Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 728 chữ

Edit: Moon Vừa nói như vậy, Lương Tình có chút chột dạ, tiếp theo là sợ hãi. Chính mình gần đây không thể đi học, phụ thân hiện tại công ty cũng không dám đi, một đời sự nghiệp đều bị chuyện này làm hỏng. Lương Tình cũng có chút áy náy, nhưng chuyện này nói cho cũng là bởi vì Bách Hợp. Ai muốn nàng cái gì báo cảnh sát! Nghĩ đến đây Lương Tình tức giận nói: “Chuyện này người khác đều biết, nhất định là ngươi nói ra đi…” Nghe nói như thế, Bách Hợp liền hận không thể cho nàng hai bạt tai: “Ý của ngươi là nói, chuyện của các người ta biết cũng không thể nói ra đi? Ta báo cảnh sát là vì tốt cho ngươi. Nào có nữ nhi liên tiếp mấy ngày không trở về nhà, ta cũng bởi sợ hãi ngươi xảy ra chuyện gì. Nếu sớm biết ngươi cùng ba ba ngươi làm sự tình không biết xấu hổ, ta cũng lười quản. Ta một đời không làm gì sai, lại sinh ra loại này báo ứng, đã là xử phạt lớn nhất. Nếu ta biết có loại sự tình này, ta thật lấy đao cho ngươi tử.” Lương Tình vừa nghe, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cảnh giác nhìn Bách Hợp vài lần.

Bách Hợp mặc kệ nàng. Nàng cả ngày không có ra cửa, dù sao nhiệm vụ này không biết khi nào có thể hoàn thành, chỉ cần sớm ngày ngược Lương Bình và con gái, nàng hẳn rất mau có thể li khai. Mà coi như là không li khai, nàng liền sống mấy chục năm nhân sinh cũng thỏa mãn. Nếu như sau này miệng ăn núi lở, trong tay không có tiền, nàng lại đi truyền thông báo cáo chuyện đôi cẩu nam nữ này, ra vài cuốn sách, không lo chính mình không kiếm được tiền.

Lương Tình không biết Bách Hợp có chủ ý gì khiến nàng một ngày thấp thỏm bất an. Ngày thứ hai, Bách Hợp cho mời một bác sĩ tâm lý đến. Bác sĩ kia hiển nhiên biết sự tình của Lương Tình, ánh mắt của nàng mang theo sự xem thường, nhìn thấy Bách Hợp lại là bộ dáng thập phần thương hại. Bất quá bác sĩ tâm lí vẫn là thập phần có đạo đức nghề nghiệp, sau khi được Bách Hợp ám chỉ, trong lòng đồng tình nữ nhân này. Đối với Lương Tình không biết xấu hổ dám cũng mẫu thân mình cướp nam nhân, hơn nữa còn cướp là cha ruột thập phần không thích, cũng hy vọng có thể đem nàng lôi ra khỏi thâm tình, đem trượng phu trả cho Bách Hợp, nên nàng khuyên bảo thập phần ra sức.

Nửa tháng sau, Lương Tình dưới sự ám chỉ của bác sĩ tâm lý, đối với cha và con gái yêu bắt đầu có chút sợ hãi bất an. Trước đây cùng phụ thân làm cái chuyện không biết xấu hổ đó, giống như cự thú bắt đầu ăn mòn lòng của nàng. Nàng bắt đầu bất an, cả ngày ngủ không yên, loại bệnh trạng này không nên xuất hiện ở trên người thiếu nữ lại xuất hiện trên người nàng khiến nàng bắt đầu rụng tóc. Mỗi ngày Bách Hợp đều có thể ở trong phòng vệ sinh nhìn thấy đầy đất tóc.

Rất nhanh, Lương Tình bắt đầu tiều tụy. Nàng ăn không trôi, cả người thường xuyên biểu hiện rất bất an. Mà bác sĩ tâm lý cho nàng phụ đạo, nàng lại tỉnh táo thập phần, không có khả năng điên điên khùng khùng, cứ như vậy hành hạ. Bách Hợp lại còn gọi điện thoại cho Lương Bình, ám chỉ trạng thái của Lương Tình gần đây không tốt. Lương Bình quả nhiên gấp. Lúc bắt đầu thường chạy đến phụ cận nhà nàng cũng Lương Tình hẹn hò. Rốt cuộc là cha mình, tuy nói đã minh bạch chuyện nàng cũng phụ thân bị người người xem thường. Nhưng tình cảm nhiều năm khiến lòng nàng bồi hồi, kéo thành phân vân. Một bên chìm đắm trong tình yêu của Lương Bình, một mặt lại vì tình huống của hai người mà cảm thấy thống khổ dị thường.
Bạn đang đọc Cha Và Con Gái Văn Thế Giới của Hoàn Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoonAnnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.