Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

Đến được nhà thì cũng đã mất hai tiếng đồng hồ. Cả bọn mệt mỏi chia tay nhau, mạnh ai về nhà nấy mà ngủ. Tôi chưa ngủ liền. Cất xe xong tôi vội đi tắm một cái cho tỉnh để lấy lại tinh thần.

Khiếp! Cả ngày vừa tắm biển vừa giăng nắng, cứ tưởng cùng lắm là nó sẽ đen ra, ai ngờ lại đỏ ửng lên như người say rượu. Tôi thấy thật sảng khoái sau khi tắm, nhưng kèm theo đó là cảm giác buồn ngủ cứ dập dờn khiến tôi khó chiệu. Nhưng tôi vẫn cố bẹo má mình cho tỉnh lại chỉ vì một nguyên nhân hết sức vớ vẩn.

Số là hôm qua trên đường đi học võ về, Tôi với Nhi mua được một quyển truyện tranh mà hai đứa thích mê thích mệt. Cố tỏ ra ga-lăng, tôi nhường cho Nhi đọc trước. Con nhỏ cảm động trước tấm lòng của tôi nên nó...lấy luôn suốt cả buổi tối khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi là vậy, hễ đã ghiền cái gì là ghiền chết đi được. Chưa "luyện" được cuốn đó là tôi chưa chiệu ngủ.

Nhi đang bận cho bọn Kono và Kowu ăn, nhìn con nhỏ ngáp ngắn ngáp dài mà tôi cũng mệt mỏi theo. Tôi vội lẻn vào phòng Nhi để "tịch thu" cuốn truyện, rồi nhanh chóng rút qua phòng anh Năm.

Nhưng vừa bước qua cửa tôi đã phải bật ra. Cả ba ông anh bạn anh Năm đều nằm la liệt trên giường từ lúc nào, có lẽ đã "quắc cần" hết cả. Khi nãy về nhà là tôi chui vô tắm luôn nên không biết chuyện này. Giờ chỗ ngủ còn không có nói chi chỗ đọc truyện.

Tôi thở dài định bước ra thì giọng Nhi cất lên phía sau lưng.

- Muốn đọc thì qua phòng tôi mà đọc nè!

Tôi đứng người ra. Nhưng mà nó nói cũng...có lý! Giường phòng Nhi thuộc vào dạng lớn có thể cho năm người cùng ngủ thoải mái ở trên ấy. Tôi thì có sở thích vừa nằm vừa đọc mới "đã" nên chạy qua phòng Nhi chẳng chút ngại ngùng. Dù sao trước đây cũng là phòng tôi mà!

Nhi lại biến đi đâu mất. Thôi kệ! Tôi nhảy phốc lên giường bắt đầu "tu luyện". Vừa nằm lên giường tôi đã nhận ra nhiều điều khác biệt. Không chỉ cách bày biện được thay đổi mà cả mùi hương quen thuộc của tôi đã biến mất, chỉ còn thoang thoảng lại mùi hương hoa dịu nhẹ, đúng là phòng con gái có khác....

Tôi chỉ mới đọc được vài trang thì Nhi lại bước vào, trên tay là một ly chanh đá. Đưa miệng hớp thử một miệng rồi nó mời:

- Uống không?

Tôi vội chồm dậy đỡ lấy cái ly.

- Có chua lắm không?

- Cho thì uống đi! Còn đòi hỏi!

Tôi cười khì, uống một ngụm mát lạnh thật sảng khoái.

Nhi đi đến cạnh bàn vớ lấy một quyển sách cũ. Vừa quay lại nó đã nhăn nhó

- Vừa đọc vừa uống như vậy đau bao tử cho coi!

Tôi ngạc nhiên.

- Vừa ăn vừa đọc mới bị mà?

Nhi không buồn cãi lý với tôi. Nó tiến tới vỗ vào chân tôi một cái.

- Tránh chỗ cho tui lên coi!

Tôi bực mình ngồi dậy luôn. Muốn yên tĩnh đọc truyện mà cũng không xong.

Được một lúc thì lại tê chân nên mặt tôi cứ nhăn nhó mãi khiến Nhi bực mình.

- Ai bắt ông ngồi đâu mà nhăn.

Nhi quẳng cho tôi một cái gối khác. Khỏi câu nệ tôi lăn đùng xuống tiếp tục thưởng thức cuốn truyện. Nhưng...được chừng năm mười phút tôi có cảm giác như càng đọc càng chẳng hiểu gì, thật bực mình. Tôi thở dài quay sang nhìn Nhi thì con nhỏ đã ngủ từ lúc nào...

Tôi mỉm cười ngắm nhìn nàng tiên áo tím đang ngủ ngon lành trên chiếc gối hoa mộng mơ. Nàng tiên nhỏ nhắn ngây thơ đang thả hồn về một giấc mơ đẹp, đôi môi hồng tươi tắn như khẽ mỉm cười . Hi vọng trong giấc mơ của Nhi có hình bóng tôi ngự trị trong đó, dẫu là chút thôi...

Nhìn Nhi ngủ ngon lành như thế mà tôi cũng thấy mệt mỏi rã rời- hậu quả của một chuyến đi chơi quá sức. Tôi đành kéo cái gối dài chắn ở giữa để không đứa nào xâm phạm đứa nào. Tôi giơ cuốn truyện lên định đọc tiếp nhưng từng trang giấy cứ nhòe dần, nhòe dần....

Tôi đang bơi giữa đại dương xanh thẵm, xung quanh mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo chẳng thấy đất liền đâu cả. Tôi cố bơi lanh quanh mong tìm được người cầu cứu. Bỗng có tiếng gọi tối í ới, một chiếc thuyền đang trôi dần tới chỗ tôi, phía trên là Liên, Quyên, và ... có cả Nhi.

Tôi cố hết sức kêu cứu. Có lẽ họ đã nghe thấy nên cho thuyền đến gần. Tôi mừng rõ bám vào cạnh thuyền định leo lên thì một bàn tay khổng lồ đẩy tôi xuống. Một giọng oang oang như sấm vang lên:

- Thuyền chỉ chở được ba người. Người hãy chỉ định một người trong số họ phải nhảy xuống thì ngươi sẽ được cứu.

- Ta không việc gì phải nghe lời người cả. Tại sao ta lại phải bắt họ nhảy xuống chứ?

- Ngươi không có quyền lựa chọn. Thời gian của người sắp hết. Nếu người không chọn nhanh thì tất cả các người sẽ phải chết.

Bỗng cả ba người cùng thét lên:

- Anh suy nghĩ nhanh đi! Thủy quái đến rồi kìa!

Tôi hoảng hốt nhìn lại sau lưng, một con thủy quái khổng lồ nhe hàm răng lởm chởm gớm ghiếc từ từ bơi đến. Tôi bắt đầu hoảng loạn nhưng chẳng nỡ bắt người nào phải nhảy xuống cả. Liên ít tình cảm với tôi nhất nhưng nó là một đứa vô tội, tôi không nỡ. Quyên thì khắn khít như anh em ruột thịt thì tôi sao có thể... . Nhi thì còn hơn là mạng sống của tôi, dù có chết tôi cũng sẽ không để Nhi gặp nguy hiểm, dù cho lúc này tôi đang rất kinh hãi.

Giọng oang oang đáng ghét kia vẫn cứ thúc giục.

- Ngươi hãy chọn nhanh đi!

- Ta thà chết chứ không bắt ai phải nhảy xuống cả!

Tôi sợ hãi thật sự khi con quái vật đã tiến sát đến, nhe hàm rằng tua tủa táp phập từng cái ớn lạnh. Nỗi sợ đã xâm chiếm khắp người khiến tôi chẳng thể nào bơi được. Tôi đành chấp nhận sô phận đưa mắt nhìn bọn họ lần cuối.

Bỗng Nhi lại nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã xa xăm, đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện, từng giọt nước mắt cứ tuôn dài. Tôi có linh cảm là Nhi sắp làm một việc liều lĩnh, mà thật sự là ngu ngốc. Nhi đã nhảy xuống chắn cho tôi trước hàm con thủy quái không chút do dự, kịp nói với tôi một câu:

- Nhi rất vui vì sau mười năm đã gặp lại được Trung! Nhi phải đi rồi!

Tôi lại được chính bàn tay khổng lồ ấy nhấc bổng lên vừa đưa trở lên thuyền. Nhưng tôi lại cố vùng vẫy gào thét hòng thoát ra khỏi bàn tay đó đến cứu Nhi. Tôi không muốn mất Nhi như thế này. Không !

Đã quá muộn! Con thủy quái hung dữ tung người lên. Trước khi nó hạ hàm răng lởm chởm xuống, tôi còn kịp trông thấy ánh buồn ngấn lệ nhưng Nhi vẫn mỉm cười mãn nguyện vì tôi đã được an toàn.

ẦM! Một cột nước khổng lồ văng lên tung tóe một lần nữa làm cảnh vật trước mắt tôi nhòe ra.

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng đúng là nó làm cho tôi sợ, sợ thật sự. Liệu giấc mơ có cảnh báo trước điều gì hay không. Tôi sợ hãi nhìn quanh, nhận ra mình vẫn còn ngồi trong phòng nhưng... Nhi đã biến mất. Tôi hốt hoảng bật dậy, đúng lúc Nhi mở cửa bước vào.

- Dậy rồi à?

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhi vừa mới tắm xong, tóc hãy còn ướt.

- Trung mơ thấy gì mà la ghê thế?

Nhi đến bên tủ kiếng chải lại mái tóc. Như nhận ra sự bần thần trong mắt tôi, Nhi lo lắng:

- Trung có bệnh không mà sao mồ hôi đổ nhiều vậy?

Nhi nhìn tôi lo lắng. Nó sờ lên trán tôi thấy lạnh ngắt liền thở phào:

- Không sao! Chắc tại ngủ không đúng giấc! Thôi Trung đi tắm rồi ăn cơm với Nhi. 8h tối rồi.

Nhi định bước đi nhưng tôi vội giữ tay Nhi lại. Như chú chim sợ cành cong, tôi không muốn Nhi rời xa khỏi tầm mắt của mình lúc này. Nhi cũng ngạc nhiên trước thái độ của tôi. Nó nhìn thấy nỗi lo lắng đau khổ hằn rõ trong mắt tôi.

- Trung sao vậy?

- Trung vừa mơ thấy một cơn ác mộng! Nhi biết Trung mơ thấy gì không?

Ánh mắt Nhi lộ vẻ quan tâm.

- Trung mơ thấy Nhi rời xa khỏi Trung! Không phải như mười năm trước mà là rời xa mãi mãi!

Tôi càng xiết chặt tay Nhi hơn.

- Trung rất sợ, sợ một ngày nào đó Nhi sẽ rời xa Trung như thế! Nhi có biết lúc đó Trung đã sợ như thế nào không...

- Biết chứ...! Chưa bao giờ Nhi thấy Trung mất bình tĩnh như vậy!

Nhi sẽ sờ nhẹ lên má tôi, cố vỗ về:

- Nhi hứa là dù chuyện gì xảy ra thì Nhi cũng vẫn luôn nghĩ về Trung mà! Nhi hứa chắc là sẽ như vậy!

Tôi cố phân tích câu nói vừa rồi của Nhi theo chiều hướng tốt đẹp nhất nhưng cũng chẳng lấy lại được tinh thần là mấy. Mặt vẫn mang đầy nét bi quan.

Nhi thở dài, nhưng kèm theo đó là một nụ cười thật hiền. Nhi khẽ hôn nhẹ lên trán khiến ột kẻ sắp chết như tôi liền khỏe mạnh trở lại như vừa vớ phải thuốc tiên.

- Thôi đi tắm đi! Nhi dọn cơm đây!

Nhi đi khỏi! Tôi loạng choạng đứng dậy, mệt mỏi lết vào nhà tắm chỉ để đánh răng rửa mặt thôi. Tôi đâu có siêng đâu mà phải tắm đến những hai lần chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ như Nhi, đúng là con gái có khác!

Nhi thấy tôi bước ra, ngồi vào bàn ăn cơm liền khịt mũi:

- Đúng là con trai có khác! Ở dơ thấy sợ!

Bạn đang đọc Bình Minh Nắng Ấm của KONOKOWU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.