Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiến thiết lãnh địa cần nhiều tiền(p3)

Phiên bản Dịch · 1895 chữ

Có thể thấy khách quý nhỏ tuổi như Âm Trúc không nhiều, mấy cô phục vụ thấy hắn tuổi trẻ đẹp trai, lại giàu có thì đon đả tiến lên, cười tươi chào đón.

- Xin chào quý khách, xin ngài cho xem thẻ.

Một cô phục vụ cúi người hành lễ.

Diệp Âm Trúc đưa thẻ ra, mắt nhìn xung quanh sảnh, ở đây tổng cộng có mười người phục vụ, điều làm hắn ngạc nhiên chính là ai cũng có tóc màu vàng, vóc dáng tương tự nhau, thậm chí giọng nói hay vẻ bề ngoài không sai lệch mấy, thật khiến người ta có cảm giác như ở Kim Sắc Sinh Hoạt.

Người phục vụ sau khi dùng ma pháp để kiểm tra thẻ của Âm Trúc thì đưa lại cho hắn, nói:

- Diệp tiên sinh, ngài muốn nghỉ ngơi một chút? Ngài có cần gì không?

Nghe mấy chữ”cần gì không” khiến hắn nhớ đến lôi thần công hội vô cùng hoang dâm, nên vội đáp:

- Đưa ta đến phòng nghỉ là được, trước buổi đấu giá cuối cùng thì gọi ta.

- Vâng!

Phục vụ viên dẫn Âm Trúc theo một lối nhỏ đi vào sâu bên trong.

- Ở đây có khoảng bao nhiêu khách quý?

Âm Trúc nhìn thấy các phòng đều đóng cửa thì trong lòng không thấy thoải mái, giống như lạc vào một nơi cô đơn lạnh lẽo vậy.

Người phục vụ miệng nở một nụ cười tươi, cung kính nói:

- Theo ký lục thì ở đây có hơn một ngàn vị, nhưng bình thường chỉ có khoảng một trăm vị mà thôi. Người nghỉ ngơi ở đây lại càng ít, khách quý thường vào phiên đấu giá cuối cùng mới xuất hiện, đến sớm như ngài thật là quá hiếm.

Diệp Âm Trúc bất giác gãi đầu, cười đáp:

- Ta không biết quy củ ở đây, nên mới đến sớm…

Rồi hắn được nhân viên đưa vào một gian phòng vừa phải, khoảng năm mươi thước vuông, xung quanh phòng được trang trí màu vàng rất u nhã, có giường, bàn ghế, lại có cả phòng tắm riêng, mọi thứ thật hoàn hảo.

- Xin mời ngài nghỉ ngơi, nếu ngài cần gì xin bấm nút này, lập tức sẽ được phục vụ chu đáo. Vào lúc sáu giờ chiều thì mời ngài dùng bữa tối.

Diệp Âm Trúc ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ, làm người giàu quả thật quá tốt, cứ theo lời nhân viên nói, muốn trở thành khách quý thì cũng phải trả ít nhất một triệu đồng vàng cho một vật đấu giá, ở đây lại có đến cả ngàn khách quý, coi bộ lượng tiền thu nhập ở đây thật không nhỏ.

Hắn khoanh chân ngồi tu luyện Trúc đấu khí, không về ăn cơm của Tô Lạp cũng tốt, nhưng tốt nhất vẫn là tránh mặt Ly Sát.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trúc đấu khí của hắn đã đến cảnh giới cao nhất của tầng sáu hoàng cấp, hắn tự thấy vận khí của mình không tệ, từ khi rời khỏi Bích Không Hải, thực lực của hắn không ngừng tăng lên. Nhưng không phải lúc nào cũng gặp may mắn, hắn cũng phải tự nỗ lực bản thân nữa. Thật ra vận khí hắn tốt cũng chỉ một phần, phần lớn chính nhờ mười sáu năm nền tảng của hắn, bằng không không thể có bước đột phá lớn vậy.

Trừ một lúc ăn tối thì trong suốt tám giờ, Âm Trúc đều ngồi luyện trúc đấu khí tầng thứ bảy, nhưng vẫn chưa vượt qua được. Không trách nội hắn và Tần lão đều nhắc nhở, càng luyện càng khó, nhất là ma vũ song tu như hắn, xem ra cần phải giành nhiều thời gian hơn mới được.

Mặc dù võ công và ma pháp hỗ trợ lẫn nhau, tuy có thể hơn được phần lớn người khác nhưng so với người chuyên tâm tu luyện một thứ thì vẫn còn một khoảng cách. Mục tiêu của hắn không phải trở thành thiếu niên đệ nhất cao thủ, nhưng vì Đông Long Bát Tông, vì thân thế của Tử, hắn càng phải mạnh hơn nữa. Hắn không muốn nhờ Ngân Long thành hỗ trợ, hắn muốn tự mình giải quyết chuyện của Tử và Đông Long Bát Tông, nên hắn chỉ có thể nỗ lực hết mình nâng cao thực lực.

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, hắn chậm rãi thu Trúc đấu khí nhập vào đan điền, mặc dù thực lực không tăng được bao nhiêu, nhưng buổi luyện tập trưa nay cũng không tệ.

- Diệp tiên sinh, phiên đấu giá ba kiện bảo vật cuối cùng bắt đầu rồi!

- Được.

Hắn đứng lên, theo người hầu đi ra khỏi phòng.

Khi hắn vừa bước vào phòng, không ngờ lại gặp người quen.

- Áo Lợi Duy Lạp đại ca, La Lan, các người cũng tới đây?

Thấy Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp, thiên tài trẻ tuổi của gia tộc La Lan, cùng phong ma pháp sư La Lan kinh ngạc thốt:

- Ồ, không ngờ lại là Mễ Lan đại anh hùng, thần âm sư vĩ đại Diệp Âm Trúc của chúng ta, chẳng ngờ ngươi giàu có vậy, lại là khách quý của nơi này.

Áo Lợi Duy Lạp huých tay muội muội một cái:

- Đừng nói lung tung. Âm Trúc, sao ngươi cũng tới? Là muốn mua vật gì sao?

Lời nói giản dị ấm áp hơn cô em gái rất nhiều. La Lan còn nhỏ, chỉ nhận thức hời hợt, dù không có ác ý nhưng là cùng lứa tuổi, lại biết mình tài không bằng người, nên trong lòng có chút ghen tỵ cũng không có gì là lạ. Còn Áo Lợi Duy Lại lại khác, cùng với hắn đã từng chiến đấu nơi Cầm thành, biết được sự lợi hại của Thần âm sư chân chính, đã để lại ấn tượng sâu sắc khó phai. Hơn nữa quốc vương Mễ Lan lại coi trọng hắn, mà ngay cả gia gia cũng từng nhắc nhở phải mượn sức của vị tân chủ nhân Cầm thành này.

Diệp Âm Trúc lắc đầu cười đáp:

- Ta chỉ đến xem.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Gặp nhau đã là duyên, chúng ta đều là khách quý, hay là cùng nhau xem đấu giá?

Rồi vỗ vỗ vai hắn, dẫn ra ngoài.

Áo Lợi lại hỏi:

- Mới có mấy ngày không gặp, sau khi nghỉ hè, ta muốn tìm ngươi để bàn vài chuyện quân sự, không biết dạo này ngươi bận rộn gì mà lắm thế?

La Lan cười hề hề đáp:

- Cầm chủ chúng ta còn có chuyện bận nào ngoài chuyện tán gái cơ chứ? Tam ca, huynh đúng là không biết gì cả, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của học viện là Hương Loang tỷ tỷ cũng tuyên bố hắn chính là bạn trai của tỷ ấy.

Áo Lợi Duy Lạp nhất thời giật mình, hắn và cô em gái đều tham gia trận chiến ấy, cũng đã biết thân phận của Hương Loan, nhưng… nhưng chuyện này làm sao công chúa có thể tự quyết định? Chẳng lẽ Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lại để nàng làm như vậy hay sao? Nghe La Lan nói thế, hắn liền quay sang nhìn Âm Trúc, thầm nghĩ hoàng đế nhìn người quả thật khác người, coi bộ ông nội cũng có tài đoán trước tương lai.

Diệp Âm Trúc cười khổ đáp:

- La Lan, cả cô cũng cười ta, lẽ nào cô không biết thân phận của Hương Loan sư tỷ, chúng ta có khả năng thế sao? Chỉ là ta và nàng đùa cợt với nhau, lúc đó có chút hiểu lầm. Không lẽ cô không thấy ta gặp bao nhiêu điều phiền toái mấy ngày qua sao?

La Lan thấy hắn xấu hổ thì cười hì hì:

- Ta lại nghe không hẳn như vậy. Ai lại không biết ngươi chính là Thần Âm đệ nhất nhân, là thiên tài trợ giảng Diệp Âm Trúc, lại vì giận dữ mà xông ra bảo vệ người đẹp, khiến cho đệ nhất mỹ nhân Hương Loan tỷ sinh lòng ngưỡng mộ. Trong lòng tỷ ấy, có lẽ ngươi giờ là lựa chọn số một. Các nữ đệ tử trong học viện tò mò về ngươi không ít, hỏi chuyện ngươi luôn mồm. Ngay cả nam đệ tử cũng hận ngươi thấu xương. Ngươi nên cẩn thận thì hơn. Học viện chúng ta có đến hơn bảy phần là nam nhân, bảy tám ngàn người mà đập ngươi, e rằng xương cũng không còn.

Diệp Âm Trúc nghe thế thì lắc lắc đầu, hắn biết có giải thích nữa cũng vô dụng, trừ khi Hương Loan chủ động nói hắn không phải bạn trai nàng, bằng không sau này tình cảnh của hắn ở học viện thực là khó khăn.

Áo Lợi Duy Lạp buồn cười nhìn hắn, ở Cầm Thành, hai người đã chung đụng một đoạn thời gian, lại hiểu thâm ý của La Lan. Cứ nhìn vẻ mặt của Âm Trúc thì biết chuyện này tuyệt không đơn giản, mà cũng chẳng nên hỏi nhiều làm gì, bèn đổi đề tài:

- Âm Trúc, ta bây giờ đã gia nhập Long kỵ binh quân đoàn, thuộc về cấm vệ hoàng gia. Ngươi có hứng thú đi chơi với ta không?

Áo Lợi Duy Lạp có thể vào được cấm vệ hoàng gia, Âm Trúc cũng chẳng lấy làm kỳ quái:

- Chúc mừng Áo Lợi đại ca. Nếu vậy thì đệ nhất định đi chơi với huynh.

Áo Lợi Duy Lạp thở dài:

- Nhưng hiện giờ thì chưa được, ít nhất cũng phải tháng sau. Thật sự mà nói, ta cũng không biết có còn sống trở về không nữa!

Diệp Âm Trúc sững sờ hỏi:

- Chiến dịch bảo vệ mùa thu còn chưa đến mà! Huống chi đại ca huynh là ngân tinh long kỵ tướng, có bao nhiêu người có thể uy hiếp tính mạng của huynh?

Áo Lợi Duy Lạp lắc đầu đáp:

- Lần này không giống vậy. Người tính không bằng trời tính. Nếu quả thật ta phải chết, ta cũng muốn kẻ thù phải trả giá thật đắt.

La Lan đứng cạnh hờn dỗi nói:

- Đều cũng do huynh, nếu như không phải huynh nhất định xung phong đánh, bằng không Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc có thể ép bức chúng ta sao? Người của La Lan gia tộc chết vì Mễ Lan này chưa đủ hay sao? Huynh thật là ngốc nghếch quá đi, vậy mà nội cũng ủng hộ huynh. Chắc chỉ có huynh mới có thể ngồi vào cái ghế Nguyên soái của người thôi! Nội thật là nhẫn tâm!

Áo Lợi Duy Lạp sắc mặt biến đổi, ngạo nghễ đáp:

- Vì nước hy sinh là vinh hạnh của kỵ sỹ chúng ta. Tiểu muội không nên bàn quốc gia đại sự. Nếu không có kinh nghiệm, trải qua trăm trận thì làm sao làm nguyên soái? Muội đó, từ nhỏ được nuông chiều thành thói, có nhiều chuyện muội không hiểu được đâu.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.