Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quản lý chuyên nghiệp

Phiên bản Dịch · 3902 chữ

Những năm gần đây nhất, ngành mỏ trong nước nhiều lần xảy ra tai nạn, nổ mỏ than trở thành vấn đề khiến dư luận tập trung chú ý. Vì vậy, vụ nổ mỏ than Đông Thăng, khiến các cơ quan truyền thông tỉnh và các thành phố khác liên tục đưa tin, đại đa số các bài báo đều đặt trọng tâm vào vấn đề “Giấu diếm” và “chủ mỏ than cấu kết với quan chức”.

Trưa ngày 3 tháng 8, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh nhìn chằm chằm vào tờ báo Giang Bắc buổi chiều trên bàn, trên trang nhất là bài báo được giật một cái tít nặng ký, thoáng nhìn đã khiến người ta phải giật mình, khiến chân mày hắn càng cau lại:

“Giấu diếm sự cố! Mỏ than Đông Thăng nổ tung, 32 người chết!”

Dòng tít bằng chữ đen lớn nổi bật, càng đập vào mắt người ta.

“Ngày 1 tháng 8, trên đường cái thị trấn Hải Đại, quận Tân An, thành phố Tân An, những chiếc xe hối hả ngược xuôi vận chuyển than đá thường ngày biến mất tung tích. Phóng viên tới mỏ than Đông Thăng ở thôn Tây Bình, cả thôn im ắng khác thường, nếu như không phải lúc 4, 5 giờ chiều, tiếng nhạc của phường bát âm vang lên, không ai biết, trong vụ nổ mỏ than Đông Thăng ngày hôm qua, 30 tháng 7, trong thôn và các thôn phụ cận, có 32 người gặp nạn.”

“Đây là một vụ giấu diếm sự cố hết sứ tồi tệ. Tai nạn xảy ra lúc hai giờ chiều ngày 30 tháng 7, mà khi Ủy ban nhân dân thành phố Tân An và Ủy ban nhân dân quận Tân An cùng các ngành liên quan ra tay can thiệp, đã là trưa ngày 1 tháng 8. Sau điều tra phát hiện, vụ giấu diếm tai nạn này, có sự câu kết với giới chức ngành than, trên dưới làm loạn kỷ cương. Mà trước đó cũng đã xảy ra tai nạn làm 4 người chết, nhưng chủ mỏ than giấu nhẹm. Trước đó nữa, ngày 3 tháng 4 năm 2000, cũng tại mỏ than này, cũng do nổ mỏ than, 6 người chết, chủ mỏ cũng giấu diếm không báo.

Thực tế chứng minh, sau khi một số vụ nổ mỏ than xảy ra, người ta thường che dấu không cho ai biết hành động cấu kết hủ bại của các quan chức ngành than. Làm thế nào chặn đứng sự cấu kết của một bộ phận quan chức với chủ mỏ than tư nhân, chặn đứng bàn tay tham lam đen đúa của những kẻ mờ mắt vì than đá, bởi vì than đá mà bất chấp luật pháp? Làm thế nào để triển khai công tác chống tiêu cực, tiêu diệt tham nhũng trong ngành than đá, tạo dựng và kiện toàn cơ chế chống tham nhũng, tiêu cực trong ngành than một cách hiệu quả và lâu dài? Đây là một vấn đề nghiêm trọng mà chúng ta phải giải quyết.”

Mặc dù bài báo không nói “chính quyền thiếu trách nhiệm giám sát và quản lý”, nhưng một câu “ quan chức ngành than cấu kết với chủ mỏ than”, cũng đủ nói rõ tất cả, khiến Chính quyền thành phố Tân An mất hết mặt mũi.

Sắc mặt Bành Viễn Chinh càng lúc càng thâm trầm, ảnh hưởng tiêu cực của vụ giấu diếm sự cố này quá lớn, không chỉ bôi đen hình tượng của thành phố, mà còn làm cho công tác tuyên truyền trước đó của Bành Viễn Chinh về thành phố Tân An, bỗng chốc hóa thành bọt nước.

Thật đáng giận!

Bành Viễn Chinh tức giận vỗ bàn, ra cửa hét lớn:

- Người đâu!

Đúng lúc đó Nghiêm Hoa từ phòng vệ sinh ra ngoài, nghe tiếng quát đầy giận dữ của Bành Viễn Chinh, sợ hết hồn. Cô vội vàng chạy tới, khẽ kính cẩn nói:

- Chủ tịch thành phố Bành!

- Báo cho mấy lãnh đạo chủ chốt đảng chính thành phố, lãnh đạo các ngành chủ quan, lãnh đạo đảng chính quận huyện, 1 giờ 30 chiều họp khẩn cấp tại hội trường Thành ủy, Bí thư Hàn chủ trì hội nghị.

Bành Viễn Chinh phất phất tay, trầm giọng nói:

- Đây là hội nghị nghiêm túc kỷ luật, nói cho mọi người biết, tất cả phải đến tham dự, hễ ai không đến, ngay tại chỗ miễn chức rồi nói sau!

Nghiêm Hoa không dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng, đi bố trí người của văn phòng Thành ủy thông báo hội nghị. Mặc dù cô là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, nhưng luôn luôn là tâm phúc của Bành Viễn Chinh, sau khi Bành Viễn Chinh chủ trì toàn diện công tác đảng chính thành phố, căn bản là giao cho Nghiêm Hoa chịu trách nhiệm phối hợp bố trí công tác,

Sau khi Nghiêm Hoa đi, Bành Viễn Chinh thở dài một tiếng, cầm điện thoại di động bấm số của vợ Tạ Kiến Quân. Hắn vốn muốn đi Thủ đô thăm Tạ Kiến Quân, đột nhiên có việc không đi được, tất nhiên phải báo lại.

Điện thoại di động vừa thông, vợ Tạ Kiến Quân cất tiếng, giọng hơi khàn và mệt mỏi:

- Ai đó?

- Chị, tôi là Bành Viễn Chinh thành phố Tân An, Bí thư Tạ có đỡ hơn chút nào không?

- Ồ, Chủ tịch thành phố Bành. Nhà tôi vẫn khỏe, tinh thần không tệ, cám ơn Chủ tịch huyện Bành quan tâm.

- Chị, thật sự là ngại quá. Hôm trước đã nói sẽ đến thăm Bí thư Tạ, nhưng khi tôi đang trên đường đi, thành phố xảy ra vụ nổ mỏ than, chết hơn 30 người, lại còn giấu diếm sự cố…Vì vậy, trước mắt tạm thời tôi chưa thể đi được, xin chị chuyển lời tới Bí thư Tạ, rất xin lỗi!

- Hả? Nổ mỏ than, giấu diếm không báo? Không được rồi, Chủ tịch huyện Bành bận rộn, không cần tới. Cám ơn.

Lúc này, Tạ Kiến Quân chăm chú lắng nghe vợ nói chuyện điện thoại với Bành Viễn Chinh. Ngoại trừ bị liệt nửa người, đầu óc Tạ Kiến Quân vẫn rất sáng suốt, chỉ là phát âm không rõ.

Y vội vã cầm tấm bảng nhỏ đặt trên chiếc gối, viết lên hai chữ xiêu vẹo:

- Nghiêm trị.

Tuy không thể nói, nhưng mắt Tạ Kiến Quân lóe lên lửa giận.

Vợ y thở dài, nói với Bành Viễn Chinh:

- Chủ tịch huyện Bành, lão Tạ nói phải nghiêm trị!

Bành Viễn Chinh đáp:

- Chị, xin chị bảo Bí thư Tạ yên tâm, chúng tôi nhất định truy xét đết cùng, nghiêm trị không tha!

Trước lúc mở hội nghị, Phó chủ tịch thường trực Chu Quang Cực mang kết quả điều tra vụ giấu diếm tai nạn đặt lên bàn Bành Viễn Chinh. Thật ra chuyện cũng không phức tạp, điều tra rất nhanh.

Cục trưởng Cục giám sát an toàn Trịnh Khám Khánh, hai Phó cục trưởng, một tổ trưởng kiểm tra kỷ luật, ba Trưởng phòng nghiệp vụ, năm phó phòng, mười hai cán sự và nhân viên kiểm tra an toàn, tổng cộng 24 người có liên quan đến vụ án, tất cả đều nhận tiền và quà cáp hối lộ của chủ mỏ than họ Lý, tổng cộng lên đến mấy triệu tệ. Trong đó, Cục trưởng Trịnh Khám Khánh còn có một phần cổ phần danh nghĩa, ba Phó cục trưởng, hàng năm nhận hối lộ của họ Lý, không dưới hai ba chục ngàn tệ.

Một Cục giam sát an toàn quận có biên chế tổng cộng 30 người, nhưng có tới 24 người liên quan vụ án, nếu nghiêm trị, coi như đem đơn vị này “tận diệt”.

Ý của Chu Quang Cực là muốn “bắt lớn, thả nhỏ”, nhưng Bành Viễn Chinh vỗ bàn:

- Lão Chu, không thể như vậy! Một tên cũng không tha, nghiêm trị toàn bộ! Tận diệt thì tận diệt, cứ theo luật mà xét xử, nên xử lý như thế nào thì xử như thế ấy, nếu cần chuyển cho cơ quan tư pháp, cũng không nương tay!

Về phần công tác hàng ngày của Cục này, tạm thời giao cho Cục Giám sát an toàn thành phố đảm nhận, anh thông báo cho họ một tiếng. Tôi hạn cho họ trong vòng hai ngày, bố trí lại toàn bộ nhân viên cho Cục!

Chu Quang Cực sợ hãi, y không ngờ Bành Viễn Chinh lại quyết đoán như vậy, không ngần ngại “xóa sổ” một đơn vị ngành chính quyền.

Nửa giờ sau, trong hội nghị, Bành Viễn Chinh đứng một mình trên đài chủ tịch, giọng lạnh lùng mà sôi sục:

- Phải nghiêm trị chủ mỏ than lòng dạ hiểm độc này theo quy định pháp luật, ngăn chận khuynh hướng khai thác than trái pháp luật, nghiêm trị các phần tử quan chức thối nát, nhận hối lộ câu kết với chủ mỏ than làm bậy!

Sau hội nghị, văn phòng Thành ủy, Cục giám sát an toàn thành phố phối hợp gửi công văn đi, triển khai công tác quản lý chuyên nghiệp mỏ than, trong vòng một tháng.

Rồi Ban Kỷ luật Thanh tra thành phố gửi đi thông tri “Về hạn chót để cán bộ nhân viên đầu tư nhập cổ phần mỏ than không theo quy định khai báo”, nghiêm túc đốc thúc việc uốn nắn vấn đề đầu tư cổ phần vào mỏ than không đúng quy định, xác định thời hạn chỉnh đốn và yêu cầu cải cũng như chính sách quy định: hễ nhân viên cơ quan nhà nước hay lãnh đạo doanh nghiệp quốc doanh tự đứng ra hay lấy danh nghĩa người khác đầu tư cổ phần mỏ than không đúng quy định, phải chủ động trình báo đơn vị chủ quản và cơ quan giám sát và kiểm tra kỷ luật, trước ngày 30 tháng 6 năm 2001, đồng thời tự giác sửa chữa.

Vì vấn đề này, thành phố thành lập tổ lãnh đạo công tác chuyên nghiệp, Tạ Kiến Quân làm tổ trưởng, Bành Viễn Chinh làm tổ phó, Hàn Duy và Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra thành phố, lãnh đạo các ngành công an, kiểm sát, tư pháp làm thành viên. Mặc dù Tạ Kiến Quân bị chấn thương, không ở thành phố nhưng Bành Viễn Chinh vẫn ghi tên Tạ Kiến Quân. Trên thực tế, trên rất nhiều văn bản của Thành ủy, Bành Viễn Chinh vẫn ghi tên của Tạ Kiến Quân ở vị trí đầu não. Bất kể bây giờ tình trạng của Tạ Kiến Quân như thế nào, chỉ cần y vẫn là Bí thư Thành ủy, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, Bành Viễn Chinh vẫn không thể không tôn trọng.

Đây là cách hắn “báo đáp” đối với sự phối hợp của Tạ Kiến Quân trong công tác, đồng thời còn có một chút cảm thông.

Dưới thủ đoạn lôi đình của Bành Viễn Chinh, thành phố Tân An và các quận huyện tổ chức và chấn chính lại các vấn đề tồn tại về quản lý, giám sát, chấp hành pháp luật, nghiêm túc uốn nắn, điều chỉnh, phát hiện cán bộ lãnh đạo cơ quan đảng chính dùng quyền lực đổi lấy tiền bạc, thất trách không làm tròn trách nhiệm.

Theo thống kê không hoàn toàn, tra xét 187 giấy chứng nhận, 39 vụ bị xử lý hành chính, tiền phạt lên đến 1, 3 tỉ, 137 tổ chức môi giới, 28 vụ sáp nhập các mỏ than nhỏ, phát hiện và điều chỉnh 19 vụ liên quan tới vấn đề cấp giấy chứng nhận với số tiền lên đến 40 triệu.

Nghiêm túc xét xử cán bộ không làm tròn trách nhiệm, bỏ quên nhiệm vụ, trong vòng 3 tháng xử 13 vụ, gồm 42 người (kể cả vụ mỏ than Đông Thăng), kỷ luật Đảng và xử phạt hành chính, giao cho cơ quan tư pháp 37 người, đơn vị xử lý 17 người.

Mấy tháng công tác rất hiệu quả. Nhưng cũng có người ở sau lưng phê bình Bành Viễn Chinh khuấy động công tác chấp hành pháp luật, Bành Viễn Chinh không quan tâm.

Tập trung chỉnh lý dĩ nhiên không thể làm thường xuyên, nhưng nghiêm túc làm một lần sẽ phải có hiệu quả, đồng thời tạo ra quy định tiến bộ, đó chính là quan điểm của Bành Viễn Chinh.

- Để triển khai công tác quản lý chuyên nghiệp về than đá, cần tiến hành sáp nhập và tái tổ chức các xí nghiệp than đá, duy trì sự đảm bảo cho sự phát triển tổng thể về kinh tế và xã hội thành phố. Chúng tôi đã nghiêm túc đẩy mạnh quản lý chuyên nghiệp lĩnh vực than đá, thanh lọc nhân viên công tác ở các cơ quan nhà nước, cũng như vấn đề lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh đầu tư nhập cổ phần, điều tra xét xử sản xuất than phi pháp với sự hỗ trợ của ô dù, thu được hiệu quả rõ rệt…

Ngày 14 tháng 9, trong lúc trả lời phỏng vấn của đài truyền hình tỉnh, Bành Viễn Chinh đã phát biểu như vậy, xem như đặt một dấu chấm hoàn hảo cho chiến dịch quản lý chuyên nghiệp ngành khai thác than đá mà thành phố đã phát động.

Chương 646: Tạ Kiến Quân viết thư từ chức

Chương 646: Tạ Kiến Quân viết thư từ chức

Khi đài truyền hình tỉnh phát thiên phóng sự này, Tạ Kiến Quân đã chuyển viện từ Thủ đô về bệnh viện nhân dân tỉnh. Trải qua hơn nửa năm trị liệu, bệnh tình của y đã ổn định, nhưng muốn bình phục, phải tĩnh dưỡng lâu dài. Tạm thời, Tạ Kiến Quân chỉ có thể ở trên giường bệnh, tuy nhiên năng lực tư duy và năng lực biểu đạt của giọng nói đã khôi phục bình thường.

Tạ Kiến Quân nhìn hình ảnh Bành Viễn Chinh đang chậm rãi nói trên màn hình ti vi, không nhịn được thở dài, nói:

- Lão Tiết, tiểu tử Bành Viễn Chinh này thật sự kiên quyết! Chuyện Chu Tích Thuấn và anh không dám làm, nhưng hắn dám! Quái lạ ở chỗ là, làm vậy nhưng lại không sai lầm, thật đúng là kỳ lạ!

Tiết Hồng Anh, vợ Tạ Kiến Quân cười cười nói:

- Lão Tạ, anh đang dưỡng bệnh, cũng đừng quan tâm những chuyện này làm gì. Tuy nhiên nếu đã nhắc tới, phải nói Chủ tịch thành phố Bành này quả thật rất chân tình, trước sau mấy lần tổ chức quyên góp cho chúng ta, mặc dù tiền không thể nói lên tất cả, nhưng ít nhất chứng tỏ trong lòng người ta có chúng ta.

Con gái chúng ta có thể vào được Đại học Kinh Hoa là nhờ Phùng Thiến Như, vợ của Chủ tịch thành phố Banh ra mặt giúp đỡ, ngay cả vấn đề ký túc xá của con gái mình, người ta cũng nghĩ đến, còn thường xuyên phái người thăm nom con gái chúng ta.

Hơn nữa, anh xem những văn kiện này đi, từng cái đều có tên của anh, định kỳ hắn cho người đưa những văn kiện này tới đây, rõ ràng là xin ý kiến của anh, nhưng thật ra là muốn nói với anh, hắn sẽ không vượt quyền, không đoạt quyền lực của anh, để anh yên tâm!

Ánh mắt Tạ Kiến Quân lóe lên, thở dài một cái, nói:

- Đúng vậy, hoạn nạn thấy chân tình, Bành Viễn Chinh là người rất trượng nghĩa. Nhưng hắn càng như vậy, trong lòng anh càng đau lòng. Hôm nay anh đã là một phế nhân, không còn quay lại được nữa…

Nước mắt Tạ Kiến Quân lưng tròng, cắn chặt răng kìm nén, hồi lâu sau mới dứt khoát nói:

- Lão Tiết, viết giúp anh lá thư từ chức, gửi cho Bí thư Tỉnh ủy Hầu.

Tiết Hồng Anh buồn bã, theo lời đi lấy giấy bút.

Nhìn theo bóng lưng vợ, Tạ Kiến Quân lại than nhẹ:

- Bành Viễn Chinh, đây coi như là dự báo đáp của tôi đối với cậu, nhưng cậu có thể ngồi lên vị trí này hay không, còn phải xem bản lĩnh của cậu.

Lẩm bẩm xong, Tạ Kiến Quân lấy điện thoại di động bên gối, bấm số của Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đang nói chuyện công tác với Nghiêm Hoa, nghe tiếng chuông điện thoại di động , thấy là số của Tạ Kiến Quân, liền cười nhận cuộc gọi:

- Bí thư Tạ, sức khỏe thế nào? Tôi đang định gọi điện thoại cho anh báo cáo công việc một chút…thì anh đã gọi tới.

- Đồng chí Viễn Chinh, cám ơn sự ưu ái của cậu. Sức khỏe của tôi đã ra như thế này, không còn thích hợp tiếp tục công tác. Đồng chí Viễn Chinh, tôi đã viết đơn từ chức gửi lên Tỉnh ủy, cậu cũng chuẩn bị tư tưởng đi.

Giọng Tạ Kiến Quân vừa thần thờ vừa bi thương.

Y đang trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao y có thể chủ động từ chức Bí thư Thành ủy?

Bành Viễn Chinh kinh ngạc, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Tạ, đừng quá gấp gáp! Anh cứ an tâm dưỡng bệnh trước đã, các đồng chí ở thành phố đều chờ đợi anh trở lại!

- Tôi không thể trở lại được ròi, đồng chí Viễn Chinh…Giao thành phố Tân An cho cậu, tôi yên tâm. Thoi được, cứ như vậy đi, cậu bận nhiều việc, sau lại nói tiếp.

Đầu bên kia điện thoại, Bành Viễn Chinh cũng có chút buồn bã. Mặc dù việc Tạ Kiến Quân từ chức, đối với hắn là chuyện tốt, hắn có thể danh chính ngôn thuận trở thành Bí thư Thành ủy, thành người đứng đầu thành phố Tân An, nhưng…nghĩ tới Tạ Kiến Quân đang tuổi tráng niên, lại phải từ chức Bí thư Thành ủy một cách đáng buồn như vậy, trong lòng hắn cũng không vui vẻ nổi.

Thư từ chức của Tạ Kiến Quân, được Tiết Hồng Anh đích thân đưa đến bàn làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Hầu Niệm Nguyên.Hầu Niệm Nguyên xem xong thư từ chức, cho gọi Tống Bính Nam tới.

- Bí thư Hầu, ngài tìm tôi?

Tống Bính Nam sải bước đi tới.

- Lão Tống, anh xem này, Tạ Kiến Quân viết thư từ chức gửi cho tôi.

Hầu Niệm Nguyên đưa thư từ chức của Tạ Kiến Quân ra.

Tống Bính Nam nhận lấy đọc lướt qua, thở dài nói:

- Bí thư Hầu, thật ra thì Tạ Kiến Quân là một cán bộ rất có năng lực, chỉ vì rơi vào tình trạng này, sức khỏe của cậu ấy không cho phép tiếp tục ở lại công tác. Cậu ấy có thể biết được điểm này, chủ động từ chức, coi như cũng dễ dàng cho Tỉnh ủy bố trí.

- Ừ, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề của hắn. Với tình trạng của hắn hiện nay, có lẽ nên miễn chức Bí thư Thành ủy, để cho hắn giữ một hư chức ở Hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh vậy? Đồng chí này vì Đảng vì dân cống hiến mấy chục năm, luôn luôn tận tụy, cũng không dễ dàng gì, cuối cùng lại gặp kết cục như thế này, tổ chức cũng không thể bỏ mặc hắn.

Tống Bính Nam gật đầu:

- Bí thư Hầu, tôi thấy như vậy là được. Miễn chức Bí thư Thành ủy, để cậu ấy tạm giữ chức ở cơ quan tỉnh, giữ nguyên chế độ đãi ngộ vốn có, coi như là sắp xếp đường lui cho cậu ấy.

- Tốt, chuyện này cứ định như vậy.

Hầu Niệm Nguyên cười cười:

- Gần đây Bành Viễn Chinh công tác ở Tân An không tệ, đồng chí này có ý tưởng, có năng lực, có sức sống và nhiệt tình, điều hiếm có là còn có cái nhìn đại cục sâu sắc, có trình độ chính trị, làm thành công nhiều việc mà không gây phiền phức nào cho tỉnh, thời gian hắn chủ trì công tác ở Tân An không ngắn, tôi định sẽ cho hắn tiếp nhận vị trí của Tạ Kiến Quân.

Tống Bính Nam hơi do dự, nói:

- Bí thư Hầu, Bành Viễn Chinh quen thuộc công việc ở Tân An, sau một thời gian dài ở Tân An, có năng lực khống chế đại cục một cách mạnh mẽ. Nhưng dù sao cậu ấy mới lên Chủ tịch thành phố chưa đầy hai năm, có thể lại đề bạt hay không?

Hầu Niệm Nguyên biết Tống Bính Nam có quan hệ tốt đẹp với Phùng gia và Bành Viễn Chinh, y hỏi lại như vậy, nếu không phải là thử dò xét thái độ của mình, thì là lấy lui làm tiến.

Hầu Niệm Nguyên hắng giọng cười:

- Đặc cách đề bạt cán bộ trẻ tuổi, cũng là chính sách của Trung ương. Trong tỉnh ta, năm nay cũng đặc biệt đề bạt hai Bí thư Thành ủy. Nói thật, cải cách mở cửa cần cán bộ trẻ có năng lực như Bành Viễn Chinh, hai năm qua thành phố Tân An phát triển nhảy vọt, đủ để nói rõ, chúng ta không dùng lầm người.

Đối với đồng chí này, tôi tin lão Tống còn hiểu rõ hơn tôi. Với cục diện này ở thành phố Tân An, nếu tỉnh cho một Bí thư Thành ủy

“nhảy dù” xuống, một người chưa quen thuộc tình hình thành phố, rất khó triển khai công tác; mà sử dụng cán bộ tại chỗ thì không có người thích hợp, không đảm đương nổi vị trí đứng mũi chịu sào. Anh nói xem, ngoài Bành Viễn Chinh ra, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?

Khóe miệng Hầu Niệm Nguyên hiện lên một nụ cười cổ quái.

Tống Bính Nam cười cười:L

- Bí thư Hầu nói rất đúng, vậy hay là chúng ta đưa chuyện này ra để mọi người thảo luận?

- Khoan đã, bây giờ đã là sáu tháng cuối năm, cứ giữ nguyên tình thế, xem thành tích công tác cả năm dưới sự dẫn dắt của Bành Viễn Chinh rồi hãy nói. Còn đối với Tạ Kiến Quân, dành thời gian bảo đồng chí Kiện Dân dẫn người tới thăm hỏi, trấn an, là lãnh đạo cấp trên trong tổ chức, chúng ta phải giữ ý, kẻo người ta nguội lạnh nhiệt huyết.

Tống Bính Nam đứng dậy cười:

- Được, hay là tôi đại diện cho Bí thư Hầu đi một chuyến?

- Như vậy cũng tốt. Coi như chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Bạn đang đọc Cao Quan của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.