Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Mưa Kinh Hồn

Phiên bản Dịch · 2134 chữ

Đúng là không cần phải vội, trứng gà bán hết nhanh chóng, hai người mang cái giỏ trống không về nhà, buổi tối Thẩm Hi Tri làm thịt kho tàu, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Ăn cơm xong anh đưa cô về nhà, khóa cửa giúp cô, Tiểu Hoa đứng trong sân muốn sờ vai anh, không ngờ lại chạm vào cằm anh, cảm giác có sợi râu cưng cứng, bàn tay nhỏ bé chỉ phất qua mấy giây liền vội tránh đi, Thẩm Hi Tri lắc tay cô ý bảo ngủ ngon.

Tiểu Hoa nói: “Ngủ ngon.”

Sau đó Thẩm Hi Tri đứng ngoài cửa nhìn cô vào nhà mới yên tâm. Đến nửa đêm mưa lớn, có cảm giác như muốn cuốn đi tất cả. Trưởng thôn đi gõ cửa từng nhà, bảo mọi người chạy đến chỗ cao hơn. Làng của bọn họ ở vùng trũng, nếu có đất lở lũ quét thì chưa đến hai giây cả làng đã bị chôn rồi.

Trưởng thôn mặc áo mưa cầm đèn pin đứng trong mưa, Thẩm Hi Tri nghe xong chạy sang nhà bên cạnh.

Tiểu Hoa cũng không ngủ được, nghe có người gọi cô liền ngồi dậy, nhưng lúc này nước mưa đã ngập vào nhà, cô vừa đặt chân xuống nền đã dính nước, trong lòng hoảng hốt, mất một lúc lâu mới mở cửa được.

Thẩm Hi Tri nhảy qua hàng rào vào nhà cô, vừa đến cửa cũng là lúc Tiểu Hoa mở cửa ra, chỉ cảm thấy gió rít qua mặt, bóng người cao lớn nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.

Cô nghe anh nói: “Bình An, đi theo anh!”

Cảm giác ấy vô cùng quen thuộc, cộng thêm giọng nói, cô liền hiểu được, thì ra những ngày qua anh đều ở bên cô.

Đúng rồi, thảo nào cô thấy quen đến thế, vậy nên anh mới giả vờ là người câm.

Thẩm Hi Tri không giả vờ nữa, nhét dù vào tay Tiểu Hoa, ngồi xổm xuống: “Đi lên, anh cõng em.”

Tiểu Hoa lùi về sau hai bước, lắc đầu: “Em không đi.”

“Ở đây nguy hiểm lắm!”

Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri, anh ôm gà mẹ vào đây cho em đi, em ở đây, em không đi đâu hết.”

Đôi khi Thẩm Hi Tri cảm thấy Tiểu Hoa ngang bướng không đúng lúc gì cả. Anh bế cô lên chạy ra ngoài, Tiểu Hoa giãy dụa hét lên: “Anh thả em xuống!”

Gà mẹ trong chuồng dường như cảm giác được gì đó, lo lắng đi quanh chuồng, kêu ầm ĩ.

“Em không đi! Có chết em cũng phải chết ở đây!” Tiểu Hoa giật tóc Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri cảm thấy nếu sau này già mà bị hói đầu nhất định phải bắt đền cô.

“Em chết thì có ích gì chứ! Em yên tâm, cho dù căn nhà này bị phá anh cũng dựng lại cho em cái mới giống y đúc, đừng bướng bỉnh nữa!”

“Em không bướng bỉnh!” Tiểu Hoa giãy khỏi tay anh, đứng trong mưa hét lên: “Đây là nhà nội, không thể để mất nhà nội được!”

Thẩm Hi Tri không còn gì để nói, muốn đánh ngất Tiểu Hoa cho rồi. Có một nhà xách theo đồ đạc đi ngang qua nhà Tiểu Hoa, thấy hai người trẻ tuổi cãi nhau, vội ngăn: “Nhanh lên, đừng cãi nhau nữa.”

Thẩm Hi Tri vuốt tóc, nói với họ: “Mọi người cứ đi trước đi, bọn tôi không đi.”

Cho dù mưa bão sấm chớp ầm ầm, Tiểu Hoa vẫn nghe rõ những lời này.

Gà mẹ được ôm ra khỏi chuồng, nó không còn kêu nữa, Thẩm Hi Tri ôm gà ngồi ngoài cửa, mặc kệ nước mưa xối ướt người anh. Tiểu Hoa mở cửa, nói: “Anh đưa gà cho em.”

Thẩm Hi Tri đẩy cửa đi vào, đứng trong nhà, nói: “Anh ở lại cùng em.”

Tiểu Hoa đẩy anh: “Anh đi đi, em không đáng.”

“Sao em lại không đáng?” Thẩm Hi Tri kéo tay cô.

Từ khi bị bệnh tới giờ Tiểu Hoa không khóc, mà lúc này cô suy sụp: “Em vừa điếc vừa mù, có đáng để anh làm vậy không?”

Thẩm Hi Tri nói: “Đáng, em đáng giá để anh hi sinh hết thảy.”

Gà mẹ cục tác kêu, Tiểu Hoa bật khóc: “Em không khỏi được, em không bao giờ khỏi được nữa!”

“Nói lung tung.” Anh xoa đầu cô, khoảng thời gian này anh rất muốn làm như vậy, “Bình An, em sẽ khỏi thôi.”

Tiểu Hoa tuyệt vọng nói với anh: “Không đâu, em đếm không biết bao nhiêu ngày rồi, Thẩm Hi Tri anh đừng lừa em.”

Thẩm Hi Tri thở hắt ra: “Được thôi, không khỏi cũng chẳng sao, anh không để ý.”

Tiểu Hoa thấy người này ngang ngược hết chỗ nói rồi, đi theo Thẩm Hi Tri, đóa hoa nhỏ này cũng ngang ngược theo. Tiểu Hoa ôm gà khóc, Thẩm Hi Tri ngồi trước mặt cô, nói: “Cẩn thận không nội từ trên núi tỉnh lại đánh em một trận đấy.”

Nước mắt Tiểu Hoa như thác chảy, cô nói: “Nội không thương em.”

“Lại nói lung tung nữa rồi.”

Tiểu Hoa khóc to hơn: “Nội không thương em thật mà, nội không cho em ăn trứng gà, nội toàn mặc kệ em, lúc em đánh nhau với Vương Tiểu Bàn nội cũng không tức giận, người khác chê em bẩn nội cũng không để ý, không ai chơi với em, chỉ có gà mẹ chơi với em thôi, vì em bắt giun cho gà ăn nên nội mới nuôi em!”

Thẩm Hi Tri đau đớn: “Không có, em hiểu sai rồi.”

Tiểu Hoa ôm gà: “Em không sai, nội chỉ thương em trai thôi, sợ em vào thành phố làm phiền ba lấy vợ nên mới cho em sống với nội, nội còn bảo em phải thương em trai, phải nhường nhịn em trai. Em nghe theo lời nội, em sợ nội ở trên núi tức giận không thương em nữa.”

“Em thương Hứa Đống thật lòng, anh biết rõ.” Anh xoa mặt cô.

Tiểu Hoa cắn môi: “Em ghét nó!”

Đây là lời nói bậy, lần đầu tiên Thẩm Hi Tri nghe thấy Tiểu Hoa nói ghét Hứa Đống. Có lẽ, từ nhỏ đến lớn không phải là chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ là cô thiện lương, cô vẫn nhớ lời dặn của nội, muốn làm một chị gái tốt.

Thẩm Hi Tri nói theo cô: “Anh cũng ghét Hứa Đống .”

Vì sao? Từ khi em trai sinh ra cuộc sống của em chỉ xoay quanh nó, chuyện gì cũng đặt Hứa Đống lên đầu, đáng lẽ em phải dành thời gian ấy cho anh mới đúng.

Tiểu Hoa nghe Thẩm Hi Tri nói cũng ghét Hứa Đống, chợt không nói gì nữa, chỉ khóc. Thẩm Hi Tri một lát lại lau nước mắt cho cô một lần, cảm thán trước giờ không biết Tiểu Hoa nhà anh lại có thể khóc nhiều như vậy.

Tiểu Hoa quá đau lòng, tâm sự chôn giấu suốt bao nhiêu năm đều nói ra, tổng kết thành một câu: “Nội không thương em.”

Nội không thương em, ba cũng không thương em, vì sao chỉ mình em mắc bệnh? Vì sao em cố gắng nhiều đến vậy mà ba mẹ anh vẫn không thích em?

Thẩm Hi Tri nói: “Hứa Bình An, nội giận thật đấy.”

“Không thương em thật mà! Ngày đi nội đánh em, nội tát em một cái anh không biết đâu!” Khi đó cô còn nhỏ, sợ hãi đứng bên giường nội, nội tỉnh lại bảo cô phải ngoan ngoãn vào thành phố với ba, phải chăm học, cô nói muốn ở với nội không muốn không đi, thế là nội đánh cô.

Cô vẫn nhớ mãi ngày đó, trong mơ vẫn sợ nội đánh cô.

Thẩm Hi Tri không biết chuyện này, nhưng anh biết nội sẽ không vô duyên vô cớ đánh Tiểu Hoa, anh nhấc gà khỏi tay cô, nói: “Nội thương em, anh cũng thương em.”

Anh thương em.

Mấy năm trước cho dù chia tay anh cũng không nói câu này, câu mà Tiểu Hoa muốn nghe nhất.

Mà bây giờ anh lại nói ra.

“Thật đấy, anh thương em, thích em từ lúc nhỏ.” Anh nói: “Lúc nội em ngã bệnh anh đòi đi gặp em, nên ba anh mới đưa anh đến đây.”

Tiểu Hoa không tin những lời này, khi đó anh ghét cô như vậy, sao lại muốn đến gặp cô chứ?

Thẩm Hi Tri nói: “Có một chuyện anh không nói với em, trước khi lâm chung nội có nói với anh mấy lời.”

Đó là khi người lớn đang bận rộn, Tiểu Hoa không biết đi đâu, anh lén chạy vào gặp nội, nội đang hấp hối chợt tỉnh lại, thều thào nói: “Tiểu Hoa nhà bà ngốc nghếch, nhưng nó rất ngoan, cho cháu được không?”

Khi đó anh không hiểu ‘cho’ có nghĩa là gì, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý. Tiểu Hoa ngốc thật, ừm, cũng tốt bụng. Sau này lớn lên anh mới biết, khi ấy ý nội là giao Tiểu Hoa cho anh.

Anh không dám nhắc tới nội trước mặt cô, sợ cô buồn, nhưng anh không hề biết, là ở một góc nhỏ trong tim cô lại trách nội như thế.

Anh không nhịn được ôm lấy cô, nói: “Hứa Bình An, nội sẽ tức giận, nội thương em lắm.”

Đúng rồi, đúng rồi, nội thương em mà. Tiểu Hoa nhớ ra rồi, sinh nhật cô nội nấu trứng gà cho cô ăn, khi cô đi chơi bị ngã nội bôi thuốc cho cô, cô mò ốc mang về năn nỉ nội nấu, thật ra nội không thích ăn ốc, nhưng vẫn ăn hết chỗ ốc cô mang về.

Thật ra trứng gà phải để dành thật nhiều mới mang đi bán, nhưng nội biết cô thích đi họp chợ, bèn nói hai mươi là đủ rồi. Trước đây thấy hai mươi là rất nhiều, nhưng lớn lên mới biết, nội chỉ muốn dẫn cô đi chợ chơi thôi.

Nội còn biết hát, khi cô không muốn ngủ nội liền hát dỗ dành cô, em trai không được nghe nội hát ru, nội thương cô hơn.

Tiểu Hoa hối hận, hối hận vì những lời vừa nãy của mình. Cô run rẩy nép vào lòng Thẩm Hi Tri, hỏi anh: “Làm sao bây giờ, nội giận em thật rồi.”

Thẩm Hi Tri vỗ lưng cô: “Chờ em khỏe rồi anh dẫn em lên núi thăm nội, em xin lỗi nội là nội tha thứ cho em thôi.”

Lên núi? Tiểu Hoa sững sờ. Cô chưa từng đến nhà mới của nội, trước đây muốn lớn lên thật nhanh để về thăm nội, nhưng khi lớn rồi lại lo kiếm tiền, muốn thành công rồi mới về thăm nội.

Bây giờ không nhìn thấy nữa, một mình cô không thể lên núi được, nên cô muốn bảo vệ căn nhà nhỏ của nội, nội sẽ vui thôi.

“Anh dẫn em đi thật à?”

“Ừ, nhưng em phải nghe lời anh, nội đã giao em cho anh rồi, vậy mà em bỏ mặc anh nhiều năm như thế, chắc nội giận lắm.”

Tiểu Hoa khóc ầm lên: “Thẩm Hi Tri anh đừng lừa em!”

“Anh nói thật, Hứa Bình An anh chẳng cần phải lừa em làm gì, không cần nhắc đến chuyện trước đây, sau này em phải ngoan hơn, không được bướng bỉnh nữa.”

Tiểu Hoa đẩy anh ra, khóc thương tâm hơn.

Ngoài bờ rào có người gọi: “Còn ai không? Nhanh lên, ở đây nguy hiểm lắm!”

Trong nhà không bật đèn, trưởng thôn hô hai tiếng rồi đi, tưởng không còn ai nữa. Trong nhà, Thẩm Hi Tri thả gà mẹ ra, nhìn Tiểu Hoa: “Đừng khóc.”

Tiểu Hoa vẫn khóc.

Thẩm Hi Tri không còn cách nào, đành phải ghé vào tai cô nói: “Năm ấy em đi Mỹ tìm anh, có phải cũng khóc nhiều như vậy không?”

Không, năm đó cô không khóc, chỉ giận muốn đánh cho anh một trận, sau đó bực mình nói với con ma men: “Thứ học tỷ có em cũng có, nếu anh muốn em liền cho anh!”

Con ma men không có phản ứng, cô tự cởi đồ anh ra, lúc lột sạch đồ anh mới hơi hé mắt, nhưng chẳng biết ai là ai, cô cắn nát môi anh, lại cắn đầu lưỡi anh.

Cô nhớ anh rất nhiều! Lúc dựa vào người anh cô mới dám thừa nhận, là cô nhớ anh nhiều đến thế.

Bạn đang đọc Bình An Của Anh của Tích Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.