Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 3197 chữ

Cốp! Cây gậy rõi xuống đất quệt một đường dài.

Thật ra "nó" phang trúng đầu tôi một cái trước đó rồi mới chịu rõi xuống nằm im. Vừa bực. vừa mệt tôi ngồi phịch xuống rủa thầm cây gậy phản chủ ác ôn đó. Tôi cũng chỉ mới bắt đầu luyện tập bài gậy này đýợc 27 ngày, tính từ lúc tôi biết chắc rằng mình đýợc lên lớp 11. Ngày nào tôi cũng ròng rã mà chẳng khá lên đýợc tí nào, thiệt đúng với câu châm ngôn " dục tốc bất đạt", mới sáng sớm tôi đã lôi " người bạn mới" ra múa vài đýờng, rồi không biết hứng chí làm sao tôi lại phang cái bản mẹt "nó" xuống đất mấy cái. Cây gậy đó có biết đau mà trả đũa hay không tôi không rõ, chỉ biết là nó bật ngýợc lại đập vào đầu tôi bấy nhiêu cái...

Tôi ngồi thở hổn hển trên lớp đất chỉ còn lõ thõ vài ngọn cỏ ấu. Trời đã sáng hõn. Không biết ông trời có xài giờ dây thun hay không, chỉ thấy trên mấy ngọn dừa mây đã nhuộm hồng mà chýa thấy mặt ổng. Lũ chim sẻ lắm mồm giờ cũng bắt đầu "tán dóc" trên những cành nhãn sum lá.

Tôi hít một hõi thật dài, đứng dậy khẽ vặn mình để tận hưởng cái be sườn lẫn cột sống kêu răng rắc sau nữa tiếng "luyện công".

Khẽ nhìn vào vườn rau của má mà tôi cảm thấy cuộc sống thật thú vị. Tôi tự cho phép mình "thu hoạch" những thứ trong mảnh vườn đó mặc dù tôi chẳng góp công xây dựng chăm bón gì ráo. Tôi thích ngồi xuống ngắm những cây bạc hà con đang cố đâm đầu lên mà khoe các kiểu mô-đen tóc quắn và thân hình gầy đuộc giống tôi. Thảm thương hơn là bọn rau răm cùng càng cua và rau má chen chúc cạnh tranh nhau giành đất sống. Tội hơn nữa khi chúng cứ phải cố ngoi lên cao để ngắm những cô nàng dâm bụt hay e ấp một cách thùy mị, hay những đóa hồng xinh tươi quí phái. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã tạo nên một đời sống sinh động khác dưới đôi mắt giỏi tưởng tượng của tôi.

Đang mơ màng nhìn ngắm mảnh vườn của má một cách "lãng mạn" thì không biết một hòn đá lãng nhách ở đâu văng trúng đầu tôi một cái đau điếng. Đau lắm chứ, nhưng tôi không dám ở đó mà xuýt xoa, vội nằm sát xuống mong là sẽ bắt quả tang được đứa nào nỡ ra tay "tàn độc". Quái lạ, chẳng có ai cả! Không lẽ là ma! Tôi tự cốc đầu mình, chắc là bọn nhóc bắn chim vườn bên cạnh vô tình thôi.

Mới sáng sớm mà hết gậy lại tới đá cứ thay phiên nhau bay vào đầu thế này thiệt là xui tận mạng.

Thật ra số tôi từ nhỏ đã xui đủ đường. Nghe kể lại là lúc mới sinh ra được vài ngày thì má tôi xuất viện trở về. ba tôi thì vui vẻ hơn khi thấy trời hôm đó khá quang đãng nên càng vô tư lấy xe đi rước hai má con về. Nào ngờ trên đường về lại gặp mưa ngang xương nên cả ba người đành chịu trận do sự " vô tư " của ba. Thật lạ là sau đó ba má tôi bị cảm nặng, chỉ có tôi là vẫn ngủ ngon lành như không có chuyện gì. Chắc các bạn sẽ nói "vậy là hên chứ xui nỗi gì" phải không! Ý tôi nói xui là xui việc lần đầu về nhà mà đã bị mắc mưa kìa.

Lúc vào lớp 1 tôi đã cố gắng kết bạn với nhiều đứa nhưng đều thất bại do cái tính ỷ giàu với hống hách do đýợc cha mẹ cưng chiều từ nhỏ. Bạn đã không có mà tôi lại còn bị nhiều đứa ghét. nhưng bù lại rất được lòng thầy cô do tôi học hành thuộc loại khá giỏi. Ở trên trường được thầy cô khen, về nhà được ba má cho đi " tàu bay giấy " nên cái tính công tử của tôi càng lúc càng nặng.

Tôi ý, một thằng con nhà khá giả, học giỏi lại hay làm phách đương nhiên là sẽ có nhiều đứa ghét. Đại diện cho tụi đó là bọn lực sĩ Thắng lẻo, Phong cùi và Long não. Tụi nó ghét tôi bao nhiêu thì tôi càng sợ chúng bấy nhiêu. Bữa nào đi học về cũng bị 3 đứa đó chặn đường "hỏi thăm sức khỏe", tướng tụi nó đứa nào cũng ngon cơm cả nên tôi chẳng chịu được mấy giây. Lạ một điều là khi đó tôi không hề méc lại với ba má, thật trái ngýợc với tính công tử ban đầu. Nhưng cũng nhờ ăn đòn nhiều lần như vậy nên vào lớp 3 tôi dần dần bỏ đi các tật xấu của mình, không hẳn do sợ bị đánh, mà do tôi phải thực hiện một lời hứa ... vu vơ...

Những năm đó tôi đã bắt đầu mon men ra khỏi vòng kiểm soát của gia đình.Tôi có một đam mê là nghiên cứu võ thuật. Người ta muốn học võ cho giỏi, tôi thì muốn nghiên cứu từng chiêu từng phái cứ như là một võ đạo gia," tiến sĩ võ học ".

Nói đến võ thuật tôi có thể sẵn sàng bỏ cả buổi học để tấp vào đâu đó luyện vài tập phim "chưởng", mặc cho những trận đòn lằn đít của má chờ ở nhà. Nhìn những nhân vật đánh nhau chí chóe trong phim mà tôi muốn múa theo, đem lòng say mê nên về nhà tôi cũng luyện thử. Lúc đó còn nhỏ quá tôi đâu biết mấy đòn trong phim chỉ để "bịp" tụi con nít với những người không biết tí gì về võ thuật, cứ đâm đầu múa máy nên không ít lần tôi bị u đầu sức trán. Đau lắm chứ, nhưng tôi vẫn không khóc, cũng vì một lời hứa ... vu vơ....

Tôi ham thích học võ là thế nhưng cũng chỉ đành tự luyện ở nhà. Đã có lần tôi dồn hết can đảm xin ba má cho đi học lớp võ cổ truyền, dĩ nhiên là bị phản đối một cách không thương tiếc. Không biết phải do ba má cưng tôi quá hay không mà lúc nào cũng coi tôi yếu đuối như bánh tráng mới chiên, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, thế thì làm sao chiệu nổi những ngày tập luyện vất vả. Tôi cũng không dám cãi lại, việc rèn luyện gân cốt cũng bị "niêm phong" vô thời hạn.

Nhưng đó là trước mặt ba má, còn sau lưng thì...tôi không dám hứa.

Lên lớp 8 tuy vẫn còn lùn nhưng cơ thể cứng cáp hơn, võ nghệ cũng "dừa đủ xoài". Nói là vừa đủ xài vì tôi có thể dùng nó để phòng thủ và bỏ chạy trước bọn nhóc làng khác chặn đường. Có thể tôi đánh nhau chẳng bằng ai nhưng về tài bỏ chạy thì... chẳng ai bằng. Từ ngày được anh Ba lén dạy võ thuật căn bản cách đây 4 năm mà tôi đã đâm ra trầm tính hẳn, ai nói cũng vừa phải nên dần dần đã có bạn thân. Thân nhất lại là tụi hay ăn hiếp tôi ngày xưa Thắng lẻo, Phong cùi, Long não, thế mới lạ. Hồi ấy ba thằng đó ghét tôi bao nhiêu thì bây giờ thần nhau bấy nhiêu. Hễ có đứa nào đòi đánh tôi là ba đứa đó có mặt giải vây liền.

Tôi giấu nhẹm việc mình có võ do đã hứa với anh Ba, nên dù bị đòn cũng chẳng dám kêu ca, giờ có tụi thằng Thắng tôi cứ như là chết đuối với được cọc. do tôi cứ mãi bám vào ba thằng đó để thoát nạn nên bị ghán cho biệt danh "Trung gà chết", tức làm chứ nhưng vẫn phải cố phớt lờ, dần cũng quen. Tụi thằng Thắng thì khỏi nói, nổi tiếng trong giới anh chị học cấp 2 trường làng, nhưng tụi nó cũng chỉ bảo vệ tôi trước tụi con trai chứ con gái thì bó tay...

Tính tôi đã trầm, bề ngoài lại hiền lành nhút nhát( ^^ ) nên ngay cả con gái cũng có thể ăn hiếp được tôi. Ngày nào tôi cũng bị sai vặt trên lớp mệt bở hơi nhưng chẳng dám ca thán. Lúc đó tôi cứ nghĩ bị con gái hành như vậy là khổ lắm, nhưng sau này lớn lên một tí tôi mới thấy hồi đó mình đúng là ngu.......

Đang ngồi suy nghĩ vẫn vơ thì một lật bay từ hàng rào bên kia qua mà điểm đáp là người tôi. Tôi vội đưa tay chụp lại, hơi ê một tí nhưng chẳng sao, vì tôi vừa vớ được một quả mãng cầu chín mọng.

Tôi chớp mắt nhìn về phía hàng rào chớp mắt cảm động. Anh Đen đã đứng đó tự lúc nào, một tay cầm chổi một tay cầm trái mãng cầu khác.

- Cho em hả? - tôi nuốt nước bọt, vờ hỏi.

Anh Đen mỉm cười gật đầu.

- Trung ăn sáng chưa?

- dạ chưa!

- chút ăn xong ra khu đất trống chơi "tù binh" không? Tụi thằng Lì rũ.

Thằng Lì nhỏ hơn tôi đến 4 tuổi nhưng đúng như tên gọi, nó "lì" như quỉ sứ. Thêm đó là cặp anh em thằng Méo, Mốm hợp lại tạo thành nhóm tam quỉ với đủ mọi trò "quỉ" do bọn tôi truyền lại (^^)~. Tụi nó chỉ nghịch vậy thôi chứ chơi được lắm.

Tôi gật đầu:

- Ừ, chút em qua! Anh rũ anh Ti chưa?

- Chưa! Để chút anh rũ.

Nói rồi anh Đen lại lững thững vào nhà, bỏ lại tôi ngồi thẩn thờ một mình. Tôi chưa vội vào nhà. Giờ vẫn còn sớm nên tôi ngồi nán lại vừa nhâm nhi trái mãng cầu vừa hồi tưởng lại một người, một chuyện đã xảy ra cách đây 10 năm. Khoảng cách 10 năm cũng đủ để tôi quên nhiều chuyện nhưng con người ấy tôi không thể nào quên được. Khung cảnh này làm tôi nhớ đến cô bạn thân thuở nhỏ...

10 năm trước tôi chỉ là một thằng nhóc ốm yếu dễ bị ăn hiếp nhất cái xã Phước Tân này, đến

nỗi cả một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn cũng có thể ăn hiếp tôi được một cách dễ dàng. Cũng do bá má tôi lúc nào cũng " con trai út của ba", " con trai ngoan của má" thì sao mạnh lên nổi.

Nhưng chuyện bắt đầu thì trước đó nữa cơ. Gia đình tôi trước kia sinh sống ở thành phố Vũng Tàu, sau chuyển về xã Phước Tân này. Khi đó tôi vẫn chưa được sinh ra.

Lúc mới chuyển về đây, gia đình nhà hàng xóm kế bên qua hỏi thăm. Đó là gia đình bác Tư Thông mà sau này sẽ là một đại thông gia của nhà tôi. Nghe má kể lúc đó nhà nào cũng còn nghèo nhưng nhà bác Tư lại rất tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ gia đình tôi lúc khó khăn. Gia đình tôi cũng chia ngọt sẻ bùi với bên bác Tư, coi nhau như người trong nhà tự lúc nào.

Bác Tư trai lúc đó đi buôn gạo trên khắp chuyến đò ở tận miền Tây nên ít khi về nhà. Nhưng bác Tư trai rất yên tâm khi có nhà tôi ở cạnh bên. Nhà bác Tư lúc ấy còn ông Tám- ba bác Tư gái, bác Tư gái và 3 người con hai gái một trai. Gia đình ở đây được một năm thì bác Tư lại sinh thêm một mụn con gái. Bác Tư trai khi nghe tin thì hơi thất vọng nhưng sau đó ông vẫn dành hết tình cảm cho đứa con gái út, và Kiều Nhi đã ra đời như thế.

Ngày Nhi sinh ra trời xuân tháng 2 diệu nhẹ ấm áp. Má tôi nói sau này nó sẽ dịu dàng, xinh đẹp như mùa xuân. Bà vốn rất yêu yêu gái. Chẳng trách bà được vì nhà tôi lúc ấy đã có 4 móng đực rựa, là các anh tôi bây giờ. Thế nên nếu có con gái trong nhà thì má tôi vui phải biết.

Đùng một cái má tôi cũng có mang theo. Nghe tin đó ba tôi quýnh quáng cả lên, ông cũng mong có con gái không thua gì má. Đâu chỉ có vậy, khi nhìn Nhi mũm mỉm cười toe toét khi bà đến chơi, má tôi đã thầm mong tôi cũng sẽ là một bé dễ thương đáng yêu như vậy. Kể cả tên, ba má cũng đã chọn được một tên con gái trước đó để đặt cho tôi . Nhưng thật tiếc quá... vì đứa bé chưa ra đời đó lại là... tôi.

Ngày tôi sinh ra lại là một đêm dông ầm ĩ, chớp giật liên hồi. Khi ẵm tôi vào lòng má lại bảo rằng sau này tôi sẽ mềm yếu, hay sụt sịt như đêm dông hôm đó à xem. Nhưng cho dù tôi có là một thằng "cu" hay không thì má vẫn thương tôi vô hạn, dẫu niềm khát khao có một đứa con gái vẫn còn âm ỉ...

Khi tôi mới biết ngồi thì Nhi đã chập chững từng bước đầu tiên chỉ để lấy đồ chơi cho tôi. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu như thế đó, và đã để lại một chứng tích hẳn hoi. Chuyện là hồi nhỏ tôi khá sổ sữa nên dù nhỏ hơn Nhi đến 8 tháng nhưng đã to gần bằng nó, thế là buổi trưa hai đứa được đặc cách ngủ cùng nôi.

Nghe má tôi kể lần đó bà đang lui cui làm bếp thì không biết một con gà mái đẻ ở đâu bay lên thành nôi. Tôi tỉnh dậy trước, lọ mọ nắm thành nôi đứng dậy túm lấy đuôi con gà. Bị tôi túm đuôi con gà hoảng hốt phóng đi không quên tặng cho tôi nhúm lông đuôi cùng một vết trầy nhỏ dưới mí mắt. Lần đó má tôi sốc thật sự, chỉ tí xíu nữa thôi là thằng út cưng của bà trở thành "Độc Nhãn Long" tiêu luôn đời trai. Nhi cũng dậy từ khi nào mà bật khóc nức nỡ. Tôi mới là " nạn nhân " mà còn chứ nhè, nhưng một đứa bé mới mấy tháng tuổi thì biết làm gì. Tôi chỉ chìa cho Nhi những cái lông đuôi mà tôi lấy được, lạ thay Nhi cũng ngừng khóc, lạ hơn nữa là khi lớn lên Nhi lại đâm ra sợ gà...Nghe má kể thì tôi chỉ biết nghe vậy, nhưng việc vết sẹo đã theo tôi từ lâu là thật. Tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm vì vết sẹo rất mờ, lại chẳng ảnh hưởng gì đến mĩ quan bên ngoài khuôn mặt.

Khi chúng tôi lên ba tuổi thì hai đứa đã quấn quýt nhau như hình với bóng. Cứ ngày nào không gặp nhau hai đứa lại ầm lên, hoặc nằm im một chỗ chẳng thèm chơi gì cả.

Lên năm tuổi thì bác Tư trai có công việc ổn định ở Long An và có ý muốn đưa cả nhà đến đó. Chỉ là ông Tám không chiệu đi vì nhà cửa mồ mả ông bà đều ở đây cả. Bác Tư trai đành bấm bụng trở lại Long An một mình, Bác Tư gái và Nhi ở lại chăm sóc cho ông Tám, còn 3 người con lớn thì lên Sài Gòn học cả. Nhưng đó cũng là dấu hiệu sớm hay muộn Nhi cũng sẽ rời xa tôi.

Ông ngoại Nhi rất hiền, thường cho tôi quà bánh. Ông còn dạy cho chúng tôi cách thôi sáo bằng hoa kèn, thường kể chuyện ru ngủ chúng tôi mỗi trưa. Ông Tám tốt vớ tôi là thế nhưng ông mất khi tôi còn quá nhỏ nên đến khi lớn những kỉ niệm về ông cũng đã vơi theo.

Về hoa kèn thì lúc đó chỉ có mình Nhi là biết thổi sớm nhất, còn tôi làm mãi mà chẳng được. Nhìn Nhi nhẹ nhàng tách từng cánh hoa tím thẳm ra, chỉ còn cuống nhụy rồi đưa lên miệng thổi ra thứ âm thanh như dế gáy. Tôi nhìn theo một cách say mê, ngắm cách làm thì ít, ngắm đôi mắt to tròn long lanh của Nhi thì nhiều.

- Trung sao vậy?

- tao thổi không được?

- sao không được! đưa Nhi coi cái cuống.

Tôi đưa mấy cái cuống ra. Nhi la lên:

- Trời ơi! mấy cái cuống bị gãy hết thì sao thổi được!

Tôi méo mặt buồn xo. Nhi chống nạnh hứ một tiếng, nhưng rồi cũng nhường cho tôi cái cuống của nó.

Hồi đó Nhi khỏe hơn tôi nhiều, cứ như con trai. Bất kể trò gì Nhi cũng làm được trước tôi hết. Không chỉ khỏe, Nhi con lanh hơn bọn nhóc trong xóm cùng tuổi nhiều. Vì vậy trong xóm đứa nào cũng ngại chọc đến Nhi, nể ông Tám thì ít, sợ nó đánh thì nhiều.

Có một sáng tôi cùng bọn trong xóm rũ nhau chơi trốn tìm. Nhi không chơi nhưng ở bên ngoài quan sát. Chơi chưa được bao lâu thì tôi lại khóc ầm lên vì bọn nhóc đó hùa nhau chơi ăn gian. Tôi ức lắm nhưng chẳng cãi lại bọn chúng, sự bất lực của trẻ con khi ấy khiến tôi chỉ biết khóc. Nhi thì khác, nó đã chứng kiến hết mọi chuyện từ bên ngoài nên cố bênh vực tôi. Không ngờ tụi nó lại càng chọc quê tôi thêm khi Nhi chen vào. Tôi bị chọc quen rồi nhưng Nhi thì không, hôm đó nó sẵn sàng đấm cho tụi đó mấy cái. Chỉ vì tôi mà Nhi dám đánh nhau với bọn kia khiến tôi ngỡ ngàng. Khi đó Nhi bị đánh đau lắm chứ vì dù sao nó cũng là con gái, nhưng Nhi không khóc vì : "nếu Nhi khóc thì sẽ không thể bảo vệ cho Trung được nữa"!. Chẳng biết có phải từ lúc đó hay không mà niềm khao khát được mãnh mẽ hơn để có thể bảo vệ lại cho Nhi được nhen nhóm trong lòng tôi. Và một lời hứa vu vơ được đặt ra: sau 10 năm nữa tôi sẽ đủ mạnh mẽ để bảo vệ cho Nhi suốt đời! (ặc)

Lời hứa trẻ con đó giờ nghĩ lại khiến tôi bật cười, nhưng nó là động lực để tôi cố gắng văn ôn võ luyện đến bây giờ.

Bạn đang đọc Bình Minh Nắng Ấm của KONOKOWU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.