Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 5902 chữ

Thời gian trôi qua cực nhanh, thời tiết dần dần nóng lên, đã là đầu hạ. Tôi vẫn không có gì thay đổi, mấy ngày hôm trước cắt tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, bị Lí Phái Nhã gọi là tiểu đẹp trai. Chung quanh mọi chuyện cũng không biến hóa nhiều lắm, Trái Đất vẫn quay với tốc độ vốn có của nó. Học sinh lớp 11 đã phải tiến vào giai đoạn ôn tập nhỉ? Nhưng vẫn thấy Trình Định Doãn ở trên sân bóng rổ chơi bóng. Có đôi khi, tan học đi trên đường đụng anh, đi cùng nhau một đoạn đường, nói vài câu rồi tự về nhà. Hì hì, hiểu rõ quy luật cuộc sống của anh, liền có vẻ dễ dàng “gặp” anh. Khi đồng hành về nhà, đại đa số thời gian một trước một sau đạp xe đạp, nói chuyện với nhau một vài việc vặt bình thường, khi không có gì nói với nhau cũng sẽ không cố ý đi tìm. Aiz, nhà của tôi cách trường học quá gần, thời gian đồng hành một lát liền trôi qua. Ngày nghỉ cùng bà đi miếu bái phật, cũng cầu nguyện cho anh, hy vọng anh có thể thi đậu đại học. Lí Phái Nhã vẫn thỉnh thoảng cổ vũ ở bên tai tôi, nói tôi nếu không ra bước kia – một bước bay lên trời, tôi chỉ cười, tức giận giơ chân với cô. Ngày thật bình yên, nhưng hôm nay rốt cục nổi lên điểm gợn sóng – Buổi chiều tan học, tôi ở lại phòng học làm bài tập trong nửa giờ, nhìn thời gian, thu thập túi sách đi vào nhà xe. A, không ngoài ý muốn, Trình Định Doãn hẳn là đã chơi xong, hôm nay có thể gặp gỡ hay không? Phía sau trường học đã có chút im lặng, chỉ có ít ỏi vài người đi đường. Xa xa, tôi liền trông thấy ở góc đường có bóng dáng quen thuộc, tâm vui vẻ, bước chân nhanh hơn. Gần chút mới phát hiện anh đang nói chuyện với người ta. Tôi bước chậm lại. Làm sao bây giờ? Quấy rầy bọn họ không tốt? Mình nên về nhà trước, hay là ở lại chờ một chút? Đang do dự, bước chân chưa ngừng, chậm rãi lại đến gần một chút, mới phát hiện người nói chuyện với anh là một cô gái rất xinh đẹp. Ô? Tôi biết cô ta, Triệu Tuyết Phương, là nhân vật phong vân chi nhất của trường tôi, cơ hồ phải dùng đại danh từ là tốt đẹp đến vĩ đại, từng là bí thư đoàn ủy của trường học, lúc ấy còn kiêm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, nổi bật sánh vai cùng Trần Kì. “Anh có biết em vẫn thích anh không.” Lời nói nhiệt tình như vậy được giọng nói trong trẻo nói ra, xinh đẹp tự tin làm cho người ta không thể nhìn thẳng vào. Gì…… Gì chứ? Wow! Tôi không phải cố ý, không cẩn thận lại nghe thấy! Làm sao bây giờ? Hoảng hốt, vội vàng tiến đến bên đường tránh mặt, tuy rằng cũng không biết mình muốn trốn cái gì. “Tuy rằng không cùng lớp, lui tới cũng không nhiều. Nhưng tâm ý của em đối với anh đã biểu hiện thật sự rõ ràng, anh hẳn là biết. Nhưng anh chưa từng đáp lại em. Anh luôn luôn quan sát, có phải hay không? Hiện tại kết quả ra sao? Em có tư cách đứng chung một chỗ với anh không?” Trình Định Doãn không nói chuyện. Triệu Tuyết Phương nhìn hắn, rành mạch nói tiếp: “Không ai so với em thích hợp hơn với anh, em nghĩ em đã chứng minh điểm này rồi, không phải sao? Quan trọng nhất là, không ai yêu anh hơn em. Em rất có tự tin! Anh là ý nghĩa cuộc sống của em! Vì anh, em có thể trả giá tất cả!” Ánh mắt xinh đẹp nóng bỏng. Cả người tỏa ra ánh hào quang bức người. Nhìn nam sinh đang nghi hoặc, không hề giữ lại nói ra tình yêu say đắm của mình, đây là thứ mà tôi vẫn không có dũng khí làm được. Trong nháy mắt sự tỏa sáng của cô ta làm cho tôi tự biết xấu hổ! Tôi không có khả năng làm được như cô ta, tôi không có khả năng vì một người mà trả giá hết thảy, cho dù người đó là Trình Định Doãn. Tình cảm điên cuồng như vậy, tôi nghĩ chỉ xuất hiện ở trong tiểu thuyết. Với tôi mà nói, trừ anh ra, trên thế giới còn có người rất quan trọng, đó là bản thân tôi. Cho dù không có anh, cũng không phải không thể vui vẻ. Thiếu một người, sẽ thiếu một phần khoái hoạt cùng hạnh phúc, làm cho trong lòng tôi vĩnh viễn để lại một nỗi đau, nhưng — vẫn có thể sống tiếp. Tôi nghĩ, tôi thủy chung đều có vẻ yêu bản thân hơn. Như vậy, tình cảm của cô ta mới là tình yêu chân chính? Cuồng nhiệt mãnh liệt, mang theo ước số không thể khống chế, giống như đốt cháy tất cả, đẹp mắt xinh đẹp như thế! Như vậy, mới là tình yêu đi? “Cho em cơ hội, em sẽ chứng minh.” Thanh âm của cô chuyển thấp, lại càng kiên định, tiến lên nửa bước đến gần chỗ anh, ngẩng đầu nóng bỏng chăm chú nhìn. Tôi lui về phía sau, lui tới chỗ con đường nhỏ xa xa vòng qua bọn họ, đi tới góc đường bên kia, lặng lẽ đến gần xe của mình, mở khóa xe. Không ngờ nhẹ tay nhẹ chân, chiếc chìa khóa xe lại văng ra tạo nên một tiếng ‘keng’. “Hà Tinh.” Anh nghe tiếng quay đầu vọng lại. “A…… Hi! Xin chào! Hẹn gặp lại!” Có chút kích động vẫy vẫy tay với anh, không dám lưu lại, gần như hốt hoảng chạy đi lấy xe, nhảy lên xe đạp nhanh chân. Bay nhanh ra khỏi trường học, mới chậm lại. Aiz, bỗng nhiên phát hiện chính mính không thể hiểu được bản thân. Lắc lắc đầu, lại dùng lực đạp bàn đạp. Trong lòng rối loạn, không hiểu có con ma nào nhập vào, aiz, về nhà chậm rãi suy nghĩ! “Hà Tinh.” Đột nhiên, sau lưng một tiếng gọi nhẹ nhàng, làm cho tôi thiếu chút nữa ngã xuống xe. Trình Định Doãn đạp xe lướt qua nửa đầu xe của tôi, giảm tốc độ xe cùng tôi song song, cười với tôi. “Sao đi nhanh như vậy?” “Ừm…… à……” Tôi vô ý thức đáp lời, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Triệu Tuyết Phương, mới định thần đôi chút, “Em muốn về nhà a, anh không phải ở cùng người ta nói chuyện sao? Tại sao lại về ?” Kỳ quái, giọng điệu của tôi sao là lạ thế? “Nói xong rồi.” Anh thoải mái quá đáng! Tôi tự dưng tức giận vô cớ, nhịn không được trừng mắt với anh,“Nhanh như vậy đã nói xong rồi? Hẳn là nên nói thêm lát nữa đi? Cô ấy hình như…… Rất thích anh.” Aiz, thích sâu sắc mà mãnh liệt như vậy, mới gọi là tình yêu a. “Ừ.” Anh tùy tiện trả lời, nhìn trước nhìn sau xe trên đường, ý bảo tôi có thể qua đường lớn. “Kia…… Anh không thích cô ấy sao?” Tôi lại dò hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng nhịn không được, “Ít nhất cũng rất cảm động mà.” Anh thật lâu không nói gì, tôi nghĩ anh sẽ không trả lời, nhưng ngay tại chỗ chia tay, anh đột nhiên dừng xe lại, làm hại tôi vừa định chuyển hướng rẽ phải chật vật ngừng xe lại. “Đúng vậy, anh có chút cảm động.” Anh mở miệng ,“Có người coi trọng mình như vậy thực đáng kiêu ngạo. Nhưng, anh không cần tình cảm của cô ấy.” Không nói gì, tôi lẳng lặng nhìn anh. Anh mỉm cười, “Đừng cứ nhìn như thế, về nhà sớm một chút. Trên đường cẩn thận một chút.” Nói xong một lần nữa khởi động xe đạp, đi về hướng nhà anh. Tôi sững sờ nhìn theo bóng dáng của anh, thật lâu. “Thứ hai, tháng 6 ngày 15. Bà nấu canh mướp đắng với thịt lợn, Thanh Thanh rất thích, nhưng tôi ăn hình như có mùi lạ,quả thực ăn không ra là hương vị gì……. Triệu Tuyết Phương là cô gái rất vĩ đại, lời cô ấy nói cũng rất hay, phản ứng của anh…… Aiz, không biết anh phản ứng thế nào, lời anh nói với tôi cũng kỳ quái,” Dừng bút, tôi lại ngẩn người. Anh tựa hồ đối với lời nói của Triệu Tuyết Phương không có đặc biệt cao hứng, tuy rằng không rõ ý nghĩ của anh, nhưng cũng có thể đoán ra anh không định tiếp nhận Triệu Tuyết Phương…… Chắc là vậy? Anh không có đồng ý với cô ta — tôi vì thế vui sướng cười trộm khi người gặp họa. “…… Yêu, có phải sâu đậm hơn mới đúng hay không? Toàn bộ sinh mệnh chỉ kính dâng cho một người, hoàn toàn mặc kệ cái khác, thậm chí ngay cả người thân đều đặt xuống dưới, như vậy là tình cảm sâu sắc sao? Tình yêu đến tột cùng là cái gì? Tình yêu của mỗi người đều giống nhau, hay mỗi người mỗi khác? Có phải hay không mọi người khẩu vị bất đồng? Đối với người này cuồng luyến yêu mới là trân quý, nhưng với người khác lại thích thanh đạm như nước nhỉ? …… Tôi không biết, cũng không rõ, có thể tôi còn chưa đến cái tuổi kia. Nhưng tôi cảm thấy tôi có thể khẳng định, tôi vĩnh viễn sẽ không giống cách Triệu Tuyết Phương yêu một người, cũng như, nếu có một người yêu tôi giống như tình yêu của cô ấy, tôi cũng sẽ không cao hứng, bởi vì tôi không thể đáp lại để công bằng. Như vậy sẽ là gánh nặng quá lớn, đối với hai người đều không tốt……. Gì chứ? Khi nào thì nhật kí của tôi không chỉ là sổ thu chi nữa? Sao lại viết nhiều về loại tình cảm gì đó chứ! A, tôi cảm thấy tôi rất có triết lý nha.” Phát hiện mới! Hóa ra tôi viết văn cũng có vẻ hay! Lật lại những trang nhật kí trước, không khỏi bội phục mình. Đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy — Trình Định Doãn nói anh không cần tình yêu như vậy, như vậy anh cần tình yêu như thế nào? Còn có, anh sẽ đáp lại tình yêu như thế nào ?……Nghĩ đông nghĩ tây, ngủ không tốt, ngày hôm sau thật lộn xộn.

Không chỉ có quên đông quên tây, liên tiếp mắc lỗi, bài trắc nghiệm nhỏ cũng làm hỏng bét, đến buổi chiều ngay cả đi học cũng ngủ gà ngủ gật. Thất thường đến giáo viên Trần dạy Tiếng Anh cũng đi tới hỏi thăm xem tôi có thoải mái hay không.

Aiz, tôi quả nhiên là không thể phân tâm.

Đến tan học, từ chối đề nghị của Lí Phái Nhã cùng đến thư viện đọc sách, một mình đạp xe về nhà. Từ cửa phía nam đi ra ngoài, khi đi ngang qua con đường nhỏ phía ngoài trường học, ngoài ý muốn thấy Triệu Tuyết Phương đứng ở đầu đường.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi, ngạo nghễ.

Một đôi mắt mạnh mẽ chiếm ưu thế, hoàn toàn biểu hiện muốn công kích. Tôi âm thầm nuốt ngụm khí lớn, dừng lại trước mặt cô ta, “Đang đợi tôi?” Đã rõ ràng như vậy, giả ngu sẽ không thức thời.

Cô ta dương dương tự đắc, xoay người dẫn đầu đi đến bên dưới hàng cây.

Tôi than nhỏ, hiểu ý đi theo. Kỳ thật khí thế của cô ta còn chưa đủ để bày ra loại tư thế này, người giống Quan Phong mới đủ lực uy hiếp nha! Nếu tôi trì độn một chút nhìn không ra ý của cô ta, đã sớm cưỡi xe vọt nhanh mà qua, cô ta sẽ giương mắt nhìn hay là phát hỏa đuổi theo? Hì, có chút muốn biết cô ta thuộc loại nào, nhưng tôi vẫn thuận theo ý đồ của cô ta. Aiz, gặp được người tốt giống tôi là may mắn của cô ta.

Tôi ngừng xe, hai người đứng dưới hàng cây, đối diện. Đáng tiếc tôi thấp không ít so với cô ta, khí thế yếu đi vài phần.

“Cô tên Hà Tinh? Ban mấy ?” Trên cao nhìn xuống, làm cho cảm quan của tôi đối với cô ta lại kém vài phần.

“Tôi là Hà Tinh, ban 2.” Vẫn ngoan ngoãn trả lời, trước không nói đến việc tôn trọng chị lớn, tôi đối với loại người vĩ đại xuất chúng này tổng cũng có ba phần kính ý.

“Cô cùng Trình Định Doãn là quan hệ gì?”

“Ừm –” tôi ngẩng đầu lên trời bắt đầu nghĩ, muốn tìm ra từ thỏa đáng để hình dung quan hệ của tôi và anh, có điểm khó khăn. Tôi cùng anh, vừa quen thuộc lại xa lạ, nói có giao tình cũng miễn cưỡng, nói không có cũng không phải.“Tôi không biết.” Thật sự không biết nên phân loại quan hệ nào, ừm, tôi nên suy nghĩ tốt một chút.

Ánh mắt cô ta lạnh hơn, gật gật đầu, “Được, cô có quyền không trả lời. Nhưng tôi muốn nói rõ ràng cho cô, tôi hơn cô nhiều lắm, so với cô càng thích hợp với Trình Định Doãn, cô tốt nhất hãy chấp nhận sự thật này!”

Trong lòng cảm giác không thoải mái càng sâu, tôi nhíu mày không nói lời nào, miễn cho thất lễ.

“Tôi thích anh ấy hơn cô! Cô thích anh ấy bao nhiêu? Cô thật sự hiểu anh ấy sao? Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài gì đó liền mù quáng mà mê luyến! Tôi chân chính hiểu biết tất cả về anh ấy, cũng cố gắng để xứng với anh ấy, không giống với những tiểu nữ sinh chỉ mơ mộng!”

Tôi cũng thích anh như vậy a! Cho dù không cuồng nhiệt như cô, nhưng là chân thật!

“Người không thể luôn nằm mơ, cô mấy năm liên tục không lọt vào top ba mươi, dựa vào cái gì theo tranh với tôi?”

Nói như cô ta –“Trình Định Doãn chẳng phải là người đứng đầu sao?” Tôi thấp giọng nói.

“Cô…… Cô còn nói a, cô so với chúng tôi nhỏ hơn một tuổi, chúng tôi qua mấy tháng nữa đã ra trường, Trình Định Doãn sẽ thi đỗ đại học danh tiếng, cô đuổi không kịp anh ấy.”

Tôi trầm mặc. Cô ta nói là sự thật, sự thật đúng như vậy, nhưng không tới phiên cô tới kêu gào đâu, cuộc sống người khác không tới phiên cô tới can thiệp! Đánh giá trong lòng tôi đối với cô ta lại thấp đi hai phần, cho tới nay vẫn khiến người ta chán ghét.

“Làm người cho dù không thông minh, cũng sẽ có điểm tự biết. Đừng không biết tự lượng sức mình, Trình Định Doãn không phải người cô có thể vọng tưởng, người kém giống như cô……”

“Học tỷ, chị nói như vậy hơi quá đáng. Nếu người với người có thể so sánh, lấy tiêu chuẩn của chị, tôi xác thực không so được với chị.” Ta ngang ngạnh ngẩng đầu lên, “Nhưng tôi không kém!” Tôi vẫn biết điểm này — tôi tuyệt đối không kém.

Tôi biết bản thân không vượt trội, nhưng tôi cũng biết mình tốt. Khuyết điểm của tôi đều thực bình thường, ưu điểm cũng không thiếu, không có gì tự ti!

Nếu cô ta muốn khơi mào tự ti của tôi thì đã tính sai rồi, nếu không lo đến việc thất lễ, tôi sẽ đứng lên bảo vệ cháu gái ngoan ngoãn của bà thân ái, con gái của ba mẹ kính yêu, a Tinh đáng yêu của phần lớn bạn bè…… Còn có tôi “kì lạ” trong mắt Trình Định Doãn!

Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không kém!

“Cô không kém? Cô có gì tốt? Vẻ ngoài sao? Ý nghĩ sao? Năng lực sao?……”

“Thật không biết xấu hổ!” Bên cạnh bay tới một câu cao giọng, cắt ngang Triệu Tuyết Phương khinh miệt nghi ngờ, cũng làm cho tôi thu lại những lời nói phẫn nộ ác độc. Quay đầu nhìn lại, nhịn không được phốc xích cười –

Là A Phân! Vẫn cách ăn mặc giống như cũ, tóc ngắn nhuộm hồng, vẻ mặt nổi giận bất tuân nhưng tay phải lại mang theo một túi rau cải trắng, bên cạnh còn treo hai cọng hành. Không hòa hợp đến buồn cười, tôi thật sự nhịn không được cười ra tiếng, đổi lại một cái trừng mắt của cô ấy.

“Mày tới làm gì? Còn chưa đến cuối tháng đâu!” Làm tôi kinh ngạc, lời bén nhọn thốt ra từ miệng Triệu Tuyết Phương. Cô ta mất hết vẻ tao nhã, tràn ngập địch ý trừng mắt nhìn A Phân, dường như hận không thể làm cô ấy biến mất.

“Đến xem chị a, chị gái.” A Phân cố ý ngấn mạnh hai chữ xưng hô sau cùng.

Tôi mở to mắt, qua lại xem hai người. A Phân cà lơ phất phơ, một bộ biểu tình khiêu khích chờ người khác tới đánh. Triệu Tuyết Phương mặt xanh mét, ném một câu “Ai là chị của mày!” Liền vội vàng chạy ra.

“Này, cô ta thật là chị của cô?” Không đếm xỉa tới người chạy ra, tôi tò mò hỏi A Phân.

A Phân hừ một tiếng, “Không có khả năng có phải hay không?”

“Ừm, thật sự không giống.” Tôi gật gật đầu. Một người đáng yêu như vậy, một người lại làm cho tôi chán ghét.

A Phân ngữ khí thường thường nói: “Cô ta là chị của tôi, cùng cha mẹ sinh ra.”

“A?”

“Ba mẹ tôi ly hôn. Ai cũng muốn nuôi chị ta, tôi đối với ai cũng không hay ho.” Dường như không sao cả nhún nhún vai, A Phân tiếp tục nói, “Sau cũng không xưng chị em, cũng không thường gặp mặt. Chẳng qua tôi hàng tháng đều phải đến một lần, đòi tiền – tiền sinh hoạt phí hàng tháng là chị ta đưa cho tôi, ba mẹ lười gặp tôi.”

A? Khó trách tựa hồ có khi lại thấy cô ấy đứng ở bên ngoài trường học. Tôi ngây người, đau lòng. Cố gắng muốn nói gì, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chuẩn bị vọt tới miệng ngẫm lại cũng không thích hợp. Tôi lại im bặt đến ngay cả một câu an ủi cũng nói không được!

“Này! Sao cô cứ như chịu tang thế? Chị ta vừa rồi la hoảng cũng đừng đề ý. Dù sao miệng chị ta chính là thối như vậy, cứ coi như là chó sủa không phải để ý chị ta đâu. Ngay cả Quan Phong cũng tán qua cô……”

Tôi nói không nên lời, thật sự là buồn bực, sau đó…… Nhất thời xúc động dùng sức ôm lấy cô ấy!

“Này……” Cô ấy bị dọa nhảy dựng, sửng sốt tại chỗ, tiếp theo muốn bỏ tay của tôi ra, “Này!Cô làm gì ! Buông! Ra cái gì nữa? Cô làm gì?…… Này! Buông tay!”

Tôi không để ý, chờ tôi cảm thấy đủ, mới buông ra, cười với cô ấy. Ừm, tốt hơn nhiều.

“Cô cô…… Cô thật sự là……” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, mặt đầy tức giận, hai tay thay phiên vừa cầm rau cải trắng, vừa vỗ vỗ quần áo, dường như phủi cái gì vậy. “Thật là kì lạ!”

Tôi hì hì cười, không nói lời nào, thưởng thức bộ dáng cô ấy không được tự nhiên.

Rốt cục cô ấy cũng bình tĩnh trở lại, đem túi rau cải trắng đến trước mặt tôi, vẫn có chút mất tự nhiên. “Vừa rồi gặp bà cô, bảo tôi đi ăn cơm, đây là bà muốn tôi giúp bà mua.”

“Thế à, đến đây đi.” Tôi nở nụ cười, “Tôi tiễn cô.”

“Thối! Mới không cần, xe của tôi ở bên kia.”

“Hả? Xe của cô thoạt nhìn rất lỗi thời.”

“Dong dài ! Bạn bè không cần muốn bán sắt vụn, tôi dùng lại mà thôi…… Mà này, bà nói còn muốn mua hai cân hoài sơn (vị thuốc bắc), tôi nói tôi không biết, bà nói cô biết mua ở đâu……”

“Hướng bên này đi.”

“Bà còn nói muốn chọn loại già một chút, nếu không có thì mua ngó sen trắng……”

Rất nhanh, đã tới tháng sáu, nắng hè chói chang, lòng người mạnh mẽ.

Cấp ba thật sự rất vất vả, tháng bảy đen tối đang ở trước mắt,chúng tôi cũng không nhẹ nhõm gì, sắp đến kì thi cuối kỳ.

Nhìn ra ánh nắng chói mắt bên ngoài, tôi phát ra một tiếng ai thán. Hai ngày này thật sự là nóng đòi mạng! Uống một ngụm trà lạnh siêu quán, tiếp tục cõng sách giáo khoa lịch sử, làm học sinh số thật khổ a.

Lí Phái Nhã ngồi ở bên cạnh tôi, dùng quạt quạt một cái, buồn ngủ, miệng lại còn thì thào lẩm nhẩm trọng điểm lược thuật chính trị.

“Thật nóng a, chúng ta vì sao lại phải tới trường học? Trong nhà dù gì cũng mát mẻ hơn ở đây.” Liêu Hương Hương lần thứ n nghi ngờ, tuần lễ này là thời gian tự do ôn tập, đại đa số học sinh không đi học, người trong phòng học không có mấy.

“Bởi vì trong nhà rất thư thái!”

“Bởi vì nơi này mới có không khí học tập, hơn nữa không có tivi!”

Lí Phái Nhã cùng tôi mỗi người nói một câu. Trong nhà thật sự có nhiều nhân tố dụ hoặc, mà chúng tôi không thể tự chủ được.

“Hơn nữa người lúc trước đề nghị mỗi ngày đến trường học ôn tập cũng là cậu a.” Lí Phái Nhã đột nhiên nghĩ tới.

Liêu Hương Hương ghé vào mặt bàn lại than thở, liếc mắt nhìn mặt trên lẩm bẩm nói: “Ngay cả gió quạt cũng nóng…… Thời tiết cái quỷ gì!”

“Có thể trời sẽ mưa.” Tôi lấy một tờ giấy, nhìn Trương Tuệ Na ngồi cách đó mấy bàn. Khi chúng tôi tụ tập dưới cây quạt, cô ấy lại vẫn ngồi yên tại chỗ như núi, rốt cuộc có phải người hay không a!

Lí Phái Nhã theo ánh mắt của tôi nhìn qua, thấp giọng nói: “Chỉ cần ở cùng cậu ấy, mình liền cảm thấy có một cỗ động lực.”

Tôi bật cười.

“Là thật! Lần thi cuối kỳ này mình nhất định phải thi tốt! Ba đã chuẩn bị giúp mình đăng kí bổ túc học hè, cho nên mình nhất định phải thi tốt! Bằng không sẽ không được đọc tiểu thuyết!” Lí Phái Nhã thề son sắt nắm tay, “Mình lần này thi hóa học nhất định phải được một trăm hai mươi điểm!”

Tôi cảm thấy cô ấy đang nằm mơ, nhưng lười mở miệng đả kích, nóng a, muốn có chút hơi nước.

Liêu Hương Hương thẳng vô tình nhìn ngoài cửa sổ.“Thi cái gì chứ, học bổ túc cái gì chứ, đều là chuyện về sau, hiện tại mình chỉ muốn có một cơn gió lạnh…… Gió lạnh a gió lạnh mau tới đi, thổi gió đi, trời mưa đi, trời mưa đi, mau mưa đi, xuống đi, xuống đi……”

Người này nóng sắp điên rồi. Tôi cùng Lí Phái Nhã dựng tóc gáy, cách xa cô ấy một ít.

“Hả? Các cậu xem! Mau nhìn ngoài cửa sổ!” Liêu Hương Hương đột nhiên tinh thần rung lên, ngồi thẳng người.

Tôi liếc mắt nhìn bên ngoài.“Trời không mưa.”

“Không phải a, xem hai người kia, không phải là……”

“Người nào a, mình hiện tại muốn gió chứ không phải người.” Lí Phái Nhã vô lực quơ cây quạt, nóng ngay cả thiên tính bát quái (nhiều chuyện) cũng biến mất.

“Trình Định Doãn cùng Triệu Tuyết Phương.”

“Cái gì?!” Chúng tôi lập tức kêu to, bổ nhào vào cửa sổ.

“Thật là bọn họ!” Lí Phái Nhã âm trầm nheo mắt, quay đầu trừng tôi, “Bọn họ đang làm cái gì,”

“Mình…… Mình làm sao mà biết?”

“Không biết?” Lí cô nương một bộ biểu tình bi phẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu quá thất trách! Thế mà lại không biết! Tình địch tiến công nha!”

Liếc một cái xem thường, không còn khí lực sửa đúng ý nghĩ của cô ấy lại, về phương diện khác, cũng nhịn không được đoán rằng bọn họ đang nói cái gì. Mùa hè nóng bức lại sắp thi vào trường đại học, hai người không chuyên tâm ôn tập, chạy đến chỗ cây cối âm u làm gì?

“Đi xem! Đi qua nghe một chút!” Trên mặt Liêu Hương Hương đúng là biểu tình nhảy nhót hưng phấn, hận không thể ngay lập tức chạy qua hóng chuyện.

“Đúng vậy! Chúng ta qua bên kia đi!” Lí Phái Nhã chuẩn bị tư thế bày ra trò chơi đội ám dạ trinh sát, đi đầu từ cửa sau phòng học mò mẫm đi ra ngoài.

“Ách, có lẽ chúng ta nên ôn tập đi. Phái Nhã, đừng quên chuyện học bổ túc của cậu. Hương Hương, cậu không phải nói hôm nay muốn học xong cổ văn hay sao?” Hai người bọn học sắp tới thi còn rất rảnh a!

“Đừng ầm ỹ! Bây giờ sao còn tâm trí để học!”

Aiz, hai người này định lực không đủ như thế, khó tránh khỏi tiền đồ nhiều suy suyễn a. Đương nhiên tôi cũng rất hiểu bản thân, nói tới nói lui, còn không phải cũng theo sát hay sao.

Ai nha, đã tới chậm! Còn chưa đến mục tiêu chúng tôi đã trơ mắt nhìn Trình Định Doãn nhanh rời đi, âm thầm tiếc hận quá mức cọ xát mà đánh mất cơ hội, sau đó đem ánh mắt quay về trên người Triệu Tuyết Phương còn đứng tại chỗ.

“Hắc hắc, nhìn như vậy, khẳng định là tỏ tình bị cự tuyệt!” Lí Phái Nhã lộ ra vẻ mặt gian.

“Mình vừa rồi có nhìn ngoài cửa sổ,” Liêu Hương Hương biểu hiện là đại sư trong phái đoàn trinh thám, “Bọn họ đến không lâu sau, Triệu Tuyết Phương liền nghiêng người về phía trước, mà Trình Định Doãn vẫn đứng tư thẳng tắp, bởi vậy có thể thấy được, thái độ vừa rồi của anh ấy khẳng định là một câu cự tuyệt ngay, không lưu tình chút nào ! Ha ha, A Tinh của chúng ta lấy được toàn thắng!”

“Các cậu nói như vậy dường như……” Tôi không khỏi đổ mồ hôi, sao các cô ấy cũng rất không bình thường thế ? Nhưng không thể phủ nhận, nhịn không được có chút mừng thầm trong lòng.

“Ê, cô ta qua đây kìa.” Liêu Hương Hương thấp giọng nhắc nhở.

“Qua thì qua, sợ cô ta sao!” Lí Phái Nhã hừ một tiếng, đơn giản đứng dậy. Aiz, chỉ tại tôi không cẩn thận đem việc lần trước Triệu Tuyết Phương có ý đồ cảnh cáo tôi rời khỏi Trình Định Doãn nói cho Lí Phái Nhã nghe, hiện tại mới khiến Lí Phái Nhã coi cô ta là chướng ngại vật cuối cùng ngăn cản đường tình của tôi, muốn thay tôi chửi cho thống khoái.

Triệu Tuyết Phương sắc mặt xanh mét, thấy chúng tôi từ trong bụi cỏ đứng lên, lại bao phủ một tầng sắc mặt giận dữ.“Các cô trốn ở chỗ này làm cái gì? Có gì mờ ám sao?”

Mở miệng là ác ngữ, Lí Phái Nhã trợn mắt nhìn “Ai mờ ám? Chị tốt nhất đừng suy bụng ta ra bụng người!” Trong lòng cô ấy, Triệu Tuyết Phương sớm hóa thân thành tình địch chuyên phá hoại, giết hại nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

“Chỉ biết đấu võ mồm!” Triệu Tuyết Phương khinh thường hừ một tiếng, đi qua bên cạnh chúng tôi, bỗng nhiên lại bỏ thêm câu,“Trình Định Doãn ghi nguyên vọng là trường đại học X.”

Lí Phái Nhã nhảy dựng lên!“Trường X rất có gì giỏi chứ? Rất lợi hại sao?” Cô ấy dùng sức ngang ngạnh ngẩng đầu lên,“ A Tinh của chúng tôi cũng thi được!”

Tôi thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc! “Phái Nhã……” Sợ hãi khẽ lay động ống tay áo bạn tốt.

“Cậu đừng làm mình mất hứng!” Cô ấy quay đầu trừng tôi, tiếp đó ngạo nghễ nhìn Triệu Tuyết Phương, ngẩng đầu tiếp tục huênh hoang,“Hãy chờ xem, A Tinh sẽ thi cho chị xem !”

“Huống hồ, chính chị cũng không chắc chắn thi đậu a, thổi cái gì mà thổi, dù sao mọi người cũng không so được với Trình Định Doãn, năm mươi bước cười một trăm bước thôi.” Liêu Hương Hương có vẻ thực tế, hiểu được cách khiến người ta đau mà không cần động tay chân. Đại học X là trường đại học giỏi nhất thành phố, trường học chúng tôi bao năm qua người thi đâu không vượt quá ba năm người, lường trước Triệu Tuyết Phương cũng không nắm chắc lắm.

“Đúng vậy! Dù sao tâm Trình Định Doãn cũng chỉ hướng về A Tinh, hừ, có A Tinh ở đây chị đừng mơ!”

“Vậy các cô chờ xem đi!” Triệu Tuyết Phương cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ rời đi.

Lí Phái Nhã nhéo tôi, trầm giọng quát: “A Tinh, cố gắng học tập! Đừng để bị bại bởi cô ta nha! Mình tin tình yêu là tồn tại tuyệt đối! Cậu phải có dũng khí đi tranh giành!”

“Phái Nhã……” Tôi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thi đại học X cùng tình yêu không liên hệ trực tiếp mà?

“Cố gắng! Phải tin tưởng tình yêu có thể sáng tạo kỳ tích! Mình lúc nào cũng sã đốc thúc cậu!”

“Cậu đang ép con thỏ đấu trâu à?” Liêu Hương Hương hắt một gáo nước lạnh vào đầu cô ấy, “Dùng thành tích thi cử để so A Tinh sẽ thua.”

“Cậu nói cái gì? Đây là lời mà bạn bè nên nói sao?”

“Mình đang nói sự thật thôi! Cậu nóng đến choáng váng cũng đừng cứng rắn đẩy A Tinh ra chiến trường.”

“Được rồi, trời thật nóng ……”

Thật là oi bức! Lúc tan học, cứ nghĩ ngày ngã về tây đã không còn độc ác như vậy, chẳng ngờ lại càng thêm oi bức, cả người mồ hôi cứ dính dính.

Chúng tôi ba người không còn sức lực đạp xe về nhà.

Khi đi qua đường nhỏ ngoài trường học, đột nhiên nhảy ra vài người cản đường.

Lắp bắp kinh hãi, chúng tôi dừng xe lại, cảnh giác nhìn bốn cậu thanh niên phía trước. Dáng vẻ lưu manh, áo quần hầm hố, thành công làm cho người ta vừa thấy liền biết không phải người lương thiện.

“Này, mấy người muốn gì? Cách vách chính là trường học, có bảo an đó!” Liêu Hương Hương lui xe về phía sau, ngoài miệng lớn tiếng thét to để tăng can đảm.

Lí Phái Nhã cũng theo lui về phía sau. “Đúng rồi, các người đừng ở khu vựctrường học làm xằng bậy. Tuy rằng con đường này hẻo lánh một chút, nhưng cũng có rất nhiều người lui tới.”

Ta cũng muốn lui, nhưng đầu xe bị một người trong đó bắt được.

Cậu thanh niên này không để ý các cô ấy, chỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới. Trong đó một người nói: “Ầm ỹ cái gì? Chúng tôi cũng không phải cướp bóc! Này, cô chính là Hà Tinh?”

“Không phải!” Lí Phái Nhã cùng Liêu Hương Hương đồng thời kêu to!

“Câm miệng!” Người cầm đầu nọ không kiên nhẫn trừng các cô ấy một cái, “Họ Hà, cô bảo anh em chúng ta đến đây, cũng nên có sự giải thích chứ? Anh em chúng ta cũng không thể đi một chuyến tay không.”

“Ai kêu các người đến đây?” Tôi khi nào thì làm việc này chứ?

Bọn họ trở lên nhìn tôi, “Không phải là cô sao? Cùng người nói qua điện thoại giống nhau như đúc.”

“Không phải tôi a!” Sao có thể là tôi?

Bọn họ phát hỏa.“Này! Cô phản pháo, muốn đùa giỡn chúng ta à?”

“Gì thế? Trời nóng như vậy còn đứng dưới mặt trời a,” Giọng nữ trong trẻo, rất quen thuộc tự nhiên thong thả. Chúng tôi quay đầu nhìn lại, thấy cô Trần dạy tiếng Anh của chúng tôi. Cô che dù, chậm rãi từ từ đi tới, ôn nhu nhìn ba học sinh chúng tôi, “Sắp đến kì thi, phải chú ý thân thể a. Xem hôm nay trời cũng sắp mưa, về nhà sớm một chút, biết không?”

Chúng tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết, thưa cô.”

“Này……” Các cậu thanh niên há mồm muốn nói chuyện.

“Các em là học sinh trường dạy nghề à?” Cô Trần luôn có thể khiến người khác nói không nên lời.

“Hả, cô như thế nào……”

“Vài đồng học nữ này đều là học sinh khoa văn, vừa thấy liền biết không phải người các cậu muốn tìm, xem ra trong đó là có hiểu lầm a.” Cô Trần nhẹ nhàng mở tay đang nắm xe đạp của tôi ra, tiếng nói thản nhiên mềm mại cuồn cuộn không dứt, “Cô nghĩ các cậu vẫn là đi tìm hiểu rõ ràng một chút, không thể tùy tiện bị người khác lợi dụng có phải hay không? Trường dạy nghề tuần sau cũng phải thi đúng không? Có lẽ nên tận lực ôn tập một chút, cuộc thi thất bại rất khó làm thế nào, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng lấy không được, hiệu trưởng của các cậu lần trước họp còn nói muốn dùng biện pháp mạnh dạy nghiêm trị học sinh bất lương. Aiz, kỳ thật mặc kệ là học trung học hay là học sinh trường dạy nghề dạy đều rất vất vả a. Được rồi, trời sắp mưa, nhanh về nhà đi thôi.” Khi nói câu cuối cùng, đã mang theo chúng tôi chậm rãi đi ba bốn bước rồi.

Các cậu thanh niên nghe được sửng sốt lại sửng sốt, nhưng cũng không ngăn cản chúng tôi.

Cô Trần tiếp tục liên miên: “À, cô nhớ ra rồi. Phái Nhã cùng Hương Hương các em đi trước đi. Hà Tinh, em đến đây một chút, cô muốn nói chuyện với em.”

Bạn đang đọc Bờ Sông Xanh Tươi của Nhược Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.