Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong lúc nguy cấp

Phiên bản Dịch · 2248 chữ

Lý Tuyết Yến nhướng mày lên, lời nói của Hách Kiến Niên hết sức thẳng thừng, nồng nặc mùi thuốc súng.

Bành Viễn Chinh vắng mặt, Lý Tuyết Yến và Chử Lượng, hai Phó bí thư chưa lên đài chủ tịch, trên đài chỉ có một mình Hách Kiến Niên, ông ta ngồi đó, tìm lại cảm giác nắm hết quyền hành khi xưa.

-Các đồng chí, vừa rồi tôi nhận được chỉ thị của Bí thư Quận ủy Tần. Ý của lãnh đạo đại khái thế này:

-Hiện giờ, đối với việc chuyển đất nông nghiệp sang đất xây dựng, nhất là để tiến hành kinh doanh buôn bán, nhà nước cũng như tỉnh, thành phố đều quản lý rất nghiêm, Bí thư Quận ủy tần bảo chúng ta lập tức tạm dừng dự án cải tạo khu phố buôn bán, làm lại các thủ tục tự thẩm và phúc thẩm có liên quan. Sáng ngày mốt, Ủy ban quy hoạch và xây dựng quận và tổ công tác ngành tiến hành xét duyệt sau.

Bí thư tần chỉ thị, nếu thủ tục không đầy đủ, kiên quyết không cho phép khởi công. Đồng thời, đối với việc đền bù giải phóng mặt bằng cho hơn một trăm hộ công thương và mười mấy hộ nông dân, Bí thư Tần yêu cầu chúng ta phải cực kỳ thận trọng, nhất định phải báo cáo phương án lên quận để quận xét duyệt.

Cho nên, dựa theo chỉ thị của Bí thư Tần, chúng ta nhất định phải lập tức đình chỉ công tác chuẩn bị khởi công, bắt tay vào tự kiểm tra, kiểm điểm, uốn nắn, sửa chữa, xong rồi, nếu quả thật không có vấn đề, lại chờ các ngành liên quan của quận kiểm tra. Tôi thấy công tác này nên giao cho đồng chí Chử Lượng phối hợp với Đồng chí Tuyết Yến cùng làm. Các đồng chí còn lại lo chuyện khác.

Hách Kiến Niên vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, kể cả Chử Lượng, Mẫn Diễm và Khuông Nhã Lam.

Ngày mai là ngày đấu thầu, sau khi xác định được nhà đầu tư, lập tức ký kết hợp đồng giải phóng mặt bằng với các hộ liên quan, xong, là có thể khởi công dự án.

Nhưng Hách Kiến Niên nói mấy câu, liền đem bao nhiêu công sức của mọi người chuẩn bị trước đó đổ xuống sông xuống biển.

Lý Tuyết Yến cau mày nói:

-Bí thư Hách, như vậy sao được? Thủ tục dự án đều đã qua ba cáp quận, thành phố, tỉnh phê duyệt, thủ tục hoàn toàn đầy đủ. Còn cần kiểm tra, thẩm định cái gì nữa? Ngày mai là ngày mở đại hội đấu thầu, tất cả mọi mặt đều đã chuẩn bị xong, cũng đã thông báo đến các xí nghiệp, bây giờ tự dưng lại đột ngột tạm dừng như vậy, làm sao chúng ta ăn nói với xí nghiệp và người dân?

-Đồng chí Tuyết Yến, thủ tục xong hay chưa xong, không phải do chúng ta tự nói với nhau là được. Nhất định phải vàng thật không sợ lửa, trải qua ngành có liên quan ở quận xét duyệt mới được. Đây là chỉ thị của Bí thư Quận ủy Tần, cho dù chúng ta có ngàn vạn lý do, cũng phải dừng lại.

Đại hội đấu thầu có thể hoãn lại, chuyện này để phòng Đảng chính gọi điện thoại đi! Thủ tục xét duyệt cũng không mát bao nhiêu thời gian, có lẽ vài ba ngày là cùng. Nếu lãnh đạo Quận ủy đều chú ý tới dự án này, chúng ta nhất định phải nghiêm túc làm theo chỉ thị của lãnh đạo.

Vài ngày nữa, Bí thư Tần sẽ đến thị trấn kiểm tra chỉ đạo công tác! Đồng chí Tuyết Yến, dự án lùi lại vài ngày không có vấn đề gì quá lớn, nhưng tinh thần chỉ thị của lãnh đạo lại phải lập tức quán triệt đầy đủ!

Hách Kiến Niên luôn mồm “Bí thư Tần”, nhưng có đúng là Bí thư chỉ thị hay không thì mấy người Lý Tuyết Yến không thể tin được. Nhưng Hách Kiến Niên đã nói như vậy, ai cũng không dám trực tiếp phản bác, nếu quả thật là Bí thư Tần chỉ thị, đối nghịch với Hách Kiến Niên khác nào đối nghịch với Bí thư Tần!

Nhưng chuẩn bị lâu như vậy, mất bao công sức, chẳng lẽ bởi vì mấy câu không rõ có thật hay không của Hách Kiến Niên mà đình chỉ? Tuy Hách Kiến Niên nói tạm lùi lại vài ngày, nhưng mọi người đều biết, ông ta đã nhằm vào chuyện này, lại lựa lúc Bành Viễn Chinh không ở thị trấn mà “bắn lén”, chắc chắn là ông ta có chuẩn bị cho bước kế tiếp. Dự án này chỉ cần dừng lại, sẽ bị loại bỏ.

Dự án này, tuy Bành Viễn Chinh chủ đạo thúc đẩy, nhưng đám Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng cũng phải dành rất nhiều thời gian, công sức, làm rất nhiều công việc. Mắt thấy tâm huyết sắp bị tan thành bọt nước, trong lòng họ cảm thấy nóng như lửa đốt!

Ánh mắt Chử Lượng lóe lên, y không biết chính xác liệu Hách Kiến Niên có nắm chắc phần thắng hay không. Nếu quả thật Bí thư Tần nói như vậy, có lẽ cũng có thể phản công thành công, nhân cơ hội đình chỉ dự án này, khôi phục quyền uy Bí thư Đảng ủy thị trấn. Muốn loại bỏ Bành Viễn Chinh, là điều không thực tế, nhưng cũng có thể áp chế được Bành Viễn Chinh.

Đám Cổ Lượng, Hoàng Hà sắc mặt nặng nề, ngồi im lặng, không biết phải làm gì cho tốt. Theo bản năng, họ đều nhìn về phía Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh đi vắng, Lý Tuyết Yến nên chủ trì tình thế.

Hách Kiến Niên đứng dậy nghênh ngang bỏ đi. Đưa Bí thư Tần ra hù dọa, ông ta tin tưởng Lý Tuyết Yến không dám không nghe theo. Mà Bành Viễn Chinh được tin về gấp, thì ông ta đã thành công, dặt hắn vào thế đã rồi, vất bỏ dự án kia sang một bên.

Sự “oán hận” của Hách Kiến Niên đối với dự án vải tạo khu phố buôn bán, vượt xa mức tưởng tượng của mọi người. Chí vì cái dự án này, ông ta một bước sai, lại một bước sai, cứ bại dần, để cuối cùng bị Bành Viễn Chinh đoạt mất quyền lực. Ngày hôm nay, là một cơ hội tuyệt hảo để ông ta lật ngược thế cờ!

Sau khi Hách Kiến Niên và người của ông ta rời khỏi, bầu không khí trong phòng hội nghị lặng như tờ, có thể nghe tiếng hít thở gấp gáp của Hoàng Hà và Cổ Lượng. Quý Kiến Quốc hơi bực bội, châm một điếu thuốc, nhíu mày nói:

-Bí thư Lý, tôi không tin đây là ý của Bí thư Tần. Bí thư Tần trăm công ngàn việc, làm sao có thể chú ý tới một dự án nhỏ xíu ở thị trấn Vân Thủy chúng ta được!

-Cũng không hẳn đâu, cho dù ông ta “lấy da hổ làm cờ”, cũng không dám đi quá giới hạn. Tuy nhiên, có thể ông ta chỉ “thêu dệt” thêm vào chỉ thị của Bí thư tần mà thôi.

Ngô Minh Quánh hạ giọng nói.

Cổ Lượng hơi tức giận phất phất tay:

-Bí thư Lý, cô nói nên làm thế nào bây giờ? Chủ tịch thị trấn Bành vắng mặt, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn dự án bị đình chỉ? Thấy không ổn, thì nên nhanh chóng gọi điện thoại cho Chủ tịch thị trấn Bành, hỏi cậu ấy xem nên xử lý như thế nào?

Ánh mắt mọi người đều dồn vào Lý Tuyết Yến.

Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài:

-Các vị, tôi đã gọi vào máy nhắn tin cho Chủ tịch thị trấn Bành, nhưng tôi đoán bây giờ anh ấy còn đang ở trên xe lửa, chừng tối nay mới có thể đến nơi và gọi điện trả lời được.

Thi Bình cũng nhíu mày nói:

-Thế thì làm sao bây giờ?

Mọi người thở ngắn than dài, hết đường xoay xở. Thật ra, cũng không phải tất cả đều không có chủ ý, chỉ là địa vị và quyền lực khác nhau, họ không thể làm chủ.

Mọi vẫn nhìn vào Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến chần chừ một lát, rốt cục cắn răng, phất tay quả quyết nói:

-Chủ tịch thị trấn Bành vắng mặt, tôi quyết định. Lão Cổ, lão Hoàng, đại hội đáu thầu ngày mai cứ tiens hành như dự định, tôi ở lại Ủy ban nhân dân thị trấn cùng Chử Lượng đối chiếu thủ tục thẩm tra!

Cổ Lượng cả kinh, nhẹ nhàng nói:

-Nhưng ông ta…

-Không cần để ý đến ông ta! Nếu có hậu quả gì nghiêm trọng, một mình tôi gánh vác trách nhiệm! Tôi ở lại Ủy ban nhân dân thị trấn đối phó với ông ta!

Lý Tuyết Yến quyết định thật nhanh và dứt khoát.

Trên thực tế tính cách của Lý Tuyết Yến và Tần Phượng hơi giống nhau. Nếu không, một nữ cán bộ mới hơn hai mươi tuổi như cô làm sao có thể kiên trì công tác ở thị trấn lâu như vậy. Nhưng từ khi Bành Viễn Chinh đến, tất cả mọi việc cô đều làm theo ý của Bành Viễn Chinh, đem cá tính mạnh mẽ của mình dần dần ẩn giấu đi.

Bây giờ, trong lúc nguy cấp, Bành Viễn Chinh vắng mặt, việc đán làm thì phải làm, Lý Tuyết Yến liền đứng ra để quyết định và chịu trách nhiệm. Mà ở nhóm các cấp phó này, cũng chỉ có cô có địa vị cao nhất, xếp sau Bành Viễn Chinh, vừa là Phó bí thư vừa là Phó chủ tịch thị trấn.

Lý Tuyết Yến mang chồng hồ sơ thủ tục dự án đến phòng họp chuẩn bị cùng nhóm Chử Lượng tự thẩm tra. Cô để Điền Minh ở phòng làm việc của cô, chờ nghe điện thoại của Bành Viễn Chinh.

Buổi chiều, vào giờ tan tầm, qua Mẫn Diễm, Hách Kiến Niên biết Lý Tuyết Yến không ngờ bao biện làm thay, khăng khăng cử hành đại hội vào ngày mai, không khỏi giận tím mặt.

Ông ta nổi giận đùng đùng đi vào phòng họp, nhìn Lý Tuyết Yến quát to:

-Đồng chí Tuyết Yến, sao cô lại làm như vậy? Tôi đã hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với cô, thông báo lùi đại hội đấu thầu ngày mai lại vài ngày, tại sao cô không làm? Ai cho cô cái quyền này?

Cô làm như vậy là muốn công khai chống đối tôi hay là công khai chống đối Bí thư Quận ủy tần?

Lý Tuyết Yến đã liệu định là Hách Kiến Niên sẽ không từ bỏ ý đồ, cô ngẩng đầu lên nhìn Hách Kiến Niên cười nhạt:

-Bí thư Hách, tôi cho rằng, đấu thầu và xét duyệt thủ tục không có gì mâu thuẫn với nhau! Các giai đoạn chuẩn bị cho việc đấu thầu đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa, đã mời các doanh nghiệp lớn tham gia đấu thầu, một khi hủy bỏ, đến lúc làm lại sẽ rất khó khăn.

Tôi không muốn chống đói ai cả, nhưng tôi cảm thấy công việc là công việc, không thể vì động cơ cá nhân mà phá hỏng đại cục của thị trấn!

-Công tác của thị trấn Vân Thủy khi nào đến lượt cô tự quyết định? Chử Lượng, lập tức ra lệnh cho phòng Đảng chính ra thông báo, đại hội đấu giá ngày mai bị hủy bỏ! Khi nào mở lại, sẽ có thông báo khác!

-Công tác của thị trấn Vân Thủy không phải cá nhân nào làm chủ, mà do Đảng ủy và chính quyền làm chủ!

Đến lúc này thì Lý Tuyết Yến cũng bất chấp tất cả, cô cả giận nói:

-Cách làm của Bí thư Hách, tôi hoàn toàn không ủng hộ. Tôi hết sức nghi ngờ dụng tâm của Bí thư, tôi muốn báo cáo lên lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận! Đại hội đấu thầu ngày mai nhất định sẽ cử hành đúng hạn!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Yến đoe bừng lên, cô nói như chém đinh chặt sắt:

-Ai cũng không ngăn được!

Thái độ quá mức cứng rắn và mạnh mẽ của Lý Tuyết Yến khiến Chử Lượng và Mẫn Diễm ngẩn ngơ. Bọn họ thật sự không ngờ, Bành Viễn Chinh đi rồi, lại xuất hiện một Lý Tuyết Yến!

Lúc này, hai người đột nhiên bừng tỉnh: Lý Tuyết Yến này cũng không phải dễ bắt nạt, cô là con gái của Lạc Thiên Niên!

Tuy Lạc Thiên Niên đã về hưu, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lý Tuyết Yến mà thật sự muốn đối kháng với Hách Kiến Niên, chỉ sợ…

Chử Lượng thầm thở dài. Một tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng y lại tắt ngúm.

Bạn đang đọc Cao Quan của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.