Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt Giải Quán Quân (1)

1889 chữ

Sung sướng tràn trề!

Bốn chữ này thực sự có thể hình dung tâm trạng hiện tại cảu Diệp Thu, như là ăn nhân sâm, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái.

Vô luận là lúc trước điên cuồng công kích, hay hiện tịa bị động phòng thủ, Diệp thu đều không có chút sợ hãi, ngược lại trong lòng có khát vọng mãnh liệt.

Càng mạnh thêm một chút, vậy càng tốt.

Chỉ có như vậy, trận đấu mới càng thêm ý nghĩa, hơn nữa Diệp Thu hiểu được một đạo lý, đứa trẻ sau mỗi lần bị bệnh, chính là một lần lớn lên. Một cao thủ võ thuật, mỗi khi vượt qua một ải hiểm nguy, thân thủ sẽ tăng thêm một lần. Đây là kinh nghiệm quý báu mang lại từ thực chiến, báu vật trong cuộc sống, cùng cách thức sinh ra cách biệt một trời.

Tham Lang là cao thủ, là một cao thủ luyện ra từ máu lửa.

Phương thức công kích ngắn gọn, một chiêu quyết chí tiến lên đánh thương đối thủ, cho dù mình chịu chút thương tích cũng quyết chiến không lùi, nhiều khi còn lấy mạng đổi mạng.

Đối thủ không sợ chết, mới là đối thủ đáng sợ, cũng là đối thủ vô cùng khó chơi, gặp phải chính là không chết không ngừng. Nguồn: http://truyenyy.vn Điểm này, hắn rất giống Tiêu Bạch.

Vô cùng đơn giản không sợ chết, trong thực tế liệu có mấy người?

Diệp Thu gặp qua không người, cao thủ gặp được không đếm hết, cao thủ trực tiếp chiến đấu lại không dưới trăm người, nhưng kẻ không biết sợ chết trong lòng Diệp Thu, chỉ có một người đó là Tiểu Bạch.

Một kẻ nữa là Tham Lang.

Còn thêm kẻ điên nữa.

Mặc dù ngay cả chính Diệp Thu, hắn cũng cực kì sợ chết, khi chiến đấu hắn tận lực bảo vệ mình không bị thương. Hơn nữa gặp Tham Lang dùng chiêu lấy mạng đổi mạng hoặc lưỡng bãi câu thương, lại tận lực triệt chiêu, tránh cho mình khỏi bị thương.

Hắn vẫn biết đối thủ của mình là Yến Thanh Phong, không phải Tham Lang háy bất cứ ai thuộc đội năm.

Bốp!

Nắm đấm hai người là va chạm, Diệp Thu trong nháy mắt xuất ra nhị trọng kình, hai người lực lượng ngang nhau.

Tham Lang sau khi bạo cốt, cánh tay cứng như sắt thét, kình khí đánh ra ẩn ẩn chút thanh âm kim loại.

Diệp Thu lại tung ra một quyền, cười nói: "Lúc trước tao tấn công mày hai mươi phút, hiện tại mày cũng phải tấn công tao ít nhất hai mươi phút mới được, nếu không tao chịu thiệt rồi."

"Sao không sử dụng tam trọng kình?" Tham Lang ồm ồm nói.

"Tao sợ mày thua quá nhanh, như vậy không còn thú vị, mày xem, người dưới đài đang hưng phấn cỡ nào."

"Mày tự nghĩ thế thôi...." Giọng nói lạnh lẽo của Tham Lang vang lên, cánh tay lại tìm được cơ hội, xuyên qua phòng thủ của Diệp Thu, từ bờ vai chụp xuống vị trí hậu tâm của hắn.

Một chưởng này nếu trúng, chỉ sợ Diệp Thu phải đổ máu đương trường, trận đấu gay cấn này cũng có lẽ đành chấm dứt.

Thân thể Diệp Thu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn đối với chiêu này vừa chờ mong vừa hận.

Chờ mong là hắn vừa rồi không hiểu nổi chiêu này, huy vọng Tham Lang sử dụng lại để hắn có thể nghiên cứu một phen, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không hề chủ động, mà bị động phòng ngự. Bởi vì hắn biết, một người khi chủ động tấn công, dễ dàng lộ ra bí mật chiêu thức nhất.

Thực lực Tham Lang sâu không lường được, đến tận bây giờ hắn còn muốn giấu diếm thực lực, điều này làm cho Diệp Thu không thích, cũng không hài lòng.

Trong lòng hạ quyết tâm, hôm nay không ép Tham Lang giở hết thực lực ra, hắn không chấm dứt trận đấu.

Hận chính là, một chiêu này thực sự khiến người ta khó lòng phòng bị, mặc dù phòng thủ kín kẽ, cũng chỉ là phần lớn xung quanh thân thể hoặc phía trước mặt đối thủ, phòng thủ sau lưng lại quá yếu mỏng.

Sau lưng không có tầm nhìn, tay lại khó với tới, sao có thể mạnh được?

Anh có thể tưởng tượng, hai cao thủ chiến đấu kịch liệt, đột nhiên ở phía sau bị người ta thần không biết quỷ không hay đánh một chưởng cảm giác thế nào?

Hơn nữa một chưởng này lại không một tiếng động, quỷ dị vô cùng.

Bởi vì Diệp Thu luôn đề phòng chiêu này, nên đột nhiên cảm giác tay hắn có chút hụt lại, liền biết hắn phát chiêu.

Diệp Thu cần chính là một khắc thời gian để phản ứng.

Tam giác chiết xạ sử ra.

Thân thể Diệp Thu lách sang trái khiến một chưởng của Tham Lang thất bại.

Điều này cũng là do lòng tham của Tham Lang, nếu hắn trực tiếp đánh một chưởng này trên vai Diệp Thu, như vậy, Diệp Thu căn bản không có cơ hội né tránh, hắn muốn thu được tác dụng lớn hơn nên mới chuyển đến hậu tâm Diệp Thu, thời gian tự nhiên phải lâu hơn một chút.

Chỉ cần 0,1 giây là đủ để Diệp Thu né tránh và phản kích.

Đây là sự khác biệt giữa một cao thủ bình thường và tuyệt đỉnh cao thủ, bọn họ biết tận dụng vốn thời gian gần như là tích tắc.

Một chưởng thất bại khiến Tham Lang hơi kinh ngạc, hắn vì sử dụng một chiêu này mà vô số lần công kích vẫn không dùng ra, thậm chí còn hơn mười lần đánh nghi binh, không ngờ vẫn bị tránh thoát.

Thân thủ người kia, sâu không lường được a.

Thái Cực tiểu toái bộ lại sử ra, thân hình gắt gao bám lấy Diệp Thu.

"Một chiêu này là võ công gì?" Diệp Thu hỏi.

"Không thể nói."

"Bạo cốt tới đỉnh vì sao có thể cong khuỷu tay đến cỡ đó?" Diệp Thu vô sỉ hỏi tiếp.

"Không biết."

"Đúng là keo kiệt, nếu vậy tao đánh thắng mày trước, mày liền nói bí mật chiêu này cho tao biết?" Diệp Thu vẻ mặt cầu xin nói.

Một người luyện võ, nhìn thấy đột nhiên có một loại công phu thần kỳ nguyên lý vượt xa lý giải của mình, liền sẽ luôn trầm mê suy nghĩ.

Diệp Thu biết Tham Lang sử dụng bạo cốt, mà lão nhân cũng nói qua về tình trạng trong lúc và sau khi sử dụng chiêu này.

Nói đến bạo cốt, không phải bẻ xương người ta, mà theo tục truyền công phu này quá bá đạo sắc bén khó phòng. Nhưng có thể cong cách tay 360 độ, căn bản là trái ngược với tình huống sau khi sử dụng bạo cốt.

Chẳng lẽ là một loại võ công thần kỳ khác?

Công phu mình còn chưa biết? Diệp Thu càng mong đợi.

Tham Lang không hề trả lời, đây là chiến đấu, sao có thể lải nhải cùng tên như đàn bà này.

Giám khảo nghĩ thế nào? Đội trưởng nghĩ thế nào? Bọn họ có khi nghĩ mình đàm phán giao dịch với thằng nhóc này ấy chứ.

"Mày cũng có thể hỏi tao một câu, chúng ta trao đổi."

"Hỏi cái gì cũng được, nhưng nếu biết tao năm bao nhiêu tuổi hết đái dầm, vậy tra sẽ không nói."

"Nói một câu sẽ chết a? Tao chỉ tò mò thôi, nói tên võ công, chẳng lẽ ta lại không biết?"

"Mẹ kiếp." Diệp Thu có chút phát hỏa.

Tham Lang cau mày, một quyền chém ra.

Rắc!

Diệp Thu bị hắn đột nhiên tăng tốc đề phòng không kịp, thân thể bị liên tục đẩy về sau hai bước.

Người xem bên ngoài quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

"Thằng ngóc kia nói gì đó? Tốc độ nhanh như vậy, vẫn có thể mở miệng nói chuyện, thật khiến người ta bội phục..."

"Đúng vậy, nếu có thể dùng miệng đánh bại Tham Lang là được rồi, chẳng lẽ hắn chiêu hàng?"

"Sắc mặt Tham Lang không đúng....... chọc giận........ hay......"

"Đội trưởng, anh xem, hai người bọn họ đánh nhau sao còn nói chuyện? Nói cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ luận bàn võ công?.....Nhưng không giống a, đều là Diệp Thu nói, Tham Lang không có vẻ đang nói chuyện... nếu đại hội lần này thu âm nói chuyện thì tốt, chúng ta có thể nghe rõ bọn họ nói gì." Thủy Điểu đứng ở bên cạnh Ngân Ly, nhỏ giọng hỏi.

"Không cần chú ý nội dung bọn họ nói chuyện, tuy rằng chị cũng muốn biết hắn nói cái gì, nhưng các em phải chú ý xem tiết tấu công kích của hắn." Ngân Ly nhìn nhìn trận đánh trên tràng, nhẹ giọng nhắc nhở đội viên.

Thủy Điểu nhìn trong chốc lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh nói: ''Tiết tấu của Diệp Thu vẫn nhu cũ, mặc dù nói chuyện giống nhau, chính là tiết tấu của Tham Lang không ổn định, khi nhanh khi chậm....... hắn cố ý?"

"Không biết" Ngân Ly lắc đầu" Nhưng trận đấu này, sợ là đã có kết quả không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới."

"Đội trưởng, không nghĩ tới cái gì?" Thủy Điểu hỏi.

Ngân Ly như bị trận đấu hấp dẫn, không mở miệng thêm lần nữa.

Diệp Thu hơi điều chỉnh hỏa khí bốc lên trong đầu, lại như tia chớp đánh qua Tham Lang.

"Nếu mày chỉ có chừng ấy bổn sự, trận đấu này có thể chấm dứt được rồi." Diệp Thu cười lạnh, tay trái nhị trọng kình, tay phải tam trọng kình.

Một trái một phải, hai cổ tay bất đồng, trừ phi Tham Lang có thể sử dụng phân tâm thuật, có thể giống như Chu Bá Thông, tay phải vẽ tròn tay trái ve vuông. Bằng không, đại não hắn tất nhiên sẽ bị chi phối bởi hai quyết định phương thức ngăn cản chỉ có thể giống nhau.

Quả nhiên Tham Lang bị lừa, sau khi tiếp nhận nhị trọng ám kình của Diệp Thu, tay phải đang muốn thu chiêu, đột nhiên lực lương khủng bố tràn tới, khi hắn chưa kịp ngăn cản, toàn bộ thân thể đã bị bay ra ngoài.

Bịch!

Thân thể Tham Lang nặng nề nện trên sàn đấu, đại sảnh Huyền Vũ phát ra tiếng vang nặng nề.

Tham Lang ngồi dậy, phía sau lưng nóng rát, đương nhiên, chút đau đớn này hắn căn bản không coi ra gì, mặc dù đao thực thường thực chưa chắc đã khiến hắn bị đau đớn.

Nhưng nội tạng hắn bị Diệp Thu đánh vào, một ngụm máu dâng lên.

Một khi phun máu, sẽ thoát lực.

Tham Lang tuy rằng cưỡng chế xuống, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được chảy ra một tia máu.

Bạn đang đọc Cận Thân Bảo Tiêu của Liễu Hạ Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.