Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận Thế

Tiểu thuyết gốc · 2828 chữ

Sáng Tác: Bàn Tơ Động

Thanh Bình bình tĩnh chăm chú lắng nghe tiếng động phát ra ở phía bên ngoài, đã nhiều giờ trôi qua nhưng bên ngoài vẫn không hề phát ra một chút âm thanh nào, tình hình đã hoàn khác với mấy ngày trước, hiện tại bên ngoài đã như một vùng đất hoang vu, trời sáng thì không còn xuất hiện bất cứ âm thanh gì của sinh vật sống.

Phiến quân đã càn quét khắp nơi. Thanh Bình quay đầu nhìn về phía bên trong căn nhà mình đang ở, nơi này là một cửa hàng mà hắn thuê, nó bây giờ đang có hình dáng của việc bị cướp sạch sành sanh đến cái ghế cũng không còn, mọi thứ còn lại đã trở nên tan hoang.

Từ ngày sự hoảng loạn bắt đầu diễn ra thì vợ con hắn đã dẫn nhau về quê rồi, chẳng qua là Thanh Bình vẫn còn nhiều việc phải làm ở đây, mà đống tài sản nho nhỏ này là của vợ hắn nhiều năm tích góp mà thành, vợ hắn tiếc đứt ruột đứt gan nên hắn tiện tay bảo vệ nó. Biết đâu phán đoán hắn là sai thì vẫn còn có một chút của cải để mà lập nghiệp.

Hắn đã đưa ra một quyết định to gan, khi mọi thứ đã vượt ra ngoài sự kiểm soát, hắn liền đem tất cả vật dụng không cân thiết đem hết ra bên ngoài cửa hàng, rồi đập tan chúng cùng tất cả đồ trang trí mà hắn không thể sử dụng tiếp, giả thành bộ dáng bị cướp. Xong xuôi mọi thứ, hắn đem những đồ có giá trị ném hết về phía bên trong, khóa trái rồi chặn cửa lại.

Đúng như hắn dự đoán, quân đội đã loạn thành một đoàn, đám lính bắt đầu tham lam cướp đoạt, vác súng đi bắn phá bừa bãi, dân chúng cũng bắt đầu bạo loạn. Các cửa hàng bắt đầu bị nhiều người tham lam chú ý đến, hàng loạt cửa hàng bị đập phá bằng đủ thứ cách mà con người có thể nghĩ đến, bị cướp sạch và phá hoại sạch sẽ. Đến khi bọn họ cướp phá sạch sẽ thì nơi đây mới không còn người chú ý đến nữa, mọi thứ bên trong hoàn toàn không còn nguyên vẹn, ngay cả những vật dụng bình thường cũng bị cuỗm đi sạch sẽ, ngoài ý muốn là không hề có một vụ cháy nổ nào được duy trì như trong những bộ phim, đơn giản bởi vì bên trong đã không còn cái gì có thể cháy nổi nữa.

Tình huống diễn ra rùm beng như thế suốt năm ngày, Thanh Bình trốn phía sau phòng cuối cùng cũng đã có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ buổi sáng ngày thứ năm hắn mới chậm rãi mở cửa phòng đi ra. Hắn bình tĩnh lắng nghe bất kỳ loại âm thanh nào có thể phát ra trong lúc này.

Không có bất kỳ loại âm thanh gì, đến tiếng chó sủa mèo kêu đều không có!

Trải qua mấy ngày như địa ngục trần gian, có người đã chết đi, có người rời bỏ đi chỗ đầy loạn lạc này, có người thì vẫn tìm nơi để lẩn trốn, phiến quân điên cuồng thì tự giết lẫn nhau rồi kéo bè kéo lũ mà rời đi, nhân loại còn sống sót tồn tại đã là một đám chuột nhắt nhỏ bé truy tìm hi vọng.

Thanh Bình vốn là lính đã giải ngũ, hắn đối với diết chóc chiến tranh mẫn cảm đến lạ thường, ước chừng một tháng trước dị biến phát sinh thì toàn bộ lãnh trên thế giới, các quan viên cao cấp nhất, tướng lĩnh cao cấp, binh sỹ đặc chủng,các nhà khoa học tài ba, các tỷ phú lắm tiền nhiều của, các nhân tài kiệt xuất của quốc gia, hặc một số cá nhân có thành tích hoặc thân hình xin đẹp đặc biệt. Tất cả đều không hiểu lý do mà bắt đầu biến mất. Dự cảm ập đến, hắn đã cảm thấy đây không phải là một trò đùa đơn thuần, mà cái thế giới này sắp xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn sẽ rất khủng khiếp.

Hắn đã đoán đúng, nhưng không thể có biện pháp nào có thể ngăn chặn, bởi vì hắn lúc này cũng đang rất hoang mang. Đùa cái gì chứ ngay cả lãnh đạo quốc gia, nói mất tích liền mất tích luôn cả đám?

Thanh Binh lâm vào trầm tư thì hắn nghe thấy một tiếng bước chân nho nỏ truyền tới, toàn thân hắn trở nên căng thẳng, chân tay vô ý mà thu về thành thế chiến đấu, cả cơ thể như biến thành một con mãnh hổ đang chuẩn bị vồ mồi.

Thanh Bình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với nguy hiểm, thì bất chợt từ phía tiếng chân van lên một tiếng chim chích vang lên. Tâm thần được thả lỏng đi một chút, Thanh Bình nhanh chóng đáp lại một âm thanh tương tự. Sau một hồi thả chim, đối phương dường như cũng đã hiểu được ám chỉ mà anh phát ra. Thanh Bình lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi bắt đầu tháo cài cưa ra, chỉ thấy ở bên ngòai xa xa có một bóng người ngồi chồm hổm láo liên nhìn về phía này.

Người kia phản ứng nhanh đến không tưởng, Thanh Bình vừa mở cửa thì anh ta đã phóng tới như một con mèo mà lao nhanh tới. Hai chân, hai tay anh ta linh hoạt tựa như một con mèo thực sự, điểm điểm mấy cái thì khoảng cách 30, 40m mà như trước mắt, vèo một cái anh ta trực tiếp lao nhanh vào bên trong cửa hàng, Thanh Bình nhanh chóng đóng cửa rồi chốt lại. Làm xong hết thảy công tác phòng vệ, hai người lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Quân, sao chú em lại biến thành lính tiên phong rồi? Bọn lão Bằng đâu?”

Thanh Bình kéo Quân lại gần mình rồi vội vàng hỏi.

Thanh niên này tầm 19, 20 tuổi, có chút trẻ con. Nhưng giờ đây thanh niên lại có một chút khí chất của thiết huyết quân nhân, hắn cười vui vẻ nói:

“Cựu đội trưởng, anh đùa em sao? Em đã làm lính tiên phong gần một năm rồi, đám anh Bằng đang còn ở ngoại ô thành phố, bên trong thành phố còn mười mấy nhóm phiến quân đang tụ tập. Mặc dù đám ô hợp đó còn không đủ cho chúng em nhét kẽ răng, nhưng mà chúng em sợ tiếng súng sẽ dẫn dụ thêm nhiều nhóm phiến quân hơn, cho nên nhóm anh Bằng dự định buổi tối mới bắt đầu tiến vào, cử em đi trước dò đường. Nếu như em không quay lại thì chứng tỏ anh vẫn mạnh khỏe, đám kia mới có thể cùng nhau tiến vào.

Thanh Bình gật đầu, hắn biết rõ, cho dù thằng nhóc tên Quân này có không quay về đi nữa thì cả đội sẽ không có gì lo lắng. Thăng nhóc này là thành viên trong đội số 1 trong tổ đặc chủng của quân khu 4 đó nhé, mặc dù là lính mới nhưng thằng nhóc này làm thịt mấy tên phiến quân ô hợp kia thật sự là quá đơn giản, huống hồ đánh không lại hắn chơi trò trốn tìm chạy trốn thì vẫn là cực kỳ nắm chắc, chẳn có một tên phiến quân nào có đủ năng lực dữ chân hắn lại nổi. Cho nên nếu thằng nhóc này không quay trở về thì đại biểu cho bản thân mình vẫn an toàn, chứ không phải thăng nhóc này gặp bất trắc gì.

Đội số 1 là đội ngũ vô danh trên thế giới, thậm chí ở Việt Nam cũng ít có ai có thể biết đến. Đội này là truyền thừa từ ngày xưa truyền lại, ngày đó đội số một đã ở trong bóng tối hỗ trợ vô số chiến chông hiển hách, cho đến này nay họ vẫn âm thầm thiến đấu quên mình vì tổ quốc. Thanh Bình biết rõ đội số 1, ngoại trừ trang thiết bị tiên tiến của các quốc hùng mạnh trên thế giới, bọn họ không hề thua kém bất kỳ quốc gia nào hết. Thậm chí solo bọ họ cũng không ngán bất kỳ ai. Vì thời bình kéo dài nên đội số 1 chỉ bí mật đánh mấy trận ở biển đảo mà thôi, nên giá trị của đội số 1 càng ngày càng yếu đi, trợ cấp xuống dưới ngày càng eo hẹp, nhiều vấn đề ùn ùn kéo tới...

Thanh Bình thôi không suy nghĩ về ván đề này nữa, dù sao thì... hắn quay sang Quân nói:

“Đừng gọi anh là đội trưởng nữa, dù sao anh cũng giải ngũ rồi, cũng chưa từng huấn luyện cậu ngày nào, cậu cứ gọi thẳn tên anh là được, không thì gọi anh Bình đi”

Quân hoảng hốt vội vàng nói:

“Sao lại thế được ạ! Đội trưởng Bằng mà biết còn không bắt em lấy bàn chải chùi cầu tiêu ah! Trong đội nhiều người được anh cứu, anh là ân nhân của rất nhiều người, có anh đội số 1 mới có thể tồn tại trong ngày bình, anh là công thần của đội số 1 hay là cứ để em gọi anh là cựu đội trưởng di ạ”

Thanh Bình cười khổ, không có nói thêm điều gì nữa, nhìn thằng nhóc mặt mũi lấm lem thì vỗ vai nói:

“Đi ra phía sau thôi, tắm rửa rồi ăn một chút, đợi đám kia buổi tối kéo đến thì anh sẽ nói nguyên nhân vì sao anh gọi mọi người đến đây”.

Quân cười vui vẻ rồi đi theo sau Thanh Bình, hai người đi qua đống hoang tàn đổ nát rồi chui vào bên trong, đi qua đống tài sản mà hắn xem như cất dữ, đẩy cái tủ tường ra phía sau là một cánh cửa tự tạo vừa đủ để một người chui lọt. Thanh Bình chui vào, Quân thấy thế thì không cần suy nghĩ mà theo sau cũng chui vào.

Nơi này là một đạu sảnh khá lớn đã được cải tạo, vừa nhìn qua liền có thể đoán ra đây là Thanh Bình đục xuyên, nối phía sau cửa hàng nhỏ của anh với một đại sảnh của khu cửa hàng lớn nào đó, cửa hàng lớn này phía trước đã bị sụp đổ, gạch đá đã chắn đi cửa sổ cùng lối vào. Nếu nhìn từ bên ngoài thì nơi này đã bị đổ nát thành cái đống hỗn độn, chẳng ai ngu mà chui vào những chỗ như thế này, không cẩn thận bị sụp lở thì chơi xong cái mạng nhỏ. Thanh Bình hẳn đã tốn không ít thời gian để sửa chữa, bên trong chất đầy thức ăn cùng một số máy vi tính đời mới, quần áo vật tư đủ cả, hơn hết trong đó còn có vũ khí cùng đạn dược.

Quân hưng phấn đến chút nữa là té xỉu, chân vắt lên cổ mà lao đến hòm đựng thực phẩm và đồ uống,miệng nhồm ngoàm ăn mà nói:

“Cựu đội trưởng hưởng thụ thật thoải mái. Chẳng bù cho em, mấy tháng trước còn phải ra biển chơi với cái đám tầu khựa, nếu không có anh nhắc nhở bọn em, thì đã bị cái đám chết tiệt đó đem ném cho cá ăn rồi, bọn em vào bờ xong là liền phải ẩn nấp, trốn chui trốn lủi khổ muốn chết mưới về đến đây. Ah!... đây mới gọi là sống”.

Quân vừa ăn vừa nói, nói rồi lại ăn. Luyên thuyên không dứt cho đến khi hắn ngủ gật luôn tại chỗ, trên miệng vẫn còn đang gặm đồ ăn. Thanh Bình cười khổ không thôi, thằng nhóc này mệt mỏi đến như thế mà cái mồm vẫn còn không bớt nói đi chút nào.

“Azz!... dù sao vẫn là một thằng nhóc con mới lớn, trên biển đánh nhau với lũ tầu khựa đã vắt kiệt sức nó rồi”.

Nói xong Thanh Bình nhấc bổng Quân rồi ném lên một chiếc giường đơn giản. Đến một cái máy vi tính...

Một hồi tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên, hắn yên tĩnh nhìn lên máy tính, như chờ đợi điều gì đó.

Thời gian cứ vậy trôi đi, Thanh Bình vốn là đội trưởng của đội số 1, bình tĩnh tỉnh táo vốn là thói quen của anh từ rất lâu rồi...

Bên ngoài vẫn tĩnh mịch không một tiếng động, một sự tĩnh mịch đến chết chóc. Cũng là bên ngoài đó cách đây mấy ngày, tiếng la hét, tiếng súng đứt quãng. Âm thanh ấy kiến cho trái tim của anh chết lặng, anh biết những âm thanh đó đại biểu cho việc gì. Chúng đại biểu cho suy tàn, đại biểu cho văn minh loài người đang dần dần sụp đổ, tiếp theo của nó chính là thời đại của hỗn loạn và diết chóc.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng thời gian cũng đã đến nửa đêm.

....

Dưới ánh trăng mơ hồ có một nhóm người đang nhẹ nhàng chuyển động, bọn họ như một đám u linh, xuyên qua thành phố chi chít nhà cửa mà không hề phát ra một chút tiếng động nào, thoải mái mà tiến tới nơi mà Thanh Bình đang ở, chậm rãi đi đến tầng hầm.

Trên khuôn mặt mỗi người đều mang lấy vẻ tang thương buồn bã, bọn họ có năng lực chiến đấu và hy sinh như những vị anh hùng mạnh mẽ nhất, nhưng bọn họ bất lực. Bọn họ là lính chứ không phải chính trị gia, khi đất nước mất đi lãnh đạo, vô số đám phản động chầu chực như chó đang rình mò trong bóng tối, chỉ chờ đất nước loạn lạc mà nhảy ra xâu xé. Kích động nhân dân, phá hoại tất cả mọi thứ chúng có thể phá được.

Người lính có thể dũng cảm chiến đấu, họ là chiến sỹ anh hùng trên chiến trường. Nhưng mà kẻ địch bọn họ chiến đấu phải là quân địch mới được. Lũ phản động kia lẩn trốn như lươn, kích động nhân dân ra làm loạn thì bọn họ đánh với ai? Chẳng lẽ xách súng ra đối với nhân dân mà mình phải bảo vệ mà chiến đấu?

“Cựu đội trưởng anh gọi chúng tôi đến đây làm gì? Chẳng lẽ là để liên hoan ăn mừng việc gì sao?”

Lên tiếng là Bằng, anh hiện đang là đội trưởng đội số 1, những người khác đều là đội viên. Bọn họ có già có trẻ nhưng tác phong vô cùng chuẩn mực và xuất sắc.

Ăn một chút lương thực, mọi người liền an tĩnh ngồi tại chỗ đôi mắt dò hỏi hướng về Thanh Bình.

Bằng đột nhiên lên tiếng nói:

“Cựu đội trưởng, anh gọi bọn em đến đây có việc gì thì cứ nói, bọn em bây giờ mất đi lãnh đạo trực tiếp thì như rắn mất đầu cũng cần người chỉ huy. Không thì anh trở về làm đội trưởng dẫn bọn em đi dọn dẹp cái đám dúc sinh trong thành phố, kiến thiết đất nước bọn em không làm được nhưng liều mạng thì bọn em lành nghề”.

Một đám binh sỹ ha hả cười lớn, đặc biệt là một người thô kệch da đen ngòm như người châu phi, thân hình cường tráng mạnh mẽ, ồm ồm nói.

“ Lúc bọn em hành quân đến đây thì thấy được mấy thằng đầu trâu mặt ngựa tàn sát bừa bãi. Anh Bình ! anh chỉ cần ra lệnh ngày mai em đi chặt đầu bọn nó xuống”.

Thanh Bình thở dài lắc đầu nói:

“Đám mặt người đội lốt thú kia thật đáng diết, nhưng mà bây giờ không phải làm việc cỏn con đó, chúng ta cần phải cứu càng nhiều đồng bào càng tốt. Anh gọi các anh em đến đây là vì chuyện này”.

Thanh Bình đem màn hình máy vi tính quay sang phía mọi người. Trên màn hình giờ đây đang hiện lên một tấm bản đồ, phía dưới là chi chít chữ tiếng anh.

Thanh Bình không có dây dưa lằng nhằng mà thực tiếp chỉ lên bản đồ nói:

“Đây là tọa độ, còn tiếng anh là đang nói đến thần thoại của người phương tây, mà câu chuyện thần thoại này tên gọi là... Tận thế”.

Bạn đang đọc Hắc Ám Đại Kỷ Nguyên ( Sáng Tác: Bàn Tơ Động) sáng tác bởi thanhbinh2012198
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.