Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 68

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Người này làm cậu giận sao Vi ?

Sự ấm áp đột ngột thay đổi trong giọng nói của Tuyết làm Phương sững người, đám con trai phía sau kéo tuột Vi , làm nhỏ giãy lên .

- Bà định làm gì thế ?

Huy lắc đầu nhìn cô bạn, Vi xóc mắt lên liếc qua Phương một cái :

- Tát con nhỏ đó.

- Buồn cười.

Anh Kiệt vừa ngậm cây kẹo mút trong miệng má phồng lên góp ý. Vi phang liền cho cậu một cái trên đầu.

- Nói thế mà nghe được hả ?

- Các anh chị định diễn trò được mắt chúng tôi sao ?

Sau lưng Phương đám con trai lớp 10 Toán đã có mặt tự lúc nào, bây giờ khung cảnh vốn rất quen thuộc đang tái diễn, hai lớp đối đầu nhau, nhưng thú vị hơn lại là lớp 10 Toán và lớp 11 Toán đấu đá, còn lớp Anh lại ung dung ngồi chiêm ngưỡng.

- Không rảnh nhé,

Quỳnh Chi bất mãn lên tiếng, khóe miệng vẫn hiện ra ý cười, Anh Kiệt xắn ống tay lên phụ họa :

- Nói cho các cô bé, cậu bé biết, lớp bọn anh nằm sát vách kìa kìa, các em mới rảnh rỗi chạy từ tầng ba bên kia sang bên này gây chuyện đấy.

- Chúng tôi cảm thấy tức tối khi anh chị xúc phạm đến bạn bè chúng tôi.

Một cậu bé đeo kính cận bước ra dõng dạc trả lời, lúm đồng tiên trên má Hà Phương đã khoét sâu, thầm trao nhanh cho cậu bạn lúc nãy một ánh mắt cảm tạ, tiếp theo sau một cô bé khác vội vàng hất tóc, vênh mặt lên :

- Đúng rồi các anh chị có biết Hà Phương là ai không ? Cậu ấy là cháu gái của thầy Hiệu trưởng đấy, các anh chị có tin ngay ngày mai lớp Toán bị giải thế không ?

- Không ngờ thầy Bình lại có cô cháu gái đỏng đảnh như vậy.

Giọng nói quái gở của Nhật Nam vang lên sau lưng , cả lớp Toán quay nhanh lại, Nam đang vừa đi vừa … thôi móng tay, dù …cậu chẳng có cái móng tay nào.

- Lại tụ tập nữa rồi, sắp vào tiết rồi đấy các cậu.

Cát Anh cầm hai dây cặp bước tới, giọng nói dịu nhẹ thoảng qua, mái tóc màu nâu đồng bay bay. Nhỏ bước lại gần, đám bạn dịch ra hai bên, mắt cụp xuống hối lỗi. Cát Anh khẽ cười, đôi mắt đen tuyền trong veo nhìn về phía trước.

- Các em là ?

- Lớp 10 Toán đấy.

Ngọc Vi cẩn thận nhắc nhở, sự bực mình vẫn không giảm bớt.

- Ồ, vậy sao ?

Nụ cười ấm áp như nắng thu , Cát Anh bước lại gần cậu bé đeo kính cận lúc nãy :

- Em là lớp trưởng.

- Vâng .

Không hiểu sao đứng trước khuôn mặt này, nghe giọng nói này và đối diện với nụ cười ấy cậu bé lại trở nên …hiền lành. Cậu lịch sự đáp lại, không quên một cái cúi mặt lễ phép.

- Sắp tới giờ học rồi, sao lại còn ở đây?

- Đánh nhau với lớp mình đấy lớp trưởng.

Hà Mi khịt mũi, nhỏ chu môi lên, Cát Anh chép miệng, kịp hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy Hà Phương. Phương lấy lại tư thế, mặt đỏ rần lên kìm nén cơn giận :

- Là tại lớp các người.

- Tại lớp chị sao ? Chị nhớ là bọn chị chưa bao giờ chạm mặt các em, à, chẳng lẽ tại cái vụ Bảo nói yêu em ?

- Không phải vụ đó, tôi đâu còn phải là con nít mà chấp nhắt những chuyện ấy. Nhưng tôi muốn các anh chị xin lỗi chúng tôi vì đã làm tổn thương tinh thần của chúng tôi.

Khoan. Cô bé này vừa nói gì nhỉ ? Xin lỗi sao? Lớp Toán chau mày nhìn nhau, Nhật Nam gõ lộp cộp xuống nền nhà, cậu vươn vai sảng khoái rồi nhìn Phương không chớp mắt :

- Đẹp, mà toàn gai độc.

Anh chàng ngời ngời trước mặt khiến Phương đôi phần choáng váng, nhỏ khoanh tay trước ngực chờ đợi . Cát Anh bước lên trên thêm một bước, nhỏ hơi nhíu mày, mắt nhìn mông lung.

- Ý cô bé muốn nói lớp 11 Toán phải cúi rạp đầu xin lỗi đàn em khóa dưới dù gần 1 năm chúng học viện mà chưa bao giờ thấy mặt nhau sao ? Ý cô bé muốn bảo những thành tích học tập của lớp 10 Toán là do áp lực từ lớp 11 Toán để lại sao ? Ý cô bé là vì lớp 11 Toán bị hắt hủi nên lớp 10 cũng chịu sự căm ghét đó sao.

Từng lời lẽ sắc bén của Cát Anh làm cho cả lớp 10 Toán run như cầy sấy, chúng nắm lấy tay nhau sợ hãi nhìn cô gái trước mặt, cậu bé đeo kính bước lên dường như là muốn xoa dịu trước khi người này nổi giận.

- Xin lỗi chị, bọn em hoàn toàn không có ý đó, chì là…cậu ấy.

Khuôn mặt vẫn thản nhiên đến lạ, Cát Anh đặt nhẹ bàn tay lên vai của cậu bé đeo kính, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua.

- Rồi sau này các em sẽ hiểu, bọn chị không hề muốn các em vì lớp chị mà phải chịu những tổn thất ấy. Trên đời này không ai cho không ai cái gì, nếu các em nỗ lực phấn đấu và sống bằng con tim mình mọi người sẽ ủng hộ các em thôi. Thôi được rồi, nếu lớp chị sai, thay mặt cho tập thể lớp , chị xin lỗi các em.

- Cát Anh à !

Ngọc Vi nhảy dựng lên, hai khóe mắt giật giật, nhỏ không hiểu sao cô bạn lớp trưởng lại có một cái quyết định kì cục đến thế, lẽ ra ít nhất cũng phải cho họ biết uy danh của lớp 11 Toán chứ. Cát Anh xoay người, nhỏ cười nhẹ, nụ cười thuần khiết làm sịu đi sự tức tối trong lòng Vi, nắm chặt lấy bàn tay bạn, nhỏ kéo Ngọc Vi đi vào lớp, để lại một sự bố rối cho cả lớp Toán.

- Chẳng lẽ chị ấy giận.

- Cậu ấy không bao giờ biết giận ai.

Nhật Nam nhìn theo bóng Cát Anh khẽ trả lời, cậu cũng đi nhanh về lớp , không quên dùng ánh mắt “cường hào” ra lệnh cho đám bạn.Hà Mi chép miệng, thay bằng sự trách móc nhỏ lại nhìn lớp 10 Toán bằng ánh mắt thông cảm. Cậu bé đeo kính tiến lên phía trước, gỡ cặp kính ra thở dài.

- Chị ấy có cái gì đó…rất đặc biệt.

- Cậu có điên không vậy Đình Mạnh.

Giọng Phương chua lè chua lét, nhỏ giãy giãy vài cái xuống sàn nhà, tức giận vò gấu váy.

- Cậu quên kế hoạch của chúng ta rồi hay sao ? Cậu quên rồi hay sao ?

Mạnh cúi đầu chẳng nói gì, cậu bước xuống cầu thang , cái nhìn tĩnh lặng đến lạ lùng của Cát Anh khiến cho cậu cảm thấy mình có lỗi. Đúng, chưa bao giờ cậu nghe người ta bóng gió phàn nàn về lớp 11 Toán, có chăng chỉ là sự ngưỡng mộ nào đó trong thầm lặng, nhưng sự ngưỡng mộ ấy chính là chìa khóa mở ra cánh cửa ghen tức trong lòng học viên lớp 10 Toán. Người ta bảo con trai lớp 10 Toán đẹp nhưng chưa là gì so với con trai lớp 11 Toán, người ta bảo con gái lớp 10 Toán xinh nhưng sẽ không bao giờ sánh được với nét hồn nhiên thánh thiện của con gái lớp 11 Toán. Người ta còn bảo lớp 11 Toán chính là hình mẫu lí tưởng cho sự đoàn kết bền chặt và một tình bạn cao thượng nhất trên đời. Chính vì thế mà mọi nỗ lực về thành tích học tập, cũng như sự trau chuốt về hình thức của lớp 10 Toán cũng bị người ta coi như lớp 11 Anh thứ hai, họ “bằng mặt chứ không bằng lòng”,và họ cũng chưa bao giờ nhìn lớp 10 Toán bằng ánh mắt thân thiện.

- Vậy là chúng ta không tiếp tục nữa sao.

Mai Hoa_cô bé lớp phó học tập lớp 10 Toán khẽ đẩy cái gọng kính dày cộm lên một chút, chân bước còn mắt nhỏ vẫn dán chặt vào cuốn sách Toán nâng cao lớp 10, hai bím tóc thắt vội xõa ra, có vẻ như nhỏ không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ muốn dứt ra càng sớm càng tốt. Đình Mạnh dừng chân, cậu đá thẳng lon cô ca vô tình bị ai đó vứt giữa sân ra xa một chút để xả bực tức.

- Không làm gì hết nữa, về lớp, các cậu không thấy chúng ta lố bịch quá sao, không dưng chạy sang làm càn.

Mai Hoa gật đầu cái rụp :

- Ừ, về lớp. Mà bài này làm sao ta ?

Cô bé gãi gãi cái đầu, lúng túng nhìn xung quanh. Mạnh nhìn theo tay Hoa, khẽ nở một nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền khoét sâu trên má, cậu giằng lấy cuốn sách trong tay Hoa , ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ giải thích :

- Cậu xét điều kiện rồi chia cho x, bài này đẳng cấp mà, ẩn này theo ẩn kia là ra liền.

Hoa à lên một tiếng, cuống quýt ghi ghi chép chép, lâu lâu lại đấy cái gọng kính lên cao. Đám bạn phía sau lắc đầu ngao ngán, đúng là lớp phó học tập với lớp trưởng, chỉ biết học và học. Thở phào nhẹ nhõm, hai mươi chín học viên lớp 10 Toán bước về lớp, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Hà Phương đi sau cùng, nhỏ tức tối đạp gót dày xuống sân trường.

- A…

- Cậu sao thế .

Đình Mạnh quay đầu, nhíu mày khi nhìn thấy Phương cúi gập người, nhăn nhó cầm lấy bàn chân.

- Gãy gót rồi, tớ bị sái chân.

Phương ngước mặt lên mắt long lanh nhìn Mạnh, cơn giận cũng như sự tủi thân làm cho đôi mắt ngấn nước. Mạnh chép miệng, bước dần về phía bạn, ngồi nhẹ xuống.

- Tớ nói rồi không chịu nghe, đi giày đi cho nó tiện, lúc nãy cũng gót cao với chả gót thấp.

- Nhưng tớ không thích đi giày.

Hà Phương vẫn cứng đầu cãi lại, Mạnh thở hắt ra, cậu ngồi xuống cạnh Phương.

- Thôi được rồi, là tớ sai, lên đây tớ cõng nào công chúa.

Quẹt ngang dòng nước mắt, Phương quàng lấy vai Mạnh . Nắng sân trường nhạt nhòa, đâu đó bài hát Mong ước kỉ niệm xưa vang lên. Thật nhẹ nhàng, ừ cũng sắp ...phải chia tay rồi nhỉ ?

Bạn đang đọc Cao Thủ Học Đường ( Hai Lớp Học Đối Đầu ) của Chibin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.