Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm chồng đêm nghĩa địa

Phiên bản Dịch · 5314 chữ

Bà Tám cùng với chồng, nhà ở ngay trong khu nghĩa địa Gò Dâu... Sở dĩ gọi nghĩa địa Gò Dâu là vì ở ngay chính giữa con đường xuyên qua các ngôi chợ, có một cây dâu rất to. Người ta bảo cây dâu này rất nhiều ma quỉ. Đêm nào các linh hồn cũng tự tập ở đó trò chuyện, hát hò, nhảy múa...

Đối với người lạ thì họ khiếp vía, còn với bà Tám, chuyện gặp ma quỉ là thường nhật. Thậm chí có khi bà thấy ma cả ban ngày.

Bà Tám năm nay bốn mươi tuổi, người gầy gò, khô đét da đen sạm. Chồng bà, ông Túc cũng vậy.

Nếu ai gặp hai vợ chồng bà Tám lúc chạng vạng cũng chết khiếp, vì nhìn họ đâu khác gì ma quỉ. Bà Tám làm nhiệm vụ quét dọn các bia mộ, mà ở nghĩa địa có cả ngàn ngôi mộ, nên thu nhập của bà cũng đủ sống.

Chồng bà làm nghề đào huyệt. Hai vợ chồng sống nhờ vào người chết. Ai lên thăm mộ, cũng nhờ bà quét dọn, rồi cho bà tiền. Cho bà nhiêu, bà nhận lấy ngay. Vì bà bảo chuyện linh thiêng, không nên đòi hỏi. Bà đã thờ ma, thì ma cũng phù hộ cho bà...

Chuyện bà Tám lấy ông chồng - ông Túc cũng là chuyện ly kỳ, bí hiểm. Ông Túc lên nghĩa địa này trước bà Tám. Một đêm, sau khi đào huyệt cho một người đến thuê xong, ông cùng bạn bè nhậu say bí tỉ. Ngủ luôn cạnh huyệt... Nửa đêm, thấy trời lạnh, ông đi tiểu bất ngờ giẫm phải một cái xác. ông Túc đã quá quen với cảnh huyệt mộ ở nghĩa địa, nhưng sao lần ấy tự nhiên run bần bật. Hình như cái xác đó là một phụ nữ.

Ông run rẩy, soi đèn pin, và rờ mũi, thấy cái xác đó vẫn còn nóng. Ông thở phào nhẹ nhõm. Thì ra người con gái đó chưa chết, ông bế cô ta vào nhà. Gọi là nhà, nhưng xập xệ lắm, chỉ có tường gạch, mái tôn. Nhưng cũng đủ che cơn lạnh, gió rét đêm nghĩa địa. Ông đổ ly rượu vào miệng cô gái. Lát sau, cô ta tỉnh dậy, mở mắt ra, lờ đờ nói:

- Sao tôi lại ở đây? Tôi đã chết rồi kia mà?

Ông Túc dịu dàng:

- Cô chưa chết dâu, cũng may là tôi cứu kịp.

Cô gái bần thần:

- Ông cứu tôi làm gì, cứ để tôi chết cho xong! Tôi không muốn sống nữa.

Ông Túc cười:

- Chết thì dễ, chứ sống mới khó. Cô còn trẻ thế, sao mà đã đòi chết. Đến con kiến, cây cỏ còn ham sống huống chi là con người. Thế cô từ đâu đến, cô tên gì?

Cô gái nức nở:

- Em là Tám, ở quê lên, đi bán vé số, bị giật hết cả tiền, nên chui vào nghĩa địa ngủ, mong quên đi tất cả. Nếu em về, không có tiền nộp, ông chủ sẽ bắt phạt quì đánh đập.

Ông Túc thở dài:

- Thì ra là vậy! Thôi, cô ở tạm lại đây với tôi ít hôm, rồi tôi sẽ cho tiền cô nộp cho ông chủ.

Cô gái cảm động, chắp tay vái tạ:

- Đa tạ ân nhân, suốt đời em không quên được nghĩa cử tốt đẹp của ông.

Ông Túc xua tay:

- Ân nghĩa gì, chúng ta cùng là người nghèo khổ cả! Không giúp nhau thì giúp ai? Mà cô hay bị chủ đánh đập lắm hả?

Tám rơi nước mắt:

- Vâng, hình như ngày nào cũng bị ông ta phạt quì vì em bán không đủ số ông ấy yêu cầu. Rồi còn nhịn đói nữa. Ông ta về quê đưa tụi em ra đây để bán vé số, ăn xin... Ai cũng sợ ông ấy. Có lần ông ấy lột truồng em ra bắt quì giữa nắng, bạn bè cùng chung nhà trọ van xin, ông ấy không tha, chỉ đến khi em ngất xỉu đi, lũ bạn đưa vào nhà, ông ấy mới tha cho...

Ông Túc chép miệng:

- Tội nghiệp cho cô quá. Ông chủ cô coi cô như là nô lệ vậy! Thế số tiền mất nhiều không?

Tám thẩn thờ:

- Dạ, chừng triệu bạc. Đó là số tiền lớn với em, ông ạ. Em sợ ông chủ sẽ truy tìm em, và đánh đập em. Chắc em chết mất...

Ông Túc cười:

- Tưởng nhiều, chứ số đó để tôi lo cho. Tôi mới được trả tiền công hôm nay, đủ số tiền cho cô đem về. Bao giờ cô có, trả cho tôi cũng được...

Tám vui mừng:

- Cảm ơn ông, ông tốt quá, xin ông nhận ở con một lạy.

Tám quì xuống trước mặt ông Túc, vái lạy. Ông Túc đỡ dậy, ôn tồn:

- Đừng làm vậy mà Tám. Cô làm tôi áy náy.

Thân thể Tám ngã vào vòng tay ông Túc, khiến ông rạo rực. Đúng là lần đầu tiên, ông tiếp xúc với đàn bà vì có ai dám gần ông đâu - một người gần xác chết còn nhiều hơn là người sống. Tám ôm ghì lấy ông, hôn lên má ông, khiến Túc không cưỡng lại được.

Đêm đó, ông Túc biết được thế nào là cảm giác tuyệt vời của hạnh phúc. Bề ngoài lam lũ của Tám không giấu được thân thể nõn nà bên trong, bộ ngực căng tròn, cặp đùi chắc nịch. Tám thổn thức:

- Ân nhân, xin ân nhân cho em ở lại đây với ông, em tình nguyện làm nô lệ cho ông...

Ông Túc rưng rưng:

- Em đừng nói vậy, ta chỉ cần một người vợ. Em có bằng lòng làm vợ ta không?

Tám dịu dàng:

- Vâng, em đồng ý! Mà em đã là vợ của anh rồi còn gì, em mãi yêu anh, hầu hạ anh...

Ông Túc cười:

- Ta nghèo lắm, nhà ở trong khu nghĩa địa, mọi người xa lánh ta, con gái coi ta như ma quỉ...

Tám sôi nổi:

- Anh là người tốt hiếm có, tấm lòng anh nhân hậu. Anh đã cứu sống em, lại giúp đỡ em. Bọn nhà giàu chúng nó độc ác lắm. Chúng coi đồng bạc như bánh xe lửa... Số em ngỡ thành ma quỉ, ngờ đâu được anh cứu vớt. Từ nay, em sẽ ở bên anh, no đói có nhau...

Ông Túc ôm Tám vào lòng, trìu mến. Và ông yêu Tám thêm lần nữa. Sáng hôm sau, ông dặn Tám ở nhà rồi mang tiền đến chỗ chủ trọ, trả tiền vé số, và cả tiền chuộc Tám ra khỏi chỗ khốn khổ. Ông chủ của Tám đưa tờ giấy ra cho ông Túc rồi cười nhạt:

- Ông là ai mà tốt thế? Nhìn ông, tôi cứ ngỡ là ma quỉ. Con Tám nó gặp ông, kể cũng tốt số đấy. Tôi đang truy lùng nó, nếu gặp nó, tôi sẽ trói gô cổ lại... Mà thôi mọi chuyện đã xong, ông cứ yên tâm ra về, cho tôi gửi lời thăm nó.

Ông Túc cầm tờ giấy ra về, đưa cho Tám. Tám mừng húm:

- Thế là em thoát khỏi cảnh nô lệ rồi. Anh ơi, em mừng quá.

Ông Túc tò mò:

- Tờ giấy đó viết gì hả em?

Tám hỏi lại:

- Anh chưa đọc à? Đó là tờ giấy bán thân làm nô lệ của em cho ông chủ. Nay em đốt nó đi, coi như giải thoát đời mình.

Ông Túc hồ hởi:

- Vậy thì đốt nó đi, để lại làm gì? Nó chỉ làm em thêm nhức nhối đau khổ...

Tám đốt tờ giấy, rồi ôm cổ ông Túc, hôn nồng nàn:

- Từ nay em thoát khỏi cảnh làm nô lệ rồi! Em vui lắm.

Ông Túc âu yếm:

- Thì lại là nô lệ cho anh chứ sao?

Bà Tám lỏn lẻn:

- Vâng, nếu anh muốn, thì em sẽ là nô lệ của anh, còn sướng hơn trên kia đấy...

Hai vợ chồng cùng cười vui vẻ. Cuộc sống của họ tràn ngập hạnh phúc. Căn nhà tồi tàn khu nghĩa địa trở thành điểm tựa của tình yêu của hai người cùng khổ. Họ ở với nhau thấm thoát đã mười năm, và có với nhau hai mặt con. Ông Túc vẫn bốc mộ, đào huyệt, bà Tám quét rửa mộ... Đó là công việc hàng ngày của họ.

Khu nghĩa địa ngày nào cũng có người chết, nhiều ngôi mộ chưa kịp xanh cỏ, đã thấy các mộ khác mọc lên. Thậm chí có ngôi không để lại bia đá gì cả...

Nhiều ngôi mộ còn chôn lúc ban đêm, có lẽ chủ nhân của ngôi mộ đó là chết bất đắc kỳ tử, hoặc bị ma rừng bắt, hoặc nhiều lý do, mà chỉ có người chết mới biết được. Mà người chết thì không thể nói...

Một đêm, trời mưa tầm tã. Miền núi, mưa rất dai và lâu. Bà Tám chợt thức chồng dậy, ông Túc ngạc nhiên:

- Có việc gì thế em, sao em không ngủ?

Bà Tám run run:

- Anh à, em nghe có tiếng khóc rên rỉ ở đâu trong khu nghĩa địa.

Ông Túc cười:

- Ôi dào, tưởng chuyện gì, chuyện ma quỉ ở nghĩa địa là thường, nghĩa địa nào mà chả có ma? Mà anh có nghe thấy gì đâu?

Bà Tám im lặng, rồi bấu chặt tay chồng:

- Đó anh có nghe thấy không, tiếng khóc nức nở, y như người khóc, chứ không phải hồn ma.

Ông Túc lắng nghe, rồi gật đầu:

- Ừ đúng là có tiếng khóc, hình như ở phía mấy ngôi mộ vô danh dưới chân núi. Anh nghĩ đó là tiếng ma khóc hờn mà thôi.

Bà Tám thẩn thờ:

- Nhỡ khi có người nào đó cơ nhỡ, họ đến khu nghĩa địa thì sao? Như mười năm trước, anh đã gặp em. Nếu không có anh, có lẽ em đã chết rồi, đâu còn là vợ của anh nữa. Em linh cảm thấy có điều gì đó...

Ông Túc chép miệng:

- Để anh ra thử xem sao? Nhỡ không phải người thì sao nhỉ?

Bà Tám lắc đầu:

- Em tin là ai đó, đang tìm cái gì đó. Hay để em đi cùng anh?

Ông Túc gạt đi:

- Thôi, em cứ ở nhà, anh mặc áo mưa ra cũng được!

Nói rồi, ông mặc chiếc áo mưa vào, tay cầm cái đèn pin đi về tiếng khóc.

Càng đi, tiếng khóc càng rõ mồn một. Tiếng khóc của một người đàn bà. Ông thấy một bóng trắng ngồi trên mộ mới đắp. Mưa rơi ướt đẫm cả tấm thân. Ông Túc bùi ngùi:

- Cô ơi, sao đêm hôm lại ra khu nghĩa địa khóc vậy? Trời mưa ướt hết rồi! Mau vào nhà, kẻo cảm lạnh.

Người đàn bà áo trắng quay lại, đôi mắt loé sáng. Ông Túc rùng mình. Mặt bà ta - hay nói đúng hơn một cô gái - trắng toát, toàn thân toả ra mùi lạnh băng đá. Ông Túc vã cả mồ hôi. Cả đời ông ở khu nghĩa địa, mà chưa thấy cảnh ghê sợ đó bao giờ.

Cô gái này là ma hay người? Ông lắp bắp:

- Cô là ai? Tại sao lại khóc ở đây như vậy?

Cô gái nức nở:

- Tôi là Huyền Thu, ở bên kia núi Đắc! Tôi đi tìm chồng.

Ông Túc rú lên:

- Cô nói cái gì? Cô đi tìm chồng? Tìm chồng sao lại tới khu nghĩa địa này? Nghĩa địa là để cho người chết.

Cô gái lắc đầu:

- Không, chồng tôi không chết. Anh ấy vẫn còn sống. Anh Khải Rực ơi, có phải vậy không anh? Em tin anh vẫn ở cạnh em đây...

Ông Tú rùng mình:

- Cô ơi làm gì có người sống ở đây. Tại khu nghĩa địa này chỉ có tôi và vợ tôi mà thôi... Cô nên đi về đi, kẻo trời đang mưa rất to, cô sẽ cảm lạnh đó.

Cô gái khóc, rồi đập đập chân xuống ngôi mộ, và bất chợt rú lên, biến mất.

Ông Túc nhìn thấy ánh lân tinh lấp lánh ở gần đó, ông soi đèn pin, và thấy một con chó đen ngòm đang dáo dác nhìn. Ông rợn gáy, lẩm bẩm:

- Linh cẩu! Chó ăn linh hồn. Lạ thật, linh cẩu chỉ xuất hiện khi có cọp, nay nó xuất hiện một mình là sao? Tại sao Huyền Thu thấy linh cẩu lại sợ quá vậy? Hay cô ta cũng là một hồn ma?

Ông im lặng dõi theo, sau khi đã tắt đèn pin. Ông thấy con linh cẩu đến chỗ ngôi mộ mới chôn, dùng chân cào cào. Chân nó rất khoẻ, phút chốc đã lôi ra một bộ hài cốt hay nói đúng hơn là xác của một người mới chết... Ông Túc cầm cây gậy xông đến, đập một nhát vào lưng linh cẩu. Linh cẩu hoảng sợ, rú lên một tiếng ghê rợn, rồi biến mất vào đêm tối. Ông Túc đến bên xác chết, và thấy đó là thân thể của một người đàn ông bị dập nát, đầu óc bị vỡ toác, xác chết chôn vội vàng, không có quan tài gì cả. Ông thấy tội nghiệp, không kịp nghĩ gì cả, lấp đất chôn lại như cũ, và lẩm bẩm:

- Thật là bí ẩn, khi không có một xác chết không quan tài, ai đã chôn người đàn ông đó? Rồi lại có tiếng đàn bà than khóc rầu rĩ trong mưa. Và linh cẩu xuất hiện. Chuyện xưa nay chưa từng có ở khu nghĩa địa này. Ta thật không hiểu nổi.

Dù biết khu nghĩa địa là luôn bí ẩn, đầy ma quái, bản thân chôn cất cả trăm người ở đây, đã quen với mùi tử khí, ấy vậy mà đêm nay, trời mưa gió tầm tã, ông Túc vẫn rợn gáy khi thấy cảnh vừa rồi. Ông đứng đợi một lúc, không thấy gì nữa, mới loạng choạng bước về nhà.

Bà Tảm vẫn còn thức đợi. Bà tò mò:

- Anh Túc, tiếng khóc vừa rồi là của ai thế?

Ông Túc thẩn thờ:

- Một người đàn bà, em ạ. Cô ta khóc trên ngôi mộ mới chôn...

Bà Tám buồn rầu:

- Em biết ngay mà. Em đã nghe rõ tiếng khóc ấy. Thế sao bà ta lại khóc đau đớn thế nhỉ?

Ông Tức chậm rãi:

- Cô ta khóc tìm chồng. Nhìn cô ta thật kỳ dị, khác hẳn với người thường.

Bà Tám sửng sốt:

- Sao lạ vậy? Bà ta khác người thường ư? Mà sao bà ta lại tìm chồng trong khu nghĩa địa này?

Ông Túc xa xăm:

- Anh cũng không hiểu nổi nữa. Chỉ biết cô ta tên là Huyền Thu, theo lời cô ta nói, anh chưa kịp hỏi tiếp, thì thấy con linh cẩu xuất hiện, cô ta sợ quá biến mất.

Bà Tám rợn tóc gáy:

- Linh cẩu à? Đã mười năm nay, em sống khu nghĩa địa này đâu có thấy linh cẩu xuất hiện? Nó là loại thú gì vậy anh?

Ông Túc giải thích:

- Đó là loại chó ăn xác chết. Nó đào bới ngôi mộ mới chôn, lòi ra một cái xác người đàn ông... Anh dùng gậy đập trúng lưng nó. Nó sợ quá, biến mất.

Bà Tám hỏi:

- Thế còn người đàn bà thì sao?

Ông Túc nói:

- Cô ta biến mất khi thấy linh cẩu, anh đợi mãi không thấy gì lạ, nên quay về.

Bà Tám băn khoăn:

- Lạ nhỉ, tự nhiên có xác chết vô danh, tiếng đàn bà khóc, linh cẩu xuất hiện... Chuyện xưa nay chưa từng có ở khu nghĩa địa này, em thật không hiểu nổi?

Ông Túc gật đầu:

- Chính anh cũng đang tự hỏi điêu ấy đấy! Mà trời thật lạ, cứ mưa suốt đêm. Thôi, có gì sáng mai, ta ra khu mộ mới xem sao.

Đêm đó, hai vợ chồng thức suốt mà không nghe tiếng động gì lạ nữa...

Sáng hôm sau, vợ chồng Tám-Túc ra khu mộ mới. Xung quanh chi chít dấu chân chó, và dấu chân của ông Túc. Còn không thấy dấu chân của người đàn bà.

Ông Túc tròn mắt:

- Lạ thật! Rõ ràng anh thấy người đàn bà ngồi khóc trên ngôi mộ này? Vậy mà không thấy dấu chân, hoặc vết ngồi trên mộ... Sao lại thế nhỉ?

Bà Tám lẩm bẩm:

- Lẽ nào người đàn bà đó là ma? Vì chỉ có ma mới không để lại dấu vết gì. Mà sao tiếng ma khóc y như tiếng người vậy nhỉ? Trời đêm qua mưa lớn, cô ta xuất hiện, không hề sợ hãi, ấy vậy thấy linh cẩu, cô ta mất vía... Hay cô ta là ma trành? Nếu là ma trành phải có mùi cọp chứ? Cọp hay vào khu nghĩa địa để phục người sống, cọp ít khi ăn xác chết.

Hai vợ chồng cứ bộn bề suy nghĩ về chuyện cô gái đêm qua, và sự xuất hiện của linh cẩu... Họ tiếp tục đi làm cỏ, rửa bia mộ, vì đó là công việc của họ.

Đến một ngôi mộ nhỏ, xây đơn giản, chỉ có hàng chữ nhỏ với bức ảnh, ông Túc sững sờ, mắt trợn trừng nhìn vào bia đá:

- Lễ nào lại là cô gái này. Cô ta là Huyền Thu, chết chưa được bốn chín ngày.

Bà Tám lắp bắp:

- Thật vậy ư? Anh nhớ rõ cô ta chứ?

Ông Túc gật đầu:

- Nhớ chứ, làm sao quên được, nét mặt cô ta như xác chết, giọng nói lạnh lẽo như từ âm phủ. Chính là cô ta rồi! Mà cô ta sao lại chết trẻ quá nhỉ? Mới có hai tám tuổi...

Bà Tám bùi ngùi:

- Ừ tội nghiệp cô ta quá. Mà cô ta xinh quá! Đúng là hồng nhan bạc phận. Mà cô ta nói cô ta tìm chồng à?

Ông Túc đăm chiêu:

- Đúng thế! Cô ta nói cô ta tìm chồng... Anh chưa kịp hỏi kỹ chồng cô ta là ai thì linh cẩu xuất hiện, và cô ta biến mất.

Bà Tám thắc mắc:

- Cô ta tìm chồng đêm nghĩa địa, có lẽ chồng cô ta cũng nằm đâu đây? Hay là ở cái ngôi mộ không tên tuổi kia?

Ông Túc nói:

- Nếu thế, thì cái mộ phải chôn sau cô ta chứ! Đây đa số đều chôn trước kia mà? Anh nghĩ: bí ẩn có lẽ là từ con linh cẩu.

Bà Tám băn khoăn:

- Hay ta đến nhà Huyền Thu xem sao? Lạ nhỉ, sao các ngôi mộ ở đây, đều do anh đào, san 1ấp, mà mộ Huyền Thu thì anh không biết nhỉ? Hôm đó, anh đi

đâu.

Ông Túc tần ngần:

- Chính anh cũng đang thắc mắc đây! Hay gia đình Huyền Thu chôn lén vào ban đêm, rồi lập bia đá vào ban đêm nên anh không biết...

Bà Tám gật gù:

- Anh nói đúng, cải chết của Huyền Thu đầy bí ẩn, sự xuất hiện của cô ta cũng đầy bí ẩn. Em nghĩ, đêm nay cô ta sẽ xuất hiện!

Họ đang trò chuyện, thì một thanh niên xuất hiện, anh ta đến bên mộ Huyền Thu, thắp nhang, đốt giấy tiền vàng bạc, đôi mắt anh ta buồn rười rượi. Ông Túc hỏi:

- Này, cậu, cô gái đó là gì của cậu? Có phải vợ cậu không?

Người thanh niên nấc nghẹn:

- Vâng, cô ấy là vợ của cháu, chúng cháu lấy nhau mới được hai năm, chưa có con cái gì cả. Cháu tên là Chu Khải Rực...

Bà Tám tò mò:

- Sao vợ cậu chết trẻ thế nhỉ? Cô ấy bị bạo bệnh ư?

Chu Khải Rực oà khóc như mưa:

- Không! Cô ấy chết vì bị cọp vồ. Cũng may, cháu phát hiện ra, nên mới còn được toàn thây đó.

Bà Tám rú lên kinh hãi:

- Cọp vồ à? Khu vực này làm gì có cọp? Tôi ở đây đã mười năm có thấy con cọp nào đâu?

Chu Khải Rực đau đớn:

- Thì cháu cũng đâu có ngờ. Một con cọp lạ từ đâu đến, bất ngờ vồ cô ấy. Cô ấy đi sau lưng cháu. Lúc đó, trời về chiều, sương mù lảng đảng. Cháu nghe tiếng cô ấy rú lên kinh hoàng, cháu vội quay lại, thấy con cọp đang vần xác cô ấy, cháu vội cầm cung lắp tên bắn con cọp, con cọp bị thương, vùng chạy mất. Cháu ôm xác vợ, khóc nấc lên. Có ai ngờ cô ấy lại chết thảm như vậy...

Ông Túc hỏi:

- Và cậu đã bí mật chôn cô ấy ở khu nghĩa địa này?

Chu Khải Rực gật đầu, buồn bã:

- Vâng, vì cô ấy chết bất đắc kỳ tử, làng không cho chôn trong khu nghĩa địa của làng, nên cháu bí mật chôn cô ấy vào ban đêm ở đây. Bia mộ cô ấy cũng làm về ban đêm.

Ông Túc gật đầu:

- Thế là đã rõ rồi. Hèn chi tôi là dân chuyên đào huyệt ở đây, mà lại không hay biết gì cả...

Chu Khải Rực nức nở:

- Cháu xin hai bác, chỉ vì hoàn cảnh mà thôi. Mong hai bác chăm sóc mộ phần giúp cháu, cháu xin hậu tạ...

Bà Tám nói:

- Được rồi, cậu cứ yên tâm. Nghĩa tử là nghĩa tận mà! Cậu không nói, chúng tôi cũng tìm hiểu, và coi sóc cho cô ấy. Thế cậu có biết chuyện gì không?

Chu Khải Rực ngạc nhiên:

- Không, mà chuyện gì hả bác?

Bà Tám thừ người:

- Đêm qua, cô ấy xuất hiện, khóc lóc tìm chồng, tôi cứ ngỡ cô ta là người. Lúc chồng tôi đi ra tìm, thấy cô ta, chỉ hỏi được vài chuyện, thì linh cẩu xuất hiện, cô ta biến mất.

Chu Khải Rực tròn mắt:

- Có chuyện đó ư bác? Cháu đâu có biết, cháu chỉ biết trong bốn chín ngày, cô ấy luôn xuất hiện, nhìn cháu đau đớn... Cháu mở mắt ra thì cô ấy biến mất. Ngờ đâu, cô ấy lại xuất hiện trong đêm nghĩa địa!

Bà Tám trầm ngâm:

- Cô ấy biết cậu còn sống mà vẫn đi tìm trong khu nghĩa địa này, rõ ràng có cái gì đó bí ẩn. Nhất là con linh cẩu xuất hiện nữa.

Chu Khải Rực nghiến răng tức giận:

- Thế là rõ rồi. Chuyện này là do ma cọp.

Ông Túc xen vào:

- Con cọp thì sao? Nó đâu có ở khu nghĩa địa?

Chu Khải Rực sầu thảm:

- Con cọp khi ăn thịt người sống, nó chỉ ăn một nửa, còn một nửa linh cẩu ăn, vì cọp ít khi ăn thịt chết. Người bị cọp ăn sẽ hoá ma trành, ma trành dụ dỗ người sống đến cho cọp ăn thịt đó. Mà lạ cái, vợ cháu chưa bị cọp ăn thịt, sao lại hoá ma trành được?

Ông Túc thắc mắc:

- Cọp đâu nhất thiết phải ăn thịt người mới biến người đó thành ma trành? Nhiều khi chỉ cần vồ chết, người đó đã bị nó bắt hồn rồi. Sự xuất hiện của linh cẩu báo trước là cọp sẽ xuất hiện. Ta phải cẩn thận mới được!

Bà Tám lo sợ nói với chồng:

- Nhỡ khi cọp nó vào nhà mình thì sao hả ông?

Ông Túc cười:

- Bà quên là tôi có khẩu súng săn hai nòng ư? Bao lâu sống ở nơi u ám này, tôi luôn cụ bị cho mình chứ...

Bà Tám yên tâm ngay... Chu Khải Rực trầm ngâm:

- Hai bác ạ, tự nhiên cháu thấy nóng ruột, cháu linh cảm đêm nay có chuyện xảy ra! Vợ cháu tìm cháu ở nghĩa địa này, chắc hẳn có gì bí ẩn...

Ông Túc gật đầu:

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Hay đêm nay, cậu ở lại, xem có gì lạ không?

Chu Khải Rực đồng ý.

Đêm đó, trời lại mưa tầm tã. Bất chợt tiếng chim heo kêu ở gốc cây đa. Bà Tám lo lắng:

- Tại sao con chim heo lại kêu giờ này nhỉ? Tiếng kêu rất dễ sợ, y như bị ai bắt vậy?

Chu Khải Rực nói:

- Chim heo là loại chim nhô, màu đen, tiếng kêu của nó như heo kêu, nó kêu vào giờ này là báo hiệu điều gỡ...

Cả ba lắng tai nghe... Họ rùng mình. Tiếng khóc rầu rĩ nức nở từ ngôi mộ mới. Tiếng cô gái thảm thiết:

- Anh Chu Khải Rực... Anh ở đâu, em đi tìm anh đây! Em là Huyền Thu, vợ của anh đây.

Chu Khải Rực lắp bắp:

- Tiếng kêu đó đúng là tiếng của vợ cháu. Cháu phải ra với nàng. Trời mưa gió như vầy, để nàng ngoài đó tội nghiệp quá...

Ông Túc nhìn thần sắc của Chu Khải Rực, chàng ta như bị ma ám, ông lắc đầu:

- Cậu quên mất cô ấy là hồn ma rồi ư? Hồn ma thì đâu có sợ gì mưa gió. Cứ để mặc cô ấy...

Chu Khải Rực không kìm dược, vì tiếng kêu của Huyền Thu mỗi lúc một thảm thiết. Chàng vùng chạy ra ngoài. Ông Túc nói với bà Tám:

- Để tôi đi theo cậu ấy, đề phòng bất trắc, em ở trong nhà chốt cửa cho chắc...

Bà Tám gật đầu. Ông Túc cầm khẩu súng săn, lên đạn sẵn sàng. Rồi mặc áo mưa đi ra phía ngôi mộ, nơi Huyền Thu đang gào rú. Đến nơi, ông thấy Chu Khải Rực đang nói chuyện với cô gái trẻ hôm qua, tức là Huyền Thu, Chu Khải Rực líu cả lưỡi:

- Huyền Thu, anh đây, Chu Khải Rực, chồng của em đây.

Giọng Huyền Thu lạnh lẽo:

- Anh là chồng em ư? Anh là Chu Khải Rực?

Chu Khải Rực gật đầu:

- Đúng là anh mà. Em không nhận ra anh sao? Sao em lại tìm anh ở chỗ nghĩa địa này? Em quên mất là anh đang còn sống ư?

Huyền Thu rú lên:

- Em biết tìm anh ở đâu bây giờ? Thế người dưới mộ này không phải là anh ư? Em cứ ngỡ là anh kia chứ. Chúa cọp sai em đi tìm anh!

Chu Khải Rực run cầm cập:

- Tìm anh? Để làm gì kia chứ? Thì anh đây này...

Huyền Thu cười lạnh lẽo:

- Để chúng mình đoàn tụ bên nhau! Anh quên em là vợ anh ư?

Nó rồi, nàng ôm chầm lấy Chu Khải Rực cùng lúc đó có tiếng gầm vang dội.

Một con cọp xông vào, nhưng nó chưa kịp vồ Chu Khải Rực, đã lãnh trọn hai phát đạn vào đầu. Con cọp hự lên một tiếng, gục xuống chết. Ria mép của nó chứa đầy lân tinh.

Bóng trắng biến mất. Chu Khải Rực ngất lịm đi. Ông Túc chưa đến chỗ chàng vội, vì ông thấy một con chó đen kịt. Ông giương khẩu súng, bắn tiếp con chó. Con chó gục xuống. Ông đến bên con chó, hể hả:

- Linh cẩu, lần này thì mày đã chết hẳn, không còn bới xác người chết để ăn nữa!

Ánh đèn pin soi rõ đầu con chó vở toác, mắt còn trợn trừng vì sợ hãi. Ông để con chó ở đấy, đến gần con cọp. Nó to thật. Nặng gần nửa tấn. Hai phát đạn của ông Túc ghim trúng sọ nó, óc phọt cả ra ngoài.

Lúc đó, Chu Khải Rực đã tỉnh, ngơ ngác:

- Bác Túc, có chuyện gì thế? Huyền Thu, vợ tôi đâu rồi? Tôi mới gặp cô ấy đây mà...

Ông Túc lạnh lùng:

- Cậu suýt bị cọp vồ, cậu có biết không? Huyền Thu là một hồn ma trành đó...

Chu Khải Rực thẩn thờ:

- Có chuyện đó thật ư? Thế con cọp đâu rồi?

Ông Túc chỉ Chu Khải Rực xem xác con cọp, Chu Khái Rực run bần bật:

- Con cọp to quá. Bác Túc! Bác đã giết con cọp à?

Ông Túc gật đầu:

- Không chỉ cọp, mà cả con linh cẩu nữa. Thế là yên tâm rồi.

Chu Khải Rực rối rít.

- Cảm ơn bác Túc, nếu không có bác có lẽ tôi đã chết. Mà sao Huyền Thu lại gọi tôi ra nhỉ? Tôi là chồng cô ấy kia mà, lẽ nào cô ấy lại muốn hại tôi?

Ông Túc đáp:

- Ma quỉ vốn vô thường, đâu có phân biệt phải trái, tình nghĩa. Số cậu là còn may lắm đấy. Huyền Thu đã bị con cọp này sai khiến, nên cô ta gọi cậu ra cho cọp ăn thịt để đoàn tụ với cô ta nơi suối vàng...

Chu Khái Rực ràn rụa nước mắt, lẩm bẩm:

- Huyền Thu, lẽ nào lại như thế? Em ở đâu?

Tiếng khóc vang lên:

- Anh Chu Khải Rực, mau đến với em... Em ở đây!

Chu Khải Rực nhìn kỹ, thấy trong làn mưa, một bóng trắng lấp loáng, chàng vội chạy đến. Ông Túc không đuổi theo, vì biết Huyền Thu sẽ không còn làm hại được Chu Khái Rực nữa. Ông để xác cọp và xác linh cẩu ở lại khu nghĩa địa, sáng hôm sau sẽ thu dọn...

Bà Tám đón ông, vẻ lo lắng, ông Túc cười hể hả:

- Chắc em đã nghe tiếng súng nổ phải không? Con cọp và con linh cẩu đã bị anh giết chết rồi...

Bà Tám vui mừng:

- Vậy ư? Thế mà em lo quá. Còn Chu Khải Rực đâu rồi?

Ông Túc nói:

- Cậu ấy đang gặp Huyền Thu. Mà em biết không. Huyền Thu là ma trành đó. À, Chu Khải Rực về kìa...

Chu Khải Rực vẻ mặt bình thản. Bà Tám tò mò:

- Chu Khải Rực, cậu có gặp Huyền Thu không?

Chu Khải Rực gật đầu:

- Có bác ạ! Chúng cháu nói chuyện với nhau nồng ấm lắm. Cô ấy gởi lời hỏi thăm hai bác đó. Nhờ hai bác mà cô ấy thoát khỏi nạn ma trành... Cô ấy đi rồi, từ nay cô ấy không còn tìm cháu và hai bác nữa...

Bà Tám ngạc nhiên:

- Thế cô ấy đi đâu? Sao cậu không mời cô ấy vào đây chơi?

Ông Túc cười:

- Bà này lẩm cẩm thật, cô ấy là hồn ma, làm sao còn gặp người sống được? Chẳng qua vì bị ma trành khống chế, nên cô ấy tìm Chu Khải Rực vậy thôi. Sáng mai tôi sẽ ra lôi xác cọp về, lột lấy da nó, làm cái chăn đắp. Chăn da cọp ấm phải biết.

Chu Khải Rực xua tay:

- Chớ nên, bác ạ, con cọp ấy là ma cọp, bác phải đốt hết da thịt nó, cả linh cẩu cũng vậy. Vì nếu để như vậy chúng sẽ tiếp tục làm ma quấy phá.

Bà Tám chép miệng:

- Cậu Rực nói phải đấy, ông đừng có tiếc, ông ạ.

Ông Túc gật đầu:

- Thôi, đành vậy. Dù có tiếc cũng vậy thôi.

Bạn đang đọc Bức Tranh Chết Chóc của Thạch Bất Hoại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.