Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất cường hãn đích tâm tạng (phần 1)

Phiên bản Dịch · 2338 chữ

Đó là một người đàn bà rất đẹp, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung nàng cũng không quá chút nào, khuôn mặt trắng như tuyết đẹp đẽ, trên ánh mắt lộ ra nét nhu hòa, cái mũi khéo léo thẳng tắp, cái gáy xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi hồng nhuận ướt át, như thể được vẽ trên khuôn mặt nhu mỹ, nhìn qua giống như tiên tử hạ phàm, vóc người nhỏ nhắn thon dài thẳng tắp, kỳ lạ nhất là trong mái tóc dài ướt át của nàng mọc lên hai cái lỗ tai nhòn nhọn , hiện ra so với người khác là bất đồng. Khóe miệng mang theo một tia nụ cười có chút quỷ dị, nhìn chằm chặp vào hai mắt Diệp Âm Trúc.

Chợt nhìn qua, Diệp Âm Trúc liền có cảm giác người đàn bà này phi thường quen mắt. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, lại thật sự không nhớ ra đã gặp nàng ta ở đâu, mãi đến khi chú ý tới đôi tai nhọn nhọn của nàng, Diệp Âm Trúc tâm thần đều không khỏi rúng động. Nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, dĩ nhiên đã từng xuất hiện tại Phiêu Lan Hiên - An Kỳ suýt chút nữa làm cho hắn mất mạng, thân phận của nàng cực kỳ đặc thù, chẳng những là tỷ tỷ của An Nhã mà còn là một tinh linh nữ vương.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, Diệp Âm Trúc tâm thần nhất thời trầm xuống, cơ hồ hạ ý thức lui về phía sau một bước, chắn trước mặt Hương Loan và Hải Dương

-Ngươi thế nào lại ở chỗ này?

An Kỳ cũng không có tiến tới, nét cười trên mặt tựa hồ càng trở nên đậm, ngọc thủ trắng mịn nhẹ nhàng trải mái tóc ẩm ướt

-Tại sao ngươi có thể đưa nữ hài tử đến tắm tại ôn tuyền, ta lại không thể ở chỗ này?

Hương Loan nhìn qua bên người Diệp Âm Trúc, thấp giọng hỏi:

-Nàng ta là ai vậy?

Diệp Âm Trúc không trả lời. Hai mắt hắn thậm chí không dám rời khỏi người An Kỳ. Hắn còn nhớ rất rõ ràng thực lực của An Kỳ! lúc đầu, An Nhã cũng là dựa vào tiếng nhạc của hắn trợ giúp mới miễn cưỡng đuổi An Kỳ đi. Lúc này nàng ta lại xuất hiện , cục diện trước mắt hiển nhiên là không thể tốt lành rồi. Tử cấp bát giai, không có bình thường như tiền bạc trong sổ sách. Làm cho Diệp Âm Trúc trong lòng trầm trọng như bị một tòa núi lớn đè trúng.

-Tô Lạp đâu?

Diệp Âm Trúc trầm giọng quát.

An Kỳ mỉm cười, tay trái nhất lên, hoa một tiếng, một đạo thân ảnh từ trong nước bay lên. Đúng là Tô Lạp, hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt đóng nghiền, tựa hồ đã hôn mê.

-Tô Lạp.

Diệp Âm Trúc gọi to một tiếng thăm dò. Nhưng Tô Lạp vẫn không có phản ứng gì.

Nhàn nhạt tử quang từ xung quanh thân thể An kỳ hiện ra. Tử sắc thâm thúy này lập tức nói cho những người lần đầu nhìn thấy nàng Hải Dương cùng Hương Loan ,nàng thuộc loại thực lực gì. Phảng phất như có một bàn tay lớn vô hình, đem Tô lạp kéo tới bên người nàng.

-Hắn không có việc gì. Ít nhất tạm thời còn không có việc gì, vốn ta còn nghĩ rằng ngươi là tiểu tình nhân của thân ái muội muội. Bây giờ nhìn lại, ngươi thật sự còn hoa tâm hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, một lần cùng ba nữ nhân đến tắm tại ôn tuyền, ta thật sự là cảm thấy bất bình cho muội muội của mình !

Diệp Âm Trúc trong lòng rất khẩn trương, cho nên lúc này hắn không có cẩn thận nhận ra sự khác nhau giữa hai và ba người, chỉ có ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào An Kỳ:

-Ngươi muốn thế nào?

An Kỳ cười sáng lạng, càng tăng thêm vài phần vũ mị, chỉ là nàng trong lúc đáng yêu lại thêm vài phần xinh đẹp

-Ta muốn thế nào ngươi còn không biết sao? Muội muội đáng yêu của ta không thấy đâu,làm tỷ tỷ ta đương nhiên phải quan tâm một chút đến chỗ ở của nàng ta. Ta nghĩ, ngươi hoa tâm ta có thể mặc kệ,để cho An Nhã tự mình xử lý. Nhưng tóm lại trước tiên ta vẫn phải tìm được muội muội mới rời đi!

Diệp Âm Trúc sắc mặt hơi đổi, hắn đã hiểu được mục đích của An Kỳ đến tìm mình, nàng chính là muốn từ mình biết được nơi ở của An Nhã. Tuyệt đối không thể nói cho nàng ta, An Nhã tỷ tỷ là vì tránh né nàng ta mới phải thay đổi vô số chỗ ẩn thân. Thật vất vả đi tới Cầm Thành, nếu lại bị nàng ta biết được, sợ rằng sẽ mãi không yên ổn được.

-Ta cũng không biết An Nhã tỷ tỷ đã đi tới địa phương nào.

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nói.

An Kỳ cũng không có tức giận

-Ngươi cũng không biết sao? Nhưng ta nhớ kỹ An Nhã rất coi trọng ngươi ! Ta nghĩ, nàng ra đi cũng không gặp không nói cho ngươi sao.

Diệp Âm Trúc tận lực làm cho tâm tình bản thân trở nên bình tĩnh một chút

-Ta quả thật là không biết, ta chỉ là một thần âm sư tại chỗ của An Nhã tỷ tỷ chơi đàn mà thôi. Ngươi có thể trông chờ ở ta điều gì đây?

An Kỳ quang mang trong mắt biến đổi. Một tay nắm lấy cổ Tô Lạp, hừ lạnh một tiếng

-Tiểu tử. Ta không có thời gian tiếp tục đùa với ngươi, quan hệ của ngươi và An Nhã bình thường? Nếu nói như vậy, lần trước tại Phiêu Lan Hiên nàng ta có thể vì cứu ngươi mà đuổi theo ta không bỏ sao? Phải biết rằng, trong quá khứ nàng ta đối với ta đều là chạy trốn còn không kịp. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết nàng ta ở nơi nào. Nếu không, ta trước tiên giết chết ba bằng hữu này của ngươi, sau đó từ từ hành hạ ngươi.

Nhìn Tô lạp trong tay nàng ta, sắc mặt trở nên càng thêm trắng bệch, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi khẩn trương

-Không nên thương tổn Tô Lạp.

An Kỳ trong mắt toát lên ý cười trong lòng thầm nghĩ. Tiểu tử, ngươi vẫn còn quá non nớt. Thử một chút liền thấy được ngươi cùng với mấy nha đầu này quan hệ không giống bình thường. Lần trước sau khi bị An Nhã cùng Diệp Âm Trúc liên thủ đuổi đi, An Kỳ tìm chỗ tu luyện lại,thực lực vừa mới khôi lục lập tức quay trở lại, nhưng khi nàng đi tới Mễ Lan thành. Phiêu Lan Hiên sỡm đã nhân khứ lâu không,còn thân ảnh An Nhã , sinh mệnh cổ thụ thật lớn cũng không thấy đâu. Lúc đó An Kỳ mới hiểu được trách nhiệm An Nhã đang gánh vác. Cây cổ thụ đó ban đầu rõ ràng là mẫu thân của mình và An Nhã dùng tánh mạng chi chủng của một đời tinh linh nữ vương lưu lại. Trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nàng lấy Mễ lan thành làm trung tâm ,tìm kiếm An Nhã thời gian rất lâu, nhưng ngay cả một tia dấu vết cũng đều không có. Người nào cũng không biết An Nhã đã đi tới địa phương nào, đúng lúc này nàng đột nhiên nhớ tới Diệp Âm Trúc, nghĩ tới chức nghiệp thần âm sư này ,đưa nàng trực tiếp tới Mễ Lan ma vũ học viện bên ngoài Mễ lan thành.

Diệp Âm Trúc tại Mễ lan ma vũ học viện cực kỳ nổi danh, không phí quá nhiều khí lực nàng liền tìm thấy Diệp Âm Trúc tại thần âm hệ. Khi đó, Diệp Âm Trúc đã đi tới Ngân Long thành. Khổ sở chờ đợi một tháng, Diệp Âm Trúc rốt cục cũng trở lại. Nhưng An Kỳ không dám coi thường ra tay trong Mễ lan ma vũ học viện, dù sao đó cũng là đại lục đệ nhất học viện, là địa phương quan trọng nhất của Mễ Lan đế quốc. Trong đó chẳng những có đông đảo cao thủ là các giáo sư, hơn nữa viện trưởng Phất Cách Sâm cũng khiến cho nàng phải kiêng kị. Cho nên, sau khi Diệp Âm Trúc trở lại, nàng một mực chờ đợi một cơ hội thích hợp. Hôm nay ,Diệp Âm Trúc bốn người vừa mới rời khỏi học viện, nàng đã đi theo, đợi sau khi tới thánh tuyền, nàng biết được nơi này là địa phương thính hợp để ra tay. Cho nên mới lén lút đánh ngã tất cả nhân viên phục vụ, sau khi Tô Lạp bị Diệp Âm Trúc thúc giục vào trong nước, trước tiên đem hắn bắt giữ.

-Không làm thương tổn hắn, đương nhiên có thể. Bất quá phải xem hành động của ngươi, không nên nói với ta là ngươi không biết. Ta sẽ không tin tưởng, nói trở lại ,nếu ngươi thật sự không biết, vậy thì hôm nay trong các ngươi ai cũng đừng nghĩ từ nơi này còn sống rời đi.

An Kỳ lời nói rất bá đạo, Hương Loan cùng Hải Dương ở phía sau Diệp Âm Trúc nhìn nàng trên người phóng xuất thẫm tử sắc quang mang, trong lòng sớm đã kinh hãi, nhất là Hải Dương, nàng rõ ràng nhìn ra được, người đàn bà trước mắt này nhìn qua tuổi còn trẻ xinh đẹp, thực lực lại còn cao hơn ông nội mình người được xưng tụng là Mễ lan đế quốc đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu, loại siêu cấp cao thủ này, tuyệt đối không phải là vài người bọn hắn có khả năng chống lại được.

Trong lòng thầm than một tiếng, Diệp Âm Trúc không biết nên làm như thế nào cho tốt. Hắn đã không muốn bán đứng An Nhã lại càng không muốn Tô Lạp bởi vì chính mình mà mất mạng. Đại não nhanh chóng chuyển động, rốt cục trước lúc An Kỳ sắp động thủ hắn nghĩ ra một phương pháp trì hoãn tạm thời.

Tay phải sau lưng sau khi hướng tới Hải Dương nhị nữ ra hiệu, Diệp Âm Trúc từng bước từ trong nước hướng An Kỳ đi tới.

-Được rồi. Ta đáp ứng đưa ngươi đi gặp An Nhã tỷ tỷ. Ngươi cũng biết, An Nhã tỷ tỷ vì né tránh ngươi, tất nhiên sẽ ẩn náu tại một chỗ vô cùng bí mật. Cái địa phương đó dùng ngôn ngữ không thể miêu tả được, nhưng ta đã tới nơi đó, ta có để đưa ngươi đi, nhưng ngươi phải thả mấy bằng hữu của ta ra, nếu không, cho dù là ngọc nát đá tan, ta cũng tuyệt sẽ không nói cho ngươi An Nhã tỷ tỷ ở nơi nào.

An Kỳ nhìn thấy thần sắc trầm ổn của Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Tiểu tử này tựa hồ nói chuyện lại dùng đến loại phương pháp này thành uy hiếp mình. Đối với nàng mà nói, tánh mạng của Tô Lạp cùng Hải Dương nhị nữ căn bản không quan trọng, chỉ cần có thể tìm được An Nhã, vấn đề đó của hắn căn bản không cần nàng phải lo lắng.

-Tốt.

An Kỳ không một chút do dự đem Tô Lạp ném cho Diệp Âm Trúc, nàng căn bản không sợ bốn người Diệp Âm Trúc sẽ chạy thoát, tại lúc trước khi đi theo, nàng sớm đã phán đoán ra thực lực của bốn người, cho dù muốn chạy, bọn họ cũng tuyệt đối không làm được.

Diệp Âm Trúc mở song chưởng tiếp đỡ Tô Lạp hạ xuống. Tô Lạp thân thể mềm mại thần kỳ, hai mắt vẫn như cũ đóng chặt, thân thể có chút băng lạnh. Nhưng cảm giác mềm mại này khiến cho Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc, chỉ là lúc này hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều

-Ngươi đã làm gì hắn vậy? Ngươi làm cho hắn tỉnh lại ta lập tực đi cùng ngươi.

An Kỳ lạnh nhạt cười, nhấc tay, tử quang lóe ra, Tô Lạp hừ nhẹ một tiếng,nằm trong lồng ngực Diệp Âm Trúc, thân thể giật giật, đã thanh tỉnh trở lại.

Diệp Âm Trúc cảm giác được rõ ràng thân thể Tô Lạp chợt trở nên cứng ngắc ,khi hắn phát hiện ra là đang ở trong lòng mình, cảm giác cứng ngắc mới hòa hoãn giảm xuống. Tô Lạp đã từng gặp qua An Kỳ ,lúc này trong mắt không khỏi phát ra quang mang lạnh lùng, Diệp Âm Trúc cảm giác được rõ ràng tay hắn đang nắm chặt Thiên Sử thán tức chùy thủy giấu ở trong tay áo ngấm nước.

-Tô Lạp, ngươi đưa Hải Dương các nàng đi đi.

Diệp Âm Trúc trầm ổn nói.

-Không, ta không đi.

Tô Lạp thanh âm rất kiên định.

Diệp Âm Trúc cúi đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt hai người nhìn nhau trong một sát na, đồng thời cảm giác được tâm ý của đối phương. Diệp Âm Trúc trong lòng thầm than một tiếng, ngẩng đầu hướng An Kỳ nói:

-Xin ngươi chờ ta một chút. Ta cùng bằng hữu nói mấy câu.

Vừa nói xong, hắn cũng không đợi An Kỳ đồng ý lập tức dắt Tô Lạp trở lại bên kia Thánh Tuyền.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.