Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí Ức

Tiểu thuyết gốc · 1118 chữ

•••

Đêm đã khuya, sương rơi rả rích nhưng ở trong chốn lầu các kia vẫn có ánh đèn lầu le lói

- Gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ

- Ôm ấp giấc mộng tình thương nhớ

- Lá rơi, rơi, rơi ...

" Két... ". Tiếng cửa chính mở ra vang lên

" Tiểu thư, tiểu thư đã về, tốt quá ". Tiếng nói vang lên vui mừng

Thiếu nữ im lặng đi đến bên bàn, nơi có những vầng thơ nét mực vẫn chưa khô

" Tiểu Nhu, cám ơn ngươi ". Thiếu nữ cười nhìn thị nữ nói

" Tiểu Thư đó là trách nhiệm của ta mà, với lại tiểu thư có ơn với ta, ta phải hết lòng giúp đỡ Tiểu Thư ". Thị nữ vừa nói vừa ân cần tiến lại

" Ưm.., áo tiểu thư sao bốc mùi như vậy ". Thị nữ giật mình hỏi

Thiếu nữ thu lại vẽ mặt tươi cười, ánh mắt trở nên dữ tợn, nghiến răng nói :

" Đừng để ta biết ngươi là ai, không thì ta cho ngươi sống không bằng chết "

•••

" Ấy... ấy za, hắt xìa "

" Lạnh quá, ta là ai, đây là đâu, sao không có ai hết thế này "

" Huhu, có ai không, có ai không "

" Ta đói, ta đói "

Trong khu rừng tối tăm vang lên những tiếng gào thét, rên rĩ phá tan sự yên tĩnh của khu rừng, chim bay tứ tán, côn trùng tìm chổ ẩn nấp, cả những thú săn mồi lớn cũng lẩn trốn mất hút

•••

" Ây da, ê hết cả mông thế này ". Mộng Vũ leo xuống khỏi cây than vãn

Bụng nói cồn cào, Mộng Vũ bắt đầu suy nghĩ lung tung

" Đói quá, làm sao đây,....lúc trước nghe Thi chết trong rừng cứ ngỡ là chết vì tình nhưng có lẽ cô ấy chết vì đói như mình lúc này, khổ thân "

Suy nghĩ một lúc Mộng Vũ lại tiếp tục lên đường, trên đường đi cây trái được tận thu để dành dụm làm lương thực

Ngày lại qua ngày, dưới thâm sơn có một bóng người cặm cụi bước đi, dù không biết mình sẽ đi về đâu, cho đến một ngày

•••

7 ngày sau

" Ta hận, ta hận thằng nào đem tao vào đây, á a à á a "

" Đậu, không phải chứ ". Đang nói thì Mộng Vũ trợn mắt, há mồm không tin vào mắt mình

" Cái xác con chuột với con rắn còn đây, trời ơi, 8 ngày, 8 ngày ta đã đi được một vòng trái đất và đã quay lại điểm ban đầu, thật...., thật khốn cmn nạn mà "

" Thằng khốn nạn đem mình vào đây còn cho cái tay nải cổ trang này làm cái gì nữa đây ". Khóc lóc một hồi hắn nhìn xung quanh và chợt thấy tay nải nằm bên cạnh

" Hôm bữa sợ quá lo chạy trối chết không để ý nó, để xem bên trong có gì nào, đại loại là xăng dầu, dao kéo để chặt khúc và đốt xác hay gì đó, có xăng là ta đốt cả cái rừng này luôn, hừ "

" Ô, thằng này ham học nhỡ ". Bên trong hắn thấy rất nhiều sách

" Cũng đúng thôi, đọc trên báo thấy đa số giết người đốt xác, chặt khúc đem vứt đa số là mấy lão học thức cao, ui nhớ lại thôi cũng thấy sợ nổi da gà rồi "

Trong tay nải rất nhiều sách, những quyển sách bìa màu xanh nhưng lại lạc loài ra một quyển màu vàng, Mộng Vũ cầm quyển màu vàng lên lật ra xem, theo hắn, trước khi chết nên biết hung thủ giết mình là ai, để khi chết đi còn biết mà khai báo với Diêm Vương, nên hắn quyết định đọc hết mớ sách này

" Hôm nay cha ta đi ra ngoài, tay cha ta cầm cung rất đẹp, cha ta đi con ngựa rất đẹp, trên hông cha ta đeo cây đao rất đẹp ... "

Đọc được một khúc Mộng Vũ định chửi ầm lên nhưng ngay vào lúc này hắn thấy đầu óc mơ hồ rồi thấy cảnh vật xung quanh thay đổi

" Phàm Nhi ngoan, phải biết nghe lời mẫu thân, chờ ta trở về ta sẽ mua cho con một con tiểu hoàng "

Trước mắt hắn là một trung niên trên tay cầm cung, thắt lưng gài đao và bên cạnh có một con ngựa, tất cả đều rất đẹp, hắn định mở miệng hỏi người trung niên này là ai thì có một mĩ phụ cầm tay hắn dắt vào nhà, hắn thấy mình la hét rồi khóc như là không muốn xa rời người trung niên đó, hắn nhận ra hắn chỉ là hài đồng.

Hắn bây giờ như đang sống lần thứ hai vậy, mọi thứ đều rất mới mẻ, những khung cảnh xa lạ, những con người xa lạ, nhưng ngày ngày lại qua ngày hắn dần dần quen thuộc và xem đó như là nhà của mình nhưng ngày hắn bước sang tuổi 16, hắn không biết vì sao cả trấn chỉ có mỗi hắn lên kinh ứng thí dù hắn học không được giỏi, một ngày kia hắn đi ngang qua Liễu Diệp Hạp thì bị cướp chặn đường,dù khóc lóc van xin mãi bọn chúng vẫn không tha, như là bọn chúng đứng đây để chờ hắn vậy, bị đánh ngất, tiền bạc đều bị cướp lấy sạch, trước khi rút đi chúng không quên tặng cho hắn một vé máy bay đi về âm phủ bằng cách ném xuống vực

Mộng Vũ thấy được hết mọi việc nhưng hắn không hiểu sao hắn không vùng vẩy được, không nói được tiếng nào, như là hắn chỉ là khán giả xem một bộ phim, có la hét hay làm gì cũng không thể thay đổi cốt truyện của nó được

" Không, ta không cam tâm ". Bị ném xuống vực Mộng Vũ la hét

" Không, không ". Mộng Vũ la toáng lên rồi choàng tỉnh

Buông quyển sách trên tay hắn thở mạnh rồi lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hắn vừa nhớ lại rất nhiều chuyện, những chuyện hắn vẫn đang đắn đo có phải là của hắn hay không

" Vũ Bất Phàm, Vũ Bất Phàm ". Hắn lẫm bẩm trong miệng tên một ai đó

Định thần hồi lâu hắn đứng dậy, hắn đã biết mình cần phải làm gì để rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc Cái Thế Thần Phong sáng tác bởi ThỏiVàngNhỏ

Truyện Cái Thế Thần Phong tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThỏiVàngNhỏ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.