Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 2: Tiểu Bạch nhà họ Trần

Phiên bản Dịch · 2095 chữ

“Dựa nhau mà sống”, có thể dùng để hình dung mối quan hệ của Trần Ngộ Bạch và Trần Thế Nhàn.

Nhà họ Trần vốn là đại gia tộc ở thành phố C, di dân ra nước ngoài từ lâu, sau khi phát triển thành công lại chọn quay về quê hương, một lòng vì nước. Trần Ngộ Bạch là con trai một của Trần Thế Cương, người đứng đầu gia tộc, nên đã trải qua bao vất vả khó nhọc, và tính khí kỳ cục của anh khiến anh càng ít nói, khó chịu. Anh dần dần trở thành một thiếu niên lạnh lùng, ngoài một người khác cũng kỳ lạ trong gia tộc – cô Trần Thế Nhàn, thì anh không tin một ai cả, không yêu ai cả.

Nên cô em họ vừa quê mùa vừa ngốc nghếch An Tiểu Ly, trong quãng đời dài dằng dặc của anh, luôn bị Trần Ngộ Bạch ghi hận.

Trần Thế Nhàn sau khi đoạn tuyệt với gia đình, trước khi Trần Ngộ Bạch ra nước ngoài du học, anh từng đi đến thành phố R. Lúc đó anh vẫn là đại công tử của Trần Thị, ra ngoài là có tài xế và một đám bảo vệ đi theo, ngồi trên xe siêu sang đợi cô ra ngoài.

Lúc đó trường R đang nghỉ hè, trong trường vắng hoe. Xe Trần Ngộ Bạch dừng ở ngoài sân thể thao của trường R.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Lúc đó là buổi chiều thu lá vàng rơi rụng, kiến trúc trường R cổ điển đẹp như bức tranh, được ánh hoàng hôn dát vàng long lanh, một nét đẹp cách tuyệt thế sự. Trên sân thể thao rộng mênh mông, có một cô bé tóc thắt bím đang học lái xe đạp. Trần Ngộ Bạch liếc mắt, nhận ra ngay đó là cô ngốc mà Trần Thế Nhàn đưa đến hôm nào.

An Tiểu Ly lúc đó mập mạp quê mùa, đẩy xe đạp kiểu nam cao tới ngực, chân mang đôi giày giữ ấm to gần bằng gương mặt. Tư thế lóng ngóng đẩy xe chạy, khó khăn lắm mới nhảy lên được, giày chân phải lại bay đi. Chiếc xe lảo đảo lắc lư lao về phía trước, cô hoảng loạn quay lại tìm giày, tay trượt đi, miệng hét cái gì đó, rồi “rầm” một tiếng, cả xe lẫn người té lăn ra đất. Cô Trần nhận được điện thoại của thằng cháu, từ ký túc xá giáo viên vội vàng chạy ra. Vừa hay đi ngang qua thấy cô phá cái xe đạp bảo bối duy nhất của nhà thành ra như vậy, nổi giận đùng đùng, mắt mày xếch ngược lên rồi huơ tay lao tới.

An Tiểu Ly thấy cô thì vội xoa mông, hoảng hốt bò dậy, người lấm len đất cát, mất một bên giày, tập tễnh chạy lao đi trốn, thỉnh thoảng quay lại xem cô Trần đuổi theo không, miệng mấp máy chắc là đang cầu cứu, gương mặt đỏ bừng bừng trông vô cùng ngốc nghếch.

Trần Ngộ Bạch thấy cảnh đó, môi cong lên không khép lại được, nắm tay đặt trên môi, ngồi cười không thành tiếng trong xe. Từ khi anh biết ghi nhớ sự việc, chưa từng có lúc nào vui vẻ như vậy.

Mấy năm sau, Lương Phi Phàm quyết định về thành phố C phát triển, điều mà Trần Ngộ Bạch nghĩ ngay tới không phải là kế hoạch trong tương lai, mà lại là cô.

Chỉ có điều Trần Ngộ Bạch lúc đó vẫn chưa rõ, đó thực ra là một sự quyến luyến nhớ nhung.

Xuống máy bay, tư liệu của cô rất nhanh được đưa tới, anh vuốt gương mặt cười tươi của cô trên hình, có một cảm giác có thể gọi là “cuối cùng” đã ập vào tim anh.

An Tiểu Ly, chúng ta “ngày tháng còn dài!”.

Sau khi “ăn thịt” An Tiểu Ly, trong lòng Trần Ngộ Bạch không có cảm giác gì đặc biệt. Anh chưa từng cho mình là người tốt, nên về chuyện tự bó buộc mình và đạo lý gì đó, anh xưa nay rất cởi mở.

Vô tình hay cố ý mà mọi chuyện xảy ra từ trước tới nay, anh đều cho rằng nó nằm trong lòng bàn tay mình, đến buổi sáng nóng nực đó, trên đường đến phòng họp, trợ lý theo anh đã sáu năm đang báo cáo nhanh mọi việc xảy ra trong ngày. Cuối cùng, người trợ lý tinh nhanh giỏi giang chớp mắt, trong giọng nói có một vẻ thoải mái lạ lùng: “Bó hoa ngài đặt đã được vận chuyển bằng đường hàng không đến sáng nay, quà cũng gói xong rồi, bữa tối có nến đặt ở ‘Thịnh Thế’ ạ?”.

Trần Ngộ Bạch ngừng phắt lại, khiến trợ lý giật mình.

“Mang hoa và quà đến chỗ Linda, bữa tối hủy bỏ!”, trầm tư một lúc, nụ cười ban sáng của Trần Ngộ Bạch mất đi, anh lạnh lùng dặn.

“Hả?”, trợ lý rất sửng sốt, những chuyện này chẳng phải là một món quà bất ngờ dành cho cô thư ký vừa mới tốt nghiệp hôm nay ư? Anh ta còn tưởng sếp lần này đã động lòng thật sự với cô nàng thú vị đó rồi sao, sao lại tìm Linda để xả giận nhanh như vậy?

“Bảo Linda, tối nay đến chỗ tôi đợi”, nói xong Trần Ngộ Bạch đẩy cửa phòng họp, có vẻ thô lỗ.

Cuộc đời anh chỉ có thể do mình anh kiểm soát, An Tiểu Ly, người phụ nữ anh tuyệt đối không thể cưới, sao có thể phí tâm tư cho cô được?

Đạo lý càng chìm đắm càng sâu, Trần Ngộ Bạch hiểu, nên anh quyết định: rút lui.

Vừa vào trong Linda đã lao tới, tóc ướt đẫm xõa tung, cơ thể quyến rũ tỏa mùi hương sau khi tắm, mặc một cái áo khoác tắm màu trắng. Gương mặt đang cười vừa ngọt ngào vừa tươi trẻ.

“Anh lâu quá lâu quá lâu quá… rất nhiều ‘lâu quá’ không nhớ tới người ta rồi!”, cô ta kéo dài giọng nũng nịu oán trách, bám riết trên người anh như gấu Kaola. “Nhưng hoa rất đẹp! Bộ quà gấu Teddy cũng rất đáng yêu!”, cô gái chủ động chu đôi môi đỏ ra, Trần Ngộ Bạch lại lạnh nhạt quay đi, tránh né, Linda bĩu môi làm nũng: “Đáng ghét!”.

Vẻ mặt Trần Ngộ Bạch càng lúc càng lạnh.

Từ lúc quyết định không tham dự lễ tốt nghiệp của An Tiểu Ly, tim anh cứ rối bời, cô ngốc đó thấy Tiểu Ngũ với Tần Tang, có phải lại quay mặt đi và cau mày, liệu khi chụp hình có nhìn quanh quất tìm kiếm, mong anh tới kịp?

“Anh đang nghĩ gì thế?”, Linda chớp đôi mắt to, dè dặt hỏi. Cô ta nhận ra, Trần Ngộ Bạch đã thay đổi. Núi băng trong mắt anh hình như đã bị mất đi một góc.

Điện thoại kêu một tiếng, Trần Ngộ Bạch định thần lại, móc ra xem, là một tin nhắn hình ảnh, cô ngốc bị mấy anh chàng trông có vẻ đã uống say vây quanh, mấy cánh tay đặt lên vai cô, cô cười toe toét, trông mà anh càng bực bội. Cái cô nàng xấu bụng Tần Tang đã viết ngắn gọn một hàng chữ sau đó, “Gặp bạn học trẻ trung”.

“Tôi đi tắm trước”, anh nổi cáu, gập mạnh điện thoại lại, giọng hơi căng thẳng.

Nước nóng phun xuống, Trần Ngộ Bạch lại thấy cơ bắp toàn thân căng cứng, vội vàng tắm xong đi ra thì Linda vẫn còn trong nhà tắm bên trong. Anh dựa nghiêng trên giường, nhìn sắc trời dần tối bên ngoài, rối bời.

Đến khi An Tiểu Ly gọi điện tới, tích tắc đó, anh nghe có tiếng nứt vỡ của thứ gì đó trong tim, nhưng sau đó anh lại thấy thoải mái, nhẹ nhàng.

“Tiểu Bạch?”, hai chữ nhẹ nhàng của Tiểu Ly khiến chút suy nghĩ đấu tranh trong anh đã tan thành mây khói.

“Đợi anh”, anh cuống cuồng ra ngoài.

Trên đường đến chỗ cô, anh gọi điện cho trợ lý, bị chọc: “Nếu Linda hỏi tôi, ngài không hài lòng cô ấy chỗ nào thì sao?”.

“Chuyện này mà cũng cần tôi dạy anh?”, gặp đèn đỏ, Trần Ngộ Bạch nhìn số giây đếm ngược, bực bội nói.

“Vậy tôi sẽ nói, Tam thiếu gia cuối cùng đã cảm nhận được tình yêu thật sự, nên muốn kết thúc mọi mối quan hệ nam nữ không chính đáng”, trợ lý hiếm khi dám đùa to gan như vậy.

Trận Ngộ Bạch lặng lẽ cúp máy.

Không phải ai cũng muốn chịu đựng một thứ đắt đỏ như tình yêu, người như Trần Ngộ Bạch càng không muốn.

Nhưng bây giờ anh càng lúc càng hoài nghi. Nếu anh là Lương Phi Phàm, An Tiểu Ly là sủng phi kia, anh chắc là, có thể, có lẽ, nhất định sẽ lấy mọi thứ trên thế gian để đổi lấy nụ cười của cô.

Trong năm anh em, người biết sớm nhất Cố Yên là tai họa lớn, chính là Trần Ngộ Bạch. Nhận ra sự khác lạ giữa Dung Nham và Tiểu Tứ, cũng là anh. Lý Vi Nhiên từng hỏi anh tại sao, anh trả lời, dung túng.

Một người đàn ông nếu nguyện dung túng cho một cô gái, thế chắc chắn là liên quan tới tình yêu.

Thế là, buổi sáng tinh mơ đẹp đẽ ấy, cô ngốc nhìn chăm chăm anh một lúc, lúc tự nghĩ mình đã nhẹ nhàng lấy ra được điện thoại, anh đã không mở mắt ra ngăn cản cô.

Cô nhẹ nhàng ghé đầu lại gần anh, tiếng chụp hình vang lên “cách” một tiếng nhỏ, anh hơi buồn cười. Bên tai nghe tiếng cô lầm bầm sao mà thấy ngọt ngào, anh hơi nhướng khóe môi, quả nhiên một tiếng “cách” nữa, cô cười rung cả người.

Về sau vô tình thấy cô cài đặt tấm hình đó làm hình ảnh gọi tới. Lúc đó cô đang xem tivi, anh lặng lẽ cầm điện thoại cô trong tay, đứng sau lưng cô, nghe rõ một thứ gì đó đang đập mạnh.

Năm Trần Ngộ Bạch mười sáu tuổi đã kiếm được một triệu tệ đầu tiên trong đời, về sau tác chiến cùng Lương Phi Phàm, từ hắc đạo đến thương đạo, Trần Ngộ Bạch anh chưa từng đau đầu về bất kỳ chuyện gì.

Nhưng bây giờ đối diện với phím đàn dương cầm đen trắng, mỗi ngày anh đều thở dài cả chục lần.

Tần Tang nói, cô cần gì, thì cho cô. Ai bảo anh dại dột thích cô làm chi?

Thế thì cho, Trận Ngộ Bạch thở dài thườn thượt, xoa xoa trán, gọi ông thầy đang run lập cập lại, “Anh, chỉ tôi cách đàn thêm lần nữa”.

Đến trước ngày mừng thọ vẫn chưa học được, anh bực bội vô cùng, cuối cùng quá bất lực, đành dựa vào trí nhớ khác thường của mình mà nhớ lại quá trình tự ấn phím, một tay miễn cưỡng gõ ra âm điệu.

Tần Tang quả nhiên là người hiểu cô ngốc đó nhất, tối đó sự nhiệt tình của An Tiểu Ly, anh chưa từng thấy bao giờ.

Buổi sáng đã hẹn đi tiễn Tần Tang. Đồng hồ báo thức quả táo reo vang, cô vẫn ậm ừ chui vào vòng tay anh. Anh cũng buồn ngủ nên ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng mượt mà của cô, mơ màng nói không đi nữa, dù sao Tần Tang cũng vẫn sẽ quay về.

Nghe anh nói thế, cô lập tức từ bỏ suy nghĩ thức dậy vốn đã rất yếu ớt, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng rồi vòng ôm eo anh, ngủ tiếp.

Trần Ngộ Bạch ôm chặt cô, ngủ thiếp đi, nhưng cảm nhận rất rõ vẻ tĩnh lặng tươi đẹp của buổi sáng.

Thực ra tình yêu có phải là có ngàn vạn kiểu? Trước nay gánh nặng mà anh không dám và không muốn gánh vác, có lẽ là không tồn tại. Giống bây giờ, ôm cô ngốc ngủ thiếp đi, mặc kệ bên ngoài trời long đất lở thay đổi thế nào. Chỉ cần gặp đúng người, ai cũng nguyện làm một vị hôn quân hạnh phúc.

Bạn đang đọc Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau của Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.