Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đến người đi

Phiên bản Dịch · 2727 chữ

Lúc mẹ già giở sở trường cốc đầu quen thuộc lên trán của cô, Hoắc Sở Kiệt liền như một cơn gió, cút ra khỏi nhà của cô.

Chính xác mà nói, là nhà của mẹ cô, bởi vì lúc mẹ cô nhìn thấy anh xông ra ngoài cửa liền rống giận: "Hạ Sơn Chi, đây không phải là nhà cô, là nhà của lão nương, cô không có quyền đuổi con rể của tôi."Bat‿di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.

"Những lời mới vừa nói, thật là quá đáng!"

Mẹ già vừa chỉ chỉ vào mặt cô, rồi lại hạ tay xuống, phẩy tay áo một cái vội vàng đuổi theo con rể nhà mình.

Cô nhìn chằm chằm theo bóng lưng mẹ già đang chạy như điên, thở dài nói: "Chuyện anh ấy làm chuyện, so với con còn quá đáng gấp trăm lần!"

Cô đứng lên, đi lòng vòng xuống bếp uống nước, tiếp đó liền đi lên lầu.

Lại bị cha già gọi lại hỏi: "Bé con, con làm sao vậy?"

Cha cô lôi kéo cánh tay của cô hỏi, cô thuận thế tựa lên trên vai ông nói: "Hoắc Sở Kiệt đã làm một chuyện. . . . . .mà con không có cách nào tha thứ được."

Cha cô thở dài, bàn tay đặt lên đỉnh đầu của cô, vuốt ve: "Các con cứ như những đứa bé vậy, chuyện gì cũng có thể làm ầm ĩ."

Cha già lại vuốt lưng của cô, thở dài một hơi: "Bất luận có như thế nào, cha mẹ vẫn luôn ở đây. Đừng nhìn mẹ con đang đuổi theo con rể mà thật ra là bà ấy đang đuổi theo hạnh phúc của con đấy."

Cô vốn đang vô cùng mệt mỏi, lại bởi vì câu nói sau cùng của ông mà buột miệng cười, dạo này, ngay cả cha cô cũng chạy theo trào lưu này.

Tâm tư rối bời lại nghe được một câu như vậy không biết là chua một chút hay là xua tan đi một chút.

Cô gật đầu một cái, nhấc chân bước lên cầu thang, cha cô lại bổ sung thêm một câu không nhẹ không nặng: "Mẹ con nhìn người luôn luôn chuẩn, bà ấy thích Sở Kiệt, cũng không phải là không có nguyên nhân."

Thật ra thì, tất cả đều đang đứng về phía của Hoắc Sở Kiệt mà thôi.

Kể từ ngày cô đuổi người kia cút ra khỏi nhà mình, không đúng, phải là nhà của mẹ cô, thì người kia cũng không ló mặt đến đây nữa.

Ngày theo ngày cứ thế trôi qua, người kia cút cũng thật im ắng.

Mà bên tai cô cũng không hề được thanh tịnh, mẹ già vẫn càu nhàu trước sau như một, làm cho đầu cô muốn nổ tung.

Mà mẹ chồng cô cũng thường xuyên vào cửa.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Lúc này cô đang ở trong phòng khách vừa ăn ô mai, vừa xem ti vi, thì một phu nhân cực kỳ ưu nhã ngồi xuống ở trước mặt, nhưng lại không hề phát ra tiếng động nào.

Không thể không cảm thán, người với người thật sự chênh lệch quá lớn, mẹ già của cô cũng chưa từng ưu nhã được như thế.

"Đang xem gì vậy, Bé con?"

Quý phu nhân ưu nhã chậm rãi kéo tay của cô sang, tốc độ nói chuyện cũng hết sức chậm rãi, chỉ động tác đó thôi đã thấy ưu nhã rồi.

Cô thô lỗ nhổ hột ô mai ra, rất không có hình tượng, nhưng ai sẽ để ý chứ, cô cũng không cần làm cho ai nhìn.

Lại nhét một viên ô mai khác vào miệng, mới nói: "Mẹ, đây là phim thần tượng không có dinh dưỡng, các mẹ sẽ không thích đâu."

Năm ngón tay mềm mại của quý phu nhân vuốt tay của cô, so với bàn tay khẳng khiu kia của cô thì tay của bà mới chính thức gọi là mềm mại không xương.

Giọng nói cũng vô cùng êm ái : "Mẹ đã già, đối với những người tuổi trẻ như các con thật sự rất khác nhau."

Cô ngẩng đầu, nâng cằm lên, ngó trái nhìn phải một chút, nhìn kỹ một hồi thật lâu mới nói: "Ơ, làn da trơn mềm, cũng có thể chảy ra nước nữa sao."

Mẹ Hoắc vuốt ve tay của cô, ha ha ha cười lên, tiếng cười cũng tựa như chuông bạc thật dễ nghe.

Cô chống cằm ngơ ngác nhìn bà, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, da rất trắng, từng tuổi này mà nếp nhăn vẫn không lộ rõ, bởi vì công tác chuyên môn nên trên mặt luôn mang theo nụ cười, cả người hòa khí đoan trang.

Cô có muốn giống cũng không được, khí chất phụ nhân tuyệt cao như thế làm sao lại nuôi được một đứa con trai khác nhau một trời một vực như vậy ?

Có thể là cảm nhận được nghi vấn trong mắt cô, mẹ Hoắc vỗ nhẹ lên mặt của cô nói: "Sao thế, vẫn còn ở tức tiểu tử thối kia sao?"

Lòng bàn tay mềm mại sờ lên trên gò má, dịu dàng không nói ra được, cô cũng không có cách nào tiếp tục tránh cái đề tài này: "Mẹ."

Vĩ âm kéo thật dài, cô chớp mắt vô tội nhìn bà, ngón tay trên mặt lại chuyển qua bên tai, thay cô gỡ những sợi tóc đang rơi tán loạn: "Có cái gì uất ức thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con giáo huấn nó. Tiểu tử thối kia càng lớn lại càng không nghe lời."

Cô cắn cắn môi, không biết nói làm sao, xác thực có chút. . . . . . Khó có thể mở miệng.

Trải qua hai mươi ngày vừa rồi, nói đến tức, mới đầu xác thực là tức giận đến muốn chết, tim phổi đều muốn nổ tung, buổi tối cũng không thể ngủ được, ban ngày cũng ăn không ngon. Mà bây giờ, cả người giống như quả khí cầu bị kim châm rách nát, hơi rò rỉ từng chút một ra bên ngoài, khí cầu bẹp dí, nằm im dưới đất.

Bàn tay mềm mại tiếp tục vuốt tóc của cô, thật chậm rãi, vô cùng thoải mái: "Buổi trưa hôm đó, tiểu tử thối kia trở về nhà không nói một tiếng, mẹ còn hỏi về con, nó lại nghiêm mặt mím môi không nói câu nào, bị mẹ bức đến nóng nảy, lại hất tay trở về phòng khóa trái cửa lại, qua mấy phút lại nặng nề xuống lầu, lái xe đi mất."

"Nghe mẹ con nói vợ chồng son cãi nhau, hai người đều mạnh miệng, đều không nói đã xảy ra chuyện gì. Mẹ gọi điện thoại nó cũng không nhận, những ngày này cũng không trở về nhà. Cũng may Thần Thần gọi điện thoại tới nói cho mẹ biết, anh họ của nó gần đây không ăn cơm, chỉ uống rượu, uống đến mức thủng cả dạ dày vào bệnh viện, nó bây giờ cũng không có biện pháp nào, liền gạt thằng nhóc kia len lén nói cho mẹ biết. Tiểu tử thối kia uy hiếp không cho con bé nói với bất kỳ ai, nếu không năm nay liền gả con bé đi. Thần Thần còn nói, nó đã phải mạo hiểm hạnh phúc nửa đời để gửi tin tình báo cho ta biết."

Bà nói một hồi lâu đến cuối cùng mới nở nụ cười.

Gần mẹ Hoắc như vậy, nên cô có thể nghe được tiếng thở dài vô cùng nhẹ , cũng cực kì nhạt kia, rất ngắn rất nhanh, lại không che giấu được sự đau lòng.

Thủng dạ dày sao?

Ha ha, Hoắc Sở Kiệt, khổ nhục kế đều mang hết ra dùng sao.

"Nghe nói cả người nó gầy đi trông thấy, ngũ quan biến dạng nghiêm trọng, cũng không biết cháu của ta về sau có nhận được người cha như vậy không nữa."

Tay của mẹ Hoắc đặt lên trên bụng cô, sau hai tháng, cuối cùng cũng đã nhô ra một chút, mặc dù không lộ rõ, nhưng tóm lại vẫn còn có .

"Mẹ, người biết sự kiện kia rồi sao?"

Cô cúi đầu xuống, dựa vào vai mẹ Hoắc, nói từng chữ từng chữ thật chậm, nhưng mà rốt cuộc cũng đã nói ra, từ này kể từ sau ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên nhắc tới.

Đầu ngón tay mềm mại kia khẽ run một cái, động tác nhẹ nhàng chậm chạp vỗ về lên bụng cô, mí mắt như xé ra, trái tim mãnh liệt nhảy dựng lên.

Trên TV, Khang Kiều Kiều vẫn đang diễn rất hăng hái, tràn ngập không gian, màng nhĩ lại kêu lên ông ông, một chút cũng không nghe lọt, chỉ có đầu ngón tay chạm lên bụng, đang run rẩy kia, đặc biệt rõ ràng chạm đến giác quan.

Trầm mặc hồi lâu mẹ Hoắc rốt cuộc cũng mở miệng: "Nghe nói rồi, là Thần Thần kể lại."

Trong lời nói của bà không nghe ra bất cứ tia cảm tình nào, mà cô lại tựa như là con gái của bà, nghe thế nào cũng không đoán được chút ý tứ.

Cô cong người, đưa tay ra ôm lấy mẹ Hoắc, chôn ở trước người của bà mà cọ xát: "Mẹ, có phải người rất đau lòng hay không ?"

"Ừ, xác thực là rất đau lòng. Cực đoan như thế, rốt cuộc là giống người nào. Bé con à, mấy ngày qua mẹ không ngủ giấc nào được an ổn cả, nghĩ đến con trai mình đã làm ra chuyện như vậy, lòng ta thấy thật lạnh. Người xưa có câu thân thể do cha mẹ ban cho, hành động kia của nó tương đương với tự diệt còn gì, ta với cha Hoắc con làm sao mà chịu nổi. Nhưng mẹ một chữ cũng không dám nói cho cha Hoắc của con biết, nếu ông ấy biết, nếu không phải là bị thủng dạ dày thì chân cũng bị đánh cho tàn phế. Con đừng nhìn cha con bình thường hòa hòa khí khí, một khi chạm đến ranh giới cuối cùng, ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào."

Vòng tay của cô chợt căng thẳng, lòng lại chua xót đến tận xương: "Ta làm sao lại sinh ra một đứa con trai ngu như vậy chứ? Làm bậy như vậy!"

Cơ hồ ngay trong nháy mắt này, nước mắt rào rào rơi xuống, nhịn cũng không không nhịn được, như nước lũ trào ra.

Nước mắt lốp bốp rơi xuống ở trên quần bông in hoa, đọng lại thành vũng.

Lỗ mũi bị nghẹn gay gắt, hít thở không thông, cắn chặt môi nói không ra một chữ.

Bàn tay ấm áp sờ sờ lên đầu cô, không biết là muốn an ủi, hay là muốn dung túng cho cô khóc một lần cho thỏa.

"Có cái gì uất ức thì khóc lên đi, giữ trong lòng sẽ khó chịu, đối với thân thể không tốt."

Mẹ Hoắc ôm lấy cô, ***g ngực bất cứ lúc nào cũng ấm áp, giống như tri âm của cô vậy .

Giọng nói dịu dàng của mẹ Hoắc giống như một lệnh đặc xá, làm cô gào khóc thật to.

Vừa khóc vừa oán trách.

"Hu hu.hu . . . . . Sao anh ấy không suy tính hậu quả. . . . . .hu hu. . . . . ."

"Ừ."

"Anh ấy thật xấu, con hận anh ấy."

"Ừ."

"Con đã nói rồi sẽ hận anh ấy cả đời."

"Ừ. . . . . . nhưng chắc khó mà làm được." Mẹ Hoắc ngừng động tác lại, giọng nói khẽ giương cao.

"Nhưng ngày thứ hai, con lại hận đến muốn cắn chết mình. . . . . .hu hu hu. . . . . . con thế nhưng lại thấy đau lòng."

"Tiểu tử thối kia một năm kia dữ dội gầy đi 30 cân, thật đáng đời!" Mẹ Hoắc chỉ còn kém nước cắn răng nghiến lợi.

"Anh ấy không phải là người, tại sao có thể chà đạp thân thể của mình như vậy chứ?"

"Hoàn toàn chính xác, tiểu tử thối kia không phải là người!"

Mẹ Hoắc lau lau khóe miệng cho cô, lông mày cũng không hề nhíu lại, trong lòng liền ấm áp, như có dòng nước ấm chảy qua.

Cô khịt khịt mũi, tiếp tục rơi nước mắt: "Anh ấy không sợ đến vạn nhất sao? Vạn nhất nếu có một sơ xuất, đứa bé không thể không có ba sao?"

"Ách. . . . . ." Mẹ Hoắc dừng lại, rất nhanh liền phản ứng kịp: "Ta đã thảo luận qua với Thượng Đế , thằng nhóc gầy còm kia có thể sống đến 90 tuổi."

"Mẹ, vậy người có thể thuận tiện đòi cá lợi tức, để thượng đế khiến cho con dâu người cũng sống đến 90 tuổi hay không?"

"Đương nhiên là có!"

Dưới ánh mắt tha thiết của cô, mẹ Hoắc không chậm trễ chút nào liền vỗ ngực bảo đảm.

Cô cảm động đến rơi nước mắt, lệ rơi càng lợi hại hơn, khẽ dựa vào trong ngực bà, nước mắt nước mũi lau hết lên người của bà: "Hu hu hu. . . . . . Mẹ, mẹ đối với con thật tốt."

Mẹ Hoắc không ghét bỏ còn giúp cô lau mặt sạch sẽ, càng về sau, khăn giấy cũng hết sạch, mẹ cô không biết từ đâu xông tới, hết sức kịp thời đưa tới một hộp mới, còn tỉ mỉ mở cả niêm phong.

Cô nhìn vào ánh mắt tối tăm của mẹ già, ngước đầu, xì mũi một cái.

Mẹ cô thế nhưng lại không lộ ra một tia chán ghét, lại vẫn khẽ gật đầu tựa như đang trấn an.

Cô đem khăn giấy ướt nhèm nhẹp ném vào trong thùng rác, tiếp tục gào thét .

Gào thét càng về sau, liền trở nên run rẩy, thút tha thút thít không phát ra được âm thanh nào.

"Uống nước bổ sung năng lượng, muốn tiếp tục cũng phải có hơi sức."

Một ly nước nóng bốc hơi đưa tới trước mặt cô, nâng mí mắt sưng đỏ lên, mẹ cô nghiêm túc khác thường nhìn cô chằm chằm, nhíu mày nói: "Bộ dáng kia thật xấu xí, cũng không biết tiểu tử thối kia coi trọng con ở điểm nào. Nói tóm lại chuyện tốt duy nhất chính là tiết kiệm được chút tiền cơm."

"Mẹ mẹ mẹ. . . . . ."

Chủ nhân nghẹn nửa ngày nói không ra chữ thứ hai, cũng không phải ai khác mà chính là Hạ Sơn Chi đang khóc đến tê tâm liệt phế hoàn toàn thay đổi thảm không nỡ nhìn .

Hạ Sơn Chi giận đến phát run cả người, lỗ mũi vốn không suông sẻ, hoàn toàn bị ngăn chặn lại.

Chỉ có thể mở to trừng mắt nhỏ, tức giận chu miệng lên, nhất dương chỉ của mẹ già liền áp xuống : "Con gái nhà ai mà xấu xí thế, tàn tạ đến mức này."

"Mẹ, lão thái thái thối này chọc giận con, con giận đến mức buồn bực đau bụng."

Cô kéo kéo ống tay áo của mẹ Hoắc, tội nghiệp mà nói, nước mắt rơi xuống rất hợp với tình hình, mặc dù bộ dáng rất tàn tạ, nhưng như vậy cũng tạo chút cảm giác vừa thấy đã thương.

Thật đúng như vậy, mẹ Hoắc sau khi nghe xong, vội vuốt ngực cho cô, căm tức nhìn mẹ già nói: "Bà Hạ à, cái người này thời kỳ mãn kinh đều đã qua rất nhiều năm, như thế nào mà vẫn còn huyên náo khiến cho con dâu ta mất hứng đây. Đi, đi nấu cơm ."

"Bà Hoắc này, bà mới đến thời mãn kinh, cả nhà bà cũng đến thời mãn kinh ing!"

Mẹ già quả nhiên là hung hãn, nói xong lời này, liền rên một tiếng, uốn éo cái mông, liền biến mất.

Mẹ Hoắc kìm chế thật tốt, cũng không phản đối, tuyệt không tức giận, cười híp mắt nói với cô: "Bé con à, đừng giận. Về sau bị ai khinh bỉ liền nói cho mẹ, mẹ sẽ con chế phục người đó!"

Cô sững sờ nhìn theo nụ cười ấm áp của mẹ chồng , từ từ, gật đầu.

Bạn đang đọc Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích của Kim Hà Dĩ Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.