Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pn3

Phiên bản Dịch · 2870 chữ

Gần đây Khương Nham rất sầu não, từ sau lần trước bị lão Kiều từ chối mình cho tới tận bây giờ cũng không có dấu hiệu gì, điều này khiến lòng hắn không yên chút nào.

Trần Mặc rời nhà trốn đi, mọi người chẳng ai nhắc tới chuyện này, nhưng giờ Trần Mặc đã trở về, cùng Dương Sóc sống cuộc sống gia đình ngọt ngào như mật, chuyện hắn và lão Kiều vẫn không thấy ai nhắc tới.

Ban đầu Khương Nham cũng muốn thử hỏi coi sao, sau cứ phân vân mãi, da mặt hắn thì mỏng, tuy ngày nào cũng ở bên lão Kiều, đi đâu cũng có nhau, nhưng như thế vẫn là không có quan hệ thực chất. Hắn không rõ trong lòng Kiều Vân Phi nghĩ như thế nào, chỉ là nếu cứ như vậy, thời gian dần trôi, sợ là sẽ có chuyện.

Lão Kiều ngày nào cũng khập khà khập khiễng làm ngần ấy công việc. Tiệm cơm nhỏ từ sau khi mở rộng quy mô thì càng bận thêm, thi thoảng còn nhận đặt mấy bàn cơm sinh nhật hay tụ họp của đám bạn cùng học. Nếu là trước kia, gã chẳng khi nào nghĩ tới.

Hôm nay đám Dương Sóc lại tới tụ họp ăn uống, Kiều Vân Phi rất vui khi có đám bạn thân này, vì thế bỏ dở công việc trong tay, cũng ngồi xuống ăn cùng.

Tửu lượng lão Kiều chẳng cao lắm, hơn nữa trong lòng vui vẻ, uống có hơi nhiều, đến cuối thì đã say khướt chẳng đứng nổi. Đám Dương Sóc vô lương tâm chuốc say gã cũng dỗ lão Kiều đi về nhà, Khương Nham cũng đang kết toán thu nhập, chuyện đóng cửa giao lại cho đầu bếp, cùng lão Kiều đi về nhà.

Hạ Khải Minh gần đây có thêm một tật xấu thích gào to, Quý Hoằng Hoà rất là đau đầu với chuyện này, nghĩ hắn nhất định là bị đám anh em ảnh hưởng xấu, không còn cái vẻ lưu manh đùa giỡn như trước mà ngược lại trở nên có hơi ba hoa.

Dương Sóc và Tần Việt đưa lão Kiều vào giường rồi quẳng gã lên, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Khương Nham cởi quần áo cho lão Kiều, sau đó đi lấy nước nóng lau người cho gã, nếu không cả người ngoại trừ mùi rượu còn có mùi khói dầu, sẽ dây vào chăn. Hắn có tính sạch sẽ nên không chịu nổi.

Hạ Khải Minh ngồi phịch mông lên sô pha ở phòng khách, lấy một cây tăm ngậm ở trong miệng: “Ui ui, vợ Kiều gia nè, khách tới mà sao không rót chén nước thế?”

Vợ Kiều gia? Mọi người nhìn về phía Khương Nham.

Khương Nham trợn tròn mắt, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hiểu ra, mặt mũi đỏ bừng: “Nói, nói bậy bạ gì đó.”

“Sao lại nói bậy chớ? Ai chẳng biết anh là vợ lão Kiều, nói là vợ Kiều gia cũng chẳng kỳ ha?” Hạ Khải Minh cười toe toéT rung chân, kết quả bị Quý Hoằng Hoà ngứa mắt phát cho một cái: “Rung cái gì hả? Trai rung thì nghèo, nữ rung thì hèn, còn thử rung chân coi, cẩn thận tôi băm anh ra đấy.” (Rung chân thôi mà kinh vậy á @__@)

Hạ Khải Minh làm một cái mặt quỷ khoa trương: “Biết rồi mừ…”

Khương Nham lấy cốc giấy trong túi dự trữ ra, bắt đầu đun nước nóng: “Mấy người đừng nói bậy, tôi với lão Kiều… Tôi với gã, không giống các người nghĩ đâu, chúng tôi không có quan hệ đấy.”

“Hem phải chứ?” Diêu Dương còn đang liên tục gặm một cái móng heo, sợ hãi than lên: “Đã bao lâu rồi hả? Nếu như là phụ nữ thì có con rồi đấy, sao anh còn nói chưa có quan hệ gì?”

Khương Nham mặt càng đỏ hơn: “Tôi với gã thật không giống mấy người nghĩ đâu… Gã, gã… gã cũng không phải… Mấy người đừng ồn ào…”

“Không thể nào!” Hạ Khải Minh liên tục lắc đầu: “Không phải gì chứ? Rõ ràng chính là thế mà, ánh mắt gã nhìn anh, dịu dàng tới mức chảy nước á, còn nói không phải, chẳng qua…” Hắn sờ sờ cằm: “Có phải lão Kiều không được không? Hay là để Cảnh Thập cho tí thuốc ăn nhể?”

Dương Sóc phụt nước, nói: “Sao lại nói thế chứ? Anh tưởng là giống anh chắc? Ngày nào cũng tinh trùng thượng não à… Phương diện đó Lão Kiều rất ổn.”

“Ổn á? Anh thử qua rồi à?” Tôn đại thiếu hễ mở miệng là muốn gọi đòn rồi, kết quả là bị liếc xéo N lần liền.

“Chuyện này kể cũng đúng, anh Kiều không phải đã từng bị thương sao? Có phải cũng dính tới chỗ ấy không? Giống như người không có tiểu kê kê kia kìa, thiếu chút thì mất tiểu kê kê đó.” Diêu Dương trịnh trọng kết luận.

Trần Mặc vội biện giải: “Cậu đừng nói bậy, của Dương Sóc cực kỳ tốt.”

“Em biết của Dương Sóc cực kỳ tốt, nếu không sao anh có thể vui vẻ mỗi ngày như thế.” Diêu Dương bắt đầu trêu Trần Mặc, kết cục là bị Dương Sóc và Tần Việt mỗi người tọng một miếng táo vào miệng.

“Được hay không được, đã đến phiên mấy người nói chưa.” Cảnh Thập lười biếng nói, gã sai Tôn đại thiếu bưng cốc nước nóng tới, từ từ nhấm nháp: “Đợi đến tối, để Khương Nham thử là biết được hay không ngay?”

“Mấy người, mấy người…” Khương Nham khóc không ra nước mắt: “Mấy người thật là, lão Kiều uống say rồi mấy người liền nói bậy.”

Hạ Khải Minh cười vô tư: “Yo, ý của vợ Kiều gia là, chủ nhà nhà cậu tỉnh rồi thì chúng tôi có thể trêu chọc sao?”

Chẳng riêng gì mặt Khương Nham, hễ là phần da lộ ra bên ngoài thì đều đỏ lừ.

Qúy Hoằng Hòa nhìn ngứa mắt quá nên ngắn đám lưu manh lại: “Mấy người đủ rồi đó, sao cứ trêu người ta mãi thế? Có việc thì nói, không việc thì đi đi, đừng quấy nhiễu chút thời gian của hai vợ chồng nhà người ta.”

Mọi người đều hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, bận cả ngày mệt như thế rồi, buổi tối nên nghỉ ngơi chút.” Nói xong cả đám ai cũng cười dê, chân lướt như bay chạy về.

Cảnh Thập đi sau cùng, sờ soạng trong túi quần rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho Khương Nham: “Coi như lễ gặp mặt, tiêu sưng giảm đau thêm bôi trơn nữa, cậu xem kỹ trước khi dùng.”

Khương Nham cầm thuốc mỡ, uể oải cả người.

Lão Kiều còn đang mê man, người này để lại ấn tượng tốt nhất cho người khác chính là ngủ không ngáy, chỉ bởi vì uống rượu ngủ không yên nên hô hấp hơi nằng nặng.

Khương Nham cầm chiếc khăn mặt ấm lau người cho gã, lão Kiều phối hợp y như một con búp bê.

Đến lúc lau tới chỗ ấy thì Khương Nham đỏ mặt, hắn nhắm mắt lại túm chiếc quần sịp của gã xuống, sau đó len lén nhìn cái thứ nằm trong đống lông kia.

Lúc đầu, chỗ ấy của lão Kiều im thin thít theo những lần hít thở của gã, nhưng dường như cảm thấy có người đương nhìn nên cũng từ từ “ngóc” dậy.

Trán Khương Nham từ từ ra mồ hôi, lấy khăn mặt ấm lau qua loa chỗ ấy mấy cái, ai dè thứ ấy bởi vì bị kích thích nên càng “ngóc” cao hơn.

È… Khương Nham vội ném khăn mặt vào trong chậu, xoay người lấy chăn chùm cho gã, ai biết lão Kiều trở mình một phát, cánh tay quàng vào thắt lưng hắn.

Khương Nham cả kinh, không đứng vững nên cả người ngã nhào vào lòng Kiều Vân Phi.

Kiều Vân Phi bị đè “ui” một tiếng mở mắt, nhìn thấy là Khương Nham thì cười hì hì.

Khương Nham luống cuống tay chân muốn đứng lên: “Xin lỗi, đè đau không? Tôi không đứng vững…”

Lão Kiều cũng không nói gì, bỗng nhiên trở mình cái nữa, đặt Khương Nham dưới thân.

Khương Nham người cứng đờ: “Kiều… Lão Kiều… Kiều Vân Phi, anh uống nhiều rồi?”

Kiều Vân Phi vùi đầu vào hõm vai Khương Nham: “Ư, vợ ơi, em thơm quá…”

Khương Nham: “… Anh uống nhiều rồi, mau đứng lên.”

“Không cần!” Hai tay lão Kiều sờ soạng một phen, sau đó từ cạp quần mò vào trong áo Khương Nham: “Vợ ơi em mềm quá.”

“Mịa, anh đứng lên trước, đè chết tôi rồi…” Khương Nham khẩn trương đến mức người bắt đầu run lên, những ngón tay mang theo vết chai của Kiều Vân Phi từ từ châm lên những ngọn lửa nhỏ: “Lão Kiều, anh đứng dậy trước đã…” Hắn thấy Kiều Vân Phi không có hành động nào, đành phải mềm giọng khuyên giải dỗ dành, ai ngờ giọng nói mềm mại của vùng Giang Nam ấy vào tai lại càng khiến hô hấp Kiều Vân Phi nặng nề hơn.

“Em là vợ tôi…” Kiều Vân Phi mắt nhìn như say lờ đờ mông lung, nhưng lúc nhìn về phía Khương Nham thì con mắt lại sáng rỡ: “Của tôi!”

“Được được được, của anh của anh…” Khương Nham không muốn chấp nhặt với người say: “Anh đứng lên trước đã, tôi mang nước bẩn đi đổ.”

“Không cần…” Kiều Vân Phi cúi đầu, bắt đầu để lại dấu vết trên thứ thuộc về mình: “Tôi mà buông tay thì em lại chạy mất.”

Khương Nham bị đôi môi Kiều Vân Phi kích thích nổi da gà cả người: “Anh đừng rộn, ui, tôi không chạy… Anh đừng làm rộn mà…”

“Tôi mới không làm rộn, tôi muốn thân thiết với vợ tôi..” Lão Kiều đột nhiên đứng thẳng dậy, nhanh nhẹn cởi hết quần áo Khương Nham: “Không thân mật, tôi lo lắm.”

Khương Nham vừa sợ vừa chờ mong: “Thân mật… Thân mật cũng phải tắt đèn… Kiều… Anh đi tắt đèn đi ~ tắt đèn…”

Lão Kiều nhảy bụp xuống giường, hai ba bước tới chỗ công tắc, tạch một phát tắt đèn đóng cửa, lại xoay người bổ nhào lên giường, chẳng nhìn ra chút khập khiễng nào hết.

Trong bóng tối, Khương Nham tiếp nhận tất cả của Kiều Vân Phi, ngoại trừ mông lung ra, trong đầu hắn còn có một ý niệm: toi rồi, xem chừng ngày mai không đi làm được rồi… Ai…

Nghỉ một phen là nghỉ luôn hai ngày. Chờ Khương Nham đứng ở quầy thu ngân lần nữa thì phát hiện ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt không bình thường.

Chắc là mình nghĩ nhiều thôi, Khương Nham đỏ mặt, giả bộ bình tĩnh sờ sờ mặt, nghĩ là hắn không có gì khác lạ đâu, thế là tiếp tục làm việc.

Lúc chiều được rỗi một lát, Tiểu Triệu cầm một quả táo đặt lên quầy hàng: “Bà chủ ơi, ăn táo đi này.”

Khương Nham ừ một tiếng, cầm lấy quả táo đương muốn cho vào miệng, bỗng hỏi: “Cậu, cậu gọi tôi là gì?”

Tiểu Triệu cười đểu chạy mất: “Thừa nhận rồi thừa nhận rồi, tôi đã nói mà!”

Lão Kiều giận gào từ trong bếp ra: “Nhóc kia mi lại làm ầm rồi, cẩn thận tôi trừ tiền lương.”

Tiểu Triệu hi hi ha ha với A Cương, bác đầu bếp trong bếp cũng nhịn không được mỉm cười: “Ái chà, ông chủ, anh đừng trách Tiểu Triệu chứ, như vậy không tốt sao, có ông chủ, tất phải có bà chủ…”

Khương Nham ôm quả táo rên hừ hừ, hận không thể tìm lấy cái khe chui vào: “Đây là cái loại người gì vậy!”

Khương Nham vừa đi làm một cái là đám kia chạy tới hóng; hơn chín rưỡi, Diêu Dương đã mang một rổ trứng gà đỏ tới. Trong tiệm không có khách, bọn Tiểu Triệu đã bắt đầu dọn dẹp quét tước.

Diêu Dương đặt trứng gà trên quầy hàng: “Vợ ai kia ơi, anh phải từ từ bồi bổ nhé, buổi tối mệt lắm phải không?”

Khương Nham cơ hồ muốn thổ huyết: “Diêu Dương, cẩn thận tôi vả miệng đấy!”

“Ui chao, ui chao, phát uy rồi đấy… Việt Việt nhà người ta rất sợ đó a…” Diêu Dương cười lớn chạy ra cửa, quay đầu lại hỏi to Khương Nham: “Vợ ai kia ơi, tui về nhà trước nhá, lát tới tán dọc nha.”

Khương Nham ném viu cái bút bi về phía cánh cửa đóng lại trong khắc ấy, chiếc bút bi vô tội rơi bụp xuống đất.

Lão Kiều len lén ló ra từ bếp: “Ây, dọn dẹp một chút rồi về nhà thôi.”

Khương Nham quay đầu lại gào: “Anh đi mà dọn!”

Lão Kiều à một tiếng đang muốn quay lại vào bếp thì Khương Nham lại hô tiếp: “Đem cái rổ trứng gà này vào luôn! Ngày mai không cần mua!”

Vừa dứt lời, cửa lại mở, tiểu mỹ nữ Duyệt Duyệt đi đến: “Anh Khương…”

“Duyệt Duyệt…” Khương Nham khom người ôm Qúy Duyệt Duyệt vào ngực, nhét quả táo vẫn chưa được đoái hoài kia vào lòng bé con: “Sao em lại tới đây, ba em đâu?”

Qúy Duyệt Duyệt móc ra một cái hộp từ trong bọc nhỏ bên cạnh: “Ba em ở bên ngoài chờ em, bảo em đưa cái này cho anh.”

“Đây là cái gì nha?” Khương Nham nhận lấy cái hộp to như lòng bàn tay rồi mở ra, trông cái hộp khá là đẹp, không biết bên trong là cái gì.

“Ba nói đây là quà mừng tân hôn.” Qúy Duyệt Duyệt hôn bẹp một phát lên má Khương Nham đã hóa đá: “Anh Khương, tân hôn vui vẻ…”

Khương Nham run rẩy hỏi: “Ai, ai bảo em nói thế?”

“Ba em!” Qúy Duyệt Duyệt trả lời rất sảng khoái.

“Người ba nào?” Khương Nham tức lắm, nhất định là tên lưu manh Hạ Khải Minh dạy xấu trẻ con rồi.

“Chính là ba em…” Qúy Duyệt Duyệt giãy dụa đòi xuống: “Không phải ba nhỏ, là ba em bảo em nói vậy, em phải đi đây, ba em chờ ở bên ngoài.” Qúy Duyệt Duyệt ôm quả táo, lướt như bướm bay.

Khương Nham hiếu kỳ mở hộp, phát hiện bên trong là hai tấm vé mua sắm ở siêu thị với trị giá 500 tệ, còn có một tấm thiệp chúc mừng, trên có viết bốn chữ lớn Tân hôn vui vẻ, lạc khoản là Qúy Hoằng Hòa Hạ Khải Minh kính chúc.

Khương Nham cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn sờ sờ mặt mình, nóng cơ hồ sắp chín rồi.

“Khương Nham”. Cửa lại mở, Khương Nham cảnh giác nhìn về phía cửa, là Trần Mặc.

Thấy Trần Mặc, Khương Nham thở ra, hắn nghĩ Trần Mặc cũng không khác hắn lắm, đều là người khá thành thật, chắc không trêu hắn đâu.

Trần Mặc xấu hổ cười với hắn: “Chậm quá, tôi vừa học xong lớp bổ túc, không phiền chứ?”

“Không đâu, không đâu, tôi còn chưa dọn dẹp xong mà.” Khương Nham vội cười nói: “Uống chút nước nhé?”

“Không cần,” Trần Mặc lục túi, Khương Nham lại cháng váng đầu óc, Trần Mặc cũng sẽ không…

Không phụ sự mong đợi của mọi người, Trần Mặc móc ra một cái túi giấy: “Cái này, là Cảnh Thập bảo tôi đưa cho anh. Tôi mới từ cửa thấy anh họ anh, hắn nói đó.”

Nhất định là không phải thứ gì hay ho rồi. Khương Nham nhìn túi giấy không chịu chìa tay lấy.

Trần Mặc không thèm để ý, đặt túi giấy lên quầy hàng, sau đó lại lấy một phong thư và một cái túi giấy dai từ trong cặp ra: “Cái này là Dương Sóc bảo tôi đưa cho anh.

Khương Nham cắn răng, đúng a, hắn sao có thể quên bên cạnh Trần Mặc còn có Dương Sóc chứ nhỉ: “Đây, đây là cái gì?”

Trần Mặc cười xấu hổ, nhét phong thư vào tay Khương Nham: “Thứ tốt, anh về nhà cứ từ từ mà xem.” Nói xong đeo cặp chạy mất.

Thứ tốt gì? Khương Nham khó hiểu mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy trắng có chữ. Hắn mở giấy trắng, thấy bên trên có viết:

Nghỉ ngơi dưỡng sức, tốt âm bổ thận, điều trị thân thể, long tinh hổ mãnh – phương thuốc cổ truyền.

Bên cạnh là nét chữ kiêu ngạo của Dương Sóc: “Thuốc đã sắc rồi, cực hợp cho đôi phu phu tân hôn đấy, nhớ kỹ phải cùng nhau uống, thuốc tốt đó…”

Khương Nham mặt đen như đít nồi, không biết nên nói gì cho phải.

Bạn đang đọc Càn Quấy của Nê Đại Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.