Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Không Nhận Ra Tôi Thật Sao?

1883 chữ

Uông Kiếm Hàn vừa mới dứt lời, mấy chục huynh đệ chắn ở trước mặt đã rắc rắc bỏ chốt bảo hiểm súng, nòng hướng thẳng vào hai cỗ xe phia trước.

Phía trước ánh lửa rực trời, bên này lại yên tĩnh quỷ dị.

Không ai nói một lời, thậm chí gió biển như ngưng lại.

Y Đằng Huân biết sự tàn bạo của quân nhân Hoa Hạ, nếu như không tim được người có đủ phân lượng đuổi đi, sợ rằng mình phải xuống xe tiếp nhận kiểm tra rồi.

Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, lúc này đi tìm cứu binh, không phải là càng thêm bị chú ý sao?

Một vệ sị áo đen hỏi:

- Y Đằng tiểu thư, Anh Mộc tiên sinh và nước Hoa Hạ có quan hệ không tệ với một số quan viên chủ yếu của Hoa Hạ, có nên nhờ Anh Mộc tiên sinh ra mặt giải quyết không? - Không cần đâu, sợ không kịp nữa, xem ra bọn chúng có phòng bị trước, chúng ta xuống xe tiếp nhận kiểm tra đi, nhớ kỹ thân phận ngụy trang của mình.

Y Đằng Huân nhìn dung nhan của mình trên kính xong, đẩy cửa đi xuống trước.

Y Đằng Huân là người đứng đầu những người này, cô hạ mệnh lệnh, nhưng người khác chỉ đánh nghe theo, vì thế người trong hai cỗ xe toàn bộ đều đi xuống.

Y Đằng Huân đứng trước Uông Kiếm Hán, dùng tiếng Hoa Hạ không tiêu chuẩn lắm nói:

- Anh là ai?

Cô được huấn luyện gián điệp, tiếng Hoa Hạ rất tiêu chuẩn, từ ngôn ngữ căn bản không nhận ra là người nước ngoài được. Nguồn: http://truyenyy.vn

Nhưng nếu như nói quá tiêu chuẩn, không phải là khiến những quân nhân này nghi ngờ sao? Nên cố ý cuộn lưới, giữ giọng người Đông Dương nói tiếng Hoa Hạ, như vậy mới chứng minh cô là người Đông Dương chính gốc, đồng thời là người Đông Dương ở Hoa Hạ chưa lâu. - Vấn đề này phải do tôi hỏi cô, cô là ai?

Uông Kiếm Hàn mắt quét qua lại trên mặt và người nữ nhân này, mong từ trong đó phát hiện ra được điều gì.

Trang phục Đông Dương hồng nhạt, tóc búi cao, lộ ra chiếc cổ thon dài, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh tú, là mỹ nhân Đông Dương, hơn nữa đôi gốc mộc trên bàn chân nhỏ, là trang phục cô gái Đông Dương điển hình.

Nếu như nói mỹ nhân này là kẻ đứng đầu phần tử khủng bố mà bọn họ phải tiễu trừ, ngay cả bản thân Uông Kiếm Hàn cũng hoài nghi.

- Tôi là Tiêu Khuyên Anh Mẫn con gái Tiểu Khuyên Mục chủ tịch công tay Cạnh Đằng Chu Thức, lần này cùng gia phụ tới Hoa Hạ khảo sát thị trường...không biết chúng tôi đã phạm vào điều luật nào của quý quốc? Mà ép chúng tôi xuống xe kiểm tra.

Y Đằng Huân ra sức nói lý, trên mặt mang theo kiêu ngạo của người Đông Dương khi đối diện với người Hoa Hạ.

Người ngoại quốc đều biết, nếu như bọn họ nói chuyện với người Hoa Hạ không kiêu ngạo một chút, những tên ngu xuẩn đó căn bản sẽ hoài nghi thân phận và động cơ của anh.

Uông Kiếm Hàn tươi cười giải thích:

- Chúng tôi nhân được tính báo đáng tin, có người giao dịch thuốc phiện trong hội quán, chúng tôi phải bắt về quy án, mong tiếu thư lấy giấy chứng minh ra phối hộp với công tác của chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích.

Chuyện ở trong nhà, hắn cũng không muốn gây ồn ào ra bên ngoài, nếu không tới khi đó hai bên lạnh tranh cãi.

Nếu như truyền thông Đông Dương đem chuyện này đi đăng lên báo, là nước Hoa Hạ tùy tiện kiếm tra người Đông Dương, xâm phạm nghiêm trọng tới tự tôn và nhân quyền .... Sợ rằng Quan lão gia cho bọn họ đi làm đường sắt mới có thể dịu cơn giận của bạn hữu lân bang. - Tôi không phải là nhân viên công ty, nên tôi không có chứng minh công tác. Nhưng tôi có chứng minh thân phận của Đông Dương.

Y Đằng Huân lấy ra một chứng minh thân phận thông dụng ở Đông Dương.

Uông Kiếm Hàn nhận lấy kiếm tra, thực sự tìm không ra lý do giữ bọn họ lại nữa.

- Thật xin lỗi đã quấy rầy.

Uống Kiếm Hàn đánh giá qua mấy người áo đen khác một lượt:

- Hiện giờ các vị có thể đi rồi.

- Cám ơn, hi vọng các anh có thể mau chóng kết thúc vụ án.

Y Đằng Huân cực kỳ nhã nhặn khom người cháo Uông Kiếm Hán, tiêu chuẩn của đại gia khuê tú.

Diệp Thu ở bên kia luôn dùng tai nghe lưu ý động tĩnh bên này, nghe thấy lời đối thoại của Uông Kiếm Hàn và cô gái kia, hoài nghi trong lòng dần tan đi.

Lần này tập kích tiêu diệt, đối phương hẳn là không biết được tình báo bên này, nhưng bọn họ ngăn cản quần chúng có chứng minh thân phận thanh bạch, hơn nữa nghe ngữ khí cũng không sợ bị người khác kiểm tra.

Chẳng lẽ bọn họ không phải là mục tiêu?

Nếu không phải là mục tiêu, tất nhiên phải mau chóng thả bọn họ đi, tập trung sức lực tìm hung thủ thực sự.

Nhưng Diệp Thu luôn cảm thấy đối phương có gì đó không ổn.

- Đội ba đội bốn giữ cửa trước, gặp phải mục tiêu khả nghi lập tức ngăn cản.

Diệp Thu vừa dặn vừa chạy tới cửa sau.

Y Đằng Huân thoát khỏi kiếp nạn, mừng thầm trong lòng.

Vừa mới lên xe, đang chuẩn bị bảo lái xe đi sau, thì quân nhân vốn lui ra lại chắn ở giữa đường, nòng súng chía thẳng vào xe.

Y Đằng Huân tức giận xuống xe nói:

- Các vị làm cái gì? Nói mà không giữ lời là cách sử xự của quân nhân Hoa Hạ sao? Tôi sẽ khiếu nại lên đại sư quán các vị nhiều lần gây sự.

Uông Kiếm Hàn nhún vai, thản nhiên nói:

- Có người muốn gặp cô, nên tôi chỉ đành mời cô đợi chốc lát.

- Là ai?

Tim Y Đằng Huân thắt lại, có cảm giác không lành.

- Là tôi?

Diệp Thu từ trong rừng xông ra, chạy tới bên cạnh Uông Kiếm Hán.

Y Đằng Huân nhìn thấy người muốn gặp không ngờ là Diệp Thu, mắt tức thì mở to, đây là khuôn mặt cô quá quen thuộc, bọn họ đã giao tiếp với nhau không chỉ một lần.

Có thể nói nếu như không phải Diệp Thu xen vào giữa, thì tất cả mọi việc đã vận hành theo kế hoạch.

Nhưng vận mệnh của tất cả mọi người đều vì hắn mà thay đổi.

- Anh là ai?

Y Đằng Huân giả vờ không nhân ra, song vẫn giữ vẻ ngang ngược bất mãn.

- Tôi tên Diệp Thu, nhìn một lá cây biết mùa thu. Không biết cô đã nghe tới thành ngữ này chưa? Bọn họ là huynh đệ cấp dưới của tôi, là tôi bảo bọn họ chặn cô lại.

Diệp Thu cười nói, ánh mắt như dao quét qua khuôn mặt Y Đằng Huân.

"Khi cô ta nhìn thấy mình, mặc dù trên mặt không thể hiện ra điều gì, nhưng ánh mắt đã bán đứng suy nghĩ chân thực của cô ta. Vậy chứng minh cô ta biết thân phận của mình? Hơn nữa vẻ kinh ngạc chỉ lướt qua là biết mất, chứng minh năng lực tiếp nhận tâm lý của cô ta cực mạnh, điều này đại biểu cho điều gì?" Đại biểu cho cô gái này không đơn giản, Diệp Thu thầm nghĩ.

Diệp Thu nhìn Y Đằng Huân, tươi cười hòa ái nói:

- Tiểu thư chúng ta có phải là đã gặp nhau không?

- Không, tôi không biết anh.

Y Đằng Huân lập tức phủ nhận.

Diệp Thu cố gắng khuyên:

- Không thể nào! Cô nghĩ kỹ lại đi.

- Tôi khẳng định, tiên sinh, tôi căn bản không biết anh, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có....có lẽ anh gặp tôi ở tiệc rượu, nhưng, ai mà biết được chứ?

Diệp Thu lắc đầu:

- Tôi cảm thấy giọng nói của cô rất quen thuộc, tôi cho rằng chúng ta đã nói chuyện với nhau.

- Không thể.

Diệp Thu kiên nhẫn nói:

- Cô nhìn kỹ mặt tôi lần nữa đi, chúng ta thực sự chưa gặp nhau sao?

Khi nói chuyện Diệp Thu đi tới phía Y Đằng Huân, đồng thời khuôn mặt tuấn tú cũng ngày càng gần trước mắt Y Đằng Huân.

Xoạt!

Hai cao thủ Hắc Long Hội thấy Diệp Thu tới gần, thình lình xuất hiện trước mặt Y Đằng Huân, ngăn cản bước chân của Diệp Thu.

Diệp Thu nheo mắt lại.

Cao thủ, cả hai là cao thủ.

Người có tiền mời vệ sĩ, chuyện này bình thường.

Nhưng mời loại vệ sĩ chất lượng này thì không bình thường rồi.

Diệp Thu cười giải thích:

- Ha ha, hai vị chớ hiểu lầm, tôi chỉ muốn để vị tiểu thư đây nhìn rõ mặt tôi thôi.

- Không cần, tôi đã nhìn rõ, tôi căn bản không quen biết anh, nếu như không có chuyện gì, tôi muốn rời đi. Hoa Hạ không để lại cho tôi ấn tượng gì hay cả.

Y Đằng Huân xoay người muốn đi.

Diệp Thu thình lình quát:

- Chờ đã.

Y Đằng Huân quay lại, mặt hoang mang nhìn Diệp Thu.

Trong lòng thấp thỏm, hi vọng hắn không nhận ra thân phận của mình.

- Tiên sinh, đối với sự vô lễ của các anh, tôi giữ quyền khiếu nại lên đại sự quan, anh còn dây dưa, có phải đã thành tội danh quấy rối rồi không?

Y Đằng Huân nói lạnh như băng.

Diệp Thu nhún vai tiêu sái nói:

- Tiểu thư, có lẽ chúng ta chưa từng gặp nhau thật, nhưng tôi nghĩ chúng ta nhất định đã nói chuyện với nhau.

- Không thể!

Y Đằng Huân cười lạnh:

- Cho dù nói chuyện thì sao? Ở trường hợp xã giao, tôi nói chuyện với rất nhiều người? Chẳng lẽ đó là lý do anh chặn chúng tôi lại? Tôi còn co nhân viên phải đưa tới bệnh viên chữa trị, nếu như tôi nói với truyền thông trong nước quân nhân Hoa Hạ máu lạnh vô tình, khi gặp người bị nạn không giúp, lại còn ngăn cản bọn họ chạy thoát thân.

Diệp Thu lạnh lùng nhìn Y Đằng Huân nheo mắt lại nói:

- Thế này vậy, tôi nói ra một người, khẳng định là cô không xa lạ.

Y Đằng Huân hỏi:

- Ai?

- An Thiết!

Diệp Thu mắt như ánh sao lấp lánh nhìn không chớp vào khuông mặt Y Đằng Huân.

Bạn đang đọc Cận Thân Bảo Tiêu của Liễu Hạ Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.