Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28

Phiên bản Dịch · 2067 chữ

Chiếc taxi vàng chạy chậm dần..rồi dừng hẳn trước nhà Sarah…Ivy bước xuống,chợt 1 cánh tay nắm nó lại:

_Em phải vào ư?

Nó quay lại nhìn hắn,đôi mắt hắn đượm buồn.Nó thở dài:

_Uhm!anh về nhà đi!

_Nhưng….

_Có chuyện gì em sẽ liên lạc với anh sau.

Hắn lắc đầu:

_Không được!Lỡ như em lại mất tích nữa thì sao?

_Em đâu có mất tích!

Hắn đan đan 2 tay vào nhau:

_Nhưng mà….nhưng mà….lần trước…

_Lần trước là khác!bây giờ là khác!

_Em hứa đi!

_Hứa gì?

_Hứa là không bao giờ thay đổi ý kiến nữa,hứa là đừng bao giờ rời xa anh nữa!

Nó nhìn hắn….khác hẳn cái vẻ mặt kiêu ngạo,chảnh chẹ hồi trước…hắn bây giờ…trông…tội nghiệp và yêu thế ^^

Em hứa mà!Nó gật đầu_em vào nhà đây!

Khoan đã!hắn gọi.

_Sao?

_Tạm biệt vậy thôi ư?

Nó nhìn hắn,tỏ vẻ không hiểu ý.Hắn giơ má ra:

_Mi 1 cái tạm biệt đi!

ọc ọc!!!=__=‘’

Người ta nhìn kìa!nó liếc về phía ông tài xế nãy giờ đang nhìn 2 đứa nó qua gương chiếu hậu ^^~

Mặc kệ!hắn bướng.

Ivy nhăn nhó,nhưng nhìn hắn dễ thương quá đi mất ^^.Nó cúi đầu vào trong,hun 1 cái chóc lên má hắn:

_Vậy được chưa?

Thêm 1 cái nữa nhá!hắn nheo mắt..

Không….về đi!Nó nói

Ivy đóng cửa xe lại cái bụp.Ra hiệu cho tài xế lái xe đi!

Nó nhìn theo đến lúc chiếc taxi khuất hẳn,một cảm giác lạ lẫm xuất hiện,nó chưa bao giờ cảm nhận được trước đây…Nó muốn quên đi mọi thứ,chỉ sống với cảm giác như vậy thôi.Một làn gió mát thổi qua,bất giác…nó mỉm cười…

Nó quay lưng đi vào nhà…nhưng ….nụ cười trên môi nó vụt tắt…

_B…Ba!

————————————————–

Henry đẩy cửa bước vào nhà…Đúng như hắn dự kiến,ba mẹ hắn đang ngồi đợi hắn.Mặt ba hắn đanh lại,tức giận.

Mày còn về cái nhà này làm gì nữa?Tao không có thằng con như mày!ông hét lớn

Hắn im lặng,không nói.

Con làm gì mà đến nỗi Stephanie nó không chịu làm lễ?mẹ hắn hỏi,giọng nói cũng lộ vẻ trách móc.

_Stephanie đâu rồi mẹ?cô ấy về chưa?

_Nó bay về Paris rồi!

Sao?hắn bất ngờ,Stephanie nói là trở về đây cơ mà.

_Mày còn làm bộ ngạc nhiên như thế được hay sao?Mày làm tao xấu hổ đến thế nào mới vừa??

_Bây giờ ba muốn nói sao cũng được,con không có ý kiến.

_Được lắm,vậy bây giờ mày đưa con bé quay trở về đây đi!

Ba!hắn nhìn ba hắn

_Sao?

Hắn lắc đầu:

_Không được!

_Sao lại không được,mày làm con bé giận thì mày phải đi xin lỗi nó chứ?

_Con sẽ không lấy cô ấy đâu!con đã nói là mọi chuyện kết thúc rồi mà!

_Mày coi mọi chuyện cứ như là trò đùa hay sao?mày muốn lấy thì lấy,muốn bỏ thì bỏ!

Con không có ý đó!hắn nhìn thẳng vào mặt ông_con không yêu Stephanie,ngay từ đầu con chỉ là thương hại cô ấy!Nhưng người rút lui trong chuyện này là Stephanie,cô bé không muốn lấy 1 người không yêu mình!

Mẹ hắn cất tiếng:

_Sao lại thế???Dù con có thương hại nó thì cũng đừng để cho nó biết chứ??

Con yêu người khác…mẹ ah!!Hắn thú nhận..

_Chẳng phải…chẳng phải…mẹ đã nói với con rồi sao?

_Con xin lỗi!con cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như thế!Nhưng ..con sai rồi…con không quên Ivy được!

Có phải…có phải là đứa con gái nhà Harnett không?Cái đứa là vợ sắp cưới của nhà Livingstone?Ba hắn hỏi

Tên cô ấy là Ivy Harnett,cô ấy không còn là vơ chưa cưới của Stephen nữa!hắn chỉnh lại.

Nhưng ba hắn không để tâm đến điều đó….ông tái mặt…đứng dậy…bỏ đi vào trong phòng.

Thái độ thay đổi kì lạ của ông khiến hắn thấy lạ….Hắn đã để ý từ trước rồi,mỗi lần nhắc đến nhà Ivy là ông lại như thế…Có chuyện gì đã xảy ra??Hắn suy nghĩ,Ivy dù yêu hắn nhưng vẫn 5 lần bảy lượt từ chối hắn..Henry ráp những nỗi nghi ngờ lại….Có khi nào…có khi nào….đã có chuyện gì xảy ra giữa 2 gia đình…mà hắn không biết???

Ba…ba…nó ấp úng

Con vào nhà đi!ông Thomas nói..rồi ông quảy lưng vào trong,không nói thêm gì nữa..

Ivy they sống mũi cay cay,nó biết nó làm ba nó đau,nó biết nó đã làm ba nó buồn…nhưng…không phải chính ba nó cũng đã từng nói không ai có thể kiểm soát được tình cảm của mình hay sao??Nó đã rất cố gắng,nhưng nó không thể,nó yêu hắn,đó là 1 sự thật không thể chối cãi được…

Nó lê bước chân nặng nể vào nhà…nó biết phải làm sao bây giờ??

Ba nó ngồi đằng sau hiên…trầm tư:

Ba!nó khẽ gọi.

Ba nó vẫn không trả lời..

_Ba ah!

Mắt nó chực trào rơi nước..

_Ba đừng như thế!!đừng đối với con như thế!

_Hiện giờ ba không muốn nói chuyện với con!!

_Nhưng mà…

_Con đừng giải thích gì hết!Con lên phòng đi!

Nó mím môi,cố ngăn những cảm xúc đang chực trào ra..nó biết,ba nó đang giận nó,giờ có nói gì cũng vô ích…Nó bước lên phòng với tâm trạng nặng trĩu..

————————————————–

Hắn cầm điện thoại lên…bấm số..

Alogiọng nhỏ vang lên..

_Không có gì hết!anh chỉ ….gọi để nghe giọng của em thôi…Hóa ra đó không phải là giấc mơ em nhỉ?Thế mà anh cứ nghĩ nãy giờ anh đang mơ..

_Không phải mơ đâu…

_Đừng rời xa anh nữa nhé!em hứa rồi đấy!Dù bất cứ chuyện gì!

_………………..

_Em trả lời đi!

_Em hứa!!em sẽ không rời xa anh đâu!!em thấy mệt,em nằm nghỉ 1 chút!

_Uhm!Mà này…

_Sao?

_Anh yêu em!

_Biết!!Nói hoài…

Oh!giọng hắn lộ vẻ thất vọng_em nghỉ ngơi đi nhé!

…Nhưng… vẫn thích nghe…nó nói nhỏ

_Hả???Nói gì???

_Không nghe thì thôi!Hok nói lần thứ 2!byebye ^^!

Èo…chưa gì đã cúp máy..người gì mà lạnh lùng..Hắn chắt lưỡi…nhỏ nói câu gì mà nhỏ xíu,chả nghe được gì cả??Chắc xấu hổ nên vậy….Mà nói gì vậy ta??Hắn nhăn nhó suy nghĩ…chẳng lẽ nhỏ nói là “em cũng yêu anh?”…chắc vậy quá…hắn cười khoái trá ^^!!

——————————–

Ivy nằm phịch xuống giường..nó vừa thấy vui vừa thấy buồn….2 cái cảm xúc ấy đang trộn lẫn vào nhau khiến nó thấy khó chịu…Nó có làm sai không???

Phải tìm ra 1 cách nào đó…không thể để như thế này mãi được…Nó biết ba nó sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này…ba nó sẽ không chấp nhận Henry…chuyện của 2 đứa nó sẽ ra sao đây??Không thể để yên như thế được…phải có cách gì đó…

“Lần này em sẽ không rời ra anh nữa đâu!!!Em hứa”

——————————–

Night…

Nhóc!Lâu quá không ghé!Dạo này thế nào?Khỏe không?vừa thấy hắn,Ken chạy đế,khóac vai.

Rất nà khỏenó tươi rói.

_Nhưng mà anh mày nghe tin là hôm nay mày lấy vợ đúng hok?Vợ sắp cưới mà dám bảo là em họ,lừa anh mày ah?

_Em không lấy cô ấy,tụi em hủy lễ rồi!!trước giờ em chỉ yêu một người thôi!

_Chài!sao mày nhiều em thế?

Bây giờ chỉ còn 1 em thôi!duy nhất và mãi mãi…hắn cười!

Ken vỗ vai hắn:

_Coi kìa,cười không thấy mắt đâu luôn! Khác hẳn với hồi trước!

_Hehehehe!

Mà này!ken ghé vào tai hắn nói nhỏ_dạo này đến lượt thằng Jack thất tình mày ạh!

_Sao?

_Tối nào nó cũng uống đến 2,3 h sáng…anh hỏi nhưng nó không trả lời..cứ uống mãi!

Sao anh không pha cho nó rượu loãng như lần trước anh pha cho em ấy!hắn bắt bẻ

Ken cười hì hì:

_Ơ thế là em biết ah?

Pha loãng kiểu đó ai chả biết!Hắn liếc

_Anh cũng pha cho nó như thế!Mày biết tính anh rồi đấy!!được cái là thằng này không sành uống rượu như mày nên nó không biết!nhưng đêm nào cũng uống mấy tiếng đồng hồ..rồi nằm ềnh đó ra mà ngủ..đến trưa thì lỉu thỉu đi đâu đó!rồi khoảng 10h tối lại mò đến,uống tiếp…

_Sao anh không ngăn nó?

_Vậy chứ hồi trước anh ngăn mày,mày nói gì mày nhớ hok?

Hắn trầm tư…rồi lắc đầu:

_Không!em có nói gì đâu!

Ken cốc hắn 1 cái:

Mày nói là anh mà ngăn là mày qua bar khác!>__

_Em có nói vậy hả?Thằng Jack nó cũng nói như thế sao?

_Chứ gì nữa..2 đứa mày là 1 giuộc mà,đi đâu cũng có nhau!!mà thằng Jack thất tình thiệt hả?Mày thì con gái còn chê chứ nó thì làm gì có?

Hắm lườm Ken:

_Anh nói vậy là có ý gì??em thì con gái còn chê???

_Hehe!thì không phải có con nhỏ nào chê nên mày bảo là thất tình ấy ah?

Hắn lăc đầu,kiêu ngạo:

_Chê sao được mà chê!anh xem thường thằng em này thế??cô ấy đâu có chê em,chỉ là chưa chấp nhận thôi!

_Vậy thì có gì khác?

_Khác chứ?Chê tức là không yêu,không thèm để ý,còn không chấp nhận thì….bây giờ đã chấp nhận roài!

_Mày làm thế nào mà hay thế?chỉ anh mày với.

_Đâu được,bí quyết của em đâu chỉ lung tung được!mà anh biết để làm gì?già roài mà!

_Gìa cái đầu mày!anh mới 26!

_26 là già roài!mà thằng Jack giờ ở đâu?

Ken chỉ tay:

_Trong góc kìa!!nó vào khoảng 1h rồi,mà cũng nhờ nó mà kỹ năng pha rượu loãng của tao lên tay thấy rõ!

_Anh mang cho em Vodka nhé!

Gì nữa??ken giật mình

_Em không như hôm bữa đâu!yên tâm..

Hắn bước về phía Jack….chỉ mới mấy ngày không gặp mà nhìn thằng này khác quá!!tóc tai rũ rượi,,quần áo lôi thôi…cầm chai rượu mà nốc lấy nốc để…cứ như 1 thằng bợm rượu..

Câu nói của Ken hồi nãy vang lên trong hắn” chúng mày là 1 giuộc mà.đi đâu cũng có nhau”…..khiến hắn đau nhói….

Henry ngồi xuống cạnh Jack….thằng này vẫn không hay biết,cứ cầm chai rượu mà uống..Hắn giật chai rượu ra khỏi tay Jack:

_Đừng uống nữa!!

Jack nhìn hắn,mắt lờ đờ:

Mày …đến đây làm gì?rồi giật lại chai rượu.

Tao bảo mày đừng uống nữa!hắn đưa chai rượu ra khuất tầm với của Jack..

Jack nhếch mép:

_Tao không uống thì tao làm gì??

Ken mang đồ uống ra,Henry nháy mắt ra hiệu Ken đừng để ý 2 đứa.

_Jack ah!

_Mày đưa cho tao!

_Mày muốn uống chứ gì?vậy tao uống với mày!

Hắn cầm nguyên chai rượu,nốc luôn..Jack vội giữ tay hắn lại,ngăn cản:

_Mày làm gì vậy?

_Mày muốn uống chứ gì?Thế thì tao uống chung!

Jack cúi đầu xuống:

Tao đã đánh mất tình cảm của người anh em mà tao quý mến nhất 1 cách….ngu xuẩn…phải nói là rất ngu xuẩn..!!Jack nói trong đau khổ_mày biết không???cho đến giờ tao mới nhận ra là…đối với tao,mày quan trọng lắm..mày còn thân thiết hơn cả anh em ruột của tao nữa..thế mà tao lại….

Rồi Jack khóc,không phải là khóc nức nở như con gái mà chỉ khóc …một thằng chưa bao giờ hắn thấy nhỏ 1 giọt nước mắt bây giờ đang khóc trước mặt hắn…bao nhiêu tức giận,bao nhiêu oán hờn trong hắn lâu nay đã bị dội sạch đi..

Hắn vỗ nhẹ vai Jack:

_Mày đừng khóc…mày khóc trông xấu trai lắm mày biết không?

Im lặng 1 lúc,hắn nói tiếp:

_Thôi,mọi chuyện bỏ qua hết đi…nếu tao là mày….biết đâu chừng….tao cũng sẽ làm như thế!!

Tao đúng là 1 thằng hèn..Jack tấm tức.._mày đừng tốt với tao như thế!tao không đáng đâu!

_Mày đừng như thế nữa…Trước giờ tao với mày thân như hình với bóng,không có mày,tao thấy trống vắng lắm,cứ như mất đi 1 cái gì đó cực kỳ quan trọng vậy!Mày cũng hiểu cảm giác đó mà,phải không?

Jack không nói gì hết…nó mím chặt môi..

_Tụi mình là anh em mà,mày nhớ không??Dù có chuyện gì vẫn là anh em tốt!mày nhớ lời hứa ấy không?

Jack gật đầu:

_Tao xin lỗi…tao xin lỗi mày….

_Bỏ qua hết đi!!!mày luôn là anh em tốt của tao…mãi mãi…

Mãi mãi….mãi mãi…..Jack dựa vào hắn,lim dim mắt…_mãi mãi…

“Cái thằng này!uống yếu xìu mà cứ uống”_hắn nhủ thầm…

Hắn cầm chai rượu lên,uống 1 ngụm:

_Mãi mãi nhé mày!!

Henry nhìn thằng em họ thân thiết của mình đang say ngủ,hắn mỉm cười…lòng thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết….

Bạn đang đọc Brown Eyes….love!!!! của mandolin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.