Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ lão phu nhân lì xì

Phiên bản Dịch · 2227 chữ

Bàn của Từ Xuân Đình còn ba chỗ trống, đó là dành cho Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh và Từ Tiểu.

Bành Viễn Chinh thong dong cười, ngồi xuống, thấy Đông Phương Nham nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi:

- Bí thư Đông Phương!

Đông Phương Nham gật gật đầu.

Từ Xuân Đình liếc nhìn hai người một cái, nâng chén nói:

- Hôm nay, đại thọ tám mươi của mẹ tôi, chúng tôi mở tiệc chúc thọ bà. Cơ bản không có người ngoài, Đông Phương làm việc ở tỉnh, cùng tới tham gia tiệc vui, còn có hai cháu Bành Viễn Chinh và Thiến Như, đều là người một nhà.

Ly rượu thứ nhất, con xin chúc mẹ luôn khỏe mạnh, phúc thọ an khang!

Từ Xuân Đình uống một hơi cạn sạch.

Mấy người con của Từ gia cũng đều nâng ly uống cạn, Phùng Thiến Như nhấp một ngụm nhỏ vang đỏ, Bành Viễn Chinh do dự một chút, cũng uống rượu trắng. Bằng khóe mắt, hắn phát hiện, Đông Phương Nham – người ở thành phố có tiếng là không uống rượu trắng, tửu lượng thấp, cũng hào sảng mặt không đổi sắc uống cạn một hơi.

Thật ra tửu lượng Đông Phương Nham không thấp, cũng không phải không uống rượu trắng. Ngẫm lại, ông ta ở Văn phòng Tỉnh ủy lâu năm như vậy, các cuộc rượu nhiều vô kể, làm sao có thể không uống? Chỉ có điều lúc này thân phận bất đồng, ở thành phố Tân An, ông ta là số một, ông nói như thế nào thì nghe như thế ấy, cán bộ cấp dưới còn ai dám thắc mắc?

Nhưng hôm nay, trong trường hợp này, ông ta có một chút “thụ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà lo sợ), ly rượu chúc thọ Từ lão phu nhân, làm sao dám không uống?

Không khí tiệc rượu rất ấm áp, bởi vì là tiệc trong gia đình, cũng không có quy củ phức tạp trong quan trường. Ngay cả Từ Xuân Đình cũng thoải mái, cùng em trai và anh rể uống liên tiếp mấy ly.

Từ đầu đến cuối, Từ Xuân Đình không giới thiệu thân phận và lai lịch của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, nhưng qua thái độ thân thiết của Từ lão phu nhân đối với Bành Viễn Chinh mà phán đoán, sự chấn động trong lòng Đông Phương Nham càng lúc càng tăng.

Bành Viễn Chinh là vai dưới, đứng dậy kính rượu, bắt đầu là Từ lão phu nhân, cuối cùng là Đông Phương Nham.

- Bí thư Đông Phương, lần đầu có hân hạnh được uống rượu với lãnh đạo, trước hết tôi xin kính một ly.

Bành Viễn Chinh nâng ly rượu uống cạn. Đông Phương Nham mỉm cười, đứng dậy:

- Đồng chí Viễn Chinh quá khách khí, tôi xin cạn ly.

Nếu là ở thành phố, Bành Viễn Chinh có thành khẩn kính rượu cỡ nào, cùng lắm Đông Phương Nham chỉ nhấp môi chiếu lệ thôi, càng không đứng dậy.

Từ Xuân Đình mỉm cười, nói chen vào:

- Đông Phương này, Viễn Chinh nhậm chức ở thành phố cậu, cậu quan tâm chiếu cố hắn một chút!

Đây là lần đầu tiên Từ Xuân Đình mở miệng nói giúp Bành Viễn Chinh, cũng là một câu duy nhất. Nhưng một câu nói này, đối với Đông Phương Nham, có sức nặng ngàn cân.

Đông Phương Nham vội kính cẩn đứng dậy, cười nói:

- Bí thư Từ Yên tâm, đồng chí Viễn Chinh tài đức vẹn toàn, năng lực xuất chúng, tố chất toàn diện, là cán bộ hậu bị trẻ tuổi được thành phố trọng điểm khảo sát, tương lai tiền đồ vô lượng.

Từ Xuân Đình khẽ mỉm cười, quay lại nói chuyện với chị ông ta.

- Bí thư Đông Phương quá khen.

Bành Viễn Chinh cười, Đông Phương Nham vỗ vỗ vai hắn:

- Ngồi đi.

Đột nhiên Từ lão phu nhân mỉm cười, lấy trong túi ra hai bao lì xì, nói:

- Viễn Chinh, Thiến Như, bà nội lần đầu được gặp hai cháu, muốn lì xì cho hai cháu! Cũng không thể để hai cháu gọi hai tiếng “bà nội”, mà không có quà được!

Bành Viễn Chinh lúng túng cười:

- Bà nội, bà khách sáo quá, hôm nay chúng cháu vội tới chúc thọ bà, cũng chưa mang được lễ vật gì, sao lại có thể nhận tiền lì xì của bà được?

Phùng Thiến Như cũng cười, khéo léo từ chối:

- Bà nội, chỉ cần bà khỏe mạnh, chúng cháu rất vui mừng, tiền lì xì chúng cháu không dám nhận!

Bà lão nhướng mày lên, ra vẻ mất hứng nói:

- Sao, bà nội cho tiền lì xì, các cháu không nhận, có phải không coi bà là bà nội?

Viên Tú Lam ngồi cạnh cười nói:

- Viễn Chinh, Thiến Như, đây chỉ là chút lòng thành, nếu các cháu không nhận, bà nội sẽ không vui đâu.

Từ Xuân Đình cũng cười, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như.

Bành Viễn Chinh do dự một chút, biết tiền lì xì này chắc chắn là do Từ gia chuẩn bị, mượn tay bà Từ tặng cho hắn mà thôi. Đây có thể coi như cách thể hiện thiện ý của Từ gia đối với Phùng gia. Nếu mình không nhận, chỉ sợ làm Từ Xuân Đình mất hứng.

Hắn cười khổ, nhận lấy:

- Cảm ơn bà nội!

Từ lão phu nhân cười vui vẻ:

- Vậy mới được chứ. Chờ khi nào hai đứa kết hôn, bà nội lại tặng phong bao đỏ chúc mừng!

Bành Viễn Chinh cười cười, khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như đỏ ửng.

Từ Tiểu ngòi một bên, vẻ mặt đau khổ, giơ tay ra:

- Bà nội, sao cháu không có tiền lì xì? Bà bất công quá!

Bà Từ mỉm cười, vỗ vỗ lên tay Từ Tiểu:

- Cháu thật là, tiền lì xì của cháu còn ít à? Tết vừa rồi, cháu là người đầu tiên chạy tới đòi tiền lì xì của bà!

Khi tiệc mừng thọ của bà Từ kết thúc, đã là chạng vạng. Trước khi bà Từ đi, còn nắm chặt tay Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh, dặn đi dặn lại, sau này hai người phải thường xuyên đến thăm bà, đợi hai người đáp ứng, mới lên xe đi.

Từ Xuân Đình và Viên Tú Lam đứng trước cổng Ngọa Long sơn trang, mỉm cười đưa tiễn thân thích nhà mình.

Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đứng ở một góc đại sảnh, mở bao lì xì của bà Từ ra, bên trong không phải là tiền lì xì như hai người nghĩ, mà là sợi dây chuyền vàng, phía dưới là một trái tim bằng vàng tuyệt đẹp.

Hắn giật mình kinh hãi:

- Thiến Như, xem bao của em xem.

Phùng Thiến Như theo lời, lấy bao lì xì của mình ra, quả nhiên, trong đó cũng là một sợi dây chuyền giống hệt.

Bành Viễn Chinh không biết thời này giá vàng bao nhiêu, nhưng hai sợi dây chuyền vàng đẹp như vậy, hắn là không ít tiền. Hắn không ngờ Từ gia lại tặng lễ gặp mặt hậu như vậy, hắn thoáng nghĩ phải trả lại, nhưng lại cảm thấy không ổn. Suy nghĩ một lúc, vẫn đành nhận lấy.

- Anh Viễn Chinh, phải nhận thôi, tuy nhiên khi về nhà, em phải báo với cha mẹ một tiếng. Còn ông nội, hay là thôi đi, không thì ông lại mắng cho hai đứa một trận.

Phùng Thiến Như hồn nhiên le lưỡi, điệu bộ xinh đẹp động lòng người của cô khiến Bành Viễn Chinh nhìn một lúc, trong lòng nóng lên, không kìm nổi liền ôm lấy cô.

Mặt Phùng Thiến Như đỏ chót, nguẩy người một cái, khẽ nói:

- Anh Viễn Chinh, người ta nhìn kìa!

- Khụ khụ khụ!

Từ Tiểu đứng gần đó, vẻ mặt cường điệu, ho khan. Phùng Thiến Như đột nhiên đẩy Bành Viễn Chinh ra, chạy sang một bên.

Bên kia, Từ Xuân Đình quay lại, thấy Đông Phương Nham còn đứng gần đó, liền cười nói:

- Đông Phương.

Đông Phương Nham vội bước tới một bước, cười nói:

- Bí thư Từ!

- Tân An là thành phố công nghiệp lâu năm, cơ sở hùng hậu. Nhưng có thể nương theo gió Đông, tiến lên một bậc cao hơn hay không, còn trông vào trình độ công tác của bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố các cậu.

Từ Xuân Đình phất tay, điềm đạm nói.

- Xin Bí thư Từ yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng công tác, không phụ lòng phó thác của lãnh đạo Tỉnh ủy.

Đông Phương Nham sống lưng thẳng tắp, nghiêm nghị đáp.

- Tăng cường cải cách, nắm chắc kinh tế, phát triển kinh tế là yêu cầu hàng đầu, nhưng vừa cải cách, vừa phát triển kinh tế, đồng thời còn phải duy trì đại cục ổn định!

Trong lời nói của Từ Xuân Đình, dường như ám chỉ chuyện phân tranh quyền lực gần đây giữa Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.

Đông Phương Nham trong lòng căng thẳng, không đáp lời, chỉ là thái độ càng khiêm tốn và kính cẩn.

- Tỉnh ủy khá hài òng đối với công tác của bộ máy Thành ủy các cậu. Gần đây, vì tăng cường lực lượng bô máy ủy viên thường vụ thành phố, Tỉnh ủy quyết định, đồng ý với đề cử của các cậu, đưa đồng chí Bí thư Quận ủy Tần Phượng vào thường vụ Thành ủy. Được rồi, Đông Phương, quay về Tân An cố gắng làm tốt, tôi tin tưởng vào năng lực và trình độ của cậu.

- Cảm ơn Bí thư Từ và lãnh đạo Tỉnh ủy tín nhiệm bộ máy Thành ủy chúng tôi.

Nghe nói Tần Phượng trở thành Ủy viên thường vụ, Đông Phương Nham giật mình, cảm giác hơi đột ngột. Trước kia ông ta đề cử Tần Phượng với Tỉnh ủy, bị Tỉnh ủy từ chối, nhưng bây giờ lại xuất hiện biến chuyển, điều này có ý nghĩa gì? Sau lưng Tần Phượng có người? Không thể nào!

Đối với Tần Phượng, Đông Phương Nham hiểu khá rõ, nếu Tần Phượng có người hậu thuẫn ở tỉnh, lần trước cô đã thành công lên chức Phó chủ tịch thành phố rồi.

Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sóng vai tới chào từ biệt:

- Bí thư Từ, chúng tôi xin phép về.

- Ừ, hai cháu đi đường chú ý an toàn, sau này có lên tỉnh, nhớ đến thăm bà nội, miễn cho bà lại cằn nhằn bên tai tôi.

Từ Xuân Đình cười, liếc nhìn Từ Tiểu, ám chỉ cô phái xe đưa hai người về.

Đông Phương Nham cười nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, chúng ta đi cùng đi, lên xe của tôi.

- Cảm ơn Bí thư Đông Phương.

Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi cười gật đầu đồng ý.

Đông Phương Nham bước tới bên chiếc xe của mình, nhìn Trần Sơn Ninh phất tay. Trần Sơn Ninh chạy tới kính cẩn nói:

- Lãnh đạo, chúng ta trở về?

Đông Phương Nham thản nhiên nói:

- Tiểu Trần, cậu về nahf một đêm, hôm nay không cần phải theo tôi về Tân An. Chuyện hôm nay, không cần nói với ai cả.

Trước đây Trần Sơn Ninh công tác ở Văn phòng Tỉnh ủy, nhà ở tỉnh. Đột nhiên nghư Đông Phương Nham bảo y về nhà một đêm, y cảm thấy hơi lạ, sao tự nhiên lại không cho mình theo? Nhưng y lại nghe Đông Phương Nham cười tiếp đón Bành Viễn Chinh:

- Đồng chí Viễn Chinh, cô Thiến Như, lên xe đi!

Trần Sơn Ninh chợt hiểu, xấu hổ đỏ mặt: hóa ra không phải Đông Phương Nham quan tâm mình, mà là xe chỉ có thể chứa được bốn người, một thư ký như y, thành kẻ dư thừa.

Phùng Thiến Như chủ động ngồi ở vị trí lái phụ. Trần Sơn Ninh mở cửa xe, kính cẩn nói:

- Lãnh đạo, Chủ tịch thị trấn Bành, mời lên xe!

Từ “Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành, Trần Sơn Ninh đã đổi thành “Chủ tịch thị trấn Bành”, điều này phản ánh chân thật tâm trạng của y, nhưng có lẽ bản thân y cũng không nhận ra.

Đông Phương Nham lên xe, Bành Viễn Chinh liếc nhìn Trần Sơn Ninh, mỉm cười nói:

- Cảm ơn.

Rồi lên xe.

Lái xe lập tức nổ máy, nhanh chóng rời khỏi Ngọa Long Sơn trang trong màn đêm. Trần Sơn Ninh đứng đó cắn chặt răng, đột nhiên sực nhớ, nơi đây cách xa nội thành, muốn đón xe cũng không có, rốt cuộc mình phải lội bộ hơn mười cây số đường núi. Sắc mặt y đầy đau khổ, thầm mắng mấy tiếng, rồi thiểu não đi về phía chân núi.

Bạn đang đọc Cao Quan của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.