Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khỏa thân trị liệu (phần 3)

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Nghe xong Ly Sát nói, Hương Loan mừng rỡ

-Thật sự có thể sao? Thực lực không thành vấn đề, ta sẽ cố gắng tu luyện. Hôm nay Âm Trúc còn dạy chúng ta một phương pháp làm cho thần âm sư đề cao tinh thần lực. Hơn nữa ta cũng có thể dựa vào một ít ma pháp vật phẩm cao cấp nâng thực lực của chính mình lên một trình độ nhất định. Ngân Long tỷ tỷ, ngươi có phải là đồng ý rồi không?

Ly Sát lắc đầu, nói:

-Ta chỉ nói ngươi phù hợp điều kiện cơ bản, nhưng chưa nói qua đáp ứng ngươi. Mặc dù ta còn không có cùng bất luận kẻ nào thực hiện linh hồn khế ước, nhưng là, lại không thể cùng ngươi thực hiện khế ước.

Hương Loan ngạc nhiên nói:

-Tại sao?

Ly Sát nói:

-Bởi vì Ngân Long tiến hành linh hồn y phụ, bản thân linh hồn không còn toàn vẹn, không cách nào thực hiện linh hồn khế ước nữa. Huống chi, ngươi mặc dù là Mễ Lan đế quốc công chúa,nhưng ta tại Ngân Long thành địa vị tương đương ngươi tại Mễ Lan đế quốc.

Hương Loan kinh ngạc nói:

-Cái gì? Nguyên lai tỷ tỷ ngươi là Ngân Long công chúa a! Vậy sao ngươi lại tự mình tới bắt Âm Trúc? Còn có, cư nhiên có người có thể làm cho ngươi linh hồn y phụ? Người này là ai? Quá ghê tởm.

Thật vất vả có cơ hội thân cận với Ngân Long, nàng tự nhiên không muốn bỏ qua, nghe được Ly Sát nói đã tiến hành linh hồn y phụ, không khỏi cảm thấy có chút chán nản.

Ly Sát rất tự nhiên chỉ chỉ hướng phòng ngủ, nói:

-Không phải là cái tên tâm ngay thẳng như tờ giấy trắng kia của ngươi sao?

-Ngươi, ngươi nói là Âm Trúc, hắn……

Hương Loan hoàn toàn ngây ngốc. Lúc tân sinh so tài nàng chỉ biết Diệp Âm Trúc đã có ký khế ước với ma thú, mà vị Ngân Long công chúa trước mắt này, dĩ nhiên đối với hắn tiến hành linh hồn y phụ. Nàng đột nhiên hiểu được, chính mình có lẽ thật sự sai, nhìn lầm tên Diệp Âm Trúc này.

Bên ngoài Hương Loan và Ly Sát nói chuyện với nhau, mà trong phòng ngủ, Diệp Âm Trúc và Hải Dương lại gặp phải xấu hổ thật lớn.

Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương ngồi ở trên giường, vài lần muốn nói lại thôi, xấu hổ cúi đầu.

Hải Dương nhìn bộ dáng của hắn không khỏi mỉm cười, nói:

-Âm Trúc. Vừa rồi thật xin lỗi, hiểu lầm ngươi.

Diệp Âm Trúc nói:

-Không có gì. Hôm trước Mã Lương tới nơi này thấy Ly Sát phản ứng so với các ngươi còn kịch liệt hơn.

Hải Dương nhìn sắc trời bên ngoài một chút,nói:

-Bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta bắt đầu chưa?

Diệp Âm Trúc do dự một chút, cắn răng nói:

-Hải Dương, còn nhớ kỹ lời ta nói với ngươi ngày đó không? Lúc này và lúc trước sẽ có bất đồng. Ta sẽ với tử trúc thần châm, thông qua tác dụng của đấu khí, kích hoạt bộ mặt của ngươi đưa độc tố hoàn toàn đẩy ra ngoài, cũng rót vào sinh mệnh khí tức mạnh hơn, cho vết thương trên mặt ngươi tự động khôi phục. Trong quá trình này, ta phải hạ châm nhiều chỗ trên người ngươi.

Hải Dương mặt cười ửng đỏ gật đầu, nói:

-Ngươi lần trước đã nói qua. Vậy bây giờ bắt đầu đi, ta tin tưởng ngươi.

Vừa nói, nàng cởi áo da cừu màu trắng đang mặc bên ngoài xuống đặt ở một bên, giống như lần trị liệu trước, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khiến Hải Dương kỳ quái là, Diệp Âm Trúc vẫn không cử động. Tò mò nàng không khỏi một lần nữa mở hai mắt, chỉ thấy Diệp Âm Trúc như trước vẻ mặt khó khăn đứng đó, khuôn mặt anh tuấn ưu nhã bởi vì lo lắng mà có chút đỏ lên.

-Âm Trúc, ngươi làm sao vậy?

Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi

-Học tỷ, ta nói thẳng vậy. Ta tu luyện tử trúc thần châm này chỉ có thời gian hơn một năm. Mặc dù công hiệu các phương diện thi triển ra không có vấn đề gì. Nhưng là, ta học tập thời gian ngắn ngủi, không cách nào nhận mạch qua quần áo, cho nên……

-Oanh !

Hải Dương chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, không thể nhận mạch qua quần áo, đây là ý gì? Hay chính là nói phải trực tiếp đối mặt với da thịt mới có thể làm được. Nghĩ lại vài lần thi châm trước, cũng quả nhiên mỗi một lần Diệp Âm Trúc đều là đối mặt với da thịt của mình mà thi triển. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vị trí bả vai mà thôi. Hắn nói lần này phải càng nhiều chỗ hạ châm, chẳng lẽ là muốn……

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

-Ta cũng biết làm như vậy sẽ làm khó một nữ hài tử như ngươi. Nhưng gia gia của ta nói qua,thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ. Bây giờ đối với ngươi mà nói ta chính là một thầy thuốc, hy vọng ngươi có thể hiểu. Hải Dương học tỷ, lần thi châm cuối cùng hôm nay là lần thi châm mấu chốt nhất,không thể có gì sai sót. Cho nên……

Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc. Ánh mắt nàng từ từ trở nên mê ly.

-Ngươi không cần giải thích, đại khái phải hạ châm ở chỗ nào?

Diệp Âm Trúc đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mới có chút khó khăn nói:

-Toàn thân.

-Toàn…… thân……

Thanh âm của Hải Dương rõ ràng run rẩy hẳn lên. Phải hạ châm toàn thân, ý nghĩa là gì? Vậy ý nghĩa là nàng phải cởi tất cả quần áo toàn thân, đưa thân thể mình hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Âm Trúc a!

Hai người đều trầm mặc, Diệp Âm Trúc là bởi vì đã giải thích rõ ràng tất cả, hắn đang đợi Hải Dương trả lời. Mà Hải Dương nội tâm ở sâu thẳm không ngừng đấu tranh. Trong mắt ánh mắt không ngừng sinh ra biến hóa.

Nếu, lần đầu tiên Diệp Âm Trúc trị liệu nói cho Hải Dương lần cuối cùng phải tiến hành phương thức như vậy. Vậy, cho dù là bỏ qua khôi phục dung mạo, Hải Dương tuyệt sẽ không để cho hắn trị liệu. Nhưng khi đó Diệp Âm Trúc đối với việc nam nữ căn bản không hiểu, cũng không đem việc xấu hổ trước mắt là việc to lớn gì.

Ở chung mấy tháng, một lần lại một lần trị liệu, Hải Dương và Diệp Âm Trúc thời gian tiếp xúc chính thức mặc dù không dài như Tô Lạp, nhưng mỗi một lần đều lại hết thảy cảm thụ sự sâu sắc của Diệp Âm Trúc. Cuộc chiến Cầm thành, vì một lần trị liệu cuối cùng của nàng mà không ngại đối kháng Ngân Long thành, hết thảy tất cả những việc này, đã không thể khiến cho Hải Dương giống lúc vừa nhận biết Diệp Âm Trúc có thể hạ quyết tâm hủy bỏ trị liệu.

-Không có biện pháp khác sao?

Hải Dương ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Âm Trúc, tóc đen bay ra đàng sau, lộ ra một nửa mặt có vết sẹo của nàng.

Diệp Âm Trúc ngay sắc mặt nói:

-Đó là biện pháp duy nhất. Học tỷ, xin lỗi. Lúc vừa trị liệu cho ngươi, ta không nghĩ nhiều lắm, chỉ là muốn trợ giúp ngươi mà thôi. Gần đây ta tại thư viện hoàng gia đọc rất nhiều sách, mới biết được nam nhân và nữ nhân có rất nhiều khác biệt.

-Được rồi.

Cơ hồ là ngoài ý nghĩ của Diệp Âm Trúc. Hải Dương đáp ứng rất dứt khoát. Lời thề của nàng vang lên, nếu không cách nào khôi phục dung mạo, mình có thể lập gia đình sao? Đáp án đương nhiên là không. Mà nếu Diệp Âm Trúc giúp mình khôi phục dung mạo, dựa theo lời thề lúc đầu, mình nên……, nếu hắn không muốn mình, kết cục như trước và không trị liệu là như nhau. Hắn vì mình nỗ lực rất nhiều, chuyện tới trước mắt, mình còn có thể do dự cái gì? Nhân phẩm của hắn, chẳng lẽ không đáng giá cho mình tín nhiệm sao?

Nghĩ thông suốt đáp án vấn đề này, Hải Dương không do dự nữa, từ trên giường chậm rãi đứng lên, ngón tay nhỏ bé mịn màng, khẽ run rẩy chậm rãi đặt lên nút thắt áo.

Diệp Âm Trúc nhìn thẳng vào Hải Dương, hắn đột nhiên hiểu được tiếng nói của mình có chút khô khốc, tốc độ tim đập nhanh hơn, muốn không chế nhưng lại không thể khống chế được.

-Ngươi quay mặt đi.

Hải Dương thấp giọng nói.

-A?

Diệp Âm Trúc sửng sốt.

Hải Dương e thẹn nói:

-Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta cởi quần áo sao?

-A……

Diệp Âm Trúc dùng tốc độ nhanh nhất lập tức xoay người. Nhưng là, hắn đột nhiên phát hiện, thính giác đôi lúc khiến người ta tưởng tượng tốt hơn thị giác.

Thanh âm sột soạt vang lên rất nhẹ. Diệp Âm Trúc trong đầu bây giờ hoàn toàn có thể xuất hiện một cảnh tượng, Hải Dương vẻ mặt đỏ bừng cởi quần áo. Da thịt nàng nhất định rất đẹp, Diệp Âm Trúc âm thầm nghĩ ngợi. Trời ạ! Diệp Âm Trúc, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, như thế nào có thể có ý niệm xấu xa này trong đầu. Dùng sức lắc đầu, cố gắng đem ý nghĩ trong đầu khiến miệng nóng lưỡi khô này xóa đi, nhưng nội tâm ở chỗ sâu trong lại như có ngàn vạn con kiến nhỏ cắn xé, xích tử cầm tâm của hắn luôn luôn ổn định, phảng phất cũng bị một cỗ lửa nóng mãnh liệt đột phá.

Không biết thời gian trôi qua lâu bao nhiêu, thanh âm sột soạt đột nhiên ngừng lại

-Âm Trúc, nội, nội y sát người cũng phải cởi sao?

Thanh âm của Hải Dương nghe như là muỗi vo ve.

-Nội y?

Diệp Âm Trúc không hiểu được hàm nghĩa của từ này, do dự một chút, nói:

-Nếu không ngươi cứ mặc vào trước, nếu phải cởi, ngươi cởi sau cũng được.

Lời nói vừa ra, hắn phảng phất nghe được tiếng Hải Dương thở phào nhẹ nhõm.

-Vậy ngươi quay qua đây đi, có thể bắt đầu rồi.

Còn một đạo phòng tuyến cuối cùng, đang khẩn trương khiến nàng tựa hồ dễ chịu vài phần.

-Ừhm.

Diệp Âm Trúc chậm rãi xoay người lại, trong một quá trình ngắn ngủi, trong đầu hắn đã xuất hiện không biết bao nhiêu loại phán đoán. Nhưng là khi hắn chính thức quay lại đã có chút thất vọng. Không phải bởi vì vóc người hay da thịt Hải Dương không đẹp, mà lúc này Hải Dương xuất hiện trước mắt hắn, một lần nữa mặc trên người cái áo khoác ngoài da cừu, che đi thân thể trần truồng của mình.

Mà trên giường lại chỉnh tề một đống quần áo vừa cởi.

Hải Dương đưa lưng về phía Diệp Âm Trúc, nhưng cặp tai đáng yêu tựa như bạch ngọc điêu khắc tạo thành lại bán đứng tâm tình của nàng lúc này, bạch ngọc biến thành hồng ngọc, nàng hơi cúi đầu.

-Ta bắt đầu.

Diệp Âm Trúc lén nuốt một ngụm nước miếng.

-Bắt đầu từ chỗ nào?

Hải Dương tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng thanh âm nàng vẫn rất nhỏ như trước.

-Đầu và lưng, ngươi nằm lên giường đi.

Chậm rãi nằm lên giường, Hải Dương đối với thân thể của mình chăm sóc rất tốt, chỉ là dưới da cừu lộ ra một cái chân nhỏ trắng muốt.

-Âm Trúc.

-Hả?

-Ngươi phải hạ châm lúc nào, thì tự mình kéo quần áo xuống nhé.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 277

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.