôm nay hầu như tất cả tầng cao nhất Mông gia đều tụ tập ở đây là vì cử hành đại hội luận võ đoạt đế chứ không phải để các ngươi đánh nước bọt, Tiên Âm có thể đến trước khi đại hội luận võ đoạt đế diễn ra liền có thể chứng minh đế quân tương lai của Đại Mông sản sinh, đây là chuyện tốt, cung nghênh Tiên Âm công chúa trở lại Đế Đình!

Mông Thiên Phóng nói xong, khom người đối với Mông Tiên Âm.

- Cung nghênh Tiên Âm công chúa trở lại Đế Đình!

Chúng tu sĩ thấy thế đều cùng kêu lên nói.

Cổ Thần ngự kiếm, cùng với Mông Tiên Âm hạ xuống thành tường, không ở bên trái, cũng không ở bên phải, mà trực tiếp hạ xuống chính giữa thành viên trực hệ Mông gia, mọi người thấy vậy vô cùng kỳ quái, Mông Tiên Âm hành động như vậy tựa hồ chứng minh bản thân không hề ủng hộ bất cứ phương nào, chỉ nhìn kết quả.

Mông Tiên Âm đột nhiên xuất hiện một đoạn thời gian biến mất, tuy rằng bên phía Mông Anh Hạo muốn nhân cơ hội này để đả kích Băng Thần Tông, thế nhưng Mông Thiên Phong lại ngưng cuộc chiến miệng lưỡi lại, bọn họ không tiện chủ động khơi mào phức tạp.

Hiển nhiên Mông Thiên Phóng không muốn lãng phí nhiều thời gian, lớn tiếng nói:

- Đại hội luận võ đoạt đế, hiện tại bắt đầu, hai vị cạnh tranh đế quân là Mông Anh Minh, Mông Anh Hạo, hai phương…

- Chờ một chút…

Mông Tiên Âm đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nói của Mông Thiên Phóng.

Mông Thiên Phong đang định bắt đầu lại bị người cắt đứt lời nói, giống như đột nhiên bị người bóp cổ, có chút không hài lòng, hỏi:

- Tiên âm, chuyện gì?

Mông Tiên Âm nói:

- Thiên Phóng thúc, Tiên Âm cũng muốn tham gia luận võ đoạt đế, tranh đoạt vị trí đế quân!

- Cái gì?

Hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh và hơn mười vị đại tu sĩ Kim Đan kỳ đứng trên thành tường đều trừng mắt há mồm nhìn Mông Tiên Âm, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Mông Tiên Âm cạnh tranh vị trí đế quân Đại Mông, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

- Mở trò đùa gì vậy? Một nữ lưu cũng dám tranh đoạt vị trí đế quân?

Trong đám tu sĩ bên phía Mông Anh Hạo toát ra một tiếng cười nhạo.

Vừa rồi Mông Tiên Âm tới, bọn họ vừa lúc đả kích Băng Thần Tông, tự nhiên vô cùng hoan nghênh, hiện tại Mông Tiên Âm dĩ nhiên nói muốn tranh đoạt vị trí đế quân, đây chẳng phải là tranh chấp với Mông Anh Hạo? Bật người liền trở thành địch nhân bên kia.

Mông Anh Minh nghe xong cũng nhảy lên như sấm, lớn tiếng nói:

- Từ xưa tới nay, Cổ Hoang chưa từng có nữ tu làm Thánh Hoàng, nghìn năm trở lại đây cũng không hề có nữ tu nào làm đế quân, ngươi thân là nữ tử, dựa vào cái gì tranh đoạt vị trí đế quân? Quả thực khiến người trong thiên hạ chế nhạo!

- Đúng vậy… Thiên hạ từ khi nào tới phiên nữ nhân đứng ra làm thủ lĩnh?

- Quả thực là nói lung tung, Đại Mông chúng ta có một nữ đế quân, chẳng phải bị tam đại Đế Đình khác cười chê?

Thanh âm phản đối giống như sóng triều cuồn cuộn áp bức tới, một sóng lại cao hơn một sóng!

Từ xưa tới nay, xác thực chưa bao giờ có nữ Thánh Hoàng, nữ đế quân, đối mặt với mọi người quát hỏi, Mông Tiên Âm cảm giác như chính mình là con thuyền nhỏ chập chờn giữa sóng biển vô biên vô hạn, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị sóng biển bao phủ.

Thấy sắc mặt Mông Tiên Âm đột nhiên trở lên trắng bệch, Cổ Thần bắt lấy cánh tay Mông Tiên Âm, thần thức truyền âm nói:

- Đừng sợ, có ta ở đây!

Thanh âm của Cổ Thần khiến Mông Tiên Âm giống như trong đại dương mênh mông trống trải khôn gì sánh được nhìn thấy rõ bến bờ, trái tim phập phềnh trong nháy mắt có chỗ dựa vào, không khỏi nắm chặt bàn tay Mông Tiên Âm, giống như nắm cọng rơm rạ cứu mạng.

Thần thức Cổ Thần truyền âm nói:

- Không nên tỏ ra yếu kém, trời có sập xuống cũng có ta chống đỡ, ta dạy cho nàng nói một câu, nàng liền nói một câu, có ta ở đây, không cần sợ!

Thanh Âm của Cổ Thần giống như tăng thêm cho Mông Tiên Âm lực lượng vô hạn, trong nháy mắt giúp nàng định thần lại.

“Có ta ở đây, không cần sợ…”

Thanh âm của Cổ Thần, thật sâu khắc ghi trong linh hồn của nàng.

Theo truyền âm của Cổ Thần, Mông Tiên Âm lớn tiếng nói:

- Ta muốn hỏi một câu, từa xưa tới nay, các đại Thánh Hoàng, các đại đế quân có từng lập di mệnh? Nói nữ tử không thể kế nhiệm Thánh Hoàng, kế nhiệm đế quân?

Mọi người sửng sốt, không thể thốt lời nào, đáp án đương nhiên là: không có!

Qua một lát mới có người nói:

- Thế nhưng từ xưa đến nay các đại Thánh Hoàng, các đại đế quân không một người nào là nữ tử, tuy rằng không có di mệnh nói nữ tử không thể kế nhiệm, nhưng đây là quy củ!

- Chê cười! Đây là quy củ gì?

Thanh âm của Mông Tiên Âm vang dội kêu lên, mọi người đang định phản bác, Mông Tiên Âm lại tiếp tục mở miệng:

- Nữ tử không thể kế nhiệm, đây không phải là quy củ, cường giả vi tôn mới là quy củ, mỗi một đời Thánh Hoàng, đế quân đều là nam tử đó là bởi vì trong các đời kế nhiệm Thánh Hoàng, đế quân, người mạnh nhất là nam tử, cường giả vi tôn, đây mới là quy củ chân chính!

Lúc này mọi người đều lập tức nuốt lại lời nói của mọi người vào trong. Lời của Mông Tiên Âm bọn họ không thể nào phản bác được, cường giả vi tôn mới là quy củ lớn nhất, đây cũng chính là tín điều lớn nhất của tu chân giới!

- Mông Ngưng Băng tuy là nữ tử, nhưng bà ta là người mạnh nhất Băng Thần Tông! Do đó bà ta là tông chủ Băng Thần Tông, có đúng hay không?

Mông Tiên Âm hỏi.

Mọi người không nói gì.

- Nhị ca của ta tuy là nam tử, nhưng lúc đế quân qua đời, tư chất của hắn bình thường, không có thực lực liền có người cho rằng hắn không có tư chất kế thừa vị trí đế quân, có đúng hay không?

Mông Tiên Âm hỏi một lần nữa.

- Đúng…

Lúc này có người trả lời cực nhanh, chính là tu sĩ bên phía Mông Anh Hạo.

- Mông Anh Hạo là thiên tài, lúc đế quân qua đời hắn có thực lực cường đại, tư chất thông minh, vì vậy liền có người muốn hắn lên làm đế quân, có đúng hay không?

Mông Tiên Âm tiếp tục hỏi.

- Đúng…

Lúc này số người trả lời càng nhiều hơn.

- Quy củ là cường giả vi tôn, không phân biệt nam nữ có đúng hay không?

Mông Tiên Âm nhận được lời nhắc nhở của Cổ Thần, vừa hỏi tiếp, khí thế như hồng.

Mọi người không nói gì, qua nửa ngày mới có người mở miệng nói:

- Đúng…

Bất quá thanh âm thưa thớt, ngữ khí yếu nhiều.

- Cường giả vi tôn, luận võ đoạt vị trí đế quân, có đúng hay không?

Mông Tiên Âm đánh theo rắn chọn gậy, một lần nữa quát hỏi.

- Đúng… Cường giả vi tôn, luận võ đoạt đế!

Lúc này đây chúng tu sĩ không còn trầm mặc, lớn tiếng đáp.

Mông Tiên Âm nói:

- Tuy ta là nữ tử, nhưng cũng là nữ nhi của Thiên Nguyên đế quân, Mông Ngưng Băng có thể làm tông chủ Băng Thần Tông, vì sao ta không thể tranh đoạt vị trí đế quân?

- Tuy ta là nữ tử, nhưng luận tư chất bốn vị huynh trưởng không thể theo kịp, năm nay tuổi chưa tròn hai mươi đã bước vào Kim Đan kỳ, không cần mấy năm sẽ bước vào Mệnh Tuyền cảnh, ta vì sao không thể tranh đoạt vị trí đế quân?

- Tuy ta là nữ tử, nhưng nếu cường giả vi tôn mới là quy củ lớn nhất, không phân biệt nam nữ, ta vì sao không thể tranh đoạt vị trí đế quân?

Mông Tiên Âm liên tục hỏi khiến mọi người há miệng không trả lời được.

- Ta đồng ý Tiên Âm tham gia luận võ đoạt đế!

Một vị lão giả tóc trắng xóa giơ tay phải nói.

- Ta đồng ý…

- Ta đồng ý…

Liên tục có sáu vị trưởng giả Mông gia giơ lên tay phải, đồng ý để Mông Tiên Âm tham gia luận võ đoạt đế.

Bạn đang đọc Chân Tiên của EK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.