Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 3699 chữ

Chu Tô ngồi bên mép giường, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn trên chiếc ga trải giường mềm mại, trong tâm trí hiện lên từng câu chuyện giữa cô và Chung Ly gần đây, từng chút từng chút một, hình như phàm là người sắp chết đều thích hoài niệm về chuyện cũ. Cũng có thể là trong khoảng thời gian này cô quá hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc hoàn toàn, không lo lắng này là lần đầu tiên Chu Tô cảm nhận được kể từ sau chuyện ba mẹ ly hôn cho nên ở lúc khổ sở luôn lấy những cảnh ngọt ngào này để tự an ủi bản thân.

Bỗng nhiên ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Chu Tô không thích ứng được, vội vàng nheo mắt lại.

Tiếp theo là âm thanh quen thuộc của Chung Ly: "Tại sao ngồi trong phòng lại không bật đèn?"

Chu Tô cúi đầu không đáp.

Dường như Chung Ly đã phát hiện có điều gì đó không đúng, quan sát Chu Tô một lát mới tiến tới. Chu Tô vẫn ngồi ở trên giường, cúi đầu không nói lời nào.

Chung Ly ngồi xuống bên cạnh Chu Tô, dùng tay nâng cằm Chu Tô lên: "Thế này là thế nào?"

Chu Tô không trốn tránh, ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt không có một tia gợn sóng.

Chung Ly kinh ngạc nhìn cô, đưa tay xoa xoa khuôn mặt vì khóc mà sưng vù của Chu Tô, đau lòng nói: "Thế nào? Mau nói anh nghe, xem một chút cái gì làm vợ yêu của anh khóc thành cái dạng gì rồi này." Nói xong gạt những sợi tóc bết lại cùng nước mắt trên khuôn mặt Chu Tô, cẩn thận xoa xoa đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào của Chu Tô.

Chu Tô mặt lạnh nhìn Chung Ly, không nói năng gì mà hung hăng hất tay của anh ra.

Nhìn bàn tay bị hất ra của mình, sắc mặt Chung Ly có chút lúng túng, nhưng mà khôi phục rất nhanh khuôn mặt tươi cười: "Ừ, để anh đoán xem, có phải hay anh lại chọc tới tiểu tổ tông của mình rồi hả? Dù vậy thì em cũng phải nói em không thích điều gì để anh còn có cơ hội sửa chữa chứ?"

"Chung Ly, anh nói thật cho em biết, lúc trước anh đi Đức hơn hai tuần lễ có phải là để phẫu thuật mở ga-rô hay không?" Âm thanh của cô lạnh lùng, giống như là chất vấn.

"Cái này hả?" Chung Ly chột dạ nghiêng đầu, đứng lên: "Em nghe ai nói?"

Tốt lắm, vẻ mặt như vậy đã có thể nói rõ tất cả.

"Tại sao không thương lượng cùng em, muốn đứa bé là chuyện của cả hai người cơ mà. Làm sao anh có thể tự quyết định, anh ích kỷ, khư khư cố chấp làm việc mình thích nhưng anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không?" Chu Tô không ngừng chỉ trích.

Chung Ly thấy Chu Tô tức giận như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ là dùng vẻ mặt áy náy nói: "Đứa bé dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng có, em làm gì mà phải gắt gỏng lên như vậy? Anh . . ." Nói xong, chợt ý thức được điều gì đó, biểu cảm kinh ngạc nhìn Chu Tô: "Làm sao em biết anh làm phẫu thuật mở ga- rô? Có phải... có phải có thai rồi hay không?"

Chu Tô nhất thời cứng họng, cũng không biết nói gì, chỉ là hung hăng nhìn Chung Ly chằm chằm.

Tất cả sự vui mừng của Chung Ly đều hiện rõ lên mặt, nhanh chóng đi tới chỗ Chu Tô, ôm chặt lấy cô, trong giọng nói không che giấu được vui sướng: "Cuối cùng anh cũng đã được làm bố. Được làm bố nha! Ha ha ha! Anh thật sự, thật sự rất vui mừng."

Hai tay Chu Tô nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào da thịt, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Em không cần nó."

Chung Ly vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn cực đại, gật gù nói: "Đã bao lâu? Có lẽ là hai tuần lễ, là do anh quá sơ sót, về sau . . ."

Chu Tô trợn mắt, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Chung Ly ra: "Nghe không hiểu sao? Em nói em không cần nó!"

Chung Ly kinh ngạc nhìn Chu Tô, lâu lắm mới nói được mấy chữ: "Em… Thế nào cơ?"

"Đứa bé này em không cần, nó không phải là kết quả của tình yêu mà là sản phẩm của sự lừa gạt cùng âm mưu, em không cần." Chu Tô ngửa mặt, thản nhiên nói.

"Lừa gạt cùng âm mưu? Chu Tô…Lời này của em là như thế nào đấy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, sắc mặt của Chung Ly từ từ bắt đầu trở nên lạnh.

"Ý ngay trong mặt chữ, em không cần nó." Chu Tô vừa bắt đầu chỉ là tức giận muốn chất vấn tại sao Chung Ly lại làm giải phẫu mà không thông báo với cô, không hề có ý định nói mình đã mang thai, sau đó len lén phá thai, thế nhưng vì quá xúc động mà lộ ra chân tướng, không thể có cách nào khác ngoài thuận nước đẩy thuyền, cứ nhắm mắt nói ra luôn.

Vẻ mặt Chung Ly âm trầm, kéo tay Chu Tô chất vấn: "Chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì? Đi, chúng ta tới bệnh viện!" Nói xong dắt tay cô, muốn kéo cô đến bệnh viện kiểm tra ngay.

"Không cần, tới bệnh viện làm gì!" Chu Tô níu chặt thành giường, không chịu di chuyển: "Không phải, đứa bé không có vấn đề, không có!"

"Vậy tại sao?" Chung Ly quay đầu, sắc mặt càng ngày càng xấu.

"Bởi vì, bởi vì, dù sao không cần, hiện tại không thể có nó." Chu Tô lắc đầu, chỉ chắc chắn nói không cần là không cần.

"Nếu như em lo lắng vì đứa bé này mà mất đi sự tự do, như vậy anh cam kết với em chuyện như vậy sẽ không xảy ra, chỉ cần em ngoan ngoãn chịu khó ngồi nhà mười tháng mang thai, sau khi sinh xong muốn đi đâu anh cũng không cản em, anh sẽ chăm sóc con. Hơn nữa, anh nghĩ mẹ anh cũng mong chờ đứa cháu này lâu lắm rồi."

"Không biết! Không biết!” Chu Tô hung hăng đẩy Chung Ly ra: "Tóm lại em không cần nó!"

Chung Ly nóng mặt, bước từng bước một về phía Chu Tô, dùng tay siết chặt cằm Chu Tô: "Em đây là không cần đứa bé, hay là không muốn có đứa bé của anh?"

Chu Tô muốn quay đầu, nhưng Chung Ly xiết cằm cô quá chặt khiến cô không thể cử động, nhưng cô vẫn mở to mắt, dùng vẻ mặt quyết tuyệt nói: "Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, em không cần nó."

"Không thể nói lý!" Chung Ly đẩy mạnh chu Tô về phía ghế sa lon, chỉ tay vào khuôn mặt cô, không thể kìm chế giận dữ nữa mà hét lớn: "Em quả thật là không thể nói lý, không...không có… nguyên nhân gì cũng không có! Chỉ nói là không cần đứa bé! Anh nói cho em biết, đứa bé này em không cần cũng phải cần!"

"Thế nào, anh dọa dẫm em đấy hả?" Chu Tô ngẩng cao đầu, hời hợt nói.

Chung Ly chậm rãi nhắm mắt lại, ngực bởi vì thở hổn hển mà phập phồng lên xuống, ai cũng nhìn ra được anh đang áp chế cơn giận của mình, cắn chặt răng. Phải mất một lúc lâu sau mới mở mắt ra, hít sâu một hơi từ từ mở miệng: "Chu Tô, nếu như em không thích con là bởi vì anh tự chủ trương, như vậy anh thật sự xin lỗi, bởi vì em không hiểu anh muốn có một đứa bé với em đến nhường nào đâu. Tốt. Đây là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, anh sẽ không ý kiến. Nhưng mà, đứa bé này vô tội, em thực sự ác độc đến nỗi muốn giết chết cả con mình, đứa trẻ còn chưa thành hình?"

Chu Tô sững sờ nhìn Chung Ly, trái tim run lên. Chu Tô sớm nên nghĩ tới, anh và cô đều hy vọng bao nhiêu vào việc có đứa bé này.

"Nếu như, em không thì sao?"

"Không là như thế nào? Dù gì đứa bé cũng đã nằm trong bụng em rồi. Chu Tô, không thể, anh không nói giỡn. Em đang mang thai, hiện tại anh không muốn nổi giận với em, chỉ là nói cho em biết, đứa bé này là ranh giới cuối cùng của anh, không thể đụng vào." Lời nói của Chung Ly giống như rất nhẹ nhàng, giống như chưa từng có sự tức giận mấy phút trước, tựa như một lời trần thuật, sau đó quay lưng bước đi.

Chu Tô yên lặng nhìn bóng lưng Chung Ly rời đi, lẩm bẩm nói: "Đáng đời, Chu Tô, tự làm tự chịu, xem một chút, gặp báo ứng rồi." Nói xong, liền cười, sau đó nước mắt lại chảy xuống.

Chu Tô yên lặng nhìn bóng lưng Chung Ly rời đi, lẩm bẩm nói: "Đáng đời, Chu Tô, tự làm tự chịu, xem một chút, gặp báo ứng rồi." Nói xong, liền cười, sau đó nước mắt lại chảy xuống.

Sáng sớm, lúc đi tìm Phương Đại Đồng, sắc mặt Chu Tô tái nhợt nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, giống như sự cầu khẩn cùng đau đớn hôm qua chưa từng tồn tại, chỉ đơn giản hỏi: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Phương Đại Đồng nhìn cô: "Hiện tại em đã có thể chấp nhận thực tế rồi chứ?"

Khóe miệng Chu Tô hơi cong lên, giống như mỉm cười.

"Cũng đúng, cũng đúng…" Phương Đại Đồng thở dài: "Đây mới đích thực là Chu Tô mà anh biết."

Vào thời điểm lên bàn mổ, Chu Tô quay đầu, nước mắt ngân ngấn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."

Phương Đại Đồng nắm lấy tay Chu Tô, cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, tâm trạng quá đau khổ, tim của anh cũng đau đớn lắm chứ, cô thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?

Lúc Chu Tô cố rút tay ra khỏi tay Phương Đại Đồng, anh bỗng nhiên hỏi: "Em nói với Chung Ly về cuộc phẫu thuật này rồi chứ?"

Chu Tô cụp mắt, lắc đầu.

"Chu Tô, em hành động như vậy là không công bằng với Chung Ly. Bất luận như thế nào, anh ta cũng là chồng của em, là cha đứa bé, em cứ như vậy mà gạt anh ta, anh ta làm sao mà chịu nổi? Em không sợ anh ta hận em sao?"

Chu Tô run rẩy nhắm nghiền hai mắt, rút tay ra khỏi bàn tay Phương Đại Đồng, ra dấu cho y tá đẩy vào phòng giải phẫu.

Gần hai giờ sau, Chu Tô lê thân thể mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch từ phòng giải phẫu ra ngoài. Phương Đại Đồng vội vàng tiến lên đỡ cô đến bên ghế: "Có khó chịu chỗ nào không, có đau không?"

Chu Tô suy yếu thở hổn hển, mắt nhìn Phương Đại Đồng đáp: "Không có, không có."

Phương Đại Đồng gật đầu một cái, ngực đè nén giống như muốn nổ tung, muốn an ủi Chu Tô một nhưng không biết nói gì, chỉ có nhịp nhàng vỗ nhẹ lên lưng của cô.

"Phương Đại Đồng, tôi thấy có chút đau đớn." Chu Tô dùng hơi thở mong manh nói.

"Nơi nào, nơi nào? Đi, chúng ta tìm bác sỹ xem một chút!" Nói xong đứng dậy giống như muốn đi tìm bác sỹ.

Chu Tô đưa tay kéo Phương Đại Đồng: "Là đau lòng"

Phương Đại Đồng đứng tại chỗ, ngẩn người, lỗ mũi chua xót, mặc cho nước mắt tự động chảy xuống, lẩm bẩm: "Là anh không tốt, anh không có tiền đồ. Như vậy đã khóc. Chu Tô, em dũng cảm hơn anh nhiều."

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên…" Chu Tô thở dài: "Đến con mình tôi cũng có thể bỏ, thậm chí bỏ ngoài tai lời cảnh cáo cuối cùng của Chung Ly, coi như cũng là mất anh ấy. Tôi thật sự dũng cảm."

"Em thật sự bỏ được Chung Ly?"

Chu Tô cười, cười đến nỗi nước mắt rơi: "Phương Đại Đồng, anh cảm thấy chuyện đã đến nước này, tôi và anh ấy còn có thể có chút tương lai nào không? Như vậy tôi còn có thể lưu luyến gì nữa đây? Thời điểm tôi quyết định bỏ đứa bé này cũng đã quyết định đồng thời buông tay Chung Ly."

"Chu Tô, nói cho anh ta biết có được hay không? Anh thấy Chung Ly cũng thực sự yêu thương em, em lừa dối anh ta như vậy sớm muộn cũng có một ngày anh ta sẽ phát hiện ra chân tướng, đến lúc đó em suy nghĩ một chút, anh ta sẽ sống như thế nào? Là tự trách cùng áy náy suốt quãng đời còn lại?"

"Phương Đại Đồng, tôi cảm thấy, đứa bé này đã khiến cho tôi giác ngộ. Tôi thật sự không thể cho Chung Ly cái gọi là tương lai, tôi ích kỉ trở về bên anh ấy cốt chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mình. Nhưng bây giờ tôi mới nghĩ, quay về bên anh ấy, khiến cho anh ấy yêu tôi sau đó lại ra đi là chuyện ích kỷ đến cỡ nào. Đáng lẽ tôi nên đến một nơi thật xa sau đó lặng lẽ chết đi, như thế mới được gọi là yêu. Nhưng bây giờ, đã đến mức này cứ để anh ấy hận tôi, hận rồi sẽ không đau khổ."

"Hai người yêu nhau như vậy tội gì cứ làm khổ nhau? Anh không hiểu."

"Là tôi tự làm tự chịu, Phương Đại Đồng, chúng ta đi Pháp thôi."

"Bây giờ em muốn đi Pháp?"

"Không phải hiện tại phải chờ thêm một thời gian nữa, tôi bảo đảm thời gian sẽ không quá lâu, huống chi…" Chu Tô cười tự giễu: "Từ giờ cho đến lúc chết chắc cũng không còn quá nhiều thời gian. Tôi muốn làm một ít chuyện." Nói xong đứng dậy muốn đi.

"Anh đem em về." Phương Đại Đồng đỡ lấy cánh tay Chu Tô nói.

"Không cần" cô phất tay một cái: "Tôi muốn yên tĩnh một mình."

Ra khỏi cửa bệnh viện, Chu Tô ngẩng đầu, ánh mặt trời thật tốt, ấm áp, thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy rất an toàn.

Chu Tô giơ tay vẫy một chiếc taxi, khom người chui vào cửa.

Lái xe là một người trung tuổi, ông liếc kính chiếu hậu nhìn vào Chu Tô nói: "Cháu gái à, như thế này là muốn vào bệnh viện sao?"

Chu Tô sờ sờ mặt của mình, nghĩ nhất định là rất khó coi, cười cười: "Không có chuyện gì, cháu vừa mới xuất viện."

"À" lái xe gật đầu: "Vậy cháu muốn đi chỗ nào?"

Chu Tô thở dài, nhìn ra phía cửa sổ xe, rất nhiều người đang qua qua lại lại ở cổng bệnh viện, hờ hững đáp: "Tùy tiện đi!"

"Ai nha, lái taxi sợ nhất là nghe câu tùy tiện đi của khách hàng. Cháu cũng đừng làm khó chú, làm ơn cho chú một hướng dẫn cụ thể đi!"

Chu Tô nhếch miệng: "Vậy thì, vòng quanh khu chợ trung tâm Bắc Kinh một vòng đi!"

Lái xe hơi sững người, sau đó cười đáp: "Được rồi!"

Xe chậm rãi lăn bánh, Chu Tô nghiêng đầu vô lực tựa đầu lên ghế, nhìn cảnh vật từ từ lướt qua ngoài cửa sổ, từ tận sâu đáy lòng lại cảm thấy bình thản, rất bình thản.

Lái xe vốn muốn nói gì đó, nhưng dáng vẻ của Chu Tô khiến ông ấy không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng mở radio.

"Sau đây là tâm sự và bài hát yêu cầu của một vị tiên sinh họ Lý… " radio phát ra âm thanh dễ nghe của người chủ trì chuyên mục quà tặng âm nhạc, Chu Tô lẳng lặng lắng nghe: "Anh ta nói, mình đã từng bởi vì lúc còn trẻ ngu ngốc mà bỏ lỡ một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm để vội vã cưới người khác, sau đó mới phát hiện mình đối với người yêu cũ thực sự không cách nào dứt bỏ. Cuối cùng một năm sau ly hôn. Ngày hôm qua, trên đường bỗng nhiên gặp lại người yêu cũ nhưng cô ấy đã là vợ người khác. Khi thực sự nhận ra quá yêu thương một người nhưng tất cả đã trở thành chuyện cũ, theo mưa theo gió theo thời gian trôi qua mà thay đổi, hối hận cũng đã muộn. Lúc này, anh ta muốn yêu cầu bài hát《 Cây sơn tra 》 đây là bài hát định ước của bọn họ, lúc còn yêu nhau, cả hai người đều yêu thích bài hát này, đều cùng mong ước cô gái trong bài hát có thể tìm được hạnh phúc đời mình, có thể hạnh phúc cả đời. Trong phòng thu này, tôi hy vọng bài hát này sẽ đến tai Lý tiên sinh cũng như tất cả quý thính giả, hy vọng mọi người hãy quý trọng những người mình yêu quý, có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long."

“Tiếng ca nhẹ nhàng khuấy động ánh hoàng hôn trên mặt nước,

Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,

Đoàn xe lửa chạy băng băng,

Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.

Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.

A… Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,

A… Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?

Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,

Tôi vội vã men theo con đường nhỏ bước về phía tán cây.

Gió nhẹ nhàng thổi mãi không ngừng,

Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,

Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.

A… Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,

A … Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rỉ?

Bọn họ ai là người dũng cảm hơn tôi?

Bởi vì tôi luôn luôn trong trạng thái lo lắng.

Bọn họ dũng cảm hơn cũng đáng yêu hơn tôi,

Cây sơn tra yêu quý ơi, hãy giúp tôi một việc!

A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng yêu nhất?

A… Cây sơn tra yêu quý hãy nói cho tôi biết.

A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng yêu nhất?

A… Cây sơn tra yêu quý hãy nói cho tôi biết."

Âm nhạc phát lên nhẹ nhàng, những câu hát lặp đi lặp lại.

Chu Tô dùng đôi tay bịt kín miệng, muốn kìm chế cảm xúc của mình, nhưng không thể ngăn nổi cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực.

“Huhu…” Chu Tô không thể nhịn được mà bật lên tiếng khóc, tiếp sau đó nước mắt phun trào giống như vỡ đê.

Người lái xe bị cô dọa sợ: "Cháu gái à, chuyện gì thế?"

"Không cần lo cho cháu, trong lòng thật khó chịu nên mới như vậy…" Chu Tô phất tay với lái xe tỏ ý không sao.

Từ lúc này cho đến vài chục năm nữa, người cô yêu sâu sắc lại phải buông tay để anh ấy bên cạnh người khác, không phải là chuyện đau khổ nhất cuộc đời này sao? Nếu như có thể, Chu Tô hy vọng biết bao nhiêu vào viễn cảnh tươi đẹp, hai người có thể nắm tay nhau cho tới chết, vào những thời điểm tươi đẹp nhất của cuộc đời luôn bên cạnh nhau. Ở những năm tháng tươi đẹp nhất của nhau, cùng nhau an ổn yêu thương nhau đến già. Nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu thì tốt.

Nhưng mà, cái gì cũng không có, dòng đời hoa lệ này chỉ có thể cho Chu Tô một cái quay đầu nghiệt ngã, một bóng lưng tịch mịch.

Mấy năm kết hôn, ông trời đã cho cô rất nhiều cơ hội nhưng cô đều không nhìn thấy. Lúc đấy Chu Tô nào biết, chỉ sự lướt qua nhau đơn giản như vậy lại là cả đời bỏ qua nhau, sau bao nhiêu thăng trầm, cô chỉ còn lại một mình rồi sau đó yên lặng biến mất khỏi cõi đời này.

Dùng tay ôm ngực, cũng không cách nào khiến cảm giác lạnh lẽo trong lồng ngực biến mất, không cách nào làm mất đi được cảm giác tiếc nuối, không cách nào giảm bớt sự đau đớn trong trái tim đang bị giày xéo.

Âm thanh đã khàn khàn, khuôn cũng bởi vì khóc quá nhiều mà hơi co lại. Chu Tô chưa từng nghĩ tới mình sẽ không có tiền đồ như vậy, ở trước mặt người lạ không chút cố kỵ nào mà khóc tới khó coi như vậy.

Cô tự nói với mình, đây là một lần cuối cùng, qua lần này cô phải làm những chuyện mình nên làm, sau đó lặng lẽ rời khỏi.

"Cháu gái, cái gì cũng phải nghĩ thoáng một chút." Người lái xe khẽ nói lúc Chu Tô bước xuống xe.

"Cháu không sao…" Chu Tô mỉm cười, hít hít mũi: "Cháu đủ kiên cường."

Bạn đang đọc Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em của Tiểu Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.