Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng - Chương 7

Phiên bản Dịch · 4654 chữ

“Ông chủ, sao sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi vậy?”

Cung Chính Hoa nhìn đến vẻ mặt quan tâm của Quan Sơn Nguyệt, hắn có một việc ngạnh ở trong lòng, hôm nay nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Cậu nói đi, thật sự là cậu không đùa giỡn tôi đấy chứ?”

“Sao em có thể đùa giỡn anh được!”

Quan Sơn Nguyệt gân cỗ lên cãi lại: “Cho dù em có nói ra một ít lời nói dối vớ vẩn, nhưng cũng là vì muốn ông chủ quan tâm đến em một chút, yêu em một chút.”

“Vậy vì sao chỉ trong một đêm mà cậu liền sinh bệnh, còn bệnh năng như vậy, không phải cậu cố ý an bài lừa gạt tôi sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của Cung Chính Hoa, Quan Sơn Nguyệt lộ ra nụ cười sang sảng, thản nhiên thừa nhận: “Là em thật sự sinh bệnh đó, bệnh này bắt đầu phát tác từ khi em bảy tuổi, hàng năm đều như vậy, cho nên bất luận ông già em bận công việc đến đâu, ông ấy cũng phải chạy về thăm em.

Bất quá, lúc sau em cũng có lừa anh một chút xíu, rõ ràng em đã khỏi bệnh rồi, nhưng nhìn thấy anh cẩn thận chiếu cố em, nên em giả bộ bệnh lâu hơn tí, bởi vì anh đối với người ta thật ôn nhu,khiến người ta rất vui vẻ, muốn hưởng thụ thêm đó mà.”

Y lại làm nũng, giật nhẹ tay của Cung Chính Hoa: “Ông chủ, anh sẽ không vì chuyện này mà giận em chứ?”

Không để ý tới câu nói kế tiếp của y, Cung Chính Hoa vẫn thất thần nghĩ đến căn bệnh quái dị kia, khi đó Đằng Điền Nghĩa không cẩn thận,đã bảo Quan Sơn Nguyệt bị tâm bệnh… Cung Chính Hoa liền hỏi: “Vì sao hàng năm cậu lại sinh bệnh? Là tâm bệnh sao?”

Sắc mặt của Quan Sơn Nguyệt bỗng trầm xuống: “Ba ba em là người Nhật, mẹ em là người Đài Loan, bởi vì mẹ em mất sớm, nên em muốn đến Đài Loan để học, muốn nhận thức được hoàn cảnh sinh sống của mẹ, ba ba không lay chuyển được yêu cầu của em, đành phải đưa em tới Đài Loan.

Có điều,lúc em vừa đến Đài Loan thì không biết nói tiếng quốc ngữ, ba ba sợ em không thể thích ứng, nên mới phái Đằng Điền tổng quản đến để dạy cho em, nhưng em không có bạn bè, thật là tịch mịch!

Em thường trốn vô chăn bông mà khóc. Khi đó tuổi còn nhỏ, hoàn cảnh lại rất thê thảm, nếu anh mà nhìn thấy, nhất định sẽ thương em lắm.”

Cung Chính Hoa thật sự không thể tưởng tượng được bộ dáng của một kẻ có cá tính khó chơi như Quan Sơn Nguyệt lại trốn trong chăn bông khóc lóc, tên này nói mười câu thì có bảy câu không thể tin tưởng được.

“Thật sự thảm như vậy sao?”

“Ông chủ, thật đáng ghét quá hà, sao anh có thể hoài nghi người ta cơ chứ?”

Quan Sơn Nguyệt không thuận theo bỉu môi: “Khi đó em thật sự rất tịch mịch, thật vất vả mới quen được một đứa bạn ở nhà kế bên, bạn ấy rất tốt với em, đó là người bạn đầu tiên ở Đài Loan của em đó, cảm động lắm, em muốn ngày đêm đều được ở cùng một chỗ với hắn.

Kết quả là vào tháng chín hắn lại bị tai nạn giao thông rồi qua đời, anh có biết em đã khổ sở bao nhiêu hay không? Hơn nữa là bởi vì hắn cứu em, đẩy em ra nên mới bị xe đâm chết, tưởng tượng đến hắn là em cảm thấy trong lòng thật đau đớn,mà ngày hôm đó trời mưa rất to, cho nên hàng năm cứ đến cuối tháng chín, nếu trời đổ mưa,thì em sẽ khổ sở đến chết… ”

Nghe y nói thành thật như vậy, không hề giống đang giả vờ, Cung Chính Hoa bỗng nhiên cảm thấy,chỉ có giờ khắc này, Quan Sơn Nguyệt mới giống một học sinh trung học chân chính, hơn nữa còn khiến kẻ khác đau lòng muốn ôm y.

Khuôn mặt Quan Sơn Nguyệt đang sầu khổ do nhớ lại chuyện cũ đau thương, bỗng nhiên lại sáng sủa lên: “Nhưng em cảm thấy,nhất định là do thần thánh an bài, bởi vì ông chủ cùng bạn em bộ dạng rất giống nhau! Anh, nhất định anh là bạn em đầu thai chuyển thế, muốn đến an ủi em đúng không? Có phải anh muốn nói cho em biết, hy vọng em sống thật tốt, không nên sinh bệnh nữa, đúng không?”

Lại bắt đầu ngụy biện, Cung Chính Hoa chịu không nổi liền nói: “Vấn đề của cậu sao mà chả ăn khớp gì hết vậy? Khi cậu bảy tuổi, tôi đã hơn mười tuổi rồi, sao có thể là bạn của cậu đầu thai được,trời ơi!”

Quan Sơn Nguyệt liền nhảy đến ôm hắn: “Mặc kệ, ông chủ, dù sao bộ dạng của anh và hắn rất là giống, chỉ cần có thể lưỡng tình tương duyệt ( song phương đều yêu nhau) với anh, về sau em sẽ không bao giờ sinh bệnh nữa.”

“Cậu đừng ôm tôi, nóng quá đi!”

Quan Sơn Nguyệt lộ ra nụ cười đầy *: “Nhưng đêm qua anh đâu có nói như vậy, anh nói là mau một chút, mau một chút, còn nói......”

“Im ngay!” Tưởng tượng đến biểu hiện kích động đêm qua của bản thân, Cung Chính Hoa nhịn không được mà đỏ cả mặt.

“Vậy hôn em một cái đi! Ông chủ.”

Hắn ngầm đồng ý hành động của Quan Sơn Nguyệt. Quan Sơn Nguyệt dùng sức chế trụ gáy của hắn,y dùng miệng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, làm cho đối phương không kiên nhẫn,liên tục run rẩy, sau đó y mới tiến dần vào bên trong khoang miệng, một tay vỗ về mái tóc, một tay khiêu khích nửa thân trên trần trụi của đối phương.

Chờ nhiệt độ cơ thể của Cung Chính Hoa tăng lên, Quan Sơn Nguyệt chậm rãi đẩy ngã hắn lên giường, ở thời điểm hắn không kịp cự tuyệt, lại bị Quan Sơn Nguyệt chiếm thêm một lần đại tiện nghi.(Lại hết thêm 1 cảnh H:”>)

“Ông chủ, hai phần cơm sườn lợn rán nha!”

Thắt lưng của Cung Chính Hoa đau đến chết khiếp, còn phải xoay người lại xem sườn lợn rán có chín chưa, không khỏi cảm thấy bản thân ngu ngốc, hắn tự mắng chính mình. Như thế nào Quan Sơn Nguyệt vừa mới kể ra một chút chuyện thơ ấu, mình liền đồng tình không thôi, sau đó lại bị y chiếm tiện nghi? Làm hại…Bây giờ thắt lưng cùng mông đều đau quá, vừa nhớ đến vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái của Quan Sơn Nguyệt, tâm tình hắn lại tồi tệ đến cực điểm.

Lúc chiên sườn lợn,cả người chảy đầy mồ hôi nóng, Cung Chính Hoa càng phi thường khó chịu. Hắn lấy sườn lợn ra, để Quan Sơn Nguyệt đóng gói đưa cho thực khách, không biết y làm cái gì ở trước cửa quán, bỗng nhiên, hắn nghe tiếng cửa sắt bị hạ xuống dưới,khi Cung Chính Hoa thăm dò bước ra ngoài xem xét, thì ra là Quan Sơn Nguyệt đang đóng cửa. Hắn không rõ, cho nên hỏi: “Cậu đang làm gì vậy? Quan Sơn Nguyệt.”

“Ông chủ, mệt mỏi quá hà, không nên vất vả như vậy được không?” Quan Sơn Nguyệt quay đầu lại cười đến sáng lạn, rồi tung tăng chạy đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mát xa phần eo của hắn: “Rất đau đúng không? Ông chủ, thật là ngại quá, lần sau em sẽ tận lực giảm nhẹ lực đạo, bất quá mấy lần đầu tiền thường hay bị đau đớn!”

“Không được sờ loạn nha!” Cung Chính Hoa ngượng ngùng đẩy tay y ra.

“Ông chủ, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, em rất muốn nấu mì cho anh ăn, người ta mong chờ cuộc sống tân hôn quá đi thôi!”

“Tân hôn cái đầu cậu!”

Tuy rằng chịu không nổi sự quấy rầy của y, nhưng dù sao Quan Sơn Nguyệt cũng biết cơ thể hắn không được thoải mái, khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút vị ngọt.

Cung Chính Hoa cầm lấy nồi chuẩn bị tẩy rửa, Quan Sơn Nguyệt chỉ là học sinh vừa làm vừa học,nên không cần giúp hắn tẩy nồi.

Nhưng lần này y lại rất chủ động,nhanh chóng đoạt lấy nồi từ trong tay hắn: “Ông chủ, anh ra kia ngồi đi, nồi để em rửa cho.”

“Cậu tẩy không sạch.”

“Em sẽ dùng sức tẩy mà, ông chủ, anh ngồi xem em làm là được rồi, nếu thấy lo lắng,sau khi em làm xong sẽ đưa anh kiểm tra ha!”

Thắt lưng Cung Chính Hoa thật sự rất không thoải mái, hơn nữa bị Quan Sơn Nguyệt đè lên trên ghế, hắn đành phải nghe lời nghỉ ngơi. Nhìn thấy Quan Sơn Nguyệt chạy về tẩy nồi, y rất cố gắng chà rửa, bọt biển đều bay đến trên mặt, Cung Chính Hoa nhìn bộ dáng y liều mạng như vậy, không khỏi buồn cười.

Quan Sơn Nguyệt lau đi bọt biển bám trên mặt, Cung Chính Hoa thất thần nhìn chăm chú vào sườn mặt của y,tuy gương mặt vẫn còn mang theo dáng vẻ trẻ con, nhưng trong một lúc nào đó, khuôn mặt này nhất định sẽ anh tuấn đến mức khiến cho người ta thở dài, người như vậy, vì sao cứ phải đau khổ theo đuổi hắn? Hắn thật sự không thể lý giải nổi, hắn thấy bản thân không có chỗ nào đặc biệt, cũng không phải là kiểu người xinh đẹp sắc sảo.

“Vì sao cậu lại tới nơi này xin việc? Tự rước lấy cực khổ, thân phận của cậu là thiếu gia, có lẽ trong tài khoản phải có rất nhiều tiền chứ nhỉ?” Hơn nữa Quan Sơn Nguyệt sống trong tầng nhà trọ kia,cách bài trí và trang hoàng cao cấp cứ như thiên đường ấy.

Quan Sơn Nguyệt nở nụ cười thật tươi: “Ông chủ, bởi vì mỗi lần anh cười đều rất vui vẻ, nhất là mỗi khi anh hoàn thành xong một món ăn, nụ cười hạnh phúc kia, làm cho người ở bên cạnh nhìn thấy cũng cảm nhận được hạnh phúc. Việc kiếm tiền đối với em không trọng yếu,nhưng có thể được ở bên cạnh xem anh hạnh phúc tươi cười, mới là mục đích chân chính của em!”

Quan Sơn Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn: “Đúng rồi, ông chủ, nhất định là anh không nhớ rõ.”

“Nhớ rõ cái gì?”

“Mùa đông năm trước, em cùng đám bạn đi chơi, kết quả khi về nhà thì đột nhiên bị mắc mưa, khiến toàn thân em ướt đẫm, đành phải đứng tránh mưa trước cửa quán của anh. Khi đó anh đã dọn dẹp quán rồi, nhưng thấy em bị lạnh,anh liền mời em vào trong, sau đó còn nấu một chén mì cho em ăn, đó là món mì ngon nhất mà cả đời này em từng nếm qua đó.”

Cung Chính Hoa lộ ra ánh mắt mờ mịt, hắn thật sự không nhớ rõ.

Quan Sơn Nguyệt tiếp tục nói: “Bởi vì hôm đó em ăn mặc thực rách nát, bóp da lại bị rớt mất, nên không có tiền đi tắc xi, thê thảm lắm! Nhưng anh chẳng những trả tiền tắc xi cho em, còn bảo em phải cẩn thận một chút, đừng làm rớt bóp nữa, anh không nhớ rõ sao?”

Cung Chính Hoa tựa hồ có một chút ấn tượng, nhưng sau khi nhớ ra,thì thiếu chút nữa đã té ghế:”Tôi nhớ mùa đông năm trước,đúng là có một người, nhưng người kia lùn tịt hà, tôi vẫn nghĩ đấy là học sinh Trung Quốc!”

Quan Sơn Nguyệt mỉm cười: “Là em đó, bỗng nhiên trải qua một học kỳ mà em cao lên hai mươi cm, cho nên khi em đến xin việc, anh không nhớ ra, làm cho người ta thất vọng quá chừng!”

Y lại bắt đầu ngụy biện: “Nhưng cũng không có vấn đề gì, năng lượng tình yêu vượt qua hết thảy khó khăn, ông chủ, chỉ cần có tình yêu thì tất cả đều xong hết, anh nhất định phải tin tưởng tình yêu của em đó nha.”

Tin tưởng tình yêu của y? Cung Chính Hoa thật sự là ngây ngẩn cả người, lý do Quan Sơn Nguyệt yêu hắn chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chẳng lẽ là yêu liên tục từ mùa đông năm ngoái cho đến tận bây giờ?

Buông chiếc nồi đã được tẩy sạch xuống, Quan Sơn Nguyệt lại cười đến sáng lạn: “Em tẩy xong rồi, ông chủ, chúng ta về nhà đi thôi.”

Trong nháy mắt,nụ cười của Quan Sơn Nguyệt thiếu chút nữa đã làm cho trái tim Cung Chính Hoa lại nhảy dựng lên, hắn vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn y, tự mắng chính mình, chẳng qua chỉ là một nụ cười mà thôi, sao hắn lại biểu hiện ngu ngốc như thế.

Sau khi trở về nhà trọ của Quan Sơn Nguyệt, Quan Sơn Nguyệt quả nhiên liền tự động nấu mì cho hắn ăn, đương nhiên lấy vị giác của một đầu bếp như hắn mà nói, hắn không thích ăn mì gói, nhưng Quan Sơn Nguyệt dùng vẻ mặt chó con cùng ánh mắt khẩn cầu hỏi hắn: “Ông chủ, ăn ngon không? Đây là niềm tự hào của em đó!”

Nấu mì gói thì cần gì kỹ xảo, càng đừng nói là tự hào gì đó. Nhưng nhìn thấy biểu tình đáng thương của Quan Sơn Nguyệt, y giống như một con chó nhỏ đang lay động đuôi cầu xin chủ nhân thương xót, Cung Chính Hoa thật sự nói không nên lời, hắn đành gật gật đầu.

Quan Sơn Nguyệt cao hứng đến mức nhảy dựng lên hoan hô: “Ông chủ, em thật yêu anh!”

Hoan hô xong rồi, Quan Sơn Nguyệt lại dùng ánh mắt tràn ngập tia nịnh hót mà đưa đĩa trứng cho hắn: “Ông chủ, đây là lần đầu tiên em chiên trứng, anh ăn thử xem.”

“Cậu chưa từng xuống bếp sao?”

“Có người nấu sẵn cho em ăn, nên căn bản là em không cần xuống bếp!”

Quan Sơn Nguyệt nói cũng đúng, y chính là con trai của lão đại hắc đạo, dù sao cũng có người nấu cơm cho ăn, nên y không cần xuống bếp. Lần này y mò xuống bếp nấu cho mình ăn, coi như là có dụng tâm đặc biệt với mình rồi!

Trong lòng Cung Chính Hoa nổi lên một cỗ cảm giác ngọt ngào ấm áp.

Nhưng cảm giác ngọt ngào ấm áp này, sau khi hắn đưa trứng vào miệng thì toàn bộ đều biến thành hư ảo. Hắn thiếu chút nữa đã nhổ ra! Món trứng chiên này quá mức kinh khủng, không, kinh khủng còn không thể hình dung được hương vị đầy đủ của nó, món này quả thực là không phải làm cho người ăn, nhưng hắn nghĩ,nếu đem cho chó ăn,chắc chó cũng ói luôn…..

“Ông chủ, ăn ngon hông? Món ăn này tràn ngập tình yêu và sự quan tâm của em đó!”

Quan Sơn Nguyệt mở to ánh mắt, ôn nhu bày tỏ lời yêu.

Cung Chính Hoa cố nén cảm giác buồn nôn, cố gắng nhấm nuốt cho xong khối thức ăn, vỏ trứng bị răng của hắn cắn,phát ra thanh âm rôm rốp, cảm giác không khoẻ làm cho hắn lại muốn ói ra, nhưng hắn nhắm chặt miệng, dùng sức bắt nó đi trở vào,cú nuốt trái với sinh lý bình thường, làm cho nước mắt chảy ròng ròng.

“Ăn ngon không? Ông chủ.”

Nhìn thấy Quan Sơn Nguyệt hưng phấn, ánh mắt cầu sủng, bên trong đúng là tràn đầy tình cảm, Cung Chính Hoa đành nói ra lời nói dối vớ vẩn nhất trong đời hắn: “Ăn…ngon lắm.”

Nhưng trong lòng hắn âm thầm phát ra lời thề, cả đời này tuyệt đối không để cho Quan Sơn Nguyệt bước vào bếp nửa bước.

Ngủ suốt một đêm, thắt lưng cùng mông của Cung Chính Hoa đỡ đau hơn nhiều.

Buổi sáng,Quan Sơn Nguyệt còn hôn hắn một cái: “Ông chủ, em đã xin nghỉ bệnh khá lâu rồi, hôm nay nhất định phải đi học, nếu không sẽ bị thấy giáo mắng cho chết, buổi tối em lại đến quán giúp anh, anh không cần gắng sức nha!”

Bởi vì còn cảm thấy buồn ngủ,sau khi Quan Sơn Nguyệt đi rồi, Cung Chính Hoa vẫn còn nằm lại trong phòng. Đến khi hắn tỉnh dậy,nhìn thấy đã qua mười giờ, hoảng hốt, bởi vì hắn còn phải mở cửa quán, hôm nay đã ngủ quá muộn rồi.

Có lẽ do đêm qua hắn ngủ rất ngon, nên hôm nay tâm tình cùng thân thể Cung Chính Hoa đều tốt lắm. Mà buổi tối Quan Sơn Nguyệt vì lo lắng cho thể trạng của hắn,nên cũng không làm loạn, nhưng vẫn kiên trì ôm chặt lấy hắn, Cung Chính Hoa không lay chuyển được tính cố chấp của y,nên đành phải đồng ý.

Nhiệt độ cơ thể của y vốn thấp, ngủ trong lòng Quan Sơn Nguyệt, nghe được hơi thở của y,khiến hắn thực thoải mái, vì thế tối hôm qua hắn ngủ quên cả trời đất, ngay khi Quan Sơn Nguyệt rời giường, hắn cũng không hay biết.

Do đó, lúc này hắn làm việc phi thường có tinh thần, tâm tình cũng thư thái, nhưng ngày hôm nay thực khách đến ăn hơi ít, buổi chiều cơ hồ là không có người.

Hắn nhìn thời gian thấy không sai biệt lắm,đang chuẩn bị thu dọn đồ vật này nọ, đột nhiên,ngoài cửa có một nam nhân to lớn bước vào.

Nam nhân mang kính râm,trên cằm lại phủ đầy râu,y nhìn vào thực đơn thật lâu, nửa ngày sau mới nói: “Chủ quán, cho tôi một phần cơm sườn lợn rán đi.”

Vốn định đóng cửa quán, nhưng hôm nay tâm tình Cung Chính Hoa đặc biệt tốt, hắn quyết định dàn xếp vị này là thực khách cuối cùng của ngày hôm nay, vì thế lại bắt đầu chiên món sườn lợn thơm ngào ngạt.

Vị khách ngồi trên bàn, lâu lâu lại ngắm hắn vài lần,sau khi hắn chiên sườn lợn xong, lập tức đưa đến bàn của vị khách. Nam nhân nhìn trái nhìn phải món cơm sườn, tựa hồ không biết nên ăn như thế nào.

“Quý khách, thừa dịp còn nóng, ăn sẽ ngon hơn.”

Cung Chính Hoa hảo tâm đề nghị, nam nhân mang kính râm trầm mặc gật đầu, cầm chiếc đũa gắp thử một ngụm. Vừa ăn vào, trên mặt liền lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ.

“Oa! Ăn ngon quá.”

Sau đó y lập tức ra tay càn quét,liên tục đưa cơm nhập hầu, ăn vội ăn vàng,đến mức trên mặt dính đầy hạt cơm.Tuy chưa ăn xong,nhưng y nhìn chằm chằm vào cái chén sắp thấy đáy, thô lỗ kêu to: “Chủ quán, cho thêm một mâm nữa đi!”

Cung Chính Hoa hoảng hốt, kỳ thật một mâm cơm sườn lợn rán phân lượng cũng không ít, người thường không ai ăn hết nổi một mâm, vị khách này thật sự có thể ăn nữa sao?

“Ngài vừa nói là một mâm?”

Cung Chính Hoa cẩn thận hỏi lại, không dám tin tưởng có người lại muốn ăn thêm một mâm cơm, ít nhất hắn kinh doanh quán sườn lợn rán lâu như vậy, chưa từng phát sinh loại sự tình này.

“Không đúng, một mâm không đủ, cho ba bàn đi!”

Ăn càng nhanh hơn, nam nhân mang kính râm cơ hồ muốn liếm luôn cả chén đĩa…

“Ngài xác định là có thể nuốt trôi sao?”

Cung Chính Hoa cảm thấy thật khó tin.

“Tôi nghĩ là cho năm bàn cũng được, thật sự là ăn quá ngon, ngon đến mức làm cho tôi muốn chảy nước mắt luôn.”

Cung Chính Hoa lại bưng lên thêm một mâm, nam nhân mang kính râm ăn đến khóc, nhưng lại vừa khóc vừa ăn, càng ăn thì khóc càng lớn, lúc sau hai mắt đẫm lệ say mê nói: “Ăn quá ngon, đúng là cơm sườn lợn rán đầy khí khái nam nhi, chẳng những tràn ngập ôn nhu, còn có bản chất nam tính kiên cường, quả thực là ăn quá ngon, tôi ở Nhật Bản cũng chưa từng nếm qua món cơm sườn ngon như vậy!” ( Ăn mà làm thấy ớn = =’’)

Ngay cả năm bàn ăn, mà y vẫn chén sạch sẽ, Cung Chính Hoa chưa từng gặp qua vị khách nào kỳ quái như vậy, ăn cơm sườn mà ăn đến mức khóc rống luôn. Hắn vốn nghĩ người này bị bệnh thần kinh, nhưng nhìn y cuồng ăn thế kia, bộ dáng giống như chết đói, cũng không bất thường lắm, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thật không biết nên xử lý vị khách này như thế nào, y gọi bao nhiêu bàn thì hắn sẽ mang lên bấy nhiêu.

Sau khi ăn xong,nam nhân mang kính râm xoay người lại nhìn hắn: “Anh chính là đầu bếp à?”

Đối với bệnh nhân thần kinh thì không nên đắc tội, cũng không biết cơm của mình có vấn đề gì, Cung Chính Hoa cẩn thận hỏi: “Đúng vậy, xin hỏi có vấn đề gì sao?”

Nam nhân mang kính râm đột nhiên cầm tay hắn, dùng bộ dáng giống như vừa mới ăn được tuyệt hảo mỹ vị,ngữ điệu cảm động nói: “Thật sự là ăn quá ngon, ăn ngon đến mức tôi muốn khóc lớn một hồi, về sau tôi sẽ thường xuyên đến thăm.”

“Ách, cám ơn lời ca ngợi.”

Ăn ngon cùng khóc lớn thì có liên quan gì đâu? Này thật là làm người ta không thể lý giải được, đối với vị khách có khuynh hướng bị bệnh thần kinh này, Cung Chính Hoa chỉ có thể cười gượng.

Bỗng nhiên, nam nhân mang kính râm kia dựa vào vào càng gần hơn, gần đến mức mặt cả hai chỉ còn cách nhau đúng năm cm.

Cung Chính Hoa bị hành động của y dọa cho hoảng sợ, dường như ban nãy nam nhân hoàn toàn không chú ý đến diện mạo của hắn, hiện tại mới phát giác: “Bộ dạng của anh không tồi nha! Hèn chi chiên sườn lợn ngon quá.”

Kỳ thật, đồ vật này nọ có ngon hay không chả liên quan gì đến diện mạo hết, chả biết nam nhân mang kính râm này dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá, thấy y dựa vào gần như vậy, Cung Chính Hoa ráng lui về phía sau, nhưng nam nhân kia bỗng nhiên dùng một bàn tay sờ lên mông của hắn, Cung Chính Hoa bị một kẻ khác ngoài Quan Sơn Nguyệt quấy rối, hắn thiếu chút nữa đã kêu to.

“Hình dạng cái mông cũng rất được, hèn chi chiên sườn thơm như vậy!”

Hình dạng cái mông cùng chiên sườn cũng hoàn toàn không quan hệ, lúc này Cung Chính Hoa có thể hoàn toàn xác định: thần kinh cùng đại não của người này tuyệt đối là có vấn đề. Hắn không khỏi nhớ tới, gần đây báo chí hay đăng tin,bảo có kẻ điên thích chém giết lung tung, không lẽ mình đang gặp được kẻ điên trốn trại sao!?

Người nọ nhìn mặt hắn: “Chủ quán, anh chính là Cung Chính Hoa phải không?”

Người nọ nói ra tên đầy đủ của hắn, làm cho Cung Chính Hoa lại hoảng sợ: “Ngài biết tôi sao?” Nhưng hắn không biết người này mà!

“Trù nghệ của anh tốt như vậy, diện mạo cũng là dạng tôi thích, cái mông cũng rất được, như thế nào, làm bạn gái của tôi đi!”

Người nọ không chút nào thẹn thùng nói: “Tiền cùng điều kiện đều có thể bàn bạc.”

Cái gì cùng cái gì chứ? Cung Chính Hoa dùng sức đẩy y ra: “Anh làm cái gì vậy, buông tay ra, đồ biến thái!”

“Đừng nhớ đến tình nhân của anh nữa, theo tôi đi!”

Người nọ cuốn lấy càng nhanh, hơn nữa lực cánh tay của y rất mạnh, một chút liền ôm lấy hắn, miệng đưa sát vào mặt hắn, có vẻ như sắp hôn.

Cung Chính Hoa bị hù chết, sao lại xuất hiện loại người kì quái như vầy?

“Anh mau buông tay, buông tay! Bằng không tôi sẽ kêu cảnh sát!”

“Tôi không sợ cảnh sát đâu, ngoan, hôn một chút thôi, được không?”

Người này thật sự là tên biến thái ghê tởm. Hơn nữa trên mặt còn có một đống râu loạn thất bát tao, giống y chang mấy gã bệnh hoạn hay sờ mó nữ sinh trên xe buýt, Cung Chính Hoa không muốn giống như nữ nhân, bị tên biến thái cường hôn, thế giới này có phải là đã điên đảo rồi hay không?

Người nọ thật sự áp chế hắn, định cường hôn hắn ngay trên bàn ăn. Hắn liền thét chói tai, một thứ gì đó lập tức đánh trúng đầu tên biến thái,thấy người kia bất ngờ vì bị đánh trúng, Cung Chính Hoa lập tức thừa dịp trốn thoát.

Quan Sơn Nguyệt xuất hiện ở ngay cửa quán, cầm trong tay một cây lau nhà, xem ra vừa rồi tên biến thái kia chính là bị thứ này đánh trúng.

Quan Sơn Nguyệt lập tức đứng chắn trước mặt Cung Chính Hoa, chỉ vào tên biến thái, hung bạo nói: “Đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Ngay cả người yêu của tôi mà ông cũng dám động, dây thần kinh bị đứt rồi có phải hay không? Coi chừng tôi làm thịt ông đó!”

Đối với lời mắng chửi của Quan Sơn Nguyệt, người nọ bỏ kính râm xuống, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc cười đến ngây ngô, chạy đến bên cạnh Quan Sơn Nguyệt giống như một con mèo nhỏ, không ngừng cọ a cọ: “Tiểu Nguyệt,đã đến rồi sao, người ta rất nhớ cưng!”

“Ghê tởm quá! Nói mau, ông đến nơi đây làm gì? Nhìn thấy người đẹp liền động dục, tôi nói cho ông biết nha, ông sàm sờ người khác cũng không sao, nhưng nếu dám dê ông chủ của tôi, tôi sẽ khiến cho ông cả đời cũng không thể làm được chuyện gì với đám nữ nhân!”

“Tiểu Nguyệt thật hung ác, người ta sợ lắm!”

Người nọ càng làm nũng với Quan Sơn Nguyệt. Bất quá, một nam nhân trung niên mà còn làm nũng giống đứa con nít, thoạt nhìn rất quái lạ.

Cung Chính Hoa không dám tin, hỏi Quan Sơn Nguyệt: “Cậu quen tên biến thái này?”

Quan Sơn Nguyệt gãi đầu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, lần đầu tiên y nói chuyện ấp úng, tựa hồ nói không nên lời: “Ách, xem như có chút quen biết!”

—————————————–

aizz,tuy em Nguyệt hung zữ với ba ba của em ấy

nhưng cũng nên xét theo 2 trường hợp:

1. Em Nguyệt sống trong hắc đạo,nên ăn nói thô lỗ

2.Cha già wa’ mất nết = =”

Bạn đang đọc Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng của Lăng Báo Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.