Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới (1)

Phiên bản Dịch · 2295 chữ

Ồ? Nhưng thật ra hắn là người thông minh. Ở thành phố này, thậm chí ở tỉnh này, có thể đáp ứng điều kiện của hắn, cũng chỉ có Dệt Phong Thái chúng ta. Đừng lo, cứ đáp ứng điều kiện của hắn! Nếu chuyện mình hoàn thành, chúng ta cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau, ủng hộ công tác người ta một chút thôi.

Khóe miệng Trịnh Phong Thái hiện lên một nụ cười cổ quái:

- Chuyện này, về cơ bản không khác suy đoán của ba nhiều lắm.

Không ngờ Trịnh Phong Thái đáp ứng sảng khoái như vậy, Trịnh Anh Nam giật mình kinh ngạc. Lưu Quang cũng rất bất ngờ nhìn cha vợ mình.

Làm con rể, y biết rõ trong kinh doanh, Trịnh Phong Thái là một người tính toán chi chi, hiện giờ đối với yêu cầu thoạt nhìn hơi ngặt nghèo của Bành Viễn Chinh, ông thản nhiên đáp ứng, không một chút do dự, thật là không sao tin nổi!

Trịnh Phong Thái nhìn con gái và rể, nở nụ cười cáo già:

- Thật ra ba đã sớm muốn thâu tóm mấy nhà máy dệt ở thị trấn Vân Thủy. Ý tưởng này, năm ngoái cha đã nghĩ ra, chỉ có điều chưa có cơ hội thực hiện.

Trịnh Anh Nam và Lưu Quang ngạc nhiên.

- Ba, các nhà máy nhỏ đó nợ rất nhiều, chúng ta mua về, là mua cả một gánh nặng lớn, có lẽ ba cần suy nghĩ cho kỹ.

Trịnh Anh Nam lo lắng nói.

- Hơn nữa, chúng ta còn phải nhận nhiều công nhân như vậy, có cố hết sức cũng không thể nhận hết cả vạn lao động!

Trịnh Phong Thái cười ha hả:

- Bé Anh à, ý nghĩ của hai đứa vẫn là hơi chậm chạp. Mấy nhà máy nhỏ đó đương nhiên không đáng tiền, nhưng chúng ta mua lại, đồng thời mua được rất nhiều đất, ba nhìn là nhìn những mảnh đất này. Về phần công nhân, đa số đều sẽ lựa chọn nhận tiền lương và rời khỏi nhà máy, thay đổi chủ, chắc chắn sẽ có nhiều người bỏ việc! Ba đánh giá, cuối cùng có thể còn lại hai ngàn người là tối đa! Đương nhiên, chúng ta phải giới hạn tối đa việc nhận công nhân, loại bỏ đa số!

Tạm thời trước mắt, chúng ta phải đầu tư lớn, phải chịu thiệt trước mắt, nhưng về lâu dài, chúng ta được hưởng lợi rất nhiều.

Trịnh Phong Thái phất phất tay:

- Tương lai, tài sản lớn nhất không phải là thiết bị, sản phẩm, hay thị phần, mà là đất đai. Các con hãy chờ xem, thị trấn Vân Thủy ở gần nội thành, sẽ bị nội thành hóa rất nhanh. Đến lúc đó, giá đất ở thị trấn Vân Thủy sẽ tăng vọt. Hôm nay chúng ta trả giá mấy chục triệu, vài năm sau sẽ là vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ!

Đôi mắt Trịnh Phong Thái hơi có vẻ hưng phấn.

Lưu Quang ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Ba, chúng ta là xí nghiệp dệt, không khai thác bất động sản, mua nhiều đất như vậy, tốn một lượng tài chính quá lớn, có phải là quá mạo hiểm không?

- Sai, rất sai lầm.

Trịnh Phong Thái giơ tay chỉ vào Lưu Quang nói:

- Lưu Quang, con hằng ngày quản lý xí nghiệp rất có chuyên môn, nhưng tầm mắt không bằng con bé Anh. Con không ngẫm lại xem, ai nói sau này Dệt Phong Thái chỉ có kinh doanh ngành dệt? Như vậy là không được, chỉ một ngành sản xuất, nếu chẳng may tương lai gặp phải khó khăn, sẽ khiến toàn bộ xí nghiệp suy sụp. Ba suy xét, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực khai thác bất động sản, xây dựng và phát triển đô thị, tạo thành tập đoàn sản xuất tổng hợp!

Đây là ngành phát triển mới, tương lai chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn. Chúng ta phải có nhiều ngành mang lại lợi nhuận, mới có thể bảo đảm sự phát triển lâu dài cho công ty. Nếu chúng ta thành công trong việc đưa công ty ra thị trường tài chính, năm tới ba chuẩn bị thành lập tập đoàn dệt Phong Thái (1), chỉ cần chúng ta nắm bắt đúng thời cơ, tương lai sẽ không kém so với tập đoàn Tin Kiệt bao nhiêu.

- Bé Anh này, không cần chờ ba ngày, ngày mai con đi tìm Bành Viễn Chinh, nói chúng ta đồng ý thu mua. Nhưng thu mua cụ thể như thế nào, còn phải tiến hành thương lượng tiếp. Biểu lộ thái độ một cách rõ ràng, cho dù có đưa được công ty ra thị trường hay không, chúng ta cũng sẵn lòng ủng hộ địa phương xây dựng kinh tế, coi như là kết giao với vị Chủ tịch thị trấn Bành này.

Trịnh Phong Thái nhìn Trịnh Anh Nam, khẽ mỉm cười:

- Thái độ nhất định phải thành khẩn!

- Ba, nhưng…

- Không có nhưng nhị gì cả. Con không hiểu đâu, hôm nay ba gặp tên cáo già họ Hoàng, thử dò xét hắn vài câu. Con đoán xem, hắn phản ứng thế nào? Ngay lập tức nổi giận, ngay trước mặt ba, mắng Hoàng Đại Long một trận, mắng đến sùi bọt mép!

Trịnh Phong Thái hơi híp mắt:

- Ba đã quen biết tên cáo già này hơn hai mươi năm, hắn chỉ cần vểnh mông lên, ba cũng biết hắn muốn đánh cái loại rắm gì! (sic!) Hắn muốn đầu cơ kiếm lợi, họ Trịnh ta cũng không phải ngồi không!

Trịnh Anh Nam đỏ mặt lên, sẵng giọng:

- Ba, ba ăn nói thô tục!

Trịnh Phong Thái cười ha hả, đứng dậy lên lầu:

- Thôi, ba sai rồi, sau này không dám nữa!

Nếu Bành Viễn Chinh ở đó, chắc chắn sẽ được Trịnh Phong Thái gào to tán dương tầm nhìn và sự tinh tường của hắn. Trịnh Phong Thái có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên gia sản lớn như vậy, không phải không có lý do. Nếu ông ta không có tầm nhìn hơn người, đã sớm bị thị trường đào thải.

Lúc cha con Trịnh Phong Thái nói chuyện, Tần Phượng dẫn theo Thẩm Ngọc Lan lên tỉnh, tìm nhà nhà khách ở lại. Tuy mười giờ sáng mai, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mới tìm cô nói chuyện, nhưng cô lo lắng sáng mai xuất phát không kịp, vạn nhất dọc đường xảy ra tình huống đột ngột nào đó, sẽ chậm trễ.

Việc tổ chức gọi lên nói chuyện liên quan đến tiền đồ chính trị của cô, đương nhiên cô không dám chậm trễ. Tần Phượng rời khỏi quận không bao lâu, tin cô được đề bạt làm Ủy viên thường vụ Thành ủy liền truyền khắp trụ sở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, tạo nên một cơn chấn động.


An Gia Ung bị đồn công an Vân Thủy tạm giam tại đồn. Đồn trưởng mới đồn công an Vân Thủy là Phó Thái Hà, thân tín của Lý Minh Nhiên.

Dù An gia tự cao có tiền có thế, tập đoàn An Lập cũng quả thật có chút ảnh hưởng ở thành phố Tân An, nhưng Phó Thái Hà không nể mặt An gia. Phó Thái Hà là người của Lý Minh Nhiên, Lý Minh Nhiên điều y đến thị trấn Vân Thủy là có thâm ý. Lý Minh Nhiên luôn nhắc nhở Phó Thái Hà, nhất định phải coi mệnh lệnh của lãnh đạo thị trấn là đúng. Trong tình huống cần thiết, cho dù có phải làm mất mặt lãnh đạo Phân cục một chút, cũng không được khiến Bành Viễn Chinh mất mặt.

Thằng nhóc An Gia Ung này, không ngờ lại dám “đùa giỡn” vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành trước mặt mọi người.

Phó Thái Hà mới tham dự đại hội bổ nhiệm của Quận ủy về, hai vị lãnh đạo Quận ủy đích thân đến tuyên bố bổ nhiệm, cho thấy mặt mũi của Bành Viễn Chinh lớn cỡ nào? Mà trước đó, Bành Viễn Chinh dẫn người xông vào tòa soạn Tân An Nhật Báo, trực tiếp khiến một số cán bộ cấp huyện phải “xuống ngựa”, hành động kinh thiên động địa này đã nhanh chóng được loan truyền rộng rãi. Huống chi, còn có lời dặn dò của Cục trưởng Lý Minh Nhiên.

Bởi vậy Phó Thái Hà, không để ý đến sự kêu gào của An Gia Ung và sự can thiệp của tập đoàn An Lập, lấy lý do thằng nhóc này gây rối trật tự trường học mà nhốt lại.

Cho dù không thể tạm giam, cũng giữ An Gia Ung mấy tiếng đồng hồ, cho tên con ông cháu cha quần áo là lượt này một bài học, đó là suy nghĩ của Phó Thái Hà.

An Gia Bình dẫn người lên tỉnh tham gia lễ ký kết đặt hàng, trên cơ bản, mọi việc của tập đoàn An Lập giao cho người con cả này. An Lập Tiết dần rời xa việc quản lý công ty, chuẩn bị dưỡng lão. Buổi trưa An Lập Tiết đi tắm hơi, vừa về đến nhà đã nghe tin con bị đồn công an Vân Thủy nhốt.

An Lập Tiết giận dữ, tuy nhiên còn giữ được bình tĩnh. Nhưng Trương Thu Cúc, vợ ông ta lại rất sốt ruột. Bà thương yêu nhất là đứa con trai nhỏ này. An Gia Ung đi học ở Pháp, một năm bà bay đến Pháp bảy, tám lần, đủ hiểu bà thương con đến mức nào.

An Lập Tiết đang nghĩ cách tìm người đưa An Gia Ung ra, thấy chậm chạp, Trương Thu Cúc sốt ruột không chờ được, liền dẫn người tìm đến Đại đội phó đại đội cảnh sát hình sự Hoắc Dương, em họ của vợ Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường.

Bà chủ An gia tìm tới nơi, thường ngày An gia ưu đãi Hoắc Dương không ít, Hoắc Dương liền dẫn Trương Thu Cúc tới gặp Phó chủ tịch Phân cục công an quận Tân An Đinh Bác Hầu.

Đinh Bác Hầu cũng không nghĩ nhiều, cho rằng bất quá công tử nhà họ An ra ngoài gây rối bị công an bắt, chỉ cần mình nói một tiếng là được thả. Vì thế y gọi điện cho Phó Thái Hà, trực tiếp bảo Phó Thái Hà thả người.

Đinh Bác Hầu không ngờ, Phó Thái Hà từ chối, thái độ rất kiên quyết. Cũng may, Phó Thái Hà nghĩ, dù sao Đinh Bác Hầu cũng là lãnh đạo Phân cục, ám chỉ vài câu với Đinh Bác Hầu.

Bởi vì Bành Viễn Chinh có quan hệ với Lý Minh Nhiên, bởi vì lần trước hắn xung đột với Vạn Hân Khánh, con gái Phó cục trưởng Vạn Đại Dung, khiến Vận Đại Dung mất chức, trong hệ thống công an thành phố Tân An, các lãnh đạo có một cấp bậc nhất định đều “dè chừng” hắn, nghe nói hôm nay công tử nhà họ An ‘đùa giỡn” hôn thê của Bành Viễn Chinh trước mặt mọi người, Đinh Bác Hầu biến sắc, từ chối lo chuyện này nữa.

Đinh Bác Hầu không biết lai lịch của Bành Viễn Chinh như thế nào, nhưng thấy thái độ của lãnh đạo chủ chốt thành phố và quận, y biết không thể trêu vào hắn.

Không riêng Đinh Bác Hầu, Hoắc Dương vừa nghe nói là có liên quan đến Bành Viễn Chinh và hôn thê của hắn, cũng lập tức lảng ra, bỏ đi. Trước kia Hoắc Dương đã bị một lần ê mặt trước Bành Viễn Chinh, làm sao còn dám giẫm lên vết xe đổ? Lúc này, y đã biết Bành Viễn Chinh là cháu gọi Mạnh Cường bằng cậu, nhưng không biết gì thêm.

Trương Thu Cúc đứng ngồi không yên. An Lập Tiết gọi điện thoại cả một buổi tối, rốt cuộc không đưa được An Gia Ung ra, cũng lòng nóng như lửa đốt. Rất nhiều người quen của An gia ở ngành công an, vừa nghe nói đến Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy, liền từ chối giúp đỡ.

Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh khuyên Phùng Thiến Như nghỉ ở nhà một ngày, nhưng Phùng Thiến Như không chịu, nói các em học sinh sắp đến kỳ nghỉ rồi, cô chỉ dạy chúng được một thời gian ngắn, một mực đòi đến trường. Bành Viễn Chinh không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý.

Phùng Thiến Như đi bộ đến trường. Cô vừa đến cổng trường, đã bị Trương Thu Cúc dẫn theo vài người cản đường. Trương Thu Cúc muốn gặp Phùng Thiến Như để dàn xếp, nhờ cô can thiệp với đồn công an, nhanh chóng đưa An Gia Ung ra.

- Cô là Phùng Thiến Như?

Trương Thu Cúc ăn mặc hoa lệ, trông trẻ hơn tuổi thật nhiều.

Phùng Thiến Như ngẩn người, mỉm cười, đánh giá người phụ nữ trung niên ăn mặc theo kiểu nhà giàu mới nổi này.

- Tôi là Phùng Thiến Như, bà là…

(1) Có lẽ tác giả sơ ý, trong mấy chương trước, khi nhắc đến Dệt Phong Thái đã gọi công ty này là “tập đoàn dệt Phong Thái”, trong khi công ty này chưa lên tập đoàn.

Bạn đang đọc Cao Quan của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.