Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Thần đồ yêu! (thượng)

Phiên bản Dịch · 3335 chữ

Côn Ngô Ấn chính là pháp bảo thượng phẩm, đồng thời trọng lượng vượt qua mười nghìn cân, không phải pháp bảo công kích, nhưng chỉ bằng lực đánh, lực công kích không hề kém hơn so với pháp bảo công kích thượng phẩm bình thường.

Lúc đối mặt với Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần không dám sử dụng Côn Ngô Ấn, tu vi của Tàng Thiên Cơ cực cao, Cổ Thần sợ Côn Ngô Ấn bị hư hỏng, cho dù chiến đấu bình thường Cổ Thần cũng không nguyện ý sử dụng Côn Ngô Ấn, tận lực giữ gìn.

Thế nhưng lúc này đối mặt với lực phòng ngự cường hãn không gì sánh được của cự cầu, Cổ Thần đành phải sử dụng Côn Ngô Ấn, Hư Thiên Lệnh tuy cũng là pháp bảo thượng phẩm, nhưng không có trọng lượng như Côn Ngô Ấn, căn bản không thể phát huy hiệu quả công kích.

Hỗn Độn Âm Dương đại trận tuy lợi hại, nhưng Liệt Dương Kiếm và Cực Âm kiếm đều là pháp bảo trung phẩm, lấy lực phòng ngự siêu cường của cự cầu, Liệt Dương Kiếm và Cực Âm Kiếm chỉ sợ không tạo thành thương tổn gì lớn.

Nếu như Cổ Thần muốn đoạt hóa hình thảo, vậy khẳng định phải đánh chết hoang thú cự cầu mới được, như vậy không sử dụng Côn Ngô Ấn không xong.

Côn Ngô Ấn là pháp bảo thượng phẩm, nếu không phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, rất khó hư hao, cho dù đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ, Cổ Thần cũng có thể sử dụng pháp ấn này bảo mệnh, tuy hoang thú cự cầu lợi hại, nhưng muốn làm hỏng Côn Ngô Ấn tuyệt đối là chuyện không thể.

Nếu Cổ Thần không có trăm phần trăm nắm chắc bảo chứng Côn Ngô Ấn không bị hư hỏng, hắn cũng không có khả năng sử dụng Côn Ngô Ấn.

Thế đi của Côn Ngô Ấn cực nhanh, bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt liền đánh vào đầu cự cầu. Vốn Cổ Thần đứng ở lối vào động thính, cự cầu thấy tu vi của Cổ Thần chỉ là Dẫn Hồn sơ kỳ, không coi là cái gì, không nghĩ tới trên tay Cổ Thần dĩ nhiên có pháp bảo thượng phẩm...

Cự cầu cảm nhận được khí tức kinh khủng của pháp bảo thượng phẩm, lập tức cả kinh, nhưng đã quá muộn.

Ầm...

Một tiếng nổ vang, Côn Ngô Ấn cùng với đầu cự cầu va chạm mạnh mẽ, Côn Ngô Ấn nặng hơn mười nghìn cân, cộng thêm đà hạ xuống cực nhanh, trọng lượng chỉ sợ không dưới trăm nghìn cân.

Trong đầu cự cầu “Ông” lên một tiếng, nhất thời hai mắt, cái miệng lớn đều chảy máu tươi, hai sừng trên đầu cũng bị đập gãy một chiếc, xà lân tróc khỏi ra, máu tươi nhuộm đỏ.

Cự cầu nhất thời bị đánh tới choáng váng đầu óc, khắp trời đều là sao kim, đầu bị thương không nhẹ..

Lực phản chấn từ Côn Ngô Ấn khiến pháp lực từ chỗ Cổ Thần truyền tới bị cắt đứt, Côn Ngô Ấn trong nháy mắt biến thành nắm tay, bay ngược về mi tâm Cổ Thần.

Rất nhanh Cổ Thần điều khiển pháp lực chấn động cuồn cuộn trong cơ thể, hai ngón tay bắn ra hai đạo pháp lực, đồng thời đánh vào Côn Ngô Ấn, nhất thời Côn Ngô Ấn một lần nữa biến thành lớn, hóa thành hơn mười trượng, giống như ngọn núi nhỏ tiếp tục đập xuống đầu cự cầu.

Cự cầu vừa mới tỉnh lại sau cơn choáng váng, liền thấy một khối bạch ngọc vuông vắn đập thẳng vào đầu nó...

Trong sát na, ầm... Lại một tiếng nổ vang, cái đầu lớn ba trượng của cự cầu lần thứ hai bị Côn Ngô Ấn hóa thành hơn mười trượng đập trúng, hai mắt, trong miệng cự cầu lần thứ hai trào ra máu tươi, đồng thời cầu đã xuất hiện vết rách sâu tới một tấc, dài hơn một thước.

Lần đánh trúng này, cự cầu căn bản không hề có bất cứ ngăn cản nào, Cổ Thần không hề bị lực phản kích ngược lại, sau khi đánh trúng, Côn Ngô Ấn chỉ nhỏ đi hơn phân nửa, Cổ Thần một lần nữa đánh hai đạo pháp lực vào trong đó, Côn Ngô Ấn trong nháy mắt biến thành lớn, bay lên cao, trên đỉnh đầu cự cậu mạnh mẽ đập xuống.

Lúc này đây, đại não cự cầu còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hai mắt nổ đom đóm lập lòe, Côn Ngô Ấn lớn đủ mười trượng lại hung hăng nện mạnh vào đỉnh đầu của nó.

Rắc rắc...

Một tiếng vang vọng, xương sọ của cự cầu đã bị Côn Ngô Ấn đánh nứt vỡ, nhất thời nổ tung, hai mắt cự cầu tối sầm lại, nhất thời sụi lơ, thân thể to lớn dài tới bảy mươi trượng trong không trung đổ ầm ầm dưới mặt đất, toàn bộ sơn động rung động mãnh liệt.

Thân thể cự cầu vẫn không nhúc nhích, một đầu hoang thú Bồi Nguyên cảnh trung kỳ dĩ nhiên bị Côn Ngô Ấn mạnh mẽ đập chết.

Cự cầu vừa chết, Côn Ngô Ấn trong nháy mắt nhỏ đi, bay vào mi tâm Cổ Thần, Cổ Thần thầm nghĩ:

“May mà có kiện bảo bối tốt như vậy, nếu là sử dụng Hỗn Độn Âm Dương đại trân, ai chết vào tay ai còn chưa rõ ràng! Nếu bị nó giữ chân quá lâu, bản thể của đầu sói hư huyễn kia truy đuổi tới tận đây, vậy thì hóa hình thảo đừng nghĩ nhiều cho mệt!”

Cự cầu vừa chết, còn có mấy trăm yêu tu, nhất thời hoan hô, vẻ tham lam trong mắt lại bùng phát, một lần nữa lao về phía hóa hình thảo.

Lúc này đây, Xích Thứu bị thương, không có yêu tu nào có tốc độ đặc biệt vượt trội, tất cả yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ hầu như cùng một lúc bay tới bên cạnh hóa hình thảo. Tốc độ của yêu cầm nhanh là bởi vì có đôi cánh, Xích Thứu đã bị chặt đứt một tay, bằng thiếu đi một cánh, hắn lại không có pháp bảo phi hành, phi hành còn không được, tốc độ hiện tại so với yêu cầm Dẫn Hồn kỳ cũng có chút không bằng.

Biến hóa thảo chỉ có một cây, yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ còn gần hai mươi, chúng yêu tu va chạm một chỗ, còn chưa kịp cướp lấy hóa hình thảo liền bắt đầu công kích lẫn nhau, thậm chí có mấy tên yêu tu bởi vì tranh thủ chộp vào hóa hình thảo không phòng bị yêu tu ngay bên cạnh, lập tức bị pháp bảo đánh trúng, mất mạng tại chỗ.

Yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ trong nháy mắt thiếu đi một phần ba.

Hai phần ba còn lại không có bất cứ kẻ nào dám hạ thủ trước đối với hóa hình thảo, toàn bộ đều công kích vào yêu tu ngay bên cạnh mình. Kẻ nào cũng rõ ràng, nếu không giết chết hết yêu tu ngay bên cạnh, cho dù nắm được hóa hình thảo trong tay cũng không có mạng sử dụng.

Tất cả yêu tu Bồi Nguyên trung kỳ đấu loạn với nhau, số lượng yêu tu còn lại đều vọt lên, càng thêm một hồi chiến đấu điên loạn, không kẻ nào nhận ra kẻ nào.

Thân thể Cổ Thần nhoáng lên, xuất hiện bên ngoài hóa hình thảo mười trượng, Liệt Dương Kiếm và Cực Âm Kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chúng yêu tu trước mắt, cả đám bị hóa hình thảo trước mặt mà chiến đấu không còn tỉnh táo chú ý tới địch nhân lớn nhất là hắn.

Trong động thính nơi nơi đều là thi thể nguyên hình của chúng yêu tu, số lượng mấy trăm, quả thực là máu chảy thành sông, không ít chỗ trũng bị máu hội tụ, hóa thành từng cái từng cái huyết trì (ao máu).

Thế nhưng, trong không khí không hề ngửi thấy một chút mùi tanh, chỉ có mùi hương nồng nặc, mùi hương của hóa hình thảo đối với yêu tu, yêu thú có ma lực vô hạn, kích thích bọn chúng chiến đấu không màng sống chết.

Tuy rằng tốc độ của Xích Thứu chậm một chút, nhưng khi vọt tới gần hóa hình thảo, tuy rằng đã bị chặt đứt một tây, đối với tốc độ của hắn có ảnh hưởng rất lớn, nhưng cảnh giới tu vi vẫn còn, những yêu tu khác đều không phải đối thủ của hắn, trong nháy mắt Xích Thứu đã giết chết mấy yêu tu, trong mắt hóa lên quang mang hưng phấn, kích động, nắm giữ cơ hội, một lần nữa chộp về phía hóa hình thảo.

Vài tên yêu tu bên cạnh hóa hình thảo bị chết dưới tay Xích Thứu, những yêu tu còn lại thất kinh, nhưng đã không kịp ngăn cản, nhất thời hóa hình thảo bị Xích Thứu chộp vào trong tay, đang muốn nhét vào miệng, đột nhiên hai đạo kiếm cương một đỏ một trắng từ trong không trung xuất hiện...

Một đạo kiếm cương chặt đứt cánh tay chưa cụt của Xích Thứu, đạo kiếm cương còn lại thì cắt đứt đầu... Cái đầu của hắn liền vung lên cao.

Long thân của Cổ Thần theo sát hai đạo kiếm cương hạ xuống, đưa tay nắm nhẹ, lập tức thu lấy hóa hình thảo vào tay, cho vào trong Càn Khôn Trạc.

Hóa hình thảo vừa vào tay Cổ Thần, mấy trăm yêu tu còn lại đều rống giận, mỗi một tên đều coi Cổ Thần như đại địch sinh tử, ném ra pháp bảo, đồng loạt công kích về phía Cổ Thần.

Tật Vũ Phi Phong xuất hiện trên lưng, thân thể Cổ Thân chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài hơn mười trượng, lập tức song kiếm huy vũ, trong miệng thì thầm:

“Nhất nguyên sơ thủy thái hư sinh, hỗn độn trung khai lưỡng nghi phân, càn khôn trầm trù hợp hoan nhật, điên đảo côn ngô âm dương thành...”

Mỗi khi niệm một câu, Cổ Thần đánh ra hai đạo kiếm cương, trong nháy mắt đã hình thành xong Hỗn Độn Âm Dương đại trận, một ấn ký âm dương lớn chừng mười trượng chuyển động trên đỉnh đầu hắn, tiếp theo bộc phát ra quang tráo pháp lực bao phủ toàn thân Cổ Thần.

Pháp bảo của chúng yêu tu nhất tề oanh kích vào quang tráo pháp lực, quang tráo pháp lực lay động mãnh liệt, chống lại công kích của chúng yêu tu.

Lúc trước hơn một nghìn chúng yêu tu cũng không để phá hủy quang tráo pháp lực hình thành từ Hỗn Độn Âm Dương đại trận, lúc này số lượng yêu tu còn lại không tới một nửa, chỉ chừng năm trăm, tuy nói cơ bản đều là yêu tu Dẫn Hồn kỳ trở lên, nhưng muốn phá hủy quang tráo pháp lực, độ khó so với lúc trước càng lớn hơn nhiều.

Cổ Thần ở bên trong quang tráo pháp lực, Liệt Dương, Cực Âm không ngừng huy vũ, liên miên không dứt bổ ra một đạo lại một đạo kiếm cương, kiếm cương giăng khắp nơi, tầng tầng lớp lớp...

Ấn ký âm dương đề cao uy lực của kiếm cương lên rất nhiều, tiếng xé gió vang lên không dứt, những vết cắt như muốn chém nát hư không, kiếm cương với uy lực mạnh mẽ vô cùng, liên miên không dứt bổ về phía đám yêu tu.

A… A… A…

Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, kiếm cương của Cổ Thần đối với chúng yêu tu quả thực chính là lợi khí tàn sát hàng loạt, nếu yêu tu không có pháp bảo trung phẩm, bị kiếm cương bổ trúng, thân thể lẫn pháp bảo đều bị chém thành hai nửa.

Cho dù có pháp bảo trung phẩm cũng không chống đỡ được năm sáu lần công kích liên tục từ kiếm cương, pháp bảo trung phẩm bị hủy hoại, tự nhiên thân thể không tránh khỏi kết cục bị chém thành hai nửa.

Thân thể vừa chết, tu vi không tới Mệnh Tuyền cảnh, linh hồn không thể sống sót thời gian vài cái nháy mắt, cũng chỉ có một đường chết mà thôi.

Cổ Thần hóa thân hình rồng, tính cách đã bị thiên tính hiếu chiến của long tộc ảnh hưởng, có một phần tâm tính háo sát, nếu như hơn một nghìn tu sĩ nhân tộc bao vây, chưa chắc Cổ Thần đã động sát niệm như vậy, nhưng đối mặt với hơn một nghìn yêu tu, trong lòng Cổ Thần không hề lưu tình, kiếm cương lướt qua, thấy yêu tu liên tục chết đi, trong lòng hắn sản sinh một phần cảm giác vui sướng. Mỗi một lần sản sinh cảm giác vui sướng, Cổ Thần theo đó cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, tựa hồ tu vi đề cao không ít.

Đây hoàn toàn là một hồi tàn sát, mỗi một gã yêu tu bởi vì nguyên nhân hóa hình thảo, tất cả đều lu mờ tâm trì, cả đám không cần tính mạng, không một kẻ nào chạy trốn, từng bước từng bước ngã xuống dưới kiếm cương của Cổ Thần.

Trong mắt Cổ Thần hiển lộ quang mang đỏ như máu, kiếm cương không ngừng bổ ra, thẳng cho tới khi nửa canh giờ sau, trong động thính không còn một móng yêu tu nào, Cổ Thần mới dừng hành động tàn sát lại.

Toàn bộ động thính phạm vi trăm trượng, ngoại trừ ao linh dịch địa nhũ mười trượng chỉ có vài thi thể lác đác, nơi nơi đều là thi thể chúng yêu tu, nhất là thi thể hoang thú cự cầu thật lớn, đủ chiếm hai phần ba không gian động thính.

Dùng núi thây biển máu để hình dung tuyệt đối không quá.

Qua một lát, quang mang màu hồng trong mắt Cổ Thần dần dần biến mất, long lân trên người dần dần thối lui, khôi phục hình dáng con người, mặc một kiện trường sam màu xám, nhìn thi thể chất đầy mặt đất, Cổ Thần thoáng thở dài, đi tới bên cạnh ao linh dịch địa nhũ.

Địa nhũ linh dịch vẫn còn lại một chút, như vậy đã là bảo vật chỉ có thể ngộ không thể cầu, Cổ Thần lấy ra một chiếc bình không, cho địa nhũ linh dịch vào bên trong rồi cất vào trong Càn Khôn Trạc.

Thu thập tiên dịch địa nhũ, ánh mắt Cổ Thần một lần nữa rơi vào núi thi thể chúng yêu tu khắp mặt đất, chừng hơn một nghìn thi thể, Dẫn Hồn kỳ mấy trăm, Bồi Nguyên kỳ cũng có hơn hai mươi, đồng thời còn có một đầu xích chuẩn tộc Bồi Nguyên trung kỳ và một đầu hoang thú tu vi Bồi Nguyên trung kỳ.

Tổng cộng toàn bộ thi thể của chúng yêu tu xếp lại cũng không bằng một nửa thể tích của thi thể hoang thú cự cầu, đồng thời giá trị của toàn bộ thi thể yêu tu ở đây cũng kém hơn so với thi thể của hoang thú cự cầu.

Thời gian cấp bách, Cổ Thần không thể lãng phí, nhất thời phát ra kiếm cương, tất cả yêu thú Dẫn Hồn kỳ trở lên đều bị Cổ Thần chém thành hai nửa, sau đó khẽ lật tay, hút yêu đan thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Sau một lát, tổng cộng Cổ Thần thu được hơn bốn trăm viên yêu đan yêu tu Dẫn Hồn kỳ, mười tám viên yêu đan yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ, một viên yêu đan yêu tu Bồi Nguyên trung kỳ. Yêu đan có thể thay thế linh thảo luyện đan dược, yêu đan Trúc Thai kỳ chỉ có thể thay thế một ít linh thảo hai trăm năm trở lên, không có bao nhiêu tác dụng. Yêu đan yêu thú Dẫn Hồn kỳ có thể thay thế linh thảo 400-600 năm trở lên, có thể luyện chế ra đan được giá trị rất cao, mà yêu đan của yêu thú Bồi Nguyên kỳ có thể thay thế dược thảo 700-900 năm luyện chế đan dược càng cao cấp hơn, nếu là yêu đan của yêu tu Kim Đan kỳ, có thể thay thế linh thảo trên nghìn năm, vô cùng trân quý.

Yêu đan yêu thú Trúc Thai kỳ đối với Cổ Thần không có bao nhiêu tác dụng, Cổ Thần lười đi lấy, mà cho dù muốn lấy cũng không có thời gian. Lúc thu yêu đan Cổ Thần cũng không quên thu pháp bảo các loại, pháp bảo trung phẩm tổng cộng có gần ba mươi kiện, đối với Cổ Thần hầu như chỉ còn Liệt Dương Kiếm và Cực Âm Kiếm mà nói, nhiều pháp bảo trung phẩm như vậy có thể coi như một bút thu hoạch rất lớn.

Chỉ là thu hoạch từ thi thể đám yêu tu ở đây đã đủ khiến Cổ Thần phát tài, thế nhưng thu hoạch của hắn còn xa xa không chỉ như thế, ánh mắt hắn rơi vào thi thể của hoang thú cự cầu, thi thể hoang thú cự cầu dài hơn bảy mươi trượng, toàn thân trên dưới đều là bảo vật trân quý.

Răng nọc của cự cầu so với pháp bảo trung phẩm còn cứng hơn, đồng thời mang theo kịch độc.

Lưỡi của cự cầu ngay cả pháp bảo hạ phẩm cũng có thể đánh bay, tính dai cực mạnh, ẩn chứa kịch độc.

Xà lân của cự cầu ngay cả pháp bảo trung phẩm cũng chỉ có thể lưu lại một ít vết thương, lực phòng ngự mạnh mẽ, có thể nói vô cùng biến thái, so với long lân của Cổ Thần sau khi biến thân còn mạnh hơn nhiều.

Yêu đan của cự cầu ẩn hàm yêu lực của hoang thú, cao cấp hơn yêu tu cùng cảnh giới một bậc, hầu như có thể sánh bằng với yêu đan của yêu tu tu vi Bồi Nguyên cảnh hậu kỳ.

Túi mật của cự cầu sau khi ăn vào có thể miễn dịch các loại độc tính cấp bậc thấp hơn nọc độc của cự cầu, không tính tới số ít các loại độc dược cao cấp hơn độc của cự cầu, có thể nối vạn độc bất xâm.

Xương của cự cầu là tài liệu tốt nhất để luyện chế các loại pháp bảo như tiên, xương cốt của hoang thú cũng là tài liệu bày trận rất tốt, thực lực của hoang thú càng mạnh thì uy lực trận pháp càng mạnh.

Sừng của cự cầu mài thành phấn bột chính là thuốc dẫn đối với rất nhiều đan dược cao cấp, nếu như có thuốc dẫn tốt thì hiệu quả của đan dược có thể tăng lên vài phần.

Thịt của cự cầu chính là bổ vật, hoang thú hấp thu linh khí thiên địa, tụ tập vào trong thân thể, vì vậy thân thể càng to lớn linh khí càng nồng đậm, tuy rằng rất khó biến hóa, thế nhưng đây là nguyên nhân mang tới cho chúng lực lượng hơn hẳn yêu tu cùng cấp bậc.

Nói chung, toàn thân cự cầu từ đầu tới đuôi, mỗi một địa phương đều là thứ tốt, bảo bối tốt, thi thể của cự cậu vô cùng to lớn, gọi là một toàn bảo sơn di động hoàn toàn không quá đáng.

Bạn đang đọc Chân Tiên của EK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.