Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 46 part 3

Phiên bản Dịch · 2485 chữ

Rèm cửa sổ màu xanh lam đậm phất phơ cơn gió đêm nhè nhẹ.

Một va li hành lý đơn giản đặt ở góc tường.

Đây là phòng ngủ của Hạ Mạt.

Ở trong này, anh đã có một đêm tuyệt vời nhất trong đời.

Âu Thần chầm chậm đưa mắt nhìn qua các đồ vật trong phòng, tủ quần áo của Hạ Mạt, kệ giày của cô, đồ dùng trang điểm của cô, lọ hoa bách hợp trên đầu giường của cô, hai khung ảnh bên cạnh lọ hoa bách hợp, ảnh cô với Tiểu Trừng và ảnh chú rể là anh đang ôm cô mặc chiếc áo cưới trắng trong giáo đường.

Ngắm nhìn Hạ Mạt trong tấm hình rất lâu.

Trái tim Âu Thần đau đớn từng cơn, dường như trái tim đang bị vỡ vụn, một dòng máu màu đen u ám tuôn ra không ngừng.

Trên màn hình ti vi trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại xuất hiện khuôn mặt của Hạ Mạt.

Lễ trao giải thưởng đã chính thức bắt đầu.

Từng hạng mục của giải thưởng được công bố. MC, khách mời danh dự trao giải thưởng và những diễn viên nhận giải phát biểu cảm tưởng đều chỉ là những âm thanh vang lên không rõ nét, Âu Thần ngồi bên cạnh giường Hạ Mạt nín thở tập trung tinh thần, cố gắng nắm bắt những cảnh quay lướt rất nhanh qua Hạ Mạt.

Giữa dàn minh tinh đang ngồi dự.

Hạ Mạt xinh đẹp lung linh tĩnh lặng như giọt nước.

Tổng cộng tất thảy chỉ nhìn thấy Hạ Mạt được có ba lần, một lần là Hạ Mạt đang mỉm cười, một lần là Hạ Mạt đang vỗ tay, một lần là Hạ Mạt đang trầm mặc xuất thần, bất luận là ở động tác hay thần thái như thế nào, Hạ Mạt đều rất xinh đẹp. Hay là... Âu Thần hy vọng thời gian có thể mãi mãi dừng lại, để anh quên đi quyết định của mình, quên đi tất cả, cho dù chỉ là được ngắm nhìn cô trên màn hình ti vi như thế này thôi.

Trời tối dần.

Một đoạn quảng cáo xen giữa chương trình lễ trao giải. Sau vài phút nghỉ ngơi, chương trình được tiếp tục với phần công bố giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Chẳng biết lễ trao giải đã tiến hành tới nửa phần sau từ lúc nào.

Tại sao mỗi lúc Âu Thần hy vọng thời gian trôi qua thật chậm thì hình như nó lại vụt lao đi nhanh như tên bay vậy, ngay đến cả cái đồng hồ trên bàn trang điểm của cô cũng đang kêu tích tắc tích tắc quá nhanh nhắc Âu Thần đã tới giờ ra đi.

Giữa lễ đường lễ trao giải thưởng.

Mười mấy chiếc đen chùm chiếu sáng rất đẹp làm cho căn phòng sáng lung linh như cung điện. Cùng với việc công bố giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, không khí trong khu vực những người được để cử dường như căng thẳng hồi hộp hơn. Thẩm Tường mặc dù trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp.

Thẩm Tường cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhìn những người được đề cử khác bên cạnh mình, thấy họ cũng đang cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng cái dáng vẻ cứng ngắc của họ cho thấy rõ ràng họ cũng đang rất căng thẳng.

Ngoại trừ Doãn Hạ Mạt...

Thẩm Tường quan sát Doãn Hạ Mạt đầy nghi ngờ, có vẻ như tâm trí cô ấy đang để đâu mất. Thật là không hiểu nổi người phụ nữ có cái tên Doãn Hạ Mạt này, lẽ nào trong giây phút này mà cô ta lại không hề có chút gì lo lắng căng thẳng hay sao?

Sau rồi Thẩm Tường bỗng nhiên phát hiện ra Doãn Hạ Mạt cứ nắm chặt lấy cái túi xách tay, Thẩm Tường thầm nghĩ, thì ra cũng vậy, chỉ là cố gắng nguỵ trang khéo thôi.

Doãn Hạ Mạt lo lắng nắm chặt chiếc điện thoại trong túi.

Chỉ cần có điện thoại gọi tới, cô sẽ lập tức cảm thấy máy rung. Hạ Mạt không biết rốt cuộc Âu Thần sẽ đưa ra quyết định như thế nào, có lẽ là cô không nên đến dự lễ trao giải tối hôm nay.

Doãn Hạ Mạt nghĩ mà hoảng hốt.

Hình như MC của lễ trao giải đang nói gì đó, hình như có quầng sáng đèn tụ quang lướt qua cô và xung quanh cô, Hạ Mạt vẫn chỉ hốt hoảng nghĩ đến rốt cuộc Âu Thần sẽ đưa ra quyết định như thế nào.

“Bây giờ xin cho tôi được công bố, chủ nhân của giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là...”

Trên màn hình ti vi, vị khách mời danh dự trao giải thưởng vui vẻ nhìn chiếc phong bì trong tay, âm thanh sôi động, máy quay phối hợp dàn đều trên từng nữ diễn viên được đề cử. Ánh đèn tụ quang chiếu sáng lần lượt lướt qua lướt lại trên khuôn mặt của Thẩm Tường, Doãn Hạ Mạt và ba nữ diễn viên khác, nhạc nền bỗng nhiên chuyển sang những tiết tấu khẩn trương hơn!

Âu Thần đứng lên, nhìn chằm chằm cô trong cảnh quay.

Ngồi trên chiếc ghế tựa nhung lụa màu đỏ, trong quầng sáng đen chốc chốc lại lướt qua, Hạ Mạt có vẻ như đang thất thần suy nghĩ gì đó, ánh mắt có vẻ rất hốt hoảng.

Trong ti vi, gương mặt của năm nữ diễn viên đang có mặt được đưa lên màn hình cùng một lúc.

“Chủ nhân của giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là...”

Cùng với những âm thanh rất hứng khởi của khách mời danh dự, những tiết tấu nhạc nền càng trở nên khẩn trương hơn khiến người xem nghẹt thở!

“... là cô Doãn Hạ Mạt!”

Ánh sáng lung linh chói mắt ngay lập tức dồn về phía Doãn Hạ Mạt!

Hình ảnh bốn nữ diễn viên khác biến mất!

Cảnh quay đặc tả Doãn Hạ Mạt nhanh chóng được phóng to chiếm cả màn hình!

Những tràng vỗ tay như sóng dậy vang lên!

Tất cả các diễn viên ở hội trường đều nhìn về phía Doãn Hạ Mạt, mỉm cười vỗ tay với cô!

Những tiếng vỗ tay nghe như sấm nổ bên tai, ánh đèn sáng lung linh chói mắt chiếu trên khuôn mặt của Doãn Hạ Mạt rất lâu, Doãn Hạ Mạt chớp chớp đôi mắt đầy hoảng hốt, những suy nghĩ vẩn vơ bị không khí náo nhiệt của hội trường kéo lại dần. Doãn Hạ Mạt nhìn bốn xung quanh, nhìn tất cả mọi người đang vỗ tay với cô, MC trên sân khấu nói to, “Xin mời cô Doãn Hạ Mạt lên sân khấu nhận giải!”

Hạ Mạt uể oải đứng dậy.

Giây phút này, bỗng nhiên như là trong giấc mơ.

Mấy nữ diễn viên được nhận đề cử bên cạnh Doãn Hạ Mạt cùng lúc xôn xao đứng dậy ôm chầm lấy cô, Thẩm Tường cũng đưa tay nắm chặt tay cô, nói:

“Chúc mừng chị!”

Tiếng vỗ tay rầm rầm!

Doãn Hạ Mạt bước trên con đường trải thảm đỏ.

Phan Nam vui mừng ra sức vỗ tay, cuối cùng vì quá xúc động, cô lao tới ôm chầm lấy Hạ Mạt một cái thật mạnh!

Đào Thục Nhi mỉm cười vẫy tay với cô!

Vi An gửi cho cô một nụ hôn gió!

Khiết Ni đã lâu lắm không gặp cũng mỉm cười và vỗ tay!

Thái Ni vỗ tay rất lớn, chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay lấp lánh!

Đạo diễn Ngô và Chung Nhã cũng lần lượt đứng dậy ôm lấy cô!

Doãn Hạ Mạt trong ti vi trở thành tâm điểm của cả hộ trường, ánh đèn từ đầu tới cuối luôn hướng về cô, rất nhiều người tới nhiệt tình ôm hôn chúc mừng cô, cô mỉm cười đáp lễ. Trong ánh sáng lung linh, Lạc Hi nhìn thẳng vào cô, ôm lấy cô và nói nhỏ điều gì đó vào tai cô, Hạ Mạt cũng cười và đáp lại câu gì đó, sau đó đi lên bục nhận giải.

Âu Thần nhìn Hạ Mạt trong ti vi.

Cô xinh đẹp biết bao.

Rốt cuộc cô không nên chỉ thuộc về một mình anh, khi anh làm cho đôi cánh của cô bị gẫy, chính là lúc tất cả hào quang của cô bị dập tắt.

Doãn Hạ Mạt đón nhận biểu tượng con hươu vàng từ tay vị khách mời danh dự trao giải thưởng.

Doãn Hạ Mạt khiêm tốn nói lời cảm ơn với vị khách.

Vị khách mời danh dự trao giải thưởng mỉm cười chúc mừng cô rồi lùi xuống một bước nhường thời gian cho Doãn Hạ Mạt phát biểu cảm tưởng.

Sân khấu của buổi lễ trao giải lộng lẫy.

Đèn chùm chiếu sáng rực rỡ huy hoàng.

Chiếc micro màu vàng giữa những bông hoa tươi nở rực.

Ánh sáng lung linh chiếu trên người Doãn Hạ Mạt.

Doãn Hạ Mạt nâng chiếc cúp biểu tượng con hươu vàng lên cao, nụ cười vẫn xinh đẹp điềm tĩnh như ngày thường. Sau khi cảm ơn đạo diễn, biên kịch, các diễn viên, nhân viên đoàn làm phim Hoạ cảnh, Doãn Hạ Mạt dừng lại một chút, đôi mắt ươn ướt:

“Tôi đã từng cho rằng tôi mãi mãi không thể nào trở lại sân khấu này được nữa, khi mà tôi mất đi người thân quan trọng nhất trong cuộc đời mình, tôi cho rằng tất cả đều sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Cảm ơn tất cả những người bạn, những người đã luôn luôn bên cạnh tôi, những người cứu tôi ra khỏi sự tuyệt vọng, họ đã cho tôi hiểu rằng, sinh mệnh của bản thân chính là ân huệ nhân từ nhất của Thượng đế.”

Doãn Hạ Mạt khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp như những tia sáng ban mai trên mặt biển.

“Có lẽ người đã mất không thể nhìn thấy tôi trên sân khấu lúc nay, nhưng tôi sẽ tiếp tục sống, để cho những người tôi yêu và yêu mến tôi có thể chia sẻ những niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi, cho dù họ đã ở trên thiên đường.”

Nhìn cảnh quay, Hạ Mạt đang dịu dàng nói:

“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn chồng tôi. Không có anh ở bên cạnh, em sẽ không thể đứng dậy nhanh như thế này được, cảm ơn anh.”

Ánh mắt của Hạ Mạt cũng dịu dàng như thế, giống như những con sóng biển hiền lành vượt qua màn hình ti vi nhìn sâu vào tim anh.

Âu Thần trầm mặc ngắm nhìn Hạ Mạt.

Cánh tay cầm hành lý tê cứng dần.

Trong khoảnh khắc.

Âu Thần cho rằng sâu thẳm trong đôi mắt của Hạ Mạt sẽ nhìn thấy những thứ anh luôn khát khao, nhưng cảnh quay bị cắt, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Lạc Hi. Lạc Hi đang nhìn thẳng vào Hạ Mạt, dường như trong mắt Lạc Hi giờ chỉ có sự tồn tại của một mình Hạ Mạt, dường như cho dù có cách xa cô, tình cảm mãnh liệt sâu sắc của Lạc Hi cũng không bao giờ thay đổi.

Chiếc đồng hồ trên bàn trang điểm cứ chạy tích tắc.

Âu Thần đứng lặng rất lâu, rất lâu như một pho tượng đá.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt một bức thư lên trên đầu giường của Hạ Mạt, dùng bình hoa bách hợp đè lên trên. Âu Thần nhìn lại căn phòng ngủ chứa đầy hình ảnh của Hạ Mạt lần cuối rồi xách chiếc va li hành lý đã xếp gọn từ trước lặng lẽ bước ra ngoài.

Cánh cửa phòng khe khẽ khép lại.

Gió đêm thổi, chiếc rèm cửa sổ màu xanh lam đậm bay phần phật.

Những bông hoa bách hợp lặng lẽ.

Bức thư chặn dưới bình hoa thuỷ tinh cũng bị gió thổi động đậy như thể gió đêm cũng muốn luồn vào đọc xem bức thư viết gì.

Hạ Mạt,

Khi em đọc bức thư này, anh đã đang trên chuyến bay đi Pháp. Anh không thể nào nói lời chia ly với em, chỉ có cách viết bức thư này. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng khi cầm bút lại không biết nên nói từ đâu, và cũng chẳng biết nên phải nói như thế nào...

Gần đây, anh cứ luôn nghĩ đến quá khứ của chúng ta.

Chiếc xe hiệu Cadillac màu trắng đang chạy giữa dòng xe đêm.

Âu Thần nhìn bên ngoài của sổ xe.

Kính cửa sổ được kéo xuống, cơn gió đêm nhẹ mát thổi tung mái tóc đen của anh.

Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em vào mùa hè năm đó, em nhỏ nhắn mặc chiếc váy màu trắng từ trong con đường phủ đầy bóng cây chạy ra, dang hai tay chặn xe của anh, một tiểu thiên thần xinh đẹp đáng yêu như trong những câu chuyện cổ tích, giống như một quà tặng mà ông trời ban cho anh.

Có lẽ điều này có vẻ như rất buồn cười, nhưng ngay từ giây phút ấy anh đã thấy thích em, cô bé mới lên mười một. Nếu như có thể, anh muốn giấu em vào trong lòng bàn tay anh, không để bấy kỳ ai được nhìn thấy em, không để bất kỳ ai được tiếp xúc với em, thậm chí cả Tiểu Trừng cũng không thể.

Em dần dần lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng giống như một viên kim cương sáng chói. Anh bắt đầu thấy lo lắng, sợ có người nhìn thấy em, phát hiện ra em, sẽ cướp em khỏi anh.

Và rồi người đó cuối cùng đã xuất hiện.

Em có những tình cảm không bình thưởng với người con trai có tên là Lạc Hi đó. Em vì anh ta mà cáu gắt, vì anh ta mà vui vẻ, vì anh ta mà cầu xin anh. Thế là, sự đố kỵ đã chiếm hết trái tim anh, anh muốn đuổi anh ta đi, không cho phép anh ta ở bên cạnh em thêm một giây phút nào.

Vì thế, dưới cây anh đào tối hôm đó, em đã nói không sai, xảy ra bi kịch chính là do anh, là vì dục vọng chiếm hữu của anh đã huỷ diệt hạnh phúc vốn có trong tay anh.

Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè của Minh Hiểu Khê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.