Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Đánh Chết, Chỉ Đánh Tới Tàn

Phiên bản Dịch · 2412 chữ

Đại Cẩu, Trư Nhi nghe vậy, quay mặt nhìn nhau.

"Hạo Nhiên ca......"

Hạo Nhiên hơi không kiên nhẫn, "Nhanh lên một chút, người ta vẫn chờ ta đi cứu mạng đó!"

Hạo Nhiên giản giản đơn đơn nói chuyện Quý thị bị trộm bạc, thiếu chút nữa nhảy sông tự tử.

"Hạo Nhiên ca......"

Trư Nhi không nghĩ tới, mình chỉ là trộm ít bạc, lại thiếu chút nữa hại xảy ra án mạng.

Tự trách cúi thấp đầu xuống.

Hạo Nhiên dùng sức lắc bả vai Trư Nhi, "Không trách ngươi, về sau đi theo Hạo Nhiên ca, có chuyện gì, nói với Hạo Nhiên ca, biết không?"

Trư Nhi vội vàng gật đầu, đưa hà bao cho Hạo Nhiên, những người khác cũng không ngừng vội vàng đưa hà bao trộm được, cho Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên nhận lấy, tung tung từng cái từng cái.

"Hạo Nhiên ca, về sau Trư Nhi ta đi theo ngươi rồi, không bao giờ làm chuyện trộm cắp này nữa!"

Nam tử trước mặt, thật ra cũng không lớn, bộ dạng nhiều nhất mười *, từ đầu trong trí nhớ của Hạo Nhiên đã không có hắn.

Nhưng vẫn gật đầu, con ngươi đảo qua Đại Cẩu và mấy nam tử trẻ tuổi khác, "Về sau các ngươi đều không được trộm cắp nữa, nếu không Hạo Nhiên ta nhất định sẽ không nhẹ nhàng tha cho đám các ngươi!"

Nói xong, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc mười lượng, đưa cho Trư Nhi, "Cầm đến ngân hàng tư nhân đổi, chia đều cho mấy người các ngươi, lại mang về nhà cho phụ mẫu, tất cả đều nhớ kỹ cho ta, nếu như ai dám can đảm cầm bạc này đi ăn chơi đàng điếm, phàm ăn tục uống, ta nhất định chặt đứt tứ chi của hắn, lột da hắn!"

"Hạo Nhiên ca......"

Trư Nhi không nhận.

Chuyện gì hắn cũng không làm, tại sao có thể nhận bạc của Hạo Nhiên ca.

"Cầm, về sau trừ vào tiền lương của các ngươi!" Hạo Nhiên nói xong, cầm hà bao quay người rời đi.

Trư Nhi liền không nhịn được, ngồi chồm hổm trên đất, oa một tiếng khóc.

Vành mắt của Đại Cẩu và mấy nam tử khác cũng đỏ.

Lúc Hạo Nhiên cầm hà bao trở lại bờ sông, Quý thị vẫn còn ở đó, giữa trời gió lạnh, một mình Quý thị đứng ở bờ sông, cô độc lại bất lực.

Hạo Nhiên nhìn, khẽ thở dài, tiến lên, đặt mấy hà bao ở trước mặt Quý thị, "Ngươi xem xem, trong những hà bao này, có hà bao của ngươi không?"

Quý thị nghe vậy, liếc mắt một cái liền nhận ra hà bao nào là của mình, vội vàng nắm lên, ấn chặt vào ngực, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên ca......"

"Đi về nhà đi!" Hạo Nhiên nói xong, cầm mấy hà bao khác lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Quý thị nhìn bóng lưng cao lớn của Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên ca, ta sẽ nhớ lòng tốt của ngươi cả đời......"

Hạo Nhiên bật cười, "Ta giúp ngươi, chưa từng nghĩ muốn ngươi nhớ đến ta, sắc trời không còn sớm, mau trở về đi thôi, tránh cho gặp nguy hiểm trên đường, còn nữa, giữ túi tiền của ngươi cho cẩn thận, bị trộm ở đường Tây, ta còn có thể giúp ngươi tìm về, nếu như ở chỗ khác, ta cũng bất lực!"

Hạo Nhiên nói xong, liền rời đi.

Một hồi lâu Quý thị mới đứng dậy, cử động đôi chân tê cứng, đi tới tiệm gạo.

Chưởng quỹ tiệm gạo vừa thấy Quý thị, liền nhiệt tình tiến lên đón, "Đại tẩu tử, tìm được bạc về rồi?"

Quý thị kinh ngạc.

Nàng còn chưa từng nói qua, làm sao chưởng quỹ biết?

Chưởng quỹ tiệm gạo cười, "Đại tẩu tử, là Hạo Nhiên ca giúp ngươi tìm về đúng không?"

Quý thị càng tỏ ra khiếp sợ.

Chưởng quỹ tiệm gạo càng cười càng vui vẻ, "Hạo Nhiên ca là người rất tốt!"

Cuối cùng Quý thị cũng đã hiểu ra mọi chuyện, vội hỏi, "Chưởng quỹ, ngươi biết Hạo Nhiên ca sao?"

Chưởng quỹ tiệm gạo bật cười, "Tất cả mọi người ở Phục Hi thành này đều biết Hạo Nhiên ca, cũng may bạc của ngươi bị mất ở đường Tây, nếu như ở chỗ khác, sợ rằng Hạo Nhiên ca cũng chỉ có thể tự móc tiền túi ra giúp ngươi!"

Chưởng quỹ tiệm gạo nói xong, lắc đầu một cái, "Có lẽ Hạo Nhiên ca đã lấy chính hà bao của mình, giúp ngươi tìm bạc về!"

Quý thị giật mình, "Chưởng quỹ......"

Sắc mặt chưởng quỹ tiệm gạo nghiêm túc, nhìn nhìn bên trong tiệm gạo cũng không có người, mới tiếp tục nói, "Nhớ đừng nói ra ngoài, trong lòng nhớ kỹ Hạo Nhiên ca tốt, là được!"

Quý thị vội vàng gật đầu.

"Đúng rồi, ngươi muốn bao nhiêu gạo, bao nhiêu bột mì?"

"Mười cân gạo, mười cân bột mì, ta còn muốn một lon muối......"

"Một mình ngươi đến?"

Quý thị gật đầu.

Sắc mặt chưởng quỹ tiệm gạo chợt biến đổi, "Ta khuyên ngươi, mua năm cân gạo, năm cân bột mì, một lon muối thôi, miễn cho bị kẻ trộm ghi nhớ, còn có, tìm phu xe gì đó đi......"

Trong lòng Quý thị nghe thấy, cảm thấy bất ổn.

Rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ.

"Chưởng quỹ, ta không mời nổi phu xe, ta......"

Chưởng quỹ nhìn Quý thị, do dự một chút, "Vậy nếu như gặp phải phiền toái, liền nói, ngươi là bà con xa của muội tử Hạo Nhiên ca, chính là ở bến tàu, chưởng quỹ Tùy ký, hiểu không?"

"Đã hiểu!"

Chưởng quỹ tiệm gạo vội vàng cân gạo, bột mì, cho Quý thị, thu bạc, tiễn Quý thị rời đi.

Xoay người trở về tiệm gạo, chưởng quỹ mới bỗng nhiên nhớ ra, hắn quên nói với Quý thị, chưởng quỹ Tùy ký tên gì.

"Ai, hồ đồ quá......"

Quý thị khiêng gạo chạy về nhà, thỉnh thoảng sờ sờ ngực.

Chỉ sợ tiền bạc lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị người khác đánh cắp......

Hạo Nhiên về cửa tiệm môi giới của mình, ném vài túi tiền lên bàn, "Đại Ngưu, viết bố cáo ra ngoài, gọi người mất của tới nhận lại, nhớ, nếu như có người có dã tâm mạo hiểm tới nhận, kéo ra đường cái hung bạo đánh cho một trận, còn nữa, sáng mai, còn có người mới đến báo cáo, nói các huynh đệ cũng khách khí một chút, không cho phép bắt nạt người mới, chuẩn bị trước chuyện thu phí bảo hộ tháng sau!"

"Rõ Hạo Nhiên ca!"

Hạo Nhiên gật đầu, nhìn nhìn đám người, "Không có việc gì thì đi về nhà sớm một chút, giúp đỡ làm việc trong nhà, nếu một người nào chạy đến thanh lâu kỹ quán, gây ra chuyện, đừng trách sao ta không cho các ngươi mặt mũi!"

Đám tiểu đệ nghe vậy, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, "Rõ Hạo Nhiên ca!"

Hạo Nhiên ừ một tiếng, rời đi.

Đến thẳng Tùy ký, lúc đi ngang qua một quầy hàng nhỏ, Hạo Nhiên nhìn thấy một đôi vòng bạc, chế tạo xinh xắn đáng yêu, phía trên còn treo thêm hai chiếc chuông.

Hạo Nhiên nhớ tới cánh tay trống rỗng của Bất Hối.

Tiến lên.

"Hạo Nhiên ca, nhìn trúng cái gì, ta tính rẻ một chút cho ngươi!" Phụ nhân trung niên bán này nọ, cười đến híp cả mắt.

Ở đường Tây ai mà không biết, Hạo Nhiên ca thu phí bảo hộ là một người tốt.

Hạo Nhiên cầm vòng bạc lên, nhìn kỹ một chút, phụ nhân cười, "Hạo Nhiên ca, vòng bạc này, còn có một chiếc vòng dành cho người mẫu thân, ngươi muốn xem thử hay không?"

Hạo Nhiên kinh ngạc, "Ghép thành đôi với cái này?"

"Cùng một thợ thủ công làm, hoa văn, mang ngụ ý giống nhau, nhưng mà, mẫu thân treo đậu phộng và khóa Trường Mệnh, hài tử treo chuông và khóa Trường Mệnh!"

"Ngươi cũng mang đến sao?"

"Mang đến, mang đến!" Phụ nhân nói, vội mở ngăn kéo ra, đưa vòng tay cho Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên cầm ở trong tay vuốt vuốt một chút, hỏi giá tiền, sảng khoái mua.

Trở lại Tùy ký.

Đúng lúc Chúc Huynh Đệ đến lấy bánh gạo nếp và bánh chưng, vừa thấy Hạo Nhiên, vui mừng không thôi.

"Hạo Nhiên ca......"

Hạo Nhiên cười, "Chúc Huynh Đệ đến rồi!"

"Hạo Nhiên ca, chưởng quỹ kêu ta nói với ngươi, ngươi có thể nói với muội tử A Duyên, làm nhiều hơn vài cái bánh gạo nếp và bánh chưng hay không, hôm nay vì bánh gạo nếp, bánh chưng, mấy quý thiếu gia, thiếu chút nữa đã gỡ nóc nhà của Túy Tiên lâu xuống!"

Hạo Nhiên nhướng mày, "Buôn bán tốt như vậy?"

"Đúng vậy đó, lúc đầu tất cả mọi người chỉ là nếm thử, kết quả......" Chúc Huynh Đệ cười.

Tùy Duyên đối xử ôn hòa với mọi người, còn có thể cho hắn ăn bánh gạo nếp và bánh chưng trên cơ bản không thể ăn ở Túy Tiên lâu. Tới chỗ Tùy Duyên lấy bánh gạo nếp và bánh chưng, đúng là công việc tốt đẹp.

Hiển nhiên sẽ nói những chuyện không quan trọng của Túy Tiên lâu, với Hạo Nhiên.

"Được, lúc ăn cơm tối, ta sẽ nói với A Duyên, sớm mời mấy người phụ giúp, nhất định đáp ứng toàn bộ nhu cầu của Túy Tiên lâu!"

"Cảm ơn Hạo Nhiên ca!"

Hạo Nhiên cười gật đầu, nhìn cửa tiệm Tùy ký nho nhỏ, lại nhìn sang bên cạnh, cửa tiệm mứt hoa quả buôn bán coi như không tệ, bắt đầu suy nghĩ.

Sau bữa cơm chiều.

Tùy Duyên rửa chén, Bất Hối cùng với Hạo Nhiên, luyện chữ.

"Uh, viết không tệ!"

Nhận được sự khích lệ của Hạo Nhiên, Bất Hối cười, "Hạo Nhiên thúc thúc, ngươi nói xem, lúc nào thì Bất Hối, có thể viết được chữ đẹp như Hạo Nhiên thúc thúc?"

Tái đại nương ở một bên, cầm chữ viết của Bất Hối, cẩn thận nhìn dưới ánh đèn, nói: "Tiểu nha đầu, học Hạo Nhiên thúc thúc của con làm cái gì, chữ của hắn, quá khí phách, không thích hợp với ngươi, giống với nương ngươi là tốt rồi!"

Hạo Nhiên cũng gật đầu, "Tay nữ tử, chữ viết viết xong đúng là nhìn thanh tú!"

Bất Hối nghe vậy, cắn môi, nghiêng đầu nhìn Tùy Duyên đang bận rộn, quay đầu về, nhìn bút lông trong tay, từng chữ từng câu, thận trọng nói: "Nhưng Hạo Nhiên thúc thúc, ta không muốn làm một nữ tử bình bình thường thường, ta muốn làm một nữ tử có bản lĩnh, tương lai để cho nương ta hưởng phúc, cũng để cho ngươi và nãi nãi hưởng phúc!"

Hạo Nhiên, Tái đại nương nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau.

Hạo Nhiên sờ sờ Bất Hối đầu, "Được, Bất Hối, chờ sau này mời được người phụ giúp, Hạo Nhiên thúc thúc đi tới đây sớm, dạy ngươi luyện võ được không?"

Bất Hối vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút không thể tin được, "Hạo Nhiên thúc thúc, có thật không?"

"Đương nhiên, Hạo Nhiên thúc thúc, chưa bao giờ lừa gạt ngươi!"

Hạo Nhiên nói xong, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi bằng vải lụa, đưa cho Bất Hối, "Mở ra nhìn xem, có thích không?"

Bất Hối nhận lấy, mở ra nhìn, liền thích chiếc vòng bạc xinh xắn.

"Thật là xinh đẹp!" Ngẩng đầu nhìn Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên thúc thúc, là tặng cho Bất Hối sao?"

"Nha đầu ngốc, không tặng cho ngươi, còn có thể tặng cho ai, mau đeo lên, cho chúng ta nhìn một chút, có đẹp mắt không!"

"Được!"
Bất Hối gật đầu, muốn đeo vòng bạc lên, nhưng bởi vì lần đầu tiên được tặng vật quý giá như thế, không dám đeo lên.

Hạo Nhiên cưng chiều cười một tiếng, "Đến, thúc thúc giúp ngươi!"

Bất Hối gật đầu, đưa tay và vòng bạc cho Hạo Nhiên, vành mắt ửng đỏ, nhìn Hạo Nhiên, tỉ mỉ lại kiên nhẫn đeo lên cho nàng.

Tái đại nương ở một bên nhìn, vành mắt cũng hơi ửng hồng.

Nếu như Hạo Nhiên sớm thành thân, có lẽ hài tử cũng lớn giống Bất Hối rồi. Có lẽ, cũng giống như Bất Hối, khéo léo hiểu chuyện như vậy......

Đeo vòng bạc lên, tay Bất Hối vừa chuyển động, sẽ phát ra âm thanh.

Tái đại nương liền không nhịn được khen ngợi nói, "Bất Hối đeo vòng bạc này lên, thật là đẹp mắt!"

Bất Hối cười, chạy vào phòng bếp, "Nương, nương, Hạo Nhiên thúc thúc mua vòng bạc cho con, nhìn rất đẹp!"

Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của Bất Hối, nở nụ cười.

"Làm sao, chỉ mua cho người nhỏ, người lớn và già này thì sao?"

Hạo Nhiên nghe vậy, khóe miệng giật giật, "Nương, người đã có rất nhiều vòng vàng rồi......"

Nói được nửa câu, Hạo Nhiên vội im lặng, "Nương, hôm nay là nhi tử không đúng, ngày khác, nhi tử nhất định mua cho nương một chiếc, giống như đúc chiếc của Bất Hối!"

Tái đại nương nghe vậy, phì một tiếng nở nụ cười.

"Đi đi đi đi, một hồi nhớ tặng đồ đi đó, về phần của lão nương, trước ghi sổ, lần sau tính!"

"Đúng vậy, vẫn là nương người anh minh thần võ, nhi tử ghi nhớ trong lòng, nhất định không dám quên, nhi tử......"

"Cút......"

"Đúng vậy, nhi tử phải đi ngay để tìm cơ hội, tặng đồ đi!" Hạo Nhiên cười đùa tí tửng đi vài bước, quay đầu lại, "Nương, nếu như hôm nay không tặng đi được, về nhà, người có đánh chết ta hay không?"

"Không biết, tối đa ta chỉ đánh ngươi một trận......"

Hạo Nhiên làm mặt quỷ với Tái đại nương, nghĩ thầm, vì để không bị đánh, hôm nay vật này, nhất định phải tặng đi được...

Bạn đang đọc Cách Phát Tài Của Thương Phụ của Tiêu Tùy Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.