Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

Chương 13:

- Tiểu Yên, con đứng lại.

Vừa bước chân vào cửa nhà, Tạ Yên Chi đã bị mẫu thân đại nhận gọi lại. Cô rất không tình nguyện mà quay người.

- Mẹ, mẹ chưa đi nghỉ sao?

Đã chọn lúc mọi người đi nghỉ để quay về rồi vậy mà vẫn bị phát hiện.

Yên Chỉ khóc không ra nước mắt.

Tạ phu nhân nhìn con gái mình mà đau đầu, tiểu nha đầu này không biết giống ai, chỉ toàn làm bà đau đầu.

- Cô cô con đâu?

Bà nhìn một lúc bất thình lình hỏi một câu.

- Cô trẻ bỏ con lại, người vẫn chưa về?

Nếu chỉ có mình Yên Chi và Tử Quân, một tiếng cô cô này rất ít khi cô gọi tử tế, nhưng nếu là trước mặt người nhà họ Tạ thì cô bắt buộc phải gọi đàng hoàng cẩn thận.

Còn vì sao thì cô chỉ biết đó là lệnh.

- Ta bảo con đi cùng tiểu Quân mà con lại để con bé đi một mình. Có phải con muốn lên trời không hả?

Nghe con gái trả lời, Tạ phu nhân lại muốn nổi bão.

- Tạ phu nhân, ngài bình tĩnh. Cô cô cũng đâu phải đứa trẻ lên ba, mẹ đừng làm quá lên thế.

Vừa nói Yên Chi vừa chỉ tay lên trên lầu, hoàng đế đại nhân còn ở trên lầu đó, mẹ yêu quý của con. Nếu mẹ không muốn con chết sớm, siêu sinh sớm.

- Cô cô con mà có việc gì thì cứ chờ bị bố con phạt đi. Ta sẽ không giúp con đâu.

Tạ phu nhân thật tâm thật dạ nói với con gái, việc gì bà cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu đứa trẻ đó có việc gì thật thì đến bà cũng không chịu trách nhiệm nổi.

- Hai người đang thì thầm to nhỏ việc gì đó.

- Còn chưa chịu đi nghỉ.

Hai mẹ con đang nghĩ xem nên tìm người thế nào thì trên lầu hai có tiếng nam nhân vọng xuống.

Một người đàn ông đứng cạnh lan can nhìn xuống hai mẹ con, giọng có lực, tuy đã tầm 50 nhưng nhìn người đàn ông còn rất trẻ, ánh mắt có thần, giọng nói uy nghiêm. Người này không ai khác chính là gia chủ Tạ gia, bố Tạ Yên Chi.

Tạ Hiên.

- Bố, bố chưa ngủ sao?.

Một câu hỏi, hôm nay Yên Chi đã phải hỏi tới tận hai lần. Biểu cảm của cả hai người lại gần như giống nhau.

- Giờ mới về, tiểu Yêu đâu?

Ừ đến câu hỏi cũng cùng một nội dung luôn, không hổ là hai vợ chồng.

Đôi khi Yên Chi tự hỏi ai mới là con gái ruột của bố mẹ cô. Nhưng rất nhanh cô đã có câu trả lời, Gen nhà họ Tạ không giả được.

- Cô cô không đi cùng con.

- Hử.

Tạ Hiên chau mày, nhìn con gái mình rồi lại nhìn sang phu nhân.

- Tiểu Quân bỏ tiểu Yên lại rời đi vẫn chưa về.

Tạ phu nhân cũng không hề giấu diếm mà nói lại hết cho chồng mình. Thật sự bà cũng rất lo lắng cho đứa trẻ đó.

- Tiểu Quân có bảo lại gì không?

- Dạ, cô cô bảo tới tối cô cô khắc quay lại, con tưởng cô cô đã về rồi.

Càng nói về sau đầu Yên Chi cúi càng thấp, giọng nói càng bé lại như tiếng muỗi kêu.

- Tạ Yên Chi. Tưởng cái gì? Ngay lúc đi ta đã bảo con thế nào?

Chỉ khi tức giận Tạ Hiên mới gọi cả tên họ của con gái mình ra.

Con gái ông là muốn lên trời rồi có phải không?

- Gọi cho anh trai con, bảo nó cho người tìm con bé ngay.

Tạ Hiên tức giận quay lại phòng đóng rầm cửa lại.

- Mẹ, con có chút dự cảm không lành với tương lai sau này quá.

- Còn đứng đó mà nói đùa, gọi cho anh con liền đi.

Tạ phu nhân nhìn con gái vẫn còn tâm tư để đùa, mặt không biểu cảm đi lên lầu.

Chuyện này bà không bênh được, có là con gái bà cũng không.

- Rốt cuộc ai mới là con gái mẹ vậy.

Yên Chỉ mặt như đưa đám lẩm bẩm, dậm chân tại chỗ.

Cô trẻ rốt cuộc cô đã đi đâu.

... ...

- Anh, em gây ra hoạ rồi.

- Nói.

Giọng nói lạnh lùng bên kia đầu dây vang lên. Nếu không phải biết đó là ông anh mặt lạnh vạn năm của cô thì chắc Yên Chi đã tưởng đâu mình gọi nhầm số.

- E làm mất cô trẻ rồi.

Nếu nói ai là người không có tiếng nói nhất trong Tạ gia thì Yên Chi đứng thứ nhất, còn người có quyền lên tiếng nhất thì cô dám chắc chắn một điều, không ai khác ngoài anh trai cô. Tạ Hàn.

Nhưng ông anh cứng đầu này của cô lại chỉ biết có công việc, công việc và công việc.

À quên, còn có việc liên quan tới cô trẻ nữa. Vậy nên, bây giờ đầu bên kia điện thoại phải im lặng một lúc mới có tiếng trả lời.

- Yên Chi, em chán sống rồi.

Cô biết mà, quen rồi sẽ thành tự nhiên cả thôi.

- Cô cô không cho em theo, anh biết mà. Lão hoàng đang tức giận, anh, cứu em.

Giọng Yên Chi có phần tủi thân. Đầu dây bên kia thở dài bất lực.

Em gái hắn, thật không nỡ mắng.

- Em nghỉ sớm đi. Anh đi đón cô ấy.

Tạ Yên Chi khi nghe được câu đó của anh trai mình, môi không khỏi hiện lên ý cười. Cô biết anh cô sẽ không nỡ để cô bị lão hoàng mắng đâu mà.

... ... ...

Người đàn ông kết thúc cuộc điện thoại, mày hơi chau lại. Ánh mắt Tạ Hàn nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt xa xăm, khi nghĩ tới ai đó trên gương mặt ẩn hiện chút dịu dàng. Miệng không tự chủ phát ra một cái tên quen thuộc.

- Tử Quân.

Ở một nơi cách biệt với thành phố, một nơi âm u mà khi về đêm ít ai lui tới.

Nghĩa địa, mộ phần Tạ Gia.

- Bà có thể yên nghỉ được rồi.

Có chết Tạ Hiên cũng sẽ không nghĩ tới, người mà cả Tạ gia đang lo lắng đi tìm lại đang ở khu nghĩa địa Tạ Gia.

Tử Quân nhìn chăm chăm vào bức di ảnh in trên nền đá sạch sẽ, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Cả ngày hôm nay cô đã đi rất nhiều chỗ, nhìn thấy rất nhiều người, nhưng cuối cùng đích đến cuối cùng của cô lại chính là nơi này.

Tuy ánh mắt có chút thất thần nhưng cô biết bây giờ mình nên quay về.

Cô đã ở đây quá lâu, bọn họ chắc lại đang đi tìm cô cho xem.

- Tạm biệt, lần sau gặp lại.

Tử Quân bước đi chậm chạp ra đến cửa nghĩa trang thì dừng lại.

Trước mặt cô lúc này, một thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt lạnh lùng góc cạnh đang đứng tựa vào cửa xe nhìn về phía cô.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt của thiếu niên mới ánh lên chút dịu dàng khác lạ.

Người này không ai khác là đại thiếu gia Tạ thị, Tạ Hàn.

Hắn biết ngay cô sẽ ở đây. Không phải bất ngờ mà là hắn biết được hôm nay cô sẽ tới nơi này.

- Tạ Hàn.

- Anh tới đón em về nhà.

Nhà, đó là nhà họ Tạ. Không phải nhà cô.

Tử Quân mặt không biểu cảm vẫn lên xe để Tạ Hàn đưa về nhà.

Trên xe im lặng, không khí có chút gượng gạo.

- Yên Chi rất lo cho em.

Tạ Hàn dịu dàng nói với cô. Hắn vốn là người rất ít khi mở lời nói chuyện nhưng với người con gái bên cạnh này thì không giống.

Cô là một người rất đặc biệt trong lòng hắn.

- Cũng đâu phải lần đầu.

- Anh biết, nên anh mới tới đây.

Có một bí mật giữa hai người mà không ai trong Tạ gia biết, đó là:

Tử Quân bị mù đường một cách nghiêm trọng.

Mà người có thể tìm được cô trong Tạ Gia chỉ có một mình Tạ Hàn làm được.

Có nói mọi người cũng không tin, Tử Quân chỉ biết đường đến nghĩa trạng Tạ gia, dù cô đi bất kì đâu, điểm cuối cùng cô có thể nhớ vẫn chỉ có nơi này.

Vậy nên khi Tạ Yên Chi gọi cho Tạ Hàn, hắn cũng không mấy ngạc nhiên mà tới thẳng nơi này đón cô.

- Tạ Hàn, các ngươi đều đã lớn cả rồi.

Tạ Hàn không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước thong thả chờ cô nói tiếp. Nhưng bàn tay nắm chặt vô lăng lại đang bán đứng hắn.

Hắn đang lo lắng điều gi? Chỉ có hắn mới hiểu.

- Tử Quân, Tạ gia không tốt sao?

Tử Quân nghiêng đầu nhìn hàng cây lướt qua.

Tạ gia có tốt hay không?

Tốt, tất cả điều rất tốt.

Nhưng dạo gần đây cô chợt nhìn thấy một số hình ảnh, một người đàn ông lạ lẫm, không biết đúng hay sai, nhưng cô cảm thấy người bị cô quên đi đó rất quan trọng với mình.

Nó làm cô giao động, cảm giác rất lạ mà khi tiếp xúc với người Tạ gia cô không cảm nhận được.

- Ta đang tìm người.

Két...

Tiếng xe phanh gấp vào vệ đường làm cả người Tử Quân hơi hướng về phía trước, mày cô nhíu lại nhìn Tạ Hàn cần lời giải thích.

Tên này phát bệnh gì đấy, có biết hắn làm thế rất nguy hiểm cho cô không?

Cái thân già này mỏng manh lắm đấy nhé.

Tạ Hàn hơi giật mình nhìn về phía Tử Quân, miệng mấp máy mãi không nói ra tiếng.

- Tìm ai?

- Ta không biết.

Tử Quân thản nhiên trả lời. Đúng là cô không biết thật, chỉ là cảm giác cho cô biết cô cần tìm người đó thôi.

Tạ Hàn thở dài, đến là ai cô còn không biết, vậy tìm làm sao?

Không thể tránh khỏi lúc nãy đúng là hắn có hơi giật mình. Vì từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy cô để tâm đến bất kì thứ gì, bất kì ai. Hiện tại cô nói với hắn rằng cô muốn tìm người vậy thì càng lạ hơn.

- Anh sẽ giúp em.

- Cũng không cần phải vội.

Mắt Tử Quân hơi khép lại, hôm nay cô đã rất mệt.

Dạo gần đây chỉ cần mặt trời xuống cô lại cảm thấy mệt mỏi.

Tạ Hàn nhìn sang người con gái bên cạnh, thấy cô hơi thở đều đều, ngủ thiếp đi cũng không tiện gọi cô dậy. Trên môi ẩn hiện ý cười nhẹ bất lực.

Rốt cuộc cô đang tìm ai?

Dù là ai thì hắn cũng muốn giúp cô, bởi Tạ gia đã nợ cô rất nhiều.

Thứ hắn có thể làm chỉ có thể bảo vệ cô, lo cho cô, giúp cô mọi thứ cô cần.

...

- Mẹ, con đưa cô ấy lên phòng.

- Cha con ở thư phòng đợi con đó.

Khi tới Tạ gia Tử Quân vẫn chưa tỉnh lại, Tạ Hàn cũng không nỡ gọi cô, nên hắn đã tự bế cô vào nhà.

Hẳn là cô rất mệt, hắn bế cô đi một đoạn nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.

Tạ phu nhân nhìn con trai, thở dài.

Tại sao bà lại không nhận ra tâm tư nhỏ bé của con trai bà cơ chứ. Nhưng Tử Quân, người con gái đó thật sự không được.

Tạ Hàn nhìn người con gái mỏng manh đang nằm ngủ say trên giường, bất giác cánh tay chạm nhẹ gạt đi sợi tóc dính trên khoé mắt cô.

Mày cô hơi nhíu lại, hắn giật mình rụt tay lại thật nhanh, sợ làm cô tỉnh giấc.

- Ngủ ngon.

Tạ Hàn quay đi, khi bóng hắn vừa khuất sau cánh cửa cũng là lúc đôi mắt người nằm trên giường vốn đang ngủ say dần dần mở ra.

Thực ra cô vốn đã tỉnh lại lúc hắn bế cô vào cửa, nhưng cô không nỡ làm hắn khó xử nên vẫn nhắm mắt mặc kệ.

Tử Quân thở dài mệt mỏi.

Kệ đi, đôi khi không nói ra lại là tốt nhất.

Cộc...cộc.

- Vào đi.

- Cha.

- Ngồi đi.

Tạ Hiên nhìn con trai mình, gương mặt ông trở nên nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề chính.

- Tiểu Quân ngủ rồi.

- Vâng, cô ấy ngủ rồi.

Tạ Hiên nhìn sâu vào mắt Tạ Hàn.

- Tiểu Hàn, ta sẽ nói thẳng.

Tạ Hiên im lặng một chút sắp xếp từ ngữ, ông nhìn con trai cuối cùng vẫn phải nói.

- Tiểu Quân không được.

- Cha.

- Đừng ngắt lời ta.

Ông biết Tạ Hàn định nói gì. Nhưng ông không thể để việc này tiếp tục diễn ra được.

- Con là người rõ hơn ai hết, con bé không được.

- Tạ gia đã nợ con bé quá nhiều, đừng làm con bé thêm khó xử.

- Con hiểu.

Tạ Hàn nghe cha mình nói mà lòng hơi nhói, tay hắn nắm chặt không thể phản bác.

Thế giới rộng lớn, biết bao nhiêu người tại sao con trai ông lại cố chấp với người đó cơ chứ.

Tạ Hiên như già đi vài tuổi, con trai ông đã lớn rồi, ông phải để con trai mình tự giải quyết vấn đề của nó.

- Trách nhiệm của Tạ gia là bảo vệ cô ấy, cha yên tâm.

Nếu như tình cảm của hắn là gánh nặng, vậy hắn sẽ nguyện đứng phía sau dõi theo cô, bảo vệ cô.

Hắn sẽ tự dừng cách của mình để được đứng gần cô hơn dù chỉ là một chút.

- Tiểu Hàn à, con sao phải khổ vậy cơ chứ.

- Cha, cha cũng đã từng như vậy mà.

Ánh mắt Tạ Hàn nhìn cha mình ý vị sâu xa.

Tạ Hiên nhìn con trai rồi cũng chẳng đáp lời.

Ý trong lời nói ông hiểu, con trai ông càng hiểu. Nhưng cả hai vẫn không thể nỏi thẳng ra được.

- Con về nghỉ đây, cha nghỉ sớm đi ạ.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.

Truyện Bích Lạc Hoàng Tuyền tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.