Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 8298 chữ

Dưới bầu trời ảm đảm, muôn vàn ánh sao, bừng sáng một loạt sắc màu nở rộ của hoa lá, cỏ cây tỏa ra từ phía hoa viên nhà Chu gia. Nhưng đêm nay lại mang một không khí âm trầm, u ám, nghe như có tiếng gió rít qua, hàng cây trước cửa sổ lay động trong gió, phảng phất tùy thời theo chỗ tranh tối tranh sáng mà hiện ra một bóng hình.

“ Một đêm trăng sáng thích hợp làm trộm trèo tường”.

Trong bóng đêm yên tĩnh, La Mật Âu với mái tóc ngắn ôm sát cả khuôn mặt nay lại biến chúng thành một đám hỗn loạn ở trên đầu. Đôi mắt thường ngày so với bầu trời sao còn chói lọi, rực rỡ hơn thì nay lại có vẻ mờ mịt, tầng tầng sương mù, cô đang bọc tấm chăn lụa, mềm mại, ngắm nhìn bóng hình của một thân ảnh cao lớn đang định trèo tường rời đi, mặt đầy đau khổ mà tự giễu.

Dạo này, vách tường nhà cô đã hơn chục lần đón nhận thân ảnh của chính mình, thường xuyên làm trộm trèo tường, không phải là tìm người nào đó để gây phiền toái, mà chính là kể khổ. Rốt cục, cô cũng đợi được một đêm tĩnh lặng mà suy nghĩ, cô cần phải trốn đi, để mặc anh ta, việc cấp bách trước mắt là cô phải rời khỏi đây, biến mất tăm mất dạng.

Trước kia, cô là tay cự phách leo trèo, chân tay linh hoạt, vừa bấu, vừa tuột, chuyện vượt tường đơn giản như là thói quen ăn cơm hàng ngày của cô. Thế mà, đêm nay chỉ sợ không được dễ dàng như trước.

Vì cô đang bị thương ở chân!

Nghĩ tới chuyện này cô lại nhớ cái tên đã hại cô bị thương, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhiệt độ cơ thể cũng vì thế mà bùng nổ tức giận nhưng tim lại đập mạnh, lý trí không ngừng trách cứ bản thân cô đã không bảo hộ tốt được thân thể của mình, giờ phải làm sao, đi về hướng nào?

Trong đầu cô lặp đi lặp lại từng chữ “ đi về hướng nào”.

Cô dùng sức lắc đầu, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy?

Cô đã sắp sẵn một kế hoạch từ lâu, trước hết là xin phép người lớn để được du học ở nước ngoài, sau đó thần không hay quỷ không biết quay trở về Đài Loan, tiếp tục cuộc sống tiêu dao, tự do tự tại của chính mình.

Đáng giận chính là anh ta, đã từng nói qua cả đời này sẽ không liên quan gì đến cô, thế nhưng lại bắt đầu thay đổi, đột nhiên quay đầu cản trở các bước kế hoạch của cô, còn quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô, thậm chí… ôi trời… còn ở trên giường ăn sạch cả cô.

“A ~~ cô xong rồi ~~”

Cô dựa thân mình vào tường, nhỏ giọng khóc nấc, sợ đánh thức hai cái người lớn đang say giấc ở phòng kế bên. Đột nhiên, một chú mèo Ba Tư cao ngạo biến thành cái tên kia đại sắc lang quái nhân.

Được rồi! Cô thừa nhận lần đầu tiên rất đau, lần thứ hai khá tốt, lần thứ ba thoải mái như là đạt được khoái lạc cuộc sống, chẳng qua nếu như hắn nghĩ đến việc dùng sắc để dụ hoặc cô thì có thể khiến cô cả đời này phải ngoan ngoãn phục tùng hắn ư, nếu vậy thì hắn đã quá coi thường La Mật Âu cô rồi .

Ba mẹ hắn ép lấy vợ, dựa vào cái gì cô phải làm thế thân hy sinh?

Nói cho cùng thì hắn và cô là hai cái người cùng nhau lớn lên, gần nhau sát vách nhưng ngay cả việc làm bạn bè chân chính của nhau cũng không phải, tuy cô trọng nghĩa khí, nhưng kết hôn thì không thể được.

Đừng nhìn cô bình thường tác phong làm việc giống người đàn ông sắt đá, lạnh lùng , nhưng trong lòng kỳ thật là người con gái e thẹn, yếu đuối, không yêu sẽ không gả, nếu yêu liền nhất định phải gả cho người yêu nàng, yêu đến sống chết, không thay lòng đổi dạ và hắn phải thật lòng chân chính yêu thương, bảo hộ nàng. Vấn đề kết hôn nàng quyết không thỏa hiệp

Vợ chồng với nhau nhất định phải giống anh họ của cô nguyện ý kết hôn, trước hôn nhân và sau đó đồng dạng yêu thương, ân ân ái ái, thân mật giống như cả thế giới chỉ tồn tại hai người bọn họ, không có người thứ ba có thể xen vào, tình yêu của họ là thiên trường địa cữu, vĩnh kết đồng tâm, sống chết có nhau khiến người khác nhìn vào chỉ có thể ngưỡng mộ, ước ao.

Về phần tên kia – Chu Lập Nghiệp khiến cho hắn cam tâm tình nguyện yêu thương một người phụ nữ so với việc Tinh Vệ lấp biển, Ngu Công dời núi càng không có khả năng.

Phụ nữ xinh đẹp, thông minh từ trước tới giờ đều là đơn phương tình nguyện yêu thương hắn, hắn một chút cũng không thèm liếc mắt chỉ yêu thượng bản thân mình, chưa từng nghĩ qua việc cho đi tình cảm. Hắn như vậy làm sao nàng tin tưởng bản thân sáng tạo ra được kỳ tích, xâm nhập vào tim của hắn đây.

Hừ, nói cái gì chọn cô bởi vì cô và hắn có quen biết, nước xa không cứu được lửa gần? Hắn nhất định là bị cha mẹ bức hôn , ngại phiền toái tùy tiện đến cưỡng ép cô ứng phó, lại tính chuyện sau khi kết hôn, sinh ra đến đứa nhỏ, làm xong công tác báo cáo kết quả hôn nhân liền trực tiếp cùng cô ly khai , lập tức khôi phục thái độ lạnh nhạt, xa cách của những năm gần đây, hắn hiểu rõ với cá tính của cô sẽ không tự nguyện mà đi cáo trạng với song thân phụ mẫu hắn, cũng không dây dưa quan hệ với hắn, hắn lại có cuộc sống tự do trước kia, thực vui vẻ mà sống không còn gì phiền toái, có đúng vậy không?

Hắn nghĩ khá lắm!

Biểu diễn nhiều hơn nữa động tác võ thuật đẹp mắt, câu dẫn, mê hoặc sự chú ý của cô cũng vô dụng, muốn đến lễ đường kết hôn ư, trừ phi lấy tâm để đổi!

“ Lòng dạ tiểu nhân! Nghĩ đến hắn đem tất cả nội y, quần áo của cô giấu đi là cô không thể bỏ chạy ư?” Cô nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm. “Hừ, dù sao cùng lắm là một lần thua trận, gặp phải vận may đen đuổi, chờ xem đến cùng ai biết tay ai? Đợi buổi sáng ngày mai, hắn sẽ nếm được sự lợi hại của cô!”

La Mật Âu buông tấm chăn xuống, toàn thân từ trên xuống dưới đều là trần như nhộng, nhất kiện quần áo chỉ còn sót lại chiếc áo sơmi màu xanh thẫm để che đậy thân thể nàng, cái miệng không ngừng than oán, vẻ mặt lại vô cùng khổ sở.

Hai gia đìnhChu, Gia sống cùng nhau ở một khu phố, nằm cuối cùng ở phía cuối dãy nhà, tách biệt với các căn khác ở trong khu. Nhà họChulại nằm ngay sát vách bên cạnh nhà cô , điều duy nhất mà cô lo lắng chính là phía trước sân, bây giờ thì chưa có ai không có nghĩ là một giây sau không có người đột ngột mở cửa ra…

“A..a.., mặc kệ!”

Cô nhất định phải ra khỏi đây, với công phu vượt rào năm nào, chân cô vừa đạp, vừa bấu víu, trèo tường trở lại sân sau nhà mình.

Cái nên xem, hay không nên xem , điều đập vào mắt một thân ảnh đang ẩn nấp ở phía sau cái cây, Chu Lập Nghiệp toàn bộ đều nhìn thấy..

“Lợi hại thật, tình trạng vậy mà còn vội bỏ đi.”

Hắn nhếch đôi môi mỏng, khẽ cười, con ngươi đen lấp láy. “ Tương lai nếu cuộc thi Olympic có đưa thêm vào hạng mục vượt tường, thì với thực lực của cô khẳng định là sẽ lấy được huy chương vàng.”

Thật ra thì hắn vẫn chưa ngủ, mọi hành động của người bên cạnh, hắn đều nhận thức rõ, làm sao có thể giả vờ như hắn không biết gì?

Hắn chỉ giả vờ ngủ say, mắt hé ra nhìn cô đang xoay sở tìm kiếm quần áo, tưởng rằng một khi cô tìm không thấy thứ mình cần sẽ ngoan ngoãn trở lại trong lòng ngực của hắn, kết quả cô theo thói quen quấn chăn đơn mà ra phòng khách, ngay cả cảnh xuân lộ ra cũng không xấu hổ, nói cái gì là muốn trèo tường, là muốn chạy trốn khỏi bên cạnh hắn ư, thật sao?

Hừ, tốt lắm.

Không hổ là người đàn bà hắn coi trọng, quả nhiên khác hẳn với những người phụ nữ khác.

Trước kia hắn như thế nào cũng không phát hiện được, giữa nam nữ đối với tình yêu rượt đuổi nguyên lai thú vị như vậy, vừa có tính khiêu chiến lại mang tính hiếu kỳ?

Hơn nữa, đối thủ lại là con nhóc La Mật Âu kia, hết thảy mọi thứ đều rất đúng với ý hắn, khiến cho ý chí chiến đấu mãnh liệt trong hắn không biết khi nào đã bùng nổ như núi lửa.

Đây không phải là kế hoạch của hắn, cách làm này cũng không giѮg với tác phong làm việc ngày thường của hắn, từ lâu hắn chỉ luôn đặt tâm trí mình vào trong công việc, công việc và chỉ có công việc. Nhưng mà, hiện tại cái cảm giác không thể khống chế này thật là….mới mẻ!

Hắn thích, đặc biệt vô cùng thích.

Người đàn ông mắt hơi hơi nheo lại, hai tròng mắt sáng ngời giống như mắt con mèo đang ẩn mình rình rập, từ từ ẩn hiện mà lộ ra một bầu không khí vô cùng bí ẩn.

“Cô đã không chịu ngoan ngoãn, yên lặng mà ngủ, lại tình nguyện lấy việc bỏ trốn khỏi hắn làm niềm vui, cũng đừng trách hắn tiên hạ thủ vi cường.” (“tiên hạ thủ vi cường” ra tay không khoan nhượng)

Chu Lập Nghiệp xoay người trở về phòng mình, vẻ tuấn mỹ trên khuôn mặt hiện lên một chút ý cười bỡn cợt.

Dùng kế “ anh hùng cứu mỹ nhân” để mà thực hiện, không biết từ khi nào hắn đã rời khỏi mục đích ban đầu của chính mình, hắn – anh hùng can tâm tình nguyện, đâm lao phải theo lao, gắn chặt cùng cô cả đời. Gần cô như thế, một khoảng thời gian dài không bằng rút ngắn khoảng cách với cô, cô còn dám ghét bỏ hắn sao?

Hừ, nếu cô thích làm cho hắn phải ra tay bắt về, hắn liền thỏa mãn nàng rượt đuổi tới cùng.

Như là trò chơi mèo vờn chuột vậy thôi, cô càng tính cách tháo chạy, hắn càng dùng quỷ kế để mà bắt buộc cô cam tâm ở lại bên cạnh hắn!

Không đầy 2 phút, Chu Lập Nghiệp đã mặc xong quần áo, đi qua La gia, tay bắt đầu ấn chuông cửa.

2 phút sau, vợ chồng La gia bị đánh thức từ từ đi vào phòng khách, nhìn vào màn hình an ninh thấy rõ ràng người tới có thân phận đặc biệt, miệng không nói hai lời lập tức mở cửa chào đón.

“ Hai bác, cháu xin lỗi vì đánh thức hai người vào giờ này” Chu Lập Nghiệp vừa bước vào cửa liền nhẹ lời xin lỗi, tỏ vẻ vô cùng lễ phép, kính cẩn.

“ Không sao đâu” Ông La mắt nhập nhèm vì còn buồn ngủ, lại không mang theo cảm giác tức giận, ngược lại còn tỏ vẻ lo lắng. “ Với tính cách của cháu, nửa đêm mà đến hẳn là có truyện quan trọng đây, cháu nói đi”

“Ân, có chuyện gì cứ nói thẳng, trăm ngàn lần đừng khách khí với chúng ta.”

Từ xưa đến giờ, cả hai người họ đều xem Chu Lập Nghiệp như con ruột ở trong nhà. Bà La , chậm một bước đi vào phòng khách, đối với hắn nửa đêm bấm chuông, làm cho đột ngột mà bị đánh thức dậy, cũng không có nửa câu oán trách, thân thiết như trước.

“Chuyện là như vậy. . . . . .” Hắn cười yếu ớt, mở cái túi màu đen từ trong tay, lấy ra một bộ quần áo.”Tiểu Âu bỏ về quá nhanh, đem quần dài bỏ lại phòng của cháu.”

Nhìn thấy trong tay Chu Lập Nghiệp là chiếc quần dài của con gái họ, hai ông bà đều sửng sốt, đồng thời hai mắt trợn trừng.

“Con gái họ không có mặc quần áo chỉnh tề từ nhà người ta đi ra? !”

Bà La cái trán hiện ra ba đường tuyến. Con gái ngày thường tác phong làm việc ngay thẳng, dũng cảm giống đàn ông, bà đã muốn điên cả đầu, hiện tại ngay cả mặc quần lót đi dạo ngoài đường cái chuyện xấu hổ này cũng dám làm, cũng không biết tránh cho bản thân khỏi dị nghị mà phải biết kiềm chế chứ?

“Không, cô ấy đi bằng tường.”

Đi tường ——

Trời! Tuy rằng như cũ là không ra thể thống gì, bất quá còn đỡ hơn là mặc quần lót nhỏ đi ngoài đường.

Hai ông bà nhíu chặt mày, từ từ mới giãn ra một nửa, ChuLập Nghiệp đi theo lại từ trong túi áo lấy ra một thứ.

“Còn có cái này.”

Nhìn trên tay hắn đưa lên xuống một vật nho nhỏ này nọ, đồng thời cằm hai ông bà thiếu chút nữa đều rớt xuống, đầu trực tiếp nhận thức kịp thời.

Chu Lập Nghiệp không quên ai đó đang lấp ló ở cầu thang.

Bóng dáng ấy khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, như là rất muốn nhìn thấy hắn rốt cuộc là đưa ra cái gì, lại không nghĩ cùng hắn chân chính gặp mặt, xuống lầu, rồi lại lên lầu cũng không phải, phi thường nôn nóng, bàng hoàng.

Hắn giương môi cười, quyết định ” Hảo tâm”đưa ra đáp án.

“Đây là quần lót mà cô ấy vì vội vã mà đã quên mặc chúng vào.”

Cái tên xấu xa này:”Chu Lập Nghiệp!”

Từ lúc trở về phòng để mặc một bộ quần áo tươm tất, La Mật Âu đã sớm đứng xem ở cầu thang vừa nghe thấy lời nói của hắn liền không hề chần chừ vội xuất hiện, với khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ, cô nhanh lấy lại dáng vẻ tức giận, phẫn nộ đi thẳng hướng xuống lầu.

Đáng giận! Không những đem cô ăn sạch sẽ, ăn xong còn không chịu chùi mép, lại công khai chiêu cáo thiên hạ nữa chứ, tên biến thái, siêu cấp biến thái này, cái đầu heo hắn, cô muốn đánh cho hắn bầm dập, cho tới khi cha mẹ mình mà hắn cũng không nhận thức ra, cha mẹ cô sẽ không———

“Á..Á..rầm…oạch!”

Vừa mới mở miệng rủa hắn thôi, tại sao cô lại ra nông nỗi này, trượt dài như vậy cả mấy bậc thang, cái mông của cô giờ mới rớt cái phịch trên mặt đất, đau đến nỗi không còn khí lực để mà đứng dậy.

“Không phải vừa mới tách nhau ra, em đã như vậy muốn khẩn cấp gặp mặt anh sao?” Chu Lập Nghiệp nhịn cười đi về phía trước mặt cô.”Cẩn thận một chút, bé cưng, lỡ như chúng ta đã có ‘ cục cưng ’ thì phải làm sao bây giờ?”.

Phía sau đồng thời truyền đến tiếng nói của vợ chồng họ La, hai người bọn họ đồng thời mở miệng kêu lên, tình huống của La Mật Âu cũng không tốt hơn, trong đầu cô giống như có sét đánh ngang tai, cộng thêm có lốc xoáy điên cuồng càn quét, đánh cho cô toàn bộ hồn siêu phách lạc . . . . . .

Tuy rằng”Một đêm trúng thưởng” có khối người, nhưng là cô từ nhỏ tới giờ ngay cả trúng số cũng chưa từng trúng qua, sẽ không may mắn như vậy vào lúc đó vận khí tốt mà có cục cưng chứ.

“Chu, Lập, Nghiệp!” Cô đứng thẳng kêu lên từng chữ.

Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, mặt vờ tươi cười, đánh chết cái tên xấu xa này, vừa đánh vừa mắng đến hụt cả hơi nói không ra tiếng, tại ở trong lòng bão táp nổi sóng.

“Chuyện gì? Ta, thân, yêu, , La, Mật, Âu.”

Như là sợ mọi người tại đây không nghe rõ lời của hắn vậy, Chu Lập Nghiệp tươi cười, chân thành mà đáp lại từng chữ từng chột bên tai cô.

“Lập Nghiệp, chẳng lẽ cháu cùng với tiểu Âu nhà dì có phát sinh chuyện sao?”

Chu Lập Nghiệp xoay người trả lời.”Dạ vâng, điều dì nghĩ là không sai, cháu cùng tiểu Âu đã làm chuyện không nên làm” Hắn một cái gật đầu thừa nhận hết thảy.

“Lập Nghiệp, cháu trước cùng chú La nói chuyện đã, cháu đối với con gái chú là thật lòng chứ? Kế đó cháu có dự định ra sao?”

“Tuyệt đối là thật tâm. Tiếp theo cháu muốn cùng với tiểu Âu kết hôn.”

Xong rồi!

La Mật Âu tận mắt chứng kiến từ trong miệng Chu Lập Nghiệp nói đến hai chữ “Kết hôn”, hai mắt của vợ chồng họ La lập tức phóng ra ánh nhìn sửng sốt, liền sau đó là biểu tình đầy mừng rỡ, đứa con gái của họ tưởng mãi sẽ không thể gả đi trong năm nay, đột nhiên có người muốn tới rước thì thập phần sung sướng, hoan hỉ, vội vàng mà đồng ý.

Chuyện này, cô dù có mọc thêm đôi cánh cũng khó lòng mà chạy thoát. . . . . .

Một trường học tư mới đựơc xây dựng có tên là “Trường tiểu học Âu Đức” đây là ngôi trường tư thục danh tiếng lừng lẫy, chỉ dành cho con cháu quý tộc, lắm tiền nhiều của vào học. Trường chỉ mới thành lập được bảy năm, nhưng thu hút rất nhiều phú hào, bá hộ tranh nhau đưa bảo bối của mình vào trường học.

Nữ hiệu trưởng của trường chính là Lữ Âu, cô đã dùng một số tiền rất lớn để mà xây dựng cái trường học danh tiếng này, hoàn thàng giấc mơ của bản thân. Ngôi trường mang phong cách Châu Âu với lối kiến trúc cổ điển, tao nhã, bên phải cái sảnh lớn của trường là phòng dạy nhạc với đầy đủ các thiết bị âm nhạc hiện đại nhất nếu so sánh với viện nhạc kịch quốc gia cũng không phải là không thể, kế bên là câu lạc bộ kiếm đạo, còn nằm phía bên trái chính hồ bơi rất là rộng, chiếm diện tích cũng đáng kể chính là cái sân lớn ở phía sau trường, mái vòm được làm theo kiểu lễ đường tráng lệ, nguy nga, thỉnh thoáng có ánh mặt trời len lõi xuyên qua khiến cho các cửa kính trong phòng rực sáng cả lên, mọi vật ở đây khiến người ta có cảm giác khoái hoạt như đang ở chốn thần tiên.

Hoàn cảnh tốt như vậy, không chỉ khiến bậc phụ huynh hài lòng mà bảo bối của họ cũng vô cùng thích thú, liền hai mắt sáng rỡ lên, lại có đứa bé nào ngày đầu tiên đi học mà không khóc nháo lên, nắm chặt tay ba mẹ mà không cho rời đi, vậy mà cảnh tượng ấy lại không hề xảy ra.

Thậm chí, là phi thường đối lập.

“Ô ~~ tiểu Âu, mẹ không nỡ xa con mà. . . . . .”

La Mật Âu năm nay sáu tuổi, vừa theo bố mẹ từ Mỹ trở về Đài Loan định cư lâu dài. Hôm nay, là ngày đầu tiên đến trường sau khi cô bé về nước, vừa vào tới cổng cô bé đã nhìn thấy đám đông các thành viên của hội kiếm đạo đang chăm chỉ luyện tập ở trước sân, vì chiều nay đội có một trận đấu quan trọng, cô bé chỉ cảm thấy đám người kia vô cùng đẹp trai, thật sự là muốn tới gần để nhìn cho rõ hơn.

“Mẹ không khóc, không khóc. . . . . .”

Đáng tiếc, người mẹ trẻ không nỡ buông bàn tay bé nhỏ của đứa con ra, La Mật Âu từ nhỏ đã có cá tính độc lập, mạnh mẽ giống một bé trai vì vậy mà cô bé thật sự không thể hiêủ mẹ của mình vì sao khóc đến chết đi sống lại như vậy không biết?

“Gia Trân?”

Bỗng nhiên, nghe thấy có người gọi tên mình thân mật, Hứa Gia Trân ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt. Cô thấy một người phụ nữ duyên dáng, đôi mắt phượng trong veo nhìn thẳng cô, mỉm cười khanh khách.

“Khánh Dư? !”

Đối phương chính là người bạn thân thiết đã xa cách nhiều năm của cô, Hứa Gia Trân nín khóc mỉm cười ngọt ngào, hiện tại đang ngồi ôm con gái liền vội đứng dậy mừng rỡ vẫy tay với bạn.

“Mẹ lại ——”

Chưa kịp nói hết, La Mật Âu đã bị mẹ kéo đi.

“Mẹ. . . . . .” Còn không kịp lên tiếng phản đối đã bị mẹ lôi kéo về phía trước khiến cô bé không vui chu cái miệng nhỏ nhắn ra.

Mấy hôm trước, hai mẹ c có đi tham quan trường một vòng , nên bé nhớ rõ đường đi vào lớp của mình, mà mẹ bé cứ lề mề, chậm chạp không chịu thả cho bé đi, đến khi nào thì bé mới được vào lớp đây, còn phải cùng bạn học làm quen nữa chứ?

“Khánh Dư, bạn sao lại ở chỗ này?” Hứa Gia trân một tay lôi kéo nữ nhi, bước nhanh đến trước mặt người bạn.”Hai đứa mình đã không gặp nhau trong chín năm rồi nhỉ? Cậu thật ác độc mà, không thèm liên lạc với tớ dù một lần nha!”

“Chính xác mà nói là chín năm sáu tháng không gặp”. Từ Khánh Dư tười cười, lòng đầy hối lỗi. “ Thật sự xin lỗi cậu, tớ cùng bạn trai bỏ trốn qua Pháp, sợ bị gia đình phát hiện ra tung tích nên không dám liên lạc với ai cả, ngay cả người bạn thân thiết nhất là cậu nữa.”

Tớ cũng hiểu mà, thật sự không có ý oán trách gì cậu cả”.

Hứa Gia Trân biết bạn tốt bỏ trốn là có nguyên nhân.

Năm thứ hai đại học, lớp của Từ Khánh Dư có một du học sinh từ Pháp sang học theo chương trình trao đổi sinh viên hai nước, cả hai lập tức rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Cô tiểu thư thiên kim con nhà giàu yêu say đắm chàng thanh niên người Pháp, cả hai người gặp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình cô , vì để bảo vệ tình yêu này họ buộc phải trốn đi, bạn bè thân thiết của cả hai đều ra sức giúp đỡ họ. Từ Khánh Dư lấy cớ đi du lịch cùng vị hôn phu tương lai, thật ra là cùng người yêu bỏ trốn ra nước ngoài.

Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ cô tích cực an bài hôn sự cho con gái họ với Nhị thiếu gia đời thứ hai của gia tộc tiếng tăm, cô không đồng ý vì địa vị mà kết hôn, nhưng chung quy giấy không thể gói được lửa, ba mẹ cô phát hiện ra bí mật, con gái mình yêu thương một thanh niên nghèo không địa vị, tiền bạc. Ngay lập tức, hai người lớn nhà họ Từ thực hiện chiến thuật giam lỏng cô con gái cưng của họ, cắt đứt liên lạc của cô với bạn trai, để cô thấy khó mà thay đổi chủ ý.

Sau lại nghe nói, hoàng tử nước Pháp chạy tới nhà để cứu công chúa của anh, từng bước đàm phán với ba mẹ cô nhưng không có kết quả, một tháng sau, vào lúc nửa đêm, cùng sự phối hợp của người yêu mà vụng trộm mở cửa thoát thân, hoàn toàn chặt đứt hôn sự của hai nhà, xem như giấc mộng kết hợp hai danh môn tan thành mây khói.

“Cậu cùng ngươi bạn trai đã có kết quả viên mãn chưa?” Hứa Gia Trân vô cùng lý thú với cuộc tình ly kỳ của bạn mình.”Xa cách đã nhiều năm, ba mẹ cậu hẳn là hết giận rồi chứ?”

Từ Khánh Dư cười khổ nói: “Tớ vừa đến nước Pháp liền kết hôn, sau lại sinh con trai, ba mẹ tớ hờn dỗi trong hai hay ba năm gì đó, cuối cùng họ nói người bên ngoài ai cũng có ngoại tôn , miễn cưỡng mà tha thứ cho tớ, vì thực họ chỉ có một đứa con gái này thôi. Hai năm trước, mẹ chồng tớ cùng thương nhân người Bỉ kết hôn, tớ cùng chồng bàn bạc sau quyết định trở lại Đài Loan, gần đây tớ mới liên lạc được với vài người bạn thân trước kia, mới hay tin cậu đã đến Mỹ, còn trở thành nữ vũ sư nổi tiếng, không nghĩ còn có cơ hội gặp lại bạn ở đây”.

Cô dừng một chút, nhìn bên cạnh bạn mình là cậu bé vô cùng mỹ mạo, đáng yêu.”Đây là con của cậu ư? Bộ dạng thật là đẹp trai! Mấy tuổi rồi nhỉ?”

“A, không phải là cậu bé, mà là cô bé con, được sáu tuổi.”

“A, tớ thật vô ý mà.”

Từ Khánh Dư vẻ mặt xấu hổ, nhìn thấy đứa bé có bộ dáng của mỹ nam tương lai, tóc ngắn, mặc trên người trên chiếc quần tây có dây đeo màu xanh nhạt, lại hoạt bát hiếu động thế kia ai cũng phải ngộ nhận là một bé trai vô cùng xinh đẹp.

“Không cần xấu hổ đâu, nhận sai là chuyện bình thường”. Hứa Gia trân cười cười nói: “ Tiểu Âu nhà chúng tớ từ nhỏ đã có cá tính giống một cậu bé trai rồi, không thích để tóc dài, chỉ thích mặc quần, phi thường không hứng thú với búp bê, hơn nữa ba cô bé tôn trọng sự phát triển tự nhiên của con nên cũng không chú ý lắm, khiến con bé ngày càng giống con ngực hoang chưa ai thuần. A, đúng rồi, tiểu Âu, mau gọi dì đi.”

“Dì đây tốt lắm”.

La Mật Âu căn bản không để tâm nghe hai người lớn nói chuyện, ánh mắt toàn bộ đều đặt ở bức tượng được đặt ở trứơc cổng trường, mãi mê ngắm nhìn đến khi bị mẹ mình kéo kéo tay mới lấy lại thần trí mà ngoan ngoãn kêu lên: “ Chào dì, con là Âu Âu”.

“ Tốt lắm, tiểu Âu thật là ngoan.” Từ Khánh Dư nhìn mặt cô bé đang dần ửng đỏ như trái táo, thì càng thích thú, càng nhìn càng thấy vô cùng đáng yêu. “ Gia Trân, tớ nhìn từ xa thấy cậu vừa nãy ôm cô bé mà khóc, đã có chuyện gì vậy? Có cần mình giúp chuyện gì không?

“À, không có việc gì. Thật ra là mẹ chồng mình sinh bệnh, ông xã mình quyết định đem tâm huyết sự nghiệp dời về Đài Loan, tiện thể có điều kiện chăm sóc tốt cho bọn họ. Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu Âu nhập học, mình quá lo lắng cho con bé sợ bé không thích ứng được, bị bạn học xa lánh, lại nghĩ tới chính mình ngày mai không thể không quay về Mĩ để trình diễn, chuyến đi này gần một tháng sau mới có thể trở về, cho nên. . . . . .” Hứa Gia trân cười đến xấu hổ.

“Thì ra là thế. Cậu đừng lo lắng, tớ là giáo viên Pháp văn ở trường này, con trai tớ cũng học ở nơi đây, tiểu Âu không cần sợ không bạn chơi cùng, tớ cũng có thể trông chừng và chăm sóc cẩn thận cô bé thay cho cậu “.

“Thật sự? Vậy thì tốt quá! Có người quen thì tớ có thể yên tâm hơn một chút, về sau tiểu Âu làm phiền cậu chiếu cố nó giúp mình.”

“Bạn bè thân thiết mà nói những lời khách khí đó sao. Thời gian lên lớp cũng sắp đến rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Tốt. Đúng rồi, cậu bây giờ ở đâu. . . . . .”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện hăng say, không để ý gì xung quanh. Đột nhiên, tiếng cười đùa thật to của một đám trẻ trước mặt khiến cả hai phân tâm.

Sắp đến buổi biểu diễn mừng ngày thành lập trường, những đứa nhỏ sẽ biểu diễn đang mặc phục trang giả làm gấu bông trông thật đáng yêu, cùng tụ tập ở ngoài hành lang lớp mà cười đùa ầm ĩ, tiếng cười thánh thoát như thiên sứ vang vọng khắp lớp học, ai nhìn vào cũng phải nở nụ cười yêu thương.

Bất quá, đây là lớp học của cô, Từ Khánh Dư lại là chủ nhiệm, có trách nhiệm quản lý bọn trẻ này, thế mà trước mặt cô giáo cái đám nhóc này lại thành ra bộ dáng thế kia “ bốn chân chổng lên trời”, còn có tiết mục lớn gì nữa kia, không ra phép tắc gì cả.

‘Không cho phép bát nháo ở hành lang!”

Cô giáo chủ nhiệm vừa lên tiếng, bọn nhóc lập tức trở về bộ dáng quy phục, những cái mặt gấu, sư tử, con thỏ giả đều bị cởi bỏ xuống ngay tức thì, ai cũng không dám bỏ chạy đứng im re thành một hàng.

“Chu Lập Nghiệp, con lại đây. Những người khác về lớp học.”

Từ Khánh Dư ra lệnh một tiếng, cậu bé với cái mặt gấu trắng lập tức hướng cô giáo đi tới.

“Mẹ.”

Chu Lập Nghiệp kéo xuống mũ gấu trắng giả, ngoan ngoãn quát lên, ảo não chính mình vận khí có không tốt, trùng hợp bị mẹ mình bắt được, chắc là phải bị phạt một chút.

Mũ vừa kéo xuống , hai mẹ con La gia hoàn toàn sửng sốt.

Trước đó, còn bị chiếc mũ gấu che mất nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt, cậu bé kia thật là hoàn mỹ, trắng noãn không tỳ vết, cặp mắt tròn vo, ngập nước, linh mâu sáng ngời so với ánh mặt trời còn chói lọi hơn, cậu bé là sự kết hợp hài hòa của hai nền văn hóa Âu Á, ngũ quan sắc sảo, là một cực phẩm hoàn mỹ trên đời.. Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc cậu, trong khung cảnh trường học cổ điển lại càng giống như thước phim quảng cáo đang quay, làm người khác luyến tiếc mà dời đi tầm mắt.

“ Lại đây , dì này là bạn tốt của mẹ, con muốn kêu là dì La.”

” Chào , dì .” Chu Lập Nghiệp lập tức kêu, may mắn mẹ không phải kêu mình tới phạt quỳ.

“Đây là con gái của dì ấy, kêu là tiểu Âu. Từ hôm nay trở đi cô bé sẽ học ở đây, về sau phải đem tiểu Âu coi như em gái của mình là giống nhau mà chiếu cố, không thể để cho người khác khi dễ cô bé, có biết không?” Con nhớ chưa, Từ Khánh Dư thuận tiện dặn dò con trai mình một tiếng.

” Dạ biết.” Chỉ cần không bị mắng, mẹ nói cái gì đều được cả.

Bất quá. . . . . . Em gái muội muội ư?

Chu Lập Nghiệp ánh mắt linh hoạt đem La Mật Âu từ trên xuống dưới nhìn qua n lần.

Rõ ràng nói là một bé gái, bộ dáng so với cậu còn cao hơn vài cm, thoạt nhìn còn cường tráng hơn cả cậu, ngay cả tóc cũng cắt ngắn hơn, thấy thế nào cũng là một cậu bé trai.

“Con cậu kêu là Juliet? Tên đặt đẹp lắm! Con gái của tớ tên đầy đủ là La Mật Âu, chẳng qua ‘ Âu ’ là từ “ hải âu.” Hứa Gia Trân hoàn toàn đem cậu bé kia trở thành cô gái, ngay cả tên đều tự động ở trong đầu hoán chuyển.

“Thật sự? La Mật Âu cùng Chu Lập Nghiệp? A!” Từ Khánh Dư cười ra tiếng, cảm thấy thật thú vị.”Xem ra hai đứa nhỏ này trời sinh nhất định làm bạn rất tốt của nhau, về sau bọn họ ở cùng một ch׬ khẳng định không có gì không tốt cả.”

“Đúng a!” Hứa Gia Trân buông ra bàn tay nhỏ bé của con gái, vỗ vỗ lưng của cô bé.”Tiểu Âu, đi qua cùng chị gái tỷ tỷ chào hỏi, về sau muốn cùng chị gái đây làm bạn bè tốt nha!”

Chị gái?

“Cậu không phải ——”

Chu Lập Nghiệp đang muốn lớn tiếng làm sáng tỏ của giới tính mình, không nghĩ tới La mật Âu động tác nhanh hơn, nhất định ra chiêu trước khiến cho hắn á khẩu không trả lời được.

“Chị gái ~~”

Tuy tuổi còn nhỏ, La Mật Âu lại thẳng thắn, bảo dạn, rất thích cùng với bạn mới trực tiếp chào hỏi, liền nhiệt tình ôm lấy con gấu mà ôm, lại hào phóng thêm một cái hôn nhẹ trên môi cậu bé, tủm tỉm mỉm cười.

Mặc dù có một phần tư huyết thống là người Pháp, nhưng cậu cực kỳ ghét sự ***ng chạm của người khác, đặc biệt là của một nữ sinh, lại còn chủ động dâng môi thơm, cậu khiếp đảm đến nỗi như bị sét đánh, si ngốc bất động tại chỗ.

Ta, ta —— ta bị nữ sinh hư hôn!

Quá xấu hổ toàn bộ khuôn mặt Chu Lập Nghiệp đều ửng hồng lên, bộ dáng ngây ngô, e thẹn.

Mấy bạn học đang chơi cùng Chu Lập Nghiệp khi nãy không nghe lời cô giáo mà quay về lớp vẫn bướng bỉnh cố nán lại, lấp ló ở phía sau mấy bước nhờ vậy mà trông thấy hết một màn hay, không những thế bọn nhóc còn không ngừng hô to, cười đùa càng làm cho da mặt của tiểu nam hài đã ửng hồng càng lúc càng đỏ chín.

Chu lập nghiệp dùng sức đẩy ra La Mật Âu, tay lại ra sức mà quệt quệt, phủi phủi cho sạch đôi môi phấn nộn của cậu , làm cho các bạn học thấy rõ ràng là cậu vô cùng “Ghét” , điều đó chứng minh cậu tuyệt đối không phải tự nguyện cho hôn nha!

“Mấy đứa các con còn không chịu trở về lớp học? !” Từ Khánh Dư quay đầu trừng mắt với đám trẻ, mà bọn chúng thì không muốn thử nghiệm cơn cuồng nộ của cô giáo chủ nhiệm, tất cả liền ngoan ngoãn quay về lớp học.

Nhìn thấy con trai bị một nữ sinh xa lạ xem như con gấu bông mà hôn môi, cô biết đó là nghi thức xã giao thông thường ở Phương Tây vìcô đã từng ở Pháp nhiều năm nên cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Nhưng thấy con mình vì bị các bạn học trêu đùa mà xấu hổ, mặt đỏ ừng như quả cà chua khiến cô hảo tâm mà giúp cậu đuổi đám trẻ quỷ kia biến mất.

La Mật Âu cũng kinh ngạc không thôi, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Từ nhỏ, cô thực thích tất cả những thứ xinh đẹp mà hiện hữu, có sinh khí, có cảm giác, lại có khả năng cử động như người thật, việc thật…. . mà búp bê bằng nhựa ư cô không cần cũng không thích, nếu búp bê xinh đẹp là nhân vật có thật cô như vậy mà thực lòng yêu thích! Lần đầu tiên cô quyết định sẽ cùng chị gái xinh đẹp này làm bạn tốt mãi mãi.

Thật quái lạ, cô từ nhỏ đến lớn diện mạo đã xinh đẹp, lại khả ái đáng yêu, lời nói thì như mật đường rót vào tai không có bạn học nào mà không yêu thích cả, nhưng mà lần này cô chỉ muốn thân mật một chút để lấy lòng chị gái liền bị từ chối, đã vậy còn cố sức đẩy cô ra khỏi người nữa, đây đúng là lần đầu cô phải chịu ủy khuất thế này.

” Chị gái à.” La Mật Âu không e ngại xấu hổ, điềm tĩnh hô to một lần nữa.

“Ta là nam sinh !” Chu Lập Nghiệp nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục hóa trang gấu bông đang mặc trên người, cho rằng bộ quần áo này rất là đáng yêu hại bản thân cậu bị người khác nhìn lầm.

Đáng tiếc Chu Lập Nghiệp kháng nghị không có hiệu quả.

“Là nữ sinh.”

Khuôn mặt nho nhỏ, môi hồng xinh, hàm răng thẳng tắp trắng sáng, dáng người lại nhỏ nhắn, vô luận là có mặc trang phục như thế nào cũng là một nữ sinh xinh đẹp,

“Namsinh! Ta là nam sinh!”

Chu Lập Nghiệp tức giận phừng phừng, dậm chân ầm ầm. Tiểu nữ sinh này mắt có bệnh hay sao? Đều không có phân biệt qua nam sinh là khác với nữ sinh sao ? hay con nhóc kia còn chưa từng nhận thức qua.

Điều đó là không thể! liền trong nháy mắt cô bỏ đi cái suy nghĩ vớ vẩn kia.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng La Mật Âu rất dịu dàng, không muốn cùng người khác đấu khẩu, tranh cãi hơn thua, tay liền trực tiếp hành động kéo xuống cái quần của Chu Lập Nghiệp để chứng minh là cô không hề nhận lầm.

Mẹ đã từng dạy qua cô cách tắm rửa cho em trai, cũng đã giúp cô phân biệt đâu là bé trai, đâu là bé gái mà bé trai và bé gái quả thật không giống nhau, con trai thì có cây súng, cho nên chị gái không thể là một nữ sinh.

“Ân, có cái vật ghê sợ kia.” La Mật Âu vẻ mặt tiếc nuối.”Thật không phải là chị gái, mà là anh trai ——”

“ Tuyệt!”

Bỗng dưng có tiếng khóc kinh thiên động địa phát ra từ một tiểu nam sinh, sự tình xảy ra nhanh như chớp càng không thể vãn hồi.

Trong tương lai, Chu Lập Nghiệp sẽ không thể quên được sự kiện nội trong một ngày cậu bị xấu hổ đến hai lần, mà lần nào cũng vô cùng thê thảm.

Đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của cậu thế mà cái nữ sinh kia lại nhanh chóng nổi tiếng khắp trường, kèm theo đó là cái danh hiệu “người hùng” nghe đến là chói tai, té xỉu, hơn nữa cậu rút ra một kết luận nữ sinh La Mật Âu kia chính xác là oan gia của mình.

Từ nay về sau, cậu sẽ không còn những ngày thanh thản bởi vì La Mật Âu còn kề cận bên mình, cậu nên bắt đầu dự liệu một phương án bỏ trốn vậy.

Năm năm sau..

Trường tiểu học Âu Đức vốn nổi tiếng là trường dành cho những đứa trẻ quý tộc đến học, mỗi năm một lần nhà trường đều tiến hành làm lễ kỉ niệm thành lập trường để cho phụ huynh cùng bảo bối có thể đến trường tham quan, vui chơi. Nhờ vậy hàng năm cứ tới ngày này không khí cả trường vô cùng khẩn trương, trở thành sự kiện trọng đại ở địa phương này.

Nhân viên nhà trường ngoại trừ an bài cho học sinh các lớp bày quầy bán hàng từ thiện, còn chuẩn bị rất nhiều hoạt động cộng đồng để cho các phụ huyng cùng tham gia, còn có các tiết mục âm nhạc, vũ đài dành để biểu diễn được trang trí rực rỡ muôn sắc màu, các học sinh tham gia tiết mục nhạc kịch đều đã tập luyện hết mình từ trước, không phải vì hôm nay sẽ được làm nhân vật trung tâm mà là năm nay đài truyền hình sẽ đến tận hiện trường để quay hình trực tiếp, được dùng làm phóng sự trên tivi. Vì vậy, mà mọi người đều không muốn mất mặt, xấu hổ trước khán giả cả nước.

“ChuLập Nghiệp. . . . . .ChuLập Nghiệp?”

Hai nam sinh đang mặc trang phục nữ, trên người là bộ âu phục của tỳ nữ Âu châu của thế kỷ trước đang cố giữ bình tĩnh trước khi lên sân khấu, cũng ở trong đám đông phía sau khán đài có một người đang ra sức tìm kiếm nhân vật chính của vở kịch gắt giọng gọi tên, mọi biểu hiện lo lắng toàn bộ đều hiện rõ ở trên mặt.

Ở một góc sáng sủa, Chu Lập Nghiệp đứng một bên nhìn thấy bạn học đang khẩn trương, hoang mang cậu giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đeo vào cái mặt nạ tử thần, hôm nay là cơ hội duy nhất để biến mất chỉ mong sao đừng có ai tới Ấm hoa viên, nếu không chắc chắn có người nhận ra cậu.

Cậu không phải là đang nhàn rỗi mà đi Ấm hoa viên ngắm hoa, mục tiêu của cậu chính là trèo hàng rào thoát ra bên ngoài. Trước tiên cần phải ra khỏi đây, đi về hướng Ấm hoa viên rồi chỉ cần trèo qua cái hàng rào kia là cậu lại có tự do!

Nhưng đêm nay, ở trường sẽ diễn ra chung kết cuộc thi nhạc kịch toàn trường.

Nghĩ đến điểm này, Chu Lập Nghiệp hơi do dự, muốn biết kết quả chung cuộc thì phải ở lại nghĩ đến đây cậu khẽ rùng mình một cái, không nói hai lời liền hướng cửa sau mà chạy đi.

Cậu và các bạn học cùng lớp thân phận là không giống nhau, tuy cậu không phải nhân vật đặc biệt nổi tiếng gì nhưng cha cậu chẳng qua chỉ là chủ của một công ty thương mại nho nhỏ, lương hàng năm không quá năm vạn tệ, mẹ lại là tiểu thư xuất thân từ gia đình hào môn, phía bên ngoại có đến năm người cậu đang không ngừng dòm ngó gia sản của ông bà ngoại, căn bản không tới phiên mẹ cậu và con rể đã bị đuổi đi có cơ hội thừa kế tài sản của họ.

Cậu học ở “Âu Đức” trừ bỏ việc mẹ là cô giáo chủ nhiệm của mình , cậu ít nhiều cũng được ưu ái, nho nhỏ đặc quyền ở trong lớp học, lại còn có cô hiệu trưởng chính là chị họ của mẹ, là mẹ nuôi của cậu. Cho nên cậu tuy không có tiền nhưng đã có thế lực vững chắc trong trường để mà chống lưng, ở trong lớp không có bạn học nào dám ức hiếp cậu, lại có đôi khi bọn bạn học còn phải kiêng nể, ngưỡng mộ vài phần.

La Mật Âu.

Chỉ cần nhớ tới cái tên này, Chu Lập Nghiệp liền nổi trận lôi đình!

Thời gian trôi qua thật nhanh, vóc dáng của cậu đã cao hơn trước rất nhiều, ngũ quan của cậu vẫn như trước không có thay đổi gì lớn, vậy mà La Mật Âu chỉ cách ba hôm lại thay đổi hình dạng, như là quái vật được tiêm thuốc kích thích tăng trưởng không ngừng trưởng thành. Rõ ràng là cậu lớn hơn cô bé một tuổi cơ, vậy mà cô bé lại cao hơn cậu một cái đầu.

Việc này cũng không có liên quan đến cậu, nhưng mà đáng giận nhất chính là người lớn hai gia đình chỉ trong thời gian ngắn vài năm đã trở nên vô cùng gắn bó, thân thiết như người nhà, cảm tình tốt đến nỗi dọn về ở chung một khu phố, lại còn là hàng xóm tốt bụng của nhau. Vì vậy, hắn hiển nhiên trở thành anh trai của cô bé, lại còn phải giúp bé gái kia ôn tập bài vở, mọi sinh hoạt của cô bé biến thành trách nhiệm của cậu.

Cậu chán ghét việc suốt ngày phải quẩn quanh cùng nữ sinh kia, khiến cho bạn học thường bí mật đem ra bàn luận, trêu đùa, còn chán ghét hơn nữa là phải ở trước mặt La Mật Âu biểu hiện ôn nhu, săn sóc, vậy mà song thân cậu tự chủ trương nhận định bọn họ chính là “ Anh em tốt của nhau”, còn có song thân La gia hòa ái, hiền lành kia lại rất mực yêu thương cậu xem như con ruột của mình, khiến cho cậu khó lòng cùng bọn họ phân rõ quan hệ.

Kết quả nam nữ đổi chỗ như là Romeo biến thành Juliet khiến cho mọi người chê cười, thành thử từ đó đến nay cậu vẫn không thoát khỏi ám ảnh của chính mình.

Cậu đã vô cùng nhẫn nhịn suốt thời gian qua, chỉ mong sao đến khi tốt nghiệp sẽ không còn liên quan tới nữ sinh kia, tên mình sẽ không còn là tiêu điểm giải trí cho người khác. Nhưng con nhóc La Mật Âu kia lại không có ý định buông tha cậu, vẫn là nhất quyết muốn đẩy cậu vào hố lửa, vạn kiếp không siêu thoát!

Sớm biết buổi họp lớp hôm đó mục đích là biểu quyết tiết mục sẽ trình diễn ở ngày lễ kỉ niệm trường, thân là lớp trưởng cậu buộc phải có trách nhiệm đến tham dự hội nghị cho dù cậu có bị cảm mạo sốt cao, ốm đến liệt giường không dậy nổi….

Cũng bởi vì một ngày nghỉ học vì bị ốm, cậu lại được phân vai diễn xuất trong vở kịch “Romeo và Juliet” !

Nếu làm Romeo còn chưa tính, đòi mạng chính là cậu cư nhiên phải diễn vai Juliet?

Hơn nữa tất cả mọi chuyện đều do con nhóc La Mật Âu giở trò, cá tính của nữ sinh này so với nam sinh còn quái chiêu hơn, cả lớp muốn cả hai cùng nhau diễn xuất, mà nữ sinh kia còn chưa có hỏi qua ý cậu đã vỗ ngực đồng ý, còn đề nghị đem kịch bản gốc sửa lại thành nam nữ nhân vật chính đổi chỗ cho nhau, nói như vậy càng thêm thú vị.

Thú vị?

Bình thường cậu mặc đồng phục nam sinh đi trên đường, người qua đường hầu hết đều gọi cậu là”cô gái nhỏ”, ngay cả khi đi nhà vệ sinh cậu muốn vào nhà vệ sinh nam lại bị bà thím nửa đường chặn lại, quyết không cho vào lại còn ra sức “Nhắc nhở” bé gái nên đi bên này nha đừng có nhầm lẫn, càng ngày càng có nhiều người nhìn cậu như là bé gái đáng yêu đã đủ buồn nôn rồi! Bây giờ còn phải mặc trang phục nữ nhân đứng trước đông đảo khán giả truyền hình để chứng nhận thân phận ư?

Hừ! La Mật Âu đối với chuyện nam phẫn nữ là vô cùng thú vị sao, cậu lại không cho rằng nam giả nữ là điều tốt, những bạn khác dù nguyện ý phối hợp diễn xuất đi chăng nữa cậu nhất quyết không muốn làm vật hy sinh, tiếng thơm lẫy lừng ư là chê cười thì có.

Sau khi biết chuyện, cậu không có ở trước lớp ra sức phản đối lại nhẫn nại cùng bạn học tập luyện, không phải vì thích thú nổi tiếng, mà trước hết phải lấy đại cục làm trọng vì mẹ và mẹ nuôi đều nhất quyết tán thành phương án này, cậu dù có kiên trì phản đối tới cùng cũng không có kế quả.

Cho nên, cậu rõ ràng giả bộ phối hợp thật tốt, đợi cho trò hay bắt đầu đúng thời khắc quan trọng liền bỏ chạy, tránh cho bản thân hôm nay nhận một kiếp nạn lớn. Ngày mai ai còn cần đến “Juliet” lên sân khấu nữa?

Về phần kỷ niệm ngày thành lập trường sang năm…!

Ha ha, kia đã còn không liên quan đến cậu rồi .

“A, Chu Lập Nghiệp, cậu là đang định trốn ư? Trên quần cậu mọc ra một cây hoa lan lớn” Thân ảnh kia vội vàng chạy đến bắt người.”

“A!”

Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ kém một chút nữa là có thể trèo qua hàng rào. Chu Lập Nghiệp, đại sự sắp thành lại bại trong tích tắc…

Bạn đang đọc Bỏ Ngươi Cưới Ai của Hương Nại Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.