Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Về Chuyện Lâm Mộc Sinh Trứng (hai)

Phiên bản Dịch · 3747 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

TruyenYY

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan


Vốn thân thể của Lâm Mộc chuyển tốt, không có thích ngủ như lúc trước nữa, Patrick bọn họ cũng yên lòng hơn, chỉ là không nghĩ đến, qua hơn hai tháng, Lâm Mộc lại khôi phục trạng thái trước kia ———— ăn được ngủ được. Mà khẩu vị cũng trở nên kì lạ hơn. Cậu không chỉ cực kỳ thích ăn thịt, hơn nữa khẩu vị lại đặc biệt, không phải rất cay, thì lại rất chua, điều này làm cho Hoàng Viễn thấy thế nào cũng cảm thấy Lâm Mộc mang thai, nhưng mạch tượng lại không giống, không có hỉ mạch hay hoạt mạch gì hết làm cho mọi người lo lắng, nhưng bởi vì lúc trước Lâm Mộc cũng như thế, cuối cùng cũng tốt lên, lúc này bọn họ cũng không quá lo lắng như lúc trước, đương nhiên ‘bọn họ’ không bao gồm Patrick.

Thật ra Patrick biết, lúc này Lâm Mộc vẫn có chút khác biệt, thì phải là buổi tối Mộc Mộc nhà y làm thế nào cũng không nguyện ý cho y chạm vào. Đương nhiên dưới tình huống y đang lo lắng cho Lâm Mộc, Patrick cũng không có yêu cầu quá đáng, tuy nhịn hơi vất vả, nhưng mà dùng bàn tay nhỏ bé của Lâm Mộc giúp y cũng làm cho y thấy thoải mái, chẳng qua hơi tiếc nuối một chút, cho dù Lâm Mộc có giúp thì cũng chỉ giúp đỡ một lúc rồi ngủ, thời gian còn lại y phải tự mình cơm no áo ấm thôi.

Buổi tối, nhà Ryan.

Hoàng Viễn thoải mái ngồi trong thùng tắm ngâm nước, hiện giờ tuy đang mùa hè, nhưng tắm nước ấm vẫn thấy thoải mái.

“Ryan, đi vào chà lưng cho em.”

Thật ra không cần Hoàng Viễn kêu gọi, sau khi rửa chén xong Ryan sẽ lập tức đi vào muốn phúc lợi.

Ryan nghe thấy Hoàng Viễn gọi hắn, vội vàng lập tức chạy qua.

“Sao chậm thế?” Tuy lời nói có vẻ bất mãn, nhưng nghe thấy thế nào cũng giống như đang làm nũng ấy.

Mà Ryan một bên vừa trả lời “Mới vừa rửa chén xong.” Một bên nhìn thân thể trắng nõn của bầu bạn nhà mình thấy tâm viên ý mãn, vốn muốn dùng khăn mặt kì lưng cho Hoàng Viễn lại đổi sang trực tiếp dùng tay.

“Khăn mặt, khăn mặt.” Hoàng Viễn cường điệu muốn dùng khăn mặt chà lưng cho hắn.

“A Viễn, dùng tay cũng có thể kì được.”

“Thiết, tai tay em không kì được thôi, dùng khăn mặt, nếu không em không cho anh kì.”

Ryan lựa chọn thỏa hiệp, cầm khăn mặt trong tay, chậm rãi chà xát ở trên lưng Hoàng Viễn, thường dùng tay ăn chút đậu hủ, đối với việc này Hoàng Viễn không có ngăn cản, dù sao cũng là người đàn ông nhà mình, không có ngượng ngùng gì hết.

“Ai, anh nói xem rốt cuộc Lâm Mộc bị gì vậy?”

Ryan lắc đầu, nghĩ đến đối phương quay lưng về phía mình nên sẽ nhìn không thấy động tác liền nói “Chuyện này anh không biết, nhưng mà tình trạng lại giống như đúc lúc em mang thai, cơ mà hình như cậu ấy nghiêm trọng hơn, nhìn bộ dáng tùy nơi đều có thể ngủ, hiện giờ chác7 tộc trưởng rất lo lắng, vốn tưởng tốt rồi, không được bao lâu lại như thế nữa.”

“Ừ, tìm không được nguyên nhân vì sao Lâm Mộc lại bị như thế, em cũng lo lắng lắm, lo lắng sẽ xảy ra chuyện mà chúng ta không biết. Lâm Mộc là bạn tốt nhất của em, không có biện pháp giúp cậu ấy, lòng em khó chịu lắm.”

Ryan nghe thấy lời Hoàng Viễn nói, vội vàng đi đến trước mặt hắn an ủi nói “A Viễn, em đừng lo lắng, thật ra chúng ta đều cảm thấy Lâm Mộc là con cưng của thần thú, thần thú sẽ không để cho cậu ấy gặp nguy hiểm, chúng ta tuy lo lắng tình trạng sức khỏe của Lâm Mộc, nhưng vẫn cảm thấy cậu ấy không có việc gì. Khi hai ta kết thành bầu bạn đều được thần thú chúc phúc, Lâm Mộc tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Đây là do hắn sùng kính thần thú vô hạn, đương nhiên cũng là an ủi bầu bạn nhà mình.

Hoàng Viễn nghe xong lời Ryan nói, trong lòng ‘thiết’ một tiếng, thầm nghĩ “Cái tên không biết kháo phổ.”

Chuyện Lâm Mộc gặp được thần thú cũng nói cho Hoàng Viễn biết, nhưng mà nghĩ cũng phải, Lâm Mộc đến mang theo cơ hội mà thần thú cần, hắn đương nhiên sẽ không làm ra chuyện qua sông đoạn cầu, hơn nữa nghe nói tên thần thú kìa rất thích ăn cơm do cậu nấu, làm sao có thể để cho Lâm Mộc xảy ra chuyện chứ. Cho nên, Hoàng Viễn nghĩ như thế cũng không lo lắng nữa. Tiếp theo giống như đại gia ném khăn cho Ryan “Tiếp tục lau.”

Hoàng Viễn không biết, thời điểm hắn trầm tư thì ánh mắt lửa nóng của Ryan giống như rađa mà quét qua quét lại trên người hắn nhiều lần, bầu bạn nhà mình trơn bong hiện ra trước mắt hắn, hai đầu nhũ đỏ bừng, càng nhìn càng thấy cơ thể nóng bừng.

Cho nên Ryan nịnh nọt cười “A Viễn, hai ta tắm cùng nhau đi.”

Sau đó không đợi Hoàng Viễn đồng ý liền cởi quần áo nhảy vào thùng tắm, thú nhân có bầu bạn đều biết phải làm thùng tắm thật lớn thì bản thân mới có phúc lợi. Cho nên thùng gỗ nhà Ryan đương nhiên lớn, cho dù hai người bọn họ đi vào cũng chứa được, thời điểm Hoàng Viễn nghĩ ngăn lại đã chậm rồi.

“Ưm ~~~~ ưm ~~~~, anh là đồ sắc phôi!”

“Đừng có mà chạm vào nơi đó~~”

“Ưm~~~ a a~~~~” Giọng nói đã muốn thay đổi.

“Anh là đồ con rùa, còn không nhanh lên.” Đây là giọng nói không kiên nhẫn của Hoàng Viễn.

……………

Cũng rất sâu, giấc ngủ của Lâm Mộc vào mấy ngày nay rất tốt, mỗi ngày đều vô mộng ngủ thẳng cho đến khi trời sáng. Nhưng mà hôm nay lại khác thường, cậu đang ngủ say, lại nằm mơ.

“Sao ngài lại vào trong mộng của tôi, trời ơi, sao tôi lại mơ thấy ngài!” Người trước mắt ra vẻ đạo mạo giả đứng đắn chính là thần thú kia.

Thần thú bất mãn vì lời Lâm Mộc nói mà lắc lắc ống tay áo rộng thùng thình “Không thể mơ thấy ta sao, thật là! Mệt ta còn nhớ cậu đấy!”

Lâm Mộc sợ hãi “Đừng, ngài ngàn vạn lần đừng nhớ tôi, cho mấy cái bình dấm chua của nhà ngài biết, tôi lo lắng mình sống không yên!”

Thần thú bất mãn bĩu môi, nhưng mà vì lời của Lâm Mộc nói đúng là sự thật nên hắn không nói gì.

Lúc này Lâm Mộc lại hỏi ra điều nghi vấn “Nói, sao ngài lại xuất hiện trong mộng của tôi, chuyện này khẳng định không phải nguyên nhân vì tôi, tôi tình nguyện mơ thấy Patrick cùng bé con nhu thuận của tôi cũng không muốn mơ thấy ngài!”

“Tiểu Mộc Mộc, lời cậu nói làm cho tôi thấy đau lòng.”

“Đừng có mà tào lao nữa, nói mau, ngài xông vào giấc mộng của tôi để làm gì?” Nhìn người trung niên trước mắt này, chính cậu cũng không có tâm tình nháo với hắn, cậu chỉ muốn ngủ sung túc mà thôi.

Nghe được câu hỏi của Lâm Mộc, thần thú lập tức trở nên hưng phấn, nói với Lâm Mộc “Tin tức tốt, đây là một tin tức lớn cực tốt đối với cậu, cậu không cần phải cảm ơn tôi!”

Lâm Mộc dùng ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn đối phương, hắn trừ bỏ làm ra những chuyện ô long còn có thể làm gì, hình tượng của thần thú không có kháo phổ đã ăn sâu thâm căn cố đế trong lòng cậu, muốn thay đổi cũng không được.

………….

Buổi sáng Hoàng Viễn vừa đỡ thắt lưng bủn rủn mắng chửi Ryan, vừa ai ui rời giường, mà lúc này Ryan – ông chồng hai mươi bốn hiếu tự nhiên ở bên cạnh hầu hạ, vừa dỗ dành, rồi mới ôm người đi ra ngoài ăn cơm. Lúc này bé con nhà bọn họ đã ngoan ngoãn ngồi ở trước cái bàn, Ryn biết rõ, cha thân nhà nó mà dậy trễ, tâm tình trăm phần trăm sẽ không tốt, mà nó nên ngoan ngoãn, không thôi sẽ xui xẻo.

Ryan ân cần hầu hạ Hoàng Viễn, nếu không phải do Hoàng Viễn không muốn, hắn nhất định sẽ đút cho đối phương.

Chờ cho Hoàng Viễn ăn cháo xong, Ryan đem trứng gà đã bóc vỏ đưa cho hắn, một ngày ăn một quả trứng sẽ tốt cho sức khỏe.

Hoàng Viễn nhìn trứng gà trong tay đột nhiên có một suy nghĩ lướt qua, hắn vội hỏi Ryan “Có thú nhân sinh trứng không?”

Ryan nghi hoặc “Có, tộc trưởng của chúng ta đúng là sinh trứng, đương nhiên Jason cũng thế.”

Hoàng Viễn lập tức kích động đứng mạnh lên, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Ryan bị hành động của Hoàng Viễn làm cho hoảng sợ, phản ứng lại, lập tức cũng đi qua, bế người lên “Em đi đâu, thân mình không thoải mái mà còn chạy nữa.”

Hoàng Viễn chẳng thèm để ý sắc mặt của Ryan đang không tốt, lập tức vui mừng nói “Nhanh, nhanh đến nhà Lâm Mộc, em biết cậu ấy làm sao rồi.”

Ryan vừa nghe là chuyện nhà tộc trưởng, cũng không giận chuyện Hoàng Viễn không cẩn thận, lập tức ôm Hoàng Viễn chạy đến nhà tộc trưởng.

Bọn họ vừa mới vào cửa, Hoàng Viễn nhịn không được kêu to “Lâm Mộc, tôi biết cậu bị gì rồi!”

Nhìn thấy Lâm Mộc đang ngồi dưới mái hiên hóng gió, Hoàng Viễn ý bảo Ryan thả hắn xuống, hắn chạy đến bên người Lâm Mộc vui mừng nói “Lâm Mộc, tôi biết cậu bị làm sao rồi, thì ra cậu sẽ sinh trứng!”

Thì ra ở bộ lạc của Hoàng Viễn không có thú nhân sinh trứng, mà hắn lại lớn nên ở nơi đó, tự nhiên không có gặp qua người sinh trứng, cho nên cũng không biết mạch tượng sinh trứng ra sao, hiện giờ thì đã biết.

Hoàng Viễn nói đến vui mừng, không có nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Lâm Mộc.

Thật ra Ryan lại nhìn thấy, hắn vội vàng kéo Hoàng Viễn lại đừng làm cho cậu không có ánh mắt trực tiếp kéo cừu hận.

Sáng sớm Lâm Mộc tỉnh lại tâm tình rất ác liệt, Patrick dỗ dành ra sao cũng không được, hiện giờ nghe lời Hoàng Viễn nói thì sắc mặt lại càng đen.

“Má nó! Sinh trứng! Tên thần thú hỗn đản kia, chính cậu vốn không cần sinh con, đều là do tên kia, đều là do tên kia tự chủ trương, hiện giờ làm cho cậu sinh trứng! Tôi nên đánh hắn gần chết mới đúng!”

Hoàng Viễn cũng nhìn ra Lâm Mộc mất hứng.

“Làm sao vậy?”

“Hừ, sinh trứng, cậu vui hả?” Lâm Mộc tức giận nói.

“Thiết, nói như cậu không nghĩ ấy, tôi cũng không tin cậu không muốn có một đứa con của cậu với Patrick.”

Lâm Mộc yên lặng, cậu muốn, nhưng không có nghĩ là cậu sinh, MD giờ còn sinh trứng, cậu vẫn còn là người bình thường sao?

Thời điểm Patrick trở về liền nhìn thấy Hoàng Viễn bọn họ, mà Lâm Mộc thì một bộ đang tức giận, liền đi đến ôm người vào lòng, thú nhân đều luôn không thèm coi ai ra gì “Làm sao vậy?” Patrick quan tâm hỏi.

Hoàng Viễn cảm thấy vui vẻ “Mộc Mộc nhà anh muốn sinh trứng.”

Lâm Mộc phát cáu “Tới địa ngục sinh trứng đi, tất cả nhà cậu đều sinh trứng.” Lâm Mộc cũng mắng luôn cả Ryan vô tội ở một bên đi vào.

Hoàng Viễn không có chú ý mà đắc sắt nói “Ngại quá, Ryan nhà tôi sinh đẻ bằng bào thai.”

Lâm Mộc thấy hắn lại tức giận. Mà Patrick ở một bên lại mừng như điên, hỏi Ryan đứng ở một bên.

“A Viễn nói thế, giống như Lâm Mộc cũng biết.” Hắn một bên cẩn thận nói, A Viễn nói chuyện Lâm Mộc mang thai, Lâm Mộc chỉ tức giận cũng không có phản đối.

Patrick cảm thấy hạnh phúc đến quá mãnh liệt, y cẩn thận để tay lên bụng Lâm Mộc, một cảm giác rõ ràng truyền đến, thú thân luôn có cảm giác được sự tồn tại của con mình, lúc trước vội vàng nghĩ cho Lâm Mộc, mà lần đầu tiên y cũng không có cảm nhận được gì hết, lần này y cũng không nghĩ đến phương diện này, không nghĩ hóa ra là mang thai, cảm ơn thần thú! (Thần thú kiêu ngạo nói: cậu đương nhiên phải cảm ơn ta, không có ta thì làm sao Mộc Mộc nhà cậu có thể mang thai sinh con chứ! [Lời này rất dễ làm cho người khác hiểu nhầm +_+])

Nếu Lâm Mộc mang thai, tự nhiên phải bảo trì tâm tình vui sướng, cho nên Patrick hạ lệnh đuổi khách, làm cho Hoàng Viễn bọn họ chạy nhanh đi về đi.

Patrick ôm Lâm Mộc, hôn cậu, muốn ôm người đi vào phòng.

“Mộc Mộc, chúng ta có cục cưng, em chắc vui lắm nhỉ!” Patrick ngồi trên giường ôm Lâm Mộc vào lòng.

Lâm Mộc dựa vào vai Patrick nói “Em sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ đau.” Lâm Mộc từ trên vai y đứng lên, nhìn Patrick, cả mặt mũi đều nhăn lại “A Viễn sinh con khủng bố như thế, em sẽ không như thế chứ?” Thời điểm Hoàng Viễn sinh Ryn đều chịu tội không ít.

“Yên tâm, sẽ không.” Y cũng không sống trong bộ lạc quá lâu, không biết bầu bạn sinh ra loại trứng như thế nào, có nguy hiểm hay không, nghĩ thế tâm tình vui sướng của Patrick giảm đi một nửa, ở trong lòng y, Lâm Mộc là quan trọng nhất!

Khi Gohan về nhà nhìn thấy phụ thân và cha thân của bé đang ở trên giường nị oai, bé đã thấy mà không thể trách, tình cảm của phụ thân và cha thân tốt thì bé tự nhiên cũng sẽ vui vẻ. Sau đó nhìn bọn họ vui mừng gọi bé đi qua, Gohan liền đi qua.

Gohan đã được bảy tuổi, nhìn thấy bé con nhà mình thanh tú xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, Lâm Mộc chỉ nghĩ thôi đã thấy kiêu ngạo rồi.

Lâm Mộc sau khi được Patrick an ủi một phen cũng đã bớt lo lắng, sau đó nhìn con nhà mình trở về, liền vui mừng nói với bé “Cục cưng, ba ba có em bé rồi.”

Gohan nghe xong liền thật vui mừng “Con có em trai!” Sau đó liền có ý đồ muốn sờ bụng Lâm mộc nhưng lại không dám sờ.

Lâm Mộc nở nụ cười “Bây giờ còn chưa hiện ra, sờ không được.” Lâm Mộc cũng không muốn nói cho bé biết chuyện cậu sinh trứng. Sinh trứng thần mã gì, làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng quá đi.

Sau khi Patrick biết Lâm Mộc mang thai, lập tức tìm người đi đến bộ lạc Xà túc hỏi công việc liên quan, hiện giờ bọn họ được thần thú chúc phúc, hơn nữa lại là bộ lạc được thần thú thừa nhận, tự nhiên sẽ không bị bộ lạc khác bài xích. Để cho Hoàng Viễn đi theo dược sư của bộ lạc khác học tập vẫn có thể.

Hoàng Viễn chỉ học tập vội một ngày rồi vội trở về, tuy rằng dùng thời gian học tập không nhiều lắm, nhưng thời gian đi đường tiêu phí hơi nhiều, gần nhất đi một hồi đều hơn nửa tháng.

Sau đó Lâm Mộc trải qua Hoàng Viễn đã được phổ cập, thời gian cậu mang thai sẽ là sáu tháng, sau đó sẽ sinh trứng, cũng chính là trứng, sau đó không còn chuyện của Lâm Mộc nữa, loại chuyện ấp trứng thuộc về thú nhân.

Về phần vấn đề sinh được Lâm Mộc qua tâm nhất, Hoàng Viễn chưa nói, sinh trứng cũng không có đau gì, vì viên trứng không có quá to, cũng chỉ bằng cỡ trứng gà thôi, trong khoảng thời gian thú nhân ấp trừng thì mới chậm rãi lớn lên, do vậy nên hậu đại của thú nhân loài rắn mới nhiều, có thể bởi vì do người sinh, cho nên một thai có vài viên, nhưng xác suất sinh ra tiểu giống cái rất thấp. Đương nhiên, chuyện Lâm Mộc sẽ sinh rất nhiều, Hoàng Viễn có ý xấu không muốn nói cho Lâm Mộc biết, đến lúc đó để cho cậu kinh ngạc một phen chơi.

Nếu như biết rõ tình huống sinh sản của Lâm Mộc, Patrick cũng yên tâm, tiếp theo là những ngày Lâm Mộc giống như búp bê sứ được chăm sóc cẩn thận, mới đầu Lâm Mộc còn cảm thấy thư thái, nhưng thời gian dài liền cảm thấy phiền, này không được, kia không được, làm cho Lâm Mộc buồn bực không thôi, tâm tình cũng không tốt, bắt đầu phản nghịch, nhưng mà dưới ánh mắt lo lắng cùng tí ti chỉ trích của một lớn một nhỏ trong nhà lên án, Lâm Mộc lập tức tước vũ khí đầu hàng, cậu có thể không để ý gì khác, nhưng phải bận tâm đến tâm tình của Gohan nhà cậu, cho nên Lâm Mộc tiếp tục cuộc sống nhàm chán của mình, nhưng mà Gohan rất hiểu chuyện mỗi ngày đều chọc cho ba ba vui vẻ, tâm tình của Lâm Mộc mới tốt lên nhiều.

Sau sáu tháng, bụng của Lâm Mộc cũng không to lắm, cậu thuận lợi sinh ra năm viên trứng, điều này làm cho cậu hung hăng kinh ngạc một phen, đương nhiên là giả vờ thôi, cậu đã sớm biết được trong bụng cậu có mấy nhóc từ Patrick, nhưng mà chỉ muốn thỏa mãn tâm tư của Hoàng Viễn thôi.

Sáu tháng sinh sản, phải ấp trứng thêm hai tháng, bởi vì không biết trong trứng là tiểu giống đực hay tiểu giống cái, Lâm Mộc vẫn rất mong chờ bọn nó nhanh chóng phá xác đi ra.

Thật ra ấp trứng là chuyện mỗi ngày phải đều mang theo trên người.

Vì thế mà Lâm Mộc may một cái túi nhỏ bỏ tất cả cục cưng vào trong đó rồi để cho Patrick dẫn theo, nhưng mà vì trứng sẽ lớn lên, cái túi thay đổi kích thước nhiều lần, cuối cùng Patrick liền đơn giản nằm ở trên giường, như vậy con mình mới được an toàn.

Sau hai tháng, những viên trứng đã rất lớn, may mắn có lớn có nhỏ, vào buổi tối của một ngày mấy nhóc con kia cùng nhau khóc chào đời, làm cho Lâm Mộc luống cuống chân tay. May mắn đã chuẩn bị tất cả đồ dùng trước đó, bọn họ vội tới tận nửa đêm mới dỗ dành hết mấy đứa nhỏ, hai người ôm nhau nhìn con mình đang ngủ say mà vui mừng.

Ngày hôm sau, khi mọi người đến thăm cục cưng thì hung hăng kinh ngạc một phen, Hoàng Viễn liền lập tức nhào lên trước “Trời đất ơi! Bốn tiểu giống cái, không được, Lâm Mộc, dù sao cũng phải có một bé làm con dâu của tôi. Chúng ta làm thông gia đi.”

“Mơ đẹp quá nhỉ, Ryn nhà cậu có thú được cục cưng nhà tôi không còn phải xem năng lực của nó.”

Hoàng Viễn quyết định, phải dạy con mình cho tốt, nhất định phải theo đúng chuẩn mực để lừa gạt cục cưng nhà Lâm Mộc.”

Lâm Mộc ôm một bé con hôn hôn, mấy nhóc khác còn đang ngủ, chỉ có nhóc này mở to mắt nhìn khắp nơi, cũng không biết có nhìn thấy gì không.

Sacha nhìn xong cục cưng thì đi nói chuyện phiếm với Lâm Mộc, nhìn thấy một cái vòng tay màu đen ở trên cổ tay trái của cậu, cậu biết tay phải là đại kim.

“Đây là cái gì?’

“Con lớn nhất nhà tôi.” Lâm Mộc cười ha hả nói. Cũng khéo, đứa sinh ra đầu tiên lại là thú nhân, một có thân thể bé tí màu đen thui nếu không nhìn kĩ thì không nhìn thấy một khối giống như bánh bao bé, nghe Patrick đó là nơi giương cánh.

Người trong bộ lạc vừa tỏ vẻ chúc mừng Patrick lại vừa hâm mộ kèm ghen tị y. Giống cái khó có được, nhà bọn họ lại có năm tiểu giống cái vị thành niên, thật sự hâm một chết bọn họ. Sacha lại trực tiếp kéo thú nhân nhà mình về nhà chuẩn bị tạo đứa nhỏ.

Patrick nhìn bốn nhóc con đang nằm ngủ trên giường, lại nhìn tiểu thú nhân sinh ra liền nằm trên cổ tay Lâm Mộc, lại nhìn bầu bạn dùng ánh mắt từ ái nhìn con mình, Patrick cảm thấy bản thân y hạnh phúc đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều phải ghen tị.

Patrick ôm Lâm Mộc, hai người không nói gì, nhìn con của mình, tất cả đều không nói.

Ba năm sau.

Lâm Mộc nhìn mấy nhóc con đang bay trên mặt đất, chạy dưới đất, líu ríu không ngừng mà ồn ào.

Quay đầu nhìn người đang ôm mình ở phía sau.

“Patrick, em thật hạnh phúc!”

“Hạnh phúc thì tốt rồi!”

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc của Tử Sắc Kinh Cức
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.