Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn Trò: Cao Thủ Vs Cao Thủ

2254 chữ

Diệp Hồ chạy nhanh tới trước mắt Diệp Thu, lo lắng hỏi: "Thầy, người không sao chứ? "

Không đợi Diệp Thu trả lời, gã lại chỉ vào đám nam nhân quần áo lố lăng phía trước kia hỏi: "Bọn họ là ai? Sao mặc đồ kỳ lạ thế, giống như đóng phim".

Lạc Thiên Quân, Ngân Ly, Thái An và những thành viên tiểu đội Violet khác đều đứng sau lưng Diệp Thu, nhìn đám tiểu tử dùng vài trắng quấn đầu không thấy rõ mặt mũi và một lão Ấn Độ có một khoanh bạc lớn trên mũi đều có chút kỳ quái, không rõ bọn họ là ai. "Bọn họ chính là dị năng Thiên giới mà tôi nói". Thanh âm Diệp Thu trầm thấp nói, nhìn chằm chằm phía đối diện, lo Xà Vương sẽ đột nhiên tập kích.

Bọn người Ấn Độ này không nói quy tắc, hơn nữa lại lòng dạ độc ác. Đương nhiên, hai điểm trước cũng không quan trọng, để cho Diệp Thu buồn bực nhất chính là, thực lực bọn họ siêu cường.

Đây mới là mấu chốt trí mạng!

Nghe lời của Diệp Thu xong, sắc mặt mọi người liền đại biến.

Bọn họ mặc dù chưa từng giao thủ với cái gọi là dị năng Thiên giới, nhưng từng nghe Diệp Thu giảng giải sự lợi hại của bọn họ. Thân thủ của Diệp Thu trong nhóm họ coi như là lợi hại nhất, nhưng hắn nói so với những người này, cũng chỉ có thể chạy trối chết.

Bọn họ gặp những người này, vậy còn giữ được mạng sao?

"Diệp Thu, chúng ta có phần thắng không? " Ngân Ly đứng ở bên cạnh Diệp Thu, nhỏ giọng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn "Các người bốn người một tổ, không nên tách ra". Diệp Thu nhỏ giọng nói.

Bàn về đơn đả độc đấu, Diệp Thu lo lắng cho người bên mình không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng nếu là theo nhóm, nhân số cạnh mình cũng không nhiều hơn người ta. Hơn nữa có hai quái vật Latinxi và Xà vương này, phần thắng thật sự là quá ít.

Ngân Ly nghe lời căn dặn của Diệp Thu xong, trong lòng trầm xuống. Nàng biết Diệp Thu là một người phi thường lạc quan. Hắn nói như vậy, chứng tỏ trong lòng của hắn cũng không nắm chắc.

Có điều, bọn họ đều là xuất thân quân nhân, bàn về phối hợp, người khác không thể là đối thủ của bọn họ.

Ngân Ly sau khi ra hiệu, mười hai người lập tức chia ra bốn người một tổ. Dựa theo bốn phương tám hương đông, nam, tây bắc dựa lưng mà đứng. Cho dù đối phương công kích chỗ nào, bọn họ đều có thể làm ra phản ứng rất nhanh.

Chỉ cần bọn họ không bị công kích đối phương tách ra, khiến cho đội viên phân tán, thì có thể kiên trì thêm một lát.

Bọn họ cần chờ đợi.

Chờ đợi cái gì?

Ngoại trừ Diệp Thu, chỉ sợ ngay cả chính bọn họ cũng không biết.

Là quân nhân, biết rõ hẳn phải chết, cũng phải dũng cảm chiến đâu. Đây là sứ mạng, bọn họ không có lựa chòn nào khác.

Latinxi đã sớm biết bạn của Diệp Thu đã tới, cũng căn bản không để những người này vào trong mắt, thấy Xà vương vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, lên tiếng thúc giục nói: "Demiler, chúng ta không có thời gian trì hoãn với bọn họ. Bắt hắn xong, chúng ta lập tức rút lui. Mười hai thần tướng, giết những người còn lại đi".

Mười hai thần tướng đồng ý, thân hình lao ra xông tới trận hình do ba tiểu đội tạo thành. Mười hai với mười hai, ở mặt nhân số là bằng nhau, đành kể tới thực lực và phối hợp.

Từng tiểu tổ của tiểu đội Lôi Đình đêu do một gã đội trưởng dẫn ba gã đội viên, tổ một do Lạc Thiên Quân làm tổ trường, còn có cao thủ như Diệp Hổ, sức chiến đấu của bọn họ là mạnh nhất. Tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề.

Tổ hai do Ngân Ly làm tổ trưởng, Diệp Thu từng thấy nàng ra tay ở cuộc so tài luận võ của bộ đội đặc chủng, thực lực sàn sàn với Giang Yến Tử, tương đối cường hãn.

Tổ ba là Thái An, gã cũng dẫn theo ba đội viên tiểu đội Violet. Thân An thân là đội trưởng một tiểu đội đặc chủng, thực lực tất nhiên không kém, lúc trước toàn quân tiểu đội Quốc Đặc bị diệt, cũng không thể hoàn toàn nói là thực lực bọn họ không đủ, chủ yếu là do vận khí bọn họ không tốt, đụng phải đối thủ cường hãn hơn.

Mười hai thần tướng chó má này lai lịch thế nào không biết, đối với phương thức công kích và lực công kích của bọn họ cũng không rõ. Chỉ có thể dựa vào thành viên tiểu đội Lôi Đình tự mình đi thăm dò.

Đối thủ của Diệp Thu là Xà Vương, cao thủ này lần trước đã đụng phải, nhưng vì Long Nữ và Christina đến mà bỏ chạy.

Diệp Thu đã từng lĩnh giáo tốc độ xuất quỷ nhập thần của gã, cho nên theo dõi gã sát sao, không giữ lại chút thực lực nào, nắm chặt Uyển trong tay, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương, tùy thời chuẩn bị công kích. "Xà Vương đỉnh đỉnh đại danh không ngời lại thành nô lệ người khác, truyền đi thật khiến anh hùng thiên hạ chê cười. Nếu như thế, còn xưng "vương"gì nữa? Gọi là xà nô không phải tốt hơn sao? " Diệp Thu nhìn Xà Vương, cười lạnh nói.

Hắn chính là muốn cố ý chọc giận Xà Vương, đễ gã làm trái lệnh của Latinxi tiếp nhận khiên chiến của mình. Nếu gã không biết xấu hổ mà cùng lên với xà nữ, Diệp Thu thật sự sợ mình ăn không tiêu.

Hơn nữa, Diệp Thu phát hiện, thái độ Latinxi với Demiler vẫn rất tôn trọng, cũng chưa hoàn toàn xem gã là nô lệ sai bảo. Cho nên, điều này cũng chứng minh mình cũng không phải là không có cơ hội châm ngòi thành công. "Diệp Thu, sẽ như mày mong muốn. Tao đồng ý tiếp nhận khiêu chiến của mày. Chỉ là, tao muốn, chiến đấu giữ chúng ta sẽ kết thúc thật nhanh". Xà Vương Demiler giật bạch xà đang quấn trên cổ gã, còn bất chợt phun cái lưỡi ra với Diệp Thu xuống, ném sang cho xà nữ đang đứng ở một bên xem cuộc chiến. Sau đó từ trên dây lưng quần gỡ xuống một cây sáo trúc dùng dây đỏ treo ở trên, lấy tay lau thân sáo một luột, rồi đặt ở khóe miệng.

Diệp Thu thấy động tác này, cũng biết không xong, thân thể nhanh chóng đánh tới Xà Vương, định ngăn cản động tác của gã.

Đáng tiếc, đã chậm.

Thanh âm "U u" truyền tới, Diệp Thu chỉ cảm thấy đầu trầm xuống, thiếu chút nữa gã lăn xuống đất.

Đầu giống như là đột nhiên bị chung nặng đánh xuống, chóng mặt nặng nề rất khó chịu. Tứ chi mềm yếu vô lực, thậm chí ngay cả lực để phóng tới cũng không có.

Mà không tự giác, tốc độ Diệp Thu chạy tới cũng chậm lại. Thậm chí không bằng cả người bình thường.

Khúc an hồn, có thể khiến rắn độc dữ dằn nhất trong nháy mắt yên giấc. Nếu cố ý ngưng âm khiến âm thanh đi tới một vật thể hoặc phương hướng, hiệu quả sẽ càng mạnh hơn.

Đây là một trong những bí mật mà xà vương mỗi đời, tu hành yoga hoặc thánh nhân nắm giữ, là tuyệt học giao tiếp với rắn độc không thể thiếu.

Nó khác điệu múa rắn nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, có điều càng đơn giản trực tiếp hơn so với vận dụng điệu múa rắn, tính công kích cũng mãnh liệt hơn.

Điệu múa rắn là sử dụng động tác tứ chi linh hoạt để tới gần đối thủ tiến hành công kích, còn khúc An hồn lại có thể công kích từ cự ly xa, chỉ dựa vào âm thanh là có thể giết người.

Nhìn thấy công kích có hiệu quả, trên mặt Demiler lộ ra ý cười châm chọc.

"Tên nhãi không biết tự lượng sức mình, thân thủ như vậy mà cũng vọng tưởng tới khiêu chiến mình, Thật đúng là không biết sống chết".

Thấy động tác Diệp Thu càng ngày càng chậm, theo tiết tấu thổi âm thanh của mình tăng nhanh, hắn đã không có cách gì tiến về phía trước một bước. Chỉ biết hai tay ôm đầu thống khổ mà rên rỉ kêu gào, Xà Vương biết mình sắp giành được thắng lợi. "Đối thủ như vậy, thật sự làm cho người ta có chút thất vọng, cũng không biết cô gái kia thích gã cái gì? Một người Trung Quốc bình thường, huyết thống lại thấp kém như vậy. Nếu nàng hoan hảo với nam nhân như vậy, chỉ lãng phí thân thể cửu âm thuần khiết của nàng". Latinxi lắc đầu nói. "Nàng, phải là của mình". Latinxi lại lần nữa kiên định lòng tin của mình, lên tiếc nhắc nhở: "Demiler, không nên giết hắn. Tôi muốn hắn sống".

Latinxi tốt với Long Nữ, chủ yếu nhất vẫn là muốn có được thân thể cửu âm của nàng. Nhưng thân thủ cô gái kia thật sự là sâu không lường được, hơn nữa lại có kế thừa huyết mạch hoàng kim Alantis cả ngày ở cùng với nàng, gã muốn cưỡng ép, hy vọng là cực kỳ mong manh.

Sau khi đánh lén tỉ mỉ bày ra hai ngày trước lần nữa thất bại, gã liền đánh chủ ý lên người Diệp Thu.

Gã biết rõ Long Nữ vô cùng coi trọng thằng nhãi Trung Quốc này, nếu bắt gã đi, dùng gã để trao đổi thân thể cửu âm của Long Nữ. Nàng chắc là sẽ đồng ý đúng không?

Cho nên, đó cũng là mục đích tối nay bọn họ tới tìm Diệp Thu.

Bọn họ cần một con tin, con tin có thể trao đổi thân thể cửu âm với Long Nữ.

"A! "

Diệp Thu cảm giác đầu giống như sắp bị người ta dùng cái chung đập bể, sự đâu đớn của khoan tim khiến gã mất đi tất cả ý thức phòng hộ.

Hắn giống như một khối bèo trong biển rộng, mặc cho nước biển đưa đẩy chìm nổi, nhưng không có bất cứ lực sót lại để phản kháng.

Diệp Hồ đang chiến đấu kịch liệt với đối thủ thấy tình trạng như vậy, hoảng sợ trợn mắt muốn nứt, lên tiếng giận dữ hét: "Thầy, thầy. Cẩn thận".

Liều mạng đấm tới, nhưng người áo bào trắng trước mặt tốc độ cũng không thua gã. Hai người ngươi tới ta lui, chỉ thấy quyền anh đầy trời, đánh đến độ không phân biệt được.

Lạc Thiên Quân nghe được tiếng gào của Diệp Hồ, trong lúc chiến đấu nháy mắt liếc sang Diệp Thu. Không ngờ Diệp Thu nhanh như vậy liền bại, định thoát ly chiến trường cứu Diệp Thu, nhưng người áo bào trắng trước mặt gã hình như lại hiểu rõ tâm tư của gã, đột nhiên công kích tiết tấu nhanh hơn, hơn nữa phương phức ra chiêu càng thêm xảo trá khó dò, thực lực so với lúc đầu thoán cái đề cao gấp hai ba lần, gã lại phải bắt đầu ứng phó hết sức. "Diệp Thu nói đúng, những người này, quả nhiên đều là quái vật". Lạc Thiên Quân oán hận nghị, rất muốn một quyền đánh ngã đối thủ, nhưng đây chỉ có thể là một nguyện vọng. Loại cảm giác vô năng vô lực này, khiến Lạc Thiên Quân thống khổ phi thường.

Nhìn thấy thảm trạng Diệp Thu cất bước khó khăn, Xà Vương biết mình đã có thể thu lưới, tinh thần lực của người thanh niên thật sự quá yếu, căn bản là không chịu nổi một kích.

Xà Vương vừa thổi, vừa đi về phía Diệp Thu.

Gã chỉ cần tới gần Diệp Thu, lúc hắn không có bất cứ phòng bị và năng lực phản kích nào, một chưởng bổ lên cổ hắn, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để mình mang đi. Mà mình cũng hoàn thành nhiệm vụ của Latinxi.

Diệp Thu ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bộ dạng đau đớn đến không muốn sống. Tiếng gào thống khổ không ngừng từ trong miệng truyền ra, khiến Xà Vương rất có cảm giác thành tựu.

Khúc an hồn, không chỉ riêng dùng để trấn an hồn. Quan trọng nhất là, nó có thể dùng để đòi mạng.

Sau khi đi tới còn cách Diệp Thu một bước, Xà Vương tay phải cầm sáo, tay trái đã giơ tay lên tạo thế đao.

Khi gã chém nhanh xuống, một ánh sáng bạc chớp qua chiếu sáng không trung.

Bạn đang đọc Cận Thân Bảo Tiêu của Liễu Hạ Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.