Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 40

Phiên bản Dịch · 571 chữ

Chương 40

T

ôi chạy dọc những hành lang, kiểm tra từng cánh cửa, cố gắng tìm ra căn phòng chính xác. Tôi hoảng sợ, những giọt nước mắt ứa ra che hết cả tấm nhìn.

Một y tá dừng tôi lại và giúp tôi, cố gắng làm tôi trấn tĩnh. Ngay lập tức, cô biết tôi đang nói đến ai. Tôi không được phép vào lúc này, nhưng cô y tá thấy rằng tôi đang quẩn trí, cô muốn làm dịu tôi xuống bằng cách chỉ cho tôi thấy bố không sao cả. Cô cho phép tôi vào trong vài phút.

Tôi theo cô xuống một loạt những dãy hành lang. Và cuối cùng, cô dẫn tôi đi vào phòng của bố. Tôi nhìn thấy bố nằm trên giường. Da bố nhợt nhạt, trắng bệch. Cả thân hình ông trở nên quá nhỏ bé dưới tấm chăn trên giường bệnh.

"Có phải là con đã làm tất cả những chuyện nhặng xị ở bên ngoài không đấy?", bố hỏi, giọng ông nghe vẫn còn đầy vẻ yếu ớt.

"Bố!", tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của tôi bắt đầu trở nên nghèn nghẹn.

"Không sao, con gái. Bố chỉ bị sốc thôi, tất cả chỉ có vậy. Mặc dù trái tim bố hoạt động trở lại, khi uống mấy viên thuốc nhưng sau đó bố cảm thấy choáng váng và thế là ngã. Bị cái gì đó về đường huyết, người ta nói với bố như thế".

"Bệnh tiểu đường, ông Henry", cô y tá mỉm cười. "Bác sĩ sẽ đến giải thích tất cả cho cô vào buổi sáng".

Tôi xỉ mũi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Lại đây, con gái ngốc nghếch". Ông nhấc cánh tay đưa về phía tôi. Tôi chạy ùa đến bên ông, ôm ông thật chặt. Cả thân hình bố thật yếu ớt nhưng vẫn đầy ý bảo vệ.

"Bố sẽ không bỏ con đi đâu cả. Nín đi, nào!". Ông lướt bàn tay trên mái tóc tôi và vỗ vỗ vào lưng tôi an ủi. "Bố hi vọng là bố không làm hỏng buổi tối của con chứ hả. Bố đã nói với cô Fran là đừng quấy rầy con".

"Lẽ ra bố phải gọi con chứ!", tôi gục đầu vào vai ông.

"Con đã hoảng sợ khi không thấy bố ở nhà".

"Bố ổn mà. Mặc dù thế, con sẽ phải giúp bố đấy, với tất cả những thứ linh tinh này", ông thì thầm. "Bố nói với bác sĩ là bố hiểu nhưng thật ra bố không thật sự hiểu", bố nói với một chút lo lắng. "Ông bác sĩ có vẻ hơi khinh khỉnh", bố vênh vênh mũi.

"Chắc chắn là con sẽ giúp bố rồi", tôi lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh lại mình.

"Này, thế mọi chuyện thế nào rồi hả con?", bố hỏi với vẻ hoạt bát vui nhộn hơn. "Nói cho bố nghe tin tốt lành nào!".

"Ừm ...", tôi mím môi. "Anh ấy không bày tỏ gì cả". Những giọt nước mắt của tôi lại bắt đầu tràn ra.

Bố im lặng. Buồn bã, sau đó là giận dữ, sau đó lại là buồn bã. Ông ôm ghì lấy tôi lần nữa, lần này chặt hơn.

"À, con gái ...", ông nói thật dịu dàng, "Anh ta là một anh chàng ngốc nghếch ngớ ngẩn. Đúng là ngốc nghếch ngớ ngẩn!".

Bạn đang đọc Cảm Ơn Ký Ức của Cecelia Ahern
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.