Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 5439 chữ

Mười năm...... Quốc gia đều sắp không thể giữ, đương nhiên cũng không có ai nhàn rỗi chú ý đến vị hoàng tôn này như hắn.

Hắn rốt cục có thể tiêu dao tự tại rời khỏi cái nhà giam kia, đi đến một địa phương thật bình yên, thực đặc biệt.

Nhưng vì sao còn có thể thường thường nhớ tới nàng? Mơ thấy nàng? Nhớ thương nàng?

Hừ, lỗ tai nhỏ đáng giận kia, nàng khi nào thì đem tâm của hắn vụng trộm đánh cắp? Được thôi! Cứ định như vậy rồi! Hắn không dự tính đòi nàng trả lại,hắn phải làm cho nàng đem chính mình bồi cho hắn, món nợ này mới có lời!

Lạnh thấu xương, rét căm căm, giống như rơi vào hầm băng cực lạnh, từng đợt xâm nhập vào trong xươngcốt , giây tiếp theo, độ ấm bắt đầu lên cao, nóng, nóng như núi lửa, nóng đến mức có thể đem người thiêu thành tro...... Vô biên vô hạn đau đớn, đây là Nguyễn Chân Chân như một thể xác còn có thể hô hấp, còn có nửa phần ý thức, coi như người còn sống, giờ này khắc này, tri giác duy nhất. Mấy ngày nay, nàng luôn luôn bị vây trong tình huống nửa tỉnh nửa mê, khi thì rét run khi thì nóng lên, nhất thời như ở băng thiên tuyết địa, nhất thời lại như ở nham thạch nóng chảy, bên trong biển lửa.

Nàng không dám mở mắt, sợ hãi sẽ nhìn thấy tay cùng chân của bản thân đã hóa thành máu loãng, nàng chỉ có thể liều mạng rên rỉ, kêu to, giãy dụa, thút thít...... Thẳng đến khi mất đi tất cả khí lực, mới có thể lẳng lặng ngất đi.

Mỗi khi như vậy, sẽ có một lồng ngực rất kiên cố dày rộng, kiên định không dời đem nàng chặt chẽ ôm vào trong ngực, không cho nàng bởi vì mất đi lý trí mà làm tổn thương chính mình, thẳng khi đến nàng ngủ.

Hắn đút thuốc, đút nước cho nàng, nghĩ cách đem thức ăn lỏng đút vào trong miệng nàng; Hắn còn luôn luôn canh giữ một bên, giúp nàng lau mồ hôi, chải đầu, thậm chí giúp nàng đổi quần áo ẩm ướt mồ hôi; Lúc hắn dùng thanh âm ôn nhu, cúi đầu ở bên tai nàng gọi tên của nàng, tựa như nàng là bảo bối trân quý nhất thế gian.

Nhưng hắn là ai vậy? Sẽ không là Cơ Dương, hắn chỉ biết cừu hận liếc nhìn mặt cùng thân thể nàng bằng nửa con mắt, châm chọc thân thể của nàng không khác gì tất cả dâm phụ trên đời này; Đương nhiên cũng sẽ không là người gọi là sư phụ, Ngột Tựu đứng đầu trong các sát thủ ở “Bách Điểu Các” hắn chỉ biết tìm nàng phiền toái, không có hảo ý khi nhìn nàng lần lượt nuốt vào “Dịch cốt tán”, làm cho nàng sống không bằng chết.

Vậy hắn là ai vậy? Chẳng lẽ là chủ nhân hiện tại của nàng, tiểu khốn kiếp Nguyên ký hiệu cầm đồ?

Không! Đối hắn mà nói, sự xuất hiện của nàng bất quá trò chơi có vẻ tươi mới, vừa tìm được trong cuộc sống nhàm chán, rất nhanh, hắn sẽ đi tìm trò chơi khác, sao có thể lo lắng cho nàng như thế?

Nhưng nàng lại không dám xác định, vòng tay này cũng không xa lạ, trừ bỏ hắn, còn sẽ có ai muốn thu lưu nàng, để cho nàng nghỉ lại như thế?

Hốt hoảng nghĩ, phút chốc, nàng cảm thấy ngực một trận oi bức, tiếp theo yết hầu một trận ngọt ngấy, “Oa” một tiếng phun ra một búng máu đen.

“Không có việc gì, phun được máu độc ra sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng nữa.” Có người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Sao ngay cả thanh âm...... Cũng rất giống?

Nàng rất muốn mở to mắt nhìn xem, muốn nhìn một chút người kia có thể là hắn hay không? Nhưng ý thức cũng không cho phép, bắt đầu càng lúc càng xa, cuối cùng giống như mũi tên đã thoát khỏi dây cung, không thể quay đầu, cuối cùng cách nàng mà đi thật xa......

☆☆☆

Khi Nguyễn Chân Chân triệt để tỉnh táo lại, đã là chuyện của mười ngày sau, canh giữ ở bên người nàng không phải Nguyên Dắng, mà là vị nữ đại phu thanh lệ kia.

Nữ đại phu mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa quan tâm làm toàn thân cao thấp Nguyễn Chân Chân ấm áp.

“Nguyệt đại phu......” Nàng cảm kích nữ tử này không làm cho mình hóa thành máu loãng.

Nữ đại phu vẫn cứ không đáp lời, lấy qua một tấm giấy đưa cho nàng, phía trên viết những hàng chữ nhỏ nhắn thanh tú viết rằng: “Nguyễn cô nương, Nguyên công tử muốn ta nói cho cô nương , hắn cùng Bất Tam, Bất Tứ có việc phải rời khỏi nhà, nửa tháng sau sẽ về, mong cô nương cứ an tâm ở nơi này, không cần nhớ thương hắn.”

Nhớ thương hắn? Quỷ mới có thể nhớ thương cái tên vô lại kia! Tuy rằng nàng muốn biết rõ ràng người luôn luôn ở cạnh bên mình lúc hôn mê có phải là hắn hay không, cũng không đại biểu trong lòng nàng sẽ nhớ thương hắn.

Nguyễn Chân Chân bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến khi mình độc phát một đêm kia, giữa bọn họ, thân mật khăng khít như vậy, nàng nhớ hắn hôn nàng, còn sờ soạng thân thể của nàng, nàng cũng sờ soạng hắn...... Nàng còn nhớ rất rõ!

“Nguyệt đại phu......” Nàng ngượng ngùng lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Nữ đại phu hiểu ý cười, cầm lấy bút, trên giấy lướt nhanh viết chút gì đó, lại lấy đến cho nàng xem.

Trên giấy rõ ràng viết năm chữ: “Ta sẽ không nói.”

(Sở dĩ có câu này là vì chị ko phải bị câm, mà là có ẩn tình nên ko muốn cất tiếng nói, trừ, e hèm.... Tiêu Tàn Dạ =))

Sẽ không nói? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên trừng lớn mắt, không thể tin được tất cả cư dân trong trấn ca công tụng đức xưng là thần y Nguyệt đại phu, lại là một người câm.

Nguyễn Chân Chân kinh ngạc nhìn chăm chú vào nữ tử xinh đẹp kia, đồng dạng thật lâu không thể nói thành lời......

Trên đời người bất hạnh vô cùng nhiều, cho dù vị nữ thần y này không thuộc nhân gian khói lửa cũng không thể may mắn thoát khỏi, cái gọi là hồng nhan bạc mệnh, là như thế này sao? Như vậy, mình chỉ suýt chút nữa là đã chết, có được cho là may mắn hay không?

Sau vài ngày, từ trong miệng những người đi vay vì bị chủ nợ Nguyên Dắng uy hiếp, cho nên bị bắt mang theo lễ vật tiến đến thăm vị cầm phẩm của Nguyên gia, Nguyễn Chân Chân biết được Nguyệt đại phu xác thực chưa bao giờ mở miệng nói chuyện nhiều.

“Từ sáu năm trước ta đi đến nơi này, đã không thấy Nguyệt đại phu nói chuyện nhiều.” Câu trần thuật đến từ Hoàng Phủ tiên sinh, mang lễ vật là những cành cỏ dại ven bờ, thuận tay quấn lại thành chú sóc có đuôi hoa xinh xắn.

“Chẳng lẽ đã chịu qua trọng thương gì? Nhưng nàng y thuật cao minh như vậy, sao ngay cả chính mình cũng trị không được?” Câu nghi vấn đến từ Hoa đạo sĩ, lễ vật là một đống giấy thật to viết chữ như gà bới, nói là có thể trừ tà trấn quỷ.

“Nếu không chính là bị thương quá nặng, ngay cả chính nàng cũng không có biện pháp?” Đoán câu là đến từ cô chủ khách sạn, đang đem gà hầm thuốc bắc, do đầu bếp Phú công công tự mình đun ba bốn canh giờ đổ vào bát.

“Không sai, nhất định là như vậy!” Câu khẳng định đến từTiểu Cù, trên tay còn cầm một con vịt kêu to “Cạc cạc cạc”.

“Nàng ngay cả người chết trong quan tài đều có thể trị sống, làm sao có thể trị không được chính mình?” Câu phủ định đến từ thợ săn Tiểu Kinh, hắn vừa đưa cho nữ đại phu một gùi thảo dược được hái từ trên núi.

“Cho nên, nhất định có ẩn tình khác!” Không nợ nần gì, hai tay trống không, rõ ràng là tới giúp vui Khúc trướng phòng cuối cùng tổng kết.

Nguyễn Chân Chân nghe bọn họ nói chuyện, xembiểu cảm bọn họ rất sống động, buồn cười, cười rộ lên......

Những người này trước kia nàng nhìn thấy hành động cùng cử chỉ đều thực cổ quái, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất thú vị, người có nhóm, vật họp theo loài, đại khái chính là thế này đi!

Bỗng nhiên, nàng thật khát vọng gia nhập cái vòng nhỏ hẹp này của bọn họ, cùng bọn họ nói chuyện trời đất, đông kéo tây xả, giống như bọn họ, sống được vui vẻ tự tại, không quản, không lo......

Nàng chưa từng đối với bất cứ việc gì có ham muốn mãnh liệt như thế này,trước đó, cảm giác duy nhất sống trên đời chính là mệt, mệt đến mức nàng không thể thở. Từ khi đến trấn nhỏ này sống, nàng đột nhiên phát hiện, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị ngay tại bên người. Nàng cho tới bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy giống như hiện tại, bầu trời thì xanh mượt, hoa lại thơm như vậy, ngay cả mọi người vui cười, gương mặt cũng tràn ngập sức sống.

Nàng chưa từng nghĩ tới mình lại có thể cùng Nguyên Dắng cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, hưng trí bừng bừng xem một đám kiến chuyển đồ ăn, xem hai con chó nhỏ đánh nhau bên đường, nhìn xem cười ha ha.

Nàng bị hắn kéo đi thả diều, đốt đèn lồng thả trôi sông, đánh đu...... Việc này, chưa từng có ai mang nàng đi làm.

Chỉ có hắn, thì ra hắn, luôn luôn mang theo nàng tìm kiếm vui vẻ.

Bất ngờ không kịp suy nghĩ, giống như nước lũ tràn về, công khai vọt vào trong óc của nàng hóa thành nổi nhớ nhung khôn xiết, lại quanh quẩn trong lòng, thoát không đi, càng bởi vì suy nghĩ này khiếp sợ không hiểu.

Chẳng lẽ là do nàng bệnh cũng không nhẹ? Mới có thể suy nghĩ nhớ thương tên tiểu tử khốn kiếp thường đem chính mình giận đến sôi lên?

Bằng không, vì sao lại nhớ đến như vậy?

☆☆☆

Nửa tháng sau, Nguyên Dắng quả nhiên về tới trong trấn, nhưng trở về chỉ là một mình hắn, hai vị lão bộc không thấy bóng dáng.

Hắn cợt nhả nói, Bất Tam, Bất Tứ ở bên ngoài chơi vui đến quên cả trời đất, về sau trong hiệu cầm đồ Nguyên kí chỉ còn hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau!

Nguyễn Chân Chân đối với nụ cười đến không có hảo ý trên khuôn mặt tuấn tú, có rất nhiều nghi vấn cũng không dám hỏi.

Bản tính người này, nàng cũng có một ít hiểu biết, dưới khuôn mặt tươi cười kia ẩn tàng vài phần thực, vài phần giả, trừ bỏ chính hắn, ai cũng không làm rõ được.

Bởi vì không hiểu, cho nên nghi hoặc; Bởi vì nghi hoặc, cho nên đoán; Bởi vì đoán, sinh ra bất an, lại sinh ra nhiều phần khiếp sợ.

Nàng không biết bản thân bắt đầu từ khi nào thì trở nên khiếp đảm, sợ hãi cùng hắn một chỗ, cũng không dám giống như dĩ vãng nhìn thẳng ánh mắt hắn.

Khi nàng nhận định hắn là cái đồ xấu xa, nàng còn có thể bình chân như vại chịu được trêu đùa của hắn, bình thản sống qua những ngày tháng của mình. Nhưng một khi làm nàng biết được, nam nhân này cũng không giống như bề ngoài mà bất hảo không chịu nổi hắn cố tình biểu hiện ra, nàng bắt đầu có chút bối rối.

Nàng không sợ người khác đối xử tà ác với nàng, nàng chỉ sợ có người đối đãi tốt với nàng, bởi vì, từ nhỏ đến lớn, không có người nào đối đãi tốt với nàng, hiện tại đột nhiên có một người có chút quan tâm đến nàng xuất hiện, nàng hoàn toàn không biết làm sao.

Tuy rằng hắn trở lại Ô Long Trấn, nhưng vẫn đem nàng ở lại y quán Nguyệt gia dưỡng thương, mỗi ngày đều đến xem nàng, bồi nàng, nhưng tựa hồ lại bề bộn nhiều việc.

Nàng không hiểu được hắn đang vội cái gì, nàng thậm chí cảm thấy đáy mắt hắn có vui sướng, đồng thời cũng có một phần mỏi mệt.

Hắn đang cao hứng cái gì? Lại vì sao mà mỏi mệt? Nàng không dám hỏi, sợ đáp án cùng đáy lòng mình hoàn toàn bất đồng.

Nhưng nàng không tự chủ được lưu ý nhất cử nhất động của hắn, nàng nghe thanh âm đùa cợt của hắn cẩn thận nghe bên trong có sự quan tâm trầm thấp dễ nghe hay không; Nàng theo dõi hai tay hắn, tưởng tượng có phải hai tay này, ở thời khắc nàng thống khổ gian nan nhất, luôn luôn ôm mình, cho mình lực lượng hay không...... Thậm chí, nàng còn muốn nhào vào trong lòng hắn, muốn hưởng lại một chút cảm giác ấm áp nơi đó.

Trời ạ, trên mặt Nguyễn Chân Chân nóng bừng lên, khó có thể tin chính mình lại sẽ chuyên chú quan sát một người nam nhân, phán đoán hắn như vậy?

Thật sự là không nhịn được, nàng mới cố lấy dũng khí, lắp bắp hỏi một câu: “Này, mấy hôm trước, ừm...... Luôn luôn chăm sóc cho ta...... Có phải ngươi hay không......”

Hắn nghe xong, vẻ mặt cười xấu xa chướng mắt, một bộ dáng đắc chí, lưu mnh, đáng đánh đòn trả lời: “Trừ công tử nhà ngươi, có tên nam nhân không sợ chết nào dám giúp ngươi thay quần áo?”

“Vì sao......” Phải đối xử tốt với nàng như vậy?

“Cái gì vì sao?” Hắn nhíu mày, dường như cảm thấy lời của nàng thực ngốc, “Chúng ta còn chưa có đi quá chu công chi lễ nha, ngươi quên rồi à? Ngày đó chúng ta mới làm đến một nửa, nếu ngươi chết mất như vậy ta chẳng phải là mệt lớn?”

Xem đi! Chính là tính tình xấu xa làm người ta chán ghét này, Nguyễn Chân Chân tức giận đến mức thầm nghĩ hung hăng đá hắn hai chân, lại cho chính mình hai bạt tay.

Làm sao có thể cảm thấy hắn không phải đồ xấu xa? Rõ ràng mười phần mười là tên vô lại, cũng có thể, chỉ là đối nàng mà thôi?

Nàng phiền muộn nhớ tới, mỗi khi vị nữ đại phu kia xuất hiện ở trong phòng Nguyên Dắng sẽ thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, cung kính có lễ đi qua, ngữ khí biểu cảm đều đặc biệt ôn nhu cùng nàng ấy nói chuyện, kiên nhẫn chờ nàng ấy lấy giấy bút viết ra lời muốn nói, ở bên trong không khí an tĩnh mà hài hòa khoái trá “Nói chuyện với nhau”.

Ôn nhu, lại kiên nhẫn...... Hồi tưởng hắn đối với mình cũng từng ôn nhu, đó là lúc nàng bị độc phát tác sắp chết, hắn đối với mình cũng từng kiên nhẫn, là lúc hắn dụ dỗ, hấp dẫn nàng...... Trừ những lúc đó ra, còn có cái gì?

“A, để ý...... Để ta tới.” Nàng xem xét Nguyên Dắng từ trước giường đứng lên, bước nhanh ra cửa tiếp nhận chén thuốc nữ đại phu bưng tới, động tác cùng vẻ mặt dè dặt cẩn trọng, có thể nhìn ra ôn nhu cùng quan tâm hiếm thấy.

Nữ đại phu thanh lệ tú nhã, khẽ nâng hàm dưới, nhìn hắn lộ ra tươi cười xinh đẹp có thể làm bách hoa e lệ.

Nữ đại phu thật đẹp, mà hắn, thực sự rất ôn nhu, giữa bọn họ rất thânthiết.

Nàng nghe qua Nguyên Dắng gọi nữ đại phu là “Ngôn lăng”, đó là khuê danh cô nương gia, tên thật đẹp, từ trong miệng hắn kêu lên đặc biệt dễ nghe, không giống nàng, mỗi lần bị hắn trung khí mười phần rống kêu to “Chân Chân” , không phải có ý đồ xấu muốn trêu cợt nàng, chính là sai sử nàng làm này làm kia, ngay cả khi hai người cực thân mật trong giọng nói của hắn cũng luôn có hơn một phần nóng bỏng bị đè nén, nàng không rõ vì sao lại như vậy.

Lúc này, cho dù không muốn nhìn, không muốn nghe, Nguyễn Chân Chân cũng không nhịn được ngơ ngác, không hề chớp mắt xem một màn cách đó không xa kia.

Cái gọi là tài tử giai nhân, cả đời một đôi. Hắn bộ dạng đẹp mắt, mày kiếm nhướng cao, thần thái luôn có vẻ phấn khởi, hướng đến không chịu an phận; Sống mũi cao cao lại rất thẳng, một đôi môi mỏng thích cười...... Mỗi khi đứng đắn nghiêm túc, cả người sẽ tản mát ra một khí chất quý tộc hiếm thấy, rõ ràng trước đây là vương tôn công tử; Nhưng mỗi khi nổi lên tính xấu muốn trêu cợt người khác, lại giống như đứa bé nhà cạnh bên, nghịch ngợm không chịu nổi.

Hắn ở trước mặt nữ đại phu, hắn ở trước mặt mình, người nào mới là chân chính Nguyên Dắng?

Nàng không biết, thậm chí đoán hắn luôn luôn không đón mình trở về hiệu cầm đồ, có phải mượn cớ thăm nàng, kỳ thực là muốn gần gũi thêm nữ đại phu xinh đẹp một chút hay không? Một loại hương vị nàng chưa bao giờ nếm thử qua không biết bắt đầu khi nào, ở trong lòng bắt đầu mọc rễ chậm rãi lên men, tràn ngập, cảm giác vừa chua xót lại chát.

“Uống thuốc a! Lại ngẩn người cái gì?” Chờ nữ đại phu đi rồi, hắn mới bưng chén thuốc lại đây, một lần nữa ngồi ở trên ghế trước giường, đốc xúc nàng uống thuốc cho xong, miệng luôn nhắc: “Bị bệnh vài ngày, càng ngày càng ngốc.”

“Đúng! Ta chính là ngốc, vậy ngươi không cần để ý ta là được!” Thình lình xảy ra phức cảm tự ti khiên Nguyễn Chân Chân đem bát ném cho Nguyên Dắng, tiếp theo, bản thân đều sửng sốt hai giây, bỗng dưng, khuôn mặt nhỏ nhắn theo bản năng trở nên đỏ bừng.

“Oa, làm ta sợ muốn chết, lại muốn mưu sát phu quân?” Nguyên Dắng luống cuống tay chân tiếp nhận bát, xem xét biểu cảm e lệ của nàng, khóe miệng cong lên nghiền ngẫm.

“Ta, ta......” Nửa ngày cũng ta không ra nguyên cớ, Nguyễn Chân Chân xấu hổ cả người đều chui vào trong chăn trốn, sợ hắn tóm lấy cơ hội giễu cợt nàng.

“Muốn chơi trò trốn tìm?” Nguyên Dắng cười hắc hắc, động tác nhanh chóng tiến vào chăn.

“Không phải, đi ra ngoài!” Nàng cả giận nói.

“Không cần, ta cũng muốn chơi.” Hắn không thuận theo, cùng nàng tranh chăn vô cùng vui vẻ.

“Ngươi lại nháo ta sẽ không khách khí!” Những lời uy hiếp này hiệu quả xem ra cũng không lớn, hắn càng giành càng vui.

“Nói cho ta biết vừa rồi vì sao phát giận?” Hắn nhìn chăm chú vào nàng, đôi mắt đen bóng đầy hứng thú.

Tiểu nữ nhân này tính tình nhìn như cương liệt, kỳ thực chính là luôn có thói quen chui vào trong vỏ bọc cứng rắn của mình, tự vệ, không dễ dàng toát ra nội tâm yếu ớt. Lâu như vậy, bộ dáng thất kinh duy nhất của nàng, là vào lần bị hắn dụ dỗ bức bách đó, hiếm khi thấy được cảm tình nàng lộ ra ngoài, hắn không muốn buông tha nàng như vậy.

Hắn có thể đoán được nàng vì sao phát giận, hiểu biết này làm trong lòng hắn như mở cờ, hắn rất thích xem bộ dáng xinh đẹp khi nàng tức giận, tựa như tiểu cô nương hồn nhiên phát cáu.

“Liên quan gì đến ngươi?” Chăn bị hắn đoạt đi rồi, tiểu cô nương hồn nhiên lại che mặt, chết cũng không nhìn hắn.

“Sao lại không liên quan đến ta? Chuyện của Chân Chân chính là chuyện của ta thôi!” Bàn tay to phủ lên bàn tay trắng noãn tinh tế kia, nhưng không mềm, nhẹ nhàng cọ xát, đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh này có một chút thô ráp , trong lòng đột nhiên căng thẳng, nàng, ngày xưa chắc đã chịu rất nhiều đau khổ rồi!

“Ngươi là ngươi, ta là ta, không nên đụng ta!” Nàng vội vàng phủi sạch quan hệ, bỏ tay hắn ra, không cho hắn đụng chạm mình, làm mình tâm loạn như ma.

“Ta càng muốn đụng vào, còn muốn đụng vào nơi này, đụng vào nơi này, còn nơi này nữa!” Hắn đùa dai, đột nhiên nằm đè lên nàng, ghé vào thân thể mềm mại của nàng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn loạn hôn một mạch.

“Muốn chết.” Nguyễn Chân Chân giận dữ, chân giơ lên, trực tiếp đem tên đăng đồ tử kia đá xuống giường.

“Oa, thật, bệnh vừa khỏe liền trở mặt!” Hắn cắn răng, ôm mông.

Thấy hắn là đau thật, nàng lập tức liền hối hận lực đạo của mình quá lớn, cắn đôi môi đỏ mọng lo lắng hỏi: “Ngươi...... Không sao chứ?”

Dáng vẻ xinh đẹp nửa xấu hổ, nữa giận dỗi, lại không yên lòng kia, làm cho đôi mắt đen chớp động nhưng tia lửa vui sướng, nhưng người lại cố chấp ngồi dưới đất giả vờ đáng thương, “Mông ta đau quá, mau tới giúp ta xoa xoa!”

Xoa...... Mông? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra! Nguyễn Chân Chân mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn hắn, trâucó khiêng đến kinh thành vẫn là trâu, người xấu cho dù chết vẫn là người xấu, đây là chân lý nha!

“Là thật đau quá a!” Hắn hướng bên giường nằm sấp, bắt đầu oán giận: “Ngươi khí lực lớn như vậy, người ta lại không biết võ công......”

“Hừ!” Nàng giận, xoay mặt qua không thèm nhìn hắn.

“Chân Chân......” Hắn thấp giọng gọi nàng, trong giọng nói có chút trịnh trọng làm cho nàng kinh ngạc quay đầu.

“Ngươi có muốn giống Bất Tam, Bất Tứ đi ra ngoài như vậy không?”

Nàng lắc đầu, có thể từ hầu phủ âm trầm khủng bố thoát ra, có thể ở nơi này sống sót, nàng cảm thấy cả đời này đã đủ.

“Vậy ngươi thích nơi này sao?”

“Đương nhiên.”

“Thực sự?” Hắn vui mừng quá đỗi, “Vậy ngươi cũng thích người nơi này sao? Ngươi không biết là bọn họ đều rất quái lạ sao?”

Nàng trả lời không chút do dự, “Ta trước kia cảm thấy cô chủ khách sạn, bọn họ không phúc hậu, về sau phát hiện kẻ dối trá nhất là ngươi, thật không hiểu nổi ngươi xấu xa như vậy, sao bọn họ còn tìm ngươi vay tiền?”

“Chuyện này ngươi còn có điều không biết, trong trấn có thể xưng được là người giàu nhất chỉ có hai người, một là công tử nhà ngươi, mặt khác chính là Ngô đại thúc minh phong Tú trang Phượng Tê.” Nguyên Dắng vội vàng hướng nàng giới thiệu.

Đại thúc? Nàng trợn trắng mắt, Phượng đại gia người ta chẳng qua chỉ mới ba mươi tuổi, chưa cưới vợ, hắn đã gọi người ta là đại thúc?

“Vị Phong đại thúc kia ác có thể hơn ta nhiều, keo kiệt phải chết, vắt chày ra nước, cho dù ngươi xin cơm muốn tới trước mặt hắn biểu diễn thắt cổ, hắn ngay cả mắt cũng không chớp cái nào.” Nguyên Dắng nói rất sống động.

“Ngươi lại gạt ta, lúm đồng tiền muội theo ta nói Phượng đại gia đối đãi hạ nhân rất rộng rãi, nhân phẩm lại tốt, cho tới bây giờ chưa từng nói nặng một câu với nàng ấy. Giống như ngươi, mọi người trong trấn nói ngươi tùy hứng xảo quyệt, chỉ biết lợi ích.” Nàng hoàn toàn không tin lời của hắn nói.

“Nói bậy! Bản công tử hình tượng có kém như vậy sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng nghe người ta nói bậy!” Một mạch này không phải là nhỏ.

“Điền bà bà ở trấn Nam, nói ngươi lớn như vậy mà còn chọc mèo bà ấy, khi vui thì trêu đùa, tâm tình kém liền đuổi bắt đến nổi con mèo kia chỉ trốn trên cây, bà ấy kêu thế nào đều chết sống không xuống......” Bất kỳ việc gì bằng tâm tình, chính là bốc đồng biểu hiện.

Cái này...... Hình như xác thực có việc này.

“Tiết đại thúc ở tiệm gạo Phúc tự, nói khi thuê ruộng làm mỗi thửa ruộng chỉ được một bao gạo, ngươi đã đòi hắn trả nửa túi gạo, ít hơn nửa túi cũng không được......” Loại hành vi xảo quyệt này, chỉ có hai chữ đủ để hình dung, chính là“Cướp bóc”!

Di, ngay cả chuyện này nàng cũng biết?

“Doanh sư phụ phường rượu Bàn Cổ, nói ngươi có một lần nhìn trúng một hủ rược bà ấy cất, quấn quýt chết sống, đòi người ta bán cho ngươi, người ta không chịu, ngươi liền nhân cơ hội nâng giá nguyên vật liệu lên, biến thành nguyên liệu so với giá rượu còn mắc hơn......” Người này không uổng công trong nhà mở hiệu cầm đồ, quả thực là gian thương, đại gian thương đại đại đại gian thương a!

Nguyên Dắng hiếm khi há hốc mồm, nha đầu kia khi nào cùng người trong trấn thân thiết như vậy? Ngay cả sư phụ ủ rượu xưa nay đều cự người ngoài ngàn dặm đều chịu mở miệng cùng nàng tán gẫu đôi câu?

“Không nói được, đúng không?” Chứng cớ vô cùng xác thực, còn muốn lừa nàng? Không có cửa đâu!

“Chân Chân......” Không ngờ, hắn đột nhiên từ trên đất hướng tới Nguyễn Chân Chân chạy nhanh qua, ghé vào trên đùi nàng vui quá mà bật khóc.

“Lại làm sao?” Nàng trợn trừng mắt, vừa bực mình vừa buồn cười.

“Chân Chân rất quan tâm ta, nơi nơi hỏi thăm tin tức của ta, một chút dấu vết để lại cũng không buông tha...... Ta thật sự quá cảm động.” Hắn vừa nói vừa cọ ở trên đùi nàng, diễn trò rất nhiều còn không quên ăn mấy miếng đậu hủ.

“Chán ghét!” Nàng lại muốn đá hắn, nhưng khi hành động liền chần chờ một chút, nâng tay lên lại nhìn thấy mái tóc đen mượt đang vờ khóc, lại không thể xuống tay, sửng sốt nửa ngày, vẫn là buông tha hắn, mặc hắn

“Chân Chân về sau đừng cùng những người xấu xa đó tâm sự nữa, có việc cứ đến hỏi ta, quan hệ của chúng ta hiện nay thân thuộc hơn cả Trương Tam Lí Tứ Vương Nhị mặt rỗ nữa, , đúng không?” Thế gian này, lòng người khó lường a!

“Có việc liền hỏi ngươi?” Nàng nhướng đôi mi thanh tú.

“Đương nhiên...... Đáp hay không đáp là do .” Hắn giả lả cười mấy tiếng, nói chuyện thận trọng.

“Tốt lắm, trong trấnsao lại không có trưởng trấn?” Nàng lười so đo với vẻ dối trá của hắn.

Miếu có trụ trì, gia có gia trưởng, Ô Long Trấn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cư nhiên không có một trưởng trấn, chẳng phải rất kỳ quái sao?

“Trưởng trấn tiền nhiệm mấy năm trước đã xuất gia làm hòa thượng rồi, vốn định tuyển ra người mới, nhưng mọi người ai cũng không phục ai, cuối cùng đành phải thành lập trấn ủy quản lý thôn trấn, thường ngày việc lớn nhỏ gì cũng đều do Khúc trướng phòng đứng ra điều giải phân tranh.”

“Thì ra là thế, khó trách mọi người trong trấn phục hắn, hắn xử sự thực công đạo.” Nàng từng chính mắt thấy qua Khúc trướng phòng xử lý một cuộc tranh cãi, tuy rằng tình huống có vẻ phức tạp, nhưng hắn xử lý thuận buồm xuôi gió, làm cho hai phương đều thực chịu phục.

“Không lầm chứ, hắn xử sự công đạo?” Nguyên Dắng oán giận kêu lên: “Tâm địa đen nhất ở toàn trấn là hắn đó!”

“Làm trò, người ta có tâm địa đen tối như ngươi sao?” Nàng hừ lạnh một tiếng.

“Sao ngươi cứ binh ngoài, giúp người ngoài nói chuyện?” Hắn cuối cùng từ trên đùi nàng ngẩng đầu lên, bất mãn liếc nàng: “Có phải coi trọng người ta hay không? Hắn có anh tuấn tiêu sái , phong lưu phóng khoáng như công tử ta sao?”

Đông! Một trái táo bất ngờ ném vào đầu của hắn, Nguyên Dắng đau đến mức nước mắt đều rơi ra.

“Rất đau nha!” Lúc này là thật đau.

“Ai kêu ngươi nói bậy!” Ngờ vực của hắn không hiểu sao lại làm cho nàng đỏ mắt, mâu trung ngấn lệ.

“Ai nha, đừng khóc đừng khóc...... Đều là ta không tốt, chẳng phân biệt được nặng nhẹ nói bậy bạ, Chân Chân, ngàn vạn lần đừng khóc mà......” Thấy nàng rơi lệ, Nguyên Dắng luống cuống tay chân trèo lên giường, không để ý nàng giãy dụa đem nàng một phen ôm vào trong ngực.

Hắn tự giễu lẩm bẩm: “Ta nhất định là ghen tị mới nói ra những lời vô vị đó, Chân Chân là cầm phẩm của ta thôi, lại không cho chuộc, cho dù ngươi cùng người ta lưỡng tình tương duyệt muốn bỏ trốn, ta cũng sẽ không cho phép, còn ghen tức làm gì?”

Hắn là con giun trong bụng nàng sao? Làm sao có thể đoán trúng ý tưởngcủa nàng?Hay là đầu óc nàng là bã đậu, ngay cả hắn nói những lời nàynàng cũng sẽ cảm thấy vui vẻ?Giống như nghe hắn đang cam đoan sẽ không bỏ lại nàng, sẽ không không cần nàng.

Phấn quyền đánh hắn hai cái, Nguyễn Chân Chân đemmặtđẩm lệ chôn ở đầu vai hắn.

Người kia thực đáng giận, thực thái quá,rất xảo quyệt,nhưng sao nàng đột nhiên cảm thấymình rất thích rất thích hắn!

Chuyện này không thể trách nàng, nàng chưa từng thích qua một người, hơn nữa người này xem ra cũng có chút thích nàng, vì thế nàng đã bị lún sâu vào như vậy, rốt cuộc không thoát ra được.

Vấn đề là nàngđều đã không thể phân thân, sao hắncòn muốnôm nàng chặt như vậy, lại còn cười đến lớn tiếng như vậy?

Hắn nói cho nàng biết, hắn chỉ xemnữ đại phu là muội muội, nói sau người ta đã là danh hoa có chủ,chánh chủkia chính là Tiêu đồ tểai cũng không dám chọc, cho nênmuốn nàng ngàn vạn lần đừng học hắn ăn bậydấm chua, vị khó nuốt lắm!

Nguyệt đại phu giống như bồ tát chuyển thế cùng hung thần ác sát Tiêu đồ tể lại là một đôi? Nguyễn Chân Chânkinh ngạc,đồng thời lại bị lời của hắn nóibật cười, đỏ mặt thế nào cũng không dám ngẩng đầu nhìn bộ dáng hớn hở của Nguyên Dắng

Gió nhẹ táp vào mặt, tựa vào cửa sổ đón gióPhương xa còn giống như có tiếng ca hát nhè nhẹ bay đến, hương hoa hồng thơm ngát trồng trong đình viện thỉnh thoảng bay tới,, trong phòng đôi tình nhân đanggắn bó âu yếm, cực kỳ giống những đóa hoa nở rộ......

Bạn đang đọc Cầm Đồ Nữ Của Ác Hoàng Tử của Hạ Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.