Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29 + 30 ( Hết )

Phiên bản Dịch · 6985 chữ

Chương 29 – Gặp Mặt

Tôi vịn vào thành cầu thang, bước từng bước xuống phía dưới. Trong phòng khách đèn bật sáng trưng, thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn, mùi hương lan toả khắp bốn phía. Tôi nhíu mày, hương vị nồng đậm khiến cho dạ dày của tôi lại bắt đầu khó chịu, tôi cố nén lại, ngón tay bấu chặt vào thành vịn dần trở nên trắng bạch, lần này phản ứng dường như quá mức mãnh liệt.

Qua Nhan và Giang Minh đang ngồi nói chuyện trên sô pha chợt ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cố nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng chân đã bắt đầu đi không nổi.

“Duyệt Duyệt, hôm nay khí sắc cũng không tệ nha!” Giang Minh cười cười, biểu tình trên khuôn mặt rõ ràng là trào phúng. Bất đắc dĩ phải ở lại chỗ này, khí sắc của tôi còn có thể tệ hơn?

“Vậy sao? Có thể là tâm tình khá tốt!” Mặc kệ hắn muốn thế nào, tôi sẽ thu lại toàn bộ, không thể để hắn nhận ra sự chột dạ của tôi.

“Tâm tình tốt sao?” Giang Minh nhíu mi, như thể lời nói của tôi châm chọc đến cỡ nào. Tiếng cười nặng nề của hắn tràn ra khỏi lồng ngực, hắn khẽ lắc đầu, một lúc lâu sau, hắn bỗng nheo mắt lại, đánh giá tôi kĩ càng. Ánh mắt kia tựa như muốn nhìn rõ điều gì đang cất giấu trong lòng tôi, tôi bối rối cúi đầu, trốn tránh cái nhìn chăm chú của hắn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Anh Minh, em đói bụng lắm rồi, ăn cơm thôi! Chị Duyệt Duyệt, chúng ta đi!” Qua Nhan giải vây đúng lúc, kéo tay tôi đi đến bàn ăn, xẹt qua Giang Minh, tôi phải hít một hơi thật sâu.

Giang Minh vẫn quái dị nhìn tôi một cái rồi bước theo, tôi vẫn cảm giác được ánh mắt cực nóng của hắn ở ngay phía sau.

Giang Minh ngồi đối diện với chúng tôi, tiếp nhận cơm do người làm bưng lên, trầm mặc không nói.

“Anh Minh, hôm nay tâm trạng anh dường như rất tốt!” Qua Nhan cố gắng tìm một chủ để, dụng ý muốn đánh vỡ không khí giằng co trong phòng.

Giang Minh gắp một ngụm thức ăn đưa tới miệng, thì thào: “Ừm, gần đây công ty phát triển rất thuận lợi!” Giọng hắn đầy thờ ơ, nhưng lại khiến tôi nắm chặt đũa trong tay. Hắn đang ám chỉ điều gì? Kế hoạch thôn tính Đường thị thuận lợi sao? Hắn mất tích vài ngày chắc đều là để đả kích Đường Diệc Diễm đây mà!

Tôi cúi đầu, nặng nề hít một hơi, không nói gì, áp lực trong lòng làm cho dạ dày của tôi càng thêm khó chịu, chỉ muốn nôn mửa. Không được, trăm ngàn lần không được, tôi cắn môi, cố nén.

“Chị Duyệt Duyệt, món này rất ngon, chị nếm thử xem!” Qua Nhan gắp một ít rau cho tôi, vị thanh đạm lan tràn trong khoang miệng, tạm thời ngăn chặn cảm giác buồn nôn của tôi. Qua Nhan nháy mắt mấy cái mấy cái với tôi, tôi cảm kích nhìn lại.

“Ngày mai có bữa tiệc cắt băng khánh thành, chị cũng đi cùng tôi đi, Duyệt Duyệt!” Giang Minh thản nhiên mở miệng.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.

“Chị quên rồi sao? Tập đoàn Giang Nguyên và Đường thị hợp tác xây dựng công viên? Ngày mai là lễ cắt băng!” Giọng điệu của Giang Minh tựa như đang nói về thời tiết, rất bình thường.

Hắn rõ ràng biết sẽ làm cho lòng tôi nhấc lên sóng to gió lớn.

Đường thị, có nghĩa là Đường Diệc Diễm cũng sẽ đi. Hắn có ý gì, hắn muốn để Đường Diệc Diễm biết tôi ở đây? Ở lại bên người hắn? Nhìn gương mặt không chút sợn sóng của Giang Minh tôi lại thấy có chút sợ hãi. Hắn cố ý để Đường Diệc Diễm biết, hắn không che giấu? Hắn có đủ năng lực để giam cầm tôi? Cho dù là Đường Diệc Diễm biết tôi đang ở bên người hắn?

Tôi khiếp sợ nhìn Giang Minh, không thể nào bình phục sự rối loạn trong lòng.

“Sáng mai chuyên viên trang điểm sẽ tới đây, buổi lễ được cử hành vào lúc trưa, đúng giờ tôi sẽ đến đón chị!” Giang Minh cố ý không quan tâm tới sự khiếp sợ của tôi, tiếp tục nói. Cuối cùng, hắn còn thâm thuý bổ sung thêm một câu: “Lần này, tôi không hy vọng chị lại vắng mặt đâu. Lần trước, chị đã cho tôi một sự kiện suốt đời khó quên đấy!”

Thân mình tôi run lên, đỡ lấy mép bàn, nhẹ nhàng thở dốc, Giang Minh chậm rãi giương lên khóe miệng, trái tim không chịu nổi lập tức rơi xuống. Giang Minh cậu đã không còn chỗ nào cố kỵ sao? Cậu muốn chính thức tuyên chiến với Đường Diệc Diễm sao? Biến tôi trở thành “chiến thư”?

Qua Nhan đưa tay lại gần, gắt gao nắm lấy bàn tay đang run run của tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, buông xuống mi mắt, lớp vỏ bọc trên mặt rốt cuộc cũng không bao che nổi bộ dáng làm như thoải mái kia nữa.

“Xem ra, tôi vừa mới nhìn lầm rồi, sắc mặt của chị thoạt nhìn vẫn là không tốt lắm đâu?” Giọng nói đầy mỉa mai của Giang minh vang lên, hắn buông đũa, ý cười trên mặt vẫn không đổi, nhìn chằm chằm tôi, nghiền ngẫm .

Tôi nhíu mi, cắn chặt môi, khóe miệng nổi lên một ít tơ máu, lan tràn ra xung quanh. Giang Minh, hiện tại, cậu rốt cuộc đang tính toán cái gì!

Tôi chỉ mới mang thai thời kì đầu, không biết tại sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Trước khi đi, Qua Nhan lén lút nhét vào tay tôi một túi ô mai, còn lo lắng nhìn tôi một cái.

Tôi suy yếu cười cười. Sáng nay, nôn mửa dữ dội đã muốn tra tấn tôi đủ lắm rồi, cả người không có chút sức. Hơn nữa đám nhân viên trang điểm kia lại còn không ngừng ép buộc, lúc Giang Minh lái xe tới đón, tôi đã muốn hoàn toàn không có tinh thần đi tham dự “Hồng môn yến”!

Giang Minh vẫn một thân tây trang giày da, thần thái bay lên đứng phía trước chờ tôi. Vừa thấy tôi bước đến, hắn nhíu mi. “Sao sắc mặt lại trắng bệch thế kia, đám nhân viên này làm ăn kiểu gì vậy!”

Khuôn mặt suy yếu nhợt nhạt, hơi thở mong manh, tôi xua tay, lạnh lùng nói: “Không phải lỗi của họ, khuôn mặt này có điểm thêm nhiều phấn hồng nữa cũng vô dụng!” Tôi tự giễu hừ lạnh, rốt cuộc cũng nhìn thấy nụ cười tự tin của Giang Minh có chút buông lỏng.

“Đừng tưởng rằng như vậy là có thể không cần tới tham dự!” Giang Minh phức tạp nhìn tôi, ánh mắt mâu thuẫn, hắn cắn răng, thô bạo đẩy tôi vào trong xe. Bên ngoài, Qua Nhan vẫn đang cúi người nhìn chúng tôi, dáng vẻ vô cùng lo lắng.

“Hôm nay cắt băng chị phải đi!” Giang Minh vừa nói vừa phát động xe.

Tôi vô lực tựa lưng vào ghế, quay đầu qua một bên, cho dù là bệnh sắp chết sao? Tôi buồn cười khẽ động khóe miệng, ánh mắt đờ đẫn nhìn phong cảnh đang chạy như bay ngoài cửa xe, khẽ nói: “Tôi biết!”

Giang Minh không nói gì, xe vẫn yên lặng chạy.

Nghi thức cắt băng diễn ra ngay tại cửa vào của công viên. Nơi đó đã được dựng sẵn một vũ đài, vừa múa vừa hát, màn khai mạc hết sức long trọng đã hấp dẫn giới truyền thông khắp nơi. Một năm qua, thành phố này đã cử hành không biết bao nhiêu yến hội long trọng, lần này còn là của hai tập đoàn lớn.

Mà hai nhân vật vừa tuyên bố đính hôn, Đường Diệc Diễm cùng vị hôn thê Phác Mĩ Thiện vừa tiến vào, toàn bộ ống kính đều đồng loạt xoay chuyển, cả đám người vây quanh bọn họ, đèn máy ảnh loang loáng chớp nháy, những âm thanh “sát sát” không dứt bên tai. Giang Minh và tôi lạnh lùng đứng ở một góc nhìn.

Cho dù tim như bị đao cắt, tôi cũng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh nắm chặt ly nước trái cây trong tay, nhìn Phác Mĩ Thiện yêu kiều mỉm cười. Cô ấy thực sự rất đẹp, ngũ quan xinh xắn, dáng vẻ tao nhã, nụ cười ôn thuần, như con chim nhỏ nép vào người Đường Diệc Diễm, hoàn mỹ hấp dẫn tất cả ánh mắt ở đây. Có lẽ, cô gái như vậy mới thích hợp với anh, thích hợp làm vợ của Đường tổng tài.

Có người đúng lúc này khen cô ấy xinh đẹp, ý cười trong mắt Phác Mĩ Thiện lại càng thêm sâu. Đương nhiên, tình yêu đang đẹp, không phải sao? Tôi nâng ly nước lên, ngửa đầu uống cạn, nhưng sao lại chua xót đến vậy!

“Không đau lòng sao?” Giang Minh nhấp một chút rượu, nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt trêu tức.

Lại muốn thấy cảnh tôi khóc sao? Tôi buồn cười hừ lạnh: “Rất xứng đôi, không phải sao? Sau này, không phải cậu cũng sẽ cưới một cô gái như thế kia hay sao? Điều này là hiển nhiên với một thân phận tổng tài như cậu, đúng chứ?”

“Diệp Sương Phi, có đôi khi, tôi thật sự rất bội phục sự lãnh huyết của chị. Chị rõ ràng đã biết, còn cố ý nói như vậy!” Giang Minh buồn cười nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, nhếch môi nhìn tôi. Tôi theo tầm mắt của hắn quay đầu lại, Đường Diệc Diễm không biết đã phát hiện ra chúng tôi từ khi nào, ánh mắt xuyên thật mạnh qua đám người kia, nhìn chằm chằm vào tôi, nheo mắt lại.

Khoé miệng tôi cứng đờ, bối rối né tầm mắt sang một bên, trong lòng vừa bồn chồn lại vừa kinh hoàng. Như thế nào cũng vô pháp xem nhẹ cái nhìn thoáng qua đầy vội vàng vừa rồi, chỉ mới liếc mắt một cái, cũng đủ cảm giác được Đường Diệc Diễm đang phẫn nộ, còn cả oán hận!

“Xem ra, thật sự chỉ có hắn mới có thể làm cho chị thất thố thôi!”

Tôi không nói gì, xoay người lại, đưa lưng về phía ánh mắt cực nóng kia, tay cầm chiếc ly siết chặt lại, tâm loạn như ma!

“Đường tổng, vị hôn thê thật xinh đẹp!” Cuối cùng, vẫn là tránh cũng không thể tránh, Giang Minh cùng tôi đối mặt với Đường Diệc Diễm và Phác Mĩ Thiện đang đứng chung một chỗ, thật châm chọc!

Đường Diệc Diễm đứng ngay trước mắt tôi, khuôn mặt không chút thay đổi, vẫn nhìn tôi như vậy, không chút kiêng nể gì nhìn thẳng. Tôi lại vội vàng nắm chặt chiếc ly, không ngừng hoảng hốt.

Tôi trốn tránh ánh nhìn thẳng tắp của anh, co quắp mím môi, nghe giọng nói của Giang Minh truyền đến bên tai. Hiện tại, mỗi một câu của hắn đều giống như đùa cợt. Còn chúng tôi, chính là những quân cờ hắn niết trong tay, lần gặp mặt này vỗn dĩ là do hắn an bài, hắn muốn nhìn xem chúng tôi ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, tranh đấu, còn cả oán hận!

“Vị tiểu thư này là… bạn gái của Giang tổng sao?” Giọng nói của Phác Mĩ Thiện cũng hoàn mỹ như vậy, mỉm cười nhìn tôi, thiện ý hỏi, nhưng lại vô tình hỏi trúng vấn đề trí mạng nhất.

“Đương nhiên!” Giang Minh cười khẽ, thuận thế ôm đầu vai tôi. Sắc mặt Đường Diệc Diễm trầm xuống, ánh mắt âm ngoan thẳng tắp rơi xuống bàn tay Giang Minh đang đặt trên đầu vai tôi, không nói gì, cũng không có động tác.

Tôi lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn là anh không có xúc động đến trực tiếp cùng Giang Minh xé rách mặt nạ. Dù sao, hôm nay người của giới truyền thông đến đây đông như vậy, chỉ cần một tin tức bất lợi, cổ phiếu của Đường thị nhất định sẽ bị rớt xuống. Tôi nghĩ, Đường Diệc Diễm cũng hiểu được điều này.

Tôi nhìn anh, khó chịu nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục để ý tới lí do thoái thác Giang Minh nữa. Hắn và Phác Mĩ Thiện trò chuyện, nhưng sao lại nghe chói tai đến vậy.

“Anh nói có phải không, Diệc Diễm!” Không biết Phác Mĩ Thiện nói gì đó, ngẩng đầu lên hỏi ý kiến Đường Diệc Diễm, lại phát hiện vị hôn phu nộ khí đằng đằng nhìn cái gì, theo tầm mắt của anh nhìn về phía tôi. Hàng mi thanh tú của Phác Mĩ Thiện hoang mang nhíu lại, nhìn tôi. Lòng tôi lại lo lắng không yên, Đường Diệc Diễm đừng nhìn nữa, nếu như anh cũng hiểu được thì đừng nhìn em như vậy!

“Đường tổng, Giang tổng!” Ngay lúc mùi thuốc súng trong không khí sắp ngưng tụ thiêu đốt, người chủ trì bỗng nhiên xuất hiện, nhưng thật ra lại vô tình giải vây ọi người.

“Nghi thức sắp bắt đầu, hai vị chuẩn bị một chút để lên đài cắt băng thôi!” Người chủ trì nói thật cẩn thận, rõ ràng cảm giác được chúng tôi đang giương cung bạt kiếm.

Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, rồi xoay người đi theo ông ta, Giang Minh cũng buông đầu vai tôi ra, đi theo, chỉ để lại Phác Mĩ Thiện và tôi xấu hổ đối diện.

“Ngượng ngùng, Phác Tiểu Thư, tôi có chút việc, thất bồi một chút !” Không để Phác Mĩ Thiện trả lời, tôi cũng nhanh chóng rời đi.

Chương 30 – Lựa Chọn

Tôi chạy một hơi tới sân sau, dựa vào tường thở dốc, đỡ lấy trán. Một trận hỗn chiến đang xảy ra vào lúc này, bỗng nhiên có đứa nhỏ, Giang Minh lại bức bách, Đường Diệc Diễm hai mặt đều phải chống lại kẻ địch, làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự hỗn loạn này đây?

Tôi vô tình quay đầu lại, xa xa, hai bóng người đang dây dưa làm tôi đứng thẳng lên, Đường Tỉ Lễ , còn cả cô giáo?

Sao họ lại ở đây, còn đi cùng nhau đường hoàng như vậy. Đường Tỉ Lễ công khai dắt người tình của mình đến chỗ này? Hôm nay, dường như tất cả mọi người đều bất thường?

Không biết họ đang nói gì, nhưng khuôn mặt cô giáo đầy ưu thương, dựa vào cổ áo Đường Tỉ Lễ, Đường Tỉ Lễ ôm cô, trên mặt là nhu tình tôi chưa bao giờ thấy.

Hóa ra, tình yêu đối với mỗi người đều giống nhau. Cho dù ác độc, giỏi về toan tính, một khi đã gặp được tình yêu thật sự, đều phải quăng mũ cởi giáp.

Đường Tỉ Lễ, tôi có thể cho rằng điều này là sự trừng phạt dành cho ông sao, để ông yêu cô giáo, yêu dì của người mà mình tự tay giết hại, bây giờ, ông có chút hối hận nào không? Ông có bị lương tâm khiển trách hay không?

Tôi vịn chặt góc tường, nhìn họ chằm chằm. Đường Tỉ lễ, dù ông hối hận thì cũng muộn rồi, ông đã không có đường lui. Trong người đột nhiên dâng lên một cỗ ghê tởm, khó chịu và buồn nôn, tôi khẩn cấp lục túi xách tìm gói ô mai, lấy ra bỏ vào miệng, ngăn chặn cơn khó chịu lại.

Tôi nhíu mi, dựa vào tường hít thở. Hiện tại, giải quyết vấn đề này mới là quan trọng, không thể để Giang Minh phát hiện, nhưng trở lại bên người Đường Diệc Diễm, sẽ chỉ khiến anh lâm vào cục diện bế tắc. Quả thực, thế lực của gia tộc Phác Mĩ Thiện có thể giúp anh chống được, như vậy, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Càng muốn tìm lối ra, lại càng là bị vây trong đó.

Cho đến khi… mùi hương quen thuộc quanh quẩn xung quanh tôi, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, vòng ôm quen thuộc!

Đường Diệc Diễm!

Đường Diệc Diễm gắt gao ôm tôi, hơi thở xuy phất trên mặt tôi. “Duyệt Duyệt!”

Thân mình tôi run lên, túi xách nhanh chóng rơi xuống đất, tôi giãy dụa. “Đường Diệc Diễm… Buông ra…”

Anh không phải chủ trì nghi thức cắt băng sao? Sao lại đến đây, anh muốn làm gì, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng nếu bị phóng viên nhìn thấy…

“Diệc… Diệc Diễm… Buông ra!”

“Tại sao lại gạt anh?” Đường Diệc Diễm vẫn không buông tay, đầu tựa vào cổ tôi, khẩu khí phẫn nộ, dùng thêm sức, bụng tôi bị đè lại.

Đứa nhỏ! Tôi cả kinh .“Diệc Diễm… Bỏ ra… Chúng ta từ từ nói!” Tôi thỏa hiệp, ngừng giãy dụa, Đường Diệc Diễm không chịu buông, vẫn cố chấp ôm tôi vào lòng, buộc tôi đối diện với ánh mắt cực nóng của anh.

“Tại sao gạt anh? Tại sao?” Trong mắt anh tất cả đều là quẫn bách. “Tại sao lại ở cùng với tên tiểu tử kia?”

Sự đau xót trong mắt Đường Diệc Diễm làm tôi đau lòng. Nhưng không thể được, Diệc Diễm, bây giờ, em càng không thể làm liên lụyđến anh!

“Không phải anh cũng lừa dối tôi hay sao!” Tôi nhìn chằm chằm anh, nếu vẫn bị lừa gạt, không phải là cả đời này, tôi sẽ phải cùng chia sẻ chồng với người đàn bà khác hay sao?

Đường Diệc Diễm giật mình, buông lỏng tay, ánh mắt lóe ra. “Anh có nỗi khổ riêng!”

Nỗi khổ? Vì tập đoàn phải không?

Tôi nhắm mắt lại, cố nén chua xót trong lòng, nếu lựa chọn tập đoàn, vậy hãy buông tay đi, không cần do dự nữa!

“Duyệt Duyệt… Cho anh một chút thời gian, anh là bất đắc dĩ, không… Không được rời xa anh!” Đường Diệc Diễm gắt gao ôm tôi, thì thào: “Không được…”

Diệc Diễm! Tôi sững sờ trong lòng anh, hai tay cũng muốn ôm lấy thân mình của anh, nhưng lại không thể, nâng tay lên, rồi dừng lại giữa không trung, Diệc Diễm, hiện tại… Nếu phải lựa chọn giữa em và Đường thị, anh sẽ chọn bên nào?

“Chờ anh, ở lại bên anh, Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm lại dùng thêm sức, bá đạo ôm chặt cơ thể tôi.

Sao tôi lại không muốn cơ chứ, vì sao lại có nhiều trở ngại, nhiều hy sinh như vậy, ngay từ đầu cũng biết rằng nhất định sẽ khó khăn, nhưng tại sao không thể thuận lợi ởcùng một chỗ? Trận tranh đấu quyền lực hỗn loạn này cùng với tình yêu của chúng tôi đều là đớn đau, mỗi người đều mệt mỏi!

“Diệc Diễm…”

“Đường tổng, chỉ sợ ngài ôm lầm người rồi đấy!” Giọng nói lạnh như băng của Giang Minh bất chợt vang lên ở phía sau chúng tôi, thân mình tôi cứng đờ.

Sự thật đang nhắc nhở tôi, sự thật là hiện giờ Giang Minh khống chế được tất cả!

Tôi lùi lại, nâng mắt lên, xuyên thấu qua người Đường Diệc Diễm, chống lại ánh mắt của Giang Minh, Giang Minh đang âm trầm đứng trước mặt chúng tôi.

“Ở đây không có chuyện của cậu!” Đường Diệc Diễm nắm lấy cơ thể tôi, quay đầu lại, giận dữ về hướng về phía Giang Minh gầm nhẹ. “Tốt nhất cậu lập tức biến mất cho tôi!”

Giang Minh buồn cười hừ lạnh: “Đường tổng, người nên biến mất là anh, anh ôm bạn gái của người khác, vị hôn thê lại đang ở bên trong chờ đợi, e là phóng viên rất muốn biết có ẩn tình gì trong đó đấy, không phải sao?”

“Mày…” Lần đầu tiên, tôi thấy Đường Diệc Diễm có biểu tình thất bại như thế, anh gắt gao siết chặt tay lại, nhưng không cách nào phản bác, lời nói của Giang Minh đã moi đúng vào vấn đề anh kiêng kị nhất .

“Tôi khuyên anh vẫn là buông bạn gái của tôi ra, dù sao, chỉ cần bây giờ tôi động thủ, anh sẽ tổn thất hai triệu, hai triệu đôla đấy!” Giang Minh nói là nói cho Đường Diệc Diễm nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên đầy uy hiếp, hắn cũng là đang cảnh cáo tôi.

Tôi kinh hãi nhìn hắn, quả nhiên, bây giờ hắn đang nắm giữ mạch máu của Đường thị, cho nên Đường Diệc Diễm mới cố kỵ hắn như thế, thậm chí dễ dàng cho qua!

“Thế nên Duyệt Duyệt à, lại đây đi!” Giang Minh vươn tay ra với tôi, hạ một thông điệp cuối cùng.

Tôi cắn chặt môi, nhẹ nhàng rút khỏi bàn tay ấm áp của anh, Đường Diệc Diễm cũng không ngăn cản, anh để tôi đi. Tôi cúi đầu thở dài, cuối cùng, vẫn là tập đoàn so với tôi quan trọng hơn sao? Tôi lê từng bước nặng nề về phía Giang Minh, nếu đã vậy, Đường Diệc Diễm, tốt nhất hãy bảo trụ tập đoàn khó khăn lắm mới có được của anh đi!

Tuy nhiên, nước mắt lạnh lẽo vẫn không khống chế nổi mà rơi xuống, lúc lướt qua bả vai Đường Diệc Diễm, tôi nghe được những âm thanh vỡ nát của trái tim mình, tập đoàn và tôi, anh vẫn lựa chọn tập đoàn.

“Duyệt Duyệt!” Ngay lúc tôi thất vọng nhắm mắt lại, khó khăn đi qua anh, Đường Diệc Diễm bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi, hai mắt lưu chuyển dòng cảm xúc không nói nên lời.

“Diệc Diễm!”

“Đường Diệc Diễm, cần mỹ nhân không cần tập đoàn phải không?”

“Tôi muốn thế nào thì sẽ được thế ấy!” Đường Diệc Diễm hình như đã hạ quyết tâm, cũng không thèm liếc Giang Minh một cái, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của tôi, nói: “Duyệt Duyệt, nếu anh cái gì cũng không cần, em đồng ý đi theo anh chứ?”

Tôi rung động nhìn anh, anh có thể… từ bỏ tất cả, vì tôi sao? Vì tôi, anh cái gì cũng không cần? Tôi nhíu mi nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, Đường Diệc Diễm, thật vậy chăng?

Đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý, tôi cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần anh!

“Diệp Sương Phi, chị sẽ hối hận!” Thấy Đường Diệc Diễm kéo tôi rời đi, Giang Minh rống giận vang lên, tôi nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn lộ ra sự bối rối, phẫn hận trừng tôi và Đường Diệc Diễm nắm tay nhau, gằn từng tiếng: “Diệp Sương Phi, nếu chị cùng đi với hắn, tôi sẽ hoàn toàn hủy diệt tất cả mọi thứ của hắn, làm cho hắn thành hai bàn tay trắng!”

Tôi dừng lại, nhìn Đường Diệc Diễm, hai bàn tay trắng? Đường Diệc Diễm, anh thật sự cam chịu sao?

“Theo anh đi, Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm kiên định nhìn tôi. “Chúng ta rời khỏi nơi này, giống như ba năm trước!”

Diệc Diễm…

Thật sự, vì em, anh sẵn sàng từ bỏ tất cả sao? Từ bỏ tất cả mọi thứ mà anh phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể đạt được?

Hóa ra, trái tim của anh vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn như vậy, cho dù sau đó không quan tâm điều gì khác, chỉ cần một câu nói của tôi, anh vẫn nguyện ý, nguyện ý từ bỏ tất cả!

Tôi không thể ích kỷ như vậy, tôi không thể giống như ba năm trước đây,, biến anh trở nên hèn mọn, trở nên đáng thương, hơn nữa, tôi càng sợ bây giờ, vì tôi, anh phải khuất phục trước mặt Giang Minh, mặc hắn cướp đi tất cả, nhưng nếu có một ngày anh hối hận thì sao, hối hận tôi đã phá huỷ giấc mơ tha thiết của anh!

Cho nên… Tôi không thể! Không thể ích kỷ như vậy!

“Buông ra!” Tôi theo phía sau Đường Diệc Diễm, bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng nói. Đường Diệc Diễm kỳ quái nhìn tôi, khẽ nói: “Duyệt Duyệt!”

“Đường Diệc Diễm, chúng ta… Đã sớm không có cách nào trở lại ba năm trước đây, hôm nay anh có thể vì bảo trụ Đường thị mà cưới người phụ nữ khác, vậy ngày mai thì sao, tôi không thể tiếp tục tin tưởng anh, cho nên… chúng ta kết thúc đi!” Tôi bức mình phải xem nhẹ sự đau xót trong mắt Đường Diệc Diễm. Thân mình anh đông cứng lại, bất khả tư nghị nhìn tôi, không ngờ mình nguyện ý từ bỏ tất cả, đổi lấy lại là lời nói tuyệt tình của tôi.

“Chẳng lẽ em không chịu tha thứ cho anh một lần, anh chỉ nợ em duy nhất lúc này!” Đường Diệc Diễm vẫn không chịu tin, gắt gao cầm tay tôi.

Cho nên tôi mới không thể ích kỷ như vậy, tôi nợ anh quá nhiều, chỉ có cách này để anh hạ được quyết tâm. Xin lỗi, em xin lỗi!

“Một lần là đủ rồi… Hơn nữa, Phác tiểu thư sẽ trở thành một người vợ tốt!” Tôi tiếp tục nói những lời tàn nhẫn, trong tim lại đang nhỏ máu.

“Diệp Sương Phi!” Đường Diệc Diễm phẫn hận nhìn tôi, bắt lấy đầu vai của tôi. “Em có biết em đang nói cái gì không? Có biết không?”

Tôi nhắm mắt lại, để mặc Đường Diệc Diễm lắc đầu vai của mình, im lặng.

“Nghe rõ rồi chứ, anh đã hết hy vọng rồi!” Giang Minh đi tới, ngăn chúng tôi lại. “Đường Diệc Diễm, anh không nghe thấy lời Duyệt Duyệt nói sao?”

“Cút ngay!” Đường Diệc Diễm rống giận, phẫn hận giơ nắm đấm lên.

“Dừng tay, Đường Diệc Diễm!” Tôi che trước người Giang Minh. Đường Diệc Diễm tức giận đến nỗi cả người phát run, nắm đấm ngừng lại giữa không trung.

“Kết thúc đi, Đường Diệc Diễm, giờ anh đã là tổng tài của Đường thị, vậy thì nên cố gắng điều hành công ty cho tốt, yêu thương vị hôn thê của mình, không cần quan tâm đến tôi!” Em không đáng, Đường Diệc Diễm! “Sau này… chúng ta không còn bất cứ điều gì liên quan đến nhau nữa!”

Tôi đẩy thân mình anh ra, lách nhanh qua, tuyệt tình nói. Thân mình Đường Diệc Diễm thân mình, anh nheo mắt lại, nhìn tôi, ánh mắt bi thương, tay đặt người siết chặt lại.

Tôi gian nan xoay người, đờ đẫn nói với Giang Minh: “…Chúng ta đi thôi!”

Mau rời khỏi nơi này, trái tim… đau đến sắp không đập nổi!

Giang Minh dường như rất vừa lòng với kết quả như vậy. Hắn đã đạt được mục đích đưa tôi đến bữa tiệc này, làm cho Đường Diệc Diễm hoàn toàn đau khổ.

Giang Minh, cậu thật sự thâm độc!

Tôi thậm chí không có cam đảm quay lại nhìn Đường Diệc Diễm một cái, nhanh chóng bước về phía trước, mỗi một bước đều đau đớn như giẫm trên bàn chông.

“Diệp Sương Phi!” Ngay lúc chúng tôi rời khỏi, giọng nói lạnh như băng của Đường Diệc Diễm vang lên ở phía sau. “Anh đã nói rồi, cho dù em hối hân, anh cũng vĩnh viễn không cho phép em rời khỏi anh!”

Thanh âm kia giống như truyền đến từ địa ngục, lạnh thấu xương!

Tôi đứng lại, không quay đầu. Không, em không hối hận, chưa bao giờ! Diệc Diễm, quyết định cùng anh ở một chỗ, em vốn chưa bao giờ hối hận, cho dù anh lừa dối, cho dù anh giấu diếm, em vẫn không hối hận. Nhưng… em không muốn anh vì em mà phải khổ sở, giống như như bây giờ, dốc toàn lực để tranh đi đoạt lại tất cả, làm theo kế hoạch ban đầu của anh.

“Anh cho rằng anh còn có năng lực này hay sao?” Giang Minh khinh thường nói, kéo tôi rời đi, tôi liếc hắn mắt một cái, hừ lạnh.

Giang Minh, rồi cậu sẽ biết kết cục chọc giận ác ma là gì!

[Tội ác báo thù] Chương 31 – Phát Hiện

Edit: K.T

Beta: Rabbit

Từ hôm đó về sau, Giang Minh dường như càng bận rộn hơn. Có một điều không giống với lúc trước, đó là buổi tối hắn luôn về đây ăn cơm với tôi và Qua Nhan, bất chấp mưa gió. Tôi không rõ hắn lại định mưu tính cái gì, cũng chẳng muốn biết!

Nhưng hành động đó của hắn lại vô tình làm tăng thêm phiền toái cho tôi. Mỗi ngày qua đi, phản ứng mang thai càng ngày càng rõ ràng, tôi phải luôn đề phòng bị Giang Minh phát hiện, mỗi một lần gặp mặt đều giống như một trận chiến, thể lực cạn kiệt, cảm giác mệt mỏi khiến tôi khổ không nói nổi.

Điều quan trọng nhất chính là, tôi vô cùng lo lắng cho sự tiến triển của Đường Diệc Diễm, không biết bây giờ anh thế nào, Đường thị ra sao rồi. Tuy rằng Giang Minh để tôi tự do, nhưng thực ra mà nói, chỉ cần tôi ra ngoài, mặc kệ là xa hay gần, luôn có người đi theo phía sau. Ngoài báo chí và ti vi, tôi không có cách nào biết được tin tức về thương giới.

Mỗi lần đều lật xem khắp các mặt báo. Không có, không có, báo nào cũng không có, không có tin tức biến động gần đây của thương giới, càng không có tin tức nào liên quan đến Đường thị và tập đoàn Giang Nguyên. Cùng lắm cũng chỉ có một vài tin vắn đề cập đến chủ đề công viên đạt được thành công! Còn lại, đều không có!

Thất vọng buông báo xuống, tôi không cam lòng lại mở ti vi ra xem, chuyển đến kênh nói về kinh tế của thành phố, vẫn giống như trước, chỉ toàn những mẩu tin râu ria làm cho người ta phiền lòng.

Rốt cuộc giờ ra sao rồi, biểu tình của Giang Minh cũng làm cho người ta đoán không ra, hắn vẫn giữ một bộ dáng nắm chắc thắng lợi như trước, chẳng lẽ Đường Diệc Diễm đã an vị chờ chết, hay là anh cũng là lực bất tòng tâm?

Tôi nhíu mày, hai bàn tay siết chặt lại, ngón áp út đeo nhẫn cũng bị nắm đến đau nhức. Diệc Diễm… Diệc Diễm, bây giờ anh thế nào rồi? Anh nhất định phải cố gắng, vì em, vì con… Tôi hạ mi mắt, bàn tay không tự giác vỗ về bụng, nơi này đang nuôi dưỡng cốt nhục của tôi và Diệc Diễm…

Con à… Con phải ngoan ngoãn, mẹ nhất định sẽ bảo hộ con, con của mẹ!

“Chị đang nghĩ gì thế?”

“A!” Giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên làm cho tôi sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên. Tôi quay đầu, trước mặt, ánh mắt của Giang Minh làm cho tim tôi run lên, tầm mắt hắn chiếu thẳng xuống phía dưới, dừng ngay tại bụng tôi, nơi đó, tay của tôi vẫn còn đặt ở phía trên, quên cả buông ra. Tôi bối rối hạ tay xuống, dáng vẻ dồn dập, chột dạ mím môi, tay đưa ra sau lưng, gắt gao nắm chặt. Đôi mắt Giang Minh bỗng chốc nhíu lại, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, xuyên thấu vào trong mắt tôi.

Tôi bối rối trốn tránh, mất tự nhiên cười cười.

“Sao cậu… về sớm vậy!” Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới hai giờ chiều, cho nên tôi mới không phòng bị gì, nhưng sao hắn đã về rồi, hơn nữa lại còn vô thanh vô tức, muốn hù chết người sao?

Tôi âm thầm thở ra, cố làm dịu đi cảm xúc kinh hách vừa rồi, nhìn hắn.

Giang Minh từ chối cho ý kiến, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, đi thẳng đến sô pha, ngồi vào chỗ của mình, cầm điều khiển chuyển kênh, tựa như hôm nay hắn đến đây sớm như vậy là chuyện hết sức bình thường.

Còn tôi, vì sự rối loạn trong lòng, cũng cố ra vẻ bình tĩnh ngồi vào sô pha, nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút gợn sóng của Giang Minh. Cuối cùng, ngay lúc tôi muốn yên tâm mà thở hắt ra một hơi, Giang Minh đột nhiên nói một câu, ngữ khí bình thản, nhưng lại giống như nặng nề cho tôi một bạt tai.

“Vừa chấm dứt buổi phỏng vấn tập đoàn Giang Nguyên thu mua toàn diện Đường thị!” Dứt lời, hắn còn cố ý liếc nhìn tôi một cái, vừa lòng nhìn thấy khuôn mặt tôi đột nhiên tái nhợt, trắng bệc như người đã chết!

Thu mua toàn diện? Tôi khiếp sợ nhìn hắn, nếu vậy, Diệc Diễm… Diệc Diễm đã thua?

Sẽ không… Diệc Diễm!

Tôi vội vàng đứng dậy, thân mình lại bị Giang Minh giữ chặt.

“Chị muốn làm gì?”

“Cậu biết rõ, nếu tất cả giống như cậu đã nói, vậy thì cậu cho rằng cậu còn cái gì có thể uy hiếp tôi? Đường Diệc Diễm không phải đã bị cậu cướp lấy tất cả sao?” Tôi thù hận trừng mắt nhìn hắn. Ngay cả đầu ngón tay của hắn đụng tới quần áo của tôi, tôi cũng cảm thấy ghê tởm. Là tôi đã sai rồi sao? Đường Diệc Diễm cứ bị đả bại như vậy ư? Là tôi đã đánh giá anh quá cao? Tôi không tin, tôi muốn tự mình đến xem, nếu thật là như vậy, lúc này đây anh đang cần tôi nhất. Cho nên tôi muốn đi!

“Bỏ ra!”

“Chị thật sự trở mặt so với thư còn nhanh hơn!” Giang Minh mỉa mai nhướn mày, nhưng tay vẫn không hề buông ra, cùng tôi giằng co.“Chị phải hiểu được, Đường thị sụp đổ, tôi càng có thể dễ dàng đem Đường Diệc Diễm đùa bỡn trong lòng bàn tay! Chị thật sự không cần?”

Tôi giật mình nhìn hắn, Giang Minh cậu thật sự trở nên vừa lãnh huyết lại vừa ti bỉ, một lần nữa uy hiếp tôi, cậu bị nghiện sao?

“Tôi không quan tâm, nếu anh ấy cái gì cũng không có, tôi còn có cái gì cố kỵ, cậu muốn như thế nào thì cứ làm như thế, tóm lại tôi sẽ đứng bên người anh ấy!”

“Diệp Sương Phi!” Giang Minh bất khả tư nghị nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Hắn có cái gì tốt, lừa dối chị để đính hôn với cô gái khác, chị vẫn còn trước sau như một, chị là đứa ngốc sao? Tại sao chị chưa bao giờ nhìn tôi, nhìn những gì tôi làm cho chị?”

“Tôi nhìn được, cậu ngoại trừ uy hiếp, còn làm cái gì khác cho tôi sao?” Hắn đã sớm đem một chút áy náy tôi dành cho hắn gạt bỏ phũ phàng. “Bây giờ, tôi đối với cậu một chút cảm giác cũng không có, ngay cả hận cũng không có, bởi vì cậu không xứng!” Tôi vô tình hướng về phía hắn rít gào, gằn từng tiếng đâm thẳng vào lòng hắn.

“Diệp Sương Phi, chị thật sự rất lợi hại, chị đả thương người đều không cần tới dao!” Nhìn sự tuyệt tình trong mắt tôi, ánh mắt Giang Minh trầm xuống, dùng sức nắm lấy tay tôi. “Tôi rốt cuộc có cái gì không tốt, chị nói đi, nói!” Hắn giống như phát điên, lay lay cơ thể của tôi. Đầu đau dữ dội, trong lòng lại một trận ghê tởm khó có thể ức chế, theo yết hầu trào ra.

Cuối cùng vẫn là áp lực không được, tôi dùng hết toàn lực đẩy Giang Minh ra, nhằm phía buồng vệ sinh, túm chặt bồn cầu điên cuồng nôn thốc tháo, dạ dày không ngừng co thắt.

“Nôn…” Cảm giác khó chịu làm cho nước mắt tràn ra, cơ thể hư thoát, vô lực dựa vào bồn cầu. Thật lâu sau, tôi mới miễn cưỡng vịn vào tường đứng dậy, lung tung dùng nước tẩy sạch hương vị chua xót trong miệng. Tôi chống đỡ cơ thể nhu nhuyễn, một bóng người đứng ngay trước cửa toilet, thân mình cao lớn phóng tới trước mặt tôi.

“Chị… mang thai?” Giọng nói như không dám tin, lại giống như phán án tử hình cho tôi. Tôi nâng mi mắt lên, vô lực nhìn bộ dáng khiếp sợ của Giang Minh, nhíu mi… Tôi còn có thể nói dối sao? Chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ, tôi cũng hết đường chối cãi. Cho nên, tôi không nói gì, chỉ liếc hắn một cái, nhắm mắt lại, tay run run bắt lấy góc áo. Ánh mắt của Giang Minh càng không ngừng đánh giá khắp người tôi, cuối cùng dừng ở trước bụng của tôi. Tôi theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng, lui ra sau.

Giang Minh nhìn tôi rất lâu, sau đó, hắn rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng: “Xoá sạch nó đi!” Hắn hung hăng siết chặt tay lại, ánh mắt âm ngoan dọc theo bụng của tôi hướng về phía trước, nhìn tôi, lặp lại: “Ngày mai chị phải xoá sạch nó!”

oOo

“Giang Minh, cậu thả tôi ra ngoài…” Tôi ra sức gõ cửa, không thể tin nổi, hắn lại dám đối xử với tôi như vậy. Tôi và Giang Minh tranh cãi kịch liệt, tôi nhất định không chịu bỏ đứa bé, hắn cư nhiên… cư nhiên nhốt tôi trong phòng. Nhưng mặc kệ tôi gõ cửa, chửi rủa như thế nào, cũng không có ai đến mở cửa cho tôi.

Tôi không chịu thỏa hiệp, liều mạng gõ cửa sổ, khàn cả giọng kêu: “Giang Minh, cậu là đồ khốn!”

Tôi nặng nề đập phá, đầu vô lực dựa vào khung cửa, tiếp tục lặp lại: “Đồ khốn, đồ khốn!”

“Chị Duyệt Duyệt…” Giọng nói của Qua Nhan bỗng nhiên vang lên ở ngoài cửa, con bé đã tan học?

“Qua Nhan, Qua Nhan…” Tôi dường như đã thấy được một chút hy vọng, dán vào khung cửa hô to.

“Chị Duyệt duyệt, chị đừng kích động như vậy, cẩn thận baby…”

Đứa nhỏ, tôi bỗng nhiên ý thức được, động tác lập tức dịu xuống.“Qua Nhan… Em có thể thả chị ra ngoài được không?” Tôi muốn đi tìm Đường Diệc Diễm, bây giờ anh đang rất cần tôi.

“Chị Duyệt Duyệt… Anh Minh nói… Em xin lỗi!” Giọng Qua Nhan càng ngày càng nhỏ, lộ ra vẻ khiếp đảm.

Tôi tuyệt vọng buông tay, dựa vào cửa suy sụp ngồi xuống. Đúng vậy, Qua Nhan không có khả năng phản kháng Giang Minh. Giang Minh, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể…

Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, lẳng lặng khóc rống, Diệc Diễm, Diệc Diễm, bây giờ anh rốt cuộc như thế nào, Giang Minh thật sự đã thực hiện được rồi sao?

“Chị Duyệt Duyệt, chị yên tâm, em nhất định sẽ nghĩ cách để anh Minh minh thả chị ra ngoài!” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói đứt quãng của Qua Nhan. Tôi vô lực ngẩng đầu lên, không có khả năng, Giang Minh thà rằng hủy hoại tôi, cũng sẽ không buông tha cho tôi!

Diệc Diễm, khóe mắt tôi ươn ướt, đờ đẫn nhìn phía trước, phỏng vấn? Bỗng nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của Giang Minh, tôi cuống quít đứng dậy, mở ti vi, run run nắm chặt điều khiển.

Rốt cuộc, màn hình ti vi hiện lên hình ảnh cả đám phóng viên đang canh giữ phía ngoài Đường Triển, một bóng người quen thuộc bước ra, Diệc Diễm!

Tất cả phóng viên đều vây quanh anh.

“Đường tổng, Đường thị thật sự bị thu mua sao?”

“Đường thị lâm vào nguy cơ phải không? Nghe nói là có người ác ý áp chế cổ phiếu của Đường thị!”

“Đường tổng, xin hỏi anh sẽ từ chức sao?”

“Anh và Đại Hàn điện tử là cuộc đính hôn kinh tế đúng không?”

Trong TV, Đường Diệc Diễm mặt không chút thay đổi, vệ sĩ bên người đang thay anh ngăn trở phóng viên, hình ảnh hỗn loạn không chịu nổi, Đường Diệc Diễm bỗng nhíu mày lại, trên mặt còn vương một chút phiền táo. Chẳng lẽ… lời Giang Minh nói là sự thật, hắn đã thành công, thành công đánh bại Đường Diệc Diễm, chiếm được Đường thị?

Diệc Diễm… Tôi quăng điều khiển, chạy đến đập cửa: “Giang Minh, thả tôi ra, thả tôi ra ngoài!” Đồ khốn, cậu mau thả tôi ra ngoài!

Bạn đang đọc Cấm tình ( Tập 2 - Tội ác báo thù ) của Tử Tử Tú Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.