Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Cục

Tiểu thuyết gốc · 1856 chữ

Lý Thiện vòng qua mấy người, đứng ở bên cạnh rương báu kia, đưa tay dùng sức vỗ vỗ hòm gỗ. Mấy người đang đánh nghe thấy rõ ràng, trong lòng đều nhớ lấy rương báu, không hẹn mà cùng xoay người hướng tới Lý Thiện. Ba đao một kiếm đến chớp mắt, hắn nghiêng qua một bước, cố ý tránh bốn người ở hai bên rương báu.

Bốn người kia thấy đao kiếm đều chạy về phía hòm gỗ, này nếu như chém thật rồi, không thể không bổ nát cái rương. Mấy người vội vàng thu chiêu, dừng lại thân hình. Chỉ nghe Lý Thiện cười nói:

- Các vị sao không lập tức phân ra sống chết, như thế một rương bảo bối này vừa vặn tiện nghi ta rồi.

Đám người vừa bị hắn ngăn lại, cũng đều tỉnh táo chút, trong lòng tuy có cơn giận, nhưng cũng dừng tay không đấu nữa. Mã Bân nặng nề "Hừ" một tiếng, ngồi ở trên ghế ngay cạnh bảo rương. Triệu Thành và hắn ngăn cách không nhỏ, đi chỗ xa, tìm cái băng ghế mà ngồi. Trên thân hai người Lưu Kham Chi và Thiệu Phi đều bị thương, một người ngồi ở bên cạnh Mã Bân. Thiệu Phi thì đi đến bên cạnh Triệu Thành, đi xem thương thế của y.

Đám người Hoa nương thấy mấy phe nhân mã rốt cục yên tĩnh rồi, mới cẩn thận lên trước mấy bước. Hoa nương hướng tiểu Lục tử nháy mắt, hai người vội vàng xách ấm trà, phân biệt đi châm trà cho hai bên ác đấu.

Hoa nương rót từng chén cho Mã Bân và Lưu Kham Chi, trong miệng cười làm lành nói:

- Giảm nhiệt, giảm nhiệt, có chuyện gì từ từ nói.

Trong lòng Mã Bân nhẫn nhịn một đám lửa, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch. Hoa nương vội vội vàng vàng rót nước cho hắn, còn không ngừng khuyên giải an ủi.

Thiệu Phi nhìn thấy con mắt Giang Khôi hung hăng trừng trừng nhìn mình, không sợ chút nào, tiếp nhận chén trà mà tiểu Lục tử đưa tới, chậm rãi uống. Hai người Lý Long Phi và Lưu Kham Chi đánh đến miệng đắng lưỡi khô, uống liền hai chén lớn, mới thoáng khá hơn chút. Chỉ có Triệu Thành một mình băng bó kỹ lưỡng vết thương, căn bản không có sức động đậy, dựa vào thang lầu thấp giọng rên rỉ.

Lý Thiện nhìn người của mấy phe, nói:

- Hẳn là các vị đều đã xác định đối phương chính là hung thủ, lúc này mới muốn đánh nhau chết sống à?

Mã Bân cả giận đáp:

- Ta sớm nên nghĩ đến, đêm ngày đầu tiên chính là một mình Triệu Thành còn tỉnh, không phải hắn thì còn là ai! Buồn cười là ta còn liều mạng thuyết phục chính mình, tin tưởng hắn đi.

Triệu Thành đổ máu quá nhiều, tức giận đến toàn thân phát run, thấp giọng nói:

- Rõ ràng là ngươi.. Muốn nuốt công lao này một mình.. Mới muốn hại chết chúng ta.

Lý Thiện lòng dạ biết rõ, đột nhiên nói với Liễu Sinh đứng bên kia:

- Chắc hẳn Liễu huynh lại phân tích tình tiết vụ án cho mọi người đi. Ta liền đoán được sẽ có loại cục diện này, nhưng không biết sẽ đến nhanh như thế.

Liễu Sinh sững sờ, nói:

- Lý huynh đệ nói cái gì? Ta nghe không hiểu.

Lý Thiện không trả lời hắn, cười nhạt. Mã Bân vỗ bàn một cái, cả giận nói:

- Họ Lý, ngươi nói trong vòng một ngày sẽ cho ta đáp án, đến bây giờ nói thế nào? Nếu ngươi không nói rõ cho ta, đừng trách ta thu nhập luôn cả ngươi.

Lúc hắn nói lời này, khóe mắt liếc nhìn Triệu Thành ở bên, trên mặt dữ tợn co rúm.

Lý Thiện cũng không sợ hãi, ngược lại mặt lộ mỉm cười, bước đi thong thả hai bước, nói:

- Mã Thiên hộ, ngài còn nhớ được ta đã nói với ngài, để ngài lưu lại cái rương tài bảo này, mang theo huynh đệ thủ hạ rời đi sao? Chẳng lẽ cục diện này bây giờ, ngài thật muốn nhìn đến sao?

Khóe mắt Mã Bân hơi hơi nhảy một cái, nặng nề thở dài, nói:

- Bớt nói nhiều lời, ngươi cứ đem chân tướng nói cho rõ ràng đi.

Lý Thiện thấy hắn vẫn chấp mê bất ngộ như cũ, nói:

- Cũng tốt, vậy thì ta nói cho mọi người một chút, đáp án của cục này.

Thiệu Phi nghi ngờ nói: "Cục? Cục gì?"

Lý Thiện cười nói:

- Không sai, cả chuyện này đều là một cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ, gì mà ngọn núi đổ sụp, đạo tặc Thiên Diện, huynh đệ tương tàn, đều là một bộ phận của cục này.

Trương Yến bưng chén trà đi đến bên cạnh Lý Thiện, nói:

- Lý đại ca có phát hiện gì sao? Uống miếng nước rồi từ từ nói.

Tô Chuyết tiếp nhận chén trà, nhìn thoáng qua nàng, mỉm cười, nói: "Đa tạ!" Tiện tay đặt chén trà xuống, lại nói:

- Vừa nãy ta đã nói rồi, tất cả những sự tình này phát sinh đều đã được chuẩn bị tốt, mục đích căn bản không phải vì cướp đoạt ngọc Quan Âm, căn bản chính là bởi vì các người đã từng làm ra một phen chuyện ác.

Mã Bân giật mình, ẩn ẩn đoán được sự tình, vỗ bàn một cái, nói:

- Ngươi bớt nói nhiều lời, cứ nói cho chúng ta biết gã đạo tặc Thiên Diện này là ai.

Lý Thiện nói:

- Ngài gấp cái gì? Vừa rồi các người muốn lấy mạng nhau, giống như kẻ thù, cũng không nghĩ sao lại biến thành tình hình thế này sao?

Mã Bân hừ một tiếng, chỉ vào hai người Triệu Thành Lý Long Phi, nói ra:

- Đây còn cần nhiều lời sao? Rõ ràng là hai tên gia hảo ăn cây táo rào cây sung này, cấu kết đạo phỉ, muốn cướp đoạt rương báu.

Triệu Thành nghiến răng, giận quá hóa cười, nói:

- Hừ hừ, thật là kẻ ác cáo trạng trước, rõ ràng là ngươi muốn nuốt công lao này một mình, vậy mà không tiếc đem chúng ta đều trừ bỏ, cũng tốt che giấu tội ác mà ngươi phạm phải.

Thiệu Phi nghi ngờ nói:

- Lý công tử, ta nghe bọn hắn tranh chấp, cảm thấy hai bên nói đều có lý, thế nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào đâu? Rốt cuộc ai nói đúng?

Lý Thiện nói:

- Ông đã hỏi, ta liền giải thích cho ông nghe một chút. Nói trắng ra kỳ thật rất đơn giản, trận nội chiến này chính là một tay gã hung thủ thúc đẩy. Chắc hẳn ai cũng nhìn ra, tuy là đồng bào, lại không đồng lòng, mặc dù không đến năm bè bảy mảng, cũng có thể nói từng người mang ý xấu riêng. Theo ta phỏng đoán, Bành Siêu, Tiền Phú Quý cùng vị Lưu Kham Chi này hẳn là thân tín nhất với Mã Thiên hộ, có thể nói là tâm phúc. Mà vị Triệu Thành này chắc là không được Mã Thiên hộ thích nhất, bởi vì hắn đầu óc linh hoạt, lại không có lòng kính sợ với Mã Thiên hộ. Mà Lý Long Phi cũng kém không nhiều, hắn làm người ngay thẳng, thậm chí có chút ngoan cố. Kẻ thủ ác chính là lợi dụng điểm này chế tạo trận nội chiến này.

Mã Bân tỉ mỉ suy tư, quả thật như thế, cả giận nói: "Ngươi nói là là hắn.."

Lý Thiện xen lời hắn:

- Ngài không cần phải gấp gáp, sự tình ta đã tra được rõ rõ rành rành! Được rồi, trở lại chuyện chính, kỳ thật những người hoài nghi Mã Bân, các ông không ngại nhìn Thiệu Phi một chút, điên điên khùng khùng như thế, đoạn đường này đối với các ông có thể nói không có chút lợi ích nào. Thế nhưng Mã Thiên hộ vẫn dẫn hắn đi chung, chắc là vì tặng hắn chút phú quý, vì ưu tiên tình nghĩa huynh đệ chứ?

Mã Bân khẽ nói:

- Không sai! Ngay cả Thiệu Phi ta đều không có vứt xuống, làm sao lại sát hại những người khác?

Hắn trợn mắt nhìn thẳng hai người Triệu Thành Lý Long Phi.

Mã Bân mỉ suy tư, quả thật như thế, cả giận nói: "Ngươi nói là là hắn.."

Lý Thiện xen lời hắn:

- Ngài không cần phải gấp gáp, sự tình ta đã tra được rõ rõ rành rành! Được rồi, trở lại chuyện chính, kỳ thật những người hoài nghi Mã Bân, các ông không ngại nhìn Thiệu Phi một chút, điên điên khùng khùng như thế, đoạn đường này đối với các ông có thể nói không có chút lợi ích nào. Thế nhưng Mã Thiên hộ vẫn dẫn hắn đi chung, chắc là vì tặng hắn chút phú quý, vì ưu tiên tình nghĩa đồng bào chứ?

Mã Bân khẽ nói:

- Không sai! Ngay cả Thiệu Phi ta đều không có vứt xuống, làm sao lại sát hại những người khác?

Hắn trợn mắt nhìn thẳng hai người Triệu Thành, Lý Long Phi.

Lý Thiện nói:

- Nói không sai, Mã Thiên hộ, có lẽ ngài không biết. Kỳ thật từ sau buổi sáng hôm phát sinh vụ hung án, Triệu Thành liền bắt đầu hoài nghi ngài rồi. Ông ta và ta còn có Liễu huynh, ba người cùng nhau khổ tư câu đố phòng kín giết người. Lúc ấy hai người Liễu huynh và Triệu Thành sinh ra một cái giả thiết lớn gan. Triệu Thành ông còn nhớ được sao?

Triệu Thành thở nói:

- Tôi thế nào lại quên, cũng bởi vì cái này, tôi mới hoài nghi đến hắn.

Lý Thiện tiếp lời thoại, nói:

- Cái giả thiết này chắc hẳn mọi người đều biết, đó chính là gian phòng kia kỳ thật căn bản cũng không có khóa lại! Sáng sớm hôm đó, Mã Bân ngàu dẫn đầu phá mở cửa phòng, cho nên nói cửa này đã khóa tất cả đều là lời nói một bên của Mã Thiên hộ.

Mã Bân cả giận nói:

- Đánh rắm! Cửa phòng đó rõ ràng đã khóa rồi.

Lý Thiện khoát khoát tay ngắt lời hắn, nói:

- Cái giả thiết này có vẻ như rất có khả năng, đã từng để cho ta hoài nghi đến, bất quá rất nhanh liền bị ta phủ định. Đầu tiên then cài cửa kia thật có vết bẻ gãy, cùng góc độ đẩy cửa không kém bao nhiêu. Nếu là hung thủ giả tạo, vậy cũng giả tạo quá giống. Tiếp theo, Triệu Thành, chẳng lẽ ông quên rồi sao? Ban đêm ngày trước ông đứng gác, Hà Tiến xác thực đập cửa, lại không thể vào phòng, nói rõ cửa phòng xác thực khóa lại.

Bạn đang đọc Cẩm Y Thần Bộ sáng tác bởi nhatthuc0206
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthuc0206
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.