Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Thần thương hội (phần 1)

Phiên bản Dịch · 2213 chữ

Tử ngẩn người, quay đầu nhìn về phía hảo huynh đệ của mình

-Có lẽ ngươi nói đúng. Ông trời ban cho thú nhân thân thể cường tráng và chiến lực trời sanh, nhưng không thể lại cho chúng ta trí tuệ cao đẳng. Có lẽ trời an bài cực bắc hoang nguyên là địa phương tồn tại tốt nhất của thú nhân. Nếu đái lĩnh thú nhân đi ra cực bắc hoang nguyên, sợ rằng ngược lại sẽ mang đến hủy diệt cho Thú nhân tộc. Ta cần cẩn thận nghĩ lại mới có thể trợ giúp thú nhân phát triển tốt hơn.

Diệp Âm Trúc nói:

-Được rồi, ngươi bảo ta đi ra ngoài tìm cái gì?

Tử nói:

-Kiếm một ít thứ để ngụy trang thân phận chúng ta, nếu định giả mạo thương lữ nhân loại ra khỏi thành, chúng ta ít nhất cũng phải có chút bộ dáng thương nhân mới được. Thuận tiện cũng đưa ngươi xem tình hình của thú nhân đệ nhất đại thành.

Trong lúc hai ngươi nói chuyện với nhau đã từ đường nhỏ ra đến đường lớn, so với thành thị của nhân loại náo nhiệt lúc ban đêm thì không giống, trên đường cái của Lôi Thần Chi Chùy pháo đài có vẻ rất trống trải, trên ngã tư đường người rất thưa thớt, căn bản không có thú nhân đi lại trên đường, cảm giác có chút tử tịch.

-Có phải rất kỳ quái tại sao ngã tư đường lại ít người như vậy ?

Tử nói.

Diệp Âm Trúc gật đầu

-Bây giờ trời mới vừa tối, tại Mễ Lan thành thì đây là lúc náo nhiệt nhất.

Tử nói:

-Lôi Thần Chi Chùy pháo đài không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến với nhân loại, mỗi khi có chiến tranh thì pháo đài sẽ tiến hành tiêu cấm, cửu nhi cửu chi, trước mắt tuy không có tiêu cấm, nhưng thú nhân đi ra ngoài ban đêm cũng rất ít. Nguyên nhân trọng yếu nhất là ngoại trừ quân đội ra, thú nhân rất ít có người có thể ăn no bụng.

-A, sao lại như vậy?

Diệp Âm Trúc có chút ngốc trệ, hắn không thể hiểu được, thú nhân tộc có bỉ mông quân đoàn cường đại, có thể đồng thời khai chiến với ba nước bao gồm cả đệ nhất đế quốc Mễ Lan lại có tình huống như vậy. Chỉ vì vấn đề cơm ăn của một dân tộc nhưng lại làm ba nước hàng năm đều phải tốn rất nhiều quân lực để kháng cự.

Tử thở dài một tiếng, nói:

-Ngươi biết thứ gì của nhân loại tại cực bắc hoang nguyên được hoan nghênh nhất không?

Diệp Âm Trúc linh quang chợt lóe

-Chẳng lẽ là lương thực ?

Tử gật đầu, nói:

-Đúng vậy, chính là lương thực, lương thực tại thế giới nhân loại các ngươi thì giá trị rất thấp, nhưng khi tới thế giới thú nhân thì giá trị có thể so với tinh thiết a! Trước kia chiến tranh giữa thú nhân nhân loại cũng không giống như vây giờ, bình thường thú nhân vẫn dựa vào các loại kim chúc quáng thạch trao đổi lương thực với loài người, nhưng sau này nhân loại từ từ phát triển, dựa vào vũ khí tinh lương làm thú nhân chúng ta thiệt hại rất nhiều, lãnh đạo giả của thú nhân lúc này mới hiểu được, càng đưa cho nhân loại nhiều kim chúc quáng thạch thì càng nhanh diệt vong. Cho nên số lượng trao đổi hàng năm giảm lại. Mặc dù giảm bớt tư nguyên, nhưng thú nhân cũng mất đi khả năng ăn no. Các loại dã thú và ma thú ở cực bắc hoang nguyên mặc dù không ít, nhưng so với số lượng thú nhân thì vẫn thiếu nhiều lắm, mùa thu hàng năm phát động tấn công loài người là bởi vì thú nhân muốn tồn tại thì bắt buộc phải làm. Nếu không khi đông quý không biết có bao nhiêu sẽ bị đói chết.

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói:

-Thú nhân không thể tự mình canh tác sao? Cho dù cực bắc hoang nguyên hoàn cảnh ác liệt, nhưng thực vật rất phong phú, chắc phải có loại thực vật thích hợp với địa phương lạnh chứ, có thể sản lượng ít một chút nhưng dù sao vẫn tốt hơn không có.

Tử nói:

-Thống trị giả trước đây của thú nhân không phải không phải nghĩ đến điểm này, nhưng chính thức thực hiện thì mới biết khó khăn vạn phần. Thú nhân trời sanh háo chiến, nhưng tại các phương diện khác căn bản không thể so sánh với loài người, hơn nữa điều kiện hoàn cảnh của cực bắc hoang nguyên quá khắc nghiệt, những loại có thể phát triển được thì sản lượng ít đến thê thảm, không đủ lương thực để cho thú nhân ăn. Nhân loại các ngươi lại rất giảo hoạt, các loại kỹ thuật canh tác cao đều giữ rất cẩn thận, nghiêm khắc giữ bí mật với thú nhân. Chỉ có như vậy mới có thể dựa vào lương thực giá trị thấp trao đổi kim chúc của thú nhân. Điều này sinh ra mâu thuẫn rất lớn, kết cục phần lớn đều phải thông qua chiến tranh mới có thể giải quyết được.

Diệp Âm Trúc nhíu mày

-Chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Tử, nếu có một ngày ngươi thành người thống trị thú nhân, ngươi cũng sẽ giống như thú nhân bây giờ sao?

Tử liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái thật sâu, nói:

-Thẳng thắn mà nói, ta không biết. Nếu thật sự có một ngày như vậy, vì sự sinh tồn của đông đảo con dân, dưới tình huống bất đăc dĩ, ta có lẽ cũng sẽ đái lĩnh thú nhân đại quân phát động công kích nhân loại.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

-Nếu thật là như vậy, tuyệt đối là tai nạn lớn nhất của nhân loại. Thú nhân nhất thống, với lực ảnh hưởng của Tử tinh bỉ mông đối với cả thú nhân tộc và trí tuệ của ngươi thì thống trị giả của thú nhân hiện nay không thể so sánh được.

Tử lắc đầu, nói:

-Âm Trúc, không nên quên, trải qua ngàn ngàn năm phát triển, nhân loại các ngươi đã không phải là những kẻ yếu đuối trong mắt tổ tiên chúng ta. Nếu ta thật sự đái lĩnh thú nhân đại quân công kích quốc gia nhân loại, sợ rằng người thứ nhất ngăn cản ta chính là ngươi.

Diệp Âm Trúc nở nụ cười

-Chúng ta là huynh đệ, nhưng ta cũng là nhân loại.

Ánh mắt hai người giống như lưỡi sao sắc bén va chạm tại không trung một hồi, dấy lên một chút hỏa tinh. Tử nở nụ cười

-Nhưng mà ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới. Cho dù không làm vua thú nhân, ta cũng sẽ không phát sinh chiến đấu với ngươi. Ngươi nói đúng, chuyện gì rồi cũng sẽ có phương pháp giải quyết, tại sao nhất định phải chiến tranh chứ? Huống chi Pháp Lam thất tháp sẽ không ngồi yên để thú nhân tấn công nhân loại. Cho nên ta vừa rồi mới nói, nếu có một ngày thú nhân thật sự đi ra cực bắc hoang nguyên, rất có thể sẽ mang đến hủy diệt.

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ lắc đầu

-Không nói cái này nữa, ngẫm lại cũng thấy thập phần phức tạp. Tử đế đại nhân, chúng ta bây giờ đi đâu đây?

Nghe Âm Trúc xưng mình Tử đế, Tử không nhịn được bật cười, nói:

-Đi đến chỗ thương hội của nhân loại các ngươi, chúng ta tìm vài cái tiêu chí của thương hội, ngày mai ra khỏi thành sẽ không có vấn đề gì.

-Thương hội? Nhân loại tại pháo đài của thú nhân cũng có thương hội sao? Nhưng ngươi không phải mới nói thú nhân cố gắng ức chế tư nguyên lưu thất sao, tại sao còn cho phép thương hội xuất hiện ?

Diệp Âm Trúc tò mò nói.

Tử nói:

-Tận lực ức chế không có nghĩa là không có. Cũng như nhân loại các ngươi cần những thứ mà chỉ thú nhân quốc mới có. Thú nhân cũng cần có một ít đồ vật của nhân loại. Trao đổi với nhau song phương đều có lợi, chỉ cần không phải giao dịch tư nguyên số lượng lớn, thống trị giả cũng sẽ không quản nhiều, bởi vì đại đa số giao dịch đều là thú nhân đại quý tộc cùng các thương nhân của nhân loại các ngươi tiến hành. Hơn nữa có chút giao dịch đối với thú nhân quả thật có lợi.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

-Vậy phải đi gặp thử một lần mới được.

Hai người vừa nói chuyện về tình trạng của thú nhân vừa đi về phía tây của pháo đài, thú nhân trên ngã tư đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng có một đội thú nhân binh sĩ tuần tra xuất hiện, trong đó đại đa số thú nhân thuộc tam đại vương tộc. Trong đó số lượng sư nhân là ít nhất.

Xuyên qua một ngã tư đường, cảm thụ cảm giác áp bách từ các kiến trúc bằng đá hai bên đường, bọn họ rốt cục đi tới nơi muốn đến.

Xa xa, Diệp Âm Trúc đã thấy một kiến trúc bằng đá thật lớn xuất hiện trước mắt,những tảng đá cao tới 30 thước , nhìn qua vô cùng hoành tráng, các ngã tư đường khác rất ít người, nhưng nơi này người lại rất nhiều. Trong đó có thú nhân, cũng có nhân loại xuất hiện. Thú nhân phần lớn đều mang theo hộ vệ, thậm chí còn mặc trang phục hoa lệ của nhân loại, vừa nhìn đã biết chính là quý tộc của Lôi Thần bộ lạc.

-Đi thôi. chúng ta đi vào.

Tử thấp giọng nói. Hai người lặng lẽ tiến vào trong thương hội.

Bên trong của kiến trúc bằng đá này cũng không hỗn loạn như tưởng tượng, ngược lại khá có thứ tự, vừa tiến vào trong đó, Diệp Âm Trúc lập tức bị thương phẩm bày chung quanh hấp dẫn. Trong đó đại bộ phận dĩ nhiên là cửa hàng của nhân loại, thậm chí so với thương phố của nhân loại trong thành thị cũng không có gì khác nhau. Chỉ là phần lớn đều tiêu thụ lượng thực và một ít sự vật. Những nhân loại tiểu nhị đối với đồng bào bên trong thương hội đều không để ý, nhưng đối với quý tộc đến đây thì vô cùng nhiệt tình, không ngừng quảng cáo hàng hóa của mình.

Tử truyền âm cho Diệp Âm Trúc nói:

-Thương hội này là do nhân loại các ngươi kiến thiết, thú nhân cũng không có kỹ thuật tốt như vậy. Thương hội này tại Lôi Thần Chi Chùy pháo đài nghe nói là do liên minh buôn bán lớn nhất Mễ Lan đế quốc thông qua mấy lần đàm phán với Lôi Thần bộ lạc mới kiến thiết nên. Người bán đồ ở đây đều là ngươi của liên minh thương hội. Bên ngoài này chỉ là hàng hòa bình thường nhất, nơi này tổng cộng chia làm năm bộ phận, càng vào bên trong thì hàng hóa càng quý. Thú nhân muốn mua hàng hóa từ nhân loại thì dùng kim tệ, ngân tệ đều có thể, cũng có thể dùng hàng hóa đồng giá trị trao đổi. Thí dụ như da của ma thú, tinh hạch hoặc là kim chúc quáng thạch.

Diệp Âm Trúc truyền âm nói:

-Chúng ta phải làm thế nào mới có được tiêu thức của thương hội?

Tử chỉ chỉ trước ngực của mấy tiểu nhị hai bên cửa hàng, thấp giọng nói:

-Thấy huy chương trước ngực bọn họ không, chỉ cần chúng ta có được sáu huy chương là đủ rồi. Nếu lấy không được, ngày mai chúng ta đành phài dùng ẩn thân kết giới của Thường Hạo rời đi. Nhưng mà bên trong pháo đài không có ma pháp nguyên tố, hắn hôm nay tiêu hao không nhỏ, ngày mai không có khả năng khôi phục được.

Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động

-Tử, tại sao trong Lôi Thần Chi Chùy pháo đài không có ma pháp nguyên tố?

Tử nói:

-Ngươi không biết sao? Lôi Thần Chi Chùy pháo đài sở dĩ được xưng là đại lục đệ nhất pháo đài bởi vì nơi này tồn tại một kiện đại lục đệ nhất thần khí. Thần khí này tên là Lôi Thần Chi Chùy, vẫn truyện thừa bên trong gia tộc sư vương, cho nên bọn họ mới có thể thủy chung trở thành chúa tể của Lôi Thần bộ lạc.

-Lôi Thần Chi Chùy?

Diệp Âm Trúc cảm thấy rất hứng thú

-Đệ nhất thần khí này so với Khô Mộc Long Ngâm cầm của ta thì thế nào?

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.