Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi thử khảo hạch võ đạo!

Phiên bản Dịch · 1315 chữ

Chủ nhiệm lớp 12 ban 6 họ Dương, tên là Dương Phàm, ước chừng bốn mươi mấy tuổi, vóc người vạm vỡ, là một gã chuẩn võ giả.

“Chuẩn võ giả” là chỉ người đã bắt đầu tôi luyện xương cốt, nhưng vẫn còn chưa tôi luyện xương cốt hoàn toàn.

Đương nhiên.

Hơn 40 tuổi khó mà lại tôi luyện xương cốt, ước chừng đời này phải dừng bước tại đây.

“Tô Trạch, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu.”

Vẻ mặt Dương Phàm cười hiền hòa, nói: “Đuổi học, còn chưa đến mức này, ngươi mấy ngày hôm nay cúp học, mặc dù không đúng với quy định của trường, hiệu trưởng cũng biết chuyện này, nhưng mà thầy đã xin giúp ngươi.”

“Chẳng qua thầy hiệu trưởng có ý muốn...”

“Thành tích văn hóa của ngươi trong lớp cũng không tính là quá tốt, thiên phú võ đạo lại càng không, hy vọng ngươi có thể tạm nghỉ học, nghỉ ngơi cho khỏe, tranh thủ sang năm thi lại.”

Ha ha.

Tô Trạch cười lạnh một tiếng.

Đây là ý của trường học sao?

Chẳng lẽ... Vị chủ nhiệm lớp như ngươi, liền không có ý muốn này?

Chẳng qua là...

Lão tử vừa mới quyết định thi vào Giang Nam Võ Đại, một chớp mắt sau, liền bị đẩy vào thế khó?

“Nếu như ta không muốn nghỉ học thì sao?”

Dương Phàm lắc đầu cười khổ: “Ngươi nghỉ học không xin phép năm ngày, dựa theo quy định trường học, hoàn toàn có thể đuổi ngươi.”

“Đây là ăn chắc ta?”

Tô Trạch có chút hối hận hôm nay không vác đao đến trường học, chẳng qua hắn nghĩ lại, cũng không lại tức giận, lấy năng lực của mình, còn sợ không lên được đại học?

Mà là cười hỏi: “Đúng rồi, thầy giáo Dương, hiệu trưởng ở nơi nào?”

“Nếu muốn tạm nghỉ thôi học... Chắc chắn phải tìm hiệu trưởng ký tên chứ?”

“Hôm nay là ngày thi thử khảo sát, lãnh đạo cục giáo dục, thậm chí mấy giáo sư chiêu sinh của Võ Đại đều tới, bây giờ hiệu trưởng đang làm việc trong đại sảnh tầng trên cùng.”

Dương Phàm cùng không biết Tô Trạch tâm địa gian xảo, mở miệng nói: “Ta đang muốn đi qua, ngươi đi cùng ta đi.”

Tô Trạch đuổi theo, ánh mắt lấp lóe.

Đi tới đại sảnh, học sinh chín ban lớp 12 đều ở đây, lãnh đạo trường học và lãnh đạo bộ giáo dục, cùng với lão sư tuyển sinh của Võ Đại đang ở trên đài cao, học sinh bên dưới, duy trì trật tự nghiêm chỉnh, trong đại sảnh to lớn, rất là yên tĩnh.

Trên đài cao, để mấy cái thiết bị đặc thù.

Một vị học sinh đi lên, đầu tiên là đi qua máy kiểm tra khí huyết, sau đó lại bắt đầu tiến hành chạy nhanh trăm mét, cuối cùng, chính là tiến vào một căn phòng kín mít.

Rất nhanh——

Một vị giáo viên cao giọng nói: “Vương Binh lớp 12 ban 1, khí huyết 125, tốc độ 11 mét trên giây, lực phản ứng trung đẳng, cho điểm tổng hợp 83 phân.”

Vương Binh mặt ủ mày chau, từ trên đài đi xuống.

Sau đó vị học sinh thứ hai đi lên.

Tô Trạch đi theo Dương Phàm ngồi ở hàng cuối cùng ban 6, âm thầm tặc lưỡi, trong đầu thầm nghĩ: “Tốc độ 11m/s, cái này nếu đặt ở trên Địa Cầu, đều đủ để phá vỡ kỷ lục thế giới...”

Linh khí khôi phục, khiến cho tố chất thân thể của nhân loại xảy ra nhảy vọt cực lớn.

Đừng nói võ giả, chỉ là người bình thường, cũng có thể dễ dàng phá vỡ rất nhiều kỷ lục.

Về phần khí huyết?

HP của người trưởng thành bình thường ước chừng là khoảng 100, mà một khi HP đạt tới 150, liền có tư cách tiến hành tôi luyên xương cốt, có thể xem là “Chuẩn võ giả”.

“Ồ?”

“Tô Trạch?”

Bên cạnh, một vị học sinh hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Tô Trạch, quan sát trên dưới mấy lần, kinh ngạc nói: “Tô Trạch, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta không thể tới sao?”

Tô Trạch có chút bực tức.

Vị bạn học này, hắn có ấn tượng, dường như tên “Lưu Phi Long”?

“Tô Trạch!”

“Tô Trạch đến rồi!”

Cứ như vậy, trong nháy mắt, trong hàng ngũ lớp 12 ban 6, lại truyền đến một trận tiếng huyên náo, tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía Tô Trạch, vẻ mặt khác nhau, có người thấp giọng nói: “Ha, cái tên Tô Trạch này mấy ngày trước ở buổi kiểm tra thiên phú võ đạo dương danh toàn trường, lại còn không tự biết mình, đây là muốn chạy tới tham gia thi thử khảo hạch võ đạo sao?”

“Phế vật chính là phế vật, theo ta nghĩ vẫn là không cho khảo nghiệm, nếu không lên đài một khi khí huyết không tới 100, há chẳng phải là ném mặt ban 6 chúng ta?”

“Tô Trạch!”

Phía trước, một học sinh nữ quay đầu.

Nàng khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Tô Trạch, ta đã nói qua, chúng ta không thích hợp, ngươi không nên lại dây dưa ta!”

“...”

Con mẹ nó chứ?

Tô Trạch ngạc nhiên.

Đây là nữ thần “Chính mình” thầm mến trong “Trí nhớ”?

Dáng dấp xấu như vậy?

Cái quái gì vậy, còn không ưa nhìn bằng Giang Thanh Hòa nữa sao?

Là ai cho nàng tự tin, để cho nàng chảnh như vậy?

Hắn quả thực không thể nhẫn nhịn, lúc này mắng lớn, nói: “Tiết Giai Ngưng, bộ ngươi cảm thấy mình là hot girl sao? Loại người như ngươi á... Đưa cho lão tử, lão tử thật đúng là chưa chắc thèm!”

“Ngươi nói cái gì?”

Tiết Giai Ngưng trợn to hai mắt.

Nhưng mà Tô Trạch lại không cùng hạng người như vậy nói nhiều, hắn trực tiếp đứng dậy, nhanh chân hướng trên đài cao đi tới.

Bên dưới.

Tiếng nghị luận giống như vỡ tổ của học sinh ban 6 trong nháy mắt tựa như chim sẻ ríu rít ồn ào.

“Yên lặng!”

Dương Phàm khẽ quát một tiếng, đứng dậy hướng đài cao đuổi theo.

Giờ phút này, tất cả mọi người trong đại sảnh, nhao nhao nhìn về chỗ này.

Bọn họ...

Nhận ra Tô Trạch!

“Đây chẳng phải là Tô Trạch sao?”

“Hắn chính là vị đại lão không có thiên phú võ đạo kia?”

“Ta nghe nói, hắn là em trai Giang Thanh Hòa? Dáng dấp ngược lại coi như đẹp trai.”

“Đẹp trai thì đã sao? Thời đại bây giờ, không thành võ giả, chính là củi mục!”

“Lớp 12 ban 1 còn chưa có khảo hạch xong, hắn lớp 12 ban 6, chạy lên làm gì?”

Trên đài cao, lãnh đạo trường học và bộ giáo dục, lão sư tuyển sinh của Võ Đại, cũng nhìn lại.

Tô Trạch đi thẳng lên.

Dương Phàm đuổi theo sau lưng.

“Lý chủ nhiệm” của phòng giáo vụ nhíu mày một cái, đứng lên nói: “Dương Phàm, ngươi quản lý học sinh kiểu gì? Trong lúc thi thử khảo sát, cấm học sinh tùy ý đi đi lại lại... Vị bạn học này, mau mau đi xuống, nếu không sẽ hạ hạnh kiểm của ngươi!”

“Lý chủ nhiệm...”

Dương Phàm vừa muốn giải thích.

Nhưng mà Tô Trạch trực tiếp từ bên cạnh kéo ra một cái ghế trống, ngồi xuống tại trước mặt vị Lý chủ nhiệm này.

Hắn cười một tiếng, nói: “Lý chủ nhiệm, các ngươi không phải định đuổi ta sao? Nếu không... Trực tiếp đuổi là được rồi, hạ hạnh kiểm có ý nghĩa gì chứ?”

Bạn đang đọc Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên (Dịch) của Ngươi Không Phải Lưu Manh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.